Anh lấy ra một cây gậy gỗ ở bên cạnh, đương nhiên là nó được chuẩn bị sẵn cho cô.
“Hạ Nhược Tâm, hưởng thụ đi!”
Đôi mắt anh tối đen lạnh giá, ánh lên một sự tàn khốc mà không từ ngữ nào hình dung nổi, người đàn ông này có thể tàn nhẫn đến không tin nổi. Trái tim anh thực sự cứng, thực sự sắt đá.
Cây gậy gỗ rơi xuống, cùng với tiếng thét cô cùng thê thảm. Sở Luật ném cây gậy, lập tức quay người bỏ đi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đến một lần, xem người phụ nữ vừa ngã xuống đã ngất đi đầy đau đớn.
Anh cho rằng tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, anh rốt cục cũng hiểu ra rằng anh có thể tàn nhẫn đánh gãy tay một người phụ nữ.
Anh nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc, nhưng lại không thể gây ra bất kỳ sự chấn động nào trong anh.
Thậm chí, hắn không hề đóng cửa lại.
Thậm chí, hắn không hề đóng cửa lại.
Hạ Nhược Tâm vẫn nằm ở đó, gương mặt tàn tạ không chút huyết sắc, tay trái cô bị gãy gập thành một tư thế quỷ dj, tay phải cô vẫn ôm lấy bụng mình.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô mới từ từ tỉnh dậy trong đau đớn, cô nhìn tay mình, rồi lại nhìn cây gậy gỗ trên sàn, như thể cánh tay này không còn là của cô nữa.
Cô ôm cánh tay bị gãy ngồi dậy, cố gắng đứng lên, trong phòng đâu đâu cũng đều là giấy, cô nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó đi ra ngoài, tất cả đã tan nát rồi, không thể cứu vãn được nữa, cho nên không cần vội vàng.
Cô tự mình bước đi, tự mình mở cửa, tự mình đến bệnh viện, tất cả đều tự làm một mình, trong cô chỉ còn lại bản năng sinh tồn này thôi.
Lúc này cô đang sống, không biết sống vì cái gì.
Trong bệnh viện, bác sĩ quấn lên tay cô một tầng thạch cao dày, “Cô Hạ, tôi khuyên cô nên nằm viện, cánh tay cô bị thương không quá nguy hiểm, nhưng nếu không dưỡng thương tốt sẽ để lại di chứng cả đời, cô còn trẻ, nên chú ý đến sức khỏe một chút.”
Hạ Nhược Tâm cười khổ, lắc lắc đầu.
“Cô Hạ, nếu cô không trị liệu thật tốt, cánh tay này có thể sẽ bị phế đó.” Vì y đức của mình, bác sĩ không ngừng khuyên bảo Hạ Nhược Tâm.
Nếu không có tay cô còn là một con người hoàn chỉnh sao?
Trên đời này sao lại có con người lại vô trách nhiệm với chính bản thân mình như vậy?
Hạ Nhược Tâm vẫn kiên quyết không đồng ý, cô không thể nằm viện.
Bởi vì, cô biết rất nhiều chuyện sắp xảy đến với cô, ví dụ như ly hôn, mà cô cũng không muốn lủi thủi một mình trốn trong bệnh viện lạnh lẽo, ngây ngốc ngày qua ngày.
Bác sĩ lại cầm lên một quyển sổ ý bạ khác, nói tiếp, “Cô có thể không nghĩ cho bản thân mình, nhưng cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng, nó còn nhỏ như vậy, cô không thể làm tổn thương đến nó. “
Hạ Nhược Tâm vừa nghe được câu này, đột nhiên mở to hai mắt, trong đôi con ngươi tăm tối liền le lói một tia sáng.
Cô không dám tin hỏi lại, “Bác sĩ nói tôi…mang thai?”
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, cô đã mang thai hai tháng.”
“Không thể nào, rõ ràng bác sĩ từng nói tôi không có khả năng mang thai..” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên bụng, thực sự khó tin, cô có con, cô đã cho rằng cả đời này mình không thể làm mẹ được nữa.
Cái này thực sự khó nói” Bác sĩ lật lại bệnh án, “țử çɥñğ của cô bị chấn động mạnh, khả năng vô sinh rất lớn, nhưng không có nghĩa cô không thể hoài thai, chỉ là cơ hội rất ít mà thôi.”
“Hơn nữa……” Nói tới đây, sắc mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc, “Cô Hạ, tôi không muốn giấu cô, đứa nhỏ này có thể sẽ là đứa con duy nhất trong đời này của cô, cho nên cô hãy suy xét thận trọng.”
Hạ Nhược Tâm chỉ đờ đẫn gật gật đầu, rồi chậm rãi đứng lên, tay phải vẫn luôn cẩn thận đặt lên bụng mình.
Đây là là kỳ tích là trời cao bù đắp cho cô sao? Vào những tháng ngày tuyệt vọng nhất trong đời, cô lại có được một bảo bối quý giá thế này, là đứa con chỉ thuộc về cô, cũng là người thân duy nhất của cô.
Chỉ là vào thời điểm này…
Cô cúi đầu, nhìn vùng bụng phẳng lỳ, đứa trẻ đáng thương này chưa ra đời đã được định sẵn rằng nó chỉ có tình yêu của mỗi mẹ mà thôi.
Nhưng cô sẽ bảo vệ nó thật tốt, đứa con duy nhất trong cuộc đời này của cô, cô sẽ không cho phép ai làm tổn thương nó, cũng sẽ không để ai khinh thường nó.
Sau khi cô rời đi, bác sĩ bỏ bệnh án trong tay xuống, lắc đầu thở dài một tiếng, đúng là một người phụ nữ cố chấp.
Trong biệt thự nhà họ Sở, Tiểu Hồng bưng một chồng giấy vụn vứt đi, cô không biết đó là gì, nên chỉ thu dọn tất cả vào bên, mải dọn dẹp cô đã quên không mở ra xem.
Cửa bị đẩy ra, Tiểu Hồng nhìn thấy Hạ Nhược Tâm liền gọi một tiếng “Phu nhân”, cô còn chưa kịp nói gì thêm thì nhận ra cánh tay bó thạch cao trắng toát của Hạ Nhược Tâm.
“Phu nhân, tay cô bị làm sao vậy, sao lại bó thạch cao?” Cô vứt đồ đạc trong tay xuống, nhanh chân chạy tới.
Hạ Nhược Tâm mỉm cười yếu ớt, “Không có gì, Tiểu Hồng, tôi chỉ bị ngã thôi.” Cô nhìn qua chỗ khác, trong nụ cười cất giấu bi thương, tay phải cô vẫn luôn ôm bụng, vỗ về.
Bé con, con yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, và cả con nữa.
Nụ cười của cô cuối cùng cũng trở nên hạnh phúc, đều là nhờ đứa con này mang lại.
Cô mặc kệ ba nó là ai, mặc kệ ba nó đã làm gì, cô chỉ cần biết, đây là con của cô, là thiên sứ của cô.
“Phu nhân, bác sĩ nói cô bị sái tay sao?” Tiểu Hồng khó hiểu cắn cắn ngón tay hỏi lại, rõ ràng là tay trái bị thương, mà sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tay phải của mình?
Hạ Nhược Tâm mở cửa phòng, đống hỗn độn trong đó đã được Tiểu Hồng quét tước sạch sẽ, một mẩu giấy cũng không còn.
Cô đóng cửa lại, dựa cả người vào cánh cửa, nhìn gian phòng cô ở mấy tháng nay, giống như đã bao năm trôi qua.
Cô ngồi xuống mép giường nâng cánh tay bị gãy lên, một cánh tay đổi lại được một đứa con quả thực rất đáng, nếu không vì cánh tay nay có lẽ cô chẳng thể biết được mình có con, sẽ càng xem nhẹ những cơn đau rồi có ngày sẽ mất đi nó.
Cô chỉ biết thương thay cho mình, mà không hề biết đến mà làm tổn thương món quà quý giá mà ông trời thật khó khăn mới ban cho cô.
Cẩn thận nằm xuống, cô chỉ có một bàn tay lành lặn dùng sức kéo chăn, tay trái bị gãy vẫn đau âm ỉ, nhưng cô có thể chịu đựng được.
Giữa thiên đường và địa ngục chỉ có một đường phân cách nhỏ, anh đã dồn cô xuống địa ngục, nhưng chính đứa con đã đưa cô lên thiên đường.
Cứ như vậy mà ngủ thi*p đi, cô thực sự đã quá mệt mỏi và đau đớn, trong giấc ngủ cũng không được an lành, cô cũng không ngờ rằng sẽ có một hồi phong ba lớn hơn sắp ập xuống người mình.
Trong bệnh viện, mẹ Lý đang cầm một tờ báo, trên trang nhất chính là ảnh chụp con gái bà.
Cái gì mà mối tình tay ba trong hào môn thế gia, vợ và người tình, Sở Luật một chân đạp hai thuyền, còn cái gì mà tiểu thư thế gia tình nguyện làm người thứ ba.
Thậm chí còn có người nói Lý Chấn Cương thì sự nghiệp của mình sẵn sàn bán con gái đi, để cho đứa con duy nhất của mình đi ℓàм тìин nhân của người ta.
Nói láo, đều là nói láo, bọn họ thì biết cái gì? Bà thực sự muốn kiện cả lũ phóng viên này tội phỉ báng, nhưng bà có thể sao? Bà có tư cách để kiện sao?
Rõ ràng con gái của bà chính là tình nhân của người ta, lúc này còn đang sống dở ૮ɦếƭ dở trong bệnh viện.
Sở Luật trầm mặc nhìn tờ báo trên bàn, cửa công ty đã bị đám phóng viên vây chặt, như đám chó săn hận không thể xông vào, náo động đến mức ảnh hưởng tới tình hình của công ty trên thị trường chứng khoán.
Mà người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, người mà tất cả đều chĩa mũi nhọn vào chính là Lý Mạn Ny, theo lập trường của mọi người, kẻ thứ ba luôn là kẻ có tội đầu tiên.
Bọn họ bài xích, chán ghét và phẫn hận.
“Sở Luật, tôi tin tưởng cậu, cũng đồng ý chuyện của hai đứa, như cậu đã nói sẽ mau chóng lấy con gái tôi, cho nhà họ Lý chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng tình hình dư luận như thế này, Mạn Ny bước vào nhà các người, làm sao dám ngẩng đầu làm sao có thể kết giao với người khác đây?”
“Thanh danh của con bé đã bị hủy hoại, còn có thể tẩy trắng được nữa sao?”
Ba Lý tức giận nói, đấm иgự¢ thùm thụp, ông tức giận tới mức bệnh tim như sắp phát tác đến nơi, kể cả khi ông không mang bệnh cũng sẽ tức mà ૮ɦếƭ.
“Bác trai, bác yên tâm, chuyện này cháu sẽ xử lý thật tốt, sẽ không để cho Mạn Ny chịu thiệt thòi, để cô ấy đường đường chính chính bước và nhà họ Sở.”
Sở Luật buông tờ báo trong tay đã bị vò nát xuống, anh đã mở lời đương nhiên trong lòng có đối sách.
Anh làm sao có thể để người phụ nữ của mình phải chịu đả kích lớn thế này, nên anh sẽ khiến cho những lời đồn đãi này không thể tiếp diễn được nữa.
Đôi mắt anh tối sầm, nhếch miệng cười lạnh vô cùng tàn nhẫn.
Ba Lý đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nếu người này là kẻ thù, vậy đám người đi theo ông hẳn sẽ có kết cục rất thảm thương.
Người đàn ông này, không thích hợp để kết giao, càng không thể kết thù.
Tốt nhất chính là tránh xa, cả đời không thể qua lại.
Một người đàn ông lén lút đẩy cánh cửa ra, nhưng anh ta vừa rón rén bước vào trong, vai đã bị ai đó vỗ mạnh một cái.
“A..” Anh ta thiếu chút nữa thì thét lên, người dọa người, hoàn toàn có thể dọa đến ૮ɦếƭ người luôn, nhất là đối với người vốn không có ý tốt lén lút đi vào nhà người khác như anh ta.
Người đàn ông xoay người, hé ra một gương mặt vô cùng bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn có thể thấy, cổ anh ta rụt lại, trông dáng vẻ rất hèn mọn.
“Tôi, chỉ là… tổi tới chỉ là…” người đàn ông tựa lưng vào cửa cười nói gượng gạo, trong khi tròng mắt anh ta láo liên không ngừng chuyển động, giống như đang cố nặn ra lý do nào đó để ra ngoài, hay là nói thật?
“Anh yên tâm, tôi biết anh muốn làm gì.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nhẹ nhàng trấn an, trên mặt rõ ràng là đang cười nhưng không khỏi khiến người đối diện muốn chột da.
Anh rút một xấp chi phiếu ra, vỗ nhẹ lên mặt người đàn ông có gương mặt hèn mọn, sau đó đặt vào tay anh ta, “Tôi biết anh ta muốn anh làm gì, anh đã nhận tiền của anh ta thì cũng có thể nhận tiền của tôi, hãy ngoan ngoãn nghe lời, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đừng có làm thật.”
Người đàn ông nọ nghe được câu này, hai mắt híp lại, xấp chi phiếu trong tay nắm thật chặt, gật đầu thật mạnh, giờ bảo anh ta làm cái anh ta đi làm chuyện kia anh ta cũng không dám.
“Như vậy mới tốt.” Người đàn ông trẻ tuổi tươi cười lộ ra gương mặt sáng láng ngũ quan cân đối, không phải ai khác chính là Đỗ Tĩnh Đường, em họ của Sở Luật.
Đỗ Tĩnh Đường mím môi nhìn cánh cửa vừa được đóng lại, đặt ngón tay mình lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng xoa.
“Xin lỗi, Hạ Nhược Tâm, tôi chỉ có thể giúp em được đến đây thôi, chuyện anh ta đã muốn làm nhất quyết sẽ không từ thủ đoạn, em thoát được một lần, hai lần, nhưng những lần sau, tôi không thể mãi trông chừng em, tôi chỉ có thể cố gắng làm giảm sự tổn thương cho em tới mức thấp nhất, những thứ khác đành phải xem số mệnh của em rồi.”
“Anh họ, anh biết không?” Đỗ Tĩnh Đường nhìn về phía xa, khẽ thở dài, “Anh biết không? Anh từng nói sẽ cho tôi thấy người đàn ông tàn nhẫn nhất, làm sao anh có thể hạ thủ ngoan độc như vậy?”
“Người đó là vợ anh, là người vợ cùng chung chăn gối với anh, anh đối với cô ấy, thực sự không có chút động lòng nào sao?”
“Đêm tới anh vẫn có thể ngủ yên được sao?”
Gió đêm không ngừng thổi tới, Đỗ Tĩnh Đường qua đầu nhìn thoáng qua căn nhà hiu quạnh, nếu như có thể, trong thế giới của Hạ Nhược Tâm tốt nhất không nên tồn tại một Sở Luật.
Trong ánh sáng mơ hồ, cái bóng của anh bị kéo ra thật dài thật dài.
Lúc này người đàn ông có gương mặt hèn mọn đi vào nhà họ Sở, ngooại trừ người bên ngooài kia, ở đây cũng chỉ có mình anh ta. Anh ta cẩn thận đẩy cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ trên giường, dựa theo ánh sáng từ bên ngooài hắt vào, nhìn qua liền biết đó là một gương mặt vô cùng thanh tú, anh ta đưa tay sờ xấp chi phi*p trên иgự¢ mình.
Hiện tại anh ta chỉ hứng thú với tiền, có tiền thì không có đàn bà, huống hồ đó còn là người phụ nữ của Sở Luật, khó đảm bảo sẽ có một ngày nào đó sẽ không hối hận rồi trừ khử anh ta đến cái xương cũng chẳng còn.
Người đàn ông đó tàn nhẫn như thế nào, thế gian này có ai không biết.
Anh ta lặng lẽ leo lên giường lớn, sau đó cởi sạch quần áo của mình, kéo kéo áo trên vai người phụ nữ, liền phát hiện ra cánh tay của cô quấn một lớp thạch cao thật dày, con mẹ nó, tay Sở Luật kia thực sự coi anh ta là cầm thú sao, tuy anh ta cũng chỉ là hạng vô lại nhưng cũng có ranh giới cuối cùng của mình, anh ta sao có thể làm chuyện đó với một người phụ nữ đang bị thương?
Hơn nữa, anh ta thực sự không có chút hứng thú gì, đã sợ đến mức không cứng nổi rồi, mặc dù người nằm bên cạnh là phụ nữ nhưng cứ như là mầm họa.
Kéo chăn đắp lên người, anh ta sẽ chờ đến ngày mai.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, một người đàn ông áo đen đang cầm một ly rượu, uống hết ly này đến ly khác, đã khuya lắm rồi, ban ngày anh thực sự mệt muốn ૮ɦếƭ, phải giải quyết chuyện công ty, còn cả chuyện của nhà họ Lý, khiến cả người anh như muốn rã ra, lần đầu tiên biết đến chữ mệt mỏi ứng trên người Sở Luật này viết như thế nào.
Anh uống rất nhiều, nhưng càng uống càng tỉnh táo.
Ở nơi đó, có lẽ cô và tên đàn ông kia đang mây mưa khoái hoạt. Nhớ tời điều này, anh cảm thấy vô cùng buồn bực, tối nay chắc anh thực sự sẽ không ngủ được.
Anh lại uống thêm một chén, đúng như anh nghĩ, suốt đêm anh đều mở to hai mắt đến hừng đông, anh đứng lên, cầm tờ giấy trên bàn lên, đây là đơn ly hôn, ngày hôm nay tất cả sẽ kết thúc.
Tiểu Hồng dụi hai hai mắt, mở cửa, “Ai vậy?” đứng trước cửa là một người đàn ông đội mũ.
“Xin chào, đây là sữa bò nhà cô đặt.”
Tiểu Hồng nghiêng đầu, cô đâu có đặt bánh kem?
“Đây là phu nhân nhà cô đặt, tôi chỉ đến giao hàng thôi.” Người nọ thấy Tiểu Hồng đờ người ra một lúc liền giải thích.
Tiểu Hồng gật đầu, để anh ta tiến vào.
Mà cô cẩn thận ngó nghiêng bốn phía, không nhìn thấy đám phóng viên mới thở dài một cái, bọn họ không biết mệt sao? Ngày ngày đi rình mò nhà người ta có thấy phiền không? Cô lại thở dài, phu nhân thật đáng thương, rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp sao giờ lại trở nên như vậy, đều là do người đàn bà kia, đúng, tên gì nhỉ, là Lý Mạn Ny, thứ đàn bà không biết xấu hổ.
Nhìn qua cũng đủ biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Cô ghét nhất looại đàn bà đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta,
Cô đi tới phòng Hạ Nhược Tâm, gõ cửa,”Phu nhân, tới giờ dậy rồi ạ.”
Cô đợi một lúc lâu vẫn không thấy cửa mở, cũng không hề có tiếng đáp lại, cô có chút lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không, lỡ như phụ nhân nghĩ quẩn tự sát?
Cô càng nghĩ càng sốt ruột, toát cả mồ hôi lạnh trên trán.
Phanh một tiếng.
Cô dùng sức mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy một màn bên trong liền thét lên.
Hạ Nhược Tâm vừa mở mắt, không hề biết mình bị vây quanh từ lúc nào, bao nhiêu máy ảnh chĩa vào cô chụp liên tục, cô đưa tay che mắt khỏi ánh sáng đèn flash, quay đầu sang bên cạnh mới phát hiện ra, trên giường này không chỉ có một mình cô, còn có một người đàn ông xa lạ không hề mặc quần áo.
“Xin hỏi, Sở phu nhân, người đàn ông này là ai, hai người có quan hệ như thế nào?”
“Anh ta có phải là người tình của cô không?”
“Các người bắt đầu từ khi nào, chuyện này ông Sở có biết không? Có phải cô muốn trả thù ông Sở nên mới đi tìm của lạ không?”
Câu hỏi nào cũng bén nhọn như vậy, Hạ Nhược Tâm rủ mắt xuống,giống như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ đặt tay lên bụng mình.
Sở Luật, anh thật ác.
Tiểu Hồng lúc này mới phản ứng lại được, cô thét lên, “Các người làm gì ở đây, thế này là xâm phạm trái phép.” Cô vội vàng muốn kéo đám phóng viên này ra, nhưng máy ảnh của bọ họ không ngừng chụp ảnh, Hạ Nhược Tâm lạnh nhạt nhìn bọn họ, chỉ yên lặng, một người đàn ông tự dưng nằm cạnh mình chẳng lẽ cô không có gì để nói sao?
Tất cả đều vô cùng rõ ràng.
Vợ Sở Luật, Hạ Nhược Tâm gian dâm bị bắt tại chỗ.
Tin này còn chấn động hơn cả Lý Mạn Ny tai tiếng làm kẻ thứ ba.
Người đàn ông kia vội vàng mặc quần áo, chạy ra ngoài, ai có thể tin một con người mặt mày lén lút vụng trộm như vậy, còn không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, không nói một câu nào.