Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 60

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

À, là như thế hả, vốn dĩ là thật sự không cách nào tha thứ. - Thẩm Vi cầm ly rượu từ trên bàn, sau đó uống cạn sạch rượu bên trong, nói là chuyện sẽ không giờ xảy ra được, thật sự, không thể tha thứ.
- Hắn lại đến tìm cô rồi. - Cô nói rồi đứng lên rồi đi vào bên trong:
- Nơi đây thật sự rất dơ dáy, không phải sao? Hạ nhược tâm, Cô có cảm thấy được như vậy không? Nhưng mà, cô biết không? Cô còn hạnh phúc hơn tôi một ít, bởi vì cô còn có một cô con gái để thương yêu.
Thế nhưng, thẩm vi không biết mình muốn yêu người nào, ngay cả bản thân cô cũng không muốn yêu.
Hạ nhược tâm đặt hai tay đang cuốn lấy nhau trên đùi, sau đó chờ đợi bầu không khí ảm đạm này nhanh chóng kết thúc, cô chỉ cần nhiều chịu đựng vài ngày nữa là được rồi.
Nhìn thấy ngón tay hạ nhược tâm trắng bệch thỉnh thoảng lại xoắn vào nhau, Sở luật mặt lạnh như băng, càng thêm trầm mặc đi một tí, rất tốt, thì ra bọn họ đều đang nhẫn nại đến vậy.
Hắn quay người, lạnh lùng nhìn khinh bỉ cô gái đang ngồi ở trên ghế sa lon, loại con gái này không đáng để hắn đợi, hắn chỉ là đang hạ nhục nhã cô, chỉ để báo thù mà thôi, hắn thỉnh thoảng nhắc nhở lấy bản thân, vì nàng mà nhiều lần không khống chế được, tất cả đều chỉ vì báo thù, chỉ vì trả thù mà thôi, bởi vì, hắn còn không hận đủ, không oán đủ.
Hạ nhược tâm đứng lên phía sau hắn, cô bây giờ là vật mà hắn đã chi tiền mua, chỉ cần hắn bằng lòng, cô có thể dâng hiến thân thể của cô, lòng tự trọng của cô, tất cả của cô, bất cứ lúc nào.
Lúc ở căn hộ dù sao vẫn khiến cho hạ nhược tâm có cảm giác lạnh lẽo, Sở luật ngồi ở một bên hút thuốc, hắn phun ra vòng khói mịt mù, khiến cho ngũ quan của hắn cũng mơ hồ theo.
Hạ nhược tâm đứng ở trước mặt của hắn, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt trên y phục của mình, đây cũng là lúc mà cô vứt bỏ đi lòng tự tôn của chính cô.
Lúc thân thể trắng noãn run rẩy lồ lộ ở trước mặt của hắn, không khí quanh người hắn tựa hồ cũng trở nên đông cứng lại.
- Cô muốn lên giường với tôi sao?
Hắn ném xuống tàn thuốc trong tay, đứng lên trước mặt hạ nhược tâm, cúi đầu đưa mắt quét qua thân thể của cô, trong ánh mắt đó chỉ có lạnh lùng, không một chút ham muốn.
Hạ nhược tâm hơi nhắm hàng mi lại, cô không muốn, hắn có thể buông tha cho cô sao?
- Cô quả nhiên là thứ thấp hèn, có phải bất cứ người đàn ông nào cho phép cô cũng sẽ bò lên giường của hắn? - Sở luật duỗi tay nắm chặt lấy cằm cô, hắn ghét cô có thể chịu đựng được bộ dạng như vậy. Đột nhiên, hắn nheo lại hai mắt, trước mắt đã hiện lên một loại ánh sáng lạnh buốt.
Hạ nhược tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn vào đôi mắt đen láy chán ghét ấy mà nói:
- Đúng vậy, chỉ cần người khác cho ta tiền, tôi sẽ... - Lần thứ nhất, cô đã có một vết thương sâu hoắm trong lòng.
- Thật ti tiện! - Sắc mặt Sở Luật trong nháy mắt đã trở nên tối sầm lại, tay của hắn chuyển qua túm cổ của cô, dùng sức Ϧóþ chặt, hạ nhược tâm cảm giác không khí trong phổi mình như sắp cạn, bàn tay kia lấy đi từng hơi thở sự sống của cô từng chút một, hai tay của cô siết chặt lấy cánh tay của người đàn ông áy, dùng sức trừng mắt nhìn hắn, người nam nhân này ngoại trừ dùng bạo lực ra,còn có thể làm ra cái gì chứ?
Khuôn mặt cô đau khổ, tay Sở luật giống như bị phỏng mà thu về, hạ nhược tâm đặt tay ở trên cổ của mình, cười thê lương nói:
- Có phải anh cũng đối xử như vậy với Lý Mạn Ni hay không?
Giọng cô khản đặc, tại sao cô lại bị đối xử như vậy, cô rút cuộc là đã làm sai điều gì, con gái cô đã làm sai điều gì? Tại sao hai người phải chịu đựng vất vả như vậy, hai mẹ con cô chỉ là muốn sống bình thường thôi, chỉ việc sống thôi cũng khiến cho người ta căm ghét đến vậy sao, cô đâu có làm hại ai, cũng đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người nào?
Sở luật lại lần nữa đến gần, ngón tay nắm chặt lấy cằm của cô, ánh mắt khinh bỉ quét qua toàn bộ thân thể của cô, hắn cười lạnh lùng:
- Cô cho rằng cô là ai chứ, đến một sợi tóc cô cũng không thể so sánh được với vợ tôi, cô còn không xứng nói ra tên cô ấy.
Hắn chán ghét buông tha cho thân thể hạ nhược tâm, mặc cho cô chật vật ngã trên mặt đất:
- Mặc đồ của cô vào rồi cút khỏi đây đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ.
Hắn đem hai tay của mình chắp lại sau lưng, tựa hồ là đang cố gắng giấu diếm điều gì.
- Đi nhanh lên, nếu không tôi nhất định sẽ Gi*t cô, sẽ đem cô băm vằm ra ném xuống biển đấy, đến cả ngôi mộ cho cô cũng không có đâu. - Hắn cảm giác mình trong lòng đang rung động, lời nói cự tuyệt, hắn vô ý thức mà nói ra như vậy.
Hạ nhược tâm cầm quần áo từ mặt đất lên, từng cái từng cái một mặc lại lên trên người của mình, ngón tay của cô như bất lực, mãi đến khi mặc xong tất cả quần áo, cô mới đi ra ngoài, chỉ là, khi đi ra bên ngoài, không người nào thấy được, trong mắt cô là nỗi đau đớn đến tột cùng, khóe mắt cuối cùng rớt xuống những giọt nước mắt.
Nàng dùng sức lau dòng nước mắt, hạ nhược tâm, không khóc, không được khóc.
Về sau, sẽ không còn gặp lại nữa, như vậy thì tốt rồi, quá tốt rồi.
Cô đưa tay đặt ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, chỉ là nơi đây vẫn hơi đau đấy, loại đau đớn này không giống như đau đớn khi cô bị hắn Ϧóþ cổ, không cách nào thở được, cô không quan tâm, tuyệt không quan tâm, cô dùng sức lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, sau đó không ngừng chạy chầm chậm về phía trước.
Mãi đến khi một cô gái đứng ở trước mặt của cô, chậm rãi mà đi tới thì cô mới dừng lại, nhìn xem cô ta từng bước một tiếp cận, tại sao những người đó lại không buông tha cho cô, không muốn cô lặng lẽ sống hay sao, cô cũng đã không muốn lại khiêu khích bọn hắn rồi.
- Cô lại tới nữa? - Lý Mạn Ni nhếch môi cười giễu cợt, nhìn quần áo hở hang như vậy, mặt mũi còn lấm lem những vệt nước mắt thế kia, chắc lại bị ngược đãi, ђàภђ ђạ nữa rồi.
- Cô lại đến tìm anh ấy sao, rồi sao, bị đuổi ra ngoài rồi đấy, cô trong mắt anh ấy, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ bị bán đi mà thôi, bốn năm trước ánh ấy không êu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy thôi, coi như là cô quyến rũ đi chăng nữa thì kết quả rồi cũng thế nào chứ? Vợ của anh ấy vẫn là tôi, hạ nhược tâm cô trong lòng của anh ấy, không là cái gì cả.
Cô ta nói lạnh lùng, hạ nhược tâm nhẹ liền nhếch môi của mình, nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ni không ngừng đóng mở.
- Cho tới bây giờ tôi đều cho rằng, tôi trong lòng của anh ta chẳng là cái gì, tôi biết rõ anh ấy không thương tôi, thế nhưng mà, anh ấy cũng...
Lý Mạn Ni bởi vì ghen ghét đố kị mà mặt nhăn nhó, làm cho hạ nhược tâm cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.
- Không yêu tôi, cũng không yêu cô, người mà Sở luật yêu nhất đấy chỉ có Hạ Dĩ Hiên thôi phải không.
Lý Mạn Ni nghe cô nói vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên giận dữ, nét hiền hòa trên mặt lúc này cũng trở nêm nhắn nhó dữ tợn:
- Cô sai rồi, anh ấy yêu tôi, yêu tôi đấy, cô không biết bốn năm nay, anh ấy yêu tôi đến cỡ nào đâu, tôi muốn cái gì, anh ấy sẽ cho cái đó, như vậy mà gọi là không thương tôi, không yêu tôi sao?
- Yêu hay không yêu, cô tự mình biết. - hạ nhược tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước đi không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa, nếu như yêu, vậy sự bất an của cô ta là cái gì, nếu như yêu,vậy sự ghen ghét xuất phát từ đâu tới đây.
Không yêu, có lẽ cũng chỉ vì chưa yêu đủ mà thôi.
Cô vừa bước đi một bước, Lý Mạn Ni liền túm lấy áo cô nói:
- Cô đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ, đi quyến rũ chồng của người khác, tôi nguyền rủa ngươi cả đời khốn cùng, cả đời hèn kém như thế, tôi nguyền rủa con gái cô sẽ không được sống trên cõi đời này!
Lý Mạn Ni đột nhiên giống như phát điên, không ngừng thốt ra những câu ác độc, hạ nhược tâm lúc đầu chỉ là thản nhiên nghe, nhưng đến lúc cô ta nhắc đến con gái cô, cô đột nhiên quay đầu lại.
Cô duỗi ra hai tay túm lấy cổ Lý Mạn Ni, giống như ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục, cô hận, rất hận, hận đến sinh, hận đến ૮ɦếƭ cũng không so sánh được.
- Tôi không cho phép cô nói con tôi như vậy có biết chưa,nó sẽ sống thật khỏe, nó sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ không ૮ɦếƭ.
Cô ta có thể nguyền rủa cô, bởi vì cả đời này, cô đã vốn không có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng mà, cô ta không được nguyền rủa con gái của cô, một câu không, một chữ cũng không, con gái của cô sẽ không ૮ɦếƭ, con bé nhất định sẽ sống, sống đến lớn, sống đến lúc già đi.
- Buông ra... Tôi... Khục... - Lý Mạn Ni thoáng cái bị làm cho hoảng sợ, cô ta không ngừng vỗ vào tay hạ nhược tâm, không ngừng đập vào người cô, đôi mắt hạ nhược tâm đỏ gằn lên, hai trắng tay trắng bệch vẫn luôn Ϧóþ tại trên cổ cô ta, mặc dù là tay trái của cô không có nhiều sức lực, thế nhưng cô vẫn không chịu buông ra.
Trong mắt cô là một nỗi bi thương sâu sắc không cách nào hóa giải, bọn hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao lại có thể nguyền rủa con gái cô như vậ, nó mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, nó đã đủ khổ cực rồi, đủ đáng thương lắm rồi.
- Buông ra... - Lý Mạn Ni cảm giác mình đã không thể nào hít thở được nữa.
Ánh mắt của cô ra thoáng dao động, lúc thấy được người đàn ông ấy đằng sau đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng hạ nhược tâm vẫn không nhìn thấy được nụ cười vui mừng của cô lúc đó, tuy vậy tay của cô cũng đang từ từ buông ra.
