Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 82

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Còn có, coi trọng tay của cô, tôi không thích phụ nữ động vào mặt của tôi, cho dù là nhẹ nhàng sờ một chút cũng không được." Anh ta đột nhiên quăng tay Lý Mạn Ni ra, đã mất đi một chút kiên nhẫn.
Mà Lý Mạn Ni xoa cổ tay bị đau, oán hận nhìn anh ta chằm chằm, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là bảo bối bị tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ đều không có nhận qua ủy khuất như vậy.
Nước mắt của cô ta không ngừng đảo quanh hốc mắt, chẳng qua, người đàn ông này như anh ta nói, không có nửa phần thương tiếc với cô ta.
"Cô đồng ý thì làm, nếu như không đồng ý, cô có thể chờ đợi hậu quả" Người đàn ông nhếch khóe môi, quay người rời đi. Mà mỗi khi anh ta đi một bước, tâm Lý Mạn Ni sẽ càng co rút.
Cô ta cắn môi của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt, chỉ là, khiến cô ta nuốt trong bụng.
Cô ta cắn môi của mình, nhìn thoáng qua biệt thự Sở gia sau lưng, sau cùng xoay người, theo sau lưng người đàn ông kia, cô ta căn bản không thể cự tuyệt, cho dù khuất nhục lớn hơn nữa, cô ta đều muốn giữ nơi này, thân phận của cô ta, tình cảm của cô ta, còn có Sở Luật.
Mà khóe môi người đàn ông phía trước càng giương lên một chút.
Quả nhiên là phụ nữ thông minh, sẽ làm chuyện thông minh
Sắc mặt Lý Mạn Ni tái nhợt mở cửa phòng mình, hai tay của cô ta vòng lấy chính mình, môi đỏ đã bị cắn ra từng dấu răng, cô ta vội vàng chạy vào trong phòng tắm, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có cởi, cô ta ngẩng đầu, để nước nóng không ngừng tát vào mặt của mình, mà cô ta thì không ngừng nắm chặt lấy áo trước иgự¢, như là muốn xe nát bộ đồ này, cũng là xé nát chính mình.
Mà trên người của cô ta, khắp nơi đều có thể thấy dấu vết xanh tím, cô ta cảm giác mình thật sự vô cùng bẩn, làm sao cũng rửa không sạch dấu vết và hơi thở của người đàn ông kia.
Đột nhiên, cô ta ngồi xuống, bịt lấy miệng của mình khóc rống lên, cô ta thật sự muốn ૮ɦếƭ, tay của người đàn ông kia, thân thể của anh ta, chỉ cần nhớ tới, cô ta đều hận muốn xé xác người kia.
Che mặt mình lại, cô ta gào khóc lớn, cảm giác rất ủy khuất, mà cô ta không ngừng lắc đầu, chuyện này, không thể để người khác biết, nhất định không thể, nếu không, cô ta thật sự bị hủy.
Ban đêm, như là thực hiện nghĩa vụ, Sở Luật cởi bỏ quần áo của mình, xoay người nằm trên người Lý Mạn Ni, mà Lý Mạn Ni lại yếu ớt lắc đầu: "Luật, hôm nay không được, em có chút không thoải mái."
Sở Luật "ừ" một tiếng, nằm ở một bên, sắc mặt trầm tĩnh, cũng không có gì đặc biệt, hiện tại đối với anh mà nói, muốn hay không, cũng không đáng kể.
Lý Mạn Ni mở to đôi mắt vô thần, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, lại dựa vào anh thật chặt, muốn cách anh càng gần, như vậy có lẽ sẽ quên cái chuyện để cho cô ta cảm giác đáng sợ, chỉ là, giống như tất cả đều vô dụng, cô ta vẫn nhớ rõ, tay người đàn ông kia chạm vào иgự¢ cô ta, môi buồn nôn kia chạm qua môi cô.
Cô ta bịt kín miệng mình, thật sự có một loại cảm giác buồn nôn.
"Làm sao vậy, cần anh đưa em tới bệnh viện không?" Sở Luật mở ra cặp mắt của mình, ôm cô ta vào trong иgự¢ mình, giống như, hôm nay cô ta có chút không đúng, chẳng qua, khả năng như cô ta nói, có chút không thoải mái.
"Không có việc gì, em chỉ cần ngủ một chút là được." Lý Mạn Ni vội vàng nở nụ cười, cô ta còn muốn để người ta biết tình huống thân thể của mình, một thân tím xanh, ngu ngốc cũng sẽ không tin tưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liếc một chút là biết rõ.
Sở Luật nhấc tay của mình lên, đặt trên trán cô ta, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới dùng chăn mền bao lại hai cái, ngủ đi, anh nhẹ nhàng vỗ vai người phụ nữ trong иgự¢, cho cô ta một không gian ấm áp, chỉ là, thân thể hai người càng thêm gần, lần này, tâm lại xa hơn.
Lý Mạn Ni có chút thất thần bưng cà phê trong tay, cô ta đã sớm không dùng thuốc kia, sẽ không sao chứ, cho nên, nhất định là người đàn ông kia lừa cô ta, căn bản Sở Luật không có trúng độc, đúng vậy, không có, đây là thời đại gì, chẳng lẽ trúng độc lại không tra được, hàng năm anh đều đi kiểm tra người, cho nên nhất định là cô ta bị lừa.
Cô ta an ủi chính mình, không ngừng an ủi chính mình như thế.
Cô ta đến gần văn phòng Sở Luật, đặt cà phê ở trên bàn của anh, hiện tại cô ta luôn bám theo anh, bời vì, cô ta sợ, sợ người đàn ông kia sẽ lại đến tìm cô ta, chỉ là, mấy ngày trôi qua, chuyện cô ta lo lắng, giống như vẫn không có phát sinh, giống như, chẳng qua ngày đó, là giấc mộng đáng sợ mà thôi.
Một tay Sở Luật lật tài liệu trong tay, một tay cầm cà phê lên, sau khi uống một ngụm, lại hơi nhăn mày của chính mình.
"Làm sao vậy, có phải quá nóng hay không?" Lý Mạn Ni thấy anh hơi nhíu lông mày, anh uống cà phê như là uống nước, sẽ rất ít xuất hiện vẻ mặt như thế.
"Không có việc gì." Sở Luật để cà phê lại trên bàn, sau đó tiếp tục nhìn tư liệu: "Mạn Ni, có phải hôm nay trong cà phê tăng thêm đường không?"
Mà Lý Mạn Ni lắc đầu: "Không có." Cô ta pha cà phê nguyên chất, bởi vì cô ta biết, xưa nay Sở Luật uống cà phê không uống thêm đường.
"Vậy tại sao không có đắng như trước kia?" Sở Luật nói xong, lại bưng cà phê trên bàn lên uống, đúng là không có cay đắng như trước, có lẽ là đã quen đắng, đột nhiên thay đổi, để anh có loại không quen.
Lý Mạn Ni sững sờ, sắc mặt khẽ biến, cô ta vội vàng cúi xuống, không cho Sở Luật phát hiện sự bất an của cô ta: "Có thể là bởi vì em đổi cà phê khác, em đi pha cho anh ly nữa."
Cô ta vội vàng cầm lấy tách đi ra ngoài, mà cước bộ lộ vẻ hoảng loạn.
"Mạn..." Sở Luật vừa muốn nói, anh không muốn, chỉ là Lý Mạn Ni đã chạy ra cửa, nên anh đành ngậm miệng, nếu như cô muốn pha thì để cô pha.
Lý Mạn Ni đứng trong phòng giải khát, lại cẩn thận pha một ly cà phê mới, chỉ là cô ta biết, cho dù cô ta pha thế nào, đều không thể pha ra hương vị Sở Luật muốn, loại thuốc này, cô ta đã ném đi toàn bộ.
Đi ra ngoài lần nữa, ánh mắt của cô ta hơi mang theo một chút ảm đạm, gặp một người.
"Ôi, chị dâu..." Phía sau vang lên vài tiếng, cô ta đều không có phản ứng, vẫn không ngừng đi về phía trước, mà Đỗ Tĩnh Đường chỉ đặt tay lên đầu mình, nhẹ nhàng mái tóc đen dày, gần đây mấy người này sao vậy?
Anh họ thay đổi, Lý Mạn Ni cũng thay đổi, hai người kia thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Sở Luật bưng tách cà phê mà Lý Mạn Ni đặt trên bàn, uốg một ngụm.
"Thế nào, lần này tốt hơn chưa?" Lý Mạn Ni cười hỏi, nhưng mà, trong mắt cô lại có chút phức tạp, cô đã đổi loại cà phê đắng hơn, không biết anh có phát hiện hay không.
"Ừ, được rồi." Sở Luật cầm tách cà phê, không nói gì thêm, thật ra, mùi vị vẫn giống như trước, tuy rằng đắng hơn, nhưng lại không có mùi vị mà anh muốn, cảm giác cay đắng lúc trước, anh đã quen rồi, cho nên lần này cũng không cảm thấy tách cà phê này đắng.
"Hôm nay muốn ăn cơm ở đâu?" Sở Luật nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nếu là lúc trước thì anh còn phải làm việc, nhưng mà bây giờ Lý Mạn Ni đã không giống như lúc trước nữa rồi, dù sao thì cô cũng vừa mới sẩy thai, không thể bị đói.
"Ở đâu cũng được, anh nói sao thì em nghe vậy, hôm nay nghe lời anh." Lý Mạn Ni có chút thất thần, thật ra, cô ăn không vô, nhưng mà cô không muốn làm cho Sở Luật nghi ngờ, cho nên cô chỉ có thể kiên trì ăn.
"Mạn Ny, chúng ta là vợ chồng, nếu có chuyện gì, em có thể nói cho anh biết." Đột nhiên Sở Luật lên tiếng, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô, anh không phải người mù, cũng không phải là không có cảm giác, gần đây đúng là Lý Mạn Ni có hơi khác thường.
"Không có, chỉ là em quá mệt thôi." Lý Mạn Ni vội vàng phủ nhận, trong lòng cũng nặng nề hơn, gần đây cô không cố gắng giả vờ, cho nên đã bị Sở Luật phát hiện, sao cô lại quên chứ, Sở Luật là người đàn ông thông minh đến cỡ nào, anh có sức quan sát rất đáng sợ, sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.
Sở Luật đặt tách cà phê lên bàn, đương nhiên là một lát nữa sẽ có người đến dọn, anh cầm áo khoác của mình rồi đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, tay vòng qua vai cô theo thói quen, "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."
"Dạ." Lý Mạn Ni khẽ gật đầu, sau đó đi theo anh ra ngoài, mà tất cả nhân viên trong công ty đều hâm mộ Lý Mạn Ni, đúng là người phụ nữ hạnh phúc mà, tổng tài đối xử tốt với cô ấy quá.
Bên trong đại sảnh nhà hàng cơm Tây, hôm nay không có nhiều người cho lắm, đúng lúc tạo cho bọn họ khung cảnh ăn cơm tĩnh lặng.
"Sao vậy, không ngon sao?" Sở Luật buông dao nĩa, hỏi người đang ngồi đối diện, hôm nay Lý Mạn Ni ăn rất chậm, anh nhớ cô rất thích bò bít tết ở đây, cho nên mới cố ý dẫn cô tới, nhưng mà, nhìn dáng vẻ này của cô, ăn cơm mà lại đau khổ giống như đang uống thuốc vậy.
"A, không sao, ngon lắm, nhưng mà lâu rồi không đến ăn, cho nên em đã quên mất mùi vị rồi." Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, cười với Sở Luật, cho dù giả vờ đến cỡ nào thì nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
Lý Mạn Ni, mày nhất định phải bình tĩnh, hôm đó chỉ là ác mộng mà thôi, không thể nào lại có chuyện đó xảy ra, còn nữa, mọi chuyện đã qua rồi, người đàn ông đó cũng không thể xuất hiện nữa, không ai biết, đúng vậy, không có ai biết.
Cô bỏ một miếng thịt bò vào miệng, chín tám phần, đúng là kiểu mà cô thích, sau đó lại là một miếng khác, đúng vậy, vẫn là mùi vị trong ký ức của cô, cô không nên nghĩ đến những chuyện đáng sợ, cô chỉ cần nghĩ đến những chuyện hạnh phúc là được rồi.
Thấy cô tiếp tục ăn, Sở Luật mới ăn phần của mình, hai người không nói chuyện trên bàn cơm, giống như là thói quen đã tạo thành từ trước, không nói quá nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.
"Anh họ, hai người cũng ở đây à?" Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên truyền đến một giọng nói, và một tiếng anh họ đó, làm cho hai người biết được người đang đến là ai.
"Em cũng rất đói." Đỗ Tĩnh Đường chạy đến, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cũng không thấy ngại khi quấy rầy không gian của vợ chồng người ta, Đỗ Tĩnh Đường 乃úng tay nói, "Phục vụ."
Phục vụ lập tức chạy tới bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường.
"Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn dùng gì?" Giọng nói rất cung kính, làm cho người nghe cảm thấy hưởng thụ như đang làm vua.
"Một phần bò bít tết, cho tôi chín bảy phần, một ly rượu vang, được rồi." Sau đó lại chỉ vào Sở Luật, "Tính cho anh ấy." Mà Sở Luật chỉ ăn đồ của mình, ngay cả chớp mắt mà cũng không thèm chớp một cái.
Phục vụ nhớ kỹ rồi mới cúi người nói, "Mong ngài chờ một lát."
Đỗ Tĩnh Đường bắt chéo chân rồi nói. "Anh họ, anh sẽ không nhỏ mọn đến nỗi không mời em một bữa đúng không? Dù sao thì cũng không đắt, bứt một cọng lông của anh cũng có thể ăn được một trăm bữa rồi." Đỗ Tĩnh Đường chống tay nâng cằm mình lên.
"Dù sao thì cũng không phải lần đầu."
"Nếu em nói thêm một câu nữa, thì lập tức rời đi." Giọng nói thản nhiên của Sở Luật vang lên, Đỗ Tĩnh Đường nhàm chán bỏ tay xuống, thật ra ăn cơm với Sở Luật rất dễ bị khó tiêu, bởi vì ở anh không có một chút không khí thoải mái nào.
Rất nhanh, món mà Đỗ Tĩnh Đường gọi đã được đem lên, Đỗ Tĩnh Đường giống như là quỷ ૮ɦếƭ đói, chỉ hận không thể ăn bóc bằng tay, đúng là đói ૮ɦếƭ anh rồi, buổi sáng chưa ăn gì, bây giờ phải ăn cho no mới được, mà Sở Luật thì chỉ thản nhiên liếc Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì thấy nhiều rồi nên không thể trách sao, ngược lại, tính tình của Đỗ Tĩnh Đường chính là như thế.
"Anh họ, anh đừng nhìn em, nhìn em anh cũng không no đâu." Đỗ Tĩnh Đường cười cười, anh không phải bò bít tết, nhìn anh làm gì? Nói xong thì lập tức dời mắt về phía đĩa thịt bò, không nghĩ nữa. Lúc này, không còn gì quan trọng hơn ăn hết.
Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ khi ăn của Đỗ Tĩnh Đường thì lập tức cười, người này, đúng là không để ý gì hết mà.
Mà ở một bàn khác cách bọn họ không xa, truyền đến cuộc đối thoại, "Phụ nữ bây giờ đúng là biết giả vờ mà, nhìn bên ngoài thì rất lương thiện, tại sao lòng dạ lại như thế chứ?"
Lý Mạn Ni cúi đầu ăn trong vô cảm, mỗi một miếng thịt bò đều rất khó nuốt.
"Ừ, nói rất đúng, đồng ý 100%." Đỗ Tĩnh Đường vừa ăn vừa đáp lời.
Người khách kia nói, "Sao cậu lại nói như thế, chẳng lẽ đã từng bị phụ nữ làm cho tổn thương sao?" Bởi vì hai bàn gần nhau cho nên bàn của người đó nghe thấy lời của Đỗ Tĩnh Đường rất rõ ràng.
Người ta đang nói chuyện với nhau, Đỗ Tĩnh Đường có trách nhiệm phải ăn, và còn hóng chuyện nữa.
"Không có, chỉ là cảm thấy nhàm chán cho nên phát biểu thôi."
"Thật ra vẫn còn không ít phụ nữ hoàn mỹ." Người khách đó nói, "Ví dụ như là vợ của Sở Luật đó, anh xem cô ấy ôn nhu thiện lương thế nào, hai người đó đứng chung, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ mà, bọn họ đã kết hôn bốn năm rồi, tình cảm vẫn tốt như vậy."
Bọn họ nói không nể nang ai, thế nhưng không biết rằng, Sở Luật trong miệng bọn họ đang ngồi cách đó không xa.
Đỗ Tĩnh Đường ngẩng đầu lên, nhìn Sở Luật, lại nhìn Lý Mạn Ni, đúng là có cảm giác như vậy.
"Tôi đã nói rồi, phụ nữ đáng sợ hơn bề ngoài của bọn họ nhiều lắm, Lý Mạn Ni mà anh nói đó, thật ra cũng là như thế, cái đó người ta gọi là biết người biết mặt không biết lòng." Người khách kia cười ha ha, không khó nghe thấy sự châm chọc bên trong giọng nói của hắn.
Mà khoé môi của Lý Mạn Ni vừa mới nâng lên, cứ như vậy mà cứng lại. Ý của bọn họ là gì. Sắc mặt của cô lập tức trở nên u ám, cô đắc tội với bọn họ hay sao, vì sao lại nói cô như vậy?
"Sao vậy, nghe thấy tin tức gì sao?" Người khách còn lại cảm thấy tò mò, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng đưa lỗ tai đến gần, về phần Sở Luật, vẻ mặt của anh vẫn đơ như trước, giống như không có liên quan đến anh, nhưng mà, trong đôi mắt lại là cảm giác không vui.
"Anh còn nhớ chuyện ầm ĩ bốn năm trước không?" Người khác đó nhìn quanh bốn phía, nói rất thần bí, "Vụ án về hai người phụ nữ của Sở Luật đó."
"Anh nói, Lý Mạn Ni và Hạ Nhược Tâm sao?"
"Đúng vậy." Người đó gật đầu, giọng nói nhỏ đi.
"Báo chí đều nói tai nạn của Lý Mạn Ni là do Hạ Nhược Tâm dàn dựng, nhưng mà không phải, là tôi tận mắt nhìn thấy, bởi vì lúc đó tôi đứng bên cạnh, mọi chuyện lại ngược lại hoàn toàn."
Hắn nói như thế, nhưng lại không biết rằng, sắc mặt của một người đã trở nên trắng bệch, Sở Luật buông dao, đôi mắt tối tăm, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng bỏ dao xuống, đương nhiên là không thể ăn nữa rồi, ăn tiếp, anh sợ câu chuyện mà hai người kia nói sẽ làm anh ngẹn ૮ɦếƭ.
Bốn năm trước, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, là bọn họ không biết, hay là xem nhẹ.
"Nói nhanh, nói nhanh, anh thấy gì?" Người kia bắt đầu sốt ruột, không ngừng thúc giục.
"Đừng gấp, tôi nói." Người đó vẫn nói rất chậm.
"Bốn năm trước, lúc mà hai người đó gặp nhau đó, thật ra Hạ Nhược Tâm không giống như báo chí viết đâu, cô ấy rất bình tĩnh, nhưng mà Lý Mạn Ni lại làm cho người ta không thể tưởng tượng được, có lẽ bởi vì là người thứ ba cho nên trong lòng cũng có khúc mắc, mà khi đó, đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, Hạ Nhược Tâm muốn cứu Lý Mạn Ni, kết quả, anh đoán đi..."
Hắn nói xong, giọng điệu cũng có chút kinh thường, "Người khác có ý tốt muốn cứu cô ta, cô ta lại kéo Hạ Nhược Tâm che trước người mình, để cho người ta ૮ɦếƭ vì mình, anh nói xem loại phụ nữ như thế có ích kỷ hay không, nhưng mà, cuối cùng chiếc xe đó vẫn ᴆụng vào cô ta, đây là báo ứng đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc