Hạ Nhược Tâm cắn môi, tiếp nhận đau đớn lan truyền khắp thân thể, cô sợ làm chuyện như vậy, thật là rất sợ, bởi vì, thật sự rất đau.
Cô vô lực nhắm hai mắt lại, yên lặng thừa nhận người đàn ông tàn nhẫn chiếm hữu cơ thể cô.
“Lần đầu tiên hình như là chúng ta không dùng bao?” Giọng nói lạnh nhạt của Sở Luật vang lên bên tai cô, mà Hạ Nhược Tâm thì cứng đờ cả người.
Cô cắn chặt mu bàn tay của mình, đau đớn nơi hạ thân càng tăng thêm một ít.
Rất đau, thật sự rất đau.
“Nếu có, liền xoá sạch, cơ thể ti tiện của cô không được phép mang thai đứa bé của Sở gia.” Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt, không dám tin anh lại nói như thế, quả nhiên là cô không xứng có con của anh.
“Chỉ có vợ của tôi mới có thể sinh con cho tôi, cô chẳng qua là một người phụ nữ hèn hạ mà thôi.” Giọng nói vô tình của anh tiếp tục truyền đến, vẫn còn thấy cô bị tổn thương chưa đủ, chỉ là, cô cũng không hề phát hiện người đàn ông lãnh khốc này cũng đang giãy giụa.
Cuối cùng thì anh cũng dừng lại sự tàn sát bừa bãi của mình, lúc này mới rời khỏi cơ thể cô. “Cô biết tôi sẽ mang bao sao?” Sở Luật kéo quần của mình lên, ngoại trừ đôi mắt đen có chút cảm xúc khác biệt thể hiện ra ngoài, cả người không hề giống như vừa mới làm mấy chuyện kịch liệt cùng một người phụ nữ.
Hạ Nhược Tâm từ dưới đất đứng lên, cúi đầu, dùng ngón tay run rẩy của mình mặc lại quần áo xong, đôi mắt dưới hàng lông mi của cô đã có chút chán nản, hiển nhiên, lời Sở Luật nói thật sự làm cô hoàn toàn bị tổn thương thêm lần nữa.
“Cô thật sự rất dơ bẩn, cho nên đối với cô tôi chỉ có dùng bao,” anh ngồi ở mép giường, lấy ra một điếu thuốc, lại nói ra một câu lạnh băng vô tình.
“Nhớ, cô đừng vọng tưởng dùng đứa bé tới để uy Hi*p tôi cái gì.” Trong ௱ôЛƓ lung, anh mắt sắc bén của anh phát hiện ra thân thể Hạ Nhược Tâm run nhè nhẹ.
“Nếu, đứa bé đã sinh ra thì sao?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia bi thương, nếu đã sinh ra rồi thì làm sao bây giờ, hơn nữa cô bé cũng đã ba tuổi.
“Sinh, tôi cũng sẽ tự tay Ϧóþ ૮ɦếƭ nó, bởi vì, nó cũng chỉ là một đứa con hoang, một đứa dã chủng chảy trong người loại máu dơ bẩn của cô mà thôi.” Sở Luật ném điếu thuốc trong tay, đứng lên, duỗi tay nắm lấy cằm Hạ Nhược Tâm. “Nhớ kỹ lời tôi nói, không nên vọng tưởng dùng đứa trẻ tới uy Hi*p tôi cái gì, bởi vì, cái gì cô cũng không thể có được, nếu cô tính sinh nó ra, nó cũng sẽ cùng cô xuống địa ngục.”
“Hơn nữa……” Câu chuyện của anh đột nhiên xoay chuyển, tay đặt tay lên bung của cô, “Hình như là tôi không cần bận tâm lo lắng cái này, bởi vì, cô căn bản là không thể có con, cô chính là một người phụ nữ không thể sinh con.”
Anh lấy ví tiền của mình ra, móc từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, ném lên người Hạ Nhược Tâm, giống như đối một lần bao gái, có lẽ ở trong mắt anh, Hạ Nhược Tâm đã là một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng.
“Cút ra khỏi nơi này, đừng dùng thân thể dơ bẩn của cô làm ô uế nhà tôi,” Sở Luật nói xong lại tiếp tục cầm một điếu thuốc lên, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, ở trước mặt anh, nhặt từng tờ tiền rơi trên mặt đất lên, vứt hết toàn bộ tự trọng của bản thân đi rồi.
Chỉ là, đôi mắt của cô vẫn luôn bị một tầng sương trắng che phủ, lúc thì rõ ràng, khi thì ௱ôЛƓ lung.
Mà dường như tay cô không có cách nào nắm chặt bất kỳ đồ vật gì, cô cẩn thận đặt những tờ tiền đó vào trong áo của mình, rồi mới xoay người đi ra ngoài, không ai nhìn thấy nước mắt lưu lại ở trên mặt cô đã sớm thành dòng, không ngừng rơi xuống.
Anh nói, anh sẽ làm cho con gái cô xuống địa ngục, cùng với cô, nhưng đứa bé vô tội mà, anh thật sự máu lạnh như vậy sao? Đó chính là con của anh, là con ruột của anh.
Mà anh thật sự sẽ Gi*t con gái của cô sao?
Không, không phải, cô Tiểu Vũ Điểm không bẩn, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Cô bé cũng không hề bẩn, không bẩn……
Sở Luật hút hết điếu này đến điếu khác, anh cũng không phải là người thích hút thuốc, chỉ là, hiện tại bên chân anh lại là có một đống tàn thuốc.
Anh nhìn chằm chằm thân thể đang rời đi của người phụ nữ kia, trên gương mặt vốn lạnh băng lại càng lạnh thêm vài phần.
Rõ ràng nói là cô bẩn, nhưng vì cái gì chính anh lại muốn chạm vào cô, hơn nữa, không hề có một lần hối hận, tựa hồ, không chạm vào mới có thể khiến anh hối hận, người phụ nữ này là của anh, cho dù cô đã ૮ɦếƭ, cũng vẫn sẽ là người của Sở Luật anh.
Nếu cô có con, có con.
Anh đặt tay lên trán, khóe môi mấp máy, nếu có con, anh thật sự sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa bé kia sao?
Anh dùng sức vò tóc, người phụ nữ kia không có khả năng có con, cô đã vô sinh rồi.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại liếc mắt nhìn chung cư kia một cái, trong lòng bàn tay lại ôm những tờ tiền kia, tiền này là bẩn sao? Cô dùng thân thể đổi lấy sự bẩn thỉu sao? Cô vô lực nhấc khóe môi, trên mặt tái nhợt, chỉ có một mảnh thê lương bao trùm.
Bệnh viện, Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm con gái mình, bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm trở nặng thêm, trên gương mặt nho nhỏ của cô bé, càng thêm một phần tái nhợt, thậm chí, tóc của cô bé cũng đều đã rụng hết.
“Mẹ……” Ngón tay của Tiểu Vũ Điểm vô lực kéo áo của Hạ Nhược Tâm.
“Làm sao vậy, bảo bối?” Hạ Nhược Tâm tay đặt tay trên đầu đã trống trơn của cô bé, nỗ lực để bản thân cười rộ lên, cô không muốn để cho con gái nhìn thấy cô khóc, chính là, cô thật sự lại không nhịn được, cô xoay mặt đi, cuối cùng nước mắt nơi khóe mắt vẫn trào ra.
“Mẹ, có phải Tiểu Vũ Điểm sắp ૮ɦếƭ rồi hay không?” Dường như giọng nói mềm mại của đứa trẻ vang lên, tựa hồ nói một câu cũng không đủ sức, cô bé rất mệt, rất muốn ngủ, nhưng mà lại không dám ngủ, có một chị gái nhỏ, chính là ngủ, rồi không còn tỉnh lại chơi cùng cô nữa, hộ sĩ tỷ tỷ nói, chị gái nhỏ đã ૮ɦếƭ, đã ૮ɦếƭ rồi thì sẽ không thấy được mẹ, mà cô bé không muốn rời khỏi mẹ cô.
Cô còn quá nhỏ, quá nhỏ.
Cô bé còn không biết ૮ɦếƭ là cái gì, chỉ biết nếu đã ૮ɦếƭ, sẽ không thể ôm 乃úp bê, sẽ không thể nhìn thấy mẹ nữa.
“Sẽ không, sẽ không, Tiểu Vũ Điểm sao có thể ૮ɦếƭ được,” Hạ Nhược Tâm dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ của con gái, nghẹn ngào một tiếng, “Tiểu Vũ Điểm không thể ૮ɦếƭ. Bởi vì, có mẹ ở bên cạnh con rồi?”
Cô không ngừng lẩm bẩm tự nói, mà Tiểu Vũ Điểm càng gần sát cô thêm một ít, vươn tay nhỏ ôm chặt cổ cô, “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không khỏi mẹ, như vậy một mình mẹ sẽ rất cô đơn, sẽ không có người giúp mẹ giặt quần áo, không có người giúp mẹ thu quần áo.”
Nghe được giọng nói nho nhỏ của con gái, rốt cuộc Hạ Nhược Tâm không nhịn được nữa, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống người con gái, cô đặt tay lên đầu đã rụng hết tóc của con gái, gắt gao bế thân thể tựa như đang ngày càng thêm nhỏ bé của con.
Trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm đỏ mắt, nghe bác sĩ nói bệnh tình của con mình.
“Bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi,” bác sĩ đặt bệnh án trong tay xuống, ông cho rằng đã khống chế được, chỉ là không nghĩ tới, sẽ đột nhiên chuyển biến xấu nghiêm trọng như vậy.
Hạ Nhược Tâm dùng sức siết chặt nắm tay, móng tay cũng đã cắm vào lòng bàn tay. Thân thể của cô không ngừng run rẩy, hiện tại, cơ hồ không nói nổi một câu nào.
“Hạ tiểu thư, cô không cần quá lo lắng, chúng tôi đã liên lạc với người hiến tủy rồi, rất nhanh, Tiểu Vũ Điểm sẽ có thể làm phẫu thuật, vì vậy, không có việc gì, cô có thể yên tâm, kiên trì mấy ngày, chỉ mấy ngày thôi.”
“Tuy nhiên bệnh tình của cháu bé rất nghiêm trọng, có điều vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của chúng tôi,” bác sĩ lại nói một tràng những lời an ủi, chỉ là những lời này đối với Hạ Nhược Tâm đều là bất lực và yếu ớt.
Sau đó bác sĩ lấy ra một số tư liệu, “Hạ tiểu thư, đây là tư liệu của vị tiên sinh kia, có lẽ thật sự là rất khéo, anh ta ở rất gần đây, cô có thể tìm hiểu một chút.”
Ông đặt tư liệu trong tay xuống trước mặt Hạ Nhược Tâm, lúc này mới đứng lên, “Anh ấy sẽ tới đây làm kiểm tra toàn thân, cho nên cô không cần quá lo lắng.”
Hạ Nhược Tâm thẫn thờ gật đầu một cái, cúi đầu ôm tư liệu trong tay, sau đó cô cúi xuống, lật trang đầu tiên, nhưng khi xem đến cái tên được ghi, đột nhiên sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt hơn.
Sở Luật, sao lại có thể là anh ấy, sao có thể là……
Anh chính là người hiến tủy cho Tiểu Vũ Điểm, trong lòng cô lúc này rất rối, căn bản là không thể nghĩ được.
Đây là ý trời, hay là cái gì.
Vì sao lại trùng hợp như vậy?
Tại sao lại là anh?
“Hạ tiểu thư, vị Sở tiên sinh này, tôi nghĩ cô có thể cũng biết, dù sao anh ấy cũng là người của một gia đình nổi tiếng trong nước, thường thấy trên các tạp chí kinh tế và nhận được một loạt cuộc phỏng vấn, cũng coi như là một minh tinh, không thể ngờ được người như anh ấy, sẽ cứu một đứa trẻ mới quen biết, bên ngoài đều truyền anh ta là người lạnh lùng vô cùng, lúc này xem ra quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, không thể tin hoàn toàn.”
“Hạ tiểu thư……”
Bác sĩ còn muốn nói gì đó, chỉ là Hạ Nhược Tâm đã rời đi, hơn nữa là đi rất nhanh.
Bác sĩ lấy lại những tài liệu đặt trên bàn, không thể không nói đây chính là một kỳ tích, thực sự là rất trùng hợp, nhưng cũng coi như là đứa bé Tiểu Vũ Điểm kia may mắn.
Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Hạ Nhược Tâm vẫn vẫn có cảm giác chưa hoàn hồn, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con gái, mà Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm con 乃úp bê trong lòng иgự¢.
“Tiểu Vũ Điểm, con biết không? Hóa ra có một số việc thật sự đã là định mệnh, người cứu con là cha của con, Tiểu Vũ Điểm, có lẽ cha không biết sự tồn tại của con, thế nhưng, cha con vẫn đang cứu con.”
Cô không hận, thật sự không hận, có lẽ từ trước đến nay cô đều không có hận.
Bây giờ, cô có thể chịu đựng được bất cứ điều gì, chỉ cần con gái của cô có thể sống sót, như vậy dù cô có mất đi, nhưng cũng chỉ là một cái mạng, dùng một mạng đổi một mạng cho con gái, cô không tổn thất gì.
Màn đêm buông xuống, bên trong một chung cư thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở gấp của người đàn ông, còn có tiếng khóc hết sức đè nén người phụ nữ, cho đến khi kết thúc, dưới ánh đèn mờ, Hạ Nhược Tâm mới nhặt quần áo trên mặt đất lên, rồi mặc từng cái từng cái vào.
Cô đã không còn có lòng tự trọng nữa, giống như một gái bao, anh muốn, liền tìm cô, chơi đùa xong rồi, sau đó lại ném tiền cho cô, cô như thế này, còn cần gì lòng tự trọng đâu.
“Cầm đi,” Sở Luật vô cùng chán ghét quăng một đống tiền qua, rõ ràng rất ghê tởm, nhưng lại không nhịn được muốn chạm vào cô, cho nên anh mới có thể phát tiết tất cả sự tức giận của mình trên thân thể của cô.
Anh biết mỗi một lần cô đều sẽ đau, nhưng anh chính là muốn cô đau, nếu cô không đau, anh sẽ thấy không thoải mái, anh thừa nhận chính mình là tên biến thái thích ђàภђ ђạ, nhưng anh cho cô tiền, cô liền thỏa mãn anh.
Gương mặt của Hạ Nhược Tâm vô cùng hèn mọn khi phải nhặt đống tiền trên mặt đất, dưới ánh mắt thờ ơ của Sở Luật, cô cẩn thận đặt số tiền vào bên trong áo của mình, mặt không trắng không còn một tia máu, dường như ngay cả xương gò má cũng đang nhô ra, cô đã gầy đến không thể gầy thêm nữa.
“Nghe nói, cô muốn đi cứu một cô bé, phải không?”
Cô đứng, mà anh ngồi, anh giống như đế vương, còn cô là nô lệ thấp kém, ngay cả nô lệ cô cũng không bằng, cô chỉ là một gái bao mà thôi.
“Tin tức lan truyền thật nhanh, như thế nào, mấy người làm nghề này đều biết rõ?” Sở Luật lười biếng dựa lưng vào giường, trên người lơ đãng tỏa ra nét lạnh lùng, không ngờ động tác của bọn họ đúng là rất nhanh, dự đoán hành động này của anh, sẽ làm cổ phần Sở thị lại tăng một phần trăm.
“Anh sẽ cứu con bé, phải không? Nghe nói đứa bé kia mới chỉ có ba tuổi.” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, ngón tay nắm chặt vào nhau, cẩn thận hỏi, cô sợ, cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ không đi cứu Tiểu Vũ Điểm, mặc dù bác sĩ đã không ngừng đảm bảo với cô, anh đã đồng ý rồi, nhưng cô vẫn rất lo lắng, vẫn sợ hãi, cô chỉ có một cô con gái, cô sợ, cô sợ, cơ hội duy nhất này lại gặp phải rủi ro nào.
“Hình như chuyện này không liên quan đến cô?” Sở Luật lạnh ùng cong khóe môi một chút, “Nếu, đứa bé kia thật sự có quan hệ với cô, tôi sẽ không đi cứu, chỉ cần có liên quan đến loại người như cô, đều là bẩn” Anh giống như vô tình nói, một chút giả dối, một chút thành thật, không ai có thể đoán.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên hoảng sợ một chút, cô vội vàng lắc đầu, “Sao có thể liên quan tới tôi? tôi chỉ thấy đứa bé kia rất đáng thương mà thôi.”
Cô xoay người, hơi ưỡn thẳng lưng, cả người có chút cứng ngắc, Tiểu Vũ Điểm của nàng đúng thật là rất đáng thương, ngay cả mẹ của con bé cũng không thể cho ai biết sự tồn tại của bé.
Nắm chặt tiền trong tay, cô dùng sức chạy đi, bên ngoài gió lạnh như dao cắt lên làn da cô, có chút đau đớn lạnh cóng.
Sở Luật ngồi dậy, đưa tay chạm vào cái hộp sắt trong иgự¢ áo của mình, đôi mắt lại một lần nữa trở nên ảm đạm, vì sao, đây chính là điều anh muốn, khiến cho cô bị nhục nhã, mà rốt cuộc anh lại không cảm thấy vui vẻ nổi.
Anh nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt, trong đầu vẫn cứ hiện lên cặp mắt mang đầy nước mắt kia, rõ ràng biết nó là giả, là giả bộ, nhưng anh vẫn cứ ૮ɦếƭ tiệt để ý đến nó, hơn nữa còn để ý đến tất cả mọi thứ.
Điện thoại đặt ở một bên vang lên, anh cầm lên, vừa thấy cái tên xuất hiện chính là Lý Mạn Ny, thì đáy mắt anh hiện lên một chút áy náy, hình như gần đây, anh đã quá mức hờ hững với cô rồi.
“Luật, anh đang ở đâu, anh rất bận sao?”
Giọng nói ngọt ngào của Lý Mạn Ny vang lên bên tai anh, không trách móc, cũng không nói câu oán giận, cô luôn quan tâm như vậy, cho nên mới khiến cho nhiều năm như vậy, nhưng Sở Luật vẫn rất cưng chiều và đau lòng cô, cũng rất yêu thương cô.
“Không có gì, gần đây anh hơi bận một chút, một lúc nữa anh sẽ trở về.”
Vẫn là giọng nói có chút lạnh lạnh lùng, tuy nhiên, cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh để điện thoại xuống, lại nằm xuống một lần nữa, đặt tay ở phía trước иgự¢ mình, hơi nhắm lại đôi mắt đen luôn phức tạp, có lẽ anh và cô nên kết thúc, lâu như vậy rồi, đối với thân thể của cô, anh cũng nếm đủ rồi, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Cũng không có cái gì làm người ta lưu luyến, huống chi lại là người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng.
Chỉ là, tại sao? Trái tim của anh lại trống rỗng, có lẽ là, trái tim của anh đã không còn ở đây từ lâu rồi.
Anh không muốn suy nghĩ, càng không muốn truy cứu chuyện này nữa.