Cô không muốn Gi*t người, bởi vì cô không muốn ૮ɦếƭ, cô còn muốn nuôi nấng con gái của cô, trên thế giới này, không ai quan trọng với cô bằng con gái.
- Hạ nhược tâm! - Một giọng nói lạnh lùng nhưng giận dữ truyền đến, thân thể hạ nhược tâm vốn đã yếu ớt đột nhiên bị đẩy ra, thoáng cái đã mất cân bằng, cô té lăn quay ra đường, cô cảm giác chân mình bị cái gì đâm vào, trên trán lập tức lạnh toát mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên tràn ngập đau đớn.
Cô ngửa mặt lên, trước mắt là người đàn ông đang cẩn thận ôm người con gái đó trong Ⱡồ₦g иgự¢, vô cùng dịu dàng an ủi, chỉ còn hung thủ là cô là còn đang phải chật vật ngồi dưới đất.
- Luật, cô ta nói, hai người đã ở cùng nhau có phải hay không? Cô ta nói, anh yêu cô ta có phải hay không? - Lý Mạn Ni nắm lấy áo hắn thật chặt, thoáng cái đã biến thành cô gái điềm đạm đáng yêu, nước mắt giống như những viên trân châu không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ như vậy, dường như cô có chịu oan ức thế nào cũng chỉ khiến cho Sở Luật càng thêm khó chịu với cô mà thôi, hắn chậm rãi nở nụ cười lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô gái với thân thể nhếch nhác trên mặt đất, vô tình thốt ra lời lẽ thật tàn nhẫn:
- Lời nói của hạng người như cô ta mà em có thể tin tưởng sao? Anh yêu cô ta, trừ phi anh ૮ɦếƭ đi rồi.
Ánh mắt Sở luật ánh mắt rời khỏi hạ nhược tâm nhìn sang Lý Mạn Ni đang nấp trong lòng hắn, ánh mắt hắn lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều:
- Em đừng suy nghĩ nhiều, anh và cô ta không có gì hết, chỉ là mối thù mà còn chưa báo xong, hay là trò đùa còn chưa xem hết.
Hắn nói vậy nhưng không có người nào phát hiện trong mắt hắn làị hiện lên nỗi lòng phức tạp không thể nào nói nên lời.
Hắn vẫn đang tiếp tục an ủi người con gái trong lòng иgự¢ hắn, mặc kệ người con gái khác đang tổn thương, lòng người vốn luôn thiên vị, mà hắn từ trước cho tới bây giờ thiên hướng chỉ là hắn tại ý đấy, còn cô hắn không thèm để ý đấy, cô trong mắt của hắn chỉ là một con chó, một món đồ chơi.
- Cô ta chẳng qua chỉ là một con đàn bà có thể vì tiền mà dạng háng cho đàn ông bất cứ khi nào mà thôi, một người mà ai cũng có thể làm chồng như cô ta thì anh làm sao có thể yêu được chứ, anh không thích em nghe cô ta nói bậy đâu, anh yêu em, anh đương nhiên là yêu em rồi.
Hắn vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán của Lý Mạn Ni, sau đó còn hôn lên đôi môi có chút tái nhợt của cô ta, cố gắng xua đi sự bất an trong cô, dáng vẻ dịu dàng ấy thật sự phải khiến cho cô gái ấy say đắm, nhưng mà, cũng sẽ làm cho một cô gái khác tan nát cõi lòng.
Hạ nhược tâm cúi đầu, hàng lông mi thật dài rũ xuống chất chứa bao nhiêu đau thương, cô nhẹ nhàng vuốt chân của mình, không biết cô còn có thể đi được ha không.
- Luật... - Đôi môi Lý Mạn Ny khẽ nói:
- Cổ của em đau quá, cô ta Ϧóþ cổ em. - Cô ta vẫn không quên việc Hạ Nhược Tâm đã làm gì với mình, cô ta dám Ϧóþ cổ mình, suýt nữa thì đã bị cô ta Ϧóþ cổ ૮ɦếƭ rồi.
Sở luật che chắn cho Lý Mạn Ni ở sau lưng, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô gái đang ngồi dưới mặt đất, mãi đến khi thấy được vết bầm xanh trên cổ cô ta, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên tàn nhẫn, cô đang trả thù đây mà, nhưng cô lại dám đánh cả vợ của hắn, bốn năm trước, cô đều muốn hại Lý Mạn Ni, bốn năm sau cô cũng dám làm như vậy.
- Thứ đàn bà bẩn thỉu! - Đôi môi mỏng của hắn thốt ra lời nguyền rủa, sau đó thân thể cao quý của hắn ngồi xổm xuống, lại một lần nữa vươn hai tay của mình mà Ϧóþ lấy cổ Hạ Nhược Tâm, so với lúc nãy còn mạnh bạo, tàn nhẫn hơn.
- Cô dám động đến vợ của tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp trăm ngàn lần, bốn năm trước tôi thật sự hối hận khi đã không lấy mạng cô, cho cô có cơ hội làm tổn thương đến cô ấy lần nữa, cô thật sự rất ác độc, cô có chuyện gì nên mới đến tìm tôi, còn muốn nói tôi yêu cô, cô là ai, dựa vào cái gì mà nói tôi sẽ yêu cô? Coi như là trên cái thế giới này chỉ có cô là phụ nữ đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào yêu cô được đâu, gương mặt này của cô thật khiến cho tôi cảm giác buồn nôn. Cô cũng chỉ là món đồ mà tôi dùng tiền mua được thôi, thân thể của cô, trái tim của của cô, linh hồn của cô, đều là thứ bẩn thỉu.
Bàn tay to lớn của hắn siết chặt cổ cô, khiến cho khuôn mặt hạ nhược tâm dường như xanh lả đi.
- Tôi van xin anh... Tôi không muốn ૮ɦếƭ... Tay Hạ nhược tâm bất lực quơ quơ trong không khí, tính mạng của cô, cái cảm giác như sắp ૮ɦếƭ khiến cô sợ hãi, đừng làm như vậy với cô, không muốn, cô vẫn còn một đứa con gái đang bệnh, đừng Gi*t cô, cô không muốn ૮ɦếƭ...
- Sợ rồi sao, cô rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi sao? - Sở luật đợi đến khi cô thật sự gần như mất hết không khí mới là thả cổ cô ra.
Lý Mạn Ni, không có chút sợ hãi, trong mắt của cô ta tựa hồ là đã hiện lên vẻ khiêu khích, khóe môi nhếch lên thách thức.
Nụ cười này, thật sự rất đẹp.
Nhưng cũng rất tàn độc.
Sở luật đứng lên, hạ nhược tâm đau đớn ôn lấy Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, dùng sức hít lấy bầu không khí, trước mắt cô bây giờ như mờ ảo, chỉ có thể bất lực nhìn Sở luật ôm lấy vợ hắn đi khỏi tầm mắt của cô.
Cô không ngừng ho khan, dưới bầu trời xám xịt, mắt của cô tuôn trào ra hai dòng nước mắt, chảy xuống đôi môi khô nẻ của cô, mặn chát.
Trên xe, hai tay của Lý Mạn Ni một mực ôm lấy cánh tay Sở luật thật chặt, ra vẻ bản thân còn sợ hãi chuyện vừa rồi.
- Thật xin lỗi em... - Sở luật ôm Lý Mạn Ni vào trong lòng, nếu như không phải vì chuyện của hắn thì sẽ cô sẽ không gặp nguy hiểm như vậ, mà cảnh tưởng Hạ nhược tâm Ϧóþ cổ cô, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin tất cả những việc xảy ra trước mắt mình.
Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên cổ Lý Mạn Ni, hỏi:
- Đau không? Hắn hỏi giọng khàn khàn, hắn đã sớm quên mất, còn có một cô gái gái lúc nãy đã bị hắn Ϧóþ cổ đến suýt ૮ɦếƭ, quả nhiên đấy, yêu rồi thì như bảo bối, hết yêu thì lại đáng ૮ɦếƭ.
Lý Mạn ny nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có chuyện gì đâu, em không đau. - Cô tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Sở luật có lẽ trên cổ vẫn còn có chút đau đấy, nhưng trong lòng lúc này lại rất vui sướng.
- Thật sự xin lỗi em, về sau sẽ không bao giờ cóp chuyện này nữa đâu. - Tay hắn vuốt lên mái tóc của Lý Mạn Ni, không biết vì cái gì, lúc nói ra câu ấy, giọng hắn lại có chút lạc đi.
- Không sao đâu, luật, em không trách anh đâu, thật sự, em cũng biết rõ đàn ông đều phải... - Nói đến đây cô bỗng im lặng không nói nên lời, trên cái thế giới này làm gì có người phụ nữ nào độ lượng như vậy, biết chồng mình và vợ cũ ở cùng với nhau, thậm chí là giữa hai người còn xả ra chuyện gì đi nữa, mà lại không tức giận, không ghen ghét, sẽ không hận chứ, chỉ là, cô đang tính đến một biện pháp khác.
Cô không muốn khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa, chỉ là muốn hai người thêm gần gũi, vì vậy, cô có thể làm như không quan tâm, nhưng mà, không có nghĩa là tha thứ.
Cô có thể không có giận hắn, nhưng mà người con gái kia, cô giận đến điên cuồng.
Sở luật lúc đó càng ôm Lý Mạn Ni chặt hơn, hắn có một người vợ tốt như vậy, vậy mà... hắn thật sự thực xin lỗi, chẳng thân thể của hắn thậm chí, trái tim của hắn cũng đã gần như bị một người con gái khác chiếm lấy.
Cô gái tên Hạ nhược tâm kia, thật ác độc, nhưng đồng thời cô cũng là liều thuốc độc của hắn, khi hắn già vò ђàภђ ђạ cô, hắn mới phát hiện, thì ra người cuối cùng bị tra tấn lại là hắn, hắn muốn kết thúc, nhưng cũng không nỡ từ bỏ, sau khi chấm dứt, hắn mới thật sự phát hiện rằng tâm hồn mình thật trống trải.
Mà hắn bắt buộc phải làm như thế, hắn không quên là hắn đã kết hôn, đã có vợ, tương lai còn có con nữa, hắn là một người đàn ông, không thể để cho vợ mình luôn phải sống với nỗi bất an và nguy hiểm được.
Mà hạ nhược tâm đối với bọn họ mà nói, cũng là một mối nguy hiểm đấy.
Xe mở ra mà hắn vẫn đang nhìn thoáng qua sau xe, mãi đến lúc xoay lại lần nữa, hắn dĩ nhiên đã trở lại là một Sở Luật lạnh lùng tàn nhẫn, nỗi phiền muộn củ hắn, sự vật lộn của hắn, tất cả Lý Mạn Ni đều hiểu được, cô cúi đầu, gắng sức cởi bỏ bộ đồ của mình, trái tim như đang bị cắn xé đau đớn.
Cô nhất định không thể mất hắn được, không thể, bằng không thì, cô sẽ ૮ɦếƭ đấy.
Chiếc xe rời đi, trong không khí có chút bi thương, không biết nó tỏa ra từ ai nữa.
Đôi mắt trống rỗng của Hạ nhược tâm nhìn chiếc xe đang dần biến mất, sau một lát cô ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo, chỗ đầu gối cô đã trở nên tím bầm, cô nắm chặt lấy bàn tay gắng sức đứng lên, đau, thì cứ chịu đựng như vậy, đau nhức, cũng phải tại chịu đựng, thì cứ như vậy mà khập khiễng đi về phía xa.
Cô không có xe, chỉ có đôi chân mà thôi, cô đau cũng không có người thương, nhưng cô cũng là một người con gái làm đau lòng người khác.
Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, cô thỉnh thoảng đưa tay lên lau, trời sắp tối rồi, không biết Tiểu Vũ Điểm của cô nhớ cô có sợ hãi hay không.
Một mình Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên bậc thang, tuy rằng hiện tại cô bé không còn tóc, nhưng mà, thật sự vẫn là một đứa trẻ rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng thêm nhỏ hơn, nhưng mà, đôi mắt dường như càng thêm lớn hơn, trong vắt như nước, đôi mắt đen láy giống viên bảo thạch vậy, nhưng màu đen đó có chút xanh thẳm, giống như sao trên trời, toàn bộ Ngân Hà giống như được bao bọc tất cả trong đấy vậy.
- 乃úp bê ơi, mẹ đã nói là sẽ quay trở về thật sớm, Tiểu Vũ Điểm rất nhớ mẹ, em cũng nhớ mẹ đúng không?
Cô bé ôm 乃úp bê trong иgự¢ mình, thỉnh thoảng lại nhìn canh cửa, muốn tìm lấy hình bóng mẹ mình, lúc hạ nhược tâm không có ở đây, đa số cô bé chỉ đều một mình ngồi ở chỗ này đợi mẹ.
Nhiều người đi qua tò mò nhìn cô bé đầu trọc, cô bé còn rất nhỏ, nhưng rất đáng yêu.
- Đứa nhỏ này tại sao lại đầu trọc nhỉ? Có người nhịn không được mà buột miệng hỏi.
Người hộ sĩ bên cạnh nghe vậy liền khó khăn mở miệng nhẹ giọng nói:
- Đứa bé này bị bệnh bạch cầu, bệnh cô bé vô cùng nặng nên phải trị liệu, năm nay ba tuổi rồi, tóc của cô bé vì làm trị liệu mới rụng mất đấy, nó thật sự là một đứa trẻ biết điều và rất đáng yêu.
- Mới ba tuổi sao, tại sao lại bị bệnh vậy nhỉ?
Giọng nói thương cảm vang lên, không khỏi cảm thấy đáng thương cho đứa trẻ đầu trọc đang ngồi ở cầu thang, đúng là một đứa trẻ ngoan, nếu trưởng thành nhất định sẽ trở thành một cô gái rất xinh đẹp, chỉ là không biết là, cô bé có cơ hội lớn lên hay không?
Tiểu Vũ Điểm chỉ cúi đầu bất luận người khác có chỉ trỏ mình như thế nào, cô bé kỳ thật vốn rất nhạy cảm bây giờ lại nghe người khác nói mình như vậy, cô chớp chớp hàng lông mi, nước mắt lại lăn xuống, nhưng mà, cô bé cũng rất nhanh vội vàng lau nước mắt trên mặt của mình, chỉ cần có mẹ, cô bé sẽ không sợ, tuyệt không sợ, mẹ có phép thần nên sẽ chữa khỏi cho mình đấy, mình cũng sẽ không ૮ɦếƭ đâu, hơn nữa còn sống cùng mẹ một thời gian thật là lâu nữa.
- Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi tiêm nhé. - Người hộ sĩ ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa chiếc đầu trọc của cô bé, nhưng đã thấy được khuôn mặt đang lấm lem nước mắt, chắc cô bé tổn thương quá nên vừa khóc rồi.
- Được rồi Tiểu Vũ điểm, cô dẫn con đi tiêm xong, mẹ sẽ trở lại ngay thôi. - Cô đứng lên, vươn tay mình về phía Tiểu Vũ Điểm.
- Vâng ạ. - Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, ngoan ngoãn năm lấy bàn ta người hộ sĩ, sau đó cùng cô ấy bước đi, nhưng rồi vẫn cố quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Mẹ, kỳ thật Tiểu Vũ điểm rất sợ đau, mà tiêm cũng rất đau nữa, mẹ, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm.
Nằm ở trên giường bệnh, đứa trẻ ôm lấy 乃úp bê của mình thật chặt, sau đó nhắm đôi mắt ươn ướt lại, đôi môi nhỏ nhắn đã sưng hẳn lên, cô bé cắn bờ môi của mình, nước mắt không ngừng từ hốc mắt mà rơi xuống.
Cô bé ngẩng đầu lên, thấy được Hạ Nhược Tâm không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
- Mẹ... Cô bé nho nhỏ kêu lên một tiếng, đôi môi nhỏ mấp máy, bởi vì kim tiêm đã đâm vào ௱ôЛƓ, cô bé co rút thân thể lại để chịu đựng không khóc, cũng không có kêu, chỉ ôm chặt lấy con 乃úp bê trong иgự¢.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc