Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 72

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô uống một ngụm, dư vị khiến cô thấy cực kỳ thỏa mãn, thơm thơm ngọt ngọt, so với tưởng tượng còn thơm ngon hơn nhiều
"Nhược Tâm." Cao Dật đột nhiên gọi.
"Dạ?" Hạ Nhược Tâm buông bát, không rõ, anh còn gì muốn nói sao?
"Anh cũng đói bụng, Nhược Tâm, nhớ, một chút nhớ để lại nửa bát cho anh, một bát kia là của Tiểu Vũ Điểm, em sẽ không để anh ςướק đồ của Tiểu Vũ Điểm chứ? Người lớn không thể lừa trẻ con."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bát trên bàn, đó là của Tiểu Vũ Điểm, chú đồng ý rồi.
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ bê bát trong tay, để lại cho anh một nửa, nhưng mà, cái này cô đã uống rồi, anh không chê sao?
"Mau uống đi, anh còn bị đói đó." Cao Dật lại thúc giục cô, a, kỳ thật, anh chỉ chọc cô chơi thôi, "Anh rất đói bụng, đừng quên nhá, anh và Tiểu Vũ Điểm đều là người bệnh."
Hạ Nhược Tâm vội vàng đem chén đặt ở bên miệng, cô cũng quên mất, anh là người bệnh, tuy rằng hiện tại trông anh tốt lên rồi, nhưng dù sao vẫn chỉ là một người bệnh thôi, cô chỉ uống thêm mấy ngụm, cho đến khi còn lại một nửa, cô mới đưa bát lại cho Cao Dật.
Mà Cao Dật không khách khí tiếp nhận, uống sạch, chẳng để bụng đến chuyện cô đã uống rồi.
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ thấy xấu hổ, tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Cao Dật uống xong, anh có cảm giác, đây chính là bát canh ngon nhât mà anh được uống từ lúc sinh ra cho tới giờ. Anh buông bát xuống, phát hiện đứa bé trong иgự¢ đang tròn mắt nhin anh.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm uống xong rồi." bé lắc lắc bình sữa, bên trong trống trơn.
"Con không sợ ăn no vỡ bụng luôn à?" Chọc cái mũi nhỏ của bé, anh nhận lấy bát canh trứng Hạ Nhược Tâm vừa đưa sang.
"Con ăn thật đúng là nhiều, đúng là con heo, mẹ với chú chỉ uống hết một bát. Con này một đứa nhóc con, lại ăn hết hai suất luôn rồi."
Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười khanh khách.
Bởi vì, bé thích ăn á.
"Rồi này, tới ăn đi." Cao Dật cầm lấy cái muỗng đút cho bé, còn thỉnh thoảng lau khoé miệng bé, kiên nhẫn mười phần, đứa nhỏ này, thật đúng là biết ςướק đoạt lòng người, làm người ta thật sự không thể ghét được.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm sẽ sớm khoẻ thôi, đến lúc đó mình dẫn bé đến công viên trò chơi nhé?" Cao Dật vừa đút cho Tiểu Vũ Điểm, không dám ngẩng đầu, bằng không lại đút lên mặt bé luôn.
Mà nghe được lời như vậy, Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, hình như lâu rồi cô không đưa Tiểu Vũ Điểm đi, có khi cho dù muốn đi, cũng chỉ mang nó đến xem hoa cỏ, những cái có thể chơi, Tiểu Vũ Điểm trước nay đều chưa bao giờ được chơi.
"Vâng." đôi mắt cô ê ẩm, bây giờ nhất định cô sẽ để con đi chơi một lần, cô sẽ nỗ lực kiếm tiền.
"Nhược Tâm." Cao Dật đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, nhìn ra sự thương tâm trong mắt cô, người phụ nữ này lại nhỡ đến những chuyện trước kia, đúng vậy, khổ lâu rồi, lâu, đến mức cô chỉ nhìn thấy cái khổ.
"Em lại quên à, anh nói rồi, hết thảy còn có anh, em đừng lo gì cả, em không tin anh sao?"
Cao Dật vô cùng nghiêm túc, Hạ Nhược Tâm cúi đầu, không dám nhìn anh.
Không phải không tin, mà là không dám. Thật sự không dám.
"Được rồi, anh không ép em, có một số việc, nói là vô dụng, tự em thấy được thì sẽ tin, em đúng là cố chấp." tay anh nắm lấy bả vai cô, mà anh quay đầu, cười.
Hạ Nhược Tâm nhìn theo ánh mắt anh, cũng không khỏi phì cười.
Tiểu Vũ Điểm một tay cầm muỗng nhỏ, trên mặt, toàn bộ đều là canh, giống như vừa rửa qua vậy, mà tay nhỏ vẫn không ngừng tự đút cho mình, lúc phát hiện Cao Dật và Hạ Nhược Tâm đang nhìn, bé toét miệng ra cười, bé có thể tự ăn á. Chỉ là bé không rõ, vì sao, ăn đến miệng chỉ còn lại ít như vậy nhỉ.
Cao Dật duỗi tay xoa cái đầu dưa của Tiểu Vũ Điểm, còn nói là trưởng thành, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, ăn còn chẳng biết đường ăn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cầm lấy cái bát trong tay Tiểu Vũ Điểm, sau đó lau sạch canh trên mặt bé, thật đúng là lãng phí, con gái cô, phải biết rằng, trước kia họ rất hiếm khi được ăn trứng.
"Mẹ ơi ăn." Tiểu Vũ Điểm đưa bát cho mẹ, cực kì hào phóng, mà bé vẫn cho rằng Hạ Nhược Tâm muốn ăn nữa.
"Mẹ ăn rồi, cho nên cái này là của Tiểu Vũ Điểm, phải ăn nhiều mới khoẻ lên được, như vậy tóc Tiểu Vũ Điểm mới mọc dài ra, rất nhanh là có thể được dùng nơ bướm."
Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ lời mẹ, mà bé biết, nhất định bé sẽ ngoan ngoãn ăn cơm với uống sữa, về sau cũng sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm cầm cái muỗng đút cho con, không lâu sau, một chén canh trứng gà đã nằm trong bụng bé, Hạ Nhược Tâm lại lo lắng sờ lên bụng con, đầu tiên là uống sữa bò, giờ uống hết một bát canh, bụng không trướng sao?
Quả nhiên, bé hơi thở dài một hơi, tức bụng, giống một quả dưa hấu.
"Đi, Tiểu Vũ Điểm đi với chú ra ngoài cho tiêu cơm."
Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, mà Hạ Nhược Tâm vẫn thấy lo lắng, "Tiểu Vũ Điểm thật sự có thể đi chứ?"
"Yên tâm đi, không sao đâu, đi ra ngoài một chút vẫn được." Cao Dật an ủi cô, Hạ Nhược Tâm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, lời anh nói, có thể tin được.
Cô lấy quần áo cho bé, giày nhỏ, giúp bé mặc vào, mà Tiểu Vũ Điểm lại không ngừng cười, chân nhỏ cũng thỉnh thoảng đá lung tung.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm có phải không thích đi giày không?" Cao Dật lúc này mới chú ý tới Tiểu Vũ Điểm có hành động kỳ quái.
"Không phải đâu." Hạ Nhược Tâm nắm chặt gót chân Tiểu Vũ Điểm, đi tất cho con, lại tròng giày vào, hơn nữa mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, đứa nhỏ này thật đúng là khó đi giày.
"Tiểu Vũ Điểm không thích người ta động vào chân, nói lad ngứa, không biết đây là kiểu gì?" Cô quả thực là có chút bất đắc dĩ, con nhà ai tính tình quái dị thế không biết, quả thực là làm người ta vừa muốn cười, lại thấy bất lực.
"Quả nhiên là kỳ quái." Cao Dật cũng bật cười, trách không được lần trước, y tá kia còn chưa có ᴆụng tới chân Tiểu Vũ Điểm bé đã vùng ra chạy, đúng là đủ kỳ quái.
"Con đúng là kỳ quái." Cao Dật sờ cái đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, bất quá, tính tình trẻ con đôi khi chính là như thế.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đá chân, sau đó đến khi đi giày xong rồi, lúc này mới được Cao Dật ôm thả xuống đất.
"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm vươn tay, Cao Dật nhẹ nhàng cầm lấy, "Mẹ ơi." bé lại cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm.
Mà cô sửng sốt, lại nhìn thấy nụ cười của Cao Dật, cô cúi đầu, lúc này, giữa bọn họ, có cảm giác như người một nhà
Mà Tiểu Vũ Điểm chính là con gái của hai người.
"Đi thôi, chúng ta đi tản bộ." Cao Dật mang theo hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm cũng cười vui vẻ, đôi chân nhỏ thỉnh thoảng đi tới, chi chi trát trát không biết là đang nói cái gì?
Mà trái ngược với bé, hai người lớn lại trầm mặc. Nhưng không khí như vậy mới tốt, thậm chí, mơ hồ còn cảm nhận được sự hạnh phúc.
Trời cũng dần ấm lên.
"Chú ơi, chú nói xem khi nào con mới có thể lớn lên?"
"Chờ đến khi lá cây xanh thêm vài lần là được."
"Chú ơi, vậy trưởng thành có thể làm cái gì?"
"Trưởng thành rồi con chính là Đại Vũ Điểm, không phải là Tiểu Vũ Điểm nữa."
"Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn thích là Tiểu Vũ Điểm mà."
"Vậy con đừng trưởng thành nữa."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm không cần lớn lên, chờ Tiểu Vũ Điểm làm Tiểu Vũ Điểm đủ rồi thì mới lớn lên."
"Chú ơi, chú thích Tiểu Vũ Điểm không?"
"Thích."
"Vậy chú thích mẹ không?"
Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người đều bị bé hỏi cho ngẩn người. Đứa nhỏ này, từ đâu ra nhiều vấn đề thế?
"Vậy còn phải xem mẹ con có thích chú hay không?" Anh nhẹ nhàng xoa cái đầu trọc lóc như quả dưa của Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở ghế nghỉ chân, cô đi mệt rồi, Tiểu Vũ Điểm nhặt một chiếc lá đặt vào tay Cao Dật, mình lại nhặt một chiếc lá khác.
Ánh nắm ấm áp ôn hoà dừng lại trên người cả hai, cô hơi nhắm mắt, bên môi tràn ra một nụ cười.
Trước giờ cô chưa có một khắc nào được thả lỏng, cô muốn ngủ một lúc, chỉ một lúc là được.
"Mẹ......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, nhưng lại bị Cao Dật ôm lên.
Bé kỳ quái chớp mắt.
"Im nào, mẹ con đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức mẹ." Cao Dật đặt ngón tay lên môi Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Cao Dật đi qua, ϲởí áօ khoác đắp lên người cô.
"Cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo gì cả, em chỉ cần ngủ một giấc là được."
Anh đặt chiếc lá cây trong tay xuống bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó đứng lên, đi về phía Tiểu Vũ Điểm.
Anh bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi ra xa, bởi nơi đó có rất nhiều lá rụng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhược Tâm tỉnh dậy, cô cúi đầu, ngơ ngá cầm lấy chiếc áo, phía trên thoáng qua hơi thở quen thuộc, là Cao Dật, mà cách đó không xa, Tiểu Vũ Điểm đang cùng Cao Dật chơi, giống như một con bươm bướm, đáng yêu đơn thuần, lại vui sướng.
Cô ngồi dậy, một mảnh lá rụng dừng lại bên chân, cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay, trên mặt là nụ cười sạch sẽ
Có khi, cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy, cô đặt lá lên trên иgự¢, kéo chặt quần áo, cảm giác thực ấm, thực nhẹ nhàng.
Trên xe, Tiểu Vũ Điểm lại đá chân, ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt chớp tới chớp đi, hoạt bát không ít.
Cao Dật tháo kính râm xuống, vươn tay xoa cái đầu đội nón kết của Tiểu Vũ Điểm, "Làm sao thế, vui như vậy à?"
Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, "Tiểu Vũ Điểm chưa bao giờ được ngồi xe á," bé xoay người ôm Hạ Nhược Tâm, "Tiểu Vũ Điểm đều là mẹ ôm."
Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ bả vai con, trong mắt là sự đau lòng, cô, đúng là bạc đãi con quá nhiều rồi.
"Như thế về sau chỉ cần Tiểu Vũ Điểm muốn, ngày nào chú cũng để Tiểu Vũ Điểm ngồi xe." anh lại xoa đầu bé, trong mắt là ý cười ấm áp như gió, Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó tay nhỏ cầm lấy con 乃úp bê.
"Ngồi xong, chúng ta phải đi." Cao Dật đeo kính râm, nhìn đường phía trước, khoé miệng vẫn cười, kỳ thật, cảm giác này rất tốt.
Trong công viên trò chơi, Cao Dật và Hạ Nhược Tâm hai người nắm tay Tiểu Vũ Điểm, 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm được Cao Dật cầm trong tay, một người dàn ông cao to cầm con 乃úp bê quả đúng là quái dị, nhưng mà. Bởi vì có đứa bé đáng yêu bên cạnh, lại giống như một người cha thương con.
Tiểu Vũ Điểm đi nhanh.
"Tiểu Vũ Điểm có muốn ăn kem không?" Cao Dật buông tay Tiểu Vũ Điểm ra, hỏi bé, Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Dạ có."
"Được, chú đi mua cho con." anh đưa 乃úp bê lại cho bé, lúc này mới cười nói với Hạ Nhược Tâm, "Chờ anh một lát, anh sẽ về sớm thôi." Anh rất tự nhiên đỡ mũ trên đầu Hạ Nhược Tâm, cô cũng không đội tóc giả, muốn tóc dài ra còn cần thêm một thời gian, cho nên, hiện tại cô cũng chỉ có thể mang mũ như Tiểu Vũ Điểm.
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm cười, đã không còn bài xích những động tác thân mật của anh, có lẽ là thói quen, có lẽ là vì cô không còn nhớ một người nữa.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, mẹ đưa con đi." cô bế con lên, hôm nay đi nhiều rồi, chắc chắn sẽ mỏi chân.
Tiểu Vũ Điểm nghe lời để Hạ Nhược Tâm ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ bị phơi hồng, nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Bé đảo mắt, sau đó nhảy xuống ghế nghỉ chân, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm đi nhặt đồ nhá."
Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói, bé đã chạy đi rồi
Hạ Nhược Tâm chỉ có thể đứng lên, đi theo phía sau.
Tiểu Vũ Điểm nhặt cái bao nhỏ trên đất lên, là túi tiền của phụ nữ, phía trên còn có rất nhiều đá sáng long lanh, rất đẹp, giống ngôi sao vậy, bé không ngừng lắc lắc, bất quá, bé ngẩng đầu, nhìn quanh, nhìn phía trước có hai người, bọn họ đi cũng không nhanh, nhưng bé biết đồ là của họ.
Mẹ nói rồi, nhặt được của rơi trả lại người mất, không người ta sẽ rất buồn.
Nếu 乃úp bê của bé bị mất, bé sẽ khổ sở khóc ૮ɦếƭ.
Bé vội vàng chạy tới, hai chân be bé chạy cực nhanh.
Sau đó cánh tay nhỏ túm lấy quần áo người phụ nữ.
Bà quay đầu lại, năm mươi tuổi, nhan sắc bảo dưỡng rất tốt, chỉ trừ bỏ đôi mắt có chút hơi ảm đạm, trên khuôn mặt cũng có chút hoảng hốt, đột nhiên, bà nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, tựa hồ cực kỳ kích động.
"Tâm Tâm......"
Bà kêu lên, sau đó ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao nắm bả vai Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ kỳ quái đứng đó. Nên gọi người này là gì thế?
Mẹ nói, bà đều có tóc bạc, dì không có.
"Dì ơi, tên con là Tiểu Vũ Điểm nga."
"Không đúng, con là Tâm Tâm của ta, nhất định là vậy, khuôn mặt này, rõ ràng chính là Tâm Tâm của ta."
Bà kích động vươn tay, run rẩy vuốt lên má Tiểu Vũ Điểm.
"Không phải, Ý Quân." người đàn ông bên cạnh vội vàng kéo bà lại, không ngừng nói, "Em nhìn đi, nó mới chỉ là một đứa nhỏ, nó không phải Nhược Tâm, không phải." người đàn nói, trên mặt tràn ngập áy náy, đều là nhà bọn họ phải xin lỗi mẹ con hai người.
Hiện tại Thẩm Ý Quân cả giống hệt như người mất hồn, thấy đứa bé nào giống Nhược Tâm lúc nhỏ đều sẽ coi đó là Nhược Tâm, đều sẽ gọi Tâm Tâm.
Nhưng ông vân cúi đầu, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, váy hồng công chúa, đôi giày đỏ, còn có nón kết, đứa trẻ này ăn mặc đơn giản, nhưng diện mạo, liền biết không phải con nhà bình thường.
Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ này, nếu nhìn kỹ, ông cũng phải thấy kinh ngạc, đứa nhỏ này thật sự giống Hạ Nhược Tâm khi nhỏ, không, so với lúc ấy Hạ Nhược Tâm còn xinh đẹp hơn một ít.
Khuôn mặt hồng nhuận, môi chúm chím, đôi mắt to to tròn tròn lại đen láy.
"Bạn nhỏ à, con có chuyện gì sao?"
Ông cúi người, giọng điệu trở nên nhu hoà, sợ dọa tới đứa trẻ.
Tiểu Vũ Điểm lấy ra chiếc túi kia, "Dì làm rớt cái này, Tiểu Vũ Điểm tới trả dì." Bé cười ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng giống như quả táo, làm người ta hận không thể cắn lên một cái.
"À, là ta sơ ý." người đàn ông kia cầm lấy, quả nhiên là Ý Quân, rớt túi cũng không biết.
Người đàn ông mở ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, "Qua đây, bạn nhỏ này, cái này là ông cho con." ông xưng là ông mới đúng, bởi vì, bằng tuổi này ông đã có thể ôm cháu rồi, chỉ là, đời này có lẽ là không có khả năng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc