“Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, bé còn quá nhỏ, sợ người lạ,” viện trưởng cũng là người nịnh nọt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Luật không có tí gì gì gọi tức giận, ông mới yên tâm, đây là đại nhân vật, bọn họ không đắc tội nổi đâu, nếu không, sợ là cái chức viện trưởng này của ông cũng không thể làm, hơn nữa nếu cuộc phẫu thuật này thành công, danh tiếng của bệnh viện bọn họ sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, đương nhiên, ông cũng thế.
“Mau chóng sắp xếp phẫu thuật đi,” Sở Luật trầm mặc nói, anh muốn sớm cứu đứa bé kia, đứa né có chút giống Dĩ Hiên ấy, làm anh tê tái, lại là có chút đau lòng không thể thốt ra.
Thậm chí anh còn cảm thấy tiếc khi để bé phải chịu khổ.
“Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay, đứa bé này đúng là không thể chờ được nữa.” Viện trưởngnở nụ cười, cái này tốt, anh không tức giận, đứa bé cũng được cứu rồi, nhưng mà, vừa rồi nhìn đứa bé kia, ông cũng thấy khó chịu, thật đúng là đứa bé khiến người ta phải đau lòng.
“Luật, em muốn đi toilet,” Lý Mạn Ni nãy giờ bị bỏ quên chợt hoảng hốt mở miệng, cô miễn cưỡng cười, cũng che giấu đi sự lo âu nơi đáy mắt.
Sở Luật chỉ gật đầu một cái, tấy cả sẹ chú ý của anh đều đặt trên người Tiểu Vũ Điểm mới chỉ gặp có một lần, vậy cho nên mới xem nhẹ sự khác thường của Lý Mạn Ni.
Cô sợ hãi, cũng hoảng loạn, thậm chí là hoảng hốt.
Cô đóng cửa lại, cảm thấy chân như nhũn ra, mãi một lúc sau, cô mới đứng vững lại được, ngàn vạn lần đừng như vậy, ngàn vạn lần đừng là sự thật, đứa bé kia không phải con của cô ta, không có khả năng như vậy, đúng không?
Ra tới cửa, vừa hay có hộ sĩ đi qua, thậm chí còn không kịp nghĩ, cô ngăn người đó lại, vội vàng hỏi, “Đứa bé tên Tiểu Vũ Điểm kia, mẹ bé tên là gì?” Cô hỏi rất gấp. Làm hộ sĩ cũng phải ngơ ngác mất một giây, bất quá, nhanh chóng trả lời.
“Cô nói Tiểu Vũ Điểm à, mẹ bé tên là Hạ Nhược Tâm, đứa bé kia đúng là đánh yêu, nó là đứa bé được mọi người cưng nhất trong bệnh viện đấy, vừa ngoan lại vừa xinh đẹp.”
Hộ sĩ nói, cũng cười, thoạt nhìn, có vẻ như trong số những người yêu mến bé cũng có cô.
Mà Lý Mạn Ni chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, Hạ Nhược Tâm, đúng là Hạ Nhược Tâm, cô ta có con gái, cô ta có một đứa con, ba tuổi, là Sở Luật, cô có cảm giác như thế giới đều sụp đổ, thân thể chẳng còn chút sức lực nào, cô vô lực ngồi lên ghế chờ ngoài hành lang, thân thể run rẩy không ngừng.
Cô và Sở Luật đều biết bốn năm trước có chuyện gì, không có xuất quỹ không có trảo gian, hết thảy đều là Sở Luật bày ra mà thôi, là Sở Luật một tay ép Hạ Nhược Tâm rời đi, là Sở Luật đẩy hết cho Hạ Nhược Tâm, nhưng lại không ngờ tới, cô ta có con, hơn nữa còn đã ba tuổi, không phải đã nói, Hạ Nhược Tâm không thể sinh sao, như vậy đứa nhỏ này từ đâu chui ra? Nhưng cho dù cô có không tin thế nào thì chối cùng, cô cũng chỉ có thể thừa nhận, đó chính là con cùa Sở Luật.
Sở Luật có cùng loại tuỷ với đứa bé kia, điều này không cần chứng minh, đột nhiên cô muốn cười thật to, bọn họ không phải bởi vì Hạ Nhược Tâm không thể sinh nên mới ly hôn sao, nhưng ai mà ngờ tới, cô ta sớm đã có một đứa con gái, mà cô, tay cô đặt trên bụng mình, còn cô thì sao, bốn năm, bốn năm rôi, vậy mà cô còn không có con, rốt cuộc chuyện là như thế nào, tại sao lại thế này?
Cô che mặt, thật sự có cảm giác như mình sắp phát điên rồi. Không, không được, cô không thể để Sở Luật biết chuyện này, không thể để nhà họ Sở biết bọn họ còn có một đứa cháu gái ba tuổi lưu lạc bên ngoài, càng không thể để cho người khác biết, đứa bé kia là con của Sở Luật, nằng tính cách của người nhà họ Sở, đứa nhỏ này nhất định sẽ được đón về, hơn nữa Sở Luật đối với Hạ Nhược Tâm, cái loại tàn nhẫn cầu mà không được này, nó ghim vào trong mắt, tạc ở trong lòng, nếu nói hai người không có tình cảm, quỷ cũng không tin, như vậy đến lúc đó, cô sẽ mất đi hết thảy, mất đi Sở Luật, mà cô không thể, thật sự không thể, cô sẽ ૮ɦếƭ, thật sự sẽ ૮ɦếƭ.
Cô vội vàng đứng lên, chạy vào toilet, đóng cửa lại, nhìn mình trong gương, người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt như quỷ kia là cô sao? Người phụ nữ đầy mặt nước mắt kia là cô sao?
Không phải, cô rất xinh đẹp, không thể nào có dáng vẻ như thế nào. Cô vội vàng rửa mặt, sau đó cẩn thận trang điểm lại, sau đó mới nhìn vào gương.
Như vậy mới là cô, một người vừa thiện lương vừa cao quý, mới là Lý Mạn Ni cô, khóc xong rồi, cô càng thêm bình tĩnh, cô biết mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Nếu không, cô sẽ mất hết.
Điều chỉnh lại hô hấp, đi ra ngoài, mà cô của hiện tại, lại là vợ của tổng tài Sở thị cao quý.
Đi vào phòng VIP, lại treo lên nụ cười không thể chê vào đâu được, chỉ là trong mắt lại có thần sắc bất đồnng, âm trầm, âm ngoan, còn có khói mù.
Cô ngồi xuống cạnh Sở Luật, im lặng nghe bọn họ bàn bạc, cô là vợ của Sở Luật, đương nhiên là có tư cách ngồi ở chỗ này dự thính, thậm chí còn có thể đưa ra ý kiến.
Mà cô cúi đầu, khóe môi cong lên trào phúng, Hạ Nhược Tâm, cô có con thì thế nào, con cô sẽ ૮ɦếƭ thôi, nó không sống được đâu, càng không thể bước chân vào Sở gia, về sau nó sẽ chỉ là một nắm đất, ai cũng sẽ không biết, cô từng sinh cho Sở Luật một đứa con.
Cô cười, nhưng nụ cười này, càng thêm lạnh.
Bàn bạc rất lâu, sau khi xong xuôi, Sở Luật sẽ về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến làm kiểm tra toàn thân, mà ba ngày sau, nếu không có vấn đề gì, như vậy sẽ bắt đầu tiểu phẫu.
Cuộc tiểu phẫu phải đảm bảo không được xảy ra bất cứ sai sót gì. Đây là là mệnh lệnh của Sở Luật, đương nhiên cũng là chức trách của bệnh viện.
“Sẽ không có việc gì đâu, anh cũng không để mình bị sao đâu.” Đương nhiên còn có đứa bé kia, anh ở trong lòng cam đoan. Đứa bé kia, ạn sẽ cứu, sẽ không để bé ૮ɦếƭ, cũng không biết vì nguyên do gì, anh không nỡ để bé ૮ɦếƭ.
“Luật……” Lý Mạn Ni phức tạp nhìn anh, tay dùng sức nắm cánh tay anh, “Luật, chúng ta không làm tiểu phẫu có được không? Thật sự là rất nguy hiểm.”
“Mạn Ni, cuộc phẫu thuật này nhất định phải làm, đứa bé kia mới ba tuổi, ba tuổi thì biết cái gì, nếu anh có thể cứu, vì cái gì lạo không cứu?” Sở Luật lạnh giọng nói, thậm chí có chút không kiên nhẫn. Mà Lý Mạn Ni cũng nhận ra, không nói nữa, cô nhìn ra, hiện tại anh vẫn chưa hoài nghi thân phận đứa bé kia, nếu không, anh sẽ không trấn định như vậy.
