Thẩm Vi quay đầu lại, cười nhạt phẩy phẩy cổ áo của người đàn ông, nói:
- Anh Tam, đây vốn là em mà, anh không phải là đã sớm biết, trong mắt một cô gái bán thân vì tiền như em, chỉ có tiền tồn tại mà thôi, bằng không thì anh còn muốn cái gì, lương tâm sao? Lương tâm của em sớm bị vứt đi rồi.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng vẫn đi theo phía sau cô không rời một tấc.
Nắm chặt tấm phiếu trong tay, Thẩm Vi đột nhiên là buông lỏng tay ra, tấm ngân phiếu kia cứ như vậy mà rơi trên mặt đất giống như bông tuyết vậy, không biết đã bay đến nơi nào.
Có nhiều thứ, đến tiền cũng không mua được, có một số người, cô không thể giữ.
Không phải là anh, mà là cô.
- Anh thả tôi ra, tôi muốn rời khỏi đây, anh không có tư cách, không có tư cách...- Hạ nhược tâm không ngừng dùng tay phải đập vào иgự¢ của người đàn ông ấy, trên đường đi, anh lái xe với tốc độ cực nhanh, dẫn cô đến một căn hộ riêng.
Anh không đếm xỉa đến mong muốn của cô, không để ý đến sự cản trở của cô.
Cô là người, không phải là đồ vật mà mặc anh thích thì đưa đến, thích thì đưa đi.
- Tôi đã mua cô rồi, hôm nay cô chính là của tôi, tôi muốn làm gì với cô đều được, cô cho rằng cô quý giá lắm hay sao, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ bị người khác chơi nát rồi vứt mà thôi. - Sở luật nắm chặt lấy cánh tay trái không có đến một nửa sức lực của cô, dùng sức đặt phía trên đỉnh đầu của cô, đôi mắt đen láy của anh gằn lên như khát máu, hơi thở cuồng loạn mà lại nóng rực, phả vào khuôn mặt đau khổ của Hạ Nhược Tâm, cô đau khổ, thật sự rất đau khổ, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ giống như là hôm nay, hận người đàn ông này đến như vậy.
Bàn tay hộ pháp của anh giơ lên, đối với thân thể không ngừng giãy giụa của cô, chỉ là càng thêm khống chế một chút mà thôi.
Sức lực của cô so với một người đàn ông, thật là như là châu chấu đá xe, không có một chút sức lực nào đáng kể.
Roẹt một tiếng, Sở Luật đưa tay xé chiếc áo cô đang mặc để lộ vài phần da thịt, anh ghét kiểu áo quần như vậy, cũng ghét cô mặc như vậy, bàn tay của anh đặt trên phần da thịt có chút lạnh lẽo của cô, thật sự rất mềm, vẫn giống hệt như mấy năm trước, nhưng mà, nhưng mà không biết nó đã bị bao nhiều người đàn ông chạm vào rồi.
Hạ nhược tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô không muốn vậy có được hay không, đừng làm như vậy đối với cô, cô không muốn, thật sự không muốn, cô không muốn bị vũ nhục như vậy, cô là người, trái tim cô đau thắt, trái tim cô đang tổn thương.
Đừng giày vò thân thể cô như vậy.
Cũng đừng ђàภђ ђạ cô như thế.
Cuối cùng cô ngừng giãy giụa, chỉ nhìn xem bàn tay của người đàn ông kia đang không ngừng xé lấy áo quần trên người cô. Một hàng nước mắt trong veo lặng lẽ, nhưng rồi vẫn không thể nào làm vơi hận thù trong mắt người đàn ông ấy, có lẽ ngoại trừ hận thừ ra còn có điều gì mà cô không biết.
- Thân thể đã bị nhiều người chơi đùa rồi, cũng bị bao nhiêu người sờ mó rồi, vẫn còn ra vẻ cái gì chứ? - Sở Luật nhìn cô với ánh mắt đen láy khinh bỉ, cũng thương tiếc đè xuống thân thể của cô, lúc nhìn thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt của trắng bệch của cô, anh cười lạnh lùng:
- Cũng đã có con gái rồi, còn giả bộ thanh cao gì nữa, không muốn, không muốn đi làm nuôi con gái sao? - Anh không có bất kỳ thương tiếc mà tách hai chân của cô ra, anh thậm chí còn bỏ quần của mình, cứ vậy тһô Ьạᴏ với thân thể không sẵn sàng của cô.
- Nói, cô dạng chân ra như vậy cho bao nhiều người đàn ông rồi, bộ dạng cô như vậy, đã có bao nhêu người được thấy rồi hả?
Hạ Nhược Tâm bất lực chịu đựng thân thể bị giày vò đau đớn, bốn năm rồi, bốn năm trước cô đau đớn như vậy, bốn năm sau cũng đau đớn như thế
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Cô mở hai mắt ra, sững sờ nhìn ra sắc trời bên ngoài, trời đã tối từ bao giờ.
Con gái, con gái của cô, Tiểu Vũ Điểm còn đang chờ cô ở nhà!
- Cầu xin anh, thả tôi ra, buông tha cho tôi, tôi phải về nhà, tôi phải về nhà... - Cô không ngừng khóc, giãy giụa, nhưng người đàn ông phía giống như dã thú mà chiếm hữu lấy thân thể của cô, hoàn toàn không có chút nể nang.
- Về nhà, làm xong, cô có thể đi trở về. - Anh cười nhạt một tiếng, càng thêm vồ vập lấy người con gái trước mặt, trong mắt anh hiển nhiên đã không còn bình thường tỉnh táo nữa rồi, tựa hồ chỉ có người con gái này, mới có thể khiến anh thể hiện sự tàn nhẫn, mà cũng là chân thật nhất.
Anh làm sao có thể sẽ bỏ qua cho cô được, làm sao có thể.
Là anh muốn có cô,bốn năm, thời gian bốn năm, vì vậy anh nhất định phải lại một lần nữa lấy hết tất cả của cô, đợi đến lúc anh thật sự chán ghét rồi, như vậy, anh dường như cũng không còn muốn cô, cũng không muốn nhớ mặt của cô nữa.
"Tiểu Vũ Điểm" - Hạ nhược tâm duỗi hai tay, hai mắt đẫm lệ trong ánh đèn mờ, dường như trước mắt đang hiện ra hình ảnh con gái nhỏ đang rúc vào một chỗ gọi mẹ, cô cắn môi, môi đau, tim cũng đau.
- Mẹ... - Tiểu Vũ Điểm bò xuống giường, một tay ôm 乃úp bê, vội vàng chạy tới cạnh cửa, chỉ là, cô bé đứng ở trước cửa thật lâu, vẫn không có người tiến đến, cô bé chép miệng, chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài rất tối, mẹ đã nói qua mẹ sẽ trở về rất nhanh, tại sao đến bây giờ vẫn chưa về, bụng cô bé đói, thật đói.
Cô bé vuốt chiếc bụng nhỏ, quả nhiên là dẹp lép, mẹ về nhà chắc cũng sẽ đói đấy.
Cô bé vội vàng chạy về tới bên giường, đem 乃úp bê cẩn thận đặt lên giường, sau đó kéo chăn màn phủ con 乃úp bê.
Sau đó, Tiểu Vũ Điểm lon ton chạy vào trong phòng bếp, tìm cả buổi, mới tìm được hai bao mì tôm.
Cô bé bưng tới một cái cái ghế nhỏ, dẫm lên phía trên, lấy từ tren ngăn tủ còn cao hơn cả mình xuống hai cái bát, đặt ở một bên, sau đó suy nghĩ một chút, dùng răng cắn mở túi mì tôm, đem bánh mì bên trong cẩn thận bỏ vào trong bát, chỉ là, cô bé cắn ngón tay nhỏ của mình, không có nước mà, cô bé chạy tới xách ấm nước để trên đất, nhưng mà, ấm nước lại không chuyển động dù chỉ một chút.
Tiểu Vũ Điểm ngồi cạnh bên, hai chân ngồi xổm đều đã run lên rồi, thế nhưng ấm nước ở nguyên chỗ, cô bé cắn môi, đôi mắt tròn sáng long lanh ứa ra một ít nước mắt, cô bé đem bát bưng lên, sau đó để trên mặt đất, cẩn thận đổ nước vào, nước rất nóng, còn có hơi bay ra khiến cho Tiểu Vũ điểm không mở ra được hai mắt, lúc cảm thấy sắp được rồi, cô bé mới xách lấy ấm nước rất nặng để qua, tự thổi vào bàn tay mình một luồng gió.
Khuôn mặt tròn trịa đã nở nụ cười, tốt rồi, bây giờ tiếp tục cái khác.
Sau khi ngâm nước một chút, cô bé mới dùng bàn tay nhỏ bé của mình đem bát đặt trên mặt bàn, chỉ là từng bước đi tới, nước mắt của cô cứ như vậy mà không ngăn rơi xuống được, đi đến bên cạnh bàn, cô bé ước lượng rồi nâng mũi chân lên, đem bát để lên bàn, sau đó chùi chùi nước mắt của mình, nắm chặt bàn tay bé nhỏ đỏ ửng của mình lại.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau, đau lắm...
"Mẹ, mưa nhỏ điểm đau quá, đau quá..."
Cô bé không ngừng lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua phòng bếp, cắn nhẹ bờ môi nhỏ nhắn rồi lại một lần nữa đi vào, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lại đem một cái khác bát bưng tới. Hai cái bát để trên bàn, kỳ thật, cô bé cũng hoàn toàn không biết phải để gia vị thả ở bên trong, còn đậy kín nắp lại mới được, cô bé cho rằng như vậy có thể ăn được rồi, liền đi đến bên giường, ôm lấy con 乃úp bê của mình.
Sau đó, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn hai chén mì tôm đang bốc hơi nghi ngút.
- Em à, chúng ta chờ mẹ về được không nào? Mẹ về, Tiểu Vũ điểm có thể ăn rồi. - Cô bé ôm chặt lấ 乃úp bê, mấp máy chiếc miệng nhỏ của mình, kỳ thật cô bé rất đói rồi, nhưng mà, cô còn phải chờ đợi mẹ của cô trở về, bởi vì, cô biết rõ, cô đói bụng rồi, nhưng mẹ của mình cũng đói như vậy.
Cô bé nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi dài, toàn bộ người nằm trên mặt bàn, hai cánh tay vẫn là ôm thật chặt 乃úp bê trong иgự¢.
Mà đôi lông mi nhấp nhá vài cái, nhưng giọt nước mắt trên đó cuối cùng đã rơi trên mặt đất.
Sở luật mặc xong y phục của mình, từ trong túi của mình lấy ra ví tiền, thản nhiên rút một xấp tiền ném xuống trước mặt một cô gái đã bị anh ђàภђ ђạ gần như đã ૮ɦếƭ trên mặt đất.
- Tiền công của cô đấy. - Anh đi ngang qua cô, lúc đi ngang cánh cửa, anh còn quay lại liếc nhìn cô rồi nói:
- Nếu như chưa ૮ɦếƭ thì hãy nhanh cút ra khỏi nhà của tôi đi, nơi đây không phải chỗ để cho loại người bẩn thỉu như cô có thể ở lại đâu.
Vô tình thốt ra một câu nói như vậy, anh nhếch đôi môi mỏng, quay người rời đi, cửa vang lên một tiếng "phịch", Hạ Nhược Tâm mới vô lực mở hai mắt ra, cô cúi đầu xuống, nhìn số tiền trên người, hai chân cô vẫn còn đau, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể là khóc không thành tiếng mà thôi.
Cô ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo cẩn thận. Ngón tay của cô nhẹ nhàng dừng lại, nhặt xấp tiền kia lên, cô không thanh cao, cũng không cần danh dự, bởi vì, cô thật sự rất cần tiền, nói cô bán thân vì tiền cũng được.
Đứng lên, cô dùng tay vịn chặt bức tường, từng bước một đi ra ngoài, anh nói cũng đúng, người đàn bà bẩn thiu như cô không xứng ở tại chỗ này, làm ô uế nhà của anh, cũng làm ô uế không khí của anh, nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn lưu lại đây cô phải về nhà nhìn con gái, nhìn Tiểu Vũ Điểm của cô.
Cô đi ra ngoài mà không quay đầu lại, thứ mà cô vứt đi không chỉ là thân thể của cô, mà còn là trái tim đã vỡ vụn từ lâu của cô. Cô từng bước một, túm chặt y phục trên người, thân thể gầy guộc lẫn toàn bộ vào trong bóng tối.
Chỉ là, cô không biết răng sau khi cô đi ra không lâu, một chiếc xe màu đen lại lần nữa dừng ở dưới lầu, sau đó từ bên trong đi ra một người đàn ông tồi tệ thở gấp, sắc mặt của anh như tối sầm, bước chân cũng rất nhanh, phịch một tiếng, anh cố hết sức đẩy cửa ra, lúc thấy bên trong không có một bóng người, anh vươn tay đập vào vách tường, thậm chí, anh còn không có cảm giác cái đau, nỗi đau đó đã xâm nhập vào trong linh hồn anh mất rồi.
Đêm khuya gió mát, Hạ Nhược Tâm trở về nơi làm việc của mình, tốp năm tốp ba khách khứa đã sớm rời đi, có lẽ lúc này sẽ có nhiều người liếc mắt nhìn bộ dạng thảm hại của cô, chắc hẳn hết thảy mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra với cô, không có người nào hỏi thăm, cũng không có ai cho cô một câu an ủi, nơi đây vốn là một nơi lạnh lẽo như vậy.
Đầu ngón tay cô lạnh buốt run rẩy thay xong bộ quần áo đơn giản, sau đó, cầm theo một chiếc túi cũ rích ra ngoài, dưới ánh đèn lờ mờ, hai vệt nước mắt cứ như vậy thi nhau tuôn trào ra, quá mức rõ ràng.
Thẩm Vi đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, bờ môi tươi tắn có chút động đậy.
Thân thể cô ta đứng thẳng lên, hai mắt híp lại rốt cuộc cũng mở ra, hạ nhược tâm, quá khứ của cô là cái gì, tôi cũng chả muốn biết, tôi chỉ là muốn biết rõ lựa chọn của cô. Ánh mắt cô vừa nhìn lên, đã thấy trong mắt ấy là là một vòng xoay chuyển phức tạp.
Hạ Nhược Tâm đi rất nhanh, trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn đến một dáng người gầy gò không ngừng đi về phía trước, tóc của cô không ngừng phất phơ trong làn gió lạnh, sau đó rơi xuống, dưới đèn đường, chỉ có một mình cô, lúc này, bất chấp nỗi sợ hãi gì, cô cũng chỉ có một niềm lo lắng mà thôi.
Cô nghĩ đến con gái đang ở nhà, đứa con gái đang bệnh của cô.
Cuối cùng đi tới cửa nhà, thậm chí, cô còn không kịp nghỉ ngơi một chút mà run rẩy đưa ngón tay lấy từ trong túi của mình một chuỗi chìa khoá, mở cửa, bên trong có ngọn đèn yếu ớt, mà cô đứng ở cửa ra vào, trong lúc nhất thời cũng đã không biết phải lê bước chân nặng trĩu như thế nào.
Chiếc túi của cô rơi trên mặt đất, cô nhẹ nhàng vô bước chân đến bên bàn mà con gái đang nằm ở đó.
Trên mặt bàn có hai chén mì đã nguội ngắt.
Những thứ này đều là Tiểu Vũ điểm làm đấy sao? Cô xem ánh mắt mệt mỏi, thậm chí hốc mắt đều đã trở bên ửng đỏ, đau đớn không thể chịu đựng.
Thân thể cô cúi xuống, một tay ôm lấy con gái, Tiểu Vũ điểm lúc này cũng đã tỉnh lại, cô bé vươn tay dụi mắt mình, đôi môi nhỏ nhắn cong lên.
- Mẹ, Tiểu Vũ điểm làm cho mẹ và Tiểu Vũ điểm hai bát mì đấy, Tiểu Vũ Điểm chưa ăn đâu, đang chờ mẹ trở về. - Cô bé một tay ôm lấy cổ hạ nhược tâm, nói tiếp:
- Mẹ hôm nay về muộn quá, bụng Tiểu Vũ Điểm rất đói. - Cô bé dụi đầu vào cổ Hạ Nhược Tâm, dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
- Mẹ biết rồi, Tiểu Vũ Điểm hôm nay thật sự rất tài giỏi. - Cô cứng nghẹn trong họng nói qua rồi ôm con gái bế lên trên giường.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn mì, muốn ăn mì mà Tiểu Vũ Điểm đã tự làm, còn có một chén cho mẹ nữa đấy. - Cô bé không ngừng dụi vào mắt mình, có thể đang muốn làm cho mình tỉnh táo hơn.
Nhưng mà trong chốc lát, hàng lông mi thật dài của cô bé đã bắt đầu khép hờ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh sáng chiếu đến, trắng bệch không thấy huyết sắc.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói... - Cô bé đem tay ngón tay đặt ở trong miệng, hai tay lại là ôm chặt lấy con 乃úp bê vào trong иgự¢.
- Lát nữa rồi có mì ăn nhé, Tiểu Vũ Điểm ngoan bây giờ ngủ một giấc đã nhé. - Hạ Nhược Tâm nhẹ nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ngồi ngắm con gái một hồi lâu mới đứng lên, đi về phía cái bàn kia, cô đem hai cái bát kia bưng vào trong phòng bếp, tựa lưng vào tường phòng bếp, bưng lên một bát mà ăn, tô mì này không có đồ gia vị, hơn nữa còn nguội ngắt mất rồi.
Nhưng mà, cô vẫn ăn, đây là Tiểu Vũ điểm đã làm cho cô mà, cô không ăn, tại sao có thể, tại sao có thể chứ?
Đã ăn xong một chén, cô bụm lấy miệng của mình, kiềm chế để không khóc, chỉ sợ làm con gái sợ, mãi đến một hồi lâu về sau, cô mới lau nước mắt trên mặt, lấy từ trong tủ chén lấy ra một cái bát, một chén mì tôm.
Từ phòng bếp cô mang một tô mì, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, chỉ có lông mi thật dài vẫn khẽ nhấp nháy, và vẫn còn ʍúŧ lấy ngón tay của mình. Con bé cũng không có thói quen cắn ngón tay,như vậy, thật là chắc hẳn con bé đã rất đói bụng.
- Tiểu Vũ Điểm, dậy ăn mì nào. - Hạ Nhược Tâm ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Tiểu Vũ Điểm điểm dụi mắt, từ trên giường bò xuống, ánh mắt vẫn còn híp hết cả lại.
- Mẹ, ăn mì...
Dùng sức mở ra cặp mắt của mình, cô bé không ngừng mở miệng rộng ra để cho Hạ Nhược Tâm bón ăn, từng miếng từng miếng rất ngoan ngoãn khiến cho lòng cô chua xót, mãi đến sau khi ăn xong một tô mì, cô bé mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Một lần nữa đặt con gái lên giường, đem 乃úp bê đặt ở trong иgự¢ nó, Hạ Nhược Tâm mới đứng lên, chỉ có ở thời điểm này, cô mới có thể nhớ tới bản thân, chú ý đến mình một chút.
Đi đun một chậu nước ấm, cô lau chùi thân thể đầy vết tím bầm, toàn thân đều đau nhói, đau, nhưng mà, tay của cô vẫn gắng sức gột rửa, dường như cô muốn xóa hết mọi dấu vết trên thân thể, cô cảm thấy bản thân rất dơ, rất bẩn thỉu, đến chính cô cũng xem thường bản thân mình, huống chi là người khác.
Cô không biết người đàn ông kia có buông tha cho cô hay không, nhưng mà, cô biết rõ, cô hất định phải nghĩ ra cách khiến cho anh cứu Tiểu Vũ điểm, dù cho cô có mất đi con gái, cô cũng muốn anh cứu, cô không thể trơ mắt nhìn con gái ૮ɦếƭ, Tiểu Vũ Điểm mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.
Buông thỏng hai chân nặng trĩu, cô nằm ở trên một chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, ôm thân thể con gái nhỏ vào trong lòng иgự¢, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc mỏng manh của nó, ngày mai cô cần phải đem con gái trở về trong bệnh viện, bởi vì, cô biết rõ, hôm nay có thể không phải là ngày duy nhất mà cô về muộn.
Tắt chiếc đèn đầu giường, trong bóng tối, không có ai biết, đôi mắt thê lương của cô đã ướt đẫm nước mắt, cũng không người nào biết, trong ánh mắt của cô là một nỗi đau xót đến mức nào.
Buổi sáng, Tiểu Vũ Điểm mặc vào một bộ quần áo mới, bình tĩnh được Hạ Nhược Tâm ôm,nói:
- Mẹ, chúng ta là phải đi bệnh viện sao? - Cô bé ngẩng đầu, hỏi Hạ Nhược Tâm, kỳ thật mục đích của cô cũng là như vậy.
- Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm sợ sao? - Hạ Nhược Tâm dùng tay trái của mình khẽ vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hỏi cô bé.
Tiểu Vũ điểm lắc đầu:
- Không sợ ạ, Tiểu Vũ điểm rất dũng cảm đấy, không bao giờ khóc đâu.
Nhưng khi nói xong câu đó, cô bé lại xấu hổ trốn trong иgự¢ Hạ Nhược Tâm, thật ra là con bé cũng đã khóc đấy, nhưng cũng chỉ là lén khóc mà thôi.
Hạ Nhược Tâm bất lực nhắm mắt lại, cố nhịn được khóe mắt đang ươn ướt, cô ôm con gái chặt hơn một tí, Tiểu Vũ Điểm đã lớn, một cánh tay của cô đã thể nào ôm lấy được nữa.
Trong bệnh viện, mấy cô hộ sĩ mấy ngày không gặp đều chơi đùa với con bé, cô bé coi bệnh viện như nhà mình, rất được mọi người yêu quý, nét hồn nhiên và khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, còn được mọi người khen ngoan ngoãn nghe lời nữa.
- Tiểu Vũ Điểm, nhớ chị không nào. - Một cô hộ sĩ trẻ tuổi, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm một cái, ngồi xổm bên cạnh của nó mà hỏi thăm, đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, rất giống với tiểu Đồng Tinh trên TV, thực sự là một đứa trẻ rất xinh xắn.
- Nhớ ạ. - Tiểu Vũ Điểm cười ngượng ngùng hết sức đáng yêu khiến cho người hộ sĩ phải dùng sức mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó kéo tay cô bé đưa đi chơi.
Tiểu Vũ Điểm quay đầu lại nhìn thoáng qua sau lưng, trên mặt có chút lạc lõng, nó một tay ôm 乃úp bê, một tay bị người hộ sĩ cầm lấy, từng bước chân nhỏ bé đi ra ngoài.
Mà trong phòng bệnh, bác sĩ liếc nhìn bệnh án của Tiểu Vũ Điểm, rồi lại nhìn cô gái có khuôn mặt nhợt nhạt trước mặt, sắc mặt của cô cực xấu, không biết người kế tiếp nằm viện có phải là cô hay không.
- Cô Hạ, là như vậy... - Bác sĩ đem bệnh án trong tay để lên bàn:
- Tôi muốn nói cho cô một tin tốt.
Bác sĩ đột nhiên nở nụ cười, trên mặt ông cũng có chút an ủi nói:
- Kho tủy quốc tế đã đã tìm được cốt tủy thích hợp cho Tiểu Vũ Điểm, đợi sau khi chúng ta xem xét ý nguyện của người hiến xong thì chúng ta có thể tiến hành giải phẫu rồi. Đối với chúng ta mà nói, đây thực sự là một việc khiến cho mọi người hết sức vui mừng. Hơn nữa, ngoài cả sự mong đợi của tôi đó là, người hiến thích hợp với Tiểu Vũ Điểm không chỉ có một người mà là hai người, chỉ cần một trong hai người bọn họ đồng ý, như vậy, Tiểu Vũ điểm có thể không cần trị bệnh bằng hoá chất nữa rồi.
Hạ Nhược Tâm đem hai tay để lên bàn, mở to hai mắt không dám tin, cô còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng với Sở Luật như thế nào thì đã nghe được việc ngoài cả sự trông đợi như vậy, ý của cô là, con gái cô được cứu rồi.