Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 47

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Con gái của cô, chỉ có một mình cô là người thân.
Cô nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về hướng bệnh viện, bất luận phải trả giá thế nào, cô cũng sẽ cứu con gái của cô, đúng vậy, bất luận thế nào?
Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trong lòng иgự¢ của Hạ Nhược Tâm, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy quần áo của mẹ, sợ mẹ lại rời đi, bởi vì mẹ đã đi thật lâu.
Hạ Nhược Tâm đem tay đặt ở tên đầu của con gái, nhẹ nhàng xoa, đau đớn trong lòng bàn tay khiến cho màu mắt cô càng thêm ảm đạm, tay cô đau, nhưng nhìn thấy con gái thì lòng cô càng đau hơn.
“Mẹ, con muốn về nhà” Tiểu Vũ Điểm một tay ôm oa oa vào lòng, một tay bắt lấy quần áo của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ bé không giấu được sự sợ hãi.
Bé sợ nơi này, sợ phải ở đây một mình, sợ không thể nhìn thấy mẹ nữa.
“Ân, chúng ta rất nhanh sẽ được về nhà, sẽ rất nhanh thôi,” Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy người của cô con gái nhỏ, chỉ là lời cam đoan của cô nghe rất không có lực.
Về nhà, bọn họ thật sự còn có thể về nhà sao?
Hạ Nhược Tâm sờ sờ túi tiền của mình, sau đó từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
“Tiểu Vũ Điểm, con xem mẹ làm ảo thuật nha” cô đem viên kẹo đặt cạnh khóe môi của con gái, lông mi của Tiểu Vũ Điểm chợt lóe một chút, ngậm lấy đôi môi khô khốc không chút sắc, sau đó dùng tay nhỏ bắt lấy, nhưng mà, bé cũng không có ăn, mà là ngửi ngửi, sau đó đưa đến trước mặt của mẹ mình.
“Mẹ ơi, ăn” thanh âm nho nhỏ mềm mại, khiến cho y tá ở ngoài vào cũng cảm thấy có chút chua xót.
Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy….thật là đáng thương.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy, lại một lần nữa đặt ở bên môi bé, “Mẹ đã ăn rồi, cái này là của Tiểu Vũ Điểm, nếu Tiểu Vũ Điểm không ăn, mẹ sẽ giận đó” cô cười, chỉ có nước mắt là không tự chủ được tràn ra, cô vội vàng lau khô, chính là sợ bị con gái nhìn thấy.
Con gái của cô vẫn luôn rất thông minh.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một hồi, lúc này mới cúi đầu, đem viên kẹo trong tay Hạ Nhược Tâm ăn xuống, miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, bé rốt cuộc cũng cười, một viên kẹo, còn có mẹ, còn có oa oa, đây mới đúng là cuộc sống của bé.
Hai tay cô ôm chặt oa oa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, trên gương mặt non nớt rốt cuộc cũng có được một nụ cười, hai hàng lông mi thật dài rũ xuống, thân thể nho nhỏ cứ như vậy nép vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm con gái, trước mắt lại là một mảnh ௱ôЛƓ lung.
Bác sĩ bên kia lại tới thúc giục phí, nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể có được chừng đó tiền, bất luận làm chuyện gì, đều không thể có đủ tiền ngay lập tức.
Ngoại trừ trộm, ςướק thì chỉ có……
Mắt cô tối sầm lại, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của con gái, khóe môi bắt đầu vô lực nhấp lên.
“Tiểu Vũ Điểm, vì con, chuyện gì mẹ cũng có thể làm.”
Bất cứ chuyện gì.
Thả con gái xuống, nhưng cô phát hiện, tay của Tiểu Vũ Điểm đang nắm chặt góc áo của cô, có lẽ là do sợ cô lại lần nữa rời đi, cho nên ngay cả trong lúc ngủ mơ, cũng không chịu bỏ tay cô ra.
Cô thở dài thật sâu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay của con gái ra, từ nhỏ đến lớn, con bé chưa bao giờ phải tách khỏi cô dù chỉ một ngày, đây là lần đầu tiên, nhưng cũng không phải lần cuối cùng.
“Tiểu Vũ Điểm, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
“Co không có ba, cũng không có bà ngoại, nhưng, con có một người mẹ dùng hêt tất cả để yêu thương con, sao mẹ có thể để con ૮ɦếƭ được, đúng không con?”
Cô đứng lên, nhưng bé con trên giường lại cọ quậy, tựa như muốn cô đừng rời đi, nhưng, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền.
Việc một người phụ nữ có thể làm để kiếm tiền nhanh nhất đó là gì?
Ngoại trừ thân thể thì còn có thể là gì chứ?
Cô bi ai xoay qua đầu, nhìn gương mặt nhỏ của con gái, cô cảm thấy bản thân thật ô uế.
Dưới ánh sáng xa hoa trụy lạc, một người phụ nữ trẻ tuổi tựa lên một chiếc ghế trên người che một tấm thảm trắng toát, thảm thủ công xa hoa, còn đang cầm một đóa hoa hồng diễm lệ, lúc này, mí mắt cô ấy nhếch lên một chút, có chút tự nhiên mà sinh vũ mị, nâng tay, ngẩng đầu, đều khiến cho người ta vô pháp cự tuyệt.
“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?” Đôi môi của người phụ nữ hơi mấp máy, thanh âm lười nhác truyền đến, cô ta nhìn ngón tay của mình, sau đó ngồi dậy, thảm trên người tuột xuống hông, lộ ra bộ иgự¢ trắng noãn, gợi cảm lại không dung tục, vũ mị cũng là câu hồn, cô ấy dùng tay phải nâng lên má, nửa kiều diễm nheo lại hai mắt, sau đó nổi hứng đánh giá người phụ nữ đang đứng trước mặt này, cô không có trả lời, đương nhiên cũng không có rời đi.
Một gương mặt có thể nói là xinh đẹp, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng ngũ quan xác thật là không tồi, gương mặt tiêu chuẩn mỹ nhân, mắt to, mũi cũng không tồi, cằm nhọn, thân thể là có chút gầy, đường cong cũng có thể tính là lả lướt, chổ này của cô thiếu nhất chính là loại phụ nữ như vậy, đặc biệt là loại phụ nữ trên người không có hương vị phong trần.
Nhưng mà sẽ rất nhanh sẽ thôi.
Nhiễm mùi vị nơi đây, cũng là nhuốm sự nhơ nhớt ở đây.
“Cô gọi là gì?” Người phụ nữ đứng lên, cặp đùi thon dài như ẩn như hiện.
“Hạ Nhược Tâm” thanh âm có chút nhẹ, tựa hồ mang theo một chút thê lương nhàn nhạt.
Người phụ nữ hơi vén nhẹ mái tóc, “Người tới chổ này của cô, đều có chút quá khứ, rất ít người tự nguyện đến, nếu như cô đã quyết định, như vậy, liền phải hiểu, bản thân cô ở chổ này, không còn thuộc về cô nữa, mà là thuộc về tôi.”
Đôi môi khẽ mở, kiều diễm vô cùng, con đường này không phải con đường tốt đẹp gì, nếu đã lựa chọn, như vậy, liền không thể quay lại.
Ánh đèn mờ ảo dừng ở trên hàng mi của Hạ Nhược Tâm, tựa hồ có chút vô lực chớp lên, cô nâng mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cô không có tư cách phản đối, ngoại trừ bán thân, cô cũng không biết có con đường nào khác để đi nữa.
“Vậy được rồi,” người phụ nữ một lần nữa ngồi xuống, đem tay đặt ở trên đùi, sau đó nâng cằm, động tác tự nhiên lịch sự tao nhã, cô ấy thật sự thực rất tinh xảo, tinh xảo hoàn mỹ giống như một pho tượng điêu khắc, rồi sau đó bị rót vào linh hồn.
Lúc này, cô ấy hơi chớp chớp mi.
“૮ởเ φµầɳ áo đi.” Lại là giọng nói lười nhác nhưng lại làm Hạ Nhược Tâm có chút kinh hãi, ૮ởเ φµầɳ áo, tại sao phải ૮ởเ φµầɳ áo ở chổ này?
Cô rất khó có thể chấp nhận được, ở đây ít nhất cũng có tới năm sáu người, chưa kể đến những người ở trong tối, cô thật sự phải ૮ởเ φµầɳ áo ở chổ này sao?
Lột hết tất cả, tôn nghiêm cùng nhân cách cũng bị giẫm đạp.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có chút ấm áp tự trong mắt không ngừng vựng khởi, tay cô gắt gao nắm lấy quần áo.
“Cởi đi, nếu đã quyết định tới đây, như vậy, còn sợ cái gì, bây giờ nếu không cởi, như vậy, về sau ở trước mặt khách, không lẽ không cần cởi sao?”
Người phụ nữ ngẩng đầu, hơi hơi hướng về phía trước khơi mào đôi mắt, trong mắt nổi lên một mạt nhàn nhạt châm chọc, “Tôi cho cô nhiều tiền như vậy, không phải để cho cô đóng vai thánh nữ, mà chổ này cũng không cần thánh nữ, làm thánh nữ thì làm sao có thể lấy tiền của đàn ông đây, chỉ khi cô khiến bọn đàn ông cười, mới có thể có tiền, nếu cô muốn tôn nghiêm, được thôi, cô muốn nhân cách, cũng có thể, nhưng không phải ở chỗ này, cô có thể tìm tôn nghiêm, nhân cách của cô ở tất cả mọi nơi, nhưng, không phải ở chổ của tôi.”
“Nếu cô không muốn cởi, như vậy, liền rời đi đi.” Cô ấy lại là nằm xuống, nhắm lại hai mắt, “Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô quyết định muốn ở lại cái chốn tăm tối này, thì nhanh chóng đem thiện lương cùng tôn nghiêm của cô vứt bỏ đi, ở đây chính là chốn tận cùng của địa ngục, cái chảo nhuộm này, sẽ biến cô thành màu sắc mà chúng tôi cần.”
Hạ Nhược Tâm hơi giật mình, tay cô cuối cùng là buông, sau đó run rẩy lại một lần nữa đặt trên áo, một viên, hai viên, cô cúi đầu, trên ngón tay thon dài thỉnh thoảng xuất hiện một hai giọt nước.
Ngay lúc toàn thân bại lộ trước mặt mọi người, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, toàn bộ thân thể đều là đang run bần bật, phải biết rằng, thứ cô cởi không phải chỉ là quần áo mà còn có tôn nghiêm của cô, trong sạch của cô, nhân sinh của cô, mà ở nơi đây, phụ nữ là gì, bất quá cũng chỉ là một món hàng mà thôi.
Hàng hóa thì cần gì tôn nghiêm.
Bọn họ đều là bán đứng thân thể của bọn họ, sau này, cô cũng là một phần trong đó.
Được đó, người phụ nữ nhẹ nâng mi mắt, sau đó lại là nhắm lại, “Cô là xử nữ sao?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, sau đó ngón tay run rẩy đem quần áo của mình mặc vào, cho dù dưới ánh sáng mờ như vậy, nhưng cũng có thể thấy được, mặt cô không còn chút sắc.
“Không phải, tôi đã có một đứa con gái ba tuổi” nhớ đến Tiểu Vũ Điểm, cô dùng sức lau khô nước mắt, cô không thể khóc nữa, bởi vì, cô phải làm một người mẹ kiên cường, con gái còn đang chờ cô, chờ cô đi cứu nó.
“Nga, nhìn không giống người đã từng sinh con chút nào” người phụ nữ lại dò xét nhìn cô một cút, dáng người như vậy, gầy đến đáng thương, sao có thể giống người đã từng sinh con?
“Tôi……” Hạ Nhược Tâm cắn môi, có chút khó lòng mở miệng, “Tôi có thể lấy trước một ít tiền được không?” Cô có thể không? Bệnh của Tiểu Vũ Điểm bây giờ rất cần tiền.
Mà người phụ nữ kia vẫn nằm trên ghế, không biết là ngủ hay chưa.
Nửa ngày sau, cô ấy mới là nâng tay lên, ở không trung nhẹ phẩy, “Cô đi xuống lấy đi,” nhưng nhanh chóng giọng nói biếng nhác đã được thay bằng một âm thanh lạnh hơn cả băng tuyết, “Cô đừng tưởng rằng cô có thể chạy trốn, bởi vì cô không có năng lực này” nói xong, lúc này đây, cũng không nói nữa, tựa như đã ngủ thật sâu.
Hạ Nhược Tâm thân thể khẽ run, cười khổ, “Cô yên tâm, tôi trước giờ đều chưa hề nghĩ đến việc trốn chạy.” Hàng mi dài hạ thấy, che lại đôi mắt bi thương, “Tôi sẽ không đi, bởi vì, tôi còn cần rất nhiều tiền.”
Tay cô xiết chặt lấy quần áo, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, kỳ thật, cô cũng đã rất dơ rồi, dơ thêm một chút nữa cũng chẳng là gì.
Có chút thê lương cười, cô xoay người rời khỏi nơi này.
Trong ánh sáng ௱ôЛƓ lung, người phụ nữ vẫn nằm đó, cho đến tận khi một gnuowif đàn ông đến nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô.
Một chút một chút, làm như trấn an, cũng tựa như thói quen.
“Sao em lại muốn để cho cô ta biết khó mà lui?” Tiếng nói rầm thấp vang lên, mà lúc này, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ.
Cô hơi hơi nâng đôi mắt, thì ra là cô không hề ngủ, nhưng mà, khuôn mặt tràn đầy sắc bén lúc nảy, thay bằng một chút nhàn nhạt khó nói bằng lời.
“Anh không có phát hiện ra sao? Cô ấy rất giống em lúc trước.”
Bàn tay của người đàn ông lại một lần nữa đặt ở trên đầu cô, cô ấy vẫn không thể quên được người đàn ông kia, cho dù anh đã cố gắng lâu đến như vậy.
Không một ai phát hiện ở khóe mắt của cô bắt đầu tràn ra một ít nước, không sai, cô khóc, đã bao lâu rồi cô không khóc như vậy?
Trên thế giới này có quá nhiều điều bất đắc dĩ, khiến cho người ta bắt buộc phải đi một con đường mà người ta không hề muốn lựa chọn, con đường này khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại, cô không có hối hận, bởi vì, tâm của cô, đã ૮ɦếƭ rồi.
Thẩm Vi, chính là người phụ nữ như vậy.
“Lại là một người phụ nữ đáng thương, nhưng mà, hiển nhiên, cô ấy cũng không có hiểu rõ ý của em, cũng không có tiếp nhận được ý tốt của em.”
Người đàn ông như đang suy tư gì đó.
Mà người phụ nữ kia chỉ nằm nghiêng ở đó, làm người ta thấy không rõ thần sắc của cô.
“Anh sai rồi, cô khôngphải không hiểu, cũng không phải là không biết đường lui, cô ấy chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì, cô ấy có người mà cô ấy yêu thương nhất, quan tâm nhất, có thể vì người đó mà làm bất cứ chuyện gì, bao gồm, bán đứng thân thể của mình, để cho người khác giẫm đạp lên nhân cách cùng tôn nghiêm.”
“Anh không rõ, anh vẫn là không rõ…… “thanh âm của cô dần dần biến mất ở đầu môi, mà người đàn ông lại nhăn mày, trầm mặc, cũng không nói.
So với nơi này, bên ngoài liền giống như là một thế giới khác, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, bọn họ đều đang cười, nhưng ai có thể biết được, tại một góc khuất nào đó trong tim, họ cô đơn, liêu tịch đến nhường nào.
Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi ở bậc thang, trong lòng иgự¢ cô bé ôm oa oa, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
Cô hộ lí trẻ tuổi đến, ngồi xổm bên người bé, nhẹ giọng nói, “Tiểu Vũ Điểm, ngươi sao con lại ngồi ở chổ này? Cùng dì đi về phòng nha? Chỗ này lạnh lắm.”
Cô ấy sờ sờ sườn mặt non nớt của Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nhỏ đã muốn đông lạnh rồi, cô thấy chắc là đứa nhỏ này đã chờ đợi rất lâu rồi.
Tiểu Vũ Điểm đem oa oa đặt ở trên đùi chính mình, sau đó lắc đầu, gương mặt nho nhỏ thật cô tịch, “Tiểu Vũ Điểm không đi, Tiểu Vũ Điểm phải chờ mẹ.”
Đôi mắt của bé vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, bé nhớ mẹ, nếu không đợi được mẹ, bé sẽ không đi đâu hết, trước kia chỉ cần bé chờ mẹ, mẹ liền nhất định sẽ trở về.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ con một lát nữa sẽ về, nhưng mà, nếu như mẹ con thấy con không nghe lời, chắc chắn sẽ rất tức giận đó” hộ sĩ chỉ là bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành bé, đứa nhỏ này trước giờ đều không hề đòi hỏi bất kì điều gì, chỉ có điều, tính cách đúng là rất cố chấp.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, đem oa oa ôm càng chặt hơn, hộ sĩ còn muốn nói gì đó, một cánh tay nhỏ liền bắt lấy quần áo của cô, hộ sĩ ngẩn người, sau đó cô nhìn thấy đôi mắt to lúng liếng của bé nhìn mình, “Dì, có phải mẹ sẽ rất giận hay không?” Khuôn mặt đứa nhỏ tái nhợt, ngồi hứng gió ở đây một thời gian cũng khá lâu rồi, bé lạnh, chỉ là, bé vẫn muốn nhìn thấy mẹ.
Mà hộ sĩ đau lòng bế thân hình nhỏ bé ấy lên, dùng sức gật đầu một cái, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, mẹ bận kiếm tiền giúp con trị bệnh a, nếu Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục bệnh, như vậy không phải mẹ sẽ càng vất vả hay sao.”
Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ nắm chặt oa oa trong lòng, cái miệng nhỏ hơi hơi bẹp lên, sau đó bé cắn cắn môi, “Vậy sao, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, về sau sẽ không như vậy nữa, dì đừng nói cho mẹ biết nha? Mẹ đã rất mệt rồi.”
Mà hộ sĩ không biết vì cái gì lại cảm giác có chút chua xót, đứa nhỏ này thật ngoan, khi chích thuốc, bé rất ít khi khóc, chỉ cần nhắc tới mẹ, bé liền sẽ ngoan đến mức làm người khác đau lòng.
Không biết là một người mẹ thế nào mà có thể dạy dỗ được một đứa bé như vậy, rõ ràng mới có ba tuổi, sao cô lại cảm thấy đứa bé này trưởng thành quá nhiều so với bọn trẻ con cùng lứa.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên quay đầu lại, giãy giụa từ trong lòng иgự¢ hộ sĩ nhảy xuống, bé nghe ra thanh âm này, đây là mẹ.
Là thanh âm của mẹ.
Là tiếng bước chân của mẹ.
Mẹ……
Bé nhanh chóng chạy lên, một tay còn đang gắt gao ôm oa oa vào trong lòng иgự¢.
Hạ Nhược Tâm bước nhanh đi tới, cô trở về quá muộn, không biết Tiểu Vũ Điểm đã ngủ hay chưa, cô cảm giác đã thật lâu thật lâu không gặp con bé rồi, tâm tình gấp gáp khiến bước chân của cô cũng vội vàng hơn.
“Mẹ……” thanh âm nho nhỏ mềm mại truyền đến, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên chạy lên phía trước, là Tiểu Vũ Điểm của cô, là con gái của cô.
Một lớn một nhỏ gặp nhau.
Cho đến khi thân hình nho nhỏ của bé ôm lấy chân cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào chân cô.
“Mẹ, ôm một cái.” Bé vươn tay, trong ánh mắt là không che dấu ủy khuất, bé sợ Hạ Nhược Tâm rời đi, sợ không ai cần bé, đứa bé còn nhỏ, vốn là không có quá nhiều cảm giác an toàn.
Hạ Nhược Tâm hạ người, bế con gái lên, sau đó nở nụ cười với cô hộ sĩ phía sau, “Thực xin lỗi, làm phiền cô rồi, đứa nhỏ này có chút nhát gan” mà thoạt nhìn, Tiểu Vũ Điểm sẽ khiến mọi người lo lắng.
“A, không có việc gì, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, chúng tôi đều rất thích cô bé” hộ sĩ cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, đứa nhỏ này đúng thật là rất hiểu chuyện, khiến người ta không thể nào không yêu thích, đặc biệt là còn xinh đẹp như vậy, miệng có khi cũng rất ngọt, lại rất lễ phép, khiến cho bọn họ vừa thương lại vừa xót, con bé chỉ mới đến mấy ngày thôi nhưng mà đã trở thành tiểu minh tinh trong bệnh viện này rồi.
“Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích dì, bởi vì dì cho Tiểu Vũ Điểm rất nhiều đồ ngon” khuôn mặt non nớt của bé có chút thẹn thùng, thanh âm lễ phép mềm mại giống như đường vậy, bé nép trong lòng mẹ, chỉ là dùng khuôn mặt nhỏ thỏa mãn cọ bả vai mẹ mình, có mẹ ở đây là tốt nhất, mẹ chính là siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, mà hộ sĩ bên cạnh hiển nhiên là đã bị đứa nhỏ này mua chuộc rồi, xem, cô ấy cười ngọt ngào cỡ nào.
Đúng là làm người ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ bả vai của con gái, lại là phát hiện bé không ngừng xoa đôi mắt, đã mệt nhọc rồi, đứa nhỏ này thật đáng thương.
Cô ôm chặt con gái mình, đi vào, đem con gái cẩn thận đặt lên giường bệnh, mà tay Tiểu Vũ Điểm, vẫn cứ nắm lấy quần áo của cô, ngón tay nho nhỏ dùng sức nắm chặt.
Hạ Nhược Tâm tâm đau xót, con bé là sợ cô rời đi.
“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ngày mai mẹ sẽ ở đây với con, sẽ không rời đi” cô hôn khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lẽo của con gái, duỗi tay đặt trên gương mặt bé, muốn làm khuôn mặt nhỏ ấm áp lên, không nên lạnh như vậy.
Cô đắp chăn cho con gái, đem tay bé đặt vào trong chăn, chỉ cần nhìn bé an tĩnh ngủ, cô cũng đã thực thỏa mãn.
“Tiểu Vũ Điểm, con yên tâm, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con, cho dù bất chấp tất cả, kể cả tính mạng này. Mẹ cũng sẽ không để con rời đi.”
Tay cô đặt lên mặt, cảm giác ngón tay ướƭ áƭ, Tiểu Vũ Điểm, mẹ của con cũng không phải là một người phụ nữ kiên cường, con biết không? Kỳ thật, con so với mẹ thật ra còn dũng cảm hơn, cho nên, Tiểu Vũ Điểm, con nhất định phải kiên trì, đừng rời khỏi mẹ, mẹ chỉ có mình con mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc