Cô trở mình, ánh sáng xuyên qua bức màn khiến cho khuôn mặt cô có chút tái nhợt.
Một đứa trẻ đúng là có thể khiến cho người mẹ có thể làm được như vậy.
Nếu như là một người đàn ông, vậy thì, hãy nói cho cô biết có đáng hay không đi?
Hạ Nhược Tâm vuốt khuôn mặt đầy vết tím xanh của mình, còn có in hằn dấu bàn tay trên đó, môi cũng bị sưng nữa, nhìn qua cũng biết là đã bị người ta đánh rồi, cô sờ những vết thương trên mặt thở dài một hơi, bộ dạng như vậy, cô làm sao có thể đi gặp con gái mình đây.
Tuy rằng, Tiểu Vũ Điểm mới chỉ có ba tuổi, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng thông minh và biết điều, có đánh thêm nhiều phấn cũng không làm mờ được, chi bằng không lau mà cứ để như vậy.
Cô mở vòi nước, hứng lấy nước mà rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng tự Ϧóþ lấy đôi vai của mình, kỳ thật, chỗ cô bị thương, đâu chỉ là trên mặt mà còn trên thân thể nữa.
Sau khi chữa trị qua loa, cô cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài, cô bây giờ, trên người chỉ là một bộ quần áo cực kì đơn giản, còn có một thân thể bị tổn thương nữa, không ai biết rằng, cô sẽ là một người bán thân để kiếm tiền, dù là cô có rất nhiều lí do để làm vậy.
Cô đi đến một cửa hàng, bỏ ra một ít tiền mua một cái khẩu trang che mặt, tuy rằng không thể có tác dụng gì nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng có thể che đi vết sưng đáng sợ trên mặt cô.
Cô mua thêm một bao sữa bột, một cái kẹo que, cô đã quên là Tiểu Vũ Điểm lâu rồi không được uống sữa bột rồi, dường như từ nhỏ con bé đã học được cách ăn hồ bột rồi.
Đi ra, trời bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay đặt ở trên иgự¢ của mình, mặt mày cô thế này, đoán chừng đến tên ςướק cũng sẽ không dám ᴆụng đến cô, vì vậy, có khi bị thương cũng là một chuyện tốt, ví dụ như hiện tại chẳng hạn.
Cô cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, không biết như vậy có ngu ngốc lắm hay không.
Trong bệnh viện, cô đong đưa bình sữa trong tay, sau đó đem bình sữa che lên khuôn mặt của mình, mặc dù có rất nhiều người sẽ rất tò mò về khuôn mặt bị thương của cô, nhưng mà phần lớn bọn họ đều cười nói, mặt của cô, mặc dù có tổn thương nhưng cũng không phải là không thể nhìn thấy.
Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ở trên giường bệnh, chơi cùng 乃úp bê của mình, đại đa sô thời gian con bé đều rất yên lặng, coi như tự mình chơi với mình rất vui vẻ, kỳ thật không có ai biết rằng, đó đã là thói quen của cô bé rồi, cuộc sống như vậy rất giống với mẹ cô bé, thói quen yên tĩnh, thói quen tự mình làm mọi việc.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở bên giường, đặt bình sữa trên bàn tay bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, rồi nhận lấy con 乃úp bê, tiện tay sửa sang lại váy cho nó.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đã lớn rồi, không cần uống sữa đâu ạ. - Tiểu Vũ Điểm hai tay ôm bình sữa, giọng nói dịu dàng đáng yêu có chút không hài lòng, cô bé thật sự không uống sữa, con bé nghĩ chỉ cần ăn bát cháo là được rồi, sữa bột rất đắt tiền, bát cháo cũng rất có dinh dưỡng, cũng có thể nuôi mình lớn lên được đấy.
Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt trên mái tóc con gái, nhẹ nhàng vuốt lấy, dụ dỗ cô bé:
- Tiểu Vũ Điểm ngã bệnh, vì vậy, phải nhanh khỏe bệnh lại mới được, uống sữa, có thể khỏe lại sớm hơn, như vậy chúng ta có thể về nhà sớm hơn rồi.
- Thật không ạ? - Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to tròn hỏi mẹ, chỉ là, cô bé có chút khó hiểu, tại sao mẹ lại che mặt lại giống mấy ông bác sĩ vậy.
- Đúng vậy a, mẹ đã lúc nào nói dối Tiểu Vũ Điểm chưa nè? Hạ Nhược Tâm đặt bình sữa kề miệng Tiểu Vũ Điểm, đế lúc con bé ba tuổi, cô mới có thể cho con gái có cơ hội uống sữa bột, lúc nhỏ, cô thật quá bạc đãi với con bé rồi.
Tiểu Vũ nghe có thể về nhà sớm liền đưa hai cái tay nhỏ bé ôm bình sữa thật chặt mà uống, mẹ nói uống có thể sớm về nhà, vì vậy, mình sẽ nghe lời, như vậy mới có thể sớm về nhà được, có thể cùng mẹ giặt quần áo, có thể mỗi ngày ở bên mẹ, cùng nhau kiếm tiền.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái ôm trong Ⱡồ₦g иgự¢, Thẩm Vi đã nói, vì những vết thương của cô nên cô có thể chưa đi làm, vì vậy, cô có thời gian dài để chăm sóc con gái.
Cô nhẹ nhàng chống cằm lên đầu con gái, lúc cúi đầu xuống, trong đôi mắt đã lại là một khoảng không gian lờ mờ, giống như là rơi xuống một hồi mưa, mưa mù mịt bao phủ.
Tiểu Vũ Điểm uống xong sữa, thỏa mãn ôm lấy cánh tay Hạ Nhược Tâm, thật sự uống rất ngon, dễ uống hơn so với hồ bột rất nhiều, cô bé nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi thật dài, sau đó lại là phát hiện trước mặt mình là một cây kẹo que.
- Mẹ, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm sao? - Cô bé thắc mắc hỏi mẹ của mình, hôm nay, mình còn có kẹo que ăn sao?
- Đúng vậy a, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm đấy, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, đây là mẹ thưởng cho Tiểu Vũ Điểm đấy.
Hạ Nhược Tâm đem kẹo que đặt trong bàn tay nhỏ của con gái, thay cô bé mở giấy gói kẹo, Tiểu Vũ Điểm hứng thú đem kẹo que nhét vào trong chiếc miệng nhỏ của mình.
Cô bé một tay ôm 乃úp bê, một tay cầm kẹo que, khuôn mặt tươi cười ngây thơ của đứa trẻ khiến cho vào hộ sĩ đều không khỏi cười theo, Tiểu Vũ Điểm hôm nay thoạt nhìn thật vui vẻ, đối với cô bé thì không ai có thể thay thế mẹ được, cho dù các cô hộ sĩ có tốt, lại quan tâm cô bé đến thế nào thì cũng không sánh một chiếc ôm, một nụ cười, một lời nói của mẹ.
Sau khi dỗ dành con gái đi ngủ xong, Hạ Nhược Tâm mới vào trong toilet sát rượu thuốc, cô mở quần áo nhìn qua, trên người cô còn nhiều vết thương hơn so với trên mặt.
Vừa xoa rượu thuốc, cô cảm giác đau đớn như đang bị thiêu đốt vậy.
Dựa vào vách tường của toilet, cô cắn môi, đem rượu thuốc từng cái bôi lên từng vết thương trên người. Tiểu Vũ Điểm còn không sợ đau nhức, cô làm sao có thể không dũng cảm như con gái được chứ.
Sau khi xức xing thuốc, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay run rẩy cài lại quần áo, lúc này cô mới đi ra gặp được một nữ hộ sĩ của Tiểu Vũ Điểm.
- Cô Hạ, mặt của cô... - Hộ sĩ kinh ngạc há to miệng, trời ạ, đây là thế nào, tại sao một người mẹ xinh đẹp lại biến thành như vậy, người sáng suốt nhìn qua cũng đã biết là bị người khác đánh.
