Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 55

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Bác sĩ, ý của ông là, Tiểu Vũ Điểm có thể phẫu thuật, con bé sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ không rời khỏi tôi?” Cô nói năng hơi lộn xộn hỏi, bác sĩ không ngừng gật đầu, đứa nhỏ này thật sự có thể nói là trong cái rủi lại có cái may, vậy mà có đến hai mẫu tủy hiến là phù hợp, đúng là chuyện vô cùng hiếm gặp, muốn có tủy thích hợp, có khcosngay cả cha ruột, anh em ruột cũng đều không thể phù hợp, không thể tưởng tượng được ở trên đời này, lại có đến hai người.
“Căn cứ vào tư liệu nói, hai người kia một người hiện tại hẳn là ở nước ngoài, chúng tôi tạm thời không thể liên lạc được với anh ta, mà một cái khác, chúng tôi đã có thông tin chính xác, vừa khéo là, anh lại chính là người thành phố này, tin rằng rất nhanh chúng tôi sẽ có thể phẫu thuật cho Tiểu Vũ Điểm, cháu bé cũng có thể bớt được khổ sở.”
Mà về sau bác sĩ nói cái gì, Hạ Nhược Tâm thật sự đều không nghe vào tai, cô chỉ biết, Tiểu Vũ Điểm được cứu rồi, được cứu rồi, đó là một loại vui mừng như điên không thể miêu tả, cho dù là hiện tại muốn cô lập tức ૮ɦếƭ đi, cô cũng nguyện ý.
Cô đi ra ngoài, tay lại che lên hai mắt của mình, cô khóc, cô dựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống, Tiểu Vũ Điểm của cô không cần phải ૮ɦếƭ, không cần phải ૮ɦếƭ nữa.
Thời điểm bị Sở Luật tra tấn như vậy, cô đều chưa từng khóc thương tâm như này, nhưng mà, bây giờ cô khóc, lớn tiếng khóc không quan tâm đến bất kể điều gì xung quanh, cô có thể chống chịu ít nhiều, có thể gánh vác ít nhiều, cho tới hôm nay, áp lực trên người cô đã nhiều như vậy, đã ép cô đến không thể thở nổi nữa.
“Mẹ……” Một giọng nói nho nhỏ vang lên, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, thấy được đôi mắt hồng hồng của con gái.
“Mẹ, không khóc, không khóc……” Một đôi tay nhỏ có chút vụng về lau nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm.
“Có phải mẹ bị đau hay không, Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù thì không đau nữa nhé.” Trên hàng mi dài xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, rất nhanh đã rơi xuống hai hàng nước mắt, rõ ràng là Hạ Nhược Tâm khóc, nhưng dường như con bé còn khóc thương tâm hơn cả Hạ Nhược Tâm, còn tội nghiệp hơn nữa.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ thỉnh thoảng vẫn run rẩy của con bé, “Tiểu Vũ Điểm, mẹ không khóc, cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp, chúng ta đều không khóc, đều phải cười mà sống, được không?”
Tiểu Vũ Điểm cái hiểu cái không gật đầu một cái, ôm chặt lấy cổ Hạ Nhược Tâm, con bé hơi hơi chớp đôi mắt một chút, tuổi tác con bé vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu rõ được cái gì?
Cô bé lại dựa vào trong lòng иgự¢ Hạ Nhược Tâm, ôm siết lấy cô như đang ôm con 乃úp bê yêu thích mãi không rời tay.
Ánh mặt trời bên ngoài không tính là sáng chói, nhưng xuyên thấu qua thủy tinh khúc xạ, dường như trở nên ấm hơn vài phần.
Mà ánh mặt trời cũng đồng thời chiếu vào khắp mười tám tầng của một tòa nhà cao ốc, phản xạ lại ánh sáng lấp lánh sắc màu.
Lúc này, cửa mở ra, nữ thư ký lâu năm đi vào, sau đó đặt phong thư trên tay vào trước mặt người đàn ông đang xem tài liệu bên trong.
“Tổng giám đốc, đây là thư chuyển phát quốc tế của ngài.” Thư ký nói xong, thấy người đàn ông chỉ thoáng liếc đến tay mình, lúc này mới đi ra ngoài.
Cửa lại được đóng lại lần nữa, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh người đàn ông gõ ngón tay trên bàn phím, mãi lâu sau, cửa lại bị mở ra lần nữa, anh vẫn không ngẩng đầu, bởi vì, hôm nay anh rất bận, vội vàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.
Tiếng bước chân không tính là nặng vang lên, mãi đến khi tia sáng trước mặt anh hoàn toàn bị che mất, anh mới nhẹ nhàng híp hai mắt một chút, lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Một đôi tay nhàm chán cầm phong thư trên bàn lên.
"A..., anh họ, là văn kiện khẩn quốc tế à?" Giọng nói có chút ngoài ý muốn của Đỗ Tĩnh Đường vang lên, sau đó anh lật phong thư xem một lượt trái phải, đặt xuống, lại cầm lên, mà từ đầu đến cuối, Sở Luật vẫn tiếp tục trạng thái mí mắt cũng không nâng lên lần nào.
"Anh họ, em có thể mở ra nhìn hay không, quốc tế đấy, lại là văn kiện khẩn cấp đấy." Đối với loại người có lòng hiếu kỳ rất nặng như anh mà nói, đây chính là sự hấp dẫn làm cho người ta không nhịn được nha, kia, anh không nói lời nào xem như anh đồng ý nhé.
Mặt Sở Luật vẫn không chút thay đổi, động tác ngón tay không ngừng.
"A..., anh đồng ý, em biết rồi, em bóc ra nha?" Anh lại vẫn nghi ngờ hỏi Sở Luật một lần, có điều, Sở Luật vẫn là một dạng kia, bao nhiêu lâu mà một chút biểu tình cũng không cho anh, đây là không để ý tới anh rồi.
"Em bóc thật đấy nhé? Anh lại dong dài hỏi một câu, mà anh không hề phát hiện ra trên mi tâm của Sở Luật đã xuất hiện chút kiềm chế.
"Em bóc đây." Anh lắm miệng hỏi lại một câu, chờ một hồi, không ai trả lời, được, vậy anh bóc, bấy giờ mới cẩn thận mở phong thư ra.
Cầm ở trong tay. A..., hóa ra toàn bộ đều viết bằng tiếng Anh.
Chỉ là, mới xem được một nửa, sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên chìm xuống, anh vội vã nhảy dựng lên, đột nhiên đè xuống bàn phím trong tay Sở Luật, màn hình trước mặt Sở Luật tối đen, sắc mặt của anh cũng theo màn hình mà biến đen.
Anh đã làm suốt từ sáng sớm tinh mơ, “Đỗ Tĩnh Đường”, giọng nói âm lãnh truyền đến, cùng với đó là ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, khiến cho Đỗ Tĩnh Đường rùng mình một cái.
Mẹ meo a, thật đáng sợ!
"Anh họ, không nên tức giận, không nên tức giận, em đây cũng là nóng vội quá, anh xem cái này đi." Anh vội vã đem phong thư trong tay mình đặt ở trước mặt Sở Luật, còn đung đưa, quơ quơ.
"Anh họ, anh xem, đây là mạng người quan trọng, ngân hàng tủy quốc tế văn kiện khẩn cấp đến, nói là tủy của anh bây giờ có thể cứu một cô bé ba tuổi, anh họ, anh muốn cứu không?"
Ba tuổi thôi, đứa trẻ nhỏ cỡ nào chứ, sao lại có thể bị bệnh đến như vậy? Mà anh họ của anh lại đi làm loại chuyện hiến tủy này, anh còn tưởng rằng người anh họ này căn bản cũng không phải là người đâu, chỉ là một ông chủ không tim không phổi, hóa ra, anh ấy cũng có một mặt lương thiện như vậy.
"Anh họ, anh có đi không?" Nhưng mà, anh vẫn đang không tin nổi, một người đứng ở trên đỉnh cao nhất này lại có lương tâm tồn tại, những gì anh đã làm với Hạ Nhược Tâm bốn năm trước, anh thật sự không cho rằng anh ấy sẽ đi cứu một bé gái như vậy.
Sở Luật cầm lấy lá thư trong tay Đỗ Tĩnh Đường, chỉ là nhìn một cái, sau đó đặt xuống, mà môi của anh mấp máy rất nhanh, đây là trong lúc du học ở nước ngoài, có một lúc nhàm chán, vô tình đi làm kiểm tra, không thể tưởng được, lại có một ngày hữu dụng.
Một cô bé ba tuổi.
"Anh họ, hẳn là anh sẽ không cứu đúng không?" Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi một câu, chờ đợi câu trả lời của anh, mà anh thật sự rất muốn biết.
"Cứu..." Sở Luật buông lá thư trong tay xuống, lại gõ lên bàn phím máy tính, hôm nay, anh đừng mong được nghỉ ngơi. Chỉ là lấy ra một chút tủy mà thôi, anh cũng sẽ không để tâm.
"Anh họ, anh là người có tấm lòng tốt, anh là thần tượng của em, em cảm thấy tự hào vì anh." Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cười cong lên, trong ánh mắt không ngừng tỏa ra ánh sao, chỉ thiếu đi hôn anh họ, anh còn tưởng rằng anh ấy là quái vật lãnh huyết cơ, không chịu để tâm, lang tâm cẩu phế, không thể tưởng tượng được anh ấy lại có lúc đi cứu người?
Mà khuôn mặt Sở Luật vô cùng thâm trầm, khóe môi hơi giật giật, tựa hồ nói ra hai chữ.
Ngu ngốc!
Đỗ Tĩnh Đường thấy Sở Luật không có chú ý đến bộ dáng của anh, bèn sờ sờ cái mũi của mình một chút, lại nhìn nhìn vào máy tính kia, cuối cùng đành phải cười gượng một tiếng, chuẩn bị rời đi, “Được rồi, anh họ, em không quấy rầy anh nữa, Em cũng có rất nhiều công việc cần làm, cho nên, em ra ngoài trước.”
Mà Sở Luật vẫn tiếp tục coi anh thành không khí, anh chẹp miệng một cái, tự mình đi ra ngoài.
“Cả ngày âm dương quái khí, không biết suy nghĩ cái gì? Đúng là quái đản.”
Mà sau khi Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, Sở Luật cũng dừng công việc trong tay, duỗi tay cầm lấy phong thư vẫn đang bày trên bàn máy tính, lại lần nữa lật xem một chút, anh mấp máy môi cực nhanh, một đứa trẻ ba tuổi sao có thể bệnh nặng đến như vậy, anh nhìn địa chỉ ghi trên giấy, hơn nữa rất khéo là, đứa nhỏ này cách anh rất gần, có lẽ anh có thể đi xem một chút.
Đặt lá thư trong tay xuống, anh dựa lưng vào ghế, tay đặt ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa một chút, anh mở cặp mắt đen sắc bén vô cùng ra, lúc này, lại xuất hiện một ít tơ máu.
Anh gần như là cả đêm chưa ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh của người phụ nữ kia liền giống như ma chú, không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quẩn quanh, từng chuyện từng chuyện xảy ra đêm hôm ấy, đã bốn năm mà vẫn vô cùng rõ ràng.
Mà anh, từ trước đến nay đều chưa từng quên.
hả tay xuống, anh lại nhắm hai mắt lại, dường như hôm nay anh, đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt, rất mệt.
Lý Mạn Ny không coi ai ra gì mở cửa văn phòng của Sở Luật ra, trên tay bưng một ly cà phê bước vào, cô đặt cà phê ở trên bàn, sau đó mới đứng sang một bên, mà người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt kia vẫn không có ý định mở mắt ra.
“Luật, em đã pha cà phê,” Cô cố làm cho nét mặt của mình biểu lộ một chút ý cười, kỳ thật, một chút cô cũng không muốn cười, không biết anh phiền não cái gì, cũng không nói cho cô biết, mà cô nghĩ như thế nào cũng không đoán được, cái này làm cho cô có một loại cảm giác thất bại không nói nên lời.
“Ừ……” Sở Luật mở hai mắt, duỗi tay bưng ly cà phê kia lên, có lẽ, hiện tại cái anh cần nhất chính là cái này.
Anh uống một ngụm, khẽ nhíu mày, sao mà càng ngày càng đắng thế này, nhưng mà, anh vẫn cứ uống hết ly cà phê kia, vốn trong miệng chỉ có vị đắng nhàn nhạt, giờ càng trở nên đậm hơn.
Tầm mắt của anh dừng ở trên bụng nhỏ của Lý Mạn Ny, đôi mắt đen híp lại có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lý Mạn Ny hơi hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười một chút, Luật, em còn chưa có, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút bối rối, cô cũng muốn sớm một chút, nhưng mà lại cố tình là cái gì cũng không có.
Sở Luật đứng lên, đi tới bên người Lý Mạn Ny, ôm eo cô, kéo cô vào trong иgự¢ mình.
“Không cần phải gấp gáp, rất nhanh sẽ có,” anh tin tưởng năng lực của Sở Luật anh, sẽ làm cho vợ mình có đứa con của bọn họ, chỉ là, anh cúi đầu nhẹ vỗ về mái tóc đen bóng của Lý Mạn Ny, không rõ vì nguyên nhân gì mà trong mắt lại hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt.
Chỉ là bởi vì, anh đi trật đường, đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia không phải ai khác, mà là vợ trước của anh. Nhưng mà, anh không hề hối hận, một chút cũng không có, người phụ nữ kia tra tấn anh bốn năm, sao anh lại có thể dễ dàng buông tha cho cô, từ trước đến nay anh đều là người có thù tất báo, đặc biệt là hận ý tích lũy suốt bốn năm qua, anh đều sẽ trả lại toàn bộ cho cô.
Anh lại ôm chặt người phụ nữ trong иgự¢, anh sẽ càng đối xử với cô tốt hơn, không có người nào có thể thay thế được địa vị của cô ở trong cảm nhận của anh, cô sẽ là vợ của Sở Luật, người vợ duy nhất, đến nỗi người phụ nữ kia, cô ta sẽ chỉ là kẻ thù của anh, kẻ thù vĩnh viễn.
Có chút ánh sáng mê ly rơi xuống, cánh tay trắng nõn của người phụ nữ, bộ иgự¢ tròn trịa, còn có vòng eo mảnh khảnh, không ngừng vặn vẹo, tiếng cười duyên không ngừng truyền đến, đây là cái thế giới hưởng lạc, ở chỗ này chỉ cần ngươi có đống lớn tiền tài, như vậy, ngươi liền có thể có cả đám phụ nữ theo.
Thẩm Vi hơi quay mặt, xoay người, nhìn đối diện với Hạ Nhược Tâm, môi đỏ cười duyên, “Có phải cô đang trách tôi hay không, không ngăn cản người kia đưa cô ra ngoài?”
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, cuối cùng lại chỉ lắc đầu, ai cô cũng không trách, chỉ là cảm thấy bi ai, cô không thể cưỡng bách người khác giúp cô, cũng không thể cưỡng bách người khác cứu cô, không phải cô đã sớm nhìn thấu nhân tình ấm lạnh rồi sao?
“Tôi muốn biết, người đàn ông kia có phải cha của con gái cô hay không?” Thẩm Vi cũng ngồi xuống, không thả lỏng nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Hạ Nhược Tâm, quả nhiên, không ngoài dự liệu, đôi mắt Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên mở to hơn một ít.
Thẩm Vi hơi lạnh mặt, quả nhiên đúng là như vậy, mà cô, đoán đúng rồi.
Ý cười bi thương như thế, mặc kệ có còn tình yêu hay không, đều là chứng minh đã từng yêu, yêu sẽ đau, đã là đau, vì sao lại còn muốn yêu nữa, chẳng bằng, không yêu.
“Cô đã biết?” Hạ Nhược Tâm cảm giác yết hầu của mình như bị lửa đốt.
“Tôi không biết, tôi cũng không biết cái gì cả, chỉ là đoán thôi,” Thẩm Vi xoay người dựa lưng ra sau, đặt tay lên bụng của mình.
Chút khổ sở trong mắt Hạ Nhược Tâm càng ngày càng đậm, “Đúng vậy, anh ấy là cha của con gái tôi, nhưng mà, anh lại không biết đứa bé này tồn tại, mà hiện tại anh ấy thực sự đang rất hạnh phúc, có người vợ yêu dấu của mình.”
“Cho nên, con gái tôi không có cha, từ trước đến nay con bé cũng không biết cha là cái gì? Con bé chỉ biết gọi mẹ, sẽ không có cha.”
“Ồ……” Nghe Hạ Nhược Tâm nói chuyện của mình, Thẩm Vi chớp chớp lông mi, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Hận sao?”
“Hận?” Lòng của Hạ Nhược Tâm cũng đã ૮ɦếƭ, còn nói cái gì hận nữa?
“Cô nói xem, nếu như là không yêu, từ đâu mà sinh ra hận?”
Môi Thẩm Vi hơi mấp máy, sau đó quay đầu, vùi mặt vào sô pha mềm mại, không nói chuyện nữa.
Bởi vì, không cần, cô hiểu, cái gì cũng đã hiểu rồi.
Ở cái thế giới bị tiền tài đè ૮ɦếƭ này, nói cho cùng, còn có cái gì là thật lòng đâu, bọn họ không cần tình cảm, cũng không cần yêu, tình yêu chỉ là tổn thương người và tự thương hại mà thôi.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, không biết vì sao, cô cảm thấy trên người Thẩm Vi có một loại bi thương nồng đậm, cũng giống như cô bây giờ, cánh môi của cô khép mở một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Cô cúi đầu, sửa sang lại quần áo trên người mình một chút, nói là quần áo, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là vài miếng vải mà thôi. Cô vỗ vỗ mặt mình, bởi vì, cô còn muốn làm việc, còn muốn kiếm tiền, chỉ cần Tiểu Vũ Điểm của cô khỏe, cô có thể làm công nhân, không cần tiếp tục bán rẻ tiếng cười để sống như vậy nữa.
Ngồi giữa một nhóm đàn ông, cô đang cười, thói quen cười như vậy đã tồn tại một thời gian quá dài, đúng lúc tay của người đàn ông đang đặt ở trên đùi cô, đột nhiên, một ánh mắt âm lãnh bắn về phía cô.
Cô ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt tối tăm, mà người đàn ông đang vuốt chân cô dường như cũng là cảm giác được cái gì, vội vàng thu tay của mình lại.
Sở Luật, anh lại tới nữa.
Sắc mặt Hạ Nhược Tâm trở nên khó coi, tay chân có chút lạnh lẽo, mà dường như tầm mắt của Sở Luật vẫn luôn không rời khỏi người cô, đôi mắt sắc như đao nhọn, thỉnh thoảng cắt qua thân thể của cô, làm cô có chút đứng ngồi không yên.
Sở Luật cầm lấy một chén rượu, đầu ngón tay lắc lắc vài cái, anh ngồi ở cách bọn họ không xa, chỉ có một mình anh, anh nheo đôi mắt đen, mang theo sự lạnh lùng trào phúng, người phụ nữ này, vẫn là như vậy, hiển nhiên, cô giả làm con gái nhà lành rất thành thạo.
Nhưng lại là một người phụ nữ hạ tiện.
Cười lạnh một tiếng, anh buông ly rượu trong tay xuống, mà một thân thể vô cùng quyến rũ lại quấn lấy người anh, “Anh trai này, có muốn em ngồi uống cùng anh hay không?” Người phụ nữ cố ý dán bộ иgự¢ của mình lên cánh tay anh, một đôi môi đỏ trên gương mặt trang điểm đậm làm cho anh có cảm giác ghê tởm.
Sở Luật mở to đôi mắt đen, lộ ra một ánh mắt lạnh băng và vô tình, thân mình người phụ nữ đông cứng một chút, vội vàng tránh ra một chút.
“Cút!” Giọng nói của anh còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt, khiến cho người phụ nữ kia gần như là ù té chạy, ở chỗ này lâu ngày, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, các cô đều là phân biệt rất rõ ràng, nếu còn không phân biệt được cô đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, một người ngồi, chịu đủ mọi sự trêu đùa của người đàn ông, mà trên mặt cô là nụ cười cứng đờ có lệ.
Mãi đến khi xong, cô cũng cảm thấy sức lực cả người mình như bị rút đi hết, mệt tới cực điểm rồi, lần nào cũng như vậy, cô ngẩng đầu, mà Sở Luật ở đó vẫn lạnh nhạt nhìn cô như cũ.
Cô xoay người, đi về phía toilet.
Đóng cửa toilet lại, thỉnh thoảng cô lại xoa những chỗ mà người đàn ông kia để lại mùi trên người cô, thật là vô cùng ghê tởm, cửa toilet lại mở ra một lần nữa, hơi thở âm lãnh lập tức truyền đến, cô hơi sửng sốt một chút, không cần quay đầu lại, cô cũng biết người đi vào là ai.
Anh thật sự không muốn buông tha cho cô sao?
“Thoạt nhìn hình như cô thực hưởng thụ cảm giác được những người đàn ông vây quanh như vậy, sớm biết như này, bốn năm trước, tôi đã tìm thêm mấy người đàn ông tặng cho cô, để cho cô thoải mái hưởng thụ đầy đủ.”
Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay đang đặt trong nước, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
“Theo tôi đi, cô biết tôi muốn làm cái gì không? Coi cô giống như là một con chó, kéo cô đi.” Sở Luật cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài, ngón tay lạnh lùng ra hiệu, làm Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên rùng mình một cái, cô hít sâu một hơi, chỉnh lại quần áo của mình một chút, đi ra ngoài, cô biết, mình trốn không thoát.
Mà Sở Luật đang ở ngoài cửa chờ cô.
Nơi này có quy định bất thành văn, ngươi có thể đi ra ngoài, chỉ cần ngươi nguyện ý, hơn nữa khách nhân cũng có quyền lợi mang những người phụ nữ ở đây đi.
Lại là chung cư kia, Sở Luật khoanh tay trước иgự¢ đứng dựa vào tường, “Đi rửa mặt cho sạch sẽ, thật ghê tởm.” Môi mỏng của anh vĩnh viễn đều phun ra những câu lạnh băng, vô tình và ghét bỏ, trên mặt Hạ Nhược Tâm là lớp trang điểm đậm, làm cho anh nhíu mày cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Anh chán ghét cô như vậy, cực kỳ chán ghét.
Thân thể Hạ Nhược Tâm hơi sững sờ một chút, sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt, rất nhanh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, một lúc sau khi cô đi ra, lại là một gương mặt mộc mạc nhưng tái nhợt, tuy rằng chưa từng có nhiều sắc thái, nhưng lại vẫn xinh đẹp như vậy, Sở Luật nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, không xem như xinh đẹp xuất chúng, nhưng, lại là thanh lệ lạ thường. Anh đã sớm biết người phụ nữ này rất đẹp, đặc biệt là hiện tại, giống như một đóa hoa đang ở nở rộ, chỉ là, anh lại sắm vai nhân vật hái hoa.
Mà cô, cũng sẽ không có được sự ôn nhu của anh.
Anh bước đến, vẫn là đứng phía sau lưng cô không có bất kỳ sự thương tiếc nào, anh không nhìn mặt cô, chỉ chiếm hữu thân thể cô, không biết là bởi vì ghê tởm hay là nguyên nhân gì khác?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc