Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái cưng, trong mắt có chút thất thần lộ ra quá nhiều mê mang, cô không biết bản thân có thể làm gì, chỉ là biết, cô muốn cứu con gái của cô, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mong manh cô cũng phải thử.
Bóng đêm dần dần dày đặt, bệnh viện cực kì an tĩnh, đèn bên ngoài lần lượt tắt.
Hạ Nhược Tâm dùng chăn bao bọc toàn bộ thân hình bé nhỏ của con gái, sau đó nhắm hai mắt, nghe âm thanh hít thờ nhè nhẹ của bé, cô mới có thể cảm thấy chính mình tồn tại.
Cho tới bây giờ, bọn họ đều sống như vậy, nương tựa lẫn nhau mà tồn tại, sống, từng ngày, từng tháng, từng năm, không có ai khác, chỉ có hai người họ, không thể tách rời.
Ánh sao trên bầu trời chợt lóe, không biết đó là mấy vạn năm thời gian ánh sáng.
Lúc này, ở một bán cầu xa xôi khác, có một người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt dừng ở vai anh, áo ngủ trên người mang theo một chút cảm giác phiêu đãng, mà trên tay anh đang cầm một điếu thuốc hút giỡ giang. Lúc này anh, không có một chsut gì gọi là buồn ngủ, mà trên giường lớn, có một người phụ nữ đang nằm đó.
Cô hơi hơi mở hai mắt, theo bản năng vươn tay sợ soạng bên cạnh một chút.
“Luật……” thanh âm mang chút khàn khàn truyền đến, mà người đàn ông dường như không có nghe được, vẫn luôn xuất thần, sâu thẳm tầm mắt lẳng lặng mê mang.
Người phụ nữ ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm trắng quyến rũ, bộ иgự¢ đầy đặn phập phồng, cực kỳ dụ hoặc, người đàn ông đứng trước cửa sổ, trước sau đều không có phát hiện cô đã tỉnh, cứ như vậy bỏ qua, có bao nhiêu lần, cô không thể nào thấu hiểu được anh, vẫn không thể, cô khẽ nâng đôi môi lên, trong mắt cũng là hiện lên một mạt mất mát.
Vì sao, anh ấy luôn mang lại cho cô cảm giác như vậy, như gần như xa, khiến cô cảm thấy mặc dù là cận kề bên cạnh nhưng vẫn không thể nào nắm bắt được anh.
Cô đi xuống giường, từng bước một bước đến bên người đàn ông, thẳng đến khi cô đứng phía sau anh, cô mới duỗi tay xiết chặt lấy anh từ sau lưng, “Luật, anh đang suy nghĩ gì vậy, có phải là chuyện ở công ty không, thực xin lỗi, đều là em không tốt, làm anh khó xử”, mang theo chút tự trách, thanh âm của cô có chút nhẹ nhàng cùng nghẹn ngào. Một bộ dáng rộng lượng, kỳ thật càng làm cho đàn ông đau lòng thương xót.
Sở luật cảm thấy ngón tay đau xót, lập tức dập tắt điếu thuốc lá trên tay.
“ Không có.”
Anh xoay người, tay ôm lấy eo Lý Mạn Ni, gương mặt đầy tâm tư đã được che dấu một cách kĩ càng.
“Luật, vậy anh có thể nói cho m, anh đang suy nghĩ cái gì không? Sao đã trể thế này rồi mà anh vẫn không ngủ?” Lý Mạn Ni gắt gao ôm lấy anh, trên người anh có hương thơm ngát của xà phòng, thập phần sạch sẽ, cô đã nghe đến bốn năm, nếu không có loại này hương vị, tin tưởng, cô đều có khả năng ngày ngày vô miên.
Thay đổi hoàn cảnh, có lẽ chính là như vậy, Sở Luât đem stất cả trở thành bâng quơ, đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, có lẽ là đôi vợ chồng thật âи áι, nhưng mà, tâm của anh, trước nay đều không có đến gần Lý Mạn Ni, là anh cố tình hoặc là vô tình, có lẽ, liền cả anh đều không có phát hiện.
Lý mạn ni tay chuyển qua phía trên đai lưng của anh, sau đó chậm rãi cởi bỏ, em có thể giúp anh, Luật, chỉ cần anh nguyện ý, cô lớn mật kéo đai lưng của anh ra, ngón tay mềm mại đưa xuống, vuốt ve thân thể cường tráng của anh, chuyện phòng the của bọn họ luôn luôn bình đạm, bao gồm đêm tân hôn của bọn họ, có lẽ, là do anh thương tiếc cô.
Không hỏa, không nhiệt, không nùng, không đạm, lại rất bình thường.
Sở Luật tay nhập bắt được ngón tay của Lý Mạn Ni, trên khuôn mặt anh hiện rõ nét mõi mệt, trong mắt cũng không hề có một chút Dụς ∀ọηg nào, nói thật, anh cũng không muốn lắm, càng không có nhiều cảm giác cho lắm, anh bây giờ đối với chuyện trai gái, không có nhiều ham thích, nếu được, anh tình nguyện có thể đi ngủ một mình, nhưng mà, vợ anh bây giờ đang chủ động tiếp cận anh, chuyện này đối với người trước nay đều kiêu ngạo như cô ấy, quả thực sẽ rất khó xử.
Nếu cô ấy muốn, anh liền cho, có lẽ bọn họ có thể có một đứa con, anh thật sự rất muốn có một đứa nhỏ, đặc biệt là bé gái, một bé gái giống y như Dĩ Hiên lúc nhỏ vậy, anh sẽ yêu thương nó, thực yêu nó, đem tất cả mọi thứ để dành cho nó.
Anh xoay người, nhẹ nhàng bế Lý Mạn Ni lên, hướng về phía giường, rất nhanh, trên sàn nhà rơi vãi quần áo của hai người bọn họ, hai thân ảnh giao diệp, sau đó chính là thanh âm nguyên thủy đồng điệu của ha người nam nữ, khiến cả ánh trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng mà núp bóng, phần tươi đẹp này đúng là khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Trong bóng đêm, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên kinh hãi ngồi dậy, cô mở hai mắt, tay bất tri bất giác đặt ở trên mặt chính mình, lại cảm giác được một mảng ướƭ áƭ của nước mắt.
Từ khi nào mà….cô lại khóc như vậy.
“Mẹ……”
Thanh âm nho nhỏ truyền đến, cô lại vội vàng nằm xuống, đem con gái ôm vào trong иgự¢, sau đó vươn tay lấy oa oa, đặt ở trong lòng иgự¢ con gái, cảm giác oa oa được hai tay nhỏ ôm chặt, cô mới khẽ vỗ về con gái bảo bối của mình.
Trong bóng đêm, có một tiếng nói cực kì ôn nhu vang lên.
“Ngủ đi, cục cưng, mẹ ở đây, ở chỗ này, mẹ sẽ bồi con, ở bên con cho đến khi nào mẹ không còn sức để tiếp tục, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ ૮ɦếƭ sớm hơn con, mà con hãy mang theo sinh mệnh mà mẹ cho, chậm rãi trãi qua cả đời người.”
Cô cúi đầu, cẩn thận đem con gái nhỏ ôm chặt vào lòng thêm một chút, chỉ là không biết vì cái gì, nước mắt lại rơi, rõ ràng là cô không muốn khóc, nhưng lại ngăn không được, cứ như vậy không ngừng, không ngừng.
Vì sao cô lại đau lòng như vậy, đau đến không có chừng mực, khi nào mới có thể kết thúc, khi nào mới có thể giải thoát?
Cô nhắm lại cứ lặng lẽ để nước mắt lăn dài đến hai bên mang tai, mang đến một loại lạnh lẽo, lạnh thấu tâm can.
Sở Luật đem tay đặt ở trước иgự¢, ngay vị trí của con tim, hơi hơi nghiêng đầu, Lý Mạn Ni đã ngủ rồi, trên mặt cô ấy mang chút nhàn nhạt đỏ ửng, có thể thấy được vừa rồi tình cảm mãnh liệt, đã làm cô mệt ૮ɦếƭ rồi.
Nhưng mà, anh lại không có, anh cho rằng chỉ cần như vậy là có thể ngủ, nhưng mà, cô ấy sai rồi, mà anh cũng sai rồi, lòng anh lại tăng thêm chút trống rỗng, chút hỗn độn, cũng là một chút khó nhằn mà cân bằng lại, anh ngồi dậy, cầm lấy quần áo của mình, tay đặt ở túi tiền vuốt cái gì đó.
Thẳng đến khi ᴆụng phải một vật góc cạnh, trong nháy mắt cơ hồ đã cắt trúng tay anh.
Ánh đèn nhỏ ở đầu giường vẫn đang sáng, ánh sáng thập phần ấm áp cùng mềm mại, nhưng dù là vậy cũng không khiến cho gương mặt anh nhu hòa đi chút nào, vẫn cứ lãnh ngạnh cùng cứng nhắc như vậy, trên người của người đàn ông này không biết còn có những vật như thế nào nữa, so với bốn năm trước, tựa hồ, những đồ vật thân thiết ôn nhu đó đã hoàn toàn biến mất.
Lấy đồ vật bên trong quần áo ra, ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, bất giác động tác của anh lại rất nhẹ nhàng.
Ngồi ở đầu giường, ngón tay anh nhẹ nhàng mở ra, đó là một cái hộp sắt không lớn, mở ra, bên trong là một trang giấy đã bị xé nát, có mấy phần đã được dán lại, còn có rất nhiều chỗ chưa dán, những mảnh giấy này nếu muốn dán lại phải tốn rất nhiều tâm tư cùng công sức, không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để làm.
Rất khó tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cái nay cũng như trò chơi ghép hình vậy, chỉ có điều, chúng là giấy, anh là một người vốn dĩ rất bận rộn, thế nhưng, chuyện này vẫn chưa bao giờ bị gián đoạn.
Anh lấy ra một tấm, trên đó là hình vẽ của một người đàn ông, người đàn ông có ngũ quan soái khí, khóe môi khẽ cong lên, tựa hồ là đang cười, có chút bất đắc dĩ cười, thậm chí cũng là giễu cợt.
Ngón tay anh chạm khẽ lên bờ môi, cũng sờ đến độ cong nào đó, anh thật sự là đã từng cười sao? Ngay cả anh cũng không nhớ nữa.
Anh trừ ra một hơi, đem tất cả những trang giấy đó, đem hết ra, sau đó đặt ở trên đùi, muốn tìm ra điểm tiếp giáp, anh còn rất muốn biết, anh rốt cuộc có bao nhiêu biểu tình mà chính anh trước giờ vẫn không nhận ra.
Đây là đồ mà người phụ nữ đó lưu lại, cũng là do chính tay anh xé nát, anh vốn dĩ là muốn vứt đi, nhưng mà, không biết vì cái gì, anh vẫn khong thể bỏ được, thậm chí, còn đem đống giấy vụn này cất giữ như báu vật, luôn đem theo bên người.
Anh chuyên chú tìm mảnh nhỏ có thể ghép, lại không có phát hiện, hắn người phụ nữ ở bên cạnh anh đã mở mắt, đôi mắt xinh đẹp kia bây giờ chỉ tràn ngập vẻ dữ tợn hung hăng, còn có một loại cảm giác ghen ghét.
Tim của anh có đặt trên người cô sao? Có đặt trên người của một người phụ nữ sao? Hay nên hỏi là, tim của anh, có ở trên người của anh sao.
Hay chúng đã nằm hết trên những trang giấy này.
Cô ghen ghét phát cuồng, cũng là ghen ghét muốn ૮ɦếƭ, rũ xuống đôi mắt, tay cô chỉ tận lực nắm chặt lấy tấm chăn trên người, hận không thể xé nát.
Cô giả vờ xoay người, gắt gao nhắm chặt hai mắt, bốn năm, đã bốn năm rồi, Luật, nói cho em biết, tim của anh rốt cuộc là ở đâu, nó đnag ở đâu? Nó không dành cho em, như vậy anh nói đi, anh nói đi, anh đã dành nó cho ai, cho ai?
Tay cô đặt trên bụng của mình, nơi này, không biết hôm nay có thể có một đứa trẻ xuất hiện hay không, nếu phải dùng một đứa nhỏ để giữ chặt hôn nhân của hai người, có phải hay không thật đáng buồn, thứ cô muốn không phải là một cuộc sống như thế này, nhưng mà, cô không có cách nào khác, đứa nhỏ, cô nhất định phải có đứa nhỏ.
Ánh trăng sáng ngời, mà bóng đêm ngập trùng.
Tựa hồ sẽ có rất nhiều người đang say giấc, nhưng, không biết, những người không ngủ đêm nay, có đang trăn trở suy tư gì?
Tiểu Vũ Điểm dựa sát vào mẹ, trong lòng иgự¢ vẫn ôm lấy 乃úp bê oa oa, Hạ Nhược Tâm sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của con gái, cười cổ vũ bé, “Tiểu Vũ Điểm, đừng sợ nha? Chỉ đau một chút mà thôi, mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài.”
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, bên trên lông mi dài là những giọt nước mắt, sau đó ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng иgự¢ của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu đau, bé sẽ khóc đó.
“Ừ, tin tưởng mẹ, trước giờ mẹ chưa từng gạt Tiểu Vũ Điểm, đúng không? Thật sự chỉ biết đâu một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc con gái, cô đang lừa bé, cô cũng rất đau lòng, nhưng…...
Tại sao chứ, tại sao thân thể nhỏ bé này phải chịu những cơn đau đớn đó, con bé cũng mới chỉ có mấy tuổi mà thôi.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, sau đó ôm chặt Hạ Nhược Tâm cổ.
“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng иgự¢ của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu như đau, bé sẽ khóc đó.
“Ừ, tin tưởng mẹ, mẹ từ trước đến nay chưa từng lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, thật sự chỉ đau một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc của con gái, cũng là lừa nó, cô nhịn xuống dòng nước mắt đang rưng trên khóe mi, kỳ thật chính là cô lừa gạt con nít, sao có thể chỉ đau một chút được, đau như vậy, người lớn còn chịu không nổi, huống chi là đứa bé ba tuổi.
Thả bé con trong lòng xuống, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức cong cong khóe môi, muốn cho bé con một nụ cười trấn an, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con gái phải chịu loại phương pháp trị liệu này, cô liền cười không nổi, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với đứa nhỏ.
Nhưng mà, cô không thể không làm.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ ở bên ngoài, chỉ cần con ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mẹ.” Tay cô đặt trên gương mặt nhỏ của bé, khuôn mắt này bé như vậy, còn không có bằng một bàn tay của cô, đứa bé còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cái loại khổ hình này.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt oa oa, bé trộm nhìn qua bác sĩ, đôi mắt thoáng đỏ, sau đó bé giơ oa oa lên, đặt vào trong lòng иgự¢ của Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, mẹ giúp con ôm oa oa nha, nếu không oa oa sẽ sợ” thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ ủy khuất, làm Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cúi đầu, để mặc cho nước mắt rơi xuống trên người oa oa.
Oa oa sợ hãi, kỳ thật bé cũng sợ hãi.
Đứa nhỏ đáng thương.
Bác sĩ bế Tiểu Xũ Điểm lên khỏi mặt đất, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, nho nhỏ hô một tiếng me, bé sợ, bé thực sự rất sợ.
“Tiểu Vũ Điểm……” Hạ Nhược Tâm định bước về phía trước một bước thì một cánh cửa đã đóng sầm lại, nhốt cô ở bên ngoài.
“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây với con, Tiểu Vũ Điểm……” Cô chỉ có thể kêu tên con gái, tay chặt chẽ nắm chặt trước cánh cửa lớn, oa oa trong lòng иgự¢ phịch một tiếng rơi xuống đất, cũng cơ hồ là tiếng vỡ nát của một tâm hồn không quá kiên cường.
Thân thể của cô chậm rãi trượt xuống, bên cánh cửa, thân thể cô run lên bần bật, nàng cô nhặt oa oa lên, dùng sức ôm, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể đủ kiên trì, mà không đến mức hỏng mất.
Cô thỉnh thoảng nghẹn ngào, nhưng dù không cũng không thể phát ra dù là một tiếng nấc, Tiểu Vũ Điểm của cô, con gái của cô.
Mà ở ngoại quốc xa xăm, ấn đường của Sở Luật đột nhiên nhíu chặt, anh đem tay đặt ở phía trên иgự¢, không biết vì cái gì, chỗ này lại đau nhói, sôi sục, thậm chí đau đớn đến lạnh người, cái loại run rẩy này, co rút đau.
“Luật, anh làm sao vậy?” Lý Mạn Ni vội vàng đi đến, tay đặt ở trên trán Sở Luật, anh làm sao vậy, lúc nãy vẫn còn tốt mà.
Không có việc gì, Sở Luật dạt bàn tay của Lý Mạn Ni ra, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc khó nói, có một phần hơi hơi mất mát, anh luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó cách anh rất xa, khiến anh không thể nào chạm tay tới.
“Luật……” cánh tay Lý Mạn Ni lại lần nữa nâng lên, gắt gao ôm eo của Sở Luật, “Luật, đừng rời khỏi em, em yêu anh, thật sự rất yêu anh” nàng cô đem đầu mình vùi vào lòng của Sở Luật, vì cái gì mà sau khi cô gặp người phụ nữ đó, cô lại bất an như vậy, vì sao mà sau khi biết người phụ nữ kia có một đứa con gái, cô luôn là sợ mất đi, cô cưỡng bách chính mình, nói mọi việc đều là giả, cho dù cô ta có con gái, cũng không nhất định là con của Sở Luật, nhưng mà, lớ như là thật thì sao, nếu như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
Cha mẹ của Sở Luật vẫn luôn muốn có một đứa cháu, nhưng mà cô vẫn chưa có động tĩnh gì, cô không có.
“Chúng ta đi cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi”, Sở Luật không rõ Lý Mạn Ni tại soa lại lo được lo mất như vậy, anh cũng đã cưới cô rồi, chẳng lẽ anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Cô còn muốn cái gì, còn muốn đạt được thứ gì từ trên người anh?
Tay anh đạt lên bả vai của cô, sau đó theo thói quen định ôm cô vào lòng.
“Không cần, em còn chưa muốn về, chúng ta ở lại vài ngày nữa được không? Em còn chưa có chơi đủ đâu?” Lý Mạn Ni vừa nghe phải đi về, theo bản năng liền trả lời, cô vội vàng lắc đầu, lời cự tuyệt phát ra thật nhanh, nngười phụ nữ kia tựa như một quả bom vậy, tùy thời đều có khả năng nổ cho cô tan xương nát thịt, cho nên, cô không muốn trở về, Sở Luật cũng không thể trở về.
Sở Luật nheo mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Mạn Ni, cô rốt cuộc là đang tính toán cái gì?
“Mạn Ni, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Từ trước đến nay Sở Luật đều rất tinh tường, nhưng đối với Lý Mạn Ni anh chưa từng hoài nghi qua, mà anh chỉ rằng cô ấy là bởi vì vẫn chưa có con nên có chút sợ hãi cùng bất an, tinh thần khẩn trương mà thôi.
Hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải như thế, cô tựa như đang sợ hãi điều gì đó.
“Không có a, anh nghĩ nhiều rồi” Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, có chút hoảng loạn cúi đầu, tránh cho làm Sở Luật phát hiện, đôi tay cô gắt gao ôm lấy eo của Sở Luật, em chỉ nghĩ muốn thử một chút xem, ở chỗ này, chúng ta có thể có con hay không, em có chút sợ hãi.”
Cô nhỏ giọng nói, cảm giác tay Sở Luật chuyển lên trên đầu tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Chuyện này, em không cần lo lắng, chúng ta đều rất bình thường, không có khả năng không có con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Sở Luật nheo lại hai mắt, biết Lý Mạn có thể không nói thật, có lẽ cô còn có lý do khác, nhưng mà, bây giờ anh vẫn chưa muốn hỏi, nếu cô muốn ở đây ngây người vài ngày, như vậy liền chiều cô đi, mà anh cũng hiếm khi được nhĩ ngơi như thế này, anh đã bốn năm không có nghỉ ngơi tốt rồi, giống như là Đỗ Tĩnh Đường nói, cho dù là máy móc, cũng nên nghĩ ngơi, tranh thủ sớm sinh ra một đứa bé.
Ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Lý Mạn Ni, tay của đàn ông rất có lực, có thể nâng cô lên khỏi mặt đất, có thể cho đứa trẻ không gian sống hạnh phúc nhất, anh là núi cao, anh ở trước mặt vợ con, vĩnh viễn sừng sững không ngã, anh là biển rộng, anh ở trước mặt ngườ nhà, vĩnh viễn bao dung vô hạn.
Chỉ là, anh hiện tại lại không biết.
Anh có một đứa con gái, một cái đứa con gái đáng thương, nó ở đau, nó cũng đang khóc.
Hạ Nhược Tâm dựa lên cánh cửa, không biết là qua bao lâu, cảm giác trên vai bị người ta vỗ, cô mới mở ra đôi mắt đang sưng đỏ, một người bác sĩ ngồi xổm trước mặt cô, tay đặt trên bả vai cô chầm chậm vỗ, cũng là trấn an cô.
“Cô Hạ, đã làm xong rồi, cô bé đang ngủ, bây giờ hẵn là rất mệt nên đã ngủ mất rồi, đứa nhỏ này thực sự rất yếu, cô phải chiếu cố con bé cho tốt, bây giờ người cô bé cần nhất chính là cô, cho nên cô nhất định phải kiên cường, lau khô nước mắt, nhớ phải cho cô bé một nụ cười thật tươi.”
Bác sĩ đứng lên, lùi lùi lại, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm nho đang cuộn tròn người trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cho thân thể dựa vào cửa, hồi lâu sau, cô bình tĩnh lại, cũng là cảm giác được thân thể có một chút sức lực, cô bước vào, đúng vậy, con gái đã mệt mỏi rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô ngủ rồi, không cần đánh thức, không làm ông con bé.