"Ha ha..." Bên kia Đỗ Tĩnh Đường cười khan một tiếng, "Em cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, dù sao anh cũng sinh ra, em nhỏ hơn anh mà, cho nên nói còn nghe được."
Sở Luật lập tức cúp điện thoại, trên mặt giống như phủ một lớp băng sương đáng sợ, khuôn mặt đã rét buốt, đông lạnh rồi.
Nếu như không biết Đỗ Tĩnh Đường vốn là một tên miệng thúi không giữ mồm giữ miệng, cộng thêm việc thiếu thông minh, anh sẽ cho rằng cái tên ૮ɦếƭ bầm này cố ý, cố ý rắc muối lên vết thương của anh.
Ném điện thoại qua một bên, anh lại ngồi xuống ghế sofa, rất nhanh Lý Mạn Ni bưng một cốc cà phê tới, Sở Luật nhận lấy, uống một ngụm, vẫn là hương vị này, cũng chỉ có Lý Mạn Ni mới có thể pha ra cái vị đắng chát này.
"Em bỏ thêm gì vào trong không?" Sở Luật đột nhiên mở miệng, song cũng không quá để ý, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng anh lại không phát hiện Lý Mạn Ni nghe đến câu có bỏ thêm gì vào trong không thì cơ thể lại thoáng cứng ngắc mất tự nhiên.
"Không có, đâu có bỏ thêm cái gì đâu ạ, đây chính xác là loại cà phê xay nguyên chất." Cô ta âm thầm rũ lông mi, che đi tia sáng loé lên trong đáy mắt.
"Ngày mai nhớ bỏ chút đường, đắng quá" Lúc này Sở Luật mới buông cái cốc trong tay xuống, quả nhiên là không bỏ gì cả, cho nên mới đắng như vậy.
"Em nhớ rồi" Lý Mạn Ni âm thầm thở dài một hơi, ngón tay nắm lại, sắc mặt cũng lộ ra một chút tái nhợt, mà ánh mắt cô cũng có một phần phức tạp, một phần sợ hãi, còn có một chút không cam lòng.
Từng tia ánh sáng bên ngoài chiếu lên cơ thể hai người, kẻ ngồi người đứng, dường như đều có vẻ đăm chiêu, như gần như xa.
Mà bên kia Đỗ Tĩnh Đường nhét di động vào túi, sau đó quay ra nháy mắt với người đàn ông ở phía sau một cái, "Thuyết phục được rồi."
"Thật sao?" Một giọng nói cực kì trầm tĩnh vang lên, người đàn ông mang theo sự nguy hiểm của loài báo nhếch môi một cái, dáng người của anh ta cực kì cao lớn, dù lúc này đang ngồi nhưng đôi chân bắt chéo lên nhau kia cũng đã dài cả khúc.
Anh ta đưa tay đặt lên vai Đỗ Tĩnh Đường, "Cậu thật sự không sợ nhà họ Đỗ của cậu tuyệt hậu sao?" Giọng nói ẩn hiện sự lạnh lẽo làm hai mắt Đỗ Tĩnh Đường trắng nhợt.
Anh ta nắm lấy tóc mình một chút, lại trợn mắt lên, "Tuyệt hậu thì tuyệt hậu, cùng lắm thì sau này anh họ tôi sinh nhiều con cái, tôi ôm một đứa về nuôi, còn có..." Anh ta vỗ иgự¢ người đàn ông một cái, "Tôi như vậy không phải đều do anh làm hại sao, nếu không phải vì anh thì sao tôi lại tự bẻ cong mình chứ?"
Đây chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, đối với bọn họ cũng vậy.
"Anh chống đối tôi lâu như vậy, làm phiền tôi khắp nơi, không phải đã sớm lập ra cạm bẫy tốt hơn chờ tôi nhảy vào đó chứ?"
"Anh nói xem?" Người đàn ông nghiêng ra sau dựa vào sofa, sườn mặt đầy tính xâm lược rơi vào tầm mắt Đỗ Tĩnh Đường.
Cái bộ dáng lợn ૮ɦếƭ không sợ phỏng nước sôi này quả thực làm cho Đỗ Tĩnh Đường hận đến răng cũng có chút đau rồi.
"Rõ ràng chúng ta ngang nhau, vì sao chỉ có mình tôi làm thụ?" Khóe miệng anh ta giật một cái, còn người đàn ông kia thì hai tay ôm иgự¢, giọng mát lạnh.
"Bởi vì, cậu thích hợp."
"Đông Phương Kính!"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận của Đỗ Tĩnh Đường, "Cậu chờ đó, một ngày nào đó ông đây sẽ đè ૮ɦếƭ anh!"
Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái nhỏ, sau đó dừng lại, cô ngồi xổm xuống đặt tay lên bả vai của con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ phải đi đưa một món đồ, con đứng ở đây chờ mẹ, nhớ đừng chạy loạn nhé." Cô rất lo lắng cho con gái, cũng muốn đem con theo nhưng không có cách nào nên đành để con lại chỗ này.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt con 乃úp bê trong иgự¢, từ khi có nó đi đâu bé củng mang theo.
"Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ đứng ở đây chờ mẹ, có 乃úp bê ở cùng con, con sẽ không sợ gì nữa." Bé ngượng ngùng cười một tiếng, để 乃úp bê dán lên mặt của mình, bởi vì bé là đứa bé ngoan nên vẫn luôn nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, đặt con ngồi lên trên bậc thang sau đó mới xoay người đi đưa đồ, cô đi rất nhanh, với hy vọng có thể về sớm với con gái mình.
Tiểu Vũ Điểm nhìn đến khi bóng dáng Hạ Tâm biến mất, chẹp miệng một cái, ôm 乃úp bê vào trong иgự¢, đôi mắt trong trẻo nhìn xung quanh, lúc này người đến người đi, rất nhiều người không hiểu, tại sao một bé gái xinh đẹp dễ thương lại ngồi một mình ở đây.
Cô đơn khiến người ta đau lòng.
“Cháu à, sao cháu lại ở đây một mình? Ba mẹ cháu đâu?” Một người đàn ông lén lút ở nơi này đã lâu, mới tới ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, trong mắt không có ý tốt, hắn ta cúi đầu đánh giá Tiểu Vũ Điểm, bé gái xinh đẹp dễ thương như vậy, nhất định có thể bán được với giá cao.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, hơi nhíu lông mày “Mẹ cháu đi đưa đồ rồi, một lát nữa sẽ quay trở lại.” Tuy rằng không thích cái chú này, nhưng bé vẫn trả lời, vì mẹ đã nói, làm người phải lễ phép.
“A, là như vậy sao.” Trên mặt kẻ вυôи иgườι cười càng thêm sáng lạn, hắn ta lấy từ túi mình ra một viên kẹo “Cháu à,chú có kẹo này có muốn ăn hay không?” Hắn ta quơ quơ cái kẹo trước mặt Tiểu Vũ Điểm, mấy đứa nhỏ đều thích cái này. Quả nhiên Tiểu Vũ Điểm nhìn theo viên kẹo kia, một lúc sau lại cúi đầu xuống “Mẹ đã nói, không được ăn đồ của người lạ.”
“Cháu đừng lo lắng, chú không phải ngươi xấu, chú chỉ là thấy cháu đáng yêu quá thôi.” Kẻ вυôи иgườι cười một tiếng, nhưng mà trong mắt lúc này đã không còn kiên nhẫn, đứa nhỏ này, sao lại khó thu phục như vậy.
“Mẹ đã nói, người xấu sẽ không nói mình là người xấu.” Bé trợn to hai mắt, trả lời rất nghiêm túc.
Mà tên kia suýt nữa thì sặc nước miếng của chình mình, ho khan một tiếng “Cháu nhìn bộ dáng của chú xem, dáng dấp chú như thế này mà giống người xấu a.” Hắn ta tận lực cười hiền hậu.
Tiểu Vũ Điểm nghiêng đầu một chút, hình như đang nghiêm túc nhìn xem, sau đó gật gật đầu một cái. Lúc này kẻ вυôи иgườι mới thở nhẹ nhõm. “Chú rất giống người xấu.”
Ôm chặt 乃úp bê trong иgự¢, trực giác khiến Tiểu Vũ Điểm không thích ánh mắt cái chú này nhìn bé. Kẻ вυôи иgườι trừng mắt một cái, trong mắt hiện lên tia âm ngoan.
"Chú dẫn con đi tìm mẹ của con có được hay không, là cô ấy kêu chú tới đón con." Hắn ta vẫn cười, chẳng qua, cười cũng đã lạnh mấy phần.
Tiểu Vũ Điểm cố chấp ôm chặt bé con: " Mẹ sẽ không lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, mẹ nói mẹ sẽ tự mình đón Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không đi, phải ở lại chỗ này chờ mẹ."
Cô bé không cần theo cái chú này, cô bé ngoan nhất, mẹ nói để cho cô đợi, cô bé sẽ đợi, mà cái chú này, giống như người xấu mẹ bảo.
Kẻ вυôи иgườι đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía, tại phát hiện không có người, duỗi tay của mình, liền muốn trực tiếp ôm đứa bé này đi.
Đứa nhỏ này không dễ dụ, vẫn là như vậy đơn giản nhất.
"Ông muốn làm gì?" Một ý cười chế nhạo vang lên, tay người đàn ông dừng trên không trung một chút.
Hắn ta quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng, nghiêng người dựa vào một chiếc xe, tuy kiểu dáng quần áo trên người cực kỳ đơn giản, nhưng hơi chú ý liền sẽ phát hiện, toàn thân cao thấp người đàn ông này đều là hàng hiệu.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ, nụ cười khóe môi luôn luôn mang theo đùa cợt như có như không.
"Chuyện không liên quan tới mày, nếu không muốn ૮ɦếƭ liền cút: " Kẻ вυôи иgườι cảnh cáo người khách không mời mà đến, lúc đều hận, nếu như không phải đột nhiên đi ra một Trình Giảo Kim, đứa bé này đã bị bắt đi.
"Chuyện không liên quan đến tôi sao? Ông muốn lừa con gái tôi, ông còn nói chuyện không liên quan đến tôi?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, mà anh ta nói láo tuyệt đối không đỏ mặt.
Anh ta còn chưa có kết hôn đâu, con cái từ đâu, chui ra từ đá sao?
Mà mắt kẻ buôn kia lóe lên một cái, nhìn quần áo trên người người đàn ông, còn có chiếc xe sau lưng, lúc này cửa xe mở ra, từ bên trong đi ea một người đàn ông càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt lạnh như băng như thế, khuôn mặt băng lãnh, để đôi mắt nhỏ không khỏi đánh một cái rùng mình.
Tiểu Vũ Điểm ôm bé con chớp mắt hai mắt, đứng lên, chạy về phía người đàn ông luôn cười, sau đó ôm lấy chân của anh ta.
Kẻ вυôи иgườι đổ mồ hôi lạnh, trách không được đứa nhỏ này lớn lên đẹp đẽ như vậy, hóa ra là vấn đề gien, mà hôm nay có thể hắn ta chọc người không dễ trêu chọc rồi.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ đùa giỡn: " Hắn ta gượng cười, không khỏi lui về phía sau, sau đó khi không có ai, như bị người đuổi Gi*t chạy xa.
Một hồi liền không thấy bóng dáng, cái công phu chạy này, quả nhiên là như bị lửa đốt.
"A, thật là đứa bé thông minh: " Khóe môi người đàn ông gợi lên một vòng ý cười cực đẹp đẽ, sau đó xoay người ôm lấy thân thể mềm mại, thật đáng yêu, thật xinh đẹp, trách không được người kia muốn bắt cóc, đến anh ta cũng muốn, nếu như đem nhóc này về cho Thái hậu nhà anh, về sau Thái hậu nương nương sẽ không buộc anh kết hôn sinh con.
"Đông Phương Kính, anh xem đứa nhỏ này có phải lớn lên rất xinh đẹp hay không, đứa bé như vậy, làm sao sinh, cái này không phải người giả chứ?"
Mà người đàn ông vẫn đứng ở trước xe đi tới, hai tay nhét trong túi, anh ta nheo cặp mắt lại, chỉ thấy đứa trẻ trong иgự¢ người yêu mọc ra một đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo, môi nhỏ hồng nhuận phơn phớt giống như là thạch, anh ta không keo kiệt gật đầu một cái: " Đúng là rất xinh đẹp, Đỗ Tĩnh Đường, cậu sẽ không muốn ôm về nhà chứ?"
"Tôi cũng muốn: "Vẻ mặt Đỗ Tĩnh Đường oán niệm: Thế nhưng lừa bán người là phạm pháp, nhóc con: " Anh ta đùa với đứa trẻ trong иgự¢: "Nhớ về sau đừng cho người lạ ôm biết không? Không ai có thể giống như chú đây, đẹp trai như vậy, lại tốt tính như vậy." Sau khi nói xong, Đỗ Tĩnh Đường có chút không nỡ buông đứa bé đáng yêu, kỳ thật anh ta còn muốn ôm, chỉ là người kia đã ôm.
Tay của anh ta đặt ở trên đầu Tiểu Vũ Điểm: "Nhớ kỹ, đừng nghe người không biết, cũng không đi theo họ, không ăn đồ họ đưa, giống như người quái dị vừa rồi."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái: " Vâng, chú kia là người xấu, còn chú không phải người xấu: " CÔ bé ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình, người nào đối tốt với cô bé, người nào không tốt với cô bé, từ trước đến nay trẻ con đều rất trực tiếp.
"Làm sao cháu biết chú không phải người xấu, có lẽ chú cũng vậy?" Đỗ Tĩnh Đường chỉ chỉ mặt mình, bị người nói thành người tốt, anh ta thật cao hứng.
Tiểu Vũ Điểm hé miệng nhỏ cười một tiếng, môi nhỏ như thạch giương lên: " Chú có đôi mắt giống dì."
Mà khóe miệng Đỗ Tĩnh Đường giật một cái, ý của nhóc này là anh ta giống phụ nữ sao?
"Dì là người tốt, cho nên có thể nhìn Tiểu Vũ Điểm như vậy: " Cô bé phát hiện sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường đột biến sắc, không nhanh không chậm nói.
Mà Đỗ Tĩnh Đường lại xoa đầu cô bé, kém chút vò tóc cô bé thành ổ gà rồi.
Cuối cùng anh ta hiểu ý của cô bé.
Anh ta suýt chút thổ huyết, anh ta là đàn ông, tuy ở cùng người kia, anh ta không giống, nhưng vẫn có thể là một người đàn ông hàng thật giá thật, người đàn ông ba chân.
"Buông cô bé ra." Đỗ Tĩnh Đường vừa định dời tay của mình, lại nghe được một giọng còn lạnh lẽo hơn Đông Phương Kính.
Mà lúc này, một người đàn ông chậm rãi bước về phía bọn họ.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức nâng đầu của mình lên, thẳng đến khi người đàn ông lại gần một chút, lông mi thật dài chớp một cái, chú này cô bé biết. Là người trong bệnh viện.
Cao Dật đi qua, trực tiếp xoay người ôm lấy nhóc con, cô bé không biết mình nguy hiểm cỡ nào, nếu như mẹ của cô bé mất đi cô bé, người phụ nữ kia tuyệt đối không cách nào sống tiếp.
Ôm lấy đứa bé, Cao Dật mới nhìn về phía Đỗ Tĩnh Đường, trong mắt hai người đều mang theo thăm dò đối phương.
"Vị tiên sinh này, anh có thể là hiểu lầm, chúng tôi chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua, thấy được có một người đàn ông muốn mang cô bé đi thôi, vừa vặn giúp đỡ, không có ác ý."
Đỗ Tĩnh Đường lui lại bên người Đông Phương Kính, thoải mái giải thích, dù sao bọn họ không có làm việc gì trái với lương tâm, đương nhiên không cần bất an.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật cái đầu nhỏ, chẳng qua khuôn mặt nhỏ lại tựa vào иgự¢ Cao Dật, chú ôm cô bé là người tốt, đây là mẹ nói, cho nên chú ấy là người tốt, bời vì, xưa nay mẹ không lừa gạt, Tiểu Vũ Điểm không cho người xấu ôm, thế nhưng người tốt có thể.
Mà động tác Tiểu Vũ Điểm, liền để Cao Dật tin tưởng Đỗ Tĩnh Đường nói, đúng là bọn họ cứu được Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ này, vốn thông minh hơn tuổi rất nhiều: "Cám ơn hai người." Cao Dật ôm chặt đứa bé trong иgự¢, nhưng trong lòng bởi vì lời bọn họ nói có chút không thoải mái, nếu như không phải nhờ bọn họ, khả năng người phụ nữ kia sẽ mất đi đứa bé này rồi.
"A, không cần, con gái của anh rất đáng yêu: " Đỗ Tĩnh Đường cười ha ha, tâm lúc này lại chua xót, mà nhóc con chôn mặt ở trong иgự¢ Cao Dật, chỉ là bản năng cho rằng, bọn họ là cha con.
Con gái sao? Cao Dật chỉ nhíu lông mày của mình một chút, cũng không có phủ nhận cái gì?
"Chúng ta đi, Đông Phương Kính khẽ phun ra ba chữ, sau đó xoay người rời đi, mà Đỗ Tĩnh Đường đưa tay tạm biệt Tiểu Vũ Điểm một chút.
"Gặp lại, tiểu thiên sứ."
Tiểu Vũ Điểm mới ngẩng đầu từ trong иgự¢ Cao Dật lên, duỗi tay nhỏ lắc lắc.
"Hẹn gặp lại, chú dì: " Giọng ngọt ngào như gạo nếp vang lên.
Thân thể Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên lảo đảo một cái, kém chút té ngã, đây là xưng hô gì vậy, cái gì gọi là chú dì, anh ta không phải phụ nữ.
Mà một trận cười mười phần hùng hậu chấn động màng nhĩ của anh ta, anh ta ngẩng đầu, đúng lúc bắt được ý cười trong mắt Đông Phương Kính, người đàn ông này giễu cợt anh ta, anh lại giễu cợt anh ta, anh ta cũng dám cười anh?
Cái người đàn ông đáng ૮ɦếƭ này, anh ta như vậy không phải là do anh làm hại.
Cao Dật mím môi đưa mắt nhìn hai người kia, bằng trực giác của mình, anh ta có thể cảm giác được, hai người đàn ông này, không phải là bạn bình thường.
Nếu như không phải anh em, như vậy là người yêu.
Chẳng qua những chuyện này không liên quan tới anh ta, anh ta đối với chuyện của người khác, từ trước đến nay không có chút hứng thú nào, mà bây giờ, nhóc con trong иgự¢ mới cần chú ý: "Mẹ cháu đâu?" Anh ta cúi đầu hỏi nhóc đáng yêu trong иgự¢, đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, trách không được có người lừa con bé.
"Mẹ đi đưa đồ, để Tiểu Vũ Điểm ở đó chờ: " Tiểu Vũ Điểm đáp trả, không giống với ôm ấp của mẹ, cái chú này ôm chọn thân thể bé, bé rất thích.
Cao Dật đi qua một bên, vẫn không có buông đứa bé trong иgự¢ xuống, trong lòng có chút không vui, người phụ nữ kia, cô cũng yên tâm, xem như đứa nhỏ này rất ngoan, thế nhưng khó đảm bảo sẽ không có người có ý đồ với nó.
"Chú, bé con của Tiểu Vũ Điểm được không?" Tiểu Vũ Điểm đưa bé con lên, đưa cho Cao Dật xem, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như là hoa nhỏ đáng yêu.
Trẻ con cười vô cùng trong sáng.
"Đẹp mắt: " Cao Dật không keo kiệt, ngón tay sờ soạng bé con kia một chút, đây là bản số lượng, sẽ rất quý, một người phụ nữ cần bán máu, làm sao có thể mua nổi bé con này cho con gái.
Là ai mua cho cháu, Cao Dật thử hỏi.
"Là mẹ: " Tiểu Vũ Điểm lại ôm bé con vào trong иgự¢ giống như bảo bối, cô bé là bảo bối của mẹ, mà bé con này lại là bảo bối của cô bé.
Quả nhiên là người phụ nữ kia, anh ta dựa người vào tường, vì để tránh chuyện như vậy phát sinh, anhta vẫn là chờ người phụ nữ kia trở lại rồi nói.
Mà thân thể nhóc con mềm mại thơm mát, giống như chơi rất vui. Mà anh ta lại có chút cảm giác thích ôm cô bé.
Hạ Nhược Tâm lau khô mồ hôi trên trán, cô chạy mau về, những món đồ kia khiến cô phải khiêng lên lầu sáu, đã để cô mệt mỏi một chút sức lực cũng không có, chẳng qua, cô còn muốn thấy con gái của mình, cô còn đang lo lắng, kỳ thật để một mình con bé ở đó là đúng hay sai, nó còn nhỏ như vậy.
Khi cô nhìn thấy có một người đàn ông ôm Tiểu Vũ Điểm, cảm giác buồng tim của mình đều muốn ngừng đập "Tiểu Vũ Điểm!" Giọng nói mang theo hơi khàn, đều đã bị hô hấp làm có chút bất lực rồi.