- Không có việc gì đâu, tại tôi ᴆụng phải..
Hạ Nhược Tâm cười trốn tránh, có chút lúng túng thu mình lại, ᴆụng phải một người hộ sĩ mà cô lại nói dối vậy có thật quá ngu ngốc ha không, cái này rõ ràng nói dối, chính bản thân cô còn không tin được.
Mọi người đều nói cô ngốc, đúng vậy a, cô ngốc, cô ngốc như vậy chính mình đều không tin, huống chi là người khác.
- A, bị ᴆụng phải gì à. - Người hộ sĩ cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi Hạ Nhược Tâm bước ra ngoài, cô ấy mới bắt đầu thì thào tự nói:
- Rõ ràng là bị người ta đánh, dấu ngón tay còn rõ thế cơ mà, làm sao có thể là ᴆụng gì được, nếu ᴆụng phải gì mà có thể trở thành như vậy, thật đúng là ᴆụng có trình độ, chỉ là không biết cô ấy hiện tại đang làm việc gì?
Cô ấy lắc đầu, làm công việc gì, tựa hồ cũng không liên quan đến mình, cô ấy chỉ có chút tò mò mà thôi.
Hạ nhược tâm đi ra, bất lực đưa tay sờ lên mặt của mình, đã biết là gương mặt này cũng sẽ gây phiền phức mà, bất quá, nhưng mà có sao chứ, mọi người đều nói là "Lợn ૮ɦếƭ không sợ nước nóng" còn gì.
Trở về đến phòng bệnh, cô cẩn thận ngồi ở đầu giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên tóc con gái, chỉ là, lúc cô nhấc ngón tay lên, ánh mắt liền tối sầm lại, trên ngón tay của cô vương lấy một đám tóc, là của Tiểu Vũ Điểm, ngón tay cô run rẩy lần nữa chạm vào mái tóc con bé.
Thì ra Tiểu Vũ Điểm đã bắt đầu bị rụng tóc, bác sĩ cũng đã nói rằng tác dụng phụ của việc trị liệu sẽ rất lớn, chỉ là cô không nghĩ lại xảy ra nhanh như vậy, Tiểu Vũ Điểm ngủ ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạ thường, một cô bé đáng yêu như thế, nếu như không còn tóc, cô biết phải mở miệng nói thế nào đây, chỉ sợ bản thân cũng không chịu được mà bật khóc không ra tiếng.
Cô không muốn con gái cô dằn vặt đâu, thật sự không muốn như vậy.
Chỉ là, có thể đâu chỉ có chuyện đó xảy ra, mà còn có thể còn nhiều chuyện nữa.
Trong phòng kiểm tra, bác sĩ ngồi đọc tài liệu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu với cô, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, trong nội tâm cảm thấy bất an.
- Thực xin lỗi, cô Hạ, đã có kết quả kiểm tra rồi, cốt tủy của cô và con gái tuy rằng gần giống nhau, nhưng mà vẫn là không thích hợp, trước đó tôi cũng đã nói là, tốt nhất đi tìm bố của cô bé, cô bé bây giờ còn nhỏ, hơn nữa, lúc phát hiện chỉ mới là thời gian ủ bệnh, phương pháp trị liệu bằng hóa chất rất tổn hại đến thân thể cô bé, no còn quá nhỏ, sức chống cự cũng còn kém. Hơn nữa...
Vị bác sĩ nói đến đây, tựa hồ lại là có chút khó nói:
- Cô Hạ, kỳ thật vẫn còn có một cách khác, cô có thể cùng bố đứa bé sinh thêm một cháu nữa, máu ở cuống rốn đứa trẻ đó sẽ cứu được cô bé, nhưng țử çɥñğ của cô lúc trước đã bị tổn thương, vì vậy nếu muốn mang thai thì đó là một chuyện rất khó, mà cô bé lại không thể nào ngồi chờ cơ hội chỉ một phần trăm như vậy được. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng cách thứ ba là lấy tủ của bố cô bé, nếu cũng không thích hợp thì chúng tôi sẽ tìm kiếm ở kho tủy quốc tế xem có người nào thích hợp với cô bé hay không.
Vị bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Hạ Nhược Tâm càng lúc càng như ù tai đi, rõ ràng ban đầu cũng có hy vọng, nhưng mà, rồi lại biến mất hết, cô không biết phải mở miệng thế nào với Sở Luật, càng không có khả năng mang thai một đứa bé khác trong thời gian ngắn như vậy, chỉ còn trông đợi vào kho tủy quốc tế, nhưng đó lại càng là niềm hi vọng mong manh.
Cô phải là gì mới có thể cứu được con gái, mới có thể để cho con bé không chịu đau đớn nữa.
Cô ngẩn người đi ra ngoài, mọi sức lực trên thân thể giống như đã cạn kiệt, thậm chí, đến mở đôi mắt cô cũng cảm thấy mệt nhọc.
Trên giường bệnh, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, lông mi thật dài khép hờ, cô biết rõ con gái có một đôi mắt rất đẹp, rất hiểu chuyện cũng rất biết điều.
Tay của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng vuốt, đem 乃úp bê đặt vào иgự¢ nó, nếu như không có con 乃úp bê này làm bạn, Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ rất cô đơn đấy.
- Mẹ...
Cô bé nhỏ tiếng gọi, xem ra đã tỉnh rồi đấy, Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, sau đó duỗi hai cánh tay nhỏ ra:
- Mẹ, ôm một cái...
Hạ Nhược Tâm dang tay ôm cô bé trong lòng, toàn bộ thân thể nhỏ bé đã nấp trong иgự¢ cô, không biết đang sợ cái gì?
- Mẹ hôm nay sẽ ra ngoài sao?
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm cầm tà áo của Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu hỏi cô.
- Ừ. - Hạ Nhược Tâm nói:
- Mẹ phải đi làm lại như trước đấy, như vậy mới có thể mua kẹo que cho Tiểu Vũ Điểm ăn được.
Tiểu Vũ Điểm hết sức lắc đầu:
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không cần kẹo que, chỉ cần mẹ có được không ạ? Tiểu Vũ Điểm ở nơi này sợ lắm, cả 乃úp bê nữa.
Cô bé ôm chặt con 乃úp bê kia, cho dù đi đâu cô bé cũng không buông nó ra.
Hạ Nhược tâm cả giác lòng chua xót, kỳ thật, cô đâu muốn rời khỏi, nhưng mà, số tiền thuốc men khổng lồ đã khiến cô bước vào đường cùng rồi.
Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Vũ Điểm, hy vọng con gái sẽ hiểu được nguyên nhân mà cô phải rời đi.
Buổi tối, Hạ Nhược Tâm thay một bộ đồ rất hở hang, bộ иgự¢ hầu như cũng lộ ra gần hết, hai tay cô ôm lấy bờ vai của mình, tựa hồ như làm vậy sẽ khiến chp cô cảm thấy dễ dàng hơn một chút.
Trên mặt cô phủ một lớp phấn dày che lấy những vết thương của cô, trang điểm xong hầu như cô không còn là con người mộc mạc trước kia nữa.
Đến bên trong một gian phòng mà ở đó, một bọn đàn ông đang uống rượu, mà nhiệm vụ của cô phải hầu rượu cho những người đó.
Người đàn ông ôm lấy eo Hạ Nhược Tâm, bàn tay không ngừng ᴆụng chạm trên thân thể cô, thậm chí thỉnh thoảng còn bấu lấy cô khiến cô cảm thấy vừa đau vừa rất khó chịu.
Bàn tay ấy không ngừng nắn Ϧóþ cô, không được cử động, không được cử động, nếu làm vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ phải làm sao, cô không thể mất con gái được. Hơn nữa cô sẽ lại lần nữa bị đánh, có thể sẽ bị đánh ૮ɦếƭ, ở chỗ này, mạng người được coi là thứ rẻ mạt nhất, cô ૮ɦếƭ rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô biết làm sao bây giờ, cô lúc này biết rõ rằng, chỉ khi cô còn sống, Tiểu Vũ Điểm mới có hy vọng được sống.
Đàn ông muốn cô cười, cô liền cười, đàn ông muốn cô uống rượu, nàng liền uống rượu, nam nhân muốn cô làm cái gì thì cô là cái đó. Kể cả bắt cô làm chó, cô cũng phải sủa hai tiếng gâu gâu.
Giống như lời của Thẩm Vi đã nói vậy, cô không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng mà thôi, bởi vì, không có cô cũng không có cái quyền phản kháng, bởi vì, cô còn muốn kiếm tiền mà.
Cô cười, bọn hắn cũng cười, không biết là cười thật tâm, hay là giả dối.
Sau cuộc tra tấn nhàm chán kết thúc, người đàn ông lấy từ túi mình ra một xấp tiền mệnh giá lớn, nhét vào trên иgự¢ Hạ Nhược Tâm rồi thừa cơ sờ soạng cô một lát nữa, Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt ௱ôЛƓ lung, những cô gái còn lại đều nở nụ cười với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
- Cám ơn ông chủ. - Một câu nói ngọt ૮ɦếƭ người vang lên.
"Cảm ơn...ông chủ..."Cô mở đôi môi khô khốc, đôi hàng mi đã ươn ướt nước, cô đã không thể chịu đựng được nữa.
Người đàn ông tựa như rất hài lòng, thấy trước được món lợi béo bở, ông ta nhéo má Hạ Nhược tâm nói:
- Cô gái, tôi có thể mang cô ra sân khấu, giá tiền thương lượng là được.
Mùi rượu nồng nặc của ông ta phả vào mặt cô khiến cô gần như chịu không nổi.
- Tôi rất xin lỗi, ông chủ.
Cô vẫn cố nở nụ cười trên khuôn mặt:
- Tôi không đủ khả năng đâu, bởi vì, tôi còn có kia khách đang chờ nữa.
Người đàn ông có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì hơn được. Đây là quy củ của nơi này, nếu mang một cô gái ra ngoài thì phải được sự đồng ý của người đó, cô tình tôi nguyện hợp tác, như vậy hai bên mới không ai chịu thiệt thòi.
Trong toilet, Hạ Nhược Tâm nôn ra số rượu cô vừa uống, chỉ cần nghĩ đến bàn tay của người đàn ông kia, cô lại không ngừng ớn lạnh mà phủi phủi thân thể của cô, cô cũng cảm giác được sự kinh tởm không thể diễn tả được.
Buồn nôn, thật là rất buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến đây, cô liền nôn thốc nôn tháo, mãi đến khi dạ dày của cô không còn gì để nôn ra nữa, cô mới đứng thẳng người lên, lúc này, trong gương là một cô gái nhếch nhác, toàn thân đều toát ra sự phong trần, lớp phấn lót dày, hàng lông mi dài, đôi mắt kẻ viền đậm, đây chính là cô, chính là cô đây sao?
Cô vươn tay đặt ở trên gương, ngón tay chạm đến lạnh buốt, mà trong lòng cô lúc này cũng lạnh như băng.
Cô có chút chán nản nhắm mắt lại, bên trong đôi mắt khép hờ là một sự bất lực và thê lương.
- Cô không được khóc, không người nào có thể giúp cô đâu, chỉ có cô mới giúp cô được thôi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Vi đã đứng đấy không biết từ lúc nào, cô ấy giống như xuất quý nhập thần vậy, mà tức thời lại nói ra một câu, mà những câu này khiến người ta đau đớn, rồi lại cũng hiểu được đó chính là sự thật.
Cô ấy dựa vào trên cửa, hai tay khoanh trước иgự¢, đôi mắt tựa như đang nhớ về quá khứ.
- Thẩm...
Hạ Nhược Tâm trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào với cô ấy cho phải.
- Cô cứ gọi tên là được rồi.
Thẩm Vi đứng thẳng người lên, đi ra ngoài, nhưng bước được vài bước lại quay đầu lại nói:
- Đi trang điểm lại một chút đi, cứ như vậy mà làm, cô rất thông minh đấy, như vậy cũng có thể chịu được ít nhiều đau đớn.
Hạ Nhược Tâm cứ thế nhìn Thẩm Vi đi ra ngoài, đôi môi cô khẽ run.
Một câu cám ơn bị nghẹn lại trong cổ họng, không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô lau nước mắt trên mặt.
"Miễn cưỡng nở một nụ cười, đúng vậy, không thể khóc, chỉ có thể cười, cô không còn phải là hạ nhược tâm nữa, cô chỉ là một nữ tiếp rượu thấp kém, cô không còn danh dự, cũng không cần đến danh dự nữa, cô muốn chỉ có tiền, có thuốc men cho con gái cô.
Lại một lần nữa đi ra ngoài, cô biết mình còn có thể chịu đựng được thêm nữa, thêm nữa.
Khi cô về đến bệnh viện, từ rất xa đã thấy bóng dáng bé nhỏ của đứa trẻ cô đơn trên bậc thềm, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy 乃úp bê, thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía xa, khi thấy cô liền vội vàng đứng lên, đôi chân bé nhỏ chạy đến phía cô.
- Mẹ...
Hạ Nhược Tâm vội vàng cúi xuống ôm lấy con gái.
- Mẹ...
Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng cọ vào cổ cô, ngón tay nho nhỏ cũng nắm chặt lấy áo mẹ không muốn buông ra.
- Thật xin lỗi cô Hạ, nói thế nào Tiểu Vũ Điểm cũng không chịu ngủ.
Người hộ sĩ cảm thấy có lỗi rồi nói, đứa bé này thật sự rất nghe lời, nhưng mà, đôi khi cũng cố chấp mà người khác không thể thuyết phục được.
- Thực xin lỗi, làm phiền các cô rồi.
Hạ Nhược Tâm cười cười nói với người hộ sĩ, sau đó cô đưa tay vuốt đầu con gái, cô biết rằng buổi tối nếu không có cô thì cô bé sẽ không chịu đi ngủ, cuộc sống hai mẹ con cô luôn như vậy đấy, không thể thiếu đi một người được.
Cô đem con gái đặt lên giường, Tiểu Vũ Điểm cũng mệt lả lăn ra ngủ rồi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, ánh mắt mệt mỏi của cô bây giờ cũng dường như không mở ra được.
- Không phải sợ, mẹ ở đây rồi.
Cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà mỗi lần thấy được mặt con bé cô lại có cảm giác chua xót không nói thành lời.
- Bảo bối không phải sợ, mẹ ngày mai sẽ đến tìm bố của con, mẹ nhất định sẽ bảo ông ấy cứu con, dù có lấy tính mạng mẹ ra đổi đi nữa.
Cô đưa tay đặt trên trán Tiểu Vũ Điểm giống như cam đoan với con bé, nhưng thật ra là vẫn có chút bất lực.
Người đàn ông kia quá mức vô tình, cho tới bây giờ đều đều coi sinh mạng của cô là gì cả, mà đứa con àm cô sinh ra, anh sẽ quan tâm sao?
Nhưng mà, cô chỉ có thể liều mình đi thử một lần thôi, nếu như đây là cách suy nhất để cứu lấy con gái.
Phía dưới tòa cao ốc của tập đoàn Sở thị, cô ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác quen thuộc kéo đến, cô vẫn rất sợ nơi đây, có lẽ cũng có thể nói là sợ người đàn ông kia, lúc này, trên mặt cô nhợt nhạt, ánh mặt trời rọi thẳng vào người cô, mơ hồ trong đó dường như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên làn da của cô.