"Chú ơi, sao chú còn chưa hôn Tiểu Vũ Điểm?" Bé bẹp miệng.
"Được, chú hôn." Cao Dật buồn cười chọc bé, sau đó hôn một cái.
"Chú ơi, chú chưa có hôn mẹ á." bé chỉ tay vào Hạ Nhược Tâm, Cao Dật cùng Hạ Nhược Tâm hai người đồng thời sửng sốt, bọn họ khác nhau mà, là nam và nữ, không phải trẻ con.
Đôi mắt Cao Dật hiện lên sự nhu hoà, anh nguyện ý.
Anh đến gần Hạ Nhược Tâm, lại nhìn thấy sự ngượng ngùng xấu hổ trên mặt cô, thật đúng là ngoài ý muốn.
Hoá ra mẹ và con gái đều đáng yêu giống nhau.
Khuôn mặt Cao Dật không ngừng phóng đại, thậm chí còn có thể thấy được lông mi cực dài của anh, còn có sống mũi cao thẳng vô cùng.
Hơi thở thuộc về Cao Dật phả lên mặt cô, cô hơi hơi rụt người lại, nhưng cũng không né tránh, bởi vì, đây là con gái cô yêu cầu, càng bởi vì, cô phát hiện mình kỳ thật không cảm thấy chán ghét sự tiếp cận của anh
Hơi thở nam tính thuần hậu. Cũng rất sạch sẽ, trên người anh cũng không có quá nhiều hương vị, có cũng chỉ là mùi sữa tắm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
Môi Cao Dật nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, lúc ngước mắt lên, có ý cười hơi nhạt.
Cô căng thẳng.
Rồi sau đó anh rời đi, cũng không ở lại lâu, bởi vì, anh sợ, cô sẽ căng thẳng đến phát ngất luôn.
"Được rồi Tiểu Vũ Điểm, chú hôn rồi, chúng ta đi phẫu thuật nào." Anh nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Sau đó quay đầu lại duỗi một cái tay khác ra.
"Đưa bọn anh vào đi, Nhược Tâm." không phải lần đầu tiên được anh gọi như thế, nhưng mỗi lần đều làm Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng xúc động. Cô duỗi tay, Cao Dật nắm lấy, lại phát hiện tay cô đổ đầy mồ hôi, anh thở dài, mặt ngoài nói không căng thẳng, nhưng thật ra cô lại căng thẳng muốn ૮ɦếƭ. Cả người cũng căng ra, anh không lo cho mình hay Tiểu Vũ Điểm, anh chỉ lo cho cô, anh sợ cô sẽ căng thẳng quá mà ngất luôn trước cửa phòng tiểu phẫu.
"Không cần lo lắng, bọn anh sẽ ra nhanh thôi." nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, Cao Dật lại an ủi cô, cô căng thẳng quá rồi. Cần phải nghỉ ngơi lại cho tốt.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm đỏ mắt đồng ý, nhưng đồng ý thì đồng ý, không yên tâm, vẫn là yên tâm.
Hiện tại cô còn không bằng Tiểu Vũ Điểm, xem đi, Tiểu Vũ Điểm còn đang chơi cúc áo của Cao Dật, chỉ có cô, căng thẳng vô thố.
Mà lúc này, bác sĩ đã chờ bọn họ ngoài phòng tiểu phẫu.
Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó đi lên phía trước, đặt tay trên mặt cô, "Nhớ, không được xỉu, phải chờ bọn anh ra, biết không?"
Ngón tay vuốt lên mặt cô, đem lại cho cô dũng khí.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm muốn đồng ý, nhưng lại có gì nghẹn nơi cuống họng.
"Bọn anh vào đây." Cao Dật rút tay về, vẫn cười như cũ, anh cúi đầu, nhìn đứa bé trong иgự¢.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm lên trên giường bệnh, đắp chăn lên, "Đừng có lo lắng, biết không? Chú luôn ở đây rồi."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, cười ngọt ngào, Tiểu Vũ Điểm không sợ, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan.
"Ngoan!" Cao Dật xoa cái đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, nằm lên trên một chiếc giường khác. Đây không phải một người làm phẫu thuật, là hai người, cánh cửa từ từ đóng lại, cuối cùng chỉ có Hạ Nhược Tâm một mình đứng nơi đó, cô bịt kín miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
Cô sẽ chờ bọn họ ra, nhất định sẽ.
Trong phòng tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, "Chú ơi......" Bé vừa gọi Cao Dật, tay vừa dùng sức duỗi ra.
Cao Dật cười, nắm lấy tay bé.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm không sợ, chú cũng không phải sợ." Dù còn nhỏ nhưng bé đã học được cách an ủi người khác.
Được, chúng ta đều không sợ, Cao Dật nắm chặt tay đứa nhỏ, bên môi là nụ cười nhẹ ôn hoà.
Hạ Nhược Tâm một mình ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm vào đèn nhấp nháy đỏ trước cửa phòng, tay cô vặn vào nhau, lòng bất ổn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cục mở ra,cô đứng lên, lại cảm thấy thế giới là một mảnh mơ hồ, cứ như vậy ngã xuống ghế nghỉ chân, quá nhiều áp lực khiến cô không chịu nổi.
Trong phòng bệnh, ấm áp ôn hoà, không có cảm giác lạnh băng của bệnh viện, có lẽ là vì tâm trạng không tệ.
Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng đi tới bên giường, lâu lắm rồi cô mới cười lại như thế.
Giải phẫu rất thành công, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, lại qua mấy ngày nữa, Tiểu Vũ Điểm có thể xuất viện, rồi không lâu sau, bé sẽ khoẻ lại như thường.
Cô cúi người hôn lên mặt đứa trẻ đang ngủ say, sau đó lại đi sang một giường bệnh khác.
Cao Dật cũng không có việc gì, nhưng quá mệt, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cô ngồi ở mép giường, thấy được mồ hôi trên trán anh, vươn tay lau giúp anh,
Khuôn mặt anh rất ấm, giống như con người của anh vậy
Tay cô ngừng lại thật lâu, rồi phát hiện cái gì, thế mà cô lại đi chiếm tiện nghi của một người đàn ông, cô vừa định rụt tay về, lại bị người đè lại.
"Lo lắng cho anh à?" Cao Dật đã tỉnh lại từ lúc nào, anh cười, đồng thời nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhược Tâm, nhiệt độ cơ thể cô vẫn luôn rất thấp, cho nên, có thể nhìn ra, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô rất kém, cần phải điều trị cho tốt.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, cô muốn rút tay về, nhưng thử hồi lâu, phát hiện vô pháp tránh được, cuối cùng chỉ có thể để anh nắm như vậy.
Tay anh rất ấm, làm cho cô có cảm giác thực thoải mái.
Cao Dật ngồi dậy, mà Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay còn lại ra, muốn ngăn cản anh, "Anh cứ nằm đi." trong mắt tràn ngập lo lắng, anh mới vừa làm phẫu thuật xong, nên nghỉ ngơi mới đúng.
"Không có việc gì, em quên anh cũng là bác sĩ à, thân thể anh anh biết mà." Cao Dật cười nói, vẫn ngồi dậy, anh buông tay Hạ Nhược Tâm ra, đổi lại thành nắm tay kia, sau đó kiểm tra, sờ đến chỗ khớp xương đã lành lại của cô.
Hạ Nhược Tâm hơi nhíu mày, bởi vì có chút đau.
"Đau?" Cao Dật hỏi
"Vẫn tốt." Hạ Nhược Tâm chưa nói lời thật, kỳ thật không phải đau, đã đau bốn năm, đặc biệt là khi trời mưa, sẽ càng thêm đau, sẽ đau đến phát khóc.
"Vì cái gì không đi chữa bệnh? Lúc ấy anh nhớ anh nói với em, là ba năm trước." Cao Dật buông tay, sau đó lại nắm chặt bàn tay trái vô lực của cô, bàn tay này, hiện tại muốn chữa, khó, rất khó
Hạ Nhược Tâm vẫn cúi đầu, cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thật, cô cũng muốn chữa, chỉ là, không có cách nào.
"Nhược Tâm, nói cho anh." Cao Dật rất kiên trì, bàn tay nắm lấy tay cô tăng thêm sức lực
Hạ Nhược Tâm hơi rũ mắt
"Bởi vì nhà rất nghèo, em không có tiền đi khám bệnh, khi đó Tiểu Vũ Điểm vừa mới sinh ra, nó thường xuyên sinh bệnh, ngoại trừ giặt quần áo thuê giúp hàng xóm, em còn phải làm việc ở cửa hàng tạp hoá, lúc ấy, em đều mang theo Tiểu Vũ Điểm cùng đi làm. Em buộc nó trên người, chỉ cần em cúi đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt của con."
"Lúc ấy em rất nghèo, một ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ có thể uống cháo bột, thậm chí ngay cả sữa bột cũng chưa bao giờ được uống."
"Nhà em rất nghèo, thật sự rất nghèo." Cô ngước mặt, trong mắt là nước mắt chảy tràn, "Lúc ấy, em thậm chí còn không dám khóc, sợ là khóc rồi không ngừng được, bởi vì, em biết, nước mắt của em chẳng có ai thương, em còn phải thương đứa con của mình."
"Lúc ấy, nó mới chỉ có mấy tháng, khi đó nhỏ cỡ nào."
Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó ôm lấy bả vai cô, kéo vào иgự¢ mình, "Về sau sẽ không, về sau có anh rồi."
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thương tiếc một người phụ nữ nào, hết thảy của cô, giống như nam chân, không ngừng hút lấy anh, một người phụ nữ vô cùng đáng thương, một người phụ nữ vô cùng kiên cường, có ai lại làm tổn thương một con người thiện lương như vậy?
Lần đầu tiên có người để dựa vào, mặc kệ có thể dựa vào bao lâu, cô đều cảm thấy trân quý, cô giống như Tiểu Vũ Điểm, nắm chặt áo Cao Dật.
Cao Dật cúi đầu, ghi tạc trong lòng từng động tác của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó cùng cii nói giỡn.
"Sao anh có cảm giác em không phải Hạ Nhược Tâm, mà là Tiểu Vũ Điểm, cuối cùng anh cũng hiểu rồi, thói quen thích bám người của nhóc con kia là ở đâu ra, hoá ra thừa hưởng từ mẹ."
Hạ Nhược Tâm xấu hổ buông tay, mà Cao Dật lại cười ôn hòa, "Không quan trọng, em cứ nắm đi, anh không để ý." Anh duỗi cánh tay, ôm cô vào lòng.
"Nhược Tâm, anh hỏi em một chuyện có được không?"
"Vâng." giọng nói rầu rĩ của cô truyền đến, tay vẫn nắm lấy áo Cao Dật, cô không muốn buông ra, sự ấm áp chẳng mấy khi mới có làm cô thấy lưu luyến.
"Nói cho anh biết, ở ngoài phòng phẫu thuật có té xỉu không?"
Hạ Nhược Tâm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn thừa nhận.
"Em xin lỗi, em không lo được cho mình."
"Vậy là anh lại đoán đúng rồi." Cao Dật ha hả cười.
"Thôi được rồi, không cần để ý, nếu em thật sự có thể kiên trì đến bây giờ, như vậy, sẽ không phải em." Cao Dật cũng không trách cứ, chỉ là người phụ nữ này có khi thật quá mức đáng yêu, so với con gái cô còn đáng yêu hơn nhiều, thành thật, luôn làm người ta muốn cười.
Hạ Nhược Tâm cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ Cao Dật chấn động, còn thấy anh cười, không khỏi cũng thả lỏng một chút, bất quá, đúng là anh đang cười, hơn nữa còn là giễu cợt cô, cô nhíu mày, phát hiện người đàn ông này có vẻ như rất thích trêu chọc cô.
Mà tư thế lúc này của bọn họ, quả thực là muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.
"Được rồi, chắc anh đói rồi đúng không, em đi chuẩn bị đồ ăn đây, còn cả Tiểu Vũ Điểm nữa." cô tìm một cái cớ, trộm lau nước mắt trên mặt, mới phát hiện, иgự¢ áo Cao Dật đã bị cô khóc ướt một mảng lớn.
Rõ ràng một mảng lớn, rõ ràng là nước mắt, nhưng lại khiến người ta tưởng là nước miếng.
Đều nói phụ nữ được làm từ nước, thoạt nhìn hiện tại thì đúng là như thế. Cao Dật cúi đầu nhìn иgự¢ áo, hơi mỉm cười, anh không ghét bỏ, một chút cũng không ghét bỏ, bởi vì quyền khóc là của cô, như thế này không phải cũng rất tốt sao?
Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, chạy vội ra ngoài, lại không ra, cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nụ cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ, quả nhiên là một người phụ nữ đáng yêu, đương nhiên còn có một đứa con gái đáng yêu, anh quay đầu, đứa bé trên giường bệnh vẫn đang ngủ, lông mi dài trên khuôn mặt nhỏ, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vô ngần, gần như là trong suốt.
"Nhóc, con không sao là tốt rồi, con xem, chuyện chú đồng ý với con, chú đã làm được rồi, cho nên, con cũng phải đồng ý với chú là khoẻ nhanh lên, bởi vì mẹ con đã quá vất vả rồi. Con phải ngoan, nhất định phải ngoan."
Khả năng phục hồi sức khoẻ của người lớn tốt hơn trẻ con rất nhiều, vài ngày sau, Cao Dật đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn muốn nằm chích, mà bé cũng không có cảm giác tịch mịch gì, bé có một con 乃úp bê là đủ rồi, hiện tại lại có chú chăm sóc, không biết bé có bao nhiêu vui vẻ đâu.
Chỉ là, lúc này, bé lại đang giận dỗi với Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ quay qua, môi trề ra, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không uống cái kia, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không uống sữa, không uống sữa." đầu lắc như trống bỏi.
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ lắc lắc bình sữa trong tay, thứ này có dinh dưỡng nhất, nếu con không uống cái này thì uống cái gì đây, cũng không thể đút cháo mãi được chứ?
"Làm sao vậy?" Cao Dật từ bên ngoài đi vào, trong tay anh cầm hai cái bát, là hai bát canh trứng mới mua. Anh đặt bát qua một bên, đi tới, cúi xuống nhìn Tiểu Vũ Điểm.
"Tiểu Vũ Điểm, con không ngoan." giọng điệu rất nhẹ, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cúi đầu, tay vò vò, "Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm, không muốn uống sữa, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không phải trẻ con."
Cao Dật duỗi tay, ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, sau đó lấy bình sữa từ tay Hạ Nhược Tâm, anh để Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình, sau đó hơn lắc bình sữa.
"Tiểu Vũ Điểm, con phải biết rằng, có nhiều đứa trẻ lớn hơn con nhưng vẫn uống sữa bình, hơn nữa, con mới ba tuổi, ở trong lòng mẹ con và chú, con còn chưa có lớn đâu, con còn nhỏ." anh hơi nhéo mũi Tiểu Vũ Điểm, rất vừa lòng với trạng thái của bé lúc này, khuôn mặt nhỏ rốt cục cũng có một ít huyết sắc, hình như còn nhiều thịt hơn, chắc chắn không lâu nữa sẽ trở thành khuôn mặt phúng phính như quả táo mà anh thích nhất.
"Mau nào, uống đi." anh đặt bình sữa vào trong tay Tiểu Vũ Điểm, lại xoa cái đầu trọc của bé, "Con là trẻ con, không ai cười con đâu." tựa hồ là đã sớm biết Tiểu Vũ Điểm nghĩ cái gì, cách Cao Dật khuyên cô vẫn luôn rất đặc biệt.
"Con uống xong rồi, chú mua cho con canh trứng, ngon lắm, một hồi uống xong sữa, chú lại cho con uống cái kia, nhé?"
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe có canh trứng, liền cúi đầu, hai cái tay nhỏ cầm bình sữa lên uống, đôi mắt còn thỉnh thoảng còn nhìn hai cái bát trên bàn, bé giống mẹ, thích ăn canh trứng.
"Nhược Tâm, cầm một bát canh trứng lại đây." Cao Dật ngẩng đầu, nói với Hạ Nhược Tâm vẫn đang ngẩn người, con gái cô, giờ lại nghe lời Cao Dật, còn ngoan ngoãn nghe lời hơn lúc nghe cô nói.
Cao Dật buồn cười trước cô nàng ngơ ngác này, không phải cô cho rằng con gái mình bị anh ςướק mất rồi chứ.
"A, vừa rồi anh nói gì đó?" Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng nói, không phải cô cố ý, chỉ là do mải nghĩ quá thôi.
Cao Dật đỡ tay lên trán, "Nhược Tâm, anh bảo mang bát canh trứng qua đây." trong lòng anh lúc này là nhóc con kia, không thể động đậy được.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm vội vàng đi qua, bê bát canh trứng, nóng quá.
Cô đặt bát lên trước mặt Cao Dật, tưởng anh muốn uống.
Nhưng Cao Dật lại đẩy về phía cô.
"Em uống đi, chắc lâu rồi chưa ăn cơm, uống nhiều một ít, như vậy thân thể mới có thể tốt lên được, bằng không, chờ Tiểu Vũ Điểm mập lên, em muốn ôm cũng chẳng ôm nổi con bé đâu." Mà Tiểu Vũ Điểm nghe được tên mình, ngẩng đầu lên, sau đó tiếp tục uống sữa, cái miệng nhỏ uống bình sữa, hiện tại bé chỉ có thể uống, không thể nói chuyện, bằng không sẽ không ngoan.
"Em......" Hạ Nhược Tâm phỏng cả tay, cô hít mũi, trước nay chưa từng có ai quan tâm đến cô, có đói không, có lạnh không, có mệt không. Chỉ có anh, đột nhiên cô thấy mắt ươn ướt, cô vội vàng cúi đầu, không muốn để anh thấy.
"Đúng vậy, nhanh uống đi, kia còn một bát là của Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật cười ôn hoà, cúi đầu, lại xoa má Tiểu Vũ Điểm.
"Con cũng uống nhanh lên, bằng không lát nữa canh trứng nguội hết đó, xem lần sau con có dám không nghe lời mẹ nữa không, không uống sữa là không có canh đâuu."
Tiểu Vũ Điểm uống sữa, không ngừng gật đầu, uống một ít sữa bình mà được uống nhiều cái khác, về sau bé sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm bê bát lên, đặt bên môi, hương thơm vô cùng, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ ngon.