Trong khi tất cả mọi người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt của Sở Luật lại càng thêm lạnh, anh đứng lên, đi ra ngoài, mà âm thanh kia cũng chậm rãi biến mất theo bước chân xa dần của anh.
Lúc này tất cả mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, không phải ai khác, mà chính là tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ, khó trách vừa rồi anh không hề phát hỏa.
Sở Luật lấy di động ra, vừa mở ra thì thấy, là số điện thoại trong nhà anh, hơn nữa liên tiếp một hồi lại một hồi, đều không có ý ngừng lại, anh hơi nhíu mi một chút, đặt điện thoại di động ở bên tai.
"Alo......" Điện thoại được kết nối, đầu tiên là anh nghe được một mảnh âm thanh hỗn loạn ở đầu dây bên kia, thậm chí có cả tiếng khóc.
Mà trong nháy mắt lòng của anh cũng chợt lạnh, trên mặt anh, cũng lạnh lẽo tới cực điểm rồi.
Ở bệnh viện, lúc Sở Luật chạy tới, cha mẹ anh và cha mẹ Lý gia đều đã tới rồi, mà mỗi người bọn họ đều là đứng ngồi không yên, đèn bên ngoài phòng giải phẫu vẫn đang sáng đỏ.
"Ai có thể nói cho con biết, đây là chuyện gì?" Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo, mi tâm nhíu lại dường như không có cách nào giãn ra được.
Tống Uyển vội vàng giữ chặt cánh tay anh, không ngừng khóc, "A Luật, Mạn Ny đang ở bên trong, bảo mẫu nói con bé chảy rất nhiều máu, có thể không giữ được đứa bé nữa." nghĩ tới chuyện này, bà quả thực khổ sở muốn ૮ɦếƭ, đứa bé kia chính là mạng của bà, nếu thật sự không còn nữa, bà cũng không biết phải làm sao bây giờ? Bà đợi cháu trai đã bốn năm rồi, nếu thật sự không có, không phải muốn mạng của bà hay sao?
Sở Giang cũng vô cùng khó chịu, ôm chặt vợ vào mình trong lòng иgự¢, trên mặt cũng là vẻ đau đớn vô cùng, cháu trai của ông, cháu trai ông đã mong đợi nhiều năm như vậy, có thể sẽ thật sự không còn nữa.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra, đã thấy bên ngoài đứng đầy người, biểu tình trên mặt rất là không tốt, vẻ mặt xin lỗi của ông, nghĩ thôi, không cần hỏi cũng là biết kết quả rồi.
"Thực xin lỗi, ông Sở, chúng tôi đã tận lực, nhưng vẫn không thể giữ được đứa trẻ, chẳng qua là, các vị còn trẻ, sẽ lại có con nữa."
Mà lời ông nói khiến cho Tống Uyển trực tiếp khóc rống lên, bà đã cẩn thận chăm sóc cháu trai như vậy mà, tại sao lại không còn nữa rồi.
Sở Giang cũng đỏ cả hốc mắt, chẳng qua là, thân là người đàn ông, ông biết ông phải an ủi người vợ đang thương tâm muốn ૮ɦếƭ của mình.
"Được rồi, đừng khóc, đứa trẻ cũng là vô duyên với chúng ta, bây giờ A Luật mới 30 tuổi, tin tưởng anh, rất nhanh chúng ta sẽ lại có thể có cháu trai."
Sở Luật nhắm hai mắt lại, đôi tay đặt ở bên cạnh người dùng sức gắt gao nắm chặt lại, cảm giác cả người cũng trở nên lạnh thấu xương, rốt cuộc tìm không nổi bất kì ấm áp nào.
Đứa bé của anh, đã không còn nữa.
Mà lúc này, không ai phát hiện, ánh mắt của vị bác sỹ kia bắt đầu né tránh, ông hơi hơi cúi đầu, đặt tay ở trong túi áo của mình, mà trong tay ông còn đang nắm một tờ chi phiếu.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp nhất bệnh viện, Lý Mạn Ny không ăn không uống phát ngốc, trong mắt đã không có chút ánh sáng nào. Sở Luật ngồi bên người cô, duỗi tay ôm cô vào trong иgự¢ mình.
"Thực xin lỗi, Luật, là em không bảo vệ tốt bé cưng của chúng ta, là em không tốt, lẽ ra em phải cẩn thận hơn mới đúng." Lý Mạn Ny ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trong mắt ngập tràn tự trách, nước mắt cũng sắp tràn mi rồi.
"Không có việc gì, không cần nghĩ nhiều, chúng ta sẽ còn có con nữa." Sở Luật gắt gao ôm cô vào lòng, có lẽ đứa bé kia thật sự không có duyên với anh, anh cũng quá chờ mong đứa bé kia, khi mất đi, anh cũng không dễ chịu gì, việc này không thể trách ai, mà khó chịu cũng chẳng có ích gì, hơn nữa, bây giờ thân thể của Lý Mạn Ny mới là quan trọng nhất.
"Nghe lời, cẩn thận điều dưỡng thân thể, tin tưởng anh, chúng ta sẽ còn có rất nhiều bé cưng nữa." Anh vỗ về Lý Mạn Ny, lộ ra khuôn mặt tái nhợt vô sắc, đáy mắt cũng hiện lên một tia đau lòng, bây giờ, cô mới là người khổ sở nhất, mà anh, sao có thể trách cứ cô cái gì được? Trách cô không cẩn thận, hay là trách vận mệnh, không, cái gì cũng không trách.
"Luật, anh sẽ rời khỏi em sao? Đã không còn bé cưng, em chỉ có anh thôi." Lý Mạn Ny gắt gao kéo áo Sở Luật, toàn thân không ngừng phát run rẩy, cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ rời đi, anh sẽ không cần cô nữa, một nước cờ này đi quá hiểm, cô vẫn không thực sự nắm chắc.
"Làm sao thế được, em là vợ của anh, anh là chồng của em, đương nhiên anh sẽ không rời khỏi em." anh nhẹ nhàng vỗ về bả vai quá căng thẳng của Lý Mạn Ny, muốn cô có thể thả lỏng một ít, anh nghĩ, nếu có thêm một lần nữa, người phụ nữ này sẽ sụp đổ mất.
Cô không có cách nào thừa nhận quá nhiều, như vậy, để cho anh chịu đựng tất cả đi.
Chỉ là, khi đôi mắt anh nhìn người phụ nữ trong иgự¢, lại có một loại hoảng hốt nhàn nhạt.
Ngón tay anh vô thức động, vỗ nhẹ trên vai Lý Mạn Ny, về sau, anh sẽ đối xử với cô càng tốt hơn mới được, và bọn họ cũng thật sự tin tưởng, bọn họ sẽ lại nhanh chóng có đứa bé, sẽ lại có nữa.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Sở, Đỗ Tĩnh Đường đối mặt với chồng tư liệu chất cao như núi, ném di động của mình sang bên cạnh, hiện tại anh thật sự rất bận rộn, cô của anh, anh họ tổng giám đốc của anh, hiện tại đều đang ở bệnh viện chăm sóc cho người phụ nữ mất đi đứa bé kia.
Mà ở đây, hiện tại chỉ có một mình anh.
"Sao có thể không cẩn thận như vậy được?" Tĩnh Đường không tự chủ được nói, sao lại có thể như thế, như thế này, chẳng phải bé gái kia đã ૮ɦếƭ một cách vô ích hay sao.
Chỉ là, anh ném 乃út trong tay xuống, dường như anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, những cái đó đều là chuyện của anh họ anh, đều là chuyện của Sở gia, không quan hệ gì đến anh, anh mang họ Đỗ, chỉ là, trong lòng anh vẫn cứ thấy thực sự không thoải mái được.
Thời gian quả thật là thứ vô tình nhất, bất kể anh muốn giữ lại thế nào, cũng đều không thể làm chậm bước chân của nó, Lý Mạn Ny đã xuất viện, chỉ là tinh thần không tốt lắm, mà Sở Luật cũng bắt đầu làm việc, rõ ràng cả người lạnh nhạt hơn trước đây mấy phần, đến nỗi hai vợ chồng Sở gia, số lần thở dài mỗi ngày càng thêm nhiều.
Sở Luật ném tài liệu trong tay xuống, gạt hết tất cả đồ vật trước mặt mình đi, cảm giác như trong lòng bị đè ép cái gì, có một loại cảm giác hít thở không thông.
Anh không muốn quay lại căn nhà kia, chỉ cần quay lại, sẽ thấy bộ dáng âm thầm rơi lệ của Lý Mạn Ny, mà anh cũng sẽ vì thế mà càng ngày càng phiền, càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuộc sống của anh rất ngột ngạt, anh đã cảm giác dường như không quanh anh đều bị trút đi hết.
Anh cầm áo khoác đứng lên, trên bàn vẫn là một đống tài liệu, mà anh đã không có bất kỳ tâm trạng nào để xem nữa.
Mở cửa ra, thấy tay của Đỗ Tĩnh Đường đang giơ lên giữa không trung, dường như đúng lúc muốn gõ cửa.
"Anh họ, hôm nay anh sẽ không tan làm sớm như vậy đấy chứ? Chẳng phải anh chính là máy móc, không biết mệt sao? Chẳng lẽ máy móc cũng yêu cầu bảo dưỡng thay dầu rồi hả?" Anh kỳ quái nói, rất ít khi anh thấy anh họ tan làm trước giờ như này, anh chính là kiểu người chỉ muốn làm việc không muốn sống mà.
"Quản tốt chính cậu là được." anh cảnh cáo Đỗ Tĩnh Đường liếc mắt một cái, đi nhanh đi ra ngoài.
Mà Đỗ Tĩnh Đường sờ sờ chính mình cổ, không phục lầm bầm lầu bầu lên, "Từ trước đến nay em đều đã có thể tự quản mình thật tốt rồi."
Sở Luật lấy xe của mình ra, hai tay đặt trên tay lái, chỉ là, anh nhìn về con đường phía trước, lại không biết hiện tại bản thân muốn đi đâu?
Đôi con ngươi trầm xuống một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn quay về ngôi nhà kia, anh không quên, trong nhà, vẫn còn có một người vợ cần anh an ủi, tuy rằng, hiện tại anh thật sự rất mệt.
Lý Mạn Ny vừa thấy xe dừng lại, vội vàng vỗ vỗ mặt mình, muốn cho khí sắc tốt một chút, mấy ngày nay đau lòng, hẳn là đủ rồi đi, còn tiếp tục như vậy nữa, sẽ làm người khác phiền chán, điểm mấu chốt của Sở Luật ở đâu, mấy năm nay cô cũng đã có thể hiểu rõ vài phần.
Cửa mở ra, Sở Luật vừa mới bước vào, một bóng hình đã lao ngay về phía anh, anh đón được theo bản năng, lại không có bất kỳ lời trách cứ nào, anh đã có thói quen đối tốt với cô, thói quen sủng cô, thói quen nói yêu cô, cũng có thói quen sẽ không trách cứ cô vì bất kỳ điều gì sự.
"Luật, thật xin lỗi, đã làm anh lo lắng." Lý Mạn Ny ôm lấy eo Sở Luật, rốt cục đã hướng về phía anh bày ra nụ cười trong veo, "Luật, chúng ta lại sinh em bé thật tốt sao? Em mong muốn lại có con nữa."
Lý Mạn Ny chờ mong hỏi Sở Luật, từ sau khi cô mang thai, anh liền rất ít khi chạm vào cô, mà cô thì cần một đứa bé, một đứa bé chân chính, chứ không phải một đống không khí, một lời nói dối.
"Ừ, chờ thân thể của em tốt lên một ít lại nói." Sở Luật đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, hai người cứ an tĩnh đứng ở cửa như vậy.
Vẻ mặt của Lý Mạn Ny ngọt ngào, mà trong sự bình tĩnh của Sở Luật lại lộ ra một chút mệt mỏi không thể nói rõ được.
Anh tay ngẫu nhiên chạm lên иgự¢ mình, nơi đó vẫn cất một mẩu giấy, trước nay đều không rời khỏi người anh. Mà anh siết chặt tay, càng thêm ôm chặt Lý Mạn Ny trong lòng иgự¢.
Đây là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, cô vừa mới mới vừa mất đi đứa bé của bọn họ, sao anh lại có thể suy nghĩ đến một người phụ nữ khác, một người phụ nữ làm anh hận.
Chỉ là, hiện tại suy nghĩ, hận như vậy, vẫn còn sao? Vẫn là hận sao?
"Luật, em đã làm người làm những món anh thích ăn nhất, chúng ta cùng nhau ăn đi." chẳng lẽ Lý Mạn Ny có vị khẩu tốt như vậy, Sở Luật cũng không hề cự tuyệt cái gì, mà anh, cũng rất ít khi cự tuyệt cô, nói không với cô.
Chỉ là, kể từ khhi đứa bé không còn, dường như bọn họ đều đang cố gắng duy trì điều gì đó đã thay đổi, không biết là anh, hay là cô.
"Được." Sở Luật gật đầu, ngồi ở một bên trên sô pha, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khéo léo của người phụ nữ kia không ngừng bận rộn, anh đưa tay lên иgự¢ mình, muốn tìm điếu thuốc lấy ra, mà lúc này, anh mới phát hiện, từ sau khi biết Lý Mạn Ny mang thai, dường như anh không còn hút thuốc nữa.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc tự hỏi giữa anh và Lý Mạn Ny rốt cuộc là kiểu tình cảm gì.
Chỉ là, cuối cùng, anh chỉ có thể nói với chính mình một câu, chỉ có cô là vợ của anh mà thôi.
Anh từng yêu cô sao?
Đáp án, lại là anh không muốn đi nghĩ nữa. Bởi vì, không cần.
Cuộc sống của bọn họ nhìn như bình tĩnh, nhưng mà, không có ai biết, rằng sự bình tĩnh nhất của bọn họ, không phải vẻ bề ngoài, cũng không phải bất kỳ ai khác, mà là chính bọn họ.
Một cái đầu nhỏ tròn tròn, tóc ngắn ngắn đang cố gắng vươn tay nhỏ của mình, thỉnh thoảng lại đưa về phía trước, muốn lấy con 乃úp bê đặt ở trên ngăn tủ, sau đó lộ ra là một đôi mắt đen láy lấp lánh, ngập nước cực kỳ khiến người khác yêu thích.
Chân nhỏ thỉnh thoảng nhảy lên, nhưng vẫn cách con 乃úp bê một khoảng rất xa, cô bé chu môi, tay nhỏ chống lên eo.
"Ta nói cho ngươi nha, nếu là còn không xuống dưới cho Tiểu Vũ Điểm, về sau Tiểu Vũ Điểm không thèm để ý đến ngươi nữa." cô bé xoay xoay khuôn mặt nhỏ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào mà cô bé có thể dẫm lên, chẳng qua là cô bé lại phát hiện, ở đây có rất nhiều đồ vật có thể cho cô dẫm, nhưng mà, cô đều không thể lấy được.
Cô bé không phục lại vươn tay nhỏ một lần nữa, mà con 乃úp bê kia vẫn đang đặt ở nơi đó, lúc này, một bàn tay to cầm được 乃úp bê, mà đôi mắt của cô cũng nhìn theo 乃úp bê xuống dưới, chớp hai mắt một chút, thân thể nho nhỏ bổ nhào về phía trước, được một người người đàn ông thuận thế đón lấy.
"Chú." giọng nói ngọt ngào đáng yêu, Cao Dật trực tiếp bế thân thể nho nhỏ của cô lên, anh đặt 乃úp bê vào trong tay nhỏ của cô bé, còn Tiểu Vũ Điểm thì lập tức ôm chặt lấy.
Cao Dật ôm cô bé ngồi vào trên sô pha, duỗi tay nhéo một chút khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé, mới chỉ là mấy tháng mà thôi, mà sao cái tiểu gia hỏa này lại mập lên như vậy rồi, phỏng chừng nhất định là Nhược Tâm ôm khoog nổi rồi đi.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ đâu rồi?" Bàn tay to của anh xoa lên mái tóc mới mọc ra của cô bé, mềm muốn ૮ɦếƭ, quả thực làm người ta không muốn buông tay.
"Mẹ đi mua đồ ăn rồi ạ, nói Tiểu Vũ Điểm ở nhà trông nhà cẩn thận, nếu gặp sói xám thì không được mở cửa." Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên đùi Cao Dật, nhắc lại lời Hạ Nhược Tâm nói không thiếu một chữ cho anh nghe.
"À, Tiểu Vũ Điểm không thấy sói xám đến, lại là chờ thấy chú rồi." Cao Dật cười nhạt một tiếng, ôm thân thể nho nhỏ trong lòng càng chặt thêm một ít, anh nâng hai mắt lên, chỗ anh ở này, thật là rất giống nhà rồi, dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí, ở trên bàn còn có một ít trúc phú quý mới cắt, tươi mát màu xanh biếc, thản nhiên sinh trưởng.
Người phụ nữ kia, thật đúng là làm anh cảm thấy ngoài ý muốn,
Đúng lúc này vang lên tiếng mở cửa, Cao Dật thả Tiểu Vũ Điểm trong lòng иgự¢ xuống dưới, sau đó đi ra cửa, Hạ Nhược Tâm cũng là một đầu tóc ngắn, tuy rằng, vẫn còn rất ngắn, nhưng trời sinh vẻ đẹp của cô cũng không hề bởi vì cô tóc dài ngắn, mà thiếu đi cái gì, đầu trọc cô vẫn xinh đẹp, tóc ngắn cũng vẫn thế.
"Không phải đã nói rồi sao, mấy thứ này để anh đi mua là được rồi, anh không muốn em quá vất vả." anh nói, vội vàng lấy những túi đồ từ trong tay Nhược Tâm, đều là một số đồ đạc cần thiết của bọn họ, hôm qua anh mới làm xong một ca phẫu thuật, cho nên trở về muộn, cũng không có thời gian đi mua, xem đi, lại làm cô vất vả.
"Không hề gì, hiện giờ em rất khỏe nha, không mệt một chút nào." đối với sự không tán đồng trong mắt Cao Dật, Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt, bởi vì xách đồ nặng, lại thêm đi đường xa như vậy, bây giờ trông vô cùng hồng nhuận khỏe mạnh.
"Còn không hề gì, em quên mất, bây giờ cánh tay của em vẫn như vậy, không cần làm uổng phí mấy tháng nỗ lực của anh được không?" Cao Dật lại là bất đắc dĩ trách cứ cô một câu, người phụ nữ này, làm anh cũng không biết phải nói với cô như thế nào nữa.
Mắng chửi, anh lại mắng không ra lời, đánh ư, anh sao có thể đánh được, một người đàn ông đánh một người phụ nữ, chính là chuyện không có tiền đồ nhất, huống chi, cô chịu được, nhưng anh lại luyến tiếc.
Đặt những túi đồ lên bàn trong phòng bếp, Hạ Nhược Tâm đi vào theo, mở cửa tủ lạnh ra, Cao Dật lấy một phen, cô cất một hồi, hai người phối hợp thật hoàn hảo, thoạt nhìn, như thể đã thường xuyên làm mấy việc này.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên trán lại xuất hiện một bàn tay to lớn, tinh tế xoa mồ hôi trên mặt giúp cô.
"Mệt không?" Giọng nói cực kỳ ôn hòa, khiến đáy lòng Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng giật mình, cô lớn như vậy, nhưng từ trước tới nay đều không có một ai đối xử tốt với cô như vậy, sẽ rất quan tâm, sẽ thay cô lau mồ hôi, sẽ sợ cô mệt, mà sự quan tâm như vậy, đều khiến cho cô không biết phải làm sao.
Đến như hỏi cô mệt không, cô lắc đầu, chỉ là đi mua một ít trà mà thôi, thật sự không mệt, chỉ là anh...
Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ vằn những tơ máu của Cao Dật, biết ngày hôm qua anh mới làm một cuộc phẫu thuật lớn, bây giờ nhất định mệt chỉ muốn đi nghỉ ngơi.
"Anh đi nghỉ ngơi cho tốt được không? Một lát nữa là có thể ăn cơm, anh mới là người mệt kìa. Cô kéo tay Cao Dật xuống, người đàn ông này trước nay đều mặc kệ chính mình, điều anh quan tâm nhất từ trước đến nay đều là cô và Tiểu Vũ Điểm, mấy tháng rồi, cho tới bây giờ đều không hề thay đổi.
Một lát, Cao Dật cầm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng bếp, anh tay đặt ở trên ấn đường, nhéo thật mạnh một chút, để cho chính mình có thể thanh tỉnh một ít, kỳ thật anh là thật sự có chút mệt mỏi, đêm qua gần như là một đêm không ngủ.
Anh ấn Hạ Nhược Tâm ngồi xuống sô pha, sau đó ngồi ở bên người cô, kéo cánh tay trái của cô sang đặt ở trên đùi mình. Tiểu Vũ Điểm tự chạy đi chơi, cô bé chỉ cần có 乃úp bê, thì cái gì cũng không thể quấy rầy đến cô bé nữa.
"Lúc nào thấy đau, có thể bảo anh biết." Anh nói, ngón tay nắm chặt tay cô, phương pháp trị liệu như vậy tuy rằng chậm, nhưng llại là có hiệu quả nhất định, khả năng sẽ cần một thời gian rất dài, mấy năm, thậm chí, mười mấy năm, nhưng là, chỉ cần có thể kiên trì tiếp tục, tuy cánh tay trái của cô không thể nào hoạt động được tự nhiên, nhưng mà, ít nhất thì vào những ngày mưa dầm cũng sẽ không đau đớn khó nhịn nữa, thương tổn của cô như vậy, chỉ còn cách là chặt đứt xương cốt, lại phẫu thuật một lần nữa, có điều không cần thiết, cho dù là giải phẫu thành công, cánh tay này vẫn là không thể mang những đồ vật quá nặng, hà tất lại phải chịu đựng sự đau đớn ấy, không bằng cứ tiếp tục dùng cách trị liệu như vậy. Tuy rằng chậm nhưng lại không đến mức quá đau đớn.
Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo anh tay ra.
"Cao Dật, chờ anh nghỉ ngơi đủ đã, được không? Cả một đêm anh không hề ngủ rồi." Cô không muốn anh như vậy, rõ ràng mệt đến mức đôi mắt cũng sắp không mở ra nổi, lại vẫn nghĩ cho cô, anh như vậy sẽ làm cô càng thêm áy náy.
"Làm sao vậy, đau lòng à?" Cao Dật nửa đùa nửa thật nói, chỉ là đôi mắt lại tìm không ra nửa phần vui đùa, anh thật lòng với cô, cho dù là vất vả, thì cũng là anh tự nguyên, không có nửa phần miễn cưỡng.
Mặt Hạ Nhược Tâm hơi ửng đỏ, anh luôn thích nói mấy lời ái muội này, làm cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng mà, mỗi lần lại đều bị anh nói trúng.
"Được, một lát nữa anh sẽ đi, không tốn bao nhiêu sức lực." Cao Dật không tiếp tục trêu cô nữa, vươn ngón tay ấn nặng nhẹ không đồng nhất lên huyệt vị trên cánh tay trái của cô, Hạ Nhược Tâm gắt gao cắn môi, kỳ thật có lúc sẽ rất đau, sẽ khiến cho cô dùng sức nhíu mày, nhưng ngay cả hừ cô cũng không hừ một tiếng nào.
"Đau không?" Cao Dật buông tay, ngón tay đặt ở trên mặt cô, nhìn đôi môi bị cô cắn đỏ lên.