Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 38

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Sáng sớm, đập vào mắt là một căn phòng sáng ngời, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự lạnh lẽo của căn nhà kho. Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong lòng, sau đó cho cô bé ăn một chút nước mì pha loãng, lúc này mới đi ra ngoài. Cô vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt của con gái, vô tình khiến Tiểu Vũ Điểm thức giấc. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm cô, hai tay nhỏ nắm chặt ao quần của cô.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ nhất định sẽ kiếm được việc làm, đến lúc đó con có thể ăn sữa bột, không cần ăn mì pha loãng, cũng có thể chuyển tới một căn nhà mới, sẽ có máy sưởi, cũng có thể tắm, còn có cửa sổ"
Ôm chặt con gái trong lòng, cô đi ra bên ngoài. Một năm trôi qua, những người đó có lẽ đã sớm quên mất Hạ Nhược Tâm chật vật kia, nhớ đến sẽ chỉ là một Lý Mạn Ni hạnh phúc. Cô không nuốn biết được tin tức gì về họ, nhưng là, đôi khi lại cảm thấy bất lực.
Cô biết, người đàn ông kia rất thương cô ta, cũng rất yêu cô ta.
Thì ra không phải không có tình yêu, chỉ là, tình yêu của anh ta trước đến nay chưa từng đặt trên người Hạ Nhược Tâm mà thôi.
Nhưng là, hiện tại cô đã có một người đáng để yêu hơn, chính là bảo bối trong lòng cô này. Cô chỉ cần sống yên ổn với con gái của mình, như vậy tất cả đều không quan trọng.
Cô không nghĩ đi yêu người đàn ông nào khác, cũng không muốn.
Chuyện quá khứ, còn chưa làm cho cô hiểu rõ ra sao?
"Tiểu Vũ Điểm con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm được con việc mới" dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô trong trẻo mà kiên định đến dị thường, mà bé con trong Ⱡồ₦g иgự¢ cũng mở to đôi mắt ngắm nhìn thế giới bên ngoài, hai viên mắt to tò mò nhìn khắp nơi. Chỉ là, khi nhìn thấy có người để ý đến mình, lại vội vàng chui vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mẹ, sau đó lại trộm liếc mắt một cái.
Chỉ là, có một số việc, không hề đơn giản như Hạ Nhược Tâm nghĩ. Công việc ở bên ngoài không dễ tìm, đặc biệt là một người phụ nữ tay mang theo trẻ sơ sinh như cô, còn tay trái của cô, dùng không được bao nhiêu lực.
Cô không thể để Tiểu Vũ Điểm ở nhà một mình, càng không thể đưa cho ai trông giúp. Tiểu Vũ Điểm là tính mạng của cô, cô không rời khỏi bé được. Cô không có kinh nghiệm làm việc, chỉ biết vẽ một chút, nhưng là, thứ này lại không thể đổi thành cơm ăn được. Đến bây giờ cô mới biết, thì ra, cô lại vô dụng đến vậy.
Ngồi nghỉ chân trên ghế ở ven đường, cô cho bé uống nước. Bé con nho nhỏ căn bản không biết tiếng thở dài thầm kín của mẹ, đôi tay nhỏ ôm lấy bình sữa 乃ú, 乃ú xong lại rúc vào lòng mẹ, càng tò mò với thế giới bên ngoài. Bé thích nơi đông người, thích những thứ có màu sắc tươi sáng, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm. Mẹ lại đi tìm, mẹ cũng không tin một người lớn thế này lại bị đói ૮ɦếƭ" Cô đứng dậy, vẫn chưa từ bỏ ý định cầm lấy báo. Thẳng cho đến khi cô đến trước cửa một thương trường, nơi này đang tuyển người sao? Chỉ là...
Cô đang hoài nghi, người như cô, có thể làm việc gì?
Cô đi vào, một thân áo quần cũ nát không giống như người có thể bước vào đại thương trường, hơn nữa trên tay còn bế một đứa bé đã ngủ.
"Xin hỏi, nơi này đang tuyển người phải không?" Cô cầm lấy tờ báo, hỏi một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Người phụ nữ hồ nghi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hất mặt về phía bên trái, trên mặt có nhàn nhạt khinh thường, "Ở bên đó, không phải bên này. Hơn nữa, nhớ, cửa đó dành cho khách nhân ra vào, không phải cho cô bước vào"
Cô ta dùng cằm mà nhìn Hạ Nhược Tâm, có lẽ vì không thích một người phụ nữ đã sinh con lại xinh đẹp hơn cô ta.
Sắc mặt Hạ Nhược Tâm đầy xấu hổ, vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý" Cô cúi đầu, ôm chặt con gái đã ngủ trong lòng, nhàn nhạt cười. Chẳng sao cả, cô nếm mùi thất bại rất nhiều, bị người cười nhạo cũng thành thói quen, nếu da mặt của cô mỏng, có lẽ đã sớm bị nói đến ૮ɦếƭ.
Cô quay người, đi theo phương hướng người phụ nữ kia chỉ. Mà lúc này Tiểu Vũ Điểm lại tỉnh, nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ kia.
Đôi mắt trong suốt không vướng tạp trần, sẽ làm người khác cảm thấy tự ti. Bé cứ trợn tròn mắt nhìn, người phụ nữ kia nhìn thấy gương mặt bé, nhất thời nhìn mãi không dứt, thậm chí cô ta còn cảm thấy mặt bị nhìn đến cháy bừng.
Người làm công, không có gì đáng để xấu hổ, cũng không hề đê hèn, bọn họ dùng chính đôi tay của mình để nuôi sống mình.
Hạ Nhược Tâm đi tới nơi người phụ nữ kia chỉ, đi vào, bên trong toàn bộ đều là đàn ông, chỉ có một mình cô là nữ.
"Cô đến đây tìm việc làm?" Một người đàn ông nhìn giống như chủ quản nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới. Quả nhiên, Hạ Nhược Tâm bị mọi người chán ghét kia đã sớm biến mất trong mắt mọi người, thời gian một năm, sẽ có chuyện mới phát sinh, mà chuyện cũ, sẽ dần bị thời gian làm nhạt đi. Con người là loài dễ quên nhất, minh tinh còn có thể bị lãng quên, huống chi là một người bình thường.
Hạ Nhược Tâm gật đầu, chỉ là không biết anh ta vì sao lại dùng đôi mắt như vậy nhìn cô. Cô cẩn thận ôm bé con trong иgự¢, lòng đầy bất an, sẽ không phải lại là, không cần cô đấy chứ?
"Tôi cái gì cũng làm được, cũng không sợ chịu khổ!" Cô tiến lên một bước. Nếu thật sự không thành công, hôm nay trở về cô chỉ có thể ăn dưa muối uống nước sôi.
"Nhưng là, công việc này không thích hợp với cô" Người đàn ông nghiêng đầu, giải thích nói, "Nơi này của chúng tôi là thương trường lý hoá vien, nói thông tục ra chính là làm khuân vác, cô làm được không?"
"Hơn nữa cô còn có... " Anh ta chỉ vào đứa bé trong иgự¢ Hạ Nhược Tâm, không phải là cô muốn ôm đứa bé đó làm việc chứ?
"Con bé rất ngoan, sẽ không khóc nháo, hơn nữa chúng tôi thật sự rất cần một công việc!" Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Bé thật sự rất ngoan, vẫn luôn nằm im không khóc không nháo.
Người đàn ông kia lại do dự một hồi. Không phải anh ta không có lòng đồng tình, nhưng là công việc này thật sự quá nặng, không thích hợp để phụ nữ làm.
"Tôi có thể" Hạ Nhược Tâm dùng sức gật đầu một cái, cô cái gì cũng làm được, chỉ cần cho cô tiền, để con gái của cô có thể được uống sữa bột là được.
Ngữ khí của cô gần như cầu xin, làm người đàn ông kia lần thứ hai do dự, như thể từ chối người phụ nữ này chính là tội ác tày trời.
Mà đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm cũng mở to đôi mắt ra nhìn. Hai người đều có đôi mắt to rất đẹp, bị hai đôi mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn chằm chằm khiến anh ta không có cách nào nói lời từ chối.
"Được rồi, trước cô cứ làm thử, nếu không được thì hãy đi thôi" Anh ta đứng lên, dù sao kiên trì được hay không thì chỉ có thể xem cô. Cũng không phải không có phụ nữ kiên trì được, chỉ là thời gian không dài mà thôi. Sức lực giữa nam và nữ có khác biệt, phụ nữ lại còn dám đi tranh bát cơm với đàn ông, đây chẳng phải là hết việc để làm rồi sao?
"Cảm ơn" Hạ Nhược Tâm thiếu chút nữa phát khóc. Cô rốt cuộc cũng tìm được việc làm, có lẽ tương lai rất vất vả, nhưng là, đồng thời cô cũng thấy được bóng dáng của hạnh phúc.
Cô cười ôm chặt con gái, mà Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ bắt lấy tóc của mẹ, môi nhỏ cũng cong lên.
Hai mẹ con cô rất nhanh sẽ có nhà mới.
Hạ Nhược Tâm cột Tiểu Vũ Điểm trước người, các thực như lời cô nói, đứa bé rất ngoan. Lúc này, trên vai cô cõng một túi đồ vật, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cánh tay trái ẩn ẩn đau, thật nặng. Nhưng là, chỉ cần đối diện với đôi mắt to tròn của con gái, cô liền không nhịn được cười.
Lúc nghỉ ngơi, có khi cô sẽ dùng ngón tay đùa bỡn với bé, có khi lại đút bé uống nước. Một người phụ nữ làm việc thế này cũng không dễ dàng, cho nên nhiều lúc mọi người sẽ để cô vác đồ nhẹ hơn.
Ai bảo trên đời này không có người tốt. Cô đã gặp được người tốt, còn gặp rất nhiều.
Cô dựa vào một bên tủ, trong tay cầm một bình sữa, cẩn thận cho bé con 乃ú. Bả vai rất đau, tay trái cũng nhấc lên đầy khó khăn, nhưng đối với bé con, cô vẫn luôn cẩn thận. Mà Tiểu Vũ Điểm ăn no xong, chỉ là an tĩnh ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm, không nháo không khóc.
Cô dùng tay phải ôm bé con, đi ra từ cửa hông. Cô vĩnh viễn nhớ tới lời nói của người phụ nữ kia, cửa chính giành cho khách, cho nên cô chỉ cửa hông.
"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nha" hôn hôn mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm dường như cũng thích nói chuyện với mẹ, y y nha nha không biết đang nói gì, tay nhỏ thỉnh thoảng còn lộn xộn.
Hạ Nhược Tâm nhét tay nhỏ của bé vào trong quần Áo của mình, như vậy liền không bị lạnh.
Mà cô cũng không biết, cách đó không xa, có đậu một chiếc Lamborghini màu đen. Xe cô quen thuộc, người cũng vậy, biển số xe cũng thế.
"Luật, anh đang nhìn gì vậy?" Lý Mạn Ni ôm eo của anh, nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ là không có ai cả.
"Không có gì" Sở Luật nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thuận thế để Lý Mạn Ni dựa vào vai của mình, chỉ có đôi mắt đen kia tựa như hiện lên cái gì.
Ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào tóc Lý Mạn Ni, biểu tình dường như có chút hoảng hốt nhàn nhạt. Bóng lưng của người phụ nữ vừa rồi dường như rất giống...
Người phụ nữ kia.
Hạ Nhược Tâm trở lại nhà kho nơi mình đang sống, buông con gái đã ngủ say xuống, đi thu quần áo để giặt. Ban ngày đi khuân vác, ban đêm còn phải giặc quần áo, thân thể của cô đã sớm bị số công việc đó làm cho kiệt quệ. Nhưng là, chỉ cần nghĩ tới con gái sẽ có bột để ăn, hai mẹ con cô sẽ có phòng ở mới, cô liền cảm thấy sức lực dồi dào.
Cô mỗi ngày đều sẽ mang theo con gái đi làm, từng ngày từng ngày, dường như đã thành một loại thói quen trong cuộc sống.
"Nhược Tâm, cô đi đưa thứ này đi, có một vị khách đang cần lễ phục. Vốn không phải là trách nhiệm của chúng ta, nhưng cấp trên giáo, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo" Một chàng trai đặt một bộ lễ phục vào tay Hạ Nhược Tâm, còn dặn dò, "Nhanh lên một chút, khách đang cần gấp"
Chỉ là, người này nhìn thấy trên người Hạ Nhược Tâm còn cột một đứa bé, có chút do dự, "Nhược Tâm, thật xin lỗi, nơi này ai cũng có việc, chỉ có cô đi được, chỉ là bên ngoài... "
Hạ Nhược Tâm ôm chặt cái hộp trong tay, hơi nhấp môi, cuối cùng cười với chàng trai kia, "Không sao, tôi đi nhanh về nhanh"
Cô đi ra ngoài, tay còn lại ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong Ⱡồ₦g иgự¢. Bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa mưa rất lớn. Cô cúi đầu, dùng áo quần bao chặt đứa bé.
"A nha..." Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ gãi gãi quần áo của mẹ, một đôi mắt to thỉnh thoảng chớp chớp, gương mặt phấn nhộn cực kỳ đáng yêu.
Đi ra bên ngoài, quả nhiên, trời mưa cực kỳ lớn. Cô mở quần áo của mình ra, bao bọc con gái càng chặt, mở dù ra, sau đó chạy vào trong làn mưa. Cô tận lực đặt dù ở phía trước, Tiểu Vũ Điểm trong lòng cô, còn chiếc hộp kia đều được bảo hộ rất tốt, một chút mưa cũng không dính vào. Mà mặt của Tiểu Vũ Điểm dán vào trên иgự¢ cô, cũng không hề nhận ra sự không thích hợp nào.
Trong màn mưa, rất dễ để thấy một người phụ nữ đang chạy gấp gáp. Trên lưng cô đã ướt một mảnh, nhưng vẫn chạy không ngừng, giày cũng bị nước mưa làm bẩn, thậm chí cả người đều lạnh đến thấu xương.
Chờ đến khi chạy đến trước cửa nơi cần giao đồ, cô hơi sửng sốt một chút. Đây chẳng phải là phòng làm việc của Tần Lạc sao? Vòng đi vòng lại, thế nhưng cuối cùng cô cũng đến nơi này, thế giới này đúng thật là nhỏ, vì sao lại gần như vậy chứ, xa hơn một chút cũng không được sao?
Cô phức tạp đứng ngoài cửa, xuyên thấu qua pha lê trong suốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ rực rỡ loá mắt đang ngồi trên ghế kia.
Đây chính là nơi Sở Luật biến cô thành công chúa, cũng là nơi đẩy cô vào địa ngục. Cô buông chiếc hộp trong tay xuống, trên gương mặt có chút tái nhợt nhàn nhạt, tóc cũng ướt nhẹp.
Cô cẩn thận mở quần áo trên người mình, phát hiện tiểu gia hoạt kia ngủ cực kỳ say, gương mặt dường như đỏ lên một chút, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chu chu, dường như có chút đói bụng.
Cô yêu thương vỗ vỗ gương mặt nhỏ của con gái, lúc ngẩng đầu, sự đau xót nơi đáy mắt đã giảm đi một ít. Bọn họ có hạnh phúc của bọn họ, mà cô cũng đã có hạnh phúc riêng của mình.
Cửa được đẩy ra, có một người đi ra, không xác định hỏi, "Cô đến đưa đồ đúng không?"
Hạ Nhược Tâm gật gật đầu, đưa chiếc hộp trong tay qua. Chiếc hộp không hề bị ướt chút nào, chỉ là lưng cùng giày của cô đều ướt đẫm.
Cô đánh rùng mình một cái, đôi tay ôm chặt con gái trong lòng. Cũng không biết, con gái của cô có lạnh không?
Lúc này, một chiếc xe hơi cao cấp ngừng lại, một loại hơi thở khiến cô cảm thấy áp lực dồn đến. Cô vội vàng tránh qua một bên, lúc này người ôm chiếc hộp kia cũng phát hiện lưng Hạ Nhược Tâm ướt đẫm, kỳ quái nghĩ.
Cô như vậy là bung dù hướng về phía trước quá đi? Hơn nữa cái công ty kia rốt cuộc là làm việc thế nào, sao lại để một người phụ nữ như thế mang áo quần đến, nếu để bị ướt, bọn họ dù cho là ai cũng đền không được đâu!
Lúc này, từ trong xe bước ra một đôi chân hữu lực. Đôi giày da màu đen giẫm lên nước mưa, anh một ánh mắt cũng không liếc loạn dù chỉ một cái, trực tiếp bước vào bên trong.
Người đàn ông kia mở chiếc hộp Hạ Nhược Tâm mới đưa tới, bên ngoài hộp không bị ướt, bên trong càng không. Bên trong là một bộ lễ phục màu bạc, từ lễ phục cho đến giày, túi xách không thiếu thứ gì.
Tần Lạc dựa ở một bên, trầm mặc như đang bình luận một kiện vật phẩm. Anh xác thực là sẽ khiến cho người phụ nữ này xinh đẹp hơn, nhưng là, người phụ nữ này không phải là mẫu người anh muốn kia, cũng không thể trở thành một bộ tác phẩm tốt được.
"Tần Lạc, đã xong chưa?"
Người đàn ông từ cửa bước vào, vừa tiến vào liền hỏi.
Tần Lạc lười biếng đứng lên, anh xoa xoa mắt, "Mỗi lần tới đều là thế này, cậu cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao" Anh không cao hứng hừ hừ.
"Chuyên viên trang điểm cũng có thời điểm linh cảm cạn kiệt, cũng có lúc tâm tình không tốt. Tôi mặc dù không có kỳ sinh lý như phụ nữ, nhưng trong tháng vẫn có mấy ngày không làm việc, hiện tại, chính là mấy ngày này"
Sở Luật nhướng mày. Anh cũng không biết rốt cuộc đắc tội với người này chỗ nào, mà mỗi lần gặp đều giống như anh thiếu cậu ta rất nhiều tiền vậy.
"Được rồi, Lý tiểu thư, lễ phục đã được đưa tới, cô có thể đi thay" Tần Lạc đặt ௱ôЛƓ xuống ghế sô pha, bắt chéo chân. Đối với một Lý Mạn Ni mờ mịt vẫn là coi như khách sáo, dù sao cũng là khách, lễ phép vẫn là điều cần thiết.
Mà khi Lý Mạn Ni vào phòng thay đồ, Tần Lạc mới buông hai chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh, như cười như không nhìn Sở Luật.
"Cậu muốn biết cái gì?" Sở Luật hào phóng thoải mái cho anh rà quét. Hai người cũng xem như bạn lớn lên từ nhỏ, mặc chung một cái quần, tất nhiên đối với cảm xúc của đối phương cũng tính là hiểu biết ba phần.
"Tôi muốn biết người phụ nữ kia giờ ở đâu? Tôi đã nói rồi, nếu không cần thì tặng cho tôi, tôi cần một tác phẩm tốt" Tần Lạc đặt một ngón tay lên cằm, nhẹ nhàng làm động tác sờ sờ. Động tác này, biểu cảm này, thật là mất hồn.
Mà sắc mặt Sở Luật liền trần xuống, khí lạnh trên người càng dày thêm.
"Tần Lạc, tôi đã nói rồi, không được đánh chủ ý lên cô ấy" Mà cô ấy trong miệng anh là ai, cả hai đều hiểu rõ.
"A... Cậu không cho phép? Với thân phận gì? Với lý do gì? Cậu cho rằng bây giờ cậu là ai? Chồng của cô ấy? Hay là chồng trước?" Tần Lạc không ngại châm chọc. Anh ta không sợ Sở Luật mặt lạnh cùng thủ đoạn của anh, hiện tại trong bụng anh ta đang có một ngọn lửa. Người đàn ông này là kẻ đã hủy hoại một tác phẩm tuyệt vời.
Nắm tay bên người Sở Luật nắm chặt, sau đó nở một nụ cười lạnh, "Người phụ nữ kia đã ૮ɦếƭ, nếu cậu muốn tìm, vậy cậu có thể đi tự sát. Nhảy xuống biển, thắt cổ, nhảy vào xe, cái gì cũng được"
Tần Lạc nhún nhún vai, "Mất đi một tác phẩm tốt, tôi sẽ đau lòng, sẽ đau răng, nhưng là, tôi còn không cho rằng, thứ kia còn quan trọng hơn cả mạng của mình"
"Còn cậu?" Anh đứng lên, đi về phía Sở Luật, môi đỏ xinh đẹp nhẹ cong, "Cậu hỏi tim mình một chút, cậu có thật sự muốn cô ấy ૮ɦếƭ hay không? Cô ấy ૮ɦếƭ rồi, cậu có thật sự cao hứng, hưng phấn hay không?"
Tần Lạc để lại một câu ý vị thâm trường như vậy, hai tay đút túi quần, sau đó đi qua Sở Luật. Chỉ là đi vài bước, lại quay đầu lại.
"Tôi có khi cảm thấy tôi đôi khi có chút biến thái, mà cậu, còn biến thái hơn cả tôi. Thích tra tấn người khác, còn thích tra trấn cả chính mình"
Nói xong, còn nhướng nhướng mày. Hàng lông này thật dày, thập phần có sự mỹ lệ nam tính. Tuy rằng ngũ quan có chút âm nhu, chỉ là, không có ai xem anh như phụ nữ cả.
Anh đẹp, rất trung tính, có chút yêu mị, mà là yêu mị của đàn ông, chứ không phải của phụ nữ.
So với Sở Luật âm tình bất định, loại người mà người khác đoán không ra tính cách như Tần Lạc, dường như càng phiền toái hơn. Bởi vì bạn sẽ không biết, giây tiếp theo anh ta có nổi điên lên, trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ bạn hay không.
Mà lúc này, cửa phòng thay đồ được mở ra, Lý Mạn Ni mang theo làn váy thật dài đi ra. Tần Lạc ngay cả xem cũng không muốn xem. Không phải khẩu vị của anh ta, ngay cả nhìn cũng đã không thích rồi.
Người phụ nữ bình thường như vậy, mặc mấy bộ đó vào, cũng chẳng đẹp đến chỗ nào.
"Luật" Lý Mạn Ni đi tới trước mặt Sở Luật, rồi lại đi một vòng, "Anh xem em mặc vậy có đẹp không?" Cô trộm ngắm qua gương, trách không được có nhiều minh tinh dùng cách gì cũng muốn anh ta tạo hình cho mình. Đôi tay của anh ta thật sự sẽ giao cho phụ nữ một linh hồn mỹ lệ, một giấc mộng công chúa mỹ diệu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc