Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 267

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Có lẽ Thẩm Ý Quân cuối cùng cũng sẽ trả, cô lại tự an ủi bản thân, dù sao, Thẩm Ý Quân không phải là người đứng tên thẻ sao?
Không đúng, lúc này cô mới nhớ ra, lúc đầu cô tự cho mình là thông minh nên đã làm riêng một tấm thẻ, cô dùng số tiền từ tấm thẻ này, đều sẽ ghi nợ cho Thẩm Ý Quân, tấm thẻ đó của Thẩm Ý Quân vốn là có mức hạn 5 triệu đồng, từ trước đến nay phí tiêu xài của cô đều quét trên tấm thẻ này, số tiền 3 triệu cô dùng trong đó có 1 triệu gửi về quê, nhưng tiền sinh hoạt tháng của lúc trước thì cô không biết, vì Thẩm Ý Quân đều trả theo tháng.
Ghi chép chi tiêu đều là từ tấm thẻ này của cô mà ra, cuối cùng người trả tiền thẻ, sẽ không phải là cô.
Thẩm Ý Quân chỉ là người trả tiền thẻ, nhưng cô lại là người dùng.
Ngay từ lúc đầu, cô luôn mưu tính làm sao lấy được nhiều tiền hơn từ chỗ của Thẩm Ý Quân, cuối cùng kết quả là cô cứ xài cứ xài không có giới hạn.
Cô đã đào cho mình một cái hố, nhưng cuối cùng người nhảy xuống lại là chính cô, cái hố này, cuối cùng cũng trở thành mộ phần của cô.
Cô cầm lấy hơn hai vạn, thật ra cô cũng có nghĩ là sẽ chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, có lẽ mấy chục năm sau, đợi cô quay lại chỗ này lần nữa, tất cả đều sẽ bị mọi người quên hết, mà cô quả thật là đang làm như vậy.
Nhưng khi mới bước chân ra ngoài cửa, sẽ bị cảnh sát bắt giữ ngay tại cổng, nói cô có dính líu đến một vụ án lừa gạt.
Phản ứng đầu tiên của Dương Nhược Lâm lúc đó, là xong rồi.
Tiền cô bán xe trả cho ngân hàng cũng không đủ, số tiền mà cô trả, đều có lập hồ sơ kỹ càng, bên nhà họ Dương, căn hộ mới mua, cuối cùng cũng bị ép thu lại, cho dù là thế, họ từ chỗ của Dương Nhược Lâm lấy đi bao nhiêu tiền, bây giờ phải trả lại bao nhiêu, bằng không sẽ chịu chế tài của pháp luật.
Bất kể bây giờ người của nhà họ Dương có kêu thế nào thì món nợ này cũng là do cô gánh, thẻ căn cước là tên Dương Nhược Lâm, tất cả tài liệu đều có thể chứng minh thân phận của cô.
Không lâu sau, Thẩm Ý Quân quay về.
Cô ngồi đối diện Dương Nhược Lâm, vẻ mặt rất nhạt nhẽo, cũng không có bất kì biểu cảm gì.
“Là bà làm phải không?” Dương Nhược Lâm đột nhiên đứng dậy, “Thẩm Ý Quân, là bà cố tình.”
“Sao thế, không gọi mẹ nữa sao?” Thẩm Ý Quân không những không giận mà còn cười, “Tiếng mẹ đó không phải cô gọi rất thuận miệng sao?”
Dương Nhược Lâm sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.
“Tại sao bà lại làm như vậy?” Dương Nhược Lâm nghiến răng hỏi Thẩm Ý Quân, cô chỉ mới 24 tuổi, phải gánh tội danh lớn như thế, sau này cô sẽ sống bằng cách nào.
“Tại sao tôi lại không thể làm như vậy?” Thẩm Ý Quân hỏi ngược lại Dương Nhược Lâm. “Tôi với cô không quen không biết, nếu như cô biết dừng lại đúng lúc, có lẽ tôi sẽ tha cho cô, dù sao, trông cô rất giống con gái của tôi, xét ở gương mặt giống nhau của hai người, số tiền mà cô đã dùng, việc mà cô đã làm, tôi cũng sẽ không tính toán.”
“Tôi đã từng cho cô cơ hội, Dương Nhược Lâm, tôi đã từng kêu người gọi điện thoại cảnh cáo cô, nếu như cô rời khỏi sớm hơn, những việc này sẽ không thể xảy ra, số tiền mà cô đã dùng, tôi đã cho cô dùng, nhưng cô không có, cô trở nên tham lam, trở nên vô tri, cũng trở nên ngu xuẩn.”
Thẩm Ý Quân gọi đúng tên của Dương Nhược Lâm, là tự cô biến mình thành ra như vậy, có thể trách được ai.
Phút chốc mặt của Dương Nhược Lâm liền mất hết toàn bộ huyết sắc, cô nhớ ra rồi, không lâu về trước khi cô nhận được cuộc điện thoại đó, thật ra cô cũng muốn dừng tay lại, nhưng cuối cùng nghĩ đến cuộc sống đầy đủ ở đây, nên không có để ở trong lòng, cô tưởng mình có thể trở thành Hạ Nhược Tâm rồi, thậm chí sau này còn có thể gả vào hào môn, nhưng, cô đã sai.
Cô ngẩng mặt lên, muốn xin Thẩm Ý Quân buông tha cho cô, nhưng Thẩm Ý Quân đã rời khỏi, số tiền thư tín dụng cô lừa có con số quá lớn, cho nên, cuối cùng cô bị phạt tù 12 năm.
12 năm, ha ha, 12 năm, mười năm đẹp nhất của người phụ nữ, đều đã bị chôn vùi, đợi cô từ đó đi ra, cô cũng gần 40 tuổi rồi, người phụ nữ 40 tuổi, còn có thể làm được những gì.
Từ sau khi Thẩm Ý Quân qua gặp cô cũng không có ai qua nữa, bố mẹ của cô, anh cả đều không hề qua, bây giờ cô mới biết, cái gì là tình người tẻ nhạt.
Khi cô đem tiền về, họ nịnh hót cô đủ điều, tìm mọi cách tiếp cận cô, khi cô gặp khó khăn, thì không có ai quan tâm cô nữa, bây giờ nghĩ lại, thật ra, Thẩm Ý Quân đối xử cô còn tốt hơn cả bố mẹ của cô nữa.
Nếu như sớm biết, cô nghĩ, cô sẽ an phận mà làm người, sẽ không tìm cách lừa lấy những thứ không thuộc về mình, chỉ là, khi cô hiểu ra, thì đã quá muộn.
Khi cô bị bắt, bắt đầu 12 năm tù giam của mình, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhưng cô lại ngẩn người ra đó, nhìn một cách ngơ ngác.
“Lục tiểu thư, có một người muốn gặp cô.” Giám ngục hỏi Lục Tiêu Họa,.“Không biết cô có muốn gặp không?”
Lục Tiêu Họa xem đồng hồ, còn có thời gian, có thể gặp một chút.
Khi Dương Nhược Lâm được đưa tới, Hạ Nhược Tâm không cảm thấy bất ngờ chút nào, tin của Sở Luật vốn chính xác đến đáng sợ, cô muốn biết thì sẽ biết được, đương nhiên gồm cả việc của nhà họ Hạ, thật ra đều là do Sở Luật vô ý hay cố tình mà tiết lộ cho cô biết.
Tất nhiên cũng gồm cả việc của Dương Nhược Lâm bị bắt.
Dương Nhược Lâm đã cắt tóc ngắn, những ngày gần đây bất kể là sức khỏe hay là tinh thần, cô cũng chịu không ít sự giày vò, cả con người hốc hác hẳn đi, sắc mặt cũng có chút khó coi, cũng vì không có trang điểm, cho nên bỗng chốc đã già đi mấy chục tuổi, đặc biệt trên người đang mặc một chiếc áo rộng thùng thình, nên không thể thấy được đường cong trên cơ thể của cô.
“Lục tiểu thư, tôi có thể hỏi một chút, đứa trẻ đó sao lại gọi cô là mẹ không?”
Điểm này Dương Nhược Lâm trước sau cũng nghĩ không thông, rõ ràng mặt của cô rất giống Hạ Nhược Lâm, cả Thẩm Ý Quân cũng nhận lầm, không có lý do nào đứa trẻ đó lại bài xích cô.
Lục Tiêu Họa để những ngón tay của mình lên bàn, sau đó uốn cong lên.
“Cô muốn biết?” Cô ấy hỏi người phụ nữ trước mặt, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt trước kia của mình, không đúng, là gần giống, hình như mới lướt nhìn, thì rất giống, nhưng nhìn kỹ một chút, mới phát hiện, thật ra không hề có hai người nào có thể hoàn toàn giống nhau được.
“Đúng vậy, làm phiền cô nói cho tôi biết.” Dương Nhược Lâm cười thảm nhìn xung quanh nhà giam này, đây là nơi sau này cô phải sống, cô dùng thời gian mười năm của mình, mười năm thanh xuân, đổi lấy cuộc sống công chúa của mấy tháng, còn nhận được một bài học cả đời này đều sẽ khó quên, cũng không biết là bị thiệt, hay là có lợi nữa.
Hạ Nhược Tâm nhìn người phụ nữ trước mặt một cách nhàn nhạt, đôi môi của cô cũng phát ra một tiếng thở dài.
“Thật ra cũng không có gì.” Cô ta muốn nghe, thì cô sẽ nói, dù sao đây cũng không được xem là bí mật gì.
“Tôi là Lục Tiêu Họa.” Cô sờ lên mặt của mình, “Tôi cũng từng có tên là Hạ Nhược Tâm.”
Dương Nhược Lâm cảm thấy cổ họng của mình đột nhiên bị nghẹn lại, đứa hàng giả như cô cuối cùng cũng gặp được hàng thật rồi, cảm giác xấu hổ này đúng là làm người ta nói không nên lời nào.
Khi Dương Nhược Lâm đi ra lại gặp một người phụ nữ khác được đưa tới, người phụ nữ này rất ốm, không khác gì so với một da bọc xương, bên ngoài bộ xương được bọc một lớp da, ánh mắt của cô ta đờ đẫn, chỉ có một khuôn mặt gầy nhom, đối với Dương Nhược Lâm mà nói, là một loại khủng bố, kinh khủng đến nỗi khiến cô sờn cả gai óc.
Người đó, hình như là Hạ Dĩ Hiên.
“Tôi có thể hỏi một chút, người lúc nãy được đưa vào, cô ấy đã phạm tội gì vậy?” Cả da đầu của Dương Nhược Lâm vẫn còn đang tê dại, cô hỏi người cảnh sát bên cạnh.
“Cô ấy?” Người cảnh sát đó trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, có lẽ lần này tâm trạng rất là tốt cho nên đã trả lời câu hỏi của Dương Nhược Lâm.
“Cô ta nghiêm trọng hơn cô nhiều, cô chẳng qua chỉ có 12 năm, lúc đó tranh thủ thể hiện tốt một chút nói không chừng lúc đó còn có thể giảm hình phạt, về phần cô ta, cả đời này cũng không cần nghĩ nữa, tội mà cô ta phạm vô số nên không có kỳ hạn, vả lại cũng không có khả năng là được thả ra.”
Dương Nhược Lâm đột nhiên cảm thấy lưng của mình toát mồ hôi lạnh, lúc này cả những cơn gió thổi ở bên ngoài cũng khiến cô cảm thấy lạnh, lần đầu tiên cô cảm thấy mình khá là may mắn, không có bị nhốt cả đời, tuổi thanh xuân, tuổi trẻ đẹp nhất của một người phụ nữ, còn có mạng sống của cả đời này, đều bị chôn vùi ở đây, cô không thể tưởng tượng nổi những ngày tháng đó, như vậy thà ૮ɦếƭ đi còn hơn, nhưng mà, có khi cả ૮ɦếƭ cũng không thể.
Bên trong, Hạ Nhược Tâm ngồi đó, cho đến khi Hạ Dĩ Hiên ngồi đối diện cô thì cô mới ngẩng mặt lên, tay của Hạ Dĩ Hiên đều bị còng lại siết đỏ tay nhưng trong con mắt của cô ta vẫn tràn đầy ngọn lửa thù hận chưa hề được dập tắt.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đứng dậy, cảm thấy mình không cần phải nói gì cả.
Bản tính không đổi.
“Hạ Nhược Tâm, cô quay lại, cô quay lại cho tôi...”
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy Hạ Nhược Tâm rời khỏi, như điên lên vậy, rống to kêu la với cái lưng của cô ấy, cô ta chợt đứng dậy nhưng lại bị hai cảnh sát bên cạnh dùng sức đè xuống, mặt của cô ta lúc này bị áp sát lên mặt bàn, trong miệng còn đang gào thét không ngừng.
Quay lại, quay lại cho cô, để cô ra ngoài, cô không muốn ở lại đây, những người trong này đều là biến thái, cô phải tìm bố của cô, cô không cần Sở Luật nữa, cái gì cô cũng không cần nữa, chỉ muốn về thôi, cô chỉ muốn về nhà...
Khi Hạ Nhược Tâm từ trong nhà giam đi ra bên ngoài đã đậu một chiếc xe màu đen tuy âm thầm nhưng cũng lại rất xa hoa, cô bước qua đó, mở cửa xe ra, thấy trên chân của Sở Luật đang để một đống tài liệu, hình như đang rất bận rộn.
Bây giờ cô mới chợt nhớ ra, gần đây Sở Luật rất là bận, hình như có một vụ làm ăn phải bàn.
“Em tự ngồi xe về được rồi, không cần anh tới rước đâu.” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, có thể thấy rõ những mệt mỏi tích tụ dưới mắt của Sở Luật.
Mấy ngày nay, khi cô ngủ rồi, anh thì vẫn chưa, cô dậy thì anh đã đi làm, cũng khó trách anh ấy phải tìm một người thừa kế, kết quả lại là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng mà thôi. Người thừa kế thích hợp đã bị nhà họ Lục ςướק đi, cũng khó trách khi anh gặp người bác Lục Cẩm Vinh này khá là khó chịu.
“Không sao, công việc không quan trọng bằng em.” Sở Luật tùy tiện vứt văn kiện trong tay đi, quả thật là không xem những thứ này ra gì cả, anh đưa tay ra giúp Hạ Nhược Tâm chỉnh lại dây an toàn, “Sao rồi, người phụ nữ đó?”
“Không ra làm sao.” Hạ Nhược Tâm nghĩ đến những thù hận càng tích càng nhiều của Hạ Dĩ Hiên, trong lòng không thoải mái chút nào, trên đời này không có ai thiếu Hạ Dĩ Hiên, nhưng cô ta lại đòi mọi người, sự mắc nợ ấy như là đương nhiên vậy.
“Sau này đừng tới nữa.” Sở Luật lái xe đi, không thích Hạ Nhược Tâm đến đây lắm. Hạ Dĩ Hiên được đưa vào đây, anh đem cô ta nhốt lại, đã tận tình tận nghĩa với cô ta lắm rồi, sở dĩ không cho người phụ nữ đó ૮ɦếƭ đi, chỉ là muốn giữ lại mạng sống của cô ta, anh không muốn Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm phải gánh tội danh Gi*t người, cũng không muốn trong lòng của họ tồn tại những u ám này, về phần nhốt ở trong đó, có thể sống được bao lâu, phải xem vận mệnh của Hạ Dĩ Hiên rồi.
“Được thôi, sau này không tới nữa.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn tới nữa, tối thiểu là những năm gần đây cô sẽ không tới.
“Đúng rồi, lát nữa em sẽ đi gặp Thẩm Vi.” Hạ Nhược Tâm xem giờ, giờ mà cô hẹn với Thẩm Vi cũng sắp đến, đôi chị em cùng khổ này, cũng không phải là tình bạn bình thường, nói là chị em ruột chắc cũng có chút tư tâm nhưng họ sẽ không như thế.
Sở Luật lái xe đến cổng của Giang Nam, Hạ Nhược Tâm vừa đang muốn xuống xe, thì Sở Luật nheo cặp mắt lại, hình như là có vẻ không vui.
Hạ Nhược Tâm chỉ còn cách quay người lại, hôn lên mặt của anh: "Được chưa, ông già."
Miễn cưỡng, Sở Luật đối với nụ hôn tạm biệt này không hài lòng chút nào, nếu như không phải bây giờ cả hai người đều bận việc, anh nhất định sẽ làm một điều gì đó ở đây.
Thật ra anh cũng khá là mong đợi, nhưng với tính khí của Hạ Nhược Tâm, hình như có chút khó khăn, cô vẫn còn chưa đến mức cởi mở đến vậy.
Thế nhưng, anh không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày.
Sau Khi Hạ Nhược Tâm xuống xe, điện thoại của Sở Luật lúc này lại reo lên, anh bắt lên, người gọi đến làm anh có chút bất ngờ.
“Sao thế, Mạc Mính?” Anh lái xe đi, phải về công ty một chuyến.
“Ồ, anh muốn về nước sao, yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.” Sở Luật bỏ điện thoại xuống, anh lại đưa lên, gọi đến điện thoại bàn của thư ký.
“Tiểu Trần, cuộc họp của ngày mốt, hủy hết cho tôi.”
Anh lại có chút bất ngờ, tại sao Mạc Minh lại đột nhiên quay về vậy, chẳng lẽ anh ta đã tìm thấy người phụ nữ mà mình cần tìm. Anh đương nhiên biết được rằng mấy năm gần đây Mạc Minh luôn tìm một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó chẳng có chút tin tức gì, nếu như tính theo thời gian anh cùng Mạc Minh uống rượu, người phụ nữ mà Mạc Minh muốn tìm, thật ra là có cùng chung thời gian rời khỏi với Hạ Nhược Tâm.
Hơn 6 năm, con gái bảo bối của anh cũng hơn 5 tuổi rồi, năm sau có thể học tiểu học rồi, đúng là lớn thật rồi.
Khi nghĩ đến con gái của mình, trái tim đông cứng này của anh lại mềm nhũn được một chút, qua mấy ngày con bé sẽ tham gia một cuộc thi Vũ đạo nhi đồng quốc tế, về phần có giành được giải hay không anh không hề nghĩ tới, thế nhưng, con gái mình thích, con bé không hề e sợ sân khấu, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của con gái.
Hạ Nhược Tâm đi vào bên trong Giang Nam, đi thẳng đến chỗ ở của Thẩm Vi, ban ngày ở đây không có nhiều người lắm, chỉ có buổi tối mới trở nên phồn hoa, chỗ này bây giờ cũng rất an tĩnh.
Cô để tay lên chốt cửa, cũng không có gõ cửa, lúc này chắc là Thẩm Vi đang ngủ, gõ cửa thì sẽ đánh thức cô ấy.
Cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, quả thật, Thẩm Vi đang vùi mình lại trong đống chăn, đang ngủ rất ngon.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ xem giờ.
Chị à, là chị hẹn người ta đó, chị hẹn người ta qua đây là muốn khoe tướng ngủ mê hồn này của mình à. Nhưng, nói thật, tướng ngủ của Thẩm Vi chẳng đẹp chút nào, không giống cô lúc bình thường, trong lòng của Hạ Nhược Tâm, Thẩm Vi luôn là một người phong tình vạn chủng, toàn thân đều toát lên một cảm giác mê người, có thể khiến cho đàn ông phải điêu đứng, đẹp nhất là lúc giơ tay nhấc chân, nhưng một mặt khác của Thẩm Vi, là tướng ngủ này của cô đúng là có chút khó coi, thật ra nếu là một người bình thường thì cũng không sao, nhưng người này là Thẩm Vi, là Thẩm Vi đó.
Cô để túi của mình xuống, sau đó bước qua đó, chịu thua mà dọn dẹp tấm chăn trên giường.
Tính cảnh giác của Thẩm Vi luôn rất tốt, khi Hạ Nhược Tâm mở cửa cô đã biết rồi.
“Đến giờ rồi sao?” Quả nhiên, Thẩm Vi từ trong chăn ngẩng đầu ra, sau đó giống như một bé tằm vậy chui lại vô trong đó, nhưng cô ấy đang ngủ trần, không thèm để ý đến chuyện Hạ Nhược Tâm có thể nhìn thấy hết thân thể của mình, dù sao cũng không phải là chưa thấy qua.
“Chị gái à, chị có thể mặc quần áo vào không?” Hạ Nhược Tâm bắt đầu xếp mền, đối với thói quen này của Thẩm Vi thực sự là có chút không thể chịu đựng được.
“Lười...” Thẩm Vi đi vào trong nhà vệ sinh, lúc bước ra con người mới tỉnh táo được một chút, đương nhiên cũng từ trong tủ lấy đại một chiếc áo ra, Hạ Nhược Tâm xếp xong mền, đặt gối đúng chỗ, nếu như là Thẩm Vi, tuyệt đối sẽ không phí sức xếp mền, lúc dậy có bộ dạng gì, lúc về, cũng là bộ dạng đó, chỉ là cách mấy ngày, sẽ có người đến đem toàn bộ những thứ như chăn đi thay hết, để cô có thể tiếp tục những ngày mơ mơ màng màng như thế này.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.
Thẩm Vi ngồi xuống, nheo con mắt lại, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, hình như có chút thất thần.
Hạ Nhược Tâm đi tới, ngồi xổm xuống đối diện với cô, “Sao thế, cãi nhau với Tam Ca?”
“Sao em lại biết.” Thẩm Vi khẽ nâng đôi mắt lên, cô với Tam Ca cho dù có cãi nhau cũng là chuyện của họ, Tam Ca giận rồi, bây giờ mấy ngày liền cũng không thấy về, bằng không, cô mỗi ngày còn được làm bé tằm sao.
“Chị mà cãi nhau với Tam Ca con người sẽ trở nên uể oải hơn.”
Hạ Nhược Tâm quen biết Thẩm Vi cũng không phải là một hai năm, tính tình của Thẩm Vi chẳng lẽ cô còn không biết.
“Thật sao?” Thẩm Vi cũng không rõ, chắc do một câu nói của người ngoài cuộc nên mới nhận ra.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống đất, hỏi cô tiểu thư có tính khí nóng nảy đến phát sợ, “Chị lại ăn Hi*p Tam ca nữa phải không.” Diện mạo của Tam Ca có phần khó ưa, khi Sở Luật không cười có thể dọa khóc trẻ con, còn Tam Ca thì bất kể có cười hay không, cũng đều sẽ dọa khóc người ta, đây là tướng mạo hung dữ do trời sinh, nhưng đánh giá một con người cũng không thể chỉ dựa vào diện mạo.
Không phải người có khuôn mặt đẹp thì sẽ là người tốt, người có khuôn mặt xấu thì sẽ là người xấu.
Thẩm Vi khẽ nâng mí mắt, cũng ngồi xuống theo.
“Anh ấy mắng chị.” Cô híp đôi mắt lại, từng chữ từ đôi môi đỏ tuôn ra có phần oán trách, “Nhược Tâm, anh ấy mắng chị.”
“Mắng chị cái gì?” Hạ Nhược Tâm đỡ cằm của mình, chuẩn bị nghe truyện, “Ừ, mắng chị cái gì?”
“Anh ấy mắng chị...” Thẩm Vi nhấc đôi môi đỏ, phát ra một chữ không tình nguyện cho lắm, “Ngu.”
“Anh ta mắng tôi ngu.”
Hạ Nhược Tâm có thể tưởng tượng được lúc đó Thẩm Vi tức giận tới cỡ nào, dù là Tam Ca nói mà không biết lựa lời, hay là cố tình, đối với một người phụ nữ cao ngạo như Thẩm Vi mà nói, chữ ngu này tuyệt đối là đã đánh sưng mặt của chị ấy, còn sẽ khiến chị ấy khó mà chịu đựng được.
Bây giờ cô cũng biết, thật ra không phải là Tam Ca cùng Thẩm Vi chiến tranh lạnh, mà là Thẩm Vi hiện giờ không muốn nói chuyện với Tam Ca.
Có lúc, bạn muốn tìm một người đàn ông có thể cho bạn tùy ý nổi cáu, nhưng không cần lo lắng, anh ấy sẽ rời xa bạn thì thật là khó.
Hạ Nhược Tâm thở dài một cái, ánh mắt của cô đọng lại trên người của Thẩm Vi, Thẩm Vi đột nhiên sững sờ, ôm lấy cơ thể của mình.
Có phải là như thế không, thì phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao thời gian mà họ quen biết nhau cũng không hề ngắn.
Hạ Nhược Tâm ở đây với Thẩm Vi cả một buổi chiều, tuy là không nói gì nhiều nhưng hình như tâm trạng của Thẩm Vi tốt hơn nhiều rồi, cô mới chuẩn bị đi về.
Khi cô mới vừa về đến nhà, thì có chút hơi bất ngờ, vì trong nhà có khách đến.
Là Mạc Mính, Hạ Nhược Tâm mới nhìn thôi là đã nhận ra người đàn ông này, tuy là lúc trước chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng diện mạo xuất chúng của người đàn ông này lại khiến người khác rất là khó quên, đặc biệt anh ta có một đôi mắt phượng trông rất là lanh lợi, cũng có phần lạnh nhạt, thế nhưng, khiến Hạ Nhược Tâm nhớ nhất là hạt đậu đỏ mà anh tay đeo ở cổ tay, thiếu mất một miếng, là một hạt đậu không hoàn mỹ.
“Xin chào, Mạc tiên sinh.” Hạ Nhược Tâm đi qua chào hỏi Mạc Minh.
“Chào cô, Sở phu nhân.” Mạc Minh mỉm cười, “Chắc tôi phải làm phiền hai người vài hôm.”
Hạ Nhược Tâm dùng ánh mắt dò hỏi Sở Luật, người này muốn ở lại sao, có cần cô chuẩn bị gì không? Chăn có cần thay không, phòng khách có cần khử trùng không?
Sở Luật đưa tay xoa nhẹ lên mặt của cô, trong mắt có chút tình cảm cưng chiều, “Em mệt rồi, đi nghỉ trước đi, còn nữa, Mạc Minh sẽ ở trong khách sạn, không cần để ý đến anh ta.”
Mạc Minh nhún vai của mình một cái, được thôi, anh ấy cạn lời, nếu nói mệt, phải là người khách như anh chứ, còn cái gì mà anh không ở, rõ ràng là Sở Luật chê anh phiền, đuổi anh ra ngoài khách sạn ở thì có.
Hạ Nhược Tâm thấy mình ở lại cũng vô dụng, cô cũng có chút mệt rồi phải nghỉ một chút, về phần Mạc tiên sinh này... ừ, tin rằng Sở Luật một mình cũng có thể tiếp đãi tốt.
Cô mở cửa, bước vào phòng của mình, thay một bộ đồ rồi đi tắm, sau đó thì đi ngủ. Cô nghĩ nếu cuộc sống có thể tiếp tục diễn ra như vậy thì tốt biết mấy, cô cọ xát vào tấm chăn mềm mại, thế là đã ngủ thi*p đi, khi cô tỉnh dậy, Sở Luật đang ngồi một bên, lật những văn kiện trên bàn, bên cạnh còn đặt một máy laptop đang sáng màn hình, anh ấy đồng thời có thể nhất tâm lưỡng dụng.
Hạ Nhược Tâm dụi mắt, cô ngồi dậy, sau đó từ phía sau ôm lấy eo của người đàn ông này, rồi tựa đầu của mình vào vai của anh ấy.
“Tỉnh rồi?”
Sở Luật bỏ văn kiện trên tay xuống, nắm tay của cô, rồi lại không động đẩy gì, anh biết người phụ nữ này mới tỉnh dậy thì sẽ có chút đường huyết thấp, vả lại cũng chưa tỉnh hẳn, cô ấy cần phải ngủ thêm một chút nữa mới được, nếu không sẽ không có tinh thần.
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, thích nhất mùi thuốc nhẹ dịu của người đàn ông này, “Mạc tiên sinh đó đi rồi sao?”
“Về khách sạn rồi.” Sở Luật lại cầm 乃út lên, bắt đầu viết báo biểu, chữ viết của anh ấy rất đẹp, tất nhiên bây giờ cũng có máy tính, nhưng anh ấy vẫn có thói quen là dùng tay làm những việc này, cái gọi là linh cảm thật ra đều nằm ở ngòi 乃út của anh, ở đầu ngón tay của anh.
Hạ Nhược Tâm mở mắt ra, dùng đầu của mình dụi vào vai của anh, Tiểu vũ Điểm với Trịnh An Trạch đều ở nhà họ Lục, bây giờ thời gian ở nhà cũng ít hơn cho nên thế giới hai người của họ rất là phong phú, cũng đúng, nhiều năm nay hai người họ đều trải qua những ngày tháng tụ họp li tán, tính từ thời tuổi nhỏ cũng hơn 20 năm rồi, đời người có thể có bao nhiêu cái 20 năm, chắc là chỉ có 3 cái.
Cho nên bây giờ họ rất trân trọng thời gian ở bên cạnh nhau, Sở Luật đối với cô rất tốt, đúng là rất tốt, anh ấy vẫn giống như lúc trước vậy, chải đầu cho cô, rửa chân cho cô, từ khi bắt đầu ở đảo đào vàng cô có chứng đau bụng kinh rất là nghiêm trọng, anh sẽ tự mình nấu thuốc cho cô, dù cho mình có bận bịu đến mấy những ngày đó của cô anh đều tự tay nấu canh gừng đường đỏ cho cô.
Mấy tháng gần đây, cũng bớt đi nhiều rồi.
“Thẩm Vi cãi nhau với Tam Ca.” Hạ Nhược Tâm mở mắt ra lần nữa, nói về chuyện của hôm nay.
“Hai người đó...” Sở Luật nhếch môi của mình, “Em không cần lo cho họ, họ cãi nhau sẽ không lâu đâu, nhưng tình cảm không phải chỉ có cho đi mà không cần đền đáp, có lúc em cũng cần nhắc nhở Thẩm Vi, tuổi thanh xuân của người phụ nữ có hạn, đàn ông cũng vậy.”
Về chuyện này, Hạ Nhược Tâm không có cách nào đồng ý, chuyện tình cảm là chuyện của hai người họ, một người ngoài như cô làm sao xen vào được, với lại Thẩm Vi cũng không phải là con nít, tư tâm của cô ấy thế nào chỉ có cô ấy mới biết chứ không phải một câu nói của người ngoài là có thể thay đổi, dù cho người này là Hạ Nhược Tâm.
Nói trắng ra, cô cũng không phải là mẹ ruột của Thẩm Vi, cô chỉ là một người bạn.
“Đúng rồi.” Hạ Nhược Tâm lại nghĩ ra cái gì. “Em thấy cổ tay Mạc tiên sinh có đeo một hạt đậu đỏ bị vỡ, sao anh ta lại thích món đồ đó vậy?” Cái đó hình như là của phụ nữ đeo, đặc biệt làMạc tiên sinh không giống một thương nhân cho lắm nhưng lại giống mấy người rất là có thế lực, cô có chút nghĩ không thông, đàn ông con trai đeo đậu đỏ để làm gì.
Món đồ đó ngay cả Trịnh An Trạch cũng không thích.
“Vợ của ông ta tặng, mỗi người một nửa.” Sở Luận bỏ 乃út xuống, sau đó xoay người qua, chỉnh lại mái tóc có chút rối của Hạ Nhược Tâm, “Lát nữa đi thay bộ đồ, chúng ta ra ngoài ăn, gần đây có mở một quán ăn không tệ, anh đi ăn thử trước rồi, mùi vị không tệ, chắc em sẽ thích ăn.”
“Được thôi.” Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa vùi mặt của mình vào trong lòng của Sở Luật, cô không muốn nhúc chích chút nào nhưng bụng của cô quả là đói lắm rồi, cũng nên ra ngoài ăn cái gì đó.
Sở Luật hất nhẹ mái tóc của cô, anh lại phát hiện ra tính của Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm rất nhau giống, họ đều là những phụ nữ thích nằm ỳ trên giường, không muốn dậy.
Đặc biệt là Tiểu Vũ Điểm, có lúc muốn nó thức dậy đúng là có chút khó khăn, nhưng còn đỡ, bảo bảo rất ngoan, không làm khó người khác chút nào.
Hai người lại dính nhau một hồi Hạ Nhược Tâm mới đứng dậy chuẩn bị đi thay áo.
“Đúng rồi, A Luật...” Thật ra Hạ Nhược Tâm muốn nói là Thẩm Vi cũng từng có hạt đậu đỏ giống như vậy, kết quả là Sở Luật lại ra ngoài ban công gọi điện thoại cho nên nhất thời không nghe thấy được.
Kệ đi, Hạ Nhược Tâm mở tủ áo, lấy ra một bộ đồ, cô đã quên mất chuyện này, về việc chuyện hạt đậu đỏ đó, cô không có liên tưởng chúng lại với nhau.
Tuy cô có chút không rõ về gia thế của Mạc Mính nhưng nếu có thể điều động máy bay trực thăng một cách dễ dàng như vậy, còn có thể lấy ngay ra hệ thống định vị vệ sinh thì tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, có lẽ giữa anh ta với Thẩm Vi chắc cũng không có quan hệ gì đâu.
Một người là quân chính thế gia, một người lại là tiểu thư công quan.
Tất nhiên từ trước tới nay Hạ Nhược Tâm không hề xem thường Thẩm Vi, nói trắng ra cô cùng Thẩm Vi cũng đâu có khác gì nhau đâu, ngược lại Thẩm Vi còn sạch sẽ hơn so với những người tự cho mình là thục nữ.
Mạc Mính với Thẩm Vi chắc cũng không có quan hệ gì mới đúng.
Chỉ là, có lúc cô nghĩ là không thể lại là có thể, cô tưởng là không có quan hệ gì lại có thể là có rất nhiều quan hệ.
“Tới đây, bảo bối, hôn cha nuôi một cái nào.” Mạc Mính đưa mặt của mình qua, đối với đứa trẻ trong lòng quả là yêu thích vô cùng, là Sở Luật không đồng ý, bởi vì đứa con gái này của anh đã có không ít người giành rồi, bên trái một chú họ, bên phải một người bác, bây giờ lại thêm một người cha nuôi.
Dù miệng của anh nói không đồng ý nhưng cũng không có ngăn cản Mạc Mính nhận đứa con gái nuôi này, đứa trẻ này từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, có nhiều người thương nó như vậy Sở Luật tự nhiên là sẽ đồng ý, đương nhiên còn là vì thế lực đằng sau của Mạc Mính, sau này đứa con gái này của anh e rằng không có ai dám ᴆụng đến.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn hôn lên mặt của Mạc Mính, thân hình nhỏ bé này, còn có giọng nói giòn tan của nó, với khuôn mặt bé xíu dễ thương khiến Mạc Mính yêu thích vô cùng.
Lúc này, có một người phụ nữ trên người mặc một chiếc áo đen đi tới, chiếc áo này vô cùng vừa vặn, cũng ôm sát phần lưng của cô, còn có mùi hương nồng nàn trên người, không tầm thường, nhưng lại rất dễ chịu.
“Dì ơi.” Tiểu Vũ Điểm vừa nhìn thấy mặt của người đó, giãy giụa nhảy khỏi vòng tay của Mạc Mính, chạy ngay đến chỗ của người ấy.
Thẩm Vi cúi người xuống, ôm lấy tiểu nha đầu đang chạy đến chỗ của mình.
“Dì ơi, dì mau xem, Tiểu Vũ Điểm của chúng ta lại đẹp lên nữa rồi?” Thẩm Vi nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một cái, sao đứa trẻ này không mập lên chút nào, nhưng bé hình như ăn cũng không hề ít, cô lại nhéo cánh tay, bắp chân của Tiểu Vũ Điểm, phát hiện đứa trẻ này tuy không có mập lên, nhưng gần đây lại cao lên, có lẽ có liên quan đến việc con bé có học vũ đạo.
“Tiểu Vi...” Âm thanh đột nhiên vang lên, làm màng nhĩ của Thẩm Vi có chút đau...
Đôi mi dài của Thẩm Vi có chút run, cô ngẩng mặt lên, thản nhiên nhìn khuôn mặt ngạc nhiên lại kích động của người đàn ông.
Đã bao lâu rồi, Thẩm Vi cũng đã quên.
Hình như bọn họ không hề thay đổi chút nào, vẫn là anh và cô của lúc trước, chỉ là có rất nhiều chuyện đúng là đã thay đổi, không được trẻ trung như trước nữa, như là cô, cũng như là anh ấy.
Thật ra cô không chỉ một lần nghĩ đến tình cảnh mà hai người gặp nhau lần nữa, là kích động, là bất đắc dĩ, là hận, là oán, nhưng cô phát hiện, thì ra cái gì cũng không có.
Thật ra anh cũng không chỉ một lần nghĩ tới dáng vẻ mà hai người gặp nhau lần nữa, là cảm động, là ngạc nhiên, là thương hải tang điền, là sông cạn đá mòn, nhưng anh phát hiện thì ra còn nhiều hơn thế nữa.
Thẩm Vi đứng dậy, đôi môi đỏ vểnh lên, như mái tóc của cô bị gió thổi bay vậy, nhuộm thành một màu đỏ rượu vang nhạt.
“Đã lâu không gặp, Mạc tiên sinh.”
Mạc Mính sững sờ, anh chợt tiến lên một bước, bước chân cũng nhanh hơn, đột nhiên, anh đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Vi.
“Tiểu Vi, anh tìm được em rồi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.” Mắt của người đàn ông tụ lại một mảng ௱ôЛƓ lung, sự mừng rỡ đó, sự kích động đó, sự mất mà lại được đó, khiến tim của anh đau đấy, cũng ấm đấy, cũng khiến dòng máu lạnh băng trên người của anh, bắt đầu tan chảy, bắt đầu sục sôi, mỗi một giọt máu tươi, cũng đều đang bày tỏ sự kích động và vui mừng của anh.
Người đàn ông dựa đầu mình vào vai người phụ nữ, không có ai nhìn thấy những giọt nước lấp lánh đang kìm nén trong đôi mắt của anh.
Lúc Sở Luật đến tìm con gái, nhìn thấy bầu không khí hình như không quá thích hợp, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm gồng lên bò ra từ giữa hai chân của hai người, côbé vừa thấy Sở Luật liền mếu máo, cha nuôi và dì Thẩm Vi xấu xa, suýt chút nữa đã đè ૮ɦếƭ cô bé.
Sở Luật ngồi xổm người xuống, sau đó đưa ngón tay đặt ở bên môi mình.
Tiểu Vũ Điểm hiểu rõ, cô bé từ từ bò lên, sau đó chạy đến bên người cha mình, tay nhỏ cũng nắm chặt quần áo của cha.
Sở Luật phủi đất cát trên người con gái, sau đó một tay ôm lấy cô nhóc, còn hai người kia, anh vẫn không nên quấy rầy mới tốt.
"Anh nói, người mà Mạc Mínhmuốn tìm là Thẩm Vi?"
Hạ Nhược Tâm mở to mắt, không thể không nói, đúng là... quá kinh sợ mà.
Mạc Mính, Thẩm Vi, làm thế nào mà hai người kia có thể cùng nhau kéo tới?
"Làm sao, có phải em biết chuyện gì không?" Sở Luật nhíu mày. "Sao vậy, thực sự là biết?" Hạ Nhược Tâm có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc, nhưng giống như là như vậy, cái khác đến là không có xảy ra.
"Không biết rõ lắm, chỉ là có chút cảm giác, đúng là không có hướng suy nghĩ về phương diện kia." Hạ Nhược Tâm nghĩ tới sự tình viên đậu đỏ kia: “Kỳ thực trước đây Thẩm Vi đã nói một ít chuyện với em, nếu như Mạc Mính là người kia...”
Như vậy lúc trước hại Thẩm Vi chạy trốn tới Giang Nam, là ai?
Mà hiện tại Hạ Nhược Tâm lo lắng không chỉ là Thẩm Vi, còn có Tam Ca nếu như Thẩm Vi thật sự hòa hợp với Mạc Mính, vậy Tam Ca làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm đến một quán trà u thanh, Thẩm Vi đã ở đó chờ cô.
“Em đến rồi?” Thẩm Vi thấy cô, dập tắt điếu thuốc trên tay, mười đầu ngón tay của cô đều sơn màu đỏ đậu, ngay cả quần áo ngày hôm nay cô mặc trên người cũng là màu đỏ, son môi cũng nóng mãnh liệt một chút, có ý nghĩ hơi làm người ta đau.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, đặt túi xách của mình sang một bên, sau đó xoắn tay áo lên.
"Chị đến bao lâu rồi?"
"Không lâu." Thẩm Vi lại rút ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa: "Em pha giúp tôi một bình trà đi, chị muốn uống."
"Được." Hạ Nhược Tâm chuẩn bị ấm sẵn sàng, bắt đầu đun trà, nơi này là một nơi tương đối tốt, có thể tự mình pha trà uống. Tuy rằng Hạ Nhược Tâm không phải trà sư chuyên nghiệp, nhưng chuyện pha trà cũng tương đối không tệ, đương nhiên đặc biệt là lúc này tâm tình Thẩm Vi không tốt, vì không cô không được uống rượu, Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy nên cho chị ấy uống trà đúng lúc, dù sao vẫn tốt hơn rượu mạnh.
Cô đặt nước trà ở trước mặt Thẩm Vi.
Thẩm Vi bưng lên, đúng là không có bình phẩm cái gì, trực tiếp uống một hớp. Vị đắng, kèm theo chút chát, mùi vị còn thừa lại trên môi là một chút cay đắng.
Hạ Nhược Tâm lại rót thêm cho cô một chén.
"Cảm ơn!" Thẩm Vi tiếp nhận, đặt ở môi, lại một lần nữa phẩm nước trà cay đắng, như cuộc đời của cô ta.
"Chuyện xưa của chị, chị đã kể với em một nửa. Em còn muốn nghe không?" Cô đặt cái ly xuống, ẩn dưới đôi môi đỏ là nụ cười bị bẻ gãy khơi gợi một ít ý vị không nói rõ được cũng không tả rõ được.
"Chị đồng ý nói thì em nghe."
Hạ Nhược Tâm biết chị ấy muốn nói cái gì, có thể là Thẩm Vi thật sự cần trút hết một tý cho dễ chịu, còn Hạ Nhược Tâm thì cũng cần biết một số chuyện, vậy mới có thể biết phải đón nhận cô ta làm sao mới đúng.
Cô l nên khuyên hòa giải hay là khuyên chia tay, cũng có thể là cô không cách nào chen chân vào, cái gì cô cũng không cần lo, mà điều kiện trước tiên là, nhất định cô phải biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Em đoán ra được người đàn ông kia là ai chứ?" Thẩm Vi lại rót cho mình một chén trà, lần này không có cay đắng, mà bắt đầu có chút ngọt ngào, cô nhẹ nhàng lắc cái ly sứ trong tay, trà ngon hơi chát, vị còn lại là thơm.
"Là Mạc Mính đúng không?" Hạ Nhược Tâm nói, nhưng khi cô nghe được từ chính miệng Thẩm Vi, vẫn có cảm giác thế giới này thực sự hơi quá điên cuồng.
"Đúng." Thẩm Vi hào phóng thừa nhận: "Là người đàn ông cặn bã đó."
Suýt chút nữa thì Hạ Nhược Tâm bị sặc nước trà, hả, người đàn ông cặn bã, còn là đàn ông cặn bã sao. Đương nhiên cô cũng không dám cười, tuy rằng cảm giác cái từ đàn ông cặn bã này đặt ở trên người Mạc Mính có chút kỳ quái.
Dù sao từ lúc cô nhìn thấy Mạc Mính cho tới nay đều là có một thân khí chất tao nhã như quý tộc, cũng có thể nói là một thân sĩ. Hơn nữa, cô có thể ở trong mắt của anh ta cảm giác được anh ta rất yêu vợ, thực sự không thể gắn liền cùng mấy chữ đàn ông cặn bã.
"Lúc trước, khi chúng ta ở đảo đãi vàng." Điểm này, cô ta cảm thấy mình muốn nói ra. "Là tên đàn ông cặn bã đó cứu chúng ta."
Thẩm Vi không sao cả khẽ nhếch môi đỏ: "Lấy tiền chứ?"
"Đúng." Hạ Nhược Tâm lại vội vã tự mình rót một chén trà, đè nén cho đỡ sợ, đôi mắt Thẩm Vi thật độc.
"Ừ, lấy tiền, cho nên, xem như là ngân hàng thanh toán xong, ai dám không chịu thiệt." Còn cô thì lại pha một bình trà, phụ họa với hương trà yếu ớt, nghe chuyện xưa của Thẩm Vi.
Thẩm Vi mười tám tuổi như là Hạ Nhược Tâm biết, cô ngây thơ, cô thích nằm mơ, cô cũng rất đơn thuần, cho là nếu cô yêu thích một người, mặc kệ người khác nói bọn họ không thích hợp thế nào nhưng cuối cùng cô vẫn một mình ngã xuống.
Cô không có cảm giác mình có cái gì không đúng, cô ta không có cảm giác có phải Mạc Mính phù hợp với mình, rơi vào trong mộ phần tình yêu, không ngừng bị mất tương lai của chính mình, tiêu hao thời gian của chính mình, cũng mất đi tính mạng của cha mẹ.
Hai mươi hai, Thẩm Vi mang một chút ái tình, không oán không hối hận gả cho người đàn ông này.
Cô vì anh mà học nấu ăn, học quản lý công ty, học những chuyện trước đây cô không thích nhất, rất không muốn, những sự việc rất nhỏ nhặt cô cũng học được cách chịu đựng làm một người phụ nữ bên cạnh anh. Học được cách thu lại tất cả tính khí của bản thân, cô biết anh thích phụ nữ tóc quăn cho nên mang mái tóc cuốn thành hơn mười lọn lớn, mà trong nháy mắt cuộn xong, cô khóc. Cô ta biết anh thích nữ nhân có mái tóc màu đỏ thắm cho nên cô nhuộm tóc. Côcũng biết anh thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời thế là cô thu hồi tất cả tính khí của mình. Cô bắt đầu tẩy sạch tay, bắt đầu thu hồi những đồ trang sức và quần áo cô vốn rất yêu thích.
Cô thay đổi mình trở nên thành thục gợi cảm, cô vì anh tranh giành tình cảm, vì anh mà thay đổi tính cách.
Cô vì anh mà chặn dao, đỡ đạn, dùng máu thịt của mình chặn lại nguy hiểm vốn thuộc về anh.
Lúc cô tưởng rằng cuối cùng mình cũng đi vào trong lòng anh thì mối tình đầu của anh không biết từ nơi nào đó tới. Cô mới biết, hóa ra, xưa nay không phải anh thích phụ nữ tóc quăn, cũng không phải phụ nữ có màu tóc đỏ thắm, mà là mối tình đầu của anh có một mái tóc quăn nhuộm màu đỏ thắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc