“Phu nhân……” Tiểu Hồng vặn chính mình ngón tay, không hiểu nổi Hạ Nhược Tâm, tại sao lại như vậy, trong phòng phu nhân sao có thể có người lạ, còn là người mà cô chưa từng gặp qua, nếu không phải phu nhân cố tình cho vào thì người đàn ông kia từ đâu chui ra?
“Tiểu Hồng, cô ra ngoài trước đi,” Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi trên giường, kéo chăn phủ kín người mình, Tiểu Hồng đứng cắn môi nửa ngày, muốn hỏi như không dám, cuối cùng vẫn là đóng cửa lại.
Cửa được đóng lại, lúc này cô thực sự bình tĩnh, Hạ Nhược Tâm cắn ngón tay, cắn thật mạnh, Sở Luật à Sở Luật, anh thực sự lại tàn nhẫn như vậy, vì thanh danh người mà anh yêu, lần đầu tiên anh bắt cô lên giường của người đàn ông khác, lần thứ hai lại bắt một người đàn ông bò lên giường cô.
Ngón tay cô nhói đau, cả vùng bụng cũng đau.
Cô siết chặt tay, con ngoan, con nhất định phải thật kiên cường, mẹ không sao, sẽ không sao, nhất định không sao, có phải không? Chúng ta đều sẽ không có việc gì, sẽ sống tốt cả đời này, kể cả khi không có người đàn ông tên Sở Luật kia.
Cô túm lấy иgự¢ áo mình, trên người cũng không có cảm giác gì, cô biết người đàn ông kia chỉ là một màn kịch, chưa hề chạm vào cô.
Mà cô có thể tưởng tượng được, ngay mai, không, có lẽ không đến ngày mai, tên của cô sẽ đi kèm với cái danh dâm phụ, đồ đàn bà vô sỉ, còn gì nữa đây?
Cô cố gắng tự mặc quần áo, mở cửa ra ngoài, Tiểu Hồng nhìn theo cô chằm chằm, ánh mắt đó hiển nhiên khiến Hạ Nhược Tâm có chút khó chịu, trên thế giới này chẳng còn ai tin tưởng cô nữa rồi.
Cô ngồi trên sô pha, chờ đợi.
Cửa bị đẩy mạnh ra, loại hơi thở tàn khốc này lần nào xuất hiện cũng thổi bay mọi cảm giác của cô, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai vừa đi vào.
Ngoài Sở Luật còn có ai.
Ném một xấp giấy lên mặt cô, cô cúi đầu, một tờ báo, quả nhiên, người phụ nữ trên trang nhất không phải là cô sao? Cô sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết, nguyên lai, Cô còn rất thượng kính a?
“Hạ Nhược Tâm, cô lại làm ra cái chuyện tốt gì?” Sở Luật lạnh lùng cười, đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ.
Hạ Nhược Tâm chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, “Đây không phải là thứ anh muốn sao?” Cô cười châm chọc, nụ cười của cô lại khiến cho trái tim Sở Luật cảm thấy nhộn nhạo, cứ ở trước mặt cô anh lại cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.
Sở Luật lại ném tới một tờ giấy, là đơn ly hôn đã được ký,”Cô không xứng có được bất kỳ tài sản nào của nhà họ Sở.” Anh cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tâm cười khẽ, liền cảm thấy có chút hít thở không thông, có phải cô đã biết cái gì rồi không?
“Tôi không đòi hỏi gì ở anh cả, vĩnh viễn không.” Hạ Nhược Tâm cười khổ, đứa con này sẽ chỉ là con của riêng cô thôi.
Sở Luật cả người trở nên cứng ngắc, không hiểu sao anh cảm giác dường như mình sắp mất đi một cái gì đó rất quan trọng, để lại trong tim anh một khoảng trống lớn.
Anh đúng là đã hủy hoại hết tất cả của cô, nhưng tại sao anh không hề thấy vui vẻ một chút nào.
Anh không hề hạnh phúc hưng phấn như anh nghĩ.
“Mau ký đi!” Anh mất kiên nhẫn thúc giục, Hạ Nhược Tâm cầm lấy 乃út, xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên, nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của anh, có nghĩa anh đã ký từ sớm, còn tốn nhiều sức lực diễn hẳn một vở kịch để đuổi cô đi như vậy.
Yêu và không yêu hoàn toàn khác nhau, yêu thì vội vàng muốn cưới bằng được, không yêu thì muốn cô vĩnh viễn biến mất.
Buông 乃út xuống, cô đứng lên, lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, bọn họ đã thực sự kết thúc, cô xoay người, đi vào phòng mình, mà nơi này cũng không còn là phòng của cô nữa.
Sau này sẽ có một người phụ nữ khác ở trong này, nếu bọn họ không chê chỗ này dơ bẩn.
“Tôi đã nói rồi, cô không thể mang đi bất cứ thứ gì của nhà họ Sở,” Giọng nói của Sở Luật vang lên từ phía sau cô, nhưng cô không hề dừng bước, mở cửa đi vào rồi lại đi ra, trên người cô chỉ có một bộ quần áo, không mang gì theo nữa.
Sở Luật vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng bàng quan, giống như soi mói xem cô có đem theo thứ gì của nhà họ Sở không.
“Anh yên tâm, tôi chẳng cần gì cả,” Hạ Nhược Tâm chỉ ôm bụng mình, nhàn nhạt rủ mắt ngoại trừ điều này, nhưng cô tin anh sẽ không bao giờ muốn đứa nhỏ này, vì anh hận cô.
Cửa phía sau đóng lại, nơi này liền trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, an tĩnh đến mức khiến trái tim Sở Luật như bị ai đó Ϧóþ chặt, dường như có gì đó thay đổi, chỉ là anh không hề nhận ra.
Người vợ mới cưới của tổng giám đốc Sở Luật, Hạ Nhược Tâm, bị bắt gian trên giường, mà theo người có tâm tiết lộ, thực ra Sở tổng sớm đã biết chuyện này, nhưng vì niệm tình vợ chồng nên không hề vạch trần, đến khi Sở Luật gặp được Lý Mạn Ny, sớm đã chuẩn bị đơn ly hôn, nhưng không ngờ Hạ Nhược Tâm lại vì ghen tuông mà muốn hại ૮ɦếƭ Lý Mạn Ny.
Đến khi cô bị bắt quả tang ngoại tình, thiên hạ lại bình phẩm, Hạ Nhược Tâm có lẽ chính là hung thủ sát hại em gái ruột của mình là Hạ Dĩ Hiên, nguyên nhân cũng là vì Sở Luật, đã vậy còn là thứ lẳng lơ, kết hôn xong cuộc sống lại vô cùng thối nát, khiến Sở Luật nguội lạnh, bọn họ hiện đã ly hôn.
Toàn là bịa đặt, mấy người mấy ngày trước chửi bới Lý Mạn Ni giờ lại quay ra đồng tình, cô và Sở Luật còn được cảm thán là một đôi uyên ương mệnh khổ.
Hạ Nhược Tâm liền trở thành một người phụ nữ nổi tiếng ích kỷ, tư lợi, ác độc, hạ tiện, lúc này mà cô dám ló mặt ra đường, chắc chắn sẽ bị người người phỉ nhổ.
Trong phòng khách nhà họ Sở, Trầm Ý Quân và Hạ Minh Chính đang gượng gạo đối mặt vợ chồng Sở thị, thực sự không biết phải nói gì, chuyện vừa xảy ra không ai có thể tưởng tượng nổi.
“Thực xin lỗi, ông bà thông gia, là nhà chúng tôi sai, chúng tôi không biết dạy con.” Hạ Minh Chính nói ra câu này liền cảm thấy không có lập trường.
Ông cảm thấy thật mất mặt, điêu đứng.
“Chuyện này không liên quan đến ông bà, không cần để ý, nhà chúng tôi cũng có lỗi,” Nhà họ Sở cũng chỉ biết thở dài, Tống Uyển hổ thẹn cúi đầu.
Bà biết, sự tình không hề đơn giản, con trai của bà bà hiểu, bà sao có thể không biết con suy nghĩ cái gì, chỉ là bà thật sự bất lực, chỉ có thể chôn vùi tất cả trong lòng.
“Chúng tôi không có đứa con gái như vậy, chúng tôi chỉ có một con gái duy nhất là Dĩ Hiên, từ nay về sau, Hạ Nhược Tâm sẽ không còn là người nhà họ Hạ nữa.” Trầm Ý Quân đột nhiên ngẩng mặt, phẫn hận nói, bà không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, cho nên, bà muốn đoạn tuyệt với Hạ Nhược Tâm.
Hạ Minh Chính đặt tôiy lên vai vợ, ông thực sự cũng không nỡ, nhưng vụ tôii tiếng này đã ép bọn họ đến không còn cách nào khác, ông càng sợ người tôi sẽ chuyển hướng sang Dĩ Hiên, đứa con gái đã ૮ɦếƭ của ông, ông không muốn con bé bị tổn thương thêm nữa.
“Hai người thực sự muốn như vậy sao? Dù sao con bé cũng là con gái của hai người.” Tống Uyển siết chặt nắm tôiy, sao trên đời này lại có kiểu ba mẹ tàn nhẫn như vậy, đứa trẻ kia đã mất tất cả rồi, ngay cả bọn họ cũng tuyệt tình như vậy sao?
“Không cần suy xét, chúng tôi đã quyết định,” Trầm Ý Quân vô tình nói, bà hận, bà thật sự hận, chính mình sao có thể có đứa con gái như vậy, hại ૮ɦếƭ em gái còn chưa nói đến, lại còn hèn hạ đến mức này, làm cả nhà bọn họ mất mặt theo.
Tống Uyển nhắm hai mắt bất lực, không lên tiếng nữa.
Rời khỏi nhà họ Sở, Trầm Ý Quân mặt mày u ám, bà không ngờ nhận đứa con gái kia lại cho bà một sự sỉ nhục kéo dài đến cả đời.
"Ý Quân, bà có thể nghĩ lại không, chúng ta vẫn có thể……” Hạ Minh Chính vẫn là có chút không đành lòng, nhưng không phải là đối với Hạ Nhược Tâm mà là đối vợi vợ ông, dù Hạ Nhược Tâm đã làm sai nhưng bà chỉ còn mỗi một đứa con gái là con bé thôi.
“Không.”Trầm Ý Quân lạnh mặt, lời nói đã nói ra, sao có thể thu hồi.
Hạ Minh Chính thở dài, con gái ông đã không còn, mà con gái bà cũng không còn nữa, bà thực sự muốn cứ cô quạnh nửa đời còn lại như vậy sao? Như vậy không hề công bằng với bà, nhưng ông biết mình nói gì cũng vô ích, tính tình của bà, cùng ông ở chung bao nhiêu năm còn không hiểu hết hay sao?
Mà bên ngoài đang mưa rất to, mưa trắng cả trời, làm mờ đi cảnh vậy bên ngoài.
Cửa kính xe hạ xuống, nước mưa thỉnh thoảng vẫn hắt vào trong xe, nhìn ra màn mưa bên ngoài, Trầm Ý Quân nhàn nhạt nhìn xe cộ, người người vội vàng qua đường, rất nhanh liền biến mất.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư, từ sau khi Hạ Dĩ Hiên xảy ra chuyện, còn Hạ Nhược Tâm đi lấy chồng, nơi này chỉ còn hai người bọn họ và một người giúp việc.
Cuộc sống cô đơn tịch mịch của bọn họ sẽ còn phải kéo dài thật lâu, bọn họ biết sống từng ngày qua ngày, vết thương trong lòng sẽ không bao giờ vơi đi.
Lấy ra một chiếc ô, Hạ Minh Chính bước xuống trước, che cho Trầm Ý Quân, ông vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân hình gầy gò đang đưa lưng về phía bọn họ trong màn mưa, ông liền trở nên hoảng hốt.
Sao lại là cô?
Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm?
Trầm Ý Quân cũng run rẩy nhìn cô đang đứng trong mưa, quần áo trên người bà sớm bị nước mưa hắt mà trở nên ẩm ướt.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên tay trái cô còn một lớp thạch cao thật dày, không biết có phải vì trời mưa to mà bà nhìn đống thạch cao cũng có chút mơ hồ, còn tay kia cô ôm khư khư bụng mình.
Nếu còn bất kỳ chỗ nào khác để đi cô sẽ không trở lại đây, nhưng cô thực sự không có, Giang Dao đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, cô vẫn phải bất lực tìm đến đây, người khác coi cô chẳng khác gì một con rắn độc, không muốn lại gần nửa bước, càng không có ý định giúp đỡ cô.
Nước mưa không ngừng theo tóc cô chảy xuống, gương mặt trắng bệch nhìn không ra chút huyết sắc, cô có thể không trở lại nơi này, có thể kiếm được một công việc nào đó, nhưng cô hiểu rằng mình không thể.
Cô không ngại khổ, nhưng vì đứa nhỏ này, cô không thể.
Cô có thể không có tự trọng, không có gì, cũng có thể gọi là một con chó đang kéo dài hơi tàn, bị người đời khinh bỉ cười nhạo, nhưng cô không thể để con mình phải chịu đựng khổ sở cùng cô, cho nên, dù biết rõ sẽ bị coi thường, bị đánh chửi, người giúp việc không cho cô vào, cô vẫn sẽ đứng ở đây.
Còn một nguyên nhân, chính là cô không còn chỗ nào để đi nữa.
Ít ra nơi này còn có mẹ cô.
Đằng sau có tiếng bước chân, cô xoay người, chưa quay đầu lại liền “chát” một tiếng, một bàn tay hung hăng giáng một cái tát xuống gương mặt xám xịt của cô.
“Cô còn tới nơi này làm cái gì, tôi không có đứa con gái vô liêm sỉ như cô, Sở Luật đối với cô tốt như vậy, cô làm ra chuyện như thế còn có mặt mũi mà trở về?”
Trầm Ý Quân bị Hạ Minh Chính kéo chặt tay, nếu không có Hạ Minh Chính, hôm nay bà thực sự có thể đánh ૮ɦếƭ Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm ôm mặt, vì sao, lại đối xử với cô như vậy, cô không phải là người lạ, bà là mẹ cô mà?
“Đừng có gọi tôi là mẹ, cô không xứng, tôi đã nói rồi, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Dĩ Hiên, cô cút đi cho tôi, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, cô không được gọi tôi là mẹ, tuyệt đối không!”
Trong mưa, lời nói tuyệt tình này như vang dội vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm.
Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, đoạn tuyệt……
Đến bà cũng không cần cô nữa.
“Chúng ta đi, không cần để ý đến nó, Trầm Ý Quân hất tay Hạ Minh Chính ra, bà bình tĩnh lại còn trở nên tàn khốc hơn, Hạ Minh Chính chỉ có thể thở dài.
Hà tất phải như vậy? Ông còn đang muốn nói gì thì bị Trầm Ý Quân lôi đi.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên quỳ xuống, vứt bỏ cả tôn nghiêm.
“Mẹ, con cầu xin mẹ, cầu xin mẹ đừng đuổi ta đi, con có thể làm giúp việc, chỉ xin mẹ để cho chúng con được sống.”, cô nói là chúng con nhưng Trầm Ý Quân đang nổi giận không hề hiểu được ẩn ý của cô.
Cô nắm chặt cánh tay mình, khiến Hạ Minh Chính liền cảm thấy dường như cánh tay mình cũng đau đớn hệt như vậy.
“Tôi và cô không còn là mẹ con nữa, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Vừa nói xong bà liền dứt khoát bước đi đóng sầm cửa lại, để mặc Hạ Nhược Tâm quỳ, bà nhắm chặt hai mắt, nước mưa hắt vào làm ướt gương mặt trắng bệch của bà.
“Mẹ…… con có…… con có thai……” Cô mấp máy môi, chỉ là giọng cô nhẹ hẫng tan biết vào trong mưa, không ai nghe được, không ai giúp đỡ.
Cô chậm rãi đứng lên, cắn môi, nhìn thoáng qua căn nhà cô đã ở hai mươi mấy năm, bao nhiêu kỷ niệm giờ đã không còn gì nữa rồi.
“Mẹ…… Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ, từ nay về sau, sẽ không bao giờ nữa.”
Cô xoay người, từng bước một đi về phía trước, cô cúi đầu, gỡ thạch cao trên tay xuống, cô biết cánh tay cô sẽ có thể vì thế mà bị phế, nhưng cô không còn cách nào khác.”
“Con ngoan, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bình an sinh con ra, nhất định.”
Đến khi hình bóng cô biến mất trong màn mưa, Trầm Ý Quân mới kéo rèm ra, không biết vì sao gương mặt bà đẫm nước mắt.
Bà kiên quyết không nhận đứa con gái này, nhưng suy cho cùng vẫn là mẹ con, không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt tất cả, bà chỉ là tức giận, vô cùng tức giận.
Bà muốn đuổi theo, nhưng bên ngooài đã không còn ai nữa rồi.
Trời vẫn mưa to không ngừng, Hạ Nhược Tâm trú mưa trong một nhà kho cũ, trước mắt cô chỉ có thể qua đêm ở đây, nhưng trên người cô không có nổi một đồng tiền, ngooài bộ quần áo này cô chẳng có gì cả.
Dựa vào góc tường, vòng tay ôm lấy chính mình, tay trái của cô vẫn còn đau buốt.
Gió thỉnh thoảng vẫn là thổi nước mưa hắt vào, âm thanh giống như người con gái đang khóc, làm người ta đau lòng.
Tạ bệnh viện, trong căn phòng bệnh xa hoa này, có hương hoa thoang thoảng, một bó hoa bách hợp xinh đẹp được cắm trong một cái bình tinh xảo.
Lý Mạn Ni dựa vào lòng Sở Luật, mà Sở Luật cẩn thận đỡ cô, sợ cô đau.
“Luật, anh nói thật sao? Đã không còn ai mắng em là kẻ thứ ba, hồ ly tinh?” Cô ngẩng đầu có chút kích động hỏi Sở Luật, anh đối cô thật sự rất tốt, tuy đối với Hạ Nhược Tâm có chút tàn nhẫn, nhưng vì hạnh phúc của bọn họ làm vậy cũng đáng thôi.
“Đúng vậy, anh sẽ làm em gả cho anh thật vẻ vang, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.” Sở Luật chỉ là cúi đầu cưng nựng người trong phòng, môi động, nhưng trong mắt lại có sự kỳ quái.
Đã mấy ngày rồi, anh không hề vui vẻ, một chút cũng không, hàng ngày vẫn xử lý công việc, tham gia các cuộc họp, chỉ ở trước mặt Lý Mạn Ni anh mới có tinh thần một chút..
“Luật, cám ơn anh,” Lý Mạn Ni xoay người ôm cổ Sở Luật, chủ động áp môi lên môi anh, Sở Luật mới đầu còn sững sờ, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận sự chủ động hiếm có này của cô.
Người phụ nữ này hay thẹn thùng, anh càng ngày càng thấy cô như là một người khác, không còn giống Hạ Dĩ Hiên nữa.
“Luật, em yêu anh, em thật sự thực yêu anh.” Lời nói của cô nhanh chóng bị nuốt chửng, Sở Luật liền cứng người lại, yêu? Một chữ yêu này thực sự rất nặng, anh thực sự không nghĩ, anh thực sự yêu cô sao?
Có chứ, nếu không yêu thì sao lại muốn cưới cô mà hao hết cả tâm tư, nếu không yêu sao anh còn ở nơi này?
Cho nên, anh có yêu cô.
Đúng, nhất định là như vậy.
Ngoài trời thì mưa gió rét lạnh, trong phòng bệnh lại ấm áp như ngày xuân.
Trời mùa hẹ mới mưa gió một đêm, sáng sớm người đi làm còn phải lạnh tới rụt cổ, còn tưởng mùa đông sắp tới.
Trong một nhà kho nhỏ, có một người phụ nữ sắc mặt vô cùng yếu ớt đi ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trái đau buốt của mình, cắn chặt răng, nhìn ra ngoài, không mưa thì tốt rồi, cô biết rằng nếu muốn sống thì phải đi tìm việc làm, cô rất rất cần tiền.
Nhưng cô biết làm gì bây giờ?
Cô giống như một kẻ hành khất, nhìn ngó khắp nơi, gió lạnh như muốn thổi bay bộ quần áo đơn bạc của cô, chỉ biết ôm ghì cánh tay mình, dường như làm như vậy mới có thể không ૮ɦếƭ còng.