Trong xe cực kỳ an tĩnh, Lý Mạn Ni ôm tay Sở Luật.
“Luật, em thật sự rất sợ, thật sự không có chuyện gì sao?” Giọng nois ấm ách truyền đến, Sở Luật duỗi tay nhẹ nhàng vỗ tóc cô, nhưng mắt anh lại xuất thần.
“Em biết rồi,” cô cẩn thận nói, giọng có chút ấm ức, mà lúc này Sở Luật mới phát hiện ra mình hơi nặng lời, anh áy náy ôm cô vào lòng.
Anh biết những gì cô làm đều là vì lo lắng cho anh, anh không nên cáu gắt với cô, anh đã khiến cô phải chịu quá nhiều ấm ức, những chuyện hồ đồ ngày trước đúng là anh làm, muốn chối cũng không được, mà về sau, sau khi cứu đứa bé này rồi, anh sẽ toàn tâm toàn ý với cô, cả đời cũng chỉ có một mình cô.
“Anh xin lỗi,” giống như anh nói với đao thường, nhưng mà, ngoài câu xin lỗi này, anh chẳng còn gì khác muốn biểu đạt.
“Em biết, phải là em xin lỗi mới đúng,” Lý Mạn Ni nép sát vào иgự¢ anh, trong đôi mắt là một tầng bi ai, cô không biết, người đàn ông này cuối cùng có yêu cô hay không, hay là bởi vì, cô chỉ là trách nhiệm của anh, hoặc là, ngay cả anh cũng không biết, bốn năm trước, kỳ thật trái tim anh đã mất đi rồi.
Có lẽ đến giờ anh vẫn không rõ, nhưng cô là phụ nữ, là vợ anh, cô còn không cảm giác được sao?
Người đàn ông này, anh không yêu cô.
Nhưng mà, cho dù như thế, cô cũng sẽ không buông anh ra, sẽ không. Cô siết lấy eo anh, vòng tay của anh là nơi khiến cô lưu luyến nhất, cho nên, cô sẽ giữ lấy nó.
Cho dù không từ thủ đoạn.
Cho dù thương thiên hại lí.
Cho dù lưng đeo mạng người.
Bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường bệnh, đôi giày đặt ở mép giường, trong lòng là con 乃úp bê kia.
Hạ Nhược Tâm ngồi trước mặt bé, nhìn bé, mẹ con hai người nhìn nhau.
“Tiểu Vũ Điểm, hôm nay có phải con không ngoan không, sao lại không lễ phép?” Hạ Nhược Tâm nhăn mày, hiện tại иgự¢ như bị thứ gì Ϧóþ lấy, không thở nổi, cô đã nghe hộ sĩ nói qua, không biết vì cái gì, ngày trước ngoan lắm, thế mà khi gặp Sở tiên sinh kia lại chẳng nói chẳng rằng, con gái cô vốn không phải như vậy, bé trước nay vẫn luôn lễ phép.
Tiểu Vũ Điểm bẹp miệng, hai chân đá lung tung, bé tựa cằm lên đầu 乃úp bê, lúc này cũng chẳng nói lời nào, cái gì cũng không muốn nói.
“Tiểu Vũ Điểm!” Hạ Nhược Tâm lạnh giọng, từ khi con còn bé cô đã thương con, dành hết tình yêu cho con, đừng nói đánh hay mắng, ngay cả lớn tiếng cũng không dám, càng chưa bao giờ giáo huấn qua.
Mắt bé đỏ lên, nước mắt rơi xuống, đáng thương cực kỳ.
“Rồi, mẹ không nói, không nói, là mẹ không tốt." Hạ Nhược Tâm vừa thấy con khóc, vội vàng bế con lên, dỗ dành an ủi.
Nhưng con à, con biết không? Nếu người kia không thích con, nếu anh ta giận con, anh ta sẽ không cứu con nữa, khi đó, mẹ phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm che miệng, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, nhưng cô sợ, cô chỉ sợ.
Tiểu Vũ Điểm nắm áo cô, đôi mắt đen láy chỉ nhìn lên sợi vải.
“Mẹ, bọn họ không ngoan, bọn họ đánh mẹ, bọn họ là người xấu, Tiểu Vũ Điểm không thích.” Bé cọ vào иgự¢ cô, nhỏ giọng nói.
Sống lưng Hạ Nhược Tâm cứng đờ, cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hồng của con, con nói kia là người xấu, họ đánh cô, chẳng lẽ là, lúc ấy con thấy được, cũng đã nhớ kỹ khuôn mặt của Lý Mạn Ni? Còn nhớ chuyện mẹ Lý đánh cô rồi?“Tiểu Vũ Điểm, sao con biết bọn họ là người xấu?” Cô nâng mặt con lên, đôi mắt bé đỏ hồng do khóc nhiều, hệt như con thỏ con..
“Bọn họ chính là người xấu,” Tiểu Vũ Điểm trề môi, “Tiểu Vũ Điểm không nói chuyện với người xấu, không nói chuyện với dì đánh mẹ,” bé không ngừng lắc đầu, gặp người bé không thích, bé sẽ không nói chuyện, bởi vì, tính cách của bé rất cứng.
Quả nhiên, đứa nhỏ này thấy được,
Cô cười gượng, “Tiểu Vũ Điểm, không phải, bác kia không đánh mẹ đâu, bởi vì trên mặt mẹ có con muỗi, cho nên bác giúp mẹ đập muỗi thôi, tuyệt đối không đau.”
Cô nhéo khẽ mặt con, “Con xem mẹ chỉ khẽ niết con một chút, con cũng không đau, cũng không khóc, đúng không, hơn nữa lúc ấy mẹ cũng không khóc, cho nên, mẹ không đau, bởi vì bác chỉ đánh muỗi thôi."
Tiểu Vũ Điểm nghe xong mà thấy mơ mơ màng màng, đánh muỗi, bé nghiêng đầu, nga, nhớ rồi, đó là đánh muỗi.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn không thích bọn họ, Tiểu Vũ Điểm cọ vào иgự¢ Hạ Nhược Tâm, ý nghĩ chủ quan vẫn rất mạnh, tính tình cũng quật cường, mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm mệt rồi, muốn ngủ, bé xoa mắt.
“Ừ, chúng ta ngủ,” Hạ Nhược Tâm hôn mặt con, dém chăn lại cho con, “Mẹ, 乃úp bê,” bé cố mở mắt, không ôm 乃úp bê, bé ngủ không được.
“Ừ, cho con 乃úp bê,” Hạ Nhược Tâm thả 乃úp bê vào trong иgự¢ con, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt 乃úp bê, nhắm mắt chẳng bao lâu đã có tiếng hít thở truyền đến.
“Tiểu Vũ Điểm, kiên trì thêm mấy ngày là con có thể khoẻ lại rồi, đếm lúc đó mẹ sẽ đưa con đi,” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chải tóc cho con..
Thật sự, chỉ cần chịu khổ thêm vài ngày là được, cô tin Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ kiên cường, thực kiên cường.
“Mẹ……” cánh tay nhỏ ôm con 乃úp bê trong иgự¢, miệng vẫn luôn gọi mẹ, bởi vì, Tiểu Vũ Điểm chỉ có mẹ, mà mẹ cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm.
Ban đêm, thâm trầm, hắc ám, cũng an tĩnh..
Ảnh cưới treo trên tường, trên chiếc giường lớn, lúc này, một đôi nam mữ đang gắt gao ôm chặt lấy nhau, đột nhiên người phụ nữ kia mở mắt, môi hơi run rẩy, cơ thể cũng thế.
“Luật, đừng ૮ɦếƭ, đừng mà!” Cô hét lên.
Đèn ngủ phía đầu giường sáng lên, căn phòng được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt.
“Mạn Ni,” Sở Luật vội vàng ngồi dậy, ôm Lý Mạn Ni đang run rẩy vào trong иgự¢.
“Không phải sợ, anh ở chỗ này, ưf, không có việc gì, không có việc gì,” anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, gần đây cô tất hay gặp ác mộng, hơn nữa còn dễ tỉnh lại giữa đêm.
“Luật, đừng làm tiểu phẫu, được không, em sợ, sợ lắm."
Tay cô kéo áo Sở Luật, hai mắt vô thần, môi tái nhợt, cả người giống như đoá hoa bị rút nước, héo mòn từng ngày.
“Luật, đừng đi được không?”
Sở Luật nhíu mày, dịu dàng vỗ lưng cô, “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, tiểu phẫu không có gì nguy hiểm đâu, tin anh đi, 100% không có gì nguy hiểm,” anh cũng không rõ tại sao cô lại đi ngăn anh làm cuộc tiểu phẫu kia..
Bác sĩ cũng đã cam đoan là không có gì nguy hại rồi cơ mà.
Vì sao cô ૮ɦếƭ sống cũng không đồng ý, cho dù anh có hết lời, hiện tại chỉ cần vừa thấy anh đã bảo anh đừng đi?
Giữa ánh sáng mờ ảo, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn mày, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng cũng có một tia dao động, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt và dáng người nhỏ thó của đứa trẻ kia, tia dao động ấy lập tức biến mất, anh nhắm mắt, lúc mở ra chỉ còn lại sự kiên định.
Sở Luật anh sao có thể dễ dàng bị rung động được như thế.
Anh ôm Lý Mạn Ni, ngón tay quét qua khuôn mặt người phụ nữ vừa mới ngủ ấy, em biết không, đứa trẻ kia có đôi mắt hệt như Dĩ Hiên lúc còn nhỏ, anh không bảo vệ tốt được cho Dĩ Hiên, như vậy, đứa bé ấy, anh nhất định sẽ cứu.
Anh ôm Lý Mạn Ni vào trong иgự¢, tắt đèn đầu giường, lại không biết, lúc này, Lý Mạn Ni chợt mở mắt, trong đôi mắt ấy chẳng có vẻ gì là thất thần, vô cùng tỉnh táo.
Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm ôm con nằm trên giường bệnh, một chiếc giường bé xíu, Tiểu Vũ Điểm rúc vào иgự¢ cô, thỉnh thoảng lại chớp mắt.
“Mẹ ơi, làm phẫu thuật có đau không?” Bé nghịch tay Hạ Nhược Tâm, tay nhỏ so với bàn tay cô, bao giờ bé mới lớn đây, lớn như mẹ vậy ấy.
“Không đau, chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ một giấc rồi tỉnh lại là xong rồi, chúng ta có thể về nhà,” Hạ Nhược Tâm an ủi con gái, cô biết, kỳ thật con gái không phải không sợ, dù sao con vẫn còn nhỏ, đương nhiên sẽ thấy sợ hãi.
“Mẹ ơi, về sau mua cho Tiểu Vũ Điểm nhiều dây cột tóc với nơ con bướm nha, chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm mọc lại tóc á,” Tiểu Vũ Điểm rúc sâu vào иgự¢ Hạ Nhược Tâm môi bẹp lại.
Không cần lừa bé đâu, bé còn nhớ rõ đấy.
“Còn nhỏ mà đã lanh thế rồi,” Hạ Nhược Tâm kéo chăn lại cho con, chỉ khi ở trước mặt cô, đứa bé này mới nói nhiều như thế, những người khác còn lâu mới được thấy nó nhiều lời.
“Nhớ rồi, đúng là chẳng ai lừa được con,” cô nhéo mũi con, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười, đôi mắt cong lên. Một tay ôm 乃úp bê, tay kia nắm áo Hạ Nhược Tâm.
Bên ngoài ánh sáng không tốt, nhưng vô cùng nhu hoà, trong phòng bệnh nhỏ, lúc này, đã có thể gọi là ngôi nhà thứ hai của hai người.
Lúc này, ở Sở gia, Lý Mạn Ni càng thêm trầm mặc, mặc kệ cô nói thế nào, phản đối thế nào, Sở Luật vẫn quyết định làm tiểu phẫu, thậm chí.
“Phu nhân, đồ ăn đã lạnh rồi, người không ăn sao?” Người hầu chút lo lắng hỏi, phu nhân gần đây bị sao vậy, ăn uống không tốt, có khi ăn một lát là lại bắt đầu phát ngốc, cứ như bây giờ ấy.
- A, tôi đã biết rồi. - Lý Mạn Ni gật đầu một cái, kỳ thật đã quên mất, đã bao lâu mình chưa ăn cơm, bởi vì cô không hề cảm thấy đói chút nào.
Lúc cánh cửa được mở ra, Sở Luật nhíu mày rồi đi tới, vừa thấy một bàn đồ ăn trên bàn chưa được ᴆụng đến, đôi môi mỏng bắt đầu bặm lại.
- Tại sao lại không ăn?
Bàn tay hắn đặt trên vai của Lý Mạn Ni, thật sự không biết phải khuyên nhủ thế nào, cô ấy làm cho hắn cảm thấy áp lực, đến cả hít thở cũng không thông.
- Luật, em không muốn, thật sự không muốn... - Cô ấy lắc đầu, hai tay ôm lấy eo của Sở luật:
- Anh đừng đi làm cuộc giải phẫu đó có được không, coi như là em van anh, đừng đi, không muốn đi, em không muốn anh đi.
Sắc mặt của cô có chút hỗn loạn, mà Sở luật bị cô ôm như vậy, thật sự cảm giác mình sắp hông thể thở được nữa rồi.
- Mạn Ni, em tỉnh táo lại một chút có được hay không?
Hai tay của anh nắm thật chặt đôi vai cô ấy, đẩy cô ra khỏi anh một chút, cô ấy trước kia không phải như thế, đứa bé kia mới chỉ có ba tuổi mà thôi, nếu như anh không cứu, cô bé ấy sẽ ૮ɦếƭ rồi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, người đàn ông lạnh lùng như anh vẫn không muốn như vậy, nhưng mà Lý Mạn Ni trước kia đâu rồi, cô ấy muốn đứa bé ấy mất đi sinh mạng hay sao?
- Lý Mạn Ni, cuộc giải phẫu đó có vấn đề gì đâu, em đừng cố tình gây sự như vậy có được không?
Sự kiên nhẫn của anh hiển nhiên đã sắp cạn kiệt.
- Không muốn, em hông thích nghe, em không thích nghe...
Lý Mạn Ni đưa hai tay bụm lấy lỗ tai của mình, không ngừng lắc đầu, cô không thích nghe, cái gì cũng không thích nghe, tóm lại, không thể đi làm cuộc giải phẫu kia được, không thể cứu đứa bé đó, cô muốn đứa bé kia ૮ɦếƭ, nó phải ૮ɦếƭ.
Đột nhiên, trước mắt của cô là một đen, sau đó liền bất chợt ngất xỉu trong lòng Sở Luật.
- Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni, em làm sao vậy?
Sắc mặt Sở Luật đột biến, anh vỗ nhẹ lên mặt Lý Mạn Ni, sau đó lập tức ôm chặt cô đi ra ngoài, tại sao lại cứ như vậy mà té xỉu.
Bước đi của anh đi rất nhanh, trong nội tâm lúc này cũng chỉ có vợ của anh mà thôi.
Trong bệnh viện, Lý Mạn Ni đang ở bên trong làm kiểm tra, mà vợ chồng nhà Sở gia và Lý gia đều đã tới, họ đều là lo lắng vô cùng chờ đợi, một người đang khỏe mạnh như vậy tại sao có thể ngất xỉu dễ dàng như vậy.
- A Luật, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tống Uyển cầm lấy tay con trai hỏi anh mấy ngày hôm còn thấy cô ấy rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy, khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.
Sở luật dựa người vào tường, hơi thở trở nên lạnh băng, khiến cho cả cơ thể lẫn tinh thần của anh lạnh theo.
Anh không nghĩ rằng, Lý Mạn Ni lại phản đối chuyện anh làm giải phẫu kịch liệt như vậy, một bên là vợ, một bên là đứa bé kia, anh đặt tay lên trán, con ngươi màu đen dường như không nhìn thấy đáy.
- A luật...
Tống Uyển lại hỏi một câu, nhưng mà Sở luật vẫn đang trầm mặc, nửa câu cũng không mở miệng.
Tay Tống uyển nắm lại, chỉ sợ nhịn không được mà Ϧóþ cổ đứa con trai, bởi vì, bà ấy thật sự đang tức điên lên, tại sao bà lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
Sở Luật cau mày, sắc mặt trầm trọng đến lạ.
Trong lúc mọi người đang mặt mày ủ rũ, cửa phòng cấp cứu cũng đã mở, bác sĩ từ bên trong đi ra.
- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
- Con gái tôi thế nào rồi?
Hai người phụ nữ cùng tiến lên, một người túm lấy tay vị ác sĩ, khiến ông chỉ biết nhìn hết từ người này sang người kia.
- Hai bà có thể thả tôi ra trước được không, làm như vậy tôi rất khó trả lời.