Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 57

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Ở mép giường di động vẫn nằm chỏng chơ ở đó, Lý Mạn Ny buông điện thoại trong tay ra, nhìn xung quanh văn phòng trống không đáng sợ, anh nói anh đang bận, anh nói anh đang làm việc, chỉ là, thật sao?
Ngoài nơi này ra, anh còn có thể đi tới nơi nào làm việc, làm việc gì được chứ?
Mà trực giác của người phụ nữ, nói cho cô biết, anh nhất định đang có chuyện gì đó giấu cô, hơn nữa lại liên quan đến người phụ nữ khác, vì trên người anh có vết cào của người phụ nữ khác, mà bọn họ đã lâu không ở bên nhau rồi.
Bọn họ vẫn ngủ chung, chỉ là anh không có chạm vào cô, bởi vì hiện tại đang cô tới thời kì an toàn, sẽ không mang thai, cho nên, có phải anh cảm thấy không có gì là cần thiết nữa?
Sắc mặt của cô đột nhiên trầm xuống, đôi tay cũng nắm thật chặt, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể lừa chính mình.
Cô không tin, thật sự không tin, chồng của cô lại có người phụ nữ khác, cô nghĩ rằng bọn họ yêu nhau, lúc mới cưới anh yêu cô như vậy, mỗi ngày đều quấn lấy cô không rời, chỉ là bây giờ rốt cuộc thì cái gì đã thay đổi, có phải bởi vì cô không có con, hay là anh, đã thay lòng đổi dạ.
Cô quay lại, phát hiện không biết Đỗ Tĩnh Đường đã đứng trước cửa từ khi nào, vẻ mặt hoảng hốt há to miệng, mà trên mặt anh ta là vẻ ghen tị và vặn vẹo cứng ngắc, rồi mới miễn cưỡng cười, “Tôi phải đi về, Tĩnh Đường, thế nào, tôi có cái gì không đúng sao?”
Tay cô cố ý sờ sờ mặt mình, cố tình tránh ánh mắt của Đỗ Tĩnh Đường.
“À… không, không có gì,” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng khoát khoát tay, có thể là anh nhìn lầm rồi, cái vẻ mặt người phụ nữ nham hiểm vừa rồi, làm sao có thể là chị dâu lương thiện, săn sóc lại dịu dàng được?
”Anh họ không ở, em tới lấy chút văn kiện” anh đi đến trước bàn làm việc của Sở Luật, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền bê một đống lớn văn kiện lên, sau đó nhanh chóng rời đi, không biết là vì cái gì, lần đầu tiên anh có cảm giác người phụ nữ này cười quá mức dịu dàng, thậm chí làm anh toàn thân nổi da gà.
Quả nhiên là, anh khó có thể hưởng thụ được người đẹp rồi.
Lý Mạn Ny đợi anh đi rồi, mới thu lại nụ cười trên khuôn mặt, môi đỏ mọng có chút nặng nề nhếch lên, cô nhất định phải tìm ra người phụ nữ kia là ai, cảm giác của cô sẽ không sai.
Trong văn phòng của Sở Luật, thư ký trẻ lập tức đứng lên, hơi cong eo nhỏ cúi chào cô, Lý Mạn Ny có chút không vui trừng mắt, cô thư ký ngây người, sao mà ánh mắt phu nhân nhìn cô lại giống như là cô đang quyến rũ tổng giám đốc vậy.
Cô ta có chút khó hiểu nhìn theo bóng dáng Lý Mạn Ny rời đi, lúc này mới lấy tay vỗ vỗ vào иgự¢, người đàn ông như vậy, cô nào dám chứ, hơn nữa toàn công ty mọi người đều biết, tổng giám đốc của họ rất yêu vợ, nhưng vì cái gì, phu nhân lại như thế này?
Thật sự không nghĩ ra.
Quả nhiên, đôi khi lấy một người chồng ưu tú như vậy cũng không an toàn, bởi vì phụ nữ luôn luôn đa nghi.
Không phải là vợ của tổng giám đốc bọn họ...?
Cô lật lại lịch trình hàng ngày trong thời gian gần đây của Sở Luật.
Bàn tay lại chống cằm, gật đầu một cái, ừ, gần đây tổng giám đốc cũng không có gì là kỳ lạ, chỉ ngoại trừ, anh ít nói hơn, mặt cũng không vui hơn, nhưng anh vẫn luôn là người như vậy, ít hơn so với bình thường, mới càng kỳ lạ.
Mà cô hy vọng, tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì, nếu không, người chịu liên lụy nhất chính là cô, ai bảo cô ở gần văn phòng của tổng giám đốc như vậy chứ.
Không cần phải nói, cơn thịnh nộ này nhất định sẽ giáng lên đầu cô trước.
Đỗ Tĩnh Đường ném tài liệu trong tay ra, nhìn đồng hồ, ấy, hôm nay anh ta có thể tan ca, tổng tài vĩ đại của tụi này tan ca rồi, anh ta dĩ nhiên không thể chỉ ngây người ở chỗ này được, hơn nữa người kia còn đang chờ anh ta.
Ϧóþ Ϧóþ bả vai đau nhức, anh ta bỏ tay vào túi, sau đó tiêu sái rời đi, nữ nhân viên trẻ trung cũng là vì Phó tổng Sở thị anh ta mà tới, em họ của tổng tài tập đoàn Sở thị ném rau chân vịt, thanh xuân phơi phới, đẹp trai như Ⱡồ₦g lộn, hơn nữa lại hết sức ôn nhu, so với cục đá Sở Luật đã kết hôn mà nói, hiển nhiên, anh ta mới viên kim cương độc thân trong công ty, hơn nữa chủ yếu nhất là chuyện, anh ta không có bạn gái, cho nên, tất cả nữ nhân viên ở đây đều là rình anh ta 24/24.
Chẳng qua, nếu như các cô biết người đàn ông kim cương trong mắt mình, không thích phụ nữ, mà thích đàn ông, không muốn tìm bạn gái, mà là bạn trai, không biết các cô ngã cái rầm, rồi sau đó trái tim thủy tinh tan vỡ đầy đất không.
Trong xe, Đỗ Tĩnh Đường nghịch ngón tay thon dài của mình, như có điều suy nghĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông còn dáng đẹp hơn anh ta, cao hơn anh ta, thật khiến người ta không chịu nổi.
"Cậu hẳn là nên về hỏi mẹ xem, tại sao lại sinh mình bình thường như vậy?" Đông Phương Kính hai tay ôm иgự¢ nhìn Đỗ Tĩnh Đường, ánh mắt ôm hận, khẽ nhếch mày.
Anh đẹp trai không phải lỗi của anh, mà xấu mới là cái sai của Đỗ Tĩnh Đường.
"Đông Phương Kính!" Đỗ Tĩnh Đường gào lên, "Đừng nhắc mẹ tôi, anh biết rõ, tôi sợ mẹ nhất mà, " anh ta thấp giọng cảnh cáo một tiếng, sau đó trừng mắt với anh.
"Hôm nay tôi muốn làm công, không làm thụ đâu, " anh ta che mặt, tại sao lần nào anh ta cũng là người bị đè, trong lòng anh ta thấy bất công cực độ, anh ta cũng muốn người đi đè người khác, chẳng lẽ anh ta trời sinh làm thụ sao?
Đông Phương Kính cao thâm khó lường đánh giá phân thân của anh ta, "Có thể, " khóe miệng anh nghiền ngẫm câu dẫn, chỉ cần anh ta có thể đè, anh sẽ để anh ta đè.
" Này, Đông Phương Kính, " Đỗ Tĩnh Đường hiển nhiên không chú ý tới Đông Phương Kính có chủ ý khác, đối với người đàn ông phúc hắc này anh ta có lúc thật sự không thể hình dung nổi.
"Cái gì?" Miệng Đông Phương Kính treo nụ cười thản nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, phải dùng từ đẹp để hình dung, vốn là sinh nam tướng nữ, nhưng là bẩm sinh dương cương, không thể không nói, có vài người thật sự trời sinh đã hoàn mỹ.
"Anh nói, một người phụ nữ luôn hiền lành, hoàn mỹ trong mắt tất mọi người, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt thâm độc sao?" Đỗ Tĩnh Đường một tay chống cằm, hồi tưởng lại dáng vẻ đầy ghen tị hận của Lý Mạn Ny, trong lòng anh ta liền cảm thấy có chút sợ hãi.
Nếu như là người khác thì không kỳ quái, nhưng người kia là chị dâu luôn hiền lành của anh ta, chẳng lẽ con người thật sự có hai mặt, hai nhân cách, tâm thần phân liệt, như vậy thật sự là quá đáng sợ.
"Có hai loại có thể, một loại chính là cậu nhìn lầm rồi." Đông Phương Kính khoanh tay, cùng phân tích với khúc gỗ này, anh hơi nheo mắt, "Mà loại thứ hai chính là..."
"Cô ta vốn cũng không phải là người tốt, cái hai người thấy chẳng qua là bề ngoài của cô ta, trên thế giới này không có ai hoàn mỹ, cô ta càng hoàn mỹ thì càng có vấn đề."
Đỗ Tĩnh Đường sờ trán, thật vậy không?
"Chờ một chút..." mắt anh ta đột nhiên mở ra, khi nhìn thấy một thân thể nho nhỏ bèn vội vàng mở cửa xe, là vật nhỏ kia, anh ta không nhìn lầm. Mà Đông Phương Kính thì mặc anh ta xuống xe, cuối cùng cũng theo chân đi xuống, anh ta thật ra đã sớm phát hiện.
"Tiểu Vũ Điểm?" Đỗ Tĩnh Đường thử gọi đứa bé đội mũ mặt trời nhỏ, Tiểu Vũ Điểm quay đầu, vừa thấy là chú, trên gương mặt nho nho xuất hiện nụ cười ngượng ngùng.
"Chú, " Giọng nói ngọt như mật, khiến Đỗ Tĩnh Đường nghe xong trong lòng cũng ngọt ngào, giọng nói thật sự rất dễ nghe, là chú nè, tiểu bảo bối, cháu còn nhớ chú hông, anh ta đi tới, ôm lên tiểu Vũ Điểm đang đứng,
Nhưng bất ngờ, anh ta nhíu mày, tiểu bảo bối, có phải gần đây cháu không ăn cơm không, làm sao nhẹ quá vậy, anh ta dùng một tay là có thể nhấc lên rồi, lần trước ôm bé vẫn có chút nặng mà, sao lần này lại nhẹ đi nhiều quá, không phải trẻ con đều càng lớn càng nặng sao, làm sao con bé lại nhẹ đi.
Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt tròn xoe, lộ ra gương mặt nhỏ hơn, Tiểu Vũ Điểm có ăn, bé cúi đầu xuống, ôm chặc bé con trong tay, chỉ là ăn xong sẽ bị nôn ra.
"Tiểu bảo bối sao phải đội mũ, trời không nắng lắm mà?" Đỗ Tĩnh Đường kỳ quái nhìn trời một chút, không hề nhức mắt, nhóc này làm sao lại sớm như vậy mà đã đội mũ ra ngoài, chả có nhẽ thẩm mỹ của ba nó không bình thường.
Anh ta vừa nói, vừa cầm mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ấy nhưng Tiểu Vũ Điểm lại hai tay ôm thật chặt đầu mình, sống ૮ɦếƭ cũng không buông ra.
"Chú, đừng nhìn, Tiểu Vũ Điểm xấu lắm, " cô dẩu miệng nho nhỏ, hai tay be bé che đầu mình thật mạnh;
"Tới đây, không quan trọng, chú chỉ liếc cái thôi, một cái thôi." Đỗ Tĩnh Đường dụ dỗ bé, không biết tóc nó đã cắt ngắn, cho nên khó coi. Nhưng anh ta vẫn muốn thấy bộ dáng đó của bé đầu tiên, thật sự là quá đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, giống như trẻ con, không đúng, bé vốn là trẻ con mà.
"Không muốn!" Tiểu Vũ Điểm đấu tranh, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng buông cô xuống, chỉ sợ vô tình làm bị thương nhóc này.
Hai chân nhỏ vừa chạm đất, bé liền chạy về phía trước, bé phải đi tìm mẹ, không để người khác thấy đầu mình.
"Tiểu bảo bối, cháu chạy chậm một chút, kẻo ngã giờ, " Đỗ Tĩnh Đường khẩn trương nhìn đôi chân ngắn củn nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, hai chân vừa ngắn vừa nhỏ, thật sự có thể chống đỡ người cô sao?
Hơn nữa, nhìn mình đáng sợ đến nỗi khiến bé chạy nhanh như vậy ư?
Tiểu Vũ Điểm không ngừng chạy về phía trước, gió không ngừng thổi lên mũ bé, bàn tay nhỏ bé buông lỏng một chút, cái mũ liền bay ra sau lưng, bé quay đầu lại, trên hàng mi dài nhiễm đầy nước mắt trong suốt, cũng khiến Đỗ Tĩnh Đường thấy được đầu bé, không có tóc, là một cái đầu trọc.
Ông trời ơi, tại sao có thể như vậy?
người nhà bé sao lại có thể cạo sạch tóc bé, xấu quá vậy.
Mà sự chê bai trong mắt Đỗ Tĩnh Đường, đối với một tiểu Vũ Điểm hết sức nhạy cảm mà nói, thương tâm vô hạn, cô chớp mắt, trên gương mặt nhỏ trong nháy mắt rơi đầy nước mắt, khiến người ta vô cùng đau lòng.
" Này, không phải chú..." Đỗ Tĩnh Đường gấp gáp, còn muốn giải thích gì đó, nhưng đứa bé kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
"Em nói nhiều quá, cũng rất ngu nữa, nó không để cho em nhìn, nếu em không nhìn thì thôi đi, nhìn còn phải lộ ra biểu cảm đó, đáng đời bị ghét, bị hiểu lầm." Đông Phương Kính thật muốn đá Đỗ Tĩnh Đường một cước, trong mắt cũng hơi trầm xuống, đáng tiếc, nhóc con xinh đẹp như vậy, có điều, đầu trọc cũng rất đáng yêu, ai bảo khuôn mặt nhỏ bé của nhóc xinh đẹp tới vậy.
"Aiz, em biết sai rồi, " Đỗ Tĩnh Đường bất lực cúi đầu xuống, anh ta xoa xoa ngón tay, lần kế gặp lại, anh ta nhất định sẽ tự đi xin lỗi nhóc kia.
Tiểu Vũ Điểm rúc vào góc tường, cho đến khi chiếc xe kia lái đi, sau đó, bé đứng lên, mẹ.. Cánh tay nhỏ bé ôm mình thật chặt, uất ức nhìn cánh tay trống không, cô muốn bé con, mẹ nữa.
Hạ Nhược Tâm nhặt dưới đất lên một cái mũ nho nhỏ, trong tay còn cầm một con bé con, cô phải cầm cái này đi, lúc thử mũ cho Tiểu Vũ Điểm, quên mất bé con của nó.
Tiểu Vũ Điểm của cô không thể rời khỏi con bé con này, cho nên, cô đành phải mình chạy đi lấy, nhưng nhóc con lại không muốn gặp người, cô chỉ có để bé đứng ở nơi mình có thể thấy, sau đó phải đi lấy con nít.
Góc tường có chỗ lộ ra ngoài một góc váy hồng nho nhỏ, cô biết con gái chính trốn ở đó, từ sau khi bị bệnh, Tiểu Vũ Điểm như nhạy cảm hơn cả trước kia.
Nắm chặt bé con trong tay, cô đến gần, cho đến khi nhìn thấy cái đầu sáng loáng, bước chân cô mới dừng một chút, Tiểu Vũ Điểm giống như cái neo nhỏ bị vứt bỏ, người rúc vào góc tường, bé thỉnh thoảng khịt cái mũi nhỏ, hai mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.
"Mẹ... Bé con..." Cô nghe được giọng nói nho nhỏ không ngừng kêu bé con, cũng đang không ngừng kêu mẹ.
Cô ngồi xuống, sau đó đưa bé con vào trong lòng con gái, trong lòng nhiều thêm một vật, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu xuống, khi nhìn thấy là bé con của mình, vành mắt lại đỏ lên, vội vàng ôm chặt lấy.
Mẹ.. Bé đứng lên, lảo đảo lắc lư nhào vào lòng Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có phải rất xấu không, chú không thích Tiểu Vũ Điểm nữa rồi." Hạ Nhược Tâm ôm chặt thân thể nho nhỏ của con gái, căn bản cũng không biết người chú trong miệng bé là ai, nhưng, cô biết ý con gái, con gái cô biết xấu đẹp rồi.
“ Tiểu Vũ Điểm của mẹ là xinh đẹp nhất. " cô cẩn thận đội mũ lên đầu con gái, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ đã gầy không ít của con gái, đứa bé này vốn không mập, bây giờ lại gầy đi, khuôn mặt nhỏ nanh ta nhanh chóng gầy rộc, càng thêm nhỏ nanh ta.
"Thật sự không xấu xí sao?" Tiểu Vũ Điểm một tay ôm bé con, một tay sờ mũ trên đầu, cô biết mình bây giờ không thể tết đuôi sam nữa, cũng không thể mang nơ bướm xinh đẹp nữa, chỉ là như một cái đầu trọc nhỏ, thật sự dễ nhìn sao?
"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, rất nhanh sẽ mọc lại. " cô hôn khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, sau đó mới kéo bàn tay be bé, "Mẹ mang con đi một nơi, con rất nhanh sẽ biết Tiểu Vũ Điểm là đứa bé vô cùng xinh đẹp."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, một tay ôm bé con, một tay nhỏ bị Hạ Nhược Tâm kéo, bé bước rất chậm, cái mũ be bé che đi khuôn mặt nhỏ nanh ta cực kỳ xinh đẹp, có vài người thậm chí thỉnh thoảng nhìn bé, mà đầu bé lại càng ngày càng cúi thấp, người ta rõ ràng nói bé đẹp, nhưng bây giờ bé lại cho là, bọn họ đang chê bé xấu.
Đầu bé càng ngày càng thấp, lông mi thật dài cũng đang không ngừng nháy, tựa như sắp khóc.
Len lén, bé dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, lại nắm chặt tay mẹ, ngẩng đầu nhìn cô.
Sao vậy, đi mệt hả, Hạ Nhược Tâm dừng bước, xoa khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, mắt con bé vẫn hồng hồng, Tiểu Vũ Điểm vừa rồi hình như là lại khóc.
"Mẹ, ôm..." Bé vươn hai cánh tay nho nhỏ, cho tới bây giờ bé chưa bao giờ chủ động để cho Hạ Nhược Tâm ôm, lần này bé thật sự sợ.
Hạ Nhược Tâm cúi người xuống ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, Tiểu Vũ Điểm chôn toàn bộ khuôn mặt nhỏ nanh ta trong иgự¢ mẹ, bé không muốn gặp người, cũng không ai muốn gặp.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mũ của con gái, sau đó đi về phía trước, cho đến khi Tiểu Vũ Điểm có cảm giác yên lặng, bé mới ngẩng đầu lên, mẹ, chúng ta đã tới chưa? Bé lấy vì hai người đã trở lại bệnh viện, bởi vì, chỉ có trong bệnh viện mới có thể an tĩnh như vậy, không có ai nói chuyện, song khi bé nhìn chung quanh, nơi này không phải bệnh viện.
"Tiểu Vũ Điểm, chờ mẹ một chút, " cô để con gái một bên, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, ôm bé con của mình chơi tiếp.
"Cô thật sự quyết định?"
Hạ Nhược Tâm ngồi trước gương, mà trong gương, vẫn là gương mặt đó, cô không khóc, cũng không cười, chẳng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm một mình khác, lại quay đầu nhìn con gái còn đang mang mũ, rồi sau đó cô trong gương gật đầu một cái.
"ừ, quyết định, kéo."
Cho đến khi cây kéo rơi xuống, cô trong gương mơ hồ, đến lúc rõ ràng lại, cô đưa tay ra, quệt nước mắt lưu ở trên cằm.
Một nhúm tóc rơi xuống, có dài có ngắn, vô cùng đen mềm, vô cùng đẹp, nhưng bây giờ đã mất đi tất cả ánh sáng, từ lúc rơi xuống kia, liền ૮ɦếƭ.
Cho đến khi người phụ nữ trong gương bắt đầu biến thành một người đầu trọc, trọc lốc, cô biết con gái để ý tóc mình như thế nào, cũng biết cô có bao nhiêu sợ hãi, cô sao có thể để Tiểu Vũ Điểm cũng giống mình khi còn bé được, bị người nói là đầu trọc không ai yêu, bé có người yêu, bé có người mẹ thích bé nhất, một người mẹ có thể vì cô mà làm tất cả mọi chuyện.
Cô đứng lên, đi tới Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn cúi đầu, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở thật to hai mắt, sau đó vươn tay ra, mẹ..
Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, tay Tiểu Vũ Điểm đặt trên đầu Hạ Nhược Tâm, tại sao mẹ cũng không có tóc, cô so sánh với đầu mình, không quá rõ, mà cô kỳ quái hỏi thử, tại sao mẹ lại học Tiểu Vũ Điểm, không có tóc, mẹ cũng bị bệnh sao?
"Bởi vì như vậy mát mẻ. " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng Ϧóþ khuôn mặt tròn tịa của con gái, "Cho nên, Tiểu Vũ Điểm không hề xấu xí, bởi vì chúng ta rất mát mẻ nha."
"Mát mẻ?" Tiểu Vũ Điểm kéo mũ trên đầu mình xuống, đầu trọc lớn cùng đầu bóng nhỏ, không hề khiến người ta cảm giác buồn cười, mà có chút tí ti cảm giác, khiến người khác không nhịn được muốn rơi lệ, đây là một người mẹ yêu, một người mẹ yêu vô tư nhất.
" Con bé xinh đẹp hơn mẹ rồi. " ánh thợ cắt tóc trẻ ươn ướt, xoa cái đầu bóng nhẵn của Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười cười, nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm.
"Cám ơn anh, " ôm con gái lên, Hạ Nhược Tâm cúi chào thợ cắt tóc, sau đó đội mũ lên đầu Tiểu Vũ Điểm.
Một đứa bé đầu trọc không đáng sợ, nhưng một người phụ nữ thì, một phụ nữ trẻ trung, cô đi ra ngoài luôn thu hút ánh nhìn, tuyệt đối xem thường, có điều cô vẫn luôn mỉm cười, chỉ cần thấy được gương mặt đáng yêu trong lòng thì sẽ cười dịu dàng, mà trong lòng cô, cũng có một cô bé đầu trọc.
ngũ quan đứa bé hết sức tinh xảo, cũng xinh xắn sâu sắc, chẳng qua là không có tóc.
Trầm Vi quay đầu lại, thưởng thức kiểu tóc biến đổi lớn như quỷ của Hạ Nhược Tâm, có chút mất tự nhiên và cổ quái, may mà cô có một gương mặt xinh đẹp, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng gì?
"Hôm nay cô đổi kiểu tóc à?" Cô nhẹ giọng hỏi, đối với chuyện Sở Luật và cô không nói tới một chữ, tựa như nói với cô, cô sẽ dùng một câu chuyện đổi lấy câu chuyện của cô, nếu không, cô không biết phải hỏi gì.
"Không phải vậy, " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, sau đó tóc giả lên, lộ ra cái đầu trọc, "Tôi không đổi kiểu tóc, chẳng qua là không có tóc, " cô lại đeo tóc giả lên, trầm vi nhăn mày, cũng không có gì ngoài ý muốn.
"Cậu đầu trọc cũng rất đẹp, ừm, thật ra thì kiểu tóc này cũng rất hợp với cậu." Cô không hỏi nguyên nhân, tất cả đều là chuyện của cô, thân thể của cô, tự cô quản lý, tốt xấu tự mình biết, thậm chí người khác liếc nhìn vài lần cũng không thể thoát ra.
"Cám ơn, " Hạ Nhược Tâm hơi cười, có chút bi thương bên trong, song chỉ cần nghĩ đến con gái cuối cùng cũng nở nụ cười, cô vẫn cảm giác thật đáng giá.
"Người kia tới, " Thẩm Vi đứng thẳng người, đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Hạ Nhược Tâm hơi hạ xuống, giữa môi đắng chát, chỉ cần nghĩ một chút, chỉ cần nghe được một ít, là thấy khổ.
Thật sự rất khổ.
Người đàn ông mặt âm trầm từng bước đến gần. Cô nhắm mắt lại, rất nhanh, trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhói.
Cô bắt đầu quen với những cơn đau này, bắt đầu không để ý đến những cơn đau này, cho nên, cô không giãy giụa, cũng không kêu đau.
"Hạ Nhược Tâm, tôi mua cô, cô sẽ cho tôi một khuôn mặt nhăn nhó sao?" giọng nói lạnh lùng của Sở Luật vang lên bên tai cô, nhìn anh ghét cô như vậy, giống như một ác ma.
Thật ra, anh biết rất rõ, anh chính là.
Anh dùng tất cả của mình, không chút tình cảm phá hủy người phụ nữ này, từ thân thể đến trái tim cô, thương tổn đếm không hết. Bốn năm đầu như vậy, bốn năm sau vẫn thế.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra, môi hơi nhếch lên, có điều nụ cười ấy vẫn là khổ.
Cô cười, anh bắt cô cười, cô liền cười, chỉ cần anh có thể cứu Tiểu Vũ Điểm của cô, cho dù anh ta không biết Tiểu Vũ Điểm chính là con gái anh ta, chỉ cần anh ta có thể cứu, anh ta muốn cô mạng cũng được.
Huống chi chỉ là một nụ cười, một biểu cảm trên gương mặt, cười, có ai mà không biết?
Cô vốn không phải một người bán nụ cười.
"Cô thật sự rất xấu, " Sở Luật rất ghét bỏ nụ cười khổ trên mặt cô, dùng sức nắm chặt tay, nếu không, anh ta thật sự không biết có đánh thẳng lên mặt cô hay không.
Anh ta ghét nhìn cô thế này, ghét dáng vẻ như sắp ૮ɦếƭ của cô, anh ta muốn biểu cảm ở cô là yêu, anh ta muốn cô yêu anh ta như bốn năm trước, yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, yêu không cần bản thân, yêu đến nỗi có thể vì anh ta mà làm tất cả mọi chuyện, có điều tình yêu này, Sở Luật rùng mình một cái, anh ta cong cánh môi mỏng, anh ta muốn cái vật này làm gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc