Anh siết chặt bàn tay mình, móng tay đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào da thịt. Người phụ nữ như vậy không đáng được yêu thương, tất cả đều do cô ta tự chuốc lấy, cô ta ngàn vạn lần không nên hại ૮ɦếƭ Dĩ Hiên của anh, còn làm tổn thương Mạn Ny của anh, Mạn Ny là thiên sứ mà Dĩ Hiên phái tới bên cạnh anh, anh đã không bảo vệ được Dĩ Hiên, anh nhất định sẽ không để Mạn Ny chịu đựng bất kỳ sự thương tổn nào.
Một lần nữa anh sải bước ra ngoài, không liếc nhìn người phụ nữ đang đau thương đến ૮ɦếƭ kia một lần.
Rầm một tiếng, đóng sầm cánh cửa vào thế giới của hai người, anh đi ra ngoài, tới nơi cô không có cách nào chạm tới.
Hạ Nhược Tâm nhặt một viên ngọc trai đặt trong lòng bàn tay mình, cúi đầu xuống, những hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng chạm môi mình vào hạt ngọc trai, đồng thời nếm được mùi vị nước mắt mình, thực sự rất đắng. Cô nhặt từng viên một, đến khi lòng bàn tay đầy rồi vẫn chưa nhặt hết, cô ngồi trên giường, nắm chặt sợi dây chuyền bị đứt mới phát hiện ra, có những thứ không thể nhặt lại được nữa.
Cô ngậm ngùi, cổ họng dường như có lửa đốt, mấp máy môi, cô nhận ra một âm thanh cũng không thể nào cất lên được.
Muốn xâu lại 99 viên ngọc trai, đối với cô chính là một công trình lớn.
Ngồi trên giường, một tay cầm kim, một tay run rẩy cầm từng hạt ngọc trai, ngón tay sưng đỏ không cầm chắc được cây kim nhỏ bé, cẩn thận xâu từng viên một, cô chỉ cần run tay thì chiếc kim sẽ đâm vào ngón tay cô.
Tê quá. Cô cắn môi, đầu ngón tay lại rỉ ra một giọt máu, giọt máu càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi xuống hạt ngọc trai trắng toát.
Dơ bẩn, thật dơ bẩn, cô dơ bẩn, toàn bộ đều dơ bẩn.
Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt lanh lợi lúc này sưng lên như hột đào, cô đã khóc quá lâu, quá nhiều.
Nhưng sự đau khổ trong lòng cô chưa bao giờ vơi đi.
Ôm chặt lấy chính mình, tiếng khóc cố đè nén trong cổ họng liền bật lên. Cô nắm thật chặt иgự¢ áo, nơi này rất đau, bàn tay càng nắm chặt, khớp xương cùng gân tay đều nổi hết lên.
Ai có thể nói cho cô biết, lúc này ngoài khóc ra cô còn có thể làm được gì đây?
Đêm đen, căn phòng này vẫn chỉ tooàn một màu đen, cửa sổ bị đóng lại, không có tia sáng nào lọt được vào trong phòng.
Đến khi khóc không ra nước mắt nữa, cô mới ngẩng đầu lên, vẫn là một màu đen, cô cũng không biết được bên ngoài đã sáng hay chưa.
Cả ngày cô không ăn không uống, cả người lảo đảo muốn ngã, giống như người mất hồn, hồn của cô đúng là bỏ cô mà đi, bị chính người cô yêu nhất Ϧóþ nát.
“Ba mẹ, con muốn ly hôn.” Lúc này trong biệt thự nhà họ Sở. Ông bà Sở trầm mặc nhìn con trai mình.
“Ban đầu con muốn kết hôn thì kết hôn, giờ muốn ly hôn liền ly hôn, con đã chơi đủ chưa? Con có biết con đã lên bao nhiều mặt báo không?” Sở Giang đứng lên, lạnh giọng giáo huấn, mấy ngày trước không phải vẫn rất tình cảm sao? Chuỗi dây chuyền 300 vạn kia khiến ai cũng nghĩ tình cảm hai người thắm thiết thế nào, lúc này ly hôn chẳng phải sẽ là trò cười sao?
“Ba sẽ không đồng ý, nếu con muốn ly hôn thì cứ việc, chỉ cần sau này con không mang họ Sở nữa, không mang tên Sở Luật nữa, cũng không cần gọi ba là ba nữa!” Sở Giang giận dữ nhìn con trai mình, người là do con ông mang về muốn kết hôn, giờ muốn ném người ta ra ngoài nào có dễ dàng như vậy, hơn nữa Hạ Nhược Tâm kia chưa từng làm điều gì quá đáng.
Sao ông có thể đồng ý?
Tống Uyển kéo tay chồng mình, nhìn Sở Luật lắc đầu, “A Luật, chuyện này vẫn nên thương lượng một chút có được không? Nhược Tâm không hề làm gì sao, chuyện này chưa nói đến ba con, mẹ cũng sẽ không đồng ý.” Bà kiên quyết không đồng ý bọn họ ly hôn, nhà họ Sở bọn họ không thể có chuyện ly hôn, hơn nữa cô con dâu này bà cũng thích, tuy có hơi trầm nhưng lại rất hợp ý bà.
Những cô gái biết nghe lời bây giờ rất ít, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, Nhược Tâm là một đứa trẻ tốt, nói không chừng có thể khiến con trai bà thay đổi.
Sở Luật đanh mặt nhìn ba mẹ mình, từ lúc nào Hạ Nhược Tâm đã mê hoặc cả ba mẹ anh, nhưng cuộc hôn nhân này anh là người nắm thế chủ động, sao anh có thể để yên cho cô ngồi vào vị trí này quá lâu.
Tất cả vốn dĩ không thuộc về cô.
“Ba mẹ, nếu ba mẹ muốn nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn, con cũng không còn gì để nói.”
Sở Luật chậm rãi mở miệng, anh tự nhiên có lý do của mình sẽ khiến bọn họ phải đổi ý, anh là một thương nhân, sẽ không làm khi không nắm chắc, cũng không để mình bị lỗ vốn, anh luôn có sự tính toán chính xác, chuyện này cũng vậy.
“Con có ý gì?” Sở Giang híp mắt khó hiểu, con mình có ý gì, nếu con ông dám để nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn, ông sẽ đánh ૮ɦếƭ anh trước rồi mới nói sau.
Tống Uyển cũng trở nên căng thẳng, nhà bọn họ chỉ có độc nhất một đứa con trai, bọn họ vẫn luôn chờ được ôm cháu nội.
“Ba mẹ, con ly hôn cũng vì nhà họ Sở,” Sở Luật lãnh đạm nói, không một chút lưu tình, “Hạ Nhược Tâm không thể sinh con, chẳng lẽ bắt con phải cả đời bao nuôi cô ta để nhà họ Sở không có người nối dõi sao? Con có thể tìm một người đàn bà khác sinh con, nhưng ba mẹ nhẫn tâm để cháu nội ba mẹ mang thân phận con riêng, cả đời này phải trốn tránh không ngóc đầu lên được?
Anh luôn tính toán được nhược điểm của người khác, nhược điểm của Hạ Nhược Tâm là anh, nhược điểm của ba mẹ anh chính là con của anh, người kế thừa đời sau của nhà họ Sở.
Một con gà mái không thể đẻ trứng, bọn họ còn muốn làm gì với nó?
Tống Uyển biến sắc nhìn Sở Giang, quả thực tin tức này đến với họ quá bất ngờ, chưa có cách nào tiếp nhận.
Sở Giang lần này đã do dự, ông tin con trai ông sẽ không dám lôi chuyện này ra làm trò đùa, tư tưởng của ông đã bị dao động, không còn kiên trì như vừa rồi, con người thực ra đều là vì mình, ông cũng vậy, ông không cần một người con dâu như thế, dù cô có tài giỏi thế nào, chuyện này chính là tử huyệt của cô, nếu cô không thể kéo dài huyết mạch cho nhà họ Sở, thì cô thực sự không có tư cách ở lại nhà họ Sở.
“Chuyện này con đã chắc chưa? A Luật, hay chúng ta đi điều tra một chút, y học bây giờ rất phát triển.” Tống Uyển nói có chút miễn cưỡng, bà không hề muốn cho con trai ly hôn, nhưng lại không thể không có cháu trai, người ta thì cháu chắt thành đàn, còn bà đến giờ vẫn mong đến đỏ mắt.
“Ba mẹ, đây là bệnh án của cô ta, hai người có thể xem qua một chút.” Sở Luật sớm đã chuẩn bị tất cả, lấy từ trong cặp tài liệu ra một bệnh án, trong đó ghi rõ tình hình sức khỏe của Hạ Nhược Tâm, bao gồm cả việc cô không có khả năng sinh sản, sức khỏe không đủ điều kiện làm thụ tinh ống nghiệm.
Tống Uyển năm cánh tay chồng mình, không khỏi thở dài một hơi, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, có thể hiểu cả hai người đều thống nhất thỏa hiệp.
“Chuyện của con sau này ba sẽ không can thiệp nữa, con muốn ly hôn kết hôn mặc con, miễn là mau chóng sinh cho nhà họ Sở một người thừa kế.” Sở Giang ngồi xuống, thong thả nói.
Lăn lộn nửa đời người, ông hẳn cũng nên an hưởng tuổi già, chờ mong có đứa cháu để bế.
“Con biết rồi thưa ba.” Sở Luật nhếch môi, anh nhìn ra ngoài trời buổi tối, vẫn còn sớm, anh có thể đến thăm Mạn Ny, không biết từ bao giờ anh đã nhận ra, việc này đã trở thành trách nhiệm của anh, anh cho rằng mình phải gánh trách nhiệm này, không đi không được, sắc mặt anh tối sầm,. rõ ràng người muốn ly hôn là anh, mà trong lòng lại có cảm giác trống rỗng như vậy.
Muốn vứt bỏ hết đống suy nghĩ này trong đầu, anh sải bước ra ngoài, cuối cùng cũng có thể tống người phụ nữ kia xuống địa ngục rồi, thành công thoát khỏi người phụ nữ khiến anh buồn nôn, anh hẳn phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Đúng, phải vui vẻ, anh nhếch môi mỉm cười, nhưng không hề ý thức được rằng nụ cười này vô cùng gượng gạo cứng ngắc. Anh chỉ cười vì tình hình hiện tại là như vậy, nụ cười không có một chút thật tâm mà là tự ép uổng bản thân mới nặn ra được.
Sở Luật vừa đi ra ngoài, Tống Uyển lại thở dài một cái, sao lại thành ra thế này, bà thực sự thích đứa trẻ Nhược Tâm này, nếu sự thực đúng là cô không thể sinh sản, bà cũng không còn cách nào khác, suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, không phải do mình sinh dưỡng sao có thể yêu thương đây, bà cũng không biết rằng, cứ cho là do mình sinh nuôi chưa chắc đã có tình cảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có người vui sướng tột cùng, có người đau thương đến ૮ɦếƭ.
Trong biệt thự nhà họ Sở, Tống Uyển nhìn Hạ Nhược Tâm ánh mắt có chút phức tạp, sắc mặt cô trắng bệch và tiều tụy, đủ để bà có thể nhận ra rằng, cô đang sống không tốt, rất không tốt, thậm chí còn rất đau khổ.
Mới có mấy ngày không gặp mà cô dường như đã trở thành một con người khác.
Cả người gầy rộc cả đi, xương quai xanh nhô lên, trước đây cô cũng rất gầy rồi, giờ chẳng khác gì da bọc xương.
“Nhược Tâm, con cũng không nên trách A Luật, nhà họ Sở chúng ta chỉ có duy nhất A Luật là con một,” Tống Uyển để ý từng lời nói của mình, tránh để cô bị tổn thương, tuổi trẻ của bà đã đi qua bao phong ba bão táp, giờ tuổi đã lớn nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương một đứa trẻ.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi, con hãy ly hôn với A Luật đi.” Bà thực sự phải ích kỷ, nếu không nhà họ Sở sẽ không có người nối dõi.
“Mẹ, mẹ đã biết chuyện con không thể sinh sản, là Sở Luật nói với mẹ sao?” Giọng Hạ Nhược Tâm yếu ớt không chút sinh khí.
Tống Uyển có chút sửng sốt, sau đó gật đầu, giơ tay lên, một lúc lâu sau mới chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, an ủi giống như một người me, khiến Hạ Nhược Tâm cảm thấy thật khổ sở.
“Nhược Tâm, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng biết con thực lòng yêu A Luật, nhưng thật sự xin lỗi con, mong con hãy hiểu cho chúng ta…”
Nói đến đây, bà thực sự cảm thấy rất đau lòng, trước mắt bà lúc này, đứa trẻ kia mặt cắt không còn giọt máu, chỉ hơn người ૮ɦếƭ một hơi thở thôi.
“Con hiểu, hiểu rất rõ ràng.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, hai mắt rũ xuống, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân vì sao mà cô không thể sinh nở được nữa. Nhưng đột nhiên cô nhận ra, cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, tim cô đã ૮ɦếƭ lặng đi, trông cô trở nên già nua, nhuốm tang thương.
“Hazzz....” Tống Uyển cúi đầu thở dài một hơi, “Con yên tâm, tuy con không còn là con dâu của nhà họ Sở chúng ta nữa, nhưng mẹ sẽ không bạc đãi con, tuy A Luật tính tình không tốt nhưng nó sẽ không để con thiếu thốn thứ gì, nếu nó dám bạc đãi con mẹ sẽ là người đầu tiên đứng lên bảo vệ con.”
Hạ Nhược Tâm nở nụ cười thê lương, trong mắt loang loáng không rõ là nước mắt hay cái gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ông trời đã không còn che trở cô nữa rồi.
Những gì cô yêu thích vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, cô cảm thấy chính mình thực sự đã ૮ɦếƭ rồi.
Tống Uyển còn muốn nói điều gì đó, nhưng không tài nào thốt ra được, cứ như vậy đi thôi, nói nhiều chỉ vô ích, sẽ càng làm con bé tổn thương mà thôi.
“Nhược Tâm, nói cho mẹ biết, có phải con thực sự rất yêu A Luật không” Tống Uyển nhìn chằm chằm bộ dáng vô hồn của Hạ Nhược Tâm, chỉ cần nhìn bà liền có được ngay câu trả lời.
Nếu không yêu, sao lại để chính mình thay đổi nhiều như thế.
Nếu không yêu, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tính tình cổ quái của con trai bà.
Nếu không yêu, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy.
Yêu, Hạ Nhược Tâm mỉm cười ௱ôЛƓ lung, yêu thì đã sao? Cô yêu anh mười mấy năm, đổi lại được cái gì?
Đau khổ, thân tàn ma dại, còn gì nữa đây?
Sự thương tâm của cô khiến Tống Uyển bị chấn động, cảm giác này chính là dường như có thể làm cho một người sống lại, cũng có thể hủy diệt người đó, bà lờ mờ ý thức được, A Luật thực sự đang mất đi điều quan trọng nhất trong cuộc đời nó.
“Thật xin lỗi con.” Bà đặt tay lên đầu Hạ Nhược Tâm, giống như đang an ủi đứa con gái ruột của mình, nếu cô thực sự là con gái bà, bà hẳn sẽ rất đau lòng, nhưng cô không phải, cho nên ngay cả có đau lòng và sẽ vẫn chọn đứng về phía con ruột của mình, gia đình của mình.
Đứa nhỏ này đã chịu thiệt thòi rồi.
“Thật xin lỗi…” hàng mi bất lực run rẩy, thật khó khăn mới thốt ra ba chữ này, từ sâu thẳm trong tim rung động, dường như lời xin lỗi này chính là món quà tuyệt vời nhất đối với cô.
Cô đáng đời, cô để tiện độc ác, cô hại ૮ɦếƭ em gái của mình, mọi người ai cũng nói như vậy, chỉ có một mình Tống Uyển nói xin lỗi cô.
“Nếu mẹ là mẹ ruột của con thì tốt biết mấy.” Hạ Nhược Tâm đột nhiên ôm lấy Tống Uyển, im lặng tựa vào lòng bà, hưởng thụ sự ấm áp của người mẹ trên người bà, cô đã quên mất bao nhiêu lâu rồi không ôm mẹ mình, cũng không nhớ rõ mẹ cô đã bao nhiêu lâu không ôm cô. Hình như là từ khi cô còn rất nhỏ, 4 tuổi, hay là 5 tuổi.
Trí nhớ mơ hồ.
Cảm giác bị bỏ rơi.
Viền mắt Tống Uyển đỏ ửng, giang tay ôm lấy cô, bà vốn cũng là một người phụ nữ lương thiện, Hạ Nhược Tâm khiến bà thực sự không nỡ, nhưng đáng tiếc, bà lại là mẹ của Sở Luật.
“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm nhỏ nhẹ nói, giống như ngày cô vẫn còn là một đứa trẻ 4 tuổi, nhưng cuối cùng cô cũng không thể trở về được nữa, cô đã trưởng thành, cô bị hủy hoại, cô đau khổ.
“Đúng vậy, mẹ là mẹ của con, ngủ đi, con ngoan, ngủ dậy rồi, sẽ không đau nữa, ngủ dậy rồi, mọi việc đâu sẽ vào đó.” Tống Uyển dùng tay bưng kín miệng mình, lần đầu tiên bà cảm thấy đau lòng đến vậy. Dường như trong nháy mắt bà muốn đổi ý, bà từ bỏ, bà không muốn bọn họ ly hôn, không muốn bọn họ ly hôn, bà muốn từ bỏ.
Nhưng cuối cùng bà cũng chỉ có thể ngậm ngùi kìm lại ý nghĩ này.
Bà không thể quay lưng với nhà họ Sở, đành phải ích kỷ với cô.
Sau khi Tống Uyển rời đi, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác nhìn ra cửa, cứ ngồi như vậy từ sáng đến chiều, nàng đứng lên, giống như một cái cái xác biết đi đi ra ngoài, bên ngoài sương dày đặc mờ ảo, ngăn trở mặt trời tỏa nắng, dưới từng kẽ hở cũng chỉ có một mảng tối đen, giống như trái tim cô lúc này, không có lấy một tia sáng nào.
Cô quay đầu nhìn ngôi nhà mà mình đã ở mấy tháng nay, tại nơi này cô đã trải qua cả hạnh phúc lẫn đau khổ, cũng có những ký ức không thể quên.
Rất nhanh thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Rất nhanh thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Đi từng bước về phía trước, cô bước đi mà không có bất kỳ đích đến nào, chỉ là muốn rời khỏi nơi đó, nơi đó thật sự rất cô đơn, cô không nghĩ mình có thể chịu đựng sự cô đơn đó thêm nữa, bởi vì, nàng sắp không thể thở được nữa.
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, cũng có thể người ta cũng không muốn nhìn thấy cô nhất, lại tình cờ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Một người có chút bất an, ánh mắt như đang muốn né tránh điều gì, chột dạ, khốn khổ, không chỗ dung thân, chỉ có thể cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn ánh mắt người đối diện, càng sợ bị người khác chỉ trích.
Một người thì mấy lần mấp máy môi, cuối cùng cũng không thể nói gì, dường như vô can, vấn đề ở đây chỉ có thể là vấn đề của cô ta mà thôi.
Chỉ là cô yêu anh, còn anh thì hận cô mà thôi.
Nhưng Lý Mạn Ny thì khác, bởi vì, cô ta chưa từng oán hận cô, không phải sao? Anh đã nói rõ với cô, anh có thể yêu bất cứ người nào, có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, chỉ không thể yêu cô- Hạ Nhược Tâm mà thôi.
Cả đời cũng không thể.
Chỉ là đời này quá dài, cô thực sự không biết mình có thể đi đến cùng hay không.
Một người đến gần, một người liền căng thẳng.
Là người làm chuyện trái với lương tâm đều sẽ căng thẳng, nhưng Lý Mạn Ny vẫn an ủi chính mình rằng cô chẳng làm gì sao cả.
“Cô, vẫn khỏe chứ?” Cô nhìn người phụ nữ phờ phạc trước mặt mình, so với sự rạng ngời của cô, đối phương toàn thân trên dưới đều nhợt nhạt không chút sức sống.
Cô liền ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu xuẩn, cô ta làm sao mà khỏe được?
“Khỏe,” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, nhưng đôi mắt của cô lại không thể cong lên, nàng lại ra sức ép mình phải mở to mắt. Mới chỉ có mấy ngày không gặp thôi mà.
Vậy mà lại giống như nhiều năm đã qua đi rồi.
“Tôi, thực xin lỗi…… Tôi chỉ là……” Lý Mạn Ny lúng túng nói, hai tay cô không ngừng khua đi khua lại, không hiểu sao cô luôn cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt người phụ nữ này, rõ ràng người ta chưa bao giờ phản kháng, không có chỉ trích, không khó xử, cũng không hề chửi cô là kẻ thứ ba, là đồ không biết xấu hổ.