"Đúng vậy nhỉ."
Cao Dật nhè nhẹ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên là có một tí màu sắc rồi.
"Chú dẫn con đi mua kẹo ăn nhé."
Anh ôm lấy Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đi ra ngoài.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để anh ôm, đôi chân nho nhỏ lộ ra ngoài, cô bé còn không có đi giày, Cao Dật cúi đầu xuống, sờ lên đôi chân nhỏ trống trơn của Tiểu Vũ Điểm, thoạt nhìn, thuận tiện cũng muốn mua cho cô bé một đôi giày, không thể để chân trần như vậy được.
Đi tới một siêu thị cỡ lớn, Tiểu Vũ Điểm vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé che lấy chiếc đầu trọc của mình, cô bé không có mang mũ.
"Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu đấy, không cần che vậy đâu."
Cao Dật kéo xuống bàn tay nhỏ bé xuống, sau đó đưa vào.
Tiểu Vũ Điểm gục đầu nằm ở trên vai anh, nhiều người như vậy, cô bé vẫn còn có chút sợ hãi.
Cao Dật lấy từ trên quầy một chiếc kẹo que, sau đó anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay tìm được ví tiền của mình, chỉ cần một tay có thể ôm lấy cô bé này rồi.
"Con gái anh xinh xắn quá."
Người bán hàng lấy tiền từ tay Cao Dật, cảm thấy rất yêu mến đứa trẻ trong иgự¢ anh, đứa bé rất đáng yêu, mặc dù là đầu trọc nhưng vẫn rất đáng yêu.
"Cảm ơn."
Cao Dật nói lời cảm tạ, rốt cuộc cũng không nói thêm gì. Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, sau đó lấy kẹo que từ trong túi áo ra, bóc đi lớp giấy gói bên ngoài rồi đặt trong lòng bàn tay của Tiểu Vũ Điểm.
"Nào, ăn đi."
Nhìn đứa trẻ trước mặt, anh đột nhiên nhớ tới lời của người phụ nữ vừa rồi, con gái, có lẽ nếu có một đứa con gái như vậy, cũng sẽ không tệ đâu nhỉ.
Tiểu Vũ Điểm bắt lấy chiếc kẹo que, sau đó nâng tay lên đem kẹo đặt bên môi Cao Dật.
"Chú, ăn đi."
Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé cườ nói rất lễ phép.
Cao Dật kéo tay cô bé xuống, dụ dỗ nói:
"Chú mua cho Tiểu Vũ Điểm đấy, vì vậy, chú không ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm ăn đi, hơn nữa người lớn không ăn ngọt."
Tiểu Vũ Điểm khó hiểu suy tư về lời nói của anh, người lớn đều không thích ăn ngọt sao?
"Không phải vậy đâu."
Cô bé liếm chiếc kẹo que nói:
"Mẹ thích ăn, mẹ còn có thể biến ra cho Tiểu Vũ Điểm ăn đấy."
Ngón tay Cao Dật hơi nắm cạặt lại hơn một chút.
Chỉ có trẻ con mới tin vào những điều này, cô gái ấy có lẽ còn chưa từng nếm qua kẹo đấy.
Anh lại bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi đến một cô ty bách hóa khác, sau đó tìm đến một cửa hàng dành cho trẻ em.
Tiểu Vũ Điểm ngồi trên một chiếc sofa nhỏ, đôi chân thỉnh thoảng đung đưa.
Đôi nhân nhỏ bé trắng nhợt ấy giốn như trong suốt vậy, chỉ có một bàn tay còn cầm lấy kẹo que, không ngừng ăn.
"Tiên sinh, đây là hàng mới về của tiệm chúng tôi, đây là sản phẩm mới của Ý, toàn bộ đều làm từ da bò mềm mại, làm cho trẻ em mang vào cảm thấy rất thoải mái."
Người bán hàng thỉnh thoảng giới thiệu, mà tay của cô cũng lấy lên một đôi giày.
Cao Dật nhận lấy, một đôi giày da màu hồng nhạt rất đáng yêu, phía trên còn có một chiếc nơ bướm rất xinh xắn.
Được rồi, lấy cái này, chỉ cần cô bé mặc thoải mái là được rồi, anh không quan tâm đến giá cả.
"Được, để tôi cho cô bé thử xem."
Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống, đây chỉ mà một đôi giày nhỏ, thế nhưng lại rất đắt tiền, có thể bán đi một đôi thì tiền thưởng tháng này của cô sẽ được tăng lên nhiều rồi.
Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm sống ૮ɦếƭ cũng không cho cô gái thử giày giúp mình, bàn chân nhỏ nhắn của cô bé cứ co quắp lại, sau đó nhảy xuống khỏi ghế sofa, chân trần chạy đến bên Cao Dật, ôm chặt lấy hai chân của anh.
Không được ᴆụng vào chân cô bé, cô bé không thích.
"Làm sao vậy?"
Cao Dật hơi nhíu mày, sau đó cúi người ôm lấy Tiểu Vũ Điểm dưới đấy, người bán hàng trẻ tuổi kia bất ngờ, có chút lúng túng mà cười cười, cô tự nghĩ mình đã cười rất thân thiện, cũng rất có lực tương tác, tại sao đứa bé này thấy cô mà cứ giống như thấy ma vậy?
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, kéo chân cô bé lau chùi, xem đi, chân cô bé đã bị bẩn, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này tựa vào trong иgự¢ của anh thật sự rất ngoan ngoãn.
Cô bé không thích người khác ᴆụng vào chân mình, nhưng mà nếu là mẹ hay chú thì cô bé có thể chấp nhận được.
"Xin lấy giùm tôi một đôi vớ được không? Cám ơn."
Cao Dật tiếp tục dùng tay mình xoa xoa bàn chân Tiểu Vũ Điểm, mà người bán hàng lúc này mới kịp phản ứng, trực tiếp lấy từ trên quầy một đôi vớ màu hồng nhạt có viền hoa nhỏ, đương nhiên, giá của đôi vớ này cũng không thấp.
Nhưng ánh mắt Cao Dật không thèm nhìn qua, anh cẩn thận mặc vớ cho Tiểu Vũ Điểm, sau đó lại giúp cô bé mang giày vào.
"Tiên sinh, xin hỏi anh dùng thẻ hay trả tiền mặt?"
Mà dáng vẻ của Cao Dật lúc này đối với cô mà nói, dường như cũng rất giống tiền mặt, khiến nụ cười của cô như sáng cả lên.
Cao Dật lấy ví tiền của mình mở ra nhìn qua, bên trong không có quá nhiều tiền mặt, anh hơi mím môi, mà người bán hàng vừa thấy trong ví tiền Cao Dật không có mấy tờ tiền mệnh giá lớn, thoáng cái đã đanh mặt lại, anh rút cuộc chỉ là người không có tiền, không phải là đang đùa cô đấy chứ, lại để cô phục vụ thời gian dài như vậy, thật sự lãng phí thời gian mà.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm không cần mua giày đâu, mẹ đã mua cho Tiểu Vũ Điểm rồi."
Tiểu Vũ Điểm đung đưa bàn chân nhỏ, cô bé đã nhạy cảm nhận ra nét không vui trên mặt Cao Dật, còn có vẻ mất hứng của cô bán hàng kia nữa.
Cô bé có thể không muốn giầy đấy, thật sự có thể không muốn đấy, tuy rằng cái này đôi giày giày mang rất thoải mái, nhìn cũng rất đẹp nữa.
Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, một tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc đầu trọc của cô bé:
"Tiểu Vũ Điểm thích đôi giày sao? Không nên gạt chú, như vậy sẽ không ngoan đâu."
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hàng lông mi dài, sau đó gật đầu một cái.
"Thích ạ."
Nhưng mà, thích không nhất định phải mang được.
Cô bé suy nghĩ một chút, ừ, liền là như vậy, cô bé có rất nhiều đồ vật ưa thích, nhưng mà, cô bé biết rõ, mẹ đã rất vất vả mới mua được đấy, vì vậy, cô bé cho tới bây giờ cũng sẽ không muốn.
Mà đôi giày này cũng thế.
Cao Dật lại lật ví tiền của mình ra, sau đó rút từ bên trong ra một tấm thẻ vàng, thật xin lỗi, anh mang tiền mặt khong đủ, thế nhưng anh có rất nhiều thẻ, cho tới bây giờ anh chưa thiếu nợ ai.
Anh sẽ mua tất cả mọi thứ Tiểu Vũ Điểm muốn, bởi vì, anh thật sự rất đau lòng, thật sự yêu mến cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này.
"A!"
Sắc mặt người bán hàng lúc này liền cực kì vui vẻ, thoáng cái đã thay đổi hẳn, cô hiện tại quả thực không biết bản thân nên cười hay khóc.
Tiểu Vũ Điểm ưa thích là được, chú còn có thể mua cho Tiểu Vũ Điểm nhiều thứ nữa, hai tay của anh ôm lấy thân thể nhỏ nhé trong lòng, thương yêu nói với cô bé, một đứa trẻ biết điều như vậy, nhất định là từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, anh có thể tưởng tượng ra được, cô gái Hạ Nhược Tâm kia, sẽ càng thêm vất vả.
Trong lúc nhất thời, anh đối với Hạ Nhược Tâm, cũng rất đau lòng.
Cô gái bán hàng hai tay giao lại chiếc thẻ cho Cao Dật, Cao Dật nhận lại không thèm liếc mắt nhìn rồi ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài.
"Cảm ơn quý khách."
Lời của cô chưa kịp thốt ra đã nghe cánh cửa đóng lại "phịch" một tiếng, chặn đứng toàn bộ lời của cô.
Cái này chính là do cô có mắt không tròng, rõ ràng đúng là đồ hậu đậu, cô đứng ngây người như tảng đá, thật xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.
"Còn muốn gì nữa nào?"
Cao Dật hỏi đứa bé ngoan ngoãn lạ thường trong иgự¢.
Tiểu Vũ Điểm bưng kín đầu, cô bé nhớ tới, cuối cùng vẫn là lắc đầu, chỗ mẹ cũng có rồi, cô bé không muốn nữa.
"Muốn mua mũ phải không nào?"
Ngón tay của anh đặt trên chiếc đầu trống trơn của cô bé, kỳ thật, anh nhận ra cô bé rất chú tâm đến tóc của mình.
"Đừng lo lắng, chú cam đoan là tóc Tiểu Vũ Điểm sẽ nhanh chóng mọc lại, hơn nữa còn sẽ rất đẹp đấy."
"Mẹ cũng đã nói như vậy, mẹ cũng hứa mua cho Tiểu Vũ Điểm thật nhiều nơ bướm đẹp đấy ạ."
Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng nở nụ cười, mặc dù mọi người đều nói cô bé đầu trọc rất xinh, nhưng mà, cô bé vẫn thích được thắt nơ bướm lắm.
Cao Dật cười khẽ một tiếng, nhỏ như vậy đã thích chưng diện rồi, xinh đẹp như vậy, về sau tuyệt đối sẽ là một cô gái hay gậy họa lắm đấy nhé.
Hạ Nhược Tâm sinh ra một cô con gái quả thật rất đáng yêu, trách không được tất cả những bác sĩ và mấy cô hộ sĩ trong bệnh viện lại vây quanh cô bé này như vậy. Thật là một đứa bé lanh lợi.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong cửa hàng mũ, cô bé muốn anh sẽ mua, chỉ cần cô bé muốn là được rồi.
"Đứa nhỏ lớn lên thật sự là xinh đẹp lắm đây, nhưng sao lại để đầu trọc như vậy?"
Có người vừa nói xong, cảm giác được ánh mắt soi mói phóng đến phía mình, cô bé vội vàng rụt lại thân thể mình.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áp của Cao Dật.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm đầu trọc cũng rất đáng yêu đấy, mẹ đã nói, chú cũng đã nói vậy."
Cô bé ngẩng đầu lên, cười yếu ớt, nhưng mà vẫn hết sức đáng yêu.
"Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ Điểm là một cô bé rất đáng yêu đấy."
Cao Dật không tiếc lời khoe lấy cô bé. Anh chọn một chiếc mũ cực kì xinh xắn, trên mũ còn có một con bướm, hết sức đẹp mắt.
Anh đem mũ đội trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngắm một cái, cũng không tệ, rất thích hợp đấy.
Trả tiền xong, anh đi thẳng ra ngoài, anh không thích người khác nói giỡn về đầu cô bé, đứa bé này đã chịu quá nhiều khổ, không thể tiếp tục như vậy được.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm thấy buồn ngủ quá."
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, cô bé không thể đi dạo lâu, bởi vì dù sao bây giờ cô bé vẫn còn là một người bị bệnh nặng, căn bản cũng không quá quá nhiều tinh thần.
"Được, ngủ đi, chú sẽ đưa con về bệnh viện."
Cao Dật nhẹ nhàng chạm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, sau đó kéo chiếc mũ cô bé xuống một chút, không cho ánh sáng mặt trời làm chói mắt cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch, cho dù có phơi dưới ánh nắng thật lâu vẫn không thể trở lại hồng hào bình thường được.
Bởi vì, cô bé là một bệnh nhân, một đứa trẻ đang mang trong mình bệnh nặng.
Tiểu Vũ Điểm dần dần nhắm mắt lại, tựa đầu vào trên bờ vai Cao Dật, chú rất giống mẹ, đều rất ấm.
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm rất thích chú, cũng giống như thích mẹ vậy. Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cao Dật ϲởí áօ bên ngoài, ôm lấy thân thể cô bé vào lòng, anh là một người đàn ông vạm vỡ, áo quần trên người cũng toàn cỡ lớn, vì vậy hoàn toàn có thể ôm gọn cô bé vào trong lòng mình.
"Ngủ đi, chúng ta trở về nhé."
Cao Dật kéo thấp mũ xuống, ôm chặt Tiểu Vũ Điểm vào trong иgự¢, đi đến bệnh viện, cuộc phẫu thuật kia phải tiến hành càng nhanh càng tốt. Nếu không, muộn một ngày thì Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm một ngày, nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ trong иgự¢, Cao Dật không nhịn được mà cong môi.
"Mẹ sinh con ra, cũng giáo dục con rất tốt, làm chú rất thích."
Tiểu Vũ Điểm nhìn thứ đang nắm trong tay, là một góc áo của chú, lúc này mới yên tâm ngủ lại.
Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm ngủ rất lâu, lúc này mới tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm còn vứt trên giường, còn có vở viết chữ của bé, nhưng người đâu, Tiểu Vũ Điểm chạy đi đâu rồi, ai bắt cóc Tiểu Vũ Điểm của cô đi rồi?
Bàn tay cô lạnh lẽo, hốt hoảng bất an
Vừa lúc hộ sĩ đi đến, thấy cô dậy thì mới cười nói, "Cô Hạ, cô tỉnh rồi."
Hạ Nhược Tâm vội vàng hỏi, "Tiểu Vũ Điểm đâu, con gái tôi đâu?" Cô đang sợ hãi, sợ cực kỳ.
"Cô Hạ, cô đừng hoảng, Cao tiên sinh đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi rồi, sẽ về sớm thôi!" hộ sĩ an ủi nói. Hạ Nhược Tâm nghe xong, lúc này mới thở hắt ra.
Anh mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, như vậy cô an tâm rồi, đúng, bọn họ chỉ có vài lần gặp gỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy tin tưởng anh, vô cùng.
Cô ngồi bên giường bệnh, cầm lấy vở tập viết của con.
Bên trên là những dòng chữ non nớt.
Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.
Cô không khỏi bật cười, lại cảm thấy đau xót.
Đương nhiên là cô yêu con gái mình, vậy nhưng cô lại chưa bao giờ chăm sóc tốt cho con, lúc con mới chỉ được mấy tháng, cô đã mang theo đứa trẻ còn quấn tã ấy đi làm, lúc những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương, con gái cô đã biết giúp cô quần áo, giúp cô thu quần áo.
Lúc những đứa trẻ khác còn đang muốn cái này muốn cái kia, con gái cô đã biết giúp cô dành dụm tiền, cái gì cũng không cần, gặp thứ mình thích thì cũng chỉ nhìn nhiều hơn một chút thôi, bởi vì, bé biết nhà mình nghèo, mua không nổi.
Cô đã không cho con được một cuộc sống tốt, giờ lại để con bị bệnh, để con phải lớn lên trong đau đớn bệnh tật như thế.
Đứng lên, cô mở cửa, đi ra ngoài, cô nhớ Tiểu Vũ Điểm, muốn ôm con một cái, hôn một cái.
Cô có chút nôn nóng, từng người xuất hiện, hoặc đông hoặc tây, hoặc đi qua trước mặt cô, nhưng đều không phải người cô muốn tìm.
Mãi cho đến khi bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô mới chạy lên, trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều.
Càng ngày càng gần, thật sự chính là bọn họ.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đi tới, Hạ Nhược Tâm kỳ thật rất muốn khóc, Tiểu Vũ Điểm của cô từ trước đến nay đều không thích ngủ trong иgự¢ người lạ, nhưng hiện tại, bé lại ngủ trong иgự¢ Cao Dật mất rồi.
Cô đi lên, cúi đầu, thấy con hình như đang cười, cô rất ít khi thấy con cười, chỉ là, hiện tại, Tiểu Vũ Điểm của cô thật sự cười, còn cười rất ngọt.
"Cám ơn anh." cô nói, Cao Dật đột nhiên cười, cười không rõ, đối với hai mẹ con họ lại không chút nào cảnh giác, giống như đã quen biết từ rất lâu rồi.
"Không cần cảm ơn, anh cũng thích Tiểu Vũ Điểm mà." nói, anh lại ôm chặt thân hình nho nhỏ trong lòng, làm gì có ai lại không thích người bạn nhỏ đáng yêu này?
"Để em bế lại nó được không?" Hạ Nhược Tâm vươn tay ra, muốn ôm đứa bé trong иgự¢ Cao Dật về, lông mi rung rung, nơi đó đã treo lên vài giọt trong suốt.
Đây là cảm động, hay là cái gì, cô không biết, cô chỉ biết, hiện tại cô có cảm giác như mình được sống lại. Tiểu Vũ Điểm có thể sống, mà cô cũng thế.
Cao Dật cẩn thận chuyền đứa bé về tay Hạ Nhược Tâm, không khỏi lo lắng, cô có thể chứ? Gầy như vậy, hơn nữa anh còn nhìn ra, tay trái của cô vốn chẳng còn sức lực gì, mấy năm nay đều là cái dạng này ôm đứa nhỏ này sao?
Dùng cơ thể suy nhược đến khốn cùng này...
Rốt cuộc cô là người như thế nào, bề ngoài yếu đuối như vậy, nhưng nội tâm thì sao, đối mặt với đứa con bệnh nặng gần như khó chữa, làm sao cô có thể kiên trì tới tận bây giờ?
Tuy rằng bọn họ làm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Tiểu Vũ Điểm tỉnh.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, tay nhỏ nắm lấy áo Hạ Nhược Tâm, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm hôm nay vui lắm, chú mua kẹo cho Tiểu Vũ Điểm, còn mua cả mũ nữa này." bé sờ cái nón kết trên đầu, rất vui.
"Còn có giày nữa nhá, mẹ ơi mẹ xem, Tiểu Vũ Điểm có xinh không?" Bé hơi đạp chân, cho Hạ Nhược Tâm nhìn thấy đôi giày.
"Xinh lắm." Hạ Nhược Tâm khen con, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ của con, con gái cô đương nhiên là xinh đẹp nhất.
Mà cô không biết phải cảm ơn anh nhứ thế nào, đôi mắt cô loang loáng, tựa hồ là có vô số bọt nước ấp ủ, Cao Dật tiến lên một bước, đặt tay lên bả vai gầy yếu của cô.
"Anh đã nói rồi, đừng nói cám ơn, anh không thích." anh cố ý trầm mặt, hơi có chút dọa người.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm lại cười khúc khích, bé không sợ chú đâu.
Đúng là lanh lợi, được rồi, anh đầu hàng.
Đầu hàng trước hai mẹ con này.
"Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ Điểm cũng đến giờ đi kiểm tra rồi," Cao Dật cũng không rút tay về, vẫn đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, hy vọng có thể làm cho cô đi vững hơn một chút, anh vẫn luôn sợ cô sẽ ngã.
Hạ Nhược Tâm cũng nhìn ra sự ôn hoà không chút che giấu nào trong mắt Cao Dật, cô không tránh khỏi tay anh, cô muốn dựa vào một chút, bởi vì, cô muốn biết, có một người ở bên cạnh, đó là cảm giác như thế nào.
Thật sự là rất tốt, rất tốt.
Người ngoài nhìn vào thấy hai người họ giống hệt một đôi vợ chồng âи áι nhiều năm.
Người đàn ông thì dịu dàng, người phụ nữ thì mỹ lệ, mà đứa bé trong lòng cô lại cực kỳ đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm xoay người, hơi giật mình.
"Làm sao vậy?" Cao Dật cảm giác được thân thể của cô hơi cứng lại, còn có dáng vẻ giật mình của cô, cũng không thích hợp, anh nhìn theo mắt cô, thấy một người phụ nữ mặc váy đen, cô ta có chút lười biếng dựa vào bức tường, khóe môi cong lên, mà đôi mắt, không ngừng đánh giá họ.