Đây không thể là sự thật, Hạ Nhược Tâm sao có thể có con? Cô bồn năm nay đều không thể có, Hạ Nhược Tâm người phụ nữ đê tiện này sao lại có được?
Hạ Nhược Tâm mấp máy môi khẩn cầu, có chút sợ hãi bộ dáng điên cuồng lúc này của Lý Mạn Ni, cô lui ra phía sau một bước, sau đó lướt qua, không uốn đi trả lời vấn đề này, cô chỉ có mọt người đàn ông là Sở Luật, cho dù bác sĩ kết luận là cô vô sinh, nhưng mà, trên đời này có thiếu gì chuyện không tưởng.
Tiểu Vũ Điểm chính hạnh phúc ngoài ý muốn mà trời cao cho cô.
Lý Mạn Ni ném dù trong tay, Hạ Nhược Tâm trầm mặc, càng là làm tim cô lập tức lạnh, từ đầu lãnh tới chân, mưa cũng rơi liên tục lên người cô, cô run lên từng đợt:
“A……” Cô ta đột nhiên cười lạnh lên:
“Nga, đứa bé là của người đàn ông kia đúng không, cô muốn dùng con cả người khác để lừa gạt chúng tôi sao? Cô quá ngây thơ rồi, cô nói con gái cô là của Sở Luật, không lẽ Hạ tiểu thư đây đã quên lý do tại sao mình lại phải ly hôn với Sở Luật rồi sao?” Cô nhấn thật mạnh ba chữ Hạ tiểu thư, từng chữ, đều là từ kẽ răng cắn ra, cực kỳ nặng nề, cũng là ngoài ý muốn tàn nhẫn.
“Ngươi không cần vọng tưởng muốn dùng đứa bé kia để chiếm lấy cái gì từ chồng toi? Bởi vì, cô cái gì cũng sẽ không có, bốn năm trước, anh ấy không yêu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy.”
Lý Mạn Ni xoay người rời đi, mà Hạ Nhược Tâm rũ đôi hàng mi xuống, nước mưa dừng ở trên mi mắt cô, càng lúc càng nặng nề, bang một tiếng, cô quỳ rạp xuống đất, đôi môi run rẩy, trên môi không còn chút độ ấm.
“Cô không cần suy nghĩ, Luật sẽ không chịu đi cứu một đứa con hoang, đặc biệt là do cô sinh, cô không nên quên, lúc trước anh ấy hận cô cỡ nào, cho dù con gái cô có ૮ɦếƭ trước mặt anh ấy, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái.”
Lý Mạn Ni cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
Cô ta mở cửa đi vào, mà cây dù bị ném ở cửa, thậm chí, cô ta cũng quên nhặt lấy.
Hạ Nhược Tâm ௱ôЛƓ lung trong tầm mắt, là một tiếng đóng cửa, nặc đại biệt thự phía dưới, cô tựa như một con kiến nho nhỏ, tựa hồ không cần bất luận cái gì sức lực liền có thể đem cô dẫm ૮ɦếƭ.
“Đứa con gái cô sinh, anh ấy sẽ không thương yêu, cho dù có ૮ɦếƭ trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn.”
“Anh ấy hận cô, cho nên, cũng sẽ hận con gái cô, huống chi là một đứa con hoang.”
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhận lấy nước mưa không ngừng rơi vào mặt.
Tiểu Vũ Điểm, thực xin lỗi, là mẹ vô dụng.
Lại một lần xoay người, cô rời đi nơi này, đây là hy vọng mà cô vẫn luôn nghĩ sao? Anh ấy sẽ không yêu đứa bé, cho dù có là con ruột của anh, đúng không?
Từng lời nói tuyệt tình bốn năm trước vang vọng trong đầu cô, anh đưa cô lên giường một người đàn ông khác, vì ly hôn, vì một người phụ nữ khác, anh tàn nhẫn lại một lần phá huỷ trong sạch của cô, làm cô thân bại danh liệt, không nhà để về.
Không đúng, Hạ Nhược Tâm vốn là không có nhà.
Bước chân cô ngày càng nhanh, trong mưa cô cơ hồ là chạy lên, chỉ có từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong mưa.
Mặt bên trong biệt thự Sở gia, Lý Mạn Ni kéo một bên bức màn, bên ngoài, chỉ có một phen dù lẻ loi là nằm ở đó, nhưng đã không còn bóng dáng của người phụ nữ kia.
Lý Mạn Ni lúc này mới là thở ơhafo nhẹ nhõm một hơi, bất quá, tâm tình cô lại thoáng bất an.
Cô sợ, cô thật sự sợ, đứa con gái trong miệng Hạ Nhược Tâm nói là con của Sở Luật, tay cô đặt ở trên bụng mình, cô cỡ nào mong muốn đứa bé, nhưng lại không có, vẫn luôn là không có.
Lần đầu tiên, cô có cảm giác muốn một người ૮ɦếƭ đi, cô muốn Hạ Nhược Tâm ૮ɦếƭ, cũng muốn đứa bé kia ૮ɦếƭ.
Cuộc sống bây giờ, cô không muốn bất luận kẻ nào phá hư, cũng không để một ai có cơ hội phá nó.
Hạ Nhược Tâm phải không?
Cô là sẽ không cho cô ta có cơ hội nhìn thấy Sở Luật, tuyệt đối sẽ không.
Cô dùng sức nắm chặt tay chính mình, mà trên mặt cô chậm rãi hiện ra một mạt âm lãnh tươi cười.
Hạ Nhược Tâm chạy về căn phòng thuê của mình, sau đó vô lực chậm rãi dựa ngã vào cửa, trên người đâu đâu cũng là nước mưa, ướt cả quần áo cô, cũng làm lạnh cả tim cô.
Cô đờ đẫn thở phì phò, sau đó giống như máy móc nhanh chóng thay quần áo, chỉ là một đôi tay run rẩy như thế nào cũng không thể ấm lên được.
Cô run rẩy, từ trong ngăn tủ lấy ra số tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm của mình, chỉ có một chút này, căn bản là không có khả năng chống đỡ.
Cô đem số tiền đó gắt gao nắm ở trong tay, xoay người chạy đi ra ngoài, mà cái này trong phòng nhỏ mặt, không còn có ấm áp như xưa, mà có cũng là một mảnh thanh lãnh tuyệt vọng còn có an tĩnh.
Mưa ben ngoài vẫn còn lất phất, không ngừng đánh vào cửa kính, bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng một đóa.
Hạ Nhược Tâm chạy đến bên trong bệnh viện, mùi sát trùng làm cô đầu đau đớn kịch liệt, cô nắm chặt tay, muốn làm chính mình thanh tỉnh một ít, bằng không, cô sợ sẽ hỏng mất, ở chổ thu phí, cô đem tất cả tiền mình có giao ra, nhưng là, vẫn không đủ, không đủ, thậm chí, còn kém rất xa.
Đi đến trong phòng bệnh của con gái, Tiểu Vũ Điểm không biết khi nào đã tỉnh lại, một mình ngồi trên giường lớn, cúi thấp đầu, bên người có hộ sĩ không ngừng nói cái gì, nhưng là, đứa nhỏ vẫn không đáp.
“Tiểu Vũ Điểm……”
Hạ Nhược Tâm thanh âm mang chút khàn khàn vang lên.
Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ có hai dòng nước mắt, đôi mắt trong veo.
“Mẹ……” Bé vươn hai tay, muốn Hạ Nhược Tâm ôm, bé một mình ở chỗ này tỉnh lại, không thấy mẹ thì liền khóc, bé vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc, nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ.
Hạ Nhược Tâm vội vàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của con gái, là cô không tốt, là cô để con gái một mình, là cô không có chăm sóc tốt cho con bé, khiến con bé còn nhỏ như vậy mà phải mắc bệnh nặng.
Cũng là cô không tốt, thậm chí, ngay cả tiền để chửa bệnh cho con bé cô cũng không có.
“Mẹ, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ thực ngoan, mẹ đừng không cần Tiểu Vũ Điểm được không? Tiểu Vũ Điểm không cần bất luận thứ gì cả, không cần quần áo mới, cũng không cần giày mới, cũng không cần 乃úp bê, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, mẹ ơi, mẹ đừng rời khỏi Tiểu Vũ Điểm……” Đứa nhỏ khóc, bả vai không ngừng run lên, cực kỳ đáng thương.
Mà Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm lấy con gái mình, trong lòng có một loại cảm giác chua xót dâng trào.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ của con bé lên, khuôn mặt này giống cô y đúc, cô vươn ra ngón tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt con gái, sau đó nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt như 乃ún ra nước của bé.
“Sao mẹ có thể không cần Tiểu Vũ Điểm a, Tiểu Vũ Điểm là bảo bối của mẹ a, con xem, mẹ là di lấy bụp bê dùm con a,” cô từ chtrong lòng иgự¢ lấy ra 乃úp bê yêu thích của con gái.
Mỗi ngày cô đi làm, con bé đều cầm theo 乃úp bê, cô biết, Tiểu Vũ Điểm nếu không có 乃úp bê oa oa là ngủ không được.
Cô đem oa oa đặt ở trong lòng иgự¢ của con gái, đôi tay Tiểu Vũ Điểm lập tức gắt gao ôm lấy oa oa, sau đó vươn tay, bắt được ngón tay của Hạ Nhược Tâm.
“Có phải mẹ lạnh lắm không, để con sưởi ấm cho mẹ nhé.” bé nói xong, không ngừng thổi thôi tay cho Hạ Nhược Tâm, có khi vào mùa đông, bé nhớ, mẹ cũng làm như vậy cho bé, lúc ấy, rất ấm áp.
Nhìn miệng nhỏ của con gái dùng sức thổi khí, tuy nhỏ bé, nhưng rất ấm áp, làm đôi mắt Hạ Nhược Tâm lần thứ hai đỏ lên, đem thân hình nhỏ bé của con gái ôm vào lòng, cô nghẹn ngào một tiếng, “Mẹ không lạnh, một chút cũng không lạnh,” cô không ngừng nói chính mình không lạnh, chỉ là, thân thể của cô lại là không ngừng phát run.
Đứa bé ngoan như vậy, sao lại có thể mắc căn bệnh này chứ.
Cô nhắm hai mắt lại, cô dùng bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên hai gò má của con gái:
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ thời gian tới sẽ rất bận, cho nên, Tiểu Vũ Điểm về sau phải ngoan ngoãn ở đây một mình, nghe lời mấy dì ở đây, được không?”
Tiểu Vũ Điểm không rõ cắn cắn môi nhỏ: “Mẹ, vì sao con phải ở đây? Tiểu Vũ Điểm ở nhà cũng có thể chờ mẹ?” bé rũ xuống lông mi thật dài, cái miệng nhỏ cũng là ủy khuất bẹp lên, đôi mắt cũng hồng hồng, bé không thích nơi này, bé thích ở nhà, bé muốn về nhà.
Tay Hạ Nhược Tâm vẫn cứ đặt ở trên mặt con gái, dùng sức nở nụ cười, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cho nên, phải chữa bệnh cho tốt nha, như vậy mới có thể mau khỏe một chút,” mà thật sự cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với con gái của mình nữa, bởi vì con gái còn rất nhỏ, con bé có thể biết cái gì chứ?
Biết bị bệnh hay là biết mình sẽ ૮ɦếƭ?
Tiểu Vũ Điểm đem đầu dựa vào phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Tiểu Vũ Điểm đã biết, Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc tốt cho oa oa, mẹ yên tâm” cô bé thật sự ngoan đến mức làm người khác đau lòng.
Hạ Nhược Tâm đau lòng ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô thề, cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của con bé, bất luận phải trả giá bất cứ điều gì.
Ru con gái ngủ rồi, cô mới lần nữa ra khỏi bệnh viện, chỉ là cảm giác, ánh sáng bên ngoài chiếu lên khiến cô nheo mắt lại, cô thậm chí không muốn bước đi một bước, chỉ là nghĩ như vậy, nhưng mà, cô biết, cô không thể.
Cô cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy, càng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng.
Trước mắt cứ đau xót khó chịu.
Có chút khổ, cô không yên trải qua, có chút đau, cô cũng là muốn chịu đựng.
Cô đem tay đặt lên trên cánh tay trái, lại là cảm giác đau đớn ẩn ẩn, đặc biệt là khi trời mưa dầm dề như thế này.
Cô cắn cắn môi, nghĩ đến bé con đang ở trong bệnh viện, lại một lần nữa đi ra ngoài.
Đứng trước của công ty khoa học ký thuật Sở thị, cô nhỏ bé lại là hèn mọn nhìn lên, nơi này cùng bốn năm trước là hoàn toàn giống nhau, cô đến gần một bước, lại phát hiện, nhân viên bảo vệ, vẫn luôn là đề phòng cô, ánh mắt bọn họ đặt ở trên chân cô, chỉ cần cô tiến lên một bước, sắc mặt bọn họ liền trầm một phần.
Cô đến gần, đứng trước mặt bọn họ. Mà bọn họ đồng thời vươn tay.
“Thực xin lỗi, tiểu thư, nơi này không cho phép người quần áo không chỉnh tề vào.”
Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn quần áo của mình, trừ việc cũ một chút, cô cũng không có cảm giác được có gì đó gọi là không chỉnh tề. Quần áo của cô cũ, nhưng mà, cũng sạch sẽ, cô cũng đâu có phải là ăn xin.
“Thực xin lỗi, tôi muốn tìm…… Sở Luật.” Trên đôi môi khô nứt của cô không có một chút sắc.
Cũng chỉ mới có mấy ngày, mà cô đã gầy đi một vòng, tất cả áp lực đều đè nặng lên bờ vai gầy của cô, mặc kệ là cô có chấp nhận hay không.
“Vị tiểu thư này, phụ nữ mỗi ngày đến tìm tổng tài của chúng tôi rất nhiều, cho nên, mời cô về đi, tổng tài của chúng tôi rất bận, không rảnh gặp cô” bảo vệ nói chuyện rất có nề nếp.
Bọn họ có chút khinh thường đánh giá Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ như vậy mà cũng muốn tìm tổng tài của bọn họ, cũng không biết tự xem lại chính mình như thế nào, tất cả mọi người đều biết, tổng tài của bọn họ yêu phu nhân như thế nào, bất luận loại phụ nữ như thế nào, đối với ngài ấy liền giống như không tồn tại.
Huống chi là người phụ nữ nhìn mặt như quỷ này.
Quả nhiên, thời gian thật sự có thể phai nhạt hết thảy, bao gồm cả chuyện vợ trước của Sở Luật bị bắt gian trên giường bốn năm trước.
Đều đã quên mất, bây giờ cũng không có ai nhớ cô là ai, cô vươn tay sờ soạng một chút mặt mình, khuôn mặt này, rốt cục là bị mọi người quên đi, mà cô cũng không biết trên mặt mình bây giờ là đang khóc hay đang cười nữa.
Không, cô không thể nhận thua, cô nhất định phải nhìn thấy người đàn ông kia.
Cô cố chấp hướng là về phía trước một bước.
“Tránh ra, nơi này không cho phép cô đi vào?” nhân viên bảo vệ cũng không khách khí, vươn tay có chút thô lỗ đẩy Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm bị bọn họ dùng sức đẩy, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất, cô ngẩng đầu, đôi mắt tràn ra quá nhiều ௱ôЛƓ lung, cô đứng ở một bên, cố chấp vô cùng đứng ở tại chỗ.
Thẳng cho đến khi một người phụ nữ đi qua, váy dài đảo quanh chân, mà vừa rồi những nhân viên bảo vệ lớn giọng kia, lúc này toàn bộ cong hạ eo, tựa như chó giữ nhà, cong đuôi chào chủ.
Mà trước mắt cô không phải là ai khác, mà là Lý Mạn Ni, vợ hiện tại của Sở Luật, cũng là người phụ nữ mà anh yêu.
Lý Mạn Ni quay đầu lại nâng lên một trương kiều nhan thanh cười, như vậy ánh mắt mang theo khinh bỉ, khinh thường, còn có châm chọc, cô không coi ai ra gì đi vào, kia những cái đó bảo toàn nhân viên lại là một chữ bài khai, tựa hồ là ở ngăn cản nào đó người tiến vào.
Hạ Nhược Tâm duỗi tay không ngừng lôi kéo quần áo của mình.
Cô chỉ cần tiến thêm một bước, bọn họ đều sẽ phẩn nộ nhìn cô, mà cô chỉ có thể đứng ở nơi này, nhận gió táp mưa sa, khô nứt trên môi không có một chút hơi nước.
Cô liếm môi mình, cô ở chỗ này đã đứng yên thật lâu, cũng quên mất chính mình rốt cuộc đã bao lâu không ăn gì rồi, không có uống qua nước. Cách đó không xa có người đi qua nàngcô trong tay còn cầm một lọ đồ uống, cô nhẹ nhàng chớp hai mắt.
Cuối cùng vẫn cứ đứng yên không nhút nhít, chỉ sợ bản thân bỏ lỡ điều gì đó?
Đúng lúc một đôi nam nữ đi ra, đôi mắt cô trợn to, chỉ là, bước chân vừa động, thân thể của cô lại là lung lay một chút, bốn phía đều là nhân viên bảo vệ, đã đem hai người đó vây quanh, đừng nói một bước, ngay cả cô muốn nhìn một chút cũng không được.
Người đàn ông kia dù rằng đã bốn năm không gặp, nhưng mà, chỉ cần một cái bóng dáng, cô liền biết, là anh, là Sở Luật.
Cô vươn tay, đôi môi giật giật, tiếng gọi Sở Luật vẫn nghẹn trọn cổ họng, dù thế nào cũng không thể phát ra.
Cô đi tới phía trước, bước chân có chút không xong, tựa hồ tùy thời đều có khả năng té xỉu ở chỗ này, cô nâng tay lên, dùng sức cắn một chút, đau đớn làm cô thah tình hơn rất nhiều.
Sở Luật, không cần đi, hãy cứu con gái, cứu con gái của chúng ta.
Cô không màng tất cả chạy tới, chỉ là kia hai người họ đã ngồi vào trong xe, mà xe nhanh chóng chạy đi, chỉ có một trận gió thổi qua mặt cô, thổi tái đi gương mặt khốn khổ của cô lúc này.
“Sở Luật, không cần đi, cầu xin anh không cần đi……” Cô đuổi theo xe, lại chỉ có nhìn chiếc xe đó càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, chiếc xe rời đi, cũng đem theo hy vọng của cô biến mất.
Mà bên trong xe, Lý Mạn Ni quay đầu lại, sắc mặt thực lãnh, người phụ nữ đó vẫn luôn đi theo bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, thật đúng là âm hồn bất táng.
“Luật……” Lý Mạn Ni dùng thân thể của mình chặn tầm mắt của Sở Luật, đôi tay đặt ở phía trên cánh tay anh, mà Sở Luật hơi hơi nhướng nhẹ mắt.
“Ân?” Một từ đơn giản, xem như trả lời cô, kỳ thật, vợ chồng bọn họ không có âи áι như lời người khác, hỏi đáp như vậy, có thể coi là âи áι sao.
“Luật, chúng ta xuất ngoại một lần đi, em muốn đi đâu đó một chút” Lý Mạn Ni đem đầu tựa vào vai Sở Luật, đôi mắt dư quang vẫn luôn nhìn về phía sao, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia, môi đỏ không tự biết hướng về phía trước dương một chút.
Nghĩ như thế nào muốn đi ra ngoài, Sở Luật lại một lần nhắm lại hai mắt, môi mỏng mân khẩn lên, không phải quá thích đề nghị như vậy, bởi vì anh rất bận, vẫn luôn rất bận, chỉ là anh lại vội, Sở Thị tập đoàn rời đi anh, cũng không có khả năng sẽ đóng cửa.
“Thời điểm chúng ta kết hôn cũng cũng chưa từng đi đâu, Luật, cũng đã bốn năm rồi, anh muốn em chờ bao lâu đây?” Lý Mạn Ni tựa vào người anh, trong giọng nói có chút nhàn nhạt tiếc nuối, bọn họ cũng chưa từng đi tuần trăng mật, này kỳ thật cũng là tiếc nuối lớn nhất của cô trong mấy năm nay.
Sở Luật tay đặt ở phía trên bả vai Lý Mạn Ni, đem cô ôm vào trong lòng иgự¢, mở mắt đen hiện lên một tia áy náy nhàn nhạt.
Càng phiền muộn càng áy náy.
Càng áy náy liền càng muốn muốn bồi thường
Càng là bồi thường vì cái gì liền càng là hư không.
“Được rồi, để anh an bài một chút” anh cuôi đầu nhìn người trong lòng иgự¢, cuối cùng là thỏa hiệp.
Mà anh cũng không biết, ở sau xe anh, không lâu trước đây, có một người lúc này tuyệt vọng mở to đôi mắt đầy tơ máu.
“Sở Luật, cầu xin anh không cần đi, cầu xin anh, hãy cứu lấy con gái của chúng ta……” Hạ Nhược Tâm tay không ngừng duỗi về phía trước, tựa hồ là muốn bắt lấy cái gì, là người kia, hay vẫn là tia hi vọng của cô, chỉ là cuối cùng, cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể bất lực quỳ rạp trên mặt đất, mặc kệ người qua đường nhìn cô.
Lại không có một người lại đây đỡ cô, giúp nàng một chút.
Thói đời nóng lạnh, vốn là là như thế.
Chậm rãi, cô đứng lên, trên tay còn có trên đùi, đã thấm máu, mang đến cảm giác đau đớn như lửa đốt, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà chiếc xe biến mất, rốt cục là nhắm lại hai mắt, tùy ý để những bất lực vây quanh.
Thật lạnh, thật sự rất lạnh……
Môi cô nếm được vị mặn của nước mắt, không ngừng, không dứt, tựa hồ là nhuận một chút đôi môi khô khốc của cô, nhưng là, trong đôi mắt cô, toàn bộ sinh khí đều đã biến mất.
Đã không còn, cái gì cũng đã không còn.
Cô xoay người, khóe môi chua xót mấp máy, đáy lòng phá một cái động lớn, rốt cuộc cũng không có cách nào lấp đầy, so với bốn năm trước còn tuyệt vọng hơn, cùng đường hơn.
Bốn năm trước có Tiểu Vũ Điểm bồi cô, chính là bốn năm sau thì sao, còn ai và tới bồi cô, tới giúp cô.
Cô nắm chặt nắm tay của mình, sau đó, nâng tay phải lau đôi mắt một chút, cô không thể tuyệt vọng, không thể từ bỏ, cô còn có Tiểu Vũ Điểm phải chăm sóc, nếu ngay cả cô cũng không đủ kiên cường, như vậy còn ai có thể chăm sóc cho con gái đáng thương của cô đây.