Vẻ mặt người bán hàng không kiên nhẫn khi nhìn thấy tiền thì sửng sốt một chút, mà lúc này, hình như có người đã chú ý tới bọn họ rồi.
"Tôi mua có thể đưa cho tôi không?" Hạ Nhược Tâm thật bình tĩnh, chỉ là tiếng nói nhàn nhạt cũng làm cho người bán hàng vừa mới khinh thường cô vô cùng xấu hổ rồi.
Tiền tự nhiên không trả ở đây, mà lúc này hành động của Hạ Nhược Tâm, không thể nghi ngờ hung hắng tát vào mặt cô ta.
Ai nói, người phụ nữ như vậy thì không thể mua đồ?
Người bán hàng có chút xấu hổ đưa tay mình ra, lấy con 乃úp bê đặt ở trong tay Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lấy 乃úp bê, rốt cuộc nở nụ cười, tươi cười của cô, có lẽ cũng không lớn, cũng không mở, cũng không thật đẹp, nhưng làm người khác cảm giác thỏa mãn, đó là nụ cười, làm người thương tiếc, nhưng cũng làm người ta cảm giác hạnh phúc.
Cô ngồi xổm xuống, cầm 乃úp bê trong tay để vào trong lòng con gái.
"Mẹ tặng Tiểu Vũ Điểm đó, con có thích không?"
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy 乃úp bê vào lòng, như là ôm bảo bối quan trọng nhất của bé, ngượng ngùng gật đầu với Hạ Nhược Tâm.
"Thích, cám ơn mẹ."
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé dừng ở trong mắt mọi người, thật nhu thuận, mặt mày vô cùng tinh xảo, một đứa trẻ thật đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đi đến một quầy trả tiền,
Từ đầu tới cuối mọi người đều chú ý tới bọn họ, mặc dù bọn họ rất nghèo nhưng cô cứ vô tư với con gái, làm cho một số người cảm thấy xấu hổ và vô cùng xấu hổ.
Cô nghèo, nhưng cô sẽ làm tất cả vì con gái, cô không bỏ được mua gì đó cho mình, mà dùng vào người đứa bé trong иgự¢.
"Cảm ơn dì, " Tiếng nói mềm mại từ trong miệng nhỏ nhắn truyền ra, làm cho người ta không nhịn được muốn đi gần gũi đứa bé này,
Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, hai mẹ con nhìn nhau, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Như vậy là được rồi, Tiểu Vũ Điểm, làm người phải có lễ phép, người khác có thể không tôn trọng chúng ta, nhưng chúng ta phải tôn trọng người khác, đồng dạng, cũng là đang tôn trọng bản thân.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm 乃úp bê vào lòng, chẳng qua lúc rời đi ánh mắt không nháy nhìn cô gái bán hàng khinh thường bọn họ lúc nãy, ánh mắt bé không chớp, ánh mắt vô tư không tạp chất của đứa nhỏ, càng làm cho đầu người bán hàng cúi thấp hơn.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không làm giống dì ấy, quá khó coi." Tiếng nói ngọt lịm của đứa nhỏ truyền tới, hình như vô ý cũng như cố ý,
Chính là, đứa nhỏ như vậy có khả năng biểu đạt suy nghĩ của mình, bé không quanh co lòng vòng, thích thì thích, ghét thì bé sẽ nói ghét
Bao gồm, một người.
Hạ Nhược Tâm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cô có chút không rõ, đứa nhỏ không phải cố ý, từ trước đến nay tính cách của bé có chút cổ quái, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, cười ngọt ngào với cô, sau đó lại chơi với 乃úp bê trong tay chẳng qua, không có ai nhìn thấy, trong nháy mắt khi bé cúi đầu, trên khuôn mặt đnág yêu xinh đẹp đó không có một nụ cười.
Bé ghét dì ta, thật chán ghét.
Nhưng cô không nhìn thấy, Hạ Nhược Tâm lại xoa tóc con gái, ôm chặt bé vào lòng, chỉ cần con gái vui vẻ, mặc kệ cô chịu khổ gì cũng không sao cả.
Từng bước một rời đi, mà bên cửa kính xuyên thấu, không còn thấy 乃úp bê xinh đẹp kia ở đâu nữa.
Mà sau khi Hạ Nhược Tâm rời khỏi không lâu, một chiếc xe hơi màu đen liền ngừng ở bên ngoài, từ bên trong xe có một đôi nam nữ cực kì xuất sắc đi ra.
“Luật, chúng ta đi vào đi, nghe nói ở đây có hàng mới đó.” Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật đi vào, bọn họ là khách quen ở nơi này, cho nên, nhân viên trong cửa hàng này cực kì tận lực lấy lòng bọn họ, bọn họ vừa tiến đến, mọi người đều là nhiệt tình vô cùng giới thiệu túi xách cùng trang sức mới ra.
Tất nhiên trong mắt mọi người, hai người đó không phải là người bình thường, mà chính là hai cục tiền biết di chuyển.
Lý Mạn Ni theo thói quen đảo mắt liếc qua một hàng dài, bất quá, ngoài ý muốn lại phát hiện, con 乃úp bê ở chổ kia đã không thấy.
“Con 乃úp bê kia đâu rồi?” Cô chỉ vào một chổ trống, lần trước cô đến đây, vốn là muốn mua về, nhưng cuối cùng là có việc gấp cho nên cô cũng quên mất.
Hôm nay vốn dĩ là cô muốn đến đây mua nó, cũng không phải là mua cho cô, mà là mua cho đứa bé tương lai của cô, con 乃úp bê kia thật xinh đẹp, cô vừa nhìn liền thấy thích, bởi vì giá cả cực cao, cho nên, người bình thường cũng sẽ không muốn mua, cho nên, cô vẫn luôn rất yên tâm, nhận định con 乃úp bê đó chắc chắn là của mình.
Nhưng mà, quả nhiên người tính không bằng trời tính
“Sở phu nhân, thật ngại quá, con 乃úp bê kia vừa nảy đã có người mau mất rồi, trong tiệm chúng tôi cũng còn rất nhiều hnafg mới, ngài nhất định sẽ thích.” Người bán hàng ngượng ngùng nói.
“Nga, mua mất rồi, thật sự rất đáng tiếc” trên mặt Lý Mạn Ni rơi xuống một chút mất mát, người bán nói, là vừa mới bị mua, nếu như lúc nảy bọn họ đến sớm hơn một chút là được rồi.
“Em muốn mua gì?” Sở Luật cúi đầu hỏi cô, mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cô muốn cái gì đều có thể, chỉ cần có Sở Luật anh ở đây, thứ gì anh cũng đều có thể cho cô.
Anh càng đối xử tốt với cô, để dằn bớt đi sự áy náy bên trong mình
Lý Mạn Ni lắc đầu, “Ừ, không sao, cũng chỉ là một con 乃úp bê thôi, vốn dĩ muốn mua về, nhưng mà bị người ta mua mất rồi nên có chút tiếc nuối.”
Sở Luật nhíu nhíu mi “乃úp bê, từ khi nào mà em lại thích đồ của trẻ con vậy?”
“Không phải, em là muốn mua cho con của chúng ta sau này” Lý Mạn Ni có chút ngượng ngùng nói.
Sở Luật đem tay đặt ở eo cô, “Chờ đến khi con chúng ta sinh ra, nó muốn một ngàn con cũng được” nhưng mà, 乃úp bê là đồ chơi của con gái, mà nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên một mạt nhu tình, có lẽ, một có một cô con gái cũng không tồi, con bé sẽ là công chúa của anh.
Anh đem tay đặt lên bụng của Lý Mạn Ni, chỉ là, nơi này, vẫn chưa xuất hiện một đứa bé nào cả.
Có lẽ, bọn họ nên đến bệnh viện kiểm tra, không biết nguyên nhân là do anh hay là tại cô. Chỉ là, anh vẫn luôn không muốn làm như vậy, anh sợ sẽ làm Lý Mạn Ni thương tâm, nhưng mà, cũng đã ba năm trôi qua rồi, thực sự có chút không bình thường.
Anh là một người đàn ông bình thường, cô cũng không có vẫn đề, không có lý gì mà bọn họ vẫn không có con được.
“Chúng ta đi xem đồ trang sức đi” Lý Mạn Ni miễn cưỡng cười vui một chút, tựa hồ cũng là có loại áp lực nói không nên lời, đứa bé, chỉ một đứa bé thôi, nhưng đến khi nào bọn họ mới có thể có được.
“Được” Sở Luật gật đầu, ôm lấy Lý Mạn Ni đi xem châu báu trang sức, con 乃úp bê đó rất quý, tự nhiên, này đó trang sức càng thêm quý, vẫn là quý dọa người, nhưng là, Sở Luật đối với nữ nhân từ trước đến nay không keo kiệt, đặc biệt là Lý Mạn Ni, cô muốn cái gì, anh đều sẽ không ngại mà cho cô, cho dù cô muốn anh đưa một nữa cổ phần Sở Thị, anh cũng sẽ hai tay dâng lên trước mặt cô.
Lý Mạn Ni chọn một cái vòng cổ, đương nhiên cũng không có để ý giá, dù sao trượng chồng của cô cũng là người có tiền, những chuyện này cũng dần trở thành thói quen, chỉ cần cô thích, anh liền nhất định sẽ mua. Bất kể thứ gì.
Mà cô cũng rất hưởng thụ sủng ái của anh, còn có, những ánh mắt hâm mộ đó, con người ai cũng thay đổi, cô cũng là người.
Thứ cô muốn bây giờ, càng lúc càng nhiều.
Sở Luật móc túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ vàng, đưa qua, thẻ này là thẻ không giới hạn.
Anh xác thật là đủ hào phóng đối với Lý Mạn Ni, hào phóng với phụ nữ, chỉ là anh lại quên mất, anh chỉ keo kiệt với đúng một người phụ nữ, thậm chí, còn chưa từng cho cô ấy bất kì thứu gì, mà cho dù có cho đi chăng nữa thì cũng đã lấy lại hết.
Lý Mạn Ni vẫn nhịn không được lại ngoái đầu nhìn lại chổ trống trên quầy trưng bày, trong lòng vẫn có chút khó chịu, không chiếm được, bởi vì, con 乃úp bê đó chỉ có đúng một con.
Nơi xa, ánh tà dương soi rọi làm bầu trời chuyển sắc sang hồng, ánh sáng dừng ở đâu đều khiến cảnh vật cùng con người ta có thêm một phần ấm áp.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của họ.
Hạ Nhược Tâm kéo bàn tay nhỏ của con gái, đi cực kỳ chậm, mà Tiểu Vũ Điểm nỗ lực bước bằng chân mình, đuổi kịp bước chân của mẹ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô bé còn ôm một con 乃úp bê cực kì xinh đẹp.
“Tiểu Vũ Điểm, nếu con thực sự thích nó, thì nhất định phải đối xử với nó thật tốt nha?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, lại là phát hiện, dưới ánh hoàng hôn, màu tóc của bé ánh lên chút tia vàng nhạt ấm áp nhu hòa.
Đầu tóc mềm mại khiến người ta không khỏi vuốt ve thêm lần nữa.
“Dạ, mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, con sẽ thực yêu em ấy, cũng như mẹ yêu Tiểu Vũ Điểm vậy.”
Có khi ở trong lòng đứa bé, con 乃úp bê kia, là hiện thân của cô.
Hạ Nhược Tâm nheo nheo mắt, nghĩ ngợi
“Mẹ cũng từng có một em 乃úp bê……”
“Mẹ có thích không?” Vẫn là thanh âm ngọt ngào mềm mại của đứa nhỏ, cực kì dễ nghe.
“Thích, nhưng mà, con buos bê ấy cũng không tốt bằng của Tiểu Vũ Điểm.” Hạ Nhược Tâm nhớ tới lúc trước, mới biết được thì ra có một số việc, cô vẫn nhớ mà không hề bi thương, con 乃úp bê kia, đã bị mẹ vứt bỏ bởi vì Hạ Dĩ Hiên không thích nó.
“Kia, vậy Tiểu Vũ Điểm cho mẹ 乃úp bê của con” rõ ràng rất thích, rất luyến tiếc, nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm vẫn đưa 乃úp bê lên trước mặt Hạ Nhược Tâm “Mẹ, mẹ phải đối xử tốt với 乃úp bê, đây là thứ Tiểu Vũ Điểm thích nhất.”
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đem 乃úp bê đặt lại vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Tiểu Vũ Điểm.
“Tiểu Vũ Điểm chính là 乃úp bê xinh đpẹ của mẹ, cho nên, mẹ có Tiểu Vũ Điểm là đủ rồi.”
Chờ khi bọn họ trở lại nhà, Hạ Nhược Tâm vẫn đem quần áo của hàng xóm đi giặt, chờ nàng đến khi cô giặt xong thì trời cũng đã tối, mà Tiểu Vũ Điểm cũn vì quá mệt mỏi mà ngủ thi*p đi.
Ngồi ở mép giường, cô nắm lấy bàn ty nhỏ của con gái, đứa nhỏ này quả thật rất cố chấp, cô đã nói là không cần bé giúp, nhưng con bé vẫn muốn phụ.
Kỳ thật, con bé có thể giúp được cái gì, cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi mà thôi.
Tay của con gái cô rất lạnh, cô liền cầm lấy để sưởi ấm cho con gái, sau đó cô đem 乃úp bê đặt vào lòng bé, mà Tiểu Vũ Điểm ôm lấy, co người lại, hai chân cũng quắp lấy, Hạ Nhược Tâm kéo qua chăn che đậy nữ nhi thân thể, tự nhiên còn có nàng chân nhỏ.
Sau đó từ một bên lấy ra một cuốn vở, một cây 乃út chì, cô ngồi ở mép giường, nhìn con gái, sau đó vẽ.
Mặt trước rất dày, họa đều vẻ hình dáng từ bé đến lớn của Tiểu Vũ Điểm, ngày đầu tiên sinh ra, lần đầu tiên con bé uống sữa, thậm chí còn lần con bé ủy khuất ăn bột năng ( hồ dán có thể ăn được), lần đầu tiên con bé học đi, lần đầu tiên gọi mẹ.
Con gái cô không có ảnh chụp, nhưng mà, tranh cô vẻ so với ảnh chụp còn quý hơn nhiều. Cô vẻ lại từng khoảng khắc con gái trưởng thành, dụng tâm miêu tả bộ dáng của con gái.
Tiểu Vũ Điểm càng co chân lại, trên khuôn mặt nhỏ đầy nét ngọt ngào, trong Ⱡồ₦g иgự¢ còn ôm 乃úp bê.
“Mẹ……” thanh âm nho nhỏ làm Hạ Nhược Tâm buông xuống trong tay, sau đó đem tay đặt ở trên mặt con gái.
“Mẹ ở đây.”
Cô nhẹ nhàng vỗ về, mặt đứa nhỏ rất non mịn, tay cô lướt qua hàng lông mày nho nhỏ, còn có đôi mi thật cong dài của con gái.
Cô cẩn thận quan sát, muốn từ trên người con gái tìm ra chút gì đó, chỉ là, tựa hồ trên người Tiểu Vũ Điểm tìm không ra một chút bóng dáng nào của người đàn ông kia.
Đứa bé rất giống cô, một chút cũng không giống ba nó, ngoại trừ cặp đồng tử đen hoáy và chiếc mũi cao.
Cô ૮ởเ φµầɳ áo ra, sau đó nằm bên cạnh co gái, đem bé ôm vào lòng, chiếc giường cũng không lớn, nhưng ba năm qua họ đều ở đây.
“Tiểu Vũ Điểm, ngủ ngoan con nhé,” cô hôn lên mặt bé, nhắm mắt lại, trên tay phải truyền đến chút tê tái, cô muốn nghỉ ngơi một lát.
Một ngày là được.
Thật sự rất mệt mỏi, rất mệt.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cúi đầu, hôn len khuôn mặt đáng yêu của con gái, khóe môi không khỏi hướng về phía trước cong một chút.
Tiểu Vũ Điểm của cô chính là một thiên sứ nhỏ a.
Bên trong biệt thự Sở gia, Tống Uyển thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bụng của Lý Mạn Ni, sắc mặt hơi hơi tối sầm một chút, cũng đã ba năm rồi, bà cho rằng, bọn họ rất nhanh liền có thể ôm cháu, chỉ là tại sao đến giờ vẫn không có, bà cảm thấy bà so với ba năm trước càng lúc càng già rồi.
“A Luật……” Tống Uyển kéo con trai qua, đứa con trai này bây giờ cao hơn bà rất nhiều, từ trước đến giờ bà chưa từng phải quản nó quá nhiều, chỉ là lúc này đây, bà là thật sự khôn biết phải nói với nó thế nào.
“Làm sao vậy, mẹ?” Sở Luật tuy rằng trên mặt cũng không có nhiều tươi cười, nhưng mà, đối với Tống Uyển, trên người anh đã thu bớt sự lạnh lùng xa cách rồi.
“A Luật, các con chuẩn bị khi nào muốn đứa nhỏ a?” Bà hỏi cực kì uyển chuyển, bọn trẻ không gấp, nhưng bà gấp a, nhìn người khác đều có cháu trai, các hai ông bà già này thực sự là nhìn không nổi nữa.
Chân tay Lý Mạn Ni có chút luống cuống, cúi đầu, tay đặt ở trên bụng nhỏ của mình, cô cũng muốn, thật sự rất muốn, nhưng vẫn luôn không có, không có thì làm sao bây giờ, cũng không thể đem nhét vào a.
Trên mặt cô có chút tái nhợt, không dám ngẩng mặt nhìn người.
“Mẹ, bọn con còn chưa muốn có con sớm như vậy, chờ một thời gian nữa đi ạ” anh đem tay đặt lên phía trên bả vai của Tống Uyển, đem tất cả mọi chuyện đẩy hết lên người mình.
Nói anh yêu vợ như mạng, tuyệt đối không quá.
“Được rồi, các con muốn sao thì tùy, mẹ không quản nữa.” Tống Uyển hơi thở dài một hơi, đối với đứa con trai xuất sắc này, bà kỳ thật cũng không lo lắng, mà bà tin tưởng, anh cũng sẽ không làm bà thất vọng, bởi vì anh từ nhỏ đến lớn, trước nay đều chưa từng làm bà thất vọng.
Sau khi Tống Uyển đi, Sở Luật ngồi ở trên sô pha, Lý Mạn Ni lúc này ôm lấy eo anh hỏi, “ Luật, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đôi mắt anh có chút trầm xuống, anh đem Lý Mạn Ni ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, “Còn có thể làm sao bây giờ? Anh cũng không gấp, em lo lắng như vậy, chẳng lẽ là đang nghi ngờ năng lực của chồng em sao?”
Anh nhấp môi, trầm ngâm.
“Sao có thể?” Lý Mạn Ni ngượng ngùng chui vào lòng anh, trên má nổi lên một ít đỏ ửng, đồng thời tâm tư cũng không khỏi ngượng ngạo một chút, tuy rằng bọn họ cũng không khả năng mỗi ngày đều làm chuyện vợ chồng, nhưng mà, ở trên giường người đàn ông này luôn dùng mười phần công lực, anh vẫn luôn ôn nhu đối xử với cô như lúc tân hôn vậy.
Làm cho cuộc sống của cô mỗi ngày trải qua đều rất hạnh phúc.
Chỉ là, Sở Luật, người đàn ông này có thể dùng từ ôn nhu để hình dung sao? Có lẽ là cô thật sự không quá hiểu biết Sở Luật, anh kỳ thật vốn là rất cuồng dã, càng hỏa bạo một ít, cũng càng phóng túng một ít.
“Đúng rồi, em đi pha cho anh một ly cà phê nhé” Lý Mạn Ni đứng lên, đỏ mặt đi về phía phòng bếp, nếu không đi, cô không biết mình sẽ làm gì Sở Luật nữa, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng mà, cô cũng không quá thích việc chủ động.
Sở Luật nhấp môi mỏng ngồi ở trên sô pha, con ngươi lúc này thâm vô pháp phỏng chừng, anh từ trên người lấy ra hộp thuốc, mở ra, từ bên trong rút ra một cây, sau đó bật lửa, trong ௱ôЛƓ lung, gương mặt người ông thoáng hiện ra chút bi thương.
Đây là cuộc sống mà anh muốn sao? Rõ ràng lúc ấy chờ mong như thế, nhưng bây giờ, tựa hồ lại là biến thành một loại nhẫn nại, không biết là đang nhẫn nại chính mình, hay là nhẫn nại người khác, cuộc sống đần độn vô vị này, anh thật sự muốn sao?
“Tiên sinh, ngài có điện thoại” người làm đi đến, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại, Sở Luật đứng lên, tiếp nhận, thời gian ba năm, thật sự thay đổi rất nhiều, ngay cả tiểu hồng cũng đã rời đi, bảo mẫu thay đổi một người rồi một người, thậm chí anh cũng không có cách nào để nhớ mặt họ.
Dập tắt điếu thuốc trên tay, anh dựa vào sô pha. “Alo……” thanh âm trầm thấp đầy từ tính vang lên.
“Là em, anh họ, hôm nay em muốn xin nghỉ, cho nên em sẽ không đến công ty” bên kia rất mau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Đỗ Tĩnh Đường.
“Ừ, anh đã biết” Sở Luật chỉ là nhàn nhạt ứng quá, bất quá, lại không ngoài từ trong điện thoại truyền đến âm thanh của người đàn ông khác.
“Đỗ Tĩnh Đường, chú thu liễm một chút cho anh, đừng để chú em biết, nếu không, bà ấy sẽ bị chú làm cho tức ૮ɦếƭ, bà ấy muốn cú nối dõi tông đường, chú lại một hai phải đem bản thân bẻ cong, đúng là tìm đường ૮ɦếƭ.