"Không sao không sao, mẹ ở đây, bé cưng ngoan nào" Cô cẩn thận vỗ về đứa nhỏ, thân hình nho nhỏ vươn tay bắt được áo trước иgự¢ cô, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng, giống như cả người là một quả cầu lửa nhỏ.
"Ông trời ơi, là đứa bé!"
Vị bác gái kia cực kỳ kinh ngạc chỉ vào đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm, đứa bé này, sao lại cứ thế mà sinh ra được chứ.
"Nhược Tâm, đứa bé này làm sao sinh ra được vậy?" Có người đột nhiên hỏi, Hắn Nhược Tâm ôm chặt con gái của mình hơn một chút, nở nụ cười nhợt nhạt như cũ, "Là cháu tự mình sinh ra, nó chỉ mới sinh ra được một ngày, là một bé gái"
Hạ Nhược Tâm nói, đôi tay vẫn luôn ôn nhu vỗ về đứa bé trong иgự¢.
"Đứa bé ngoan, thật vất vả cho cháu rồi" Một bác gái có chút đau lòng cho cô gái trẻ chỉ mới qua hai mươi này, tại sao lại đáng thương đến như vậy, sinh đứa bé ra cũng không ai chăm sóc, chỉ lặng lẽ ngồi ở nơi này.
"Không vất vả, vì con bé, cháu chịu đựng được tất cả" Hạ Nhược Tâm lắc lắc đầu, thật sự không cảm thấy bao nhiêu khổ, tuy rằng đứa bé này thiếu chút nữa khiến cô đau đến ૮ɦếƭ, nhưng cô nguyện ý, cô thật sự nguyện ý chấp nhận nỗi đau đó. Bé con là sinh mệnh của cô, là hy vọng để sống sót của cô.
"Đứa bé lớn lên thật tốt" Một bác gái có kinh nghiệm không ngừng tán thưởng, gương mặt nhỏ con xinh xắn kia, tuy rằng vẫn thực nộn, nhưng không khó nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp.
Bà sống hơn nửa đời, vẫn là lần đầu tiên gặp được một bé gái sơ sinh đẹp đến như vậy.
Bà lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm. Thật ra cũng khó trách, Nhược Tâm lớn lên vốn xinh đẹp, đứa bé sinh ra sao có thể xấu ở chỗ nào được cơ chứ.
"Nhược Tâm, đứa bé tên là gì?" Mấy vị bác gái này quả thực không muốn dời mắt của mình đi, đứa nhỏ này thật quá làm cho người ta yêu thích.
Hắn Nhược Tâm sửng sốt, dường như cô chưa từng nghĩ tới việc đặt tên cho con gái của mình.
Cô ngẩng đầu. Lúc này, bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng trong không khí như vẫn còn lưu lại một chút hương vị của mưa.
Cô lại dỗ dỗ tiểu gia hỏa ngủ cực kỳ ngọt ngào trong lòng, môi nhẹ nhàng con lên, tạo ra một núm đồng tiền xinh xắn, ôn nhu.
"Tiểu Vũ Điểm, con bé sẽ tên là Tiểu Vũ Điểm, sinh ra vào ngày mưa, chính là Tiểu Vũ Điểm của mẹ"
Cô cúi đầu gần sát với gương mặt non mềm nhỏ nhắn kia, cảm nhận làn da nộn không thể tả của con gái, Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của cô.
Cô có thể để mình chịu ủy khuất, nhưng lại không thể để đứa bé chịu ủy khuất. Cô có thể không ăn uống, nhưng là, vẫn luôn dành những thứ tốt nhất cho bé.
Nhưng là, cô cũng sẽ có lúc có tâm nhưng bất lực.
Ôm con gái trong lòng, cô nhẹ nhàng hôn gương mặt nhỏ xinh kia, "Tiểu Vũ Điểm, thật xin lỗi, là mẹ vô dụng" Cô nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt theo gò má chậm rãi rơi xuống gương mặt của bé con.
Có lẽ là vì đứa bé còn quá nhỏ, cũng có lẽ vì lúc mang thai, cô thường xuyên ᴆụng nước lạnh, cho nên, thân thể đứa nhỏ này cực kỳ suy yếu. Con bé thường sinh bệnh, làm cho cô phải dung hết tất cả tiền tích góp được, hơn nữa, cô còn mượn xung quanh rất nhiều tiền, hiện tại cũng không biết phải đi đâu để mượn.
Hơn nữa, cảm giác khiến cô vô lực nhất chính là, cô không đủ sữa cho con gái ăn. Con bé hiện tại đã rất đói bụng, nhưng cho dù cố hết sức 乃ú ʍúŧ, vẫn không có sữa chảy ra.
"Oe...." Bé con ủy khuất mếu máo, mẹ đang khóc, bé cũng khóc. Nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, khiến Hạ Nhược Tâm nhìn thấy tâm càng đau, khóc càng hung.
Con gái đáng thương của cô, chỉ mới sinh ra mấy ngày, đã phải chịu cảnh đói bụng, nhưng cô thật sự không còn tiền để mua sữa bột cho bé. Cô bưng bát nước cháo loãng bên cạnh mình lên, múc một muỗng đặt ở bên cạnh con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, ăn một chút đi được không? Ngoan, ăn một chút thì sẽ không đói bụng nữa" Đứa bé liếm liếm môi nhỏ của mình, sau khi phát hiện không có chương vị liền không muốn ăn, oà khóc lên.
Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bé khóc, lòng đau muốn ૮ɦếƭ, "Mẹ cầu con, con ăn một chút đi, được không?" Cô lại đặt cái muỗng bên khoé miệng đứa bé, lúc này đây, có lẽ đứa bé đã rất đói bụng.
Bé bắt lấy áo quần của mẹ, môi hồng dẫu lên, biểu tình như một chú mèo nhỏ đang cáu kỉnh, nhưng đến cùng, vẫn là há miệng ăn một ngụm, rồi lại một ngụm. Sau khi bé ăn xong, liền ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm lại gắt gao ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng nói thật xin lỗi.
"Tiểu Vũ Điểm..." Cô nhẹ gọi tên của con gái, tay nhẹ đong đưa. Cô không có nôi cho bé, cánh tay của cô chính là cái nôi thiên nhiên.
Mà đứa bé này xác thực rất ngoan, có lúc ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng. Con bé cũng quen ăn nước cháo loãng, từng ngày lớn lên, chỉ là cuộc sống của hai người ngày càng cực khổ.
Dựa vào một mình cô giặt áo quần cho người ta, cùng thêm làm vài món thủ công, đích xác muốn nuôi một đứa bé là quá khó khăn, đặc Việt là đứa bé lại rất hay sinh bệnh, đây là chuyện cần phải tiêu rất nhiều tiền. Đối với một người không có chút tiền tích góp nào như cô, đây thật đúng là dậu đổ bình leo.
Mà hiện tại áo quần cô cần giặt ngày càng nhiều, có khi mệt đến mức tay cũng không thể nâng lên, có chút thời gian cũng không nghỉ ngơi, liền đi làm mấy thứ thủ công. Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ của con gái, cực nhọc nào cô cũng chịu đựng được.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu con gái, gương mặt bé cực kỳ đỏ. Cô nghĩ cũng chưa nghĩ liền ôm bé chạy ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm của cô phát sốt rồi.
Trong bệnh viện, cô khẩn trương ngồi trên ghế. Cô ngẩng đầu, mà cách đó không xa trên TV đang phát sóng một buổi đấu giá, màn ảnh chợt loé, dừng lại trên người một đôi nam nữ, tất cả ánh đèn như đều tụ quanh họ, nháy mắt, tất cả sáng rọi đều bị họ ςướק đi.
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tim như bị ai nắm, cực kỳ khó chịu.
Thật lâu không thấy, bọn họ dường như sống rất tốt, rất yêu nhau. Mà trên thế giới này ngoại trừ con gái, không ai cần cô cả.
Cô đặt tay lên иgự¢ của mình, không muốn nghe, cũng không muốn xem, chỉ là thanh âm bên trong vẫn luôn truyền đến tai cô.
Cô đặt tay lên cổ, trên cổ trống trơn. Cố nhắm chặt hai mắt, lại sắp có thứ gì đó từ trong mắt chảy ra.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, một đám sương mù chặn tầm mắt của cô, ௱ôЛƓ lung không rõ ràng.
Cô chớp chớp mi, lúc này mới mang loại mơ hồ đó đi, nhưng lông mi lại ướt đẫm, có chút nhàn nhạt vô lực.
Màn ảnh không ngừng tụ lại trên người hai người kia. Bọn họ rất xứng đôi, nếu bọn họ không xứng, còn ai có thể xứng với anh?!
Mà lúc này, trong phòng đấu giá, Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật. Thỉnh thoảng sẽ có phóng viên chụp ảnh bọn họ, cô cười cũng ngày càng ngọt ngào xinh đẹp, cũng càng thêm sáng lạn, giống như muốn khoe sự hạnh phúc cùng đắc ý của mình. Cô đang phơi bày ra sự hạnh phúc, cũng là đang tú âи áι.
Mà cô hiện tại cũng sống rất tốt, Sở Luật đối với cô có cầu tất ứng, rất yêu cô. Cô muốn cái gì, anh đều sẽ làm được, mỗi một ngày, cô đều sống hạnh phúc như vậy.
"Em muốn cái gì, nói cho anh, anh sẽ mua cho em" Sở Luật quay đầu lại, duỗi tay đặt lên đầu tóc Lý Mạn Ni, ôm chặt eo cô, trong con ngươi lộ ra âm trầm. Hai mắt anh nhìn lên đài, có cảm giác như đã qua mấy đời, dường như ngày hôm qua, anh cũng đã ôm một người phụ nữ khác vào đây.
Anh cũng từng nói một câu như vậy, mà cô cái gì cũng không cần. Nhưng là, anh vẫn mua cho cô chuỗi vòng cổ thực quý, lại không phải thiệt tình, vì anh có mục đích của anh.
Lúc này đây, đối với Lý Mạn Ni anh không có bất cứ sự tính kế nào, chỉ đón giản muốn cho cô thứ tốt nhất mà thôi. Anh cảm thấy mình như đang nhớ đến người phụ nữ kia, liền sẽ đối xử tốt hơn với Lý Mạn Ni.
Giống như chỉ có như vậy, mới làm anh không lại suy nghĩ đến cái gì? Không nhớ đến cái gì đó.
"Được" Lý Mạn Ni dựa đầu lên vai Sở Luật, đôi mắt lại thỉnh thoáng nhìn lên đài. Phụ nữ thích trang sức châu báu, đây giống như đã là thiên tính, mà cô cũng thích.
"Luật, em thích cái vòng cổ kia" Lý Mạn Ni chỉ vào chuỗi vòng cổ bằng kim cương được người chủ trì cầm trên đài. Cô từng nghe nói qua, anh dùng 3 trăm vạn mua một chuỗi vòng cổ cho Hạ Nhược Tâm, cô cũng muốn, hơn nữa còn phải đắc hơn cái đó.
Sở Luật nhìn chiếc vòng cổ kia, trong lòng có một loại buồn bực nói không nên lời.
"Đây là chiếc vòng cổ nữ hoàn Anh từng mang, mỗi một viên đá trên đó đều là nhân công tự tay mài dũa, hơn cả trăm viên, viên lớn viên nhỏ, trọng lớn khác nhau. Giá khởi điểm của chiếc vòng cổ này là 300 vạn, xin mời các vị ra giá"
Đây tuyệt đối là món có giá cao nhất của buổi đấu giá hôm nay, tất nhiên cũng là thứ quý nhất.
"300 vạn!" Có người mở miệng.
"350 vạn!" Lại có một người khác, dường như tất cả mọi người đều cực kỳ có hứng thú với chiếc vòng cổ này. Phải biết rằng kim cương giá trị không giảm được, huống chi, nó từng được nữ hoàng Anh mang vào. Có khi chỉ cần có cái danh được người có danh tiếng sờ vào, chạm vào, giá cả bán ra có thể cao hơn giá trị thực tế của nó rất gấp chục lần, có khi gấp trăm lần, huống chi người đó lại còn là nữ hoàng Anh.
"500 vạn!"
"800 vạn!"
Giá vẫn không ngừng được tăng cao. Lý Mạn Ni nhẹ nhàng cắn môi đỏ, thỉnh thoảng nhìn lên đài, cô sợ chiếc vòng cổ kia sẽ bị người mua mất. Nhưng là, Sở Luật vẫn ngồi ở đó, lưng dán vào ghế, lãnh đạm lười biếng thưởng thức chiếc đồng hồ trên tay.
Lý Mạn Ni muốn nói cái gì đó, cuối cùng những lời muốn nói, vẫn bị cô nuốt trở về. Cô không muốn để người khác nghĩ mình là người phụ nữ hám làm giàu, nhưng là, lần này thì khác. Thứ cô muốn không đơn giản chỉ là chiếc vòng cổ, càng nhiều hơn chính là một loại đánh giá của phụ nữ.
Người phụ nữ kia có, cho nên cô nhất định phải có, hơn nữa còn phải nhiều hơn, tốt hơn, xuất sắc hơn.
Sở Luật vẫn không động, con ngươi anh dường như thâm sâu hơn một chút.
"1500 vạn!" Đây đã là giá cuối cùng được kêu lên.
"1500 vạn, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu không có ai ra giá, vậy chiếc vòng cổ này thuộc về vị phu nhân kia" Người phụ nữ ra giá toàn thân đều là châu quang bảo khí, ngay cả trên ngón tay cũng đeo gần mười chiếc nhẫn, sặc sỡ loá mắt, thật ra có chút loá mắt mà thôi.
Có lúc mấy thứ này, xem như một điểm xuyến khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp cùng tự tin, nhưng nếu là nhiều quá, thì sẽ giống như nhà giàu mới nổi. Đặc biệt là như vậy, sẽ không làm cho người khác cảm thấy đẹp, thậm chí là làm người ta cảm thấy loá mắt, nhìn một lần liền không muốn nhìn lần thứ hai, trừ phi là loại người, chỉ cần nhìn thấy liền sẽ không dời mắt được.
Đó chính là, ăn trộm. Nhiều thứ lấp lánh như vậy, quả thực là mang theo cho trộm xem.
"1500 vạn lần thứ nhất! 1500 vạn lần thứ hai!" Đã kêu hai lần, như vậy, chỉ cần một lần gõ nữa chiếc vòng cổ sẽ thuộc về người phụ nữ kia.
Lý Mạn Ni thật sự có chút gấp đến muốn khóc. Cô cho rằng Sở Luật nhất định sẽ mua cho mình, cho nên, có chút chờ mong, trong lòng cũng xem vật đó là vật nằm trong tay mình. Cô là một người phụ nữ tính chiếm hữu cực kỳ cao, bị người khác nhắm vào vật của mình, sao có thể không nóng lòng cho được.
Chỉ là, hiện tại cô lại phát hiện, vật của mình sắp thuộc về người khác. Loại cảm giác này thật sự rất không thoải mái.
Mà lúc này Sở Luật lại buông tay xuống, mắt đen bình tĩnh nửa híp, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang xem.
Rồi sau đó, môi mỏng của anh nhẹ mở.
"2000 vạn!"
Mà lần kêu giá này, hiển nhiên khiến người phụ nữ kia hoảng sợ, cô không hề nghĩ tới sẽ còn có ai tranh giành với mình. Cô cho rằng vật đã đến tay, không ngờ từ đâu lại xuất hiện nhân vật như vậy, khiến cho vịt đã đến tận miệng, lại cứ thế bay đi.
Người phụ nữ kia do dự, sau đó cắn chặt răng hô, "2100 vạn!"
Sở Luật nhắm hai mắt như đang ngủ, "2500 vạn!" Anh lại lần nữa mở miệng, khiến người phụ nữ đó giống như bị vả vào miệng, gương mặt chốc xanh chốc trắng,
Mà mọi người trong hội trường đều chấn kinh rồi. Anh ra giá rất cao, hơn nữa mỗi một lần ra giá, đều không keo kiệt nâng cao giá, giống như tiền trong tay anh chỉ là giấy, không có chút giá trị nào.
Mà người đàn ông này, Sở Luật tổng tài của Sở thị, xác thật sẽ không xem chuyện tiền bạc là chuyện quan trọng, bởi vì anh không thiếu nhất chính là tiền. Anh biết kiếm tiền, đương nhiên, cũng sẽ không giống như lời người khác, tiền nhiều người ngốc.
"2600 vạn!" Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn Sở Luật một cái. Chỉ là sau khi kêu giá cô ta liền hối hận, hận không thể vả miệng mình một cái, giá cao đến như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu cái.
Cô thích vật tinh xảo, thích vật quý, nhưng cô càng thích số lượng hơn, nhìn toàn thân của cô liền biết, vòng cổ có ba chiếc, nhẫn thì khỏi cần nhắc đến.
Lúc này Sở Luật lại mở đôi mắt thâm trầm dị thường của mình, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp.
"3000 vạn!"
Chỉ là, anh nói xong câu đó, ngón tay đặt ở bên cạnh hơi hơi nắm lại. Không phải bởi vì ngại quý, cũng không phải đau lòng vì tiền, mà bởi vì, ba chữ này, lại là một số 3, dường như anh rất có duyên với số 3. Ba ngàn vạn, ba trăm ngàn vạn, hơn kém nhau cả chục lần, anh vĩnh viễn sẽ đối xử Lý Mạn Ni tốt hơn Hạ Nhược Tâm.
Mà con số này vừa ra, cũng không có ai đi tăng giá, bởi vì không có ai giống như Sở Luật, dùng một số tiền lớn mua một chuỗi vòng cổ, không thể ăn, cũng không thể mặc.
Sở Luật đứng lên, đã biết thứ kia sẽ thuộc về anh. Còn ngược phụ nữ kia lưu luyến nhìn chiếc vòng cổ kim cương, sau đó trừng mắt liếc nhìn Sở Luật một cái. Sở Luật quay đầu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn về phía cô, cô liền cảm thấy gió lạnh thổi khắp toàn thân, cực kỳ không thoải mái.
Sở Luật cầm lấy chiếc vòng cổ kia, đi xuống đài, đeo chiếc vòng vào cổ Lý Mạn Ni. Người phụ nữ có chiếc cổ thon dài lại thêm chiếc vòng cổ này, càng trở nên xinh đẹp, quý giá.
Chỉ là, trong mắt anh lại hiện ra thứ gì đó, dường như trước kia cũng có một hình ảnh như vậy, nam chính là anh, nhưng nữ chính lại là một người khác.
Thật ra, chỉ anh biết, giữa hai chiếc vòng cổ ba ngàn vạn cùng ba trăm ngàn vạn, anh lại thích chiếc vòng cổ trân châu kia hơn.
"Luật, cảm ơn anh, em rất thích" Lý Mạn Ni nhẹ nhàng vỗ cổ mình, thật sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Cô cảm động hai mắt cũng ướƭ áƭ, vươn tay ôm lấy cổ Sở Luật, mà anh cũng cẩn thận ôm eo cô.
Nghe cô nhẹ nhàng nói vào tai mình câu em yêu anh.
Em yêu anh.
Nhưng là anh, có yêu cô không?
Anh vươn tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng mình, mà trên màn hình cũng dừng lại ở đó.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, vươn tay sờ lên mặt. Trên mặt có chút vệt nước lạnh lẽo, thì ra cô đang khóc.
Cô đứng lên, đứng trước cửa phòng bệnh, dùng sức lau nước mắt đi. Con gái của cô hiện tại thế nào rồi? Tiểu Vũ Điểm của cô thế nào rồi? Con bé có đau không?
Tay cô đặt lên cửa phòng bệnh, giữa ngón tay đều là hơi lạnh không có cách nào ấm áp lên được.
Đứa bé không thể có chuyện, nếu không cô cũng không biết phải sống sót như thế nào.
Mà lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, bác sĩ bước ra, còn chưa đợi Hạ Nhược Tâm hỏi cái gì, bác sĩ đã tháo khẩu trang ra.
"Đường hô hấp của đứa bé bị nhiễm cảm, hiện tại đã chuyển sang viêm phổi, cần phải nhập viện, cô đi làm thủ tục nhập viện đi"
Lời nói của bác sĩ lại khiến thân thể Hạ Nhược Tâm lung lây đôi chút, trên mặt có loại trắng bệch nhàn nhạt, dần dần mất đi huyết sắc. Phải nằm viện, phải nhập viện.
"Cô có thể yên tâm, đứa bé tuy rằng bệnh nặng, nhưng là không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ở trong bệnh viện vài ngày là được. Đứa bé dù sao còn quá nhỏ, chúng tôi sợ đứa bé sẽ xuất hiện biến chứng, cảm nhiễm đến bộ phận chức năng khác.
Bác sĩ vừa thấy thân hình lung lay sắp đổ của Hạ Nhược Tâm, giống như đẩy nhẹ một cái liền ngã, cho nên lên tiếng an ủi.
Hạ Nhược Tâm không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, cử động hai chân đi về phía trước. Bước chân rất nặng, rất gian nan. Phải nhập viện, muốn nằm viện thì phải có tiền, nhưng là!
Cô bỏ tay vào túi, từ bên trong lấy ra một ít tiền. Một khối, hai khối.. mười khối, lớn nhất cũng chỉ có năm mươi, cũng chỉ có mấy tờ như vậy mà thôi, đây đều lắc toàn bộ gia sản của cô.
Cô dừng lại, gắt gao nắm chặt đống tiền lẻ đó, hốc mắt cũng hồng hồng. Làm sao bây giờ, cô phải làm sao bây giờ?!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, giống như vừa quyết định một chuyện nào đó, trên gương mặt dường như trong suốt, xuất hiện thần sắc bi ai không thể miêu tả.
"Cô xác định? Nhưng là thân thể của cô không thích hợp" Một vị bác sĩ đánh giá người phụ nữ trước mặt. Cô thật gầy, thể trọng lại không đủ, làm như vậy là không được.
"Tôi xác định" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay thật gầy, bạch khiết như ngọc, nhưng là, lại gầy yếu đến đáng thương, tựa hồ chỉ cần có người dùng một lực nhẹ, cũng có thể dễ dàng bẻ gãy tay của cô.
"Thật xin lỗi, chuyện này, tôi không thể làm được" Bác sĩ đặt đôi tay lên bàn, con ngươi dưới đôi mắt kính hiện ra một tia không tán đồng.