Anh bên này đang buồn bực, mà Hạ Nhược Tâm bên kia đã bắt đầu dần dần thích ứng với công việc hàng ngày tại phòng tranh. Phụ nữ tri thức thật dẹp, cô dốc toàn tâm toàn ý vào công việc, so với trước cô bận rộn hơn rất nhiều, đến nỗi thời gian cô và Sở Luật ở cùng nhau trong mắt người ngoài đã trở thành là ở cùng một chỗ.
Ít nhất trong phòng tranh mọi người đều nghĩ thế, nhưng bản thân cô cũng không để ý đến.
Không phải là mặc kệ, chỉ là cô thuận theo tự nhiên, có thể đi đến bước nào thì để sau hãy nói, họ giải quyết nhiều việc cùng nhau, có lẽ cô đã dùng hết cả một thùng giấy rồi.
Đương nhiên cô cũng không quên là cô thiếu nợ Sở Luật gần một năm tiền cơm, nói cách khác, hoạt động của phòng tranh không thể đi vào nề nếp nhanh đến thế, nhưng một năm tiền cơm cô cũng chẳng biết làm thế nào.
Điện thoại trên mặt tủ cua cô vang lên, cô cầm lên thì biết nay đó là Sở Luật: “Lục tiểu thư, trả nợ.”
“Được, anh chọn địa điểm đi.” Hạ Nhược Tâm cũng không có cảm giác bị ép buộc vì thật sự đến bây giờ cô cũng đói rồi, Sở Luật rất để ý thời gian bận việc của cả hai người nhưng cơm nhất định phải ăn, nhất là đã đến giờ đói bụng.
Cô cầm túi của mình đứng lên, lúc vừa ra ngoài gặp ngay một người đàn ông trẻ tuổi, là chủ quản phòng bộ môn vẽ, Tôn Trung, đây là một người khá là có năng lực, cũng là ngươi mà bây giờ Hạ Nhược Tâm tra ra có chút vấn đề, nhưng chưa ảnh hưởng đến toàn cục nếu không thì cũng không có khả năng cô giữ anh ta lại.
Vấn đề của anh ta chính là chuyên dùng khuôn mặt để dụ dỗ phụ nữ, chân dẫm đến N chiếc thuyền, kỳ thật là nếu chỉ nhìn bề ngoài cũng khó có thể biết được anh ta là loại người như thế.
Việc này cũng do Sở Luật điều tra ra, nói khác đi, khuôn mặt anh ta theo đánh giá của Hạ Nhược Tâm là không tồi, cô cũng khẳng định được một trăm phần trăm là anh ta đang nhằm vào cô.
“Lục tổng, cô cũng đi à, chúng ta cùng đi nhé?”
Anh ta cười, vẻ tươi cười mang theo vài phần soái khí, có người nói, mặt anh ta rất giống với mặt của một minh tinh nào đó, rất mềm mại, thư sinh, cho nên được các nữ nhân viên trong công ty thích, nhưng bề ngoài Hạ Nhược Tâm có thể so sánh với thiếu nữ, cách ăn mặc cũng tương đối thoải mái, trừ thần sắc trên mặt có vẻ giống như một cô gái mới tốt nghiệp đại học nhưng bên trong đã là một phụ nữ trung niên.
“Không cần, tôi có việc rồi, mà cũng không tiện đường đâu.” Hạ Nhược Tâm không định để mình có quá nhiều tiếp xúc với người đàn ông này, nếu không phải anh ta có chút năng lực, là nhân vật cốt cán mà Ngô Sa đề cử, Hạ Nhược Tâm chắc chắn sẽ không tiếp xúc với anh ta.
Con người ta rất lạ, có những người bề ngoài thua kém nhưng lại cho ta cả giác chân thật, còn một số người khác rõ ràng là mặt mũi sáng sủa nhưng ở phương diện nào đó cứ làm cho người ta có cảm giác đen tối, rửa thế nào cũng không trắng.
Trực giác của Hạ Nhược Tâm sẽ không sai.
Cô không thích Tôn Trung.
“Không sao.” Tôn Trung cười, cho là Hạ Nhược Tâm đang khách sáo: “Đúng lúc tôi cũng không có việc gì, tôi đưa cô đi.”
Hạ Nhược Tâm mím môi, đối với tên Tôn Trung da mặt dày này, cô xem thường.
Cô nhìn thời gian, đi lách ra ngoài, Tôn Trung đứng phía sau ánh mắt có chút ý tứ gì đó cũng đi theo sau cô. Lục Tiêu Họa, Lục gia đại tiểu thư, Lục gia bây giờ chưa có cháu nên cô chính là người thừa kế chính thức của Lục gia, nếu không phải là trước đây có lần anh ta được dự một buổi tiệc ở Lục gia thì cũng không thể biết được Lục Tiêu Họa thế nhưng lại là người Lục gia, nếu đem diện mạo, học vấn và cả thủ đoạn của anh ta nữa ra thì vừa vặn phù hợp với cuộc sống ở Lục gia.
Hơn nữa bề ngoài của Lục Tiêu Họa không tồi, cưới được một người phụ nữ như vậy làm vợ chính là phúc từ đời trước của anh ta, có ngốc mới bỏ qua một con cá to như vậy, cho dù là con cá biết cắn người…
Tất nhiên Hạ Nhược Tâm cũng không biết, Tôn Trung coi cô là một con cá to biết cắn, biết cắn hay không cô cũng không biết, bởi vì từ trước tới giờ chưa có ai bị cô cắn, nhưng cạnh cô có người sẽ cắn kẻ nào có ý định lang sói. Chỉ cần Tôn Trung đáng cắn.
Hạ Nhược Tâm vừa ra đến ngoài Tôn Trung kia cũng đi theo đến nơi, giống như là vô tình gặp.
Đang lúc anh ta bật cười, định nói câu: “Có duyên quá.” Có một chiếc xe chạy đến trước mặt Hạ Nhược Tâm
Xe là một xe màu đen thuần cực đẹp, đôi mắt Tôn Trung lóe lóe, đàn ông đối với xe cũng như phụ nữ đối với đồ trang sức vậy, đó là một loại si mê.
Đây là một chiếc xe đã được cải tạo, giá cả tuyệt đối không thấp, Tôn Trung cực mê xe như vậy, chờ sau khi anh ta lấy được Lục Tiêu Họa chắc chắn sẽ lấy xe này cho chính mình.
Hiện tại anh ta còn đang ở trong giấc mộng đẹp, đôi mắt gắt gao nhìn chiếc xe, hận không thể bước lên mà cắn một cái vào phía ngoài của xe.
“Anh muốn ăn xe của tôi?” Một giọng đàn ông trào phúng vang lên, Tôn Trung rùng mình một cái, lông tơ trên cánh tay dựng ngược hết về phía trước.
Không nên trách anh ta nhát gan, sự thật là rất nhiều người mà nghe thấy âm thanh này cũng sẽ bị dồn nhịp tim dồn, mặt tái trắng, tóc dựng thẳng và da đầu tê dại.
Quá lạnh lùng, quá cứng rắn.
Tôn Trung nâng mặt lên, vừa thấy Sở Luật đây gương mặt góc cạnh rõ ràng, mặt lạnh băng, có đến nửa ngày cũng không nhìn thấy biểu tình gì hiện ra cả.
“Lục tiểu thư, tài xế nhà cô hình như không lịch sự lắm.”
Không để ý, Hạ Nhược Tâm kéo cửa ra ngồi ở trong xe, lấy dép lê của mình ra thay, cả người nhẹ nhàng hẳn đi.
Tài xế, đúng vậy, Sở Luật là tài xế thế mà Tôn Trung có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ Sở Luật thật sự có dáng dấp một tài xế.
“Lục tiểu thư.” Tôn Trung vừa thấy Hạ Nhược Tâm không để ý tới chính mình thì bộ dạng và biểu cảm liền không mấy thoải mái, lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ cự tuyệt, cự tuyệt một cách thẳng thừng không chừa cho anh ta chút hi vọng nào.
Mặt anh ta không tồi, năng lực làm việc tốt nhưng thế nào mà lại kém một tài xế ở Lục gia.
Diện mạo của tên tài xế này với anh ta cũng không giống nhau, anh ta là thịt tươi mà bên kia lại là kiểu thành thục, một bên là nhân vật thành đạt với một bên kiểu thư sinh, không thể không nhìn thấy, so trên so dưới mới biết thế nào là bị tổn thương, chỉ cần người phụ nữ không mù thì cũng đều có thể nhận ra là bên nào hơn.
Sở Luật bước tới đứng trước mặt Tôn Trung, anh cao hơn Tôn Trung cả một cái đầu, mặc kệ là ngoại hình hay thực lực thì anh nháy mắt đều đè bẹp được tiểu bạch kiểm trước mắt.
Tôn Trung không khỏi lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Vị tiên sinh này, mong tự trọng."
Hạ Nhược Tâm ở trong xe nháy mắt có cảm giác lạnh lẽo.
Tự trong, ha ha, tự trọng, từ khi nào giới tính của Sở Luật bị thay đổi như vậy? Bắt đầu thích đàn ông a. Mà cô không thể không thấy lo lắng cho gã Tôn Trung kia, không ૮ɦếƭ thảm là may.
Sở Luật vối không thích đàn ông quá ẻo lả, khi còn nhỏ tính tình Đỗ Tĩnh Đường rất thẹn thùng, vì không cho Đỗ Tĩnh Đường biến thành ẻo lả nên không biết anh đã đánh Đỗ Tĩnh Đường bao lần, luôn tới khi nào người lớn can ra mới thôi, vậy mà kết quả Đỗ Tĩnh Đường vẫn bị Đông Phương bẻ cong.
Vậy mà gã trước mắt này ẻo lả như phụ nữ, thế nhưng lại nói anh tự trọng.
Khóe mắt anh không khỏi nhảy một chút.
\'Bốp\' một tiếng, một nắm đấm đã nện xuống hốc mắt Tôn Trung, nháy mắt đã tạo ra một vết bầm tím thâm thúy quanh mắt hắn ta.
"Ngươi đánh ta?" Tôn Trung nói còn chưa kịp xong đã lại một nắm đấm vung tới đối xứng sang bên kia.
"Thật ghê tởm." Sở Luật lấy khăn giấy từ trong người lau tay của mình, sau đó ném vào thùng rác bên canh. "Ghê tởm muốn ૮ɦếƭ."
Hạ Nhược Tâm ở trong xe cũng không ngạc nhiên vì hành động của Sở Luật, như vậy mới là Sở Luật, anh từ trước đến nay ra tay đều không tồi, sẽ không mất thì giờ nói nhiều vô nghĩa.
"Ta sẽ tố cáo ngươi!" Tôn Trung che lại hai mắt của mình, miệng cũng bị đánh rách, anh muốn tố cáo người đàn ông này, anh muốn người đàn ông này ngồi tù.
"Thoải mái." Sở Luật xoa xoa tay giống như phủi đi ít bụi đất.
Tố cáo a, cứ thoải mái tố cáo, anh chờ.
Sở Luật lái xe rời đi, Hạ Nhược Tâm thông minh cầm lấy điện thoại cơi trò chơi, biết người đàn ông này hiện tại không quá vui vẻ, cô sẽ không lấy mặt mình ra hứng cơn giận giữ của người ta.
Hiện tại đã không phải như trước kia.
"Lục tiểu thư, em không có gì để giải thích với anh sao?" Sở Luật nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm, như thế nào anh ngày phòng đêm phòng cuối cùng vẫn phải lộ ra con sói trong người mình.
"Tôi phải giải thích gì với anh, Sở tiên sinh?" Hạ Nhược Tâm liếc thoáng qua anh, tiếp tục chơi trò chơi. "Chúng ta có liên quan gì sao?"
Câu này khiến Sở Luật phát nghẹn, mọi tôn nghiêm của anh trên đời này đều bị cô gái này ném đi.
Anh nắm chặt tay lái, không khí trong xe như đông lại.
Hạ Nhược Tâm nhét điện thoại vào túi xách, tiện tay cầm lấy một cuốn tạp chí đặt lên đùi, trước kia ở chỗ này đều đặt các loạitạp chí kinh tế, đủ các báo mỗi ngày đều đổi thành một quyển mới.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên có chút mềm lòng, cô lật qua một tờ nhưng không hề xem nội dung bên trong.
"Anh ta là chị Ngô cố ý phân phó tới, nói là năng lực không tồi, là quản lý đối ngoại của phòng tranh. Nhưng tôi vẫn cảm thấy, chắc chắn hắn có một mối quan hệ nào đó với chị Ngô.” Dạo gần đây Hạ Nhược Tâm chịu sự ảnh hưởng của Sở Luật cũng đã bắt đầu xem xét sự việc một cách rõ ràng hơn.
Nếu không phải có quan hệ với nhau thì tại sao cả phòng tranh có tới mười mấy người lại chẳng nhắc tới ai, mà chỉ nhắc tới Tôn Trung, hơn nữa, trong phòng tranh, người tài không chỉ có mỗi Tôn Trung. Cô cảm thấy có một người rất được nhưng luôn bị Tôn Trung đè đầu cưỡi cổ, người đó tên là Hứa Tự Nhiên, hoàn cảnh gia đình bình thường nhưng cực kỳ chịu khó, lại thật thà, đương nhiên là cũng rất có năng lực, có đôi khi cô cảm thấy, liệu thành tích của Tôn Trung có phải có liên quan với Hứa Tự Như hay không? Do không có bằng chứng gì cả nên cô không thể đoán bừa, càng không dám nói ra.
Lời giải thích của Hạ Nhược Tâm đã thành công phá vỡ lớp băng lạnh lùng trên khuôn mặt của Sở Luật, nhưng chuyện này không thể bỏ ra được, không phải Tôn Trung không bỏ qua cho anh, mà là anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Trung.
Dám ᴆụng vào đồ của anh, đúng là chán sống rồi.
Khi Tôn Trung bước ra từ bệnh viện thì đôi mắt đều thâm tím cả lên, dù hắn có một khuôn mặt hấp dẫn thì trông vẫn rất buồn cười, chứ không hề đẹp trai tí nào.
“Ngươi nhìn cái gì?” Tôn Trung trông thấy Hứa Tự Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, cười lạnh. “Việc của ngươi đã xong hết chưa, muốn thất nghiệp hả? Ông đây có thể cho ngươi cút bất cứ lúc nào!”
Bề ngoài của Hứa Tự Nhiên rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt, anh đeo một cặp kính cận rất cũ, áo quần trên người cũng đã cũ, bề ngoài của anh không khiến người khác quá chú ý.
Anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tôn Trung cầm một tờ tài liệu trên bàn xem cả buổi trời rồi vứt một cậu: “Làm lại.”
Khuôn mặt của Hứa Tự Nhiên loé lên một tia nhẫn nhịn, sau đó cầm lấy tờ tài liệu bị Tôn Trung vứt lên tiếp tục bận rộn, lần này phải làm lại thì đồng nghĩa với việc anh đừng mong được về nhà trong đêm nay, nghĩ tới đứa con gái đang bệnh ở nhà, lòng anh rối như tơ vò, nhưng lại không có cách nào khác, anh rất cần công việc và khoản lương này nữa, dù Tôn Trung đã ςướק đi mọi thành quả của mình, thì anh vẫn cứ ngồi đó, chưa từng rời đi.
Tôn Trung càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hắn không thể để mình bị đánh dễ dàng như vậy, bèn cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
“Dì ơi, con bị người ta đánh rồi, dì nhất định phải tìm cái tên ૮ɦếƭ tiệt đó giúp con...”
Hứa Tự Nhiên khẽ thở dài, không biết ai lại đi chọc giận cái tên con nhà giàu Tôn Trung này, có thể người ngoài không biết người chống lưng của hắn là ai nhưng sao anh ta lại không biết được, nếu không nhờ có Ngô Sa thì cái tên loắt choắt như hắn làm sao có thể ngồi lên vị trí quản lý được, lại ςướק thành quả của người khác rồi xem như là của mình nữa.
Bàn tay cầm 乃út của anh ta cứng lại, vừa nghĩ tới con nhỏ ở nhà thì đã sốt ruột đến mức tròng mắt cũng đỏ cả lên, nhưng cũng chỉ đành chịu đựng.
Hạ Nhược Tâm kiểm tra cửa sổ kỹ càng rồi định ra về, hôm nay cô tan ca hơi trễ, cũng may là Sở Luật cũng tan làm vào giờ này, nhưng cô lại cảm thấy, không biết có phải anh cố tình ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi không nữa.
Sở Luật không nói thì đương nhiên cô sẽ không hỏi, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa cô lại nợ người ta một năm mời cơm nữa.
Xách túi lên định đi thì cô phát hiện ra có người đang khóc.
Khóc ư? Vào lúc tối muộn thế này, ở nơi vắng vẻ như vậy.
Nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ ngay đến chữ “ma” nhưng Hạ Nhược Tâm lại không tin lắm, không phải là cô không sợ mà là do cô đã ૮ɦếƭ một lần rồi, nếu trên thế gian này thật sự có ma thì cô rất muốn được nhìn thấy một lần cho biết, nếu có thể gặp lại bố ruột thì tốt biết bao, dù sao thì cô cũng đã quên mất ngoại hình của bố, chỉ nhớ rằng bố rất thương cô, rất tốt với cô, nhưng khi bố rời xa cô không bao lâu thì cô cũng đã mất đi mẹ của mình.
Cô bước tới gần, tiếng khóc càng lúc càng lớn, là tiếng của đàn ông.
Cô đi theo hướng phát ra âm thanh, âm thanh này không giống như quỷ khóc sói gào mà giống như người khóc rât khổ sở khiến người nghe được không khỏi có cảm giác có chút chua xót. Cô nhẹ nhàng mở ra một cánh cửa liền thấy một người đàn ông đang cầm 乃út viết gì đó, vừa khóc vừa viết.
Một người đàn ông cao gần 1 mét 8 lúc này lại khóc như một đứa trẻ, cho dù như vậy nhưng anh vẫn cứ chuyên tâm hoàn thành công việc trong tay.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, người làm đã về hết, chỉ bởi vì nơi này còn một số việc, đương nhiên vì mốt lát Sở Luật cũng sẽ tới đây cho nên cô mới không sợ hãi, bằng không cô không có khả năng không về nhà sớm.
Phòng tranh tan giờ làm lúc 5 giờ, bởi vì gần đây không bận, cũng không tổ chức triển lãm tranh nào cho nên mọi người sau khi tan tầm đều đi rồi. Sao lại còn có người ở lại?
Hơn nữa người này giống như người cô biết, là Hứa Tự Như*. (Do bản convert dịch lúc là Hứa Tự Nhiên lúc là Hứa Tự Như, từ giờ thống nhất tên Hứa Tự Như nhé mọi người.)
Chỉ là, anh ta khóc vì cái gì, một người đàn ông phải khóc?
Tóm lại muốn khóc thì tự khóc đi, cô không muốn khiến người ta khó xử, nhưng vừa lúc cô định rời đi kết quả nghe được tiếng khóc lớn hơn.
Một người đàn ông có thể khóc thành như vậy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hạ Nhược Tâm có chút không đành lòng.
Suy nghĩ một chút, cô xoay người gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa Hứa Tự Như lại không khỏi sửng sốt, mặt cũng trắng bệch một chút.
"Hứa Tự Như, là tôi, tôi là Lục Tiêu Họa."
Hạ Nhược Tâm nói bên ngoài cánh cửa, tránh cho Hứa Tự Như trở thành quỷ.
Quả nhiên, giọng cô vang lên, lúc này mặt Hứa Tự Như vẫn trắng bệch lúc này mới bắt đầu thả lỏng.
Là Lục tổng.
Hứa Tự Như vội vàng lau khô nước mắt của mình, đi qua mở cửa nhưng thần sắc lại rất xấu hổ.
"Lục tổng, cô còn chưa về sao?"
Anh đối với vị Lục tổng này có ấn tượng khá tốt, phụ nữ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tuy rằng là tiểu thư nhà giàu nhưng lại không có chút kiêu căng nào, hơn nữa toàn thân đều có loại trí thức cùng hiền hòa, đương nhiên không phải đến đây chơi mà thật sự làm việc. Đối với cấp trên như vậy Hứa Tự Như cảm thấy rất tốt, ít nhất cô sẽ không đóng cửa phòng tranh.
"Sắp xếp công việc một chút, lát tôi sẽ về." Hạ Nhược Tâm trả lời, sau đó đi tới cầm lấy tờ giấy Hứa Tự Như đang vẽ được một nửa, đây là đang thiết kế nhãn hiện cho một công ty nào đó, còn có vài bức ảnh.
乃út tích có cảm giác tương tự Tôn Trung, mà phong cách của Tôn Trung trong giới có thể xem như tương đối được hoan nghênh.
Không đúng, cô cảm thấy đây hẳn là do Tôn Trung vẽ.
Nhưng chính mắt cô nhìn thấy Hứa Tự Như vẽ cái này, mà hiển nhiên anh sẽ còn tiếp tục vẽ xong một nửa còn lại.
Cô đoán thật không sai, Tôn Trung là dựa vào quan hệ với Ngô Sa để tiến vào, còn đạo tác phẩm người khác, cho dù có người nâng đỡ cũng không thể làm như vậy.
Đây cùng trồm ςướק có khác gì nhau?
Hiện tại không đề cập tới những cái này, cô sẽ xử lý tốt, nếu điểm này cô còn không quản được thì phòng tranh này cô tình nguyện không cần.
"Tôi có thể biết được vì sao anh khóc không?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Hứa Tự Như" "Là bởi vì tăng ca hay bởi vì trong nhà có chuyện?"
Hứa Tự Như sửng sốt một chút, sau đó anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu tiên là đưa tay ôm lấy mặt không nói lời nào, sau đó từng đợt âm thanh nghẹn ngào, cuối cùng khóc rống lên.
"Con gái tôi bị bệnh nhưng tôi phải tăng ca, nếu không làm xong việc này thì tôi không có tiền, nếu không có tiền thì tôi chưa bệnh cho con gái thế nào? Sao có thể cho con gái cuộc sống tốt?" Anh từ nông thôn tới, kết hôn sớm, vợ sinh khó đã ૮ɦếƭ chỉ để lại cho anh một cô con gái. Mà đứa trẻ từ nhỏ cũng đã hay bệnh tật ốm yếu, anh không còn cách nào đi làm ở khắp nơi, cuối cùng có chút năng khiếu về vẽ mới vào phòng tranh này của Ngô Sa. Ở chỗ này học một thầy dạy vẽ, mà lúc ấy Tôn Trung cũng học cùng, Tôn Trung nhìn trúng anh, cùng anh lén thỏa hiệp, về sau anh vẽ không phải dùng tên của mình mà dùng tên Tôn Trung, Tôn Trung sẽ cho anh tiền lương, anh có thể ở chỗ này tìm được một căn nhà nhỏ, có thể có tiền chữa bệnh cho con gái, cho nên anh đã đem tác phẩm của mình bán đi, cũng là đem nhân cách của mình bán đi.
"Hiện tại bé đang bị bệnh sao?" Hạ Nhược Tâm cũng không biết nhiều chuyện, nhưng cô nghe rõ đứa bé bị bệnh.
"Phải, bé bệnh, hiện tại vẫn bị bệnh." Hốc mắt Hứa Tự Như đều lộ ra một ít tơ máu, là thức đêm, cũng là lo lắng cho con gái. "Tôi đã nhớ một hàng xóm giúp trông nom, hàng xóm nói bé vẫn đang phát sốt, bảo tôi đưa bé tới bệnh viện."
Đúng vậy, anh ta đã nhờ người khác chăm sóc con gái, người ta nhận tiền thì giúp trông chừng một lúc chứ đâu thể giữ cả ngày, mà anh ta lại chẳng có tiền để mời bảo mẫu riêng về coi con gái, toàn bộ số tiền anh ta đã kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho con gái.
Điện thoại trong túi của Hạ Nhược Tâm reo lên, cô biết là Sở Luật gọi đến, bèn áp lên tai nghe.
“Có phải có chuyện rồi không? Sao vẫn chưa ra nữa?” Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hẹn 10 giờ ra đây nhưng bây giờ đã sắp 10 giờ rưỡi rồi.
“Đợi một chút, có vài chuyện phải làm.” Hiện giờ Hạ Nhược Tâm không rảnh giải thích nhiều với Sở Luật, cô ngắt điện thoại rồi bước tới vỗ vai Hứa Từ Như.
“Đừng khóc nữa, tôi và anh đưa bé tới bệnh viện đã, con nít bị sốt thì không phải chuyện nhỏ đâu.”
Nhưng, Hứa Tự Như không dám, đống công việc kia vẫn chưa làm xong, hơn nữa con gái mình lại thường xuyên bị sốt, mỗi lần đến bệnh viện thì cũng đã sốt rồi, mệt mỏi rồi cũng qua, nhưng nếu mất công việc này, hay bị trừ lương thì sẽ không có tiền để chữa bệnh cho con gái.
“Anh bị trừ lương thì tôi sẽ bù cho.”
Hạ Nhược Tâm đứng dậy mở cửa. “Đi thôi, anh có kiếm thêm bao nhiêu tiền mà lỡ con cái có chuyện, thì tiền có nhiều mấy cũng chẳng bù đắp lại được.” Cô không hề xa lạ với sự bất lực của Hứa Tự Như, năm đó cô và Tiểu Vũ Điểm cũng từng sống những ngày tháng như vậy, đã từng đi đến bước đường cùng, đã từng không có chỗ nương tựa, tuy đoạn đường lắm gian truân, nhưng cả hai đã qua được rồi, nhưng Hứa Tự Như và con gái anh ta lại khác.
Ban đầu Hứa Tự Như chưa có phản ứng, lát sau, anh ta lau đi nước mắt rồi vội đứng dậy.
Sở Luật nắm chặt vô lăng trong tay mình.
Sao lại lâu như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?
Anh đẩy cửa xe, vừa bước ra đã thấy Hạ Nhược Tâm bước tới, phía sau có một người đàn ông bước theo cô.
Anh nheo mắt lại, cái quái gì thế này?
Hạ Nhược Tâm mở cửa xe, cửa xe của Sở Luật không dễ mở lắm, chưa thử mở vài lần thì thật sự không biết phải mở như thế nào, nhưng đó lại là sở thích của anh.
“Lên xe.” Cô nói với Hứa Tự Như, rồi kéo cánh cửa ghế phụ ra leo vào trong xe.
Hứa Tự Như do dự một hồi rồi cũng chịu ngồi vào, xe sang trọng như vậy, liệu có bị anh ta làm dơ hay không?
“Nhà anh ở đâu?” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, hỏi Hứa Tự Như.
Lúc này Hứa Tự Như mới tin là Hạ Nhược Tâm thật sự muốn anh ta về nhà, lại cho anh quá giang nữa, anh vội vàng nói địa chỉ, sốt ruột muốn nhanh chóng được gặp con gái.
Sở Luật không hỏi lý do, chuyện mà Hạ Nhược Tâm muốn làm chắc chắn đều có lý do của mình.
Xe nhanh chóng đỗ trước cửa của một khu chung cư nhỏ, trông khu chung cư này có vẻ đã lâu năm, ngay cả bảo vệ gác khu cũng không có.
Hứa Tự Như bước xuống xe xong liền cúi thấp người với Hạ Nhược Tâm: "Cám ơn Lục tổng." Dứt lời, anh ta lập tức chạy thẳng vào nhà.
“Chúng ta cũng đi xem thử đi.” Hạ Nhược Tâm không yên tâm lắm, nếu đứa bé thật sự có chuyện ở một chỗ như thế này thì dù Hứa Tự Như có muốn bắt xe cũng không được.
"Được." Sở Luật cũng chẳng hề nghĩ tới lúc này đã là mấy giờ, xuống xe đi theo Hạ Nhược Tâm.
Họ đi theo bóng lưng của Hứa Tự Như, lúc nãy Hứa Tự Như đã nói về chỗ ở của anh ta nên Hạ Nhược Tâm và Sở Luật chẳng tốn nhiều công sức để tìm.
Cửa không đóng, có lẽ vội quá nên ngay cả cửa cũng không khép lại.
Vừa bước vào đã thấy bên trong là những đồ gia dụng đơn giản, cũ kỹ, cũng may là căn nhà được quét dọn, sàn nhà được chà sạch bong, so với chỗ lúc trước Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm từng ở thì chỗ này tốt hơn nhiều, đương nhiên là Sở Luật cũng đã ở một thời gian, do đó anh không hề cảm thấy chỗ này không tốt.
“Manh Manh, Manh Manh...” Bên trong vọng ra tiếng gọi của Hứa Tự Như, chắc là đang gọi đứa bé.
Sở Luật vội vàng bước vào, liền thấy một đứa bé lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm đang nằm trên giường, sắc mặt của cô bé đã tái nhợt, dù Hứa Tự Như có gọi thế nào đi nữa thì cô bé cũng không chịu tỉnh dậy.
Sở Luật bước tới, đưa tay sờ lên mặt cô bé, không ổn rồi, cô bé bị sốt cao quá, hình như đã bị hôn mê, anh liền bế cô bé lên, vừa bế lên đã nhận ra cô bé này có cân nặng như Tiểu Vũ Điểm.
Một mình anh chăm sóc con gái hơn một năm trời, lúc đó Tiểu Vũ Điểm vừa trở về, rất dễ mắc bệnh, hầu như cứ ba ngày là bệnh hai lần khiến Gia Hân Bảo phải ở lại nhà anh một năm trời, đối với sức khoẻ của trẻ con, tuy anh không bằng bác sĩ chuyên nghiệp nhưng hiểu biết cũng không tệ lắm, do đó anh vừa nhìn đã biết ngay cô bé không ổn.
Anh lạnh lùng liếc Hứa Tự Như.
Ngay cả mạng sống của con gái mình cũng không lo, không xứng đáng làm bố.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Tâm vội chạy tới, sắc mặt của cô bé không tốt lắm, bệnh rồi sao?
“Ừ, sốt mê man rồi, chắc là không ổn lắm.” Hứa Tự Như vừa nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, sốt mê man luôn rồi, nghiêm trọng đến vậy sao?
"Đến bệnh viện trước đã." Sở Luật thấy không nên đứng ở đây nữa, giờ cô bé bệnh rồi thì nên để bác sĩ khám vẫn tốt hơn, giờ đây năng lực của bọn họ đã chẳng phải quyết được chuyện này rồi.
Sở Luật bế đứa trẻ lên xe, sau đó đưa cho Hạ Nhược Tâm bế, cô bé này vừa gầy vừa ốm yếu, tội nghiệp quá!
Trông lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật bắt đầu lái xe, vốn không hề đợi Hứa Tự Như, anh không muốn để ý một ông bố như vậy, con gái của mình bệnh đến mức này mà vẫn không biết.
Hạ Nhược Tâm sờ lên trán đứa bé, nóng quá, không biết cô bé đã bao nhiêu tuổi rồi, nhìn bề ngoài thì có lẽ đã lên năm rồi, những đứa trẻ cùng tuổi với Tiểu Vũ Điểm đều nhỏ hơn con bé nhiều, chắc có lẽ cô bé này bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm rồi.
Sở Luật lái xe rất nhanh, lúc tới bệnh viện, anh liền bế đứa bé lên, đôi chân dài của anh bước cực kỳ nhanh, nếu Hạ Nhược Tâm không mang giày đế bằng thì có lẽ đã không đuổi kịp anh rồi.
Bác sĩ vừa thấy tình trạng của đứa bé đã mắng họ một trận, đứa bé sốt đến mức này mà cũng không biết đưa tới bệnh viện nữa, Sở Luật và Hạ Nhược Tâm đều im lặng không giải thích gì cả.
Một lúc sau, kết quả kiểm tra cho thấy cô bé sốt cao 40 độ, bị sốt đến mức viêm phổi luôn rồi, hơn nữa trái tim của đứa bé lại không khoẻ, rất nguy hiểm, lỡ làm không tốt thì chắc sẽ mất mạng.
“Bệnh có nặng lắm không?” Hạ Nhược Tâm hỏi bác sĩ, bệnh tim có rất nhiều loại, nhưng không biết đứa bé này bị nặng đến mức nào, là do bẩm sinh hay do sau này mới bị.
“Hai người không phải phụ huynh của đứa bé sao?” Bác sĩ cảm thấy kỳ quặc, bệnh của con mình mà mình lại không rõ, phải đi hỏi người ngoài, làm bố mẹ kiểu gì thế này?
“Không phải.” Sao Hạ Nhược Tâm lại có thể không biết bệnh tình của con mình, Tiểu Vũ Điểm lúc nhỏ rất hay bị bệnh, cô rất nghèo, nên rất tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí bao giờ,nhưng, một khi con gái bị bệnh thì cô chẳng tiếc một xu nào cả, do đó, tuy Tiểu Vũ Điểm hay bị bệnh nhưng chưa bao giờ bệnh nặng tới mức này.
“Lát nữa bố của đứa bé sẽ tới đây.” Hạ Nhược Tâm xem đồng hồ, họ đi gấp quá nên quên mất Hứa Tự Như, nhưng thật ra thì có thể nói là Sở Luật đã cố tình làm vậy.
“Cô bé bị sao vậy?” Sở Luật bế đứa bé suốt chặng đường mà chẳng hề thấy anh thở dốc cái nào, sắc mặt anh trông không tốt lắm, chắc là đang nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm.
Nếu con gái anh bệnh đến mức này, chắc anh sẽ Gi*t người mất.
“Không tốt lắm.” Bác sĩ lật giở báo cáo khám nghiệm, “Sau khi kiểm tra thì mọi chỉ số của cô bé đều thấp hơn người bình thường, không chỉ tim mạch mà các cơ quan khác đều bị suy nhược, lần này bị viêm phổi vốn không phải chuyện lớn nhưng do đứa bé bị bệnh tim, thì cách giải quyết tốt nhất là làm phẫu thuật, nhưng loại phẫu thuật này ngoài tính nguy hiểm cao thì chi phí cũng rất cao."
Hạ Nhược Tâm đã hiểu tại sao Hứa Tự Như lại quyết tâm kiếm tiền đến như vậy, ngay cả con gái bị bệnh cũng không dám về xem, bởi vì anh ta phải kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, mà loại phẫu thuật này, một là rất nguy hiểm, hai là rất đắt tiền, gia cảnh bình thường thì sẽ không chi nổi.
Sở Luật trầm mặc, anh mím đôi môi của mình lại: “Khi nào có thể làm phẫu thuật?”
Hạ Nhược Tâm lại sửng sốt một chút, anh ấy muốn giúp đứa trẻ này sao?
“Nếu như làm phẫu thuật thì...” Bác sĩ nghĩ. “Đợi đến khi sức khỏe của trẻ có thể chịu đựng được thì có thể sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Vậy thì làm phiền mọi người chuẩn bị một chút.” Sở Luật tính cứu đứa trẻ này tất cả đều tại vì sự nuối tiếc khi anh không cứu con gái mình, cho nên anh gặp sẽ không mặc kệ được, thân mình nho nhỏ đáng thương cũng là bất lực, khi đó con gái anh cũng có dạng này đúng không.
"Được." Bác sĩ hiểu rõ liền chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Sở Luật xoay người liền thấy Hạ Nhược Tâm đang nhìn anh: "Sao nào?" Anh cười. "Em không đồng ý sao?"
"Không phải." Hạ Nhược Tâm lắc đầu. "Sở Luật tôi quen không phải là mạnh thường quân."
"Ai nói anh không phải?" Sở Luật nhướn mày. "Năm ngoái anh còn có vinh dự nhận giấy chứng nhận, em có muốn xem một chút không?"
"Không cần." Hạ Nhược Tâm không muốn đi xem những hư danh đó của anh.
Có người doanh nhân làm từ thiện vì danh, không thể không nói, Sở Luật vẫn luôn cho rằng chuyện từ thiện này đương nhiên cũng là vì danh tiếng, nhưng lúc này cô tin rằng không phải anh vì danh tiếng mà thật sự nguyện ý.
Sở Luật ngồi xuống duỗi hai chân ra: "Anh nghĩ làm một ít chuyện tốt như vậy biết đâu có được phúc đức sẽ rơi xuống trên người con gái chúng ta, có thể cho bé lớn lên khỏe mạnh bình an, về sau không phải chịu bất cứ khổ nào nữa. Anh cũng muốn biết, nếu lúc trước có một người tốt như vậy xuất hiện bên cạnh em nói không chừng em cùng Tiểu Vũ Điểm sẽ không phải quá khổ như vậy."
"Lúc ấy tôi cũng muốn gặp được người tốt như anh nhưng có người lại chặn không cho gặp."
"Ai?" Sở Luật hơi nheo hai mắt lại, sao trước nay anh chưa từng nghe cô nói chuyện này.
"Hắn ta tên Sở Luật." Hạ Nhược Tâm trực tiếp lừ mắt nhìn Sở Luật giống như một nắm đấm vung tới, nháy mắt khiến sắc mặt anh thay đổi.
Sở Luật có tội, anh biết anh có tội, cả đời này cũng đừng mong chuộc tội được. Nhưng anh lại có thể cảm giác được lúc này Hạ Nhược Tâm nói câu này giống như chỉ nói móc anh chứ không còn quá nhiều hận ý.
Không lâu sau, Hứa Tự Như vội vã chạy tới, anh vừa nghe nói tới chuyện con gái hôn mê đã quỳ lên mặt đất khóc rống lên.
Tuy rằng anh có sai, tuy rằng nguyên nhân khiến con gái không vào viện là do anh, nhưng với một cha mà nói đã là không dễ dàng, một người đàn ông làm bố đơn thân, lại gánh vác một số nợ lớn, còn phải gom tiền cho con gái làm phẫu thuật, lại phải đóng vai trò của cả bố và cả mẹ để chăm sóc cho con gái, sợ là đặt vào bất cứ một người nào, cũng sẽ không dễ dàng.
Trước khi Hạ Nhược Tâm tiến đến ngồi xổm xuống đối diện với người đàn ông kia.
“Nếu là đàn ông con trai thì đừng khóc nữa, cho cháu thấy không tốt. Có một Sở tiên sinh tốt bụng chuẩn bị quyên tiền giúp con gái anh làm phẫu thuật, anh còn không mau đi cám ơn anh ấy?”
Đôi mắt của Hứa Tự Như đầy những gân máu đỏ li ti, cả con người trông nhếch nhác không chịu nổi, đôi môi của anh run rẩy, gần như là không thể nói ra được một lời.
“Lục tiêu thư, ý của cô là con gái tôi được làm phẫu thuật rồi phải không, sẽ có người nguyện trả tiền cho chúng tôi.”
“Đúng vậy,” Hạ Nhược Tâm gật đầu, “Đó là một vị tiên sinh họ Sở.”
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết vị Sở tiên sinh đó đang ở đâu không? Tôi phải đi cám ơn, tôi phải quỳ xuống dập đầu cám ơn ông ấy.”
Hạ Nhược Tâm đưa ngón tay ra, chỉ vào người đàn ông có khuôn mặt đen gần như không có chút biểu cảm nào.
“Kia chính là Sở tiên sinh, anh muốn cám ơn, thì hãy cám ơn anh ấy, là anh ấy đã cứu con gái của anh. Anh ấy đã cứu lấy mạng sống của con gái anh, cũng cứu trái tim của bé nữa. Yên tâm đi, ông ấy là một nhà tư bản nổi tiếng, nói được thì nhất định sẽ làm được.”
Hứa Tự Như liền đứng dậy, thật đúng là bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt của Sở Luật, đều nói dưới đầu gối của nam nhi có vàng, cái quỳ này đã bày tỏ được lòng biết ơn của anh, nhưng lại khiến mí mắt của Sở Luật giật một cái.
Đối với người đàn ông trước mặt này, có lẽ bây giờ ngoài sự đồng tình chắc cũng không còn những ý nghĩ khác.
Khi đã giải quyết xong những việc này, cũng đã khoảng ba giờ đêm rồi. Bọn họ cũng đừng mong ngủ được vài tiếng, chỗ này rất gần nơi ở của Sở Luật hơn, Sở Luật cũng đưa Hạ Nhược Tâm về Sở gia.
Có thể ngủ được một chút cũng tốt, dù sao ngày mai cũng phải bận nguyên ngày, họ đều phải làm việc, đêm nay là một đêm bận rộn kinh hoàng, thật ra cũng là một đêm có thu hoạch.
Họ đã cứu một đứa nhỏ, đồng thời cũng đã kéo trái tim của họ lại gần nhau hơn, những ân oán trước kia cũng đã phai nhạt theo, cũng là một chuyện tốt mà có phải không?
Ngày hôm sau, Tôn Trung đã đến vào rất sớm, khi mới bước vào thì thấy cả phòng làm việc rối tung lên, Hứa Tự Như cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi. Anh đồng ý cung cấp bản thảo cho một tạp chí, bây giờ vẫn chưa làm xong, lúc đó anh đã cam đoan là, hôm nay nhất định sẽ nộp bản thảo, kết quả là bây giờ chỉ hoàn thành được một nửa, làm sao nộp cho họ đây.
Anh lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho Hứa Tự Như, kết quả là, giỏi, giỏi lắm, lại bị hắn chơi trò tắt máy.
Hứa Tự Như, mày đã bị đuổi, anh ấy đá mạnh vào ghế, một khuôn mặt cũng được coi là tuấn tú lúc này cũng nhăn nhó theo. Anh xem giờ, chỉnh lại quần áo của mình, bởi vì đang đeo kính mát, nên không có ai biết là mắt của anh đã bị thương, bây giờ vẫn còn bị bầm, mà khi anh đeo kính râm, lại soái thêm mấy phần, nhưng nếu bỏ kính râm xuống, sẽ trở thành trò cười ngay.
Lúc này anh chợt nhớ ra, lát nữa Hạ Nhược Tâm sẽ đến, mắt của anh là bị tài xế của nhà họ Hạ đánh, cô ta phải xin lỗi anh, nhận lỗi với anh mới đúng, bằng không thì, anh sẽ đưa lên tòa án, xem ai khó sống hơn.
Khi anh mới bước ra, một cô gái trẻ đi tới, khi nhìn thấy anh ta hôm nay có chút khác với mọi ngày, liền đỏ mặt ngay.
“Thầy Tôn, giám đốc Lục tìm thầy.”
“Cám ơn.” Tôn Trung đẩy nhẹ mắt kính của mình, vốn là muốn trêu ghẹo một tí cô trợ lý mới tới này, nhưng bây giờ chuyện chính quan trọng hơn, mắt của anh có chút đau, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Nhìn đi, tôi bảo là, dù Lục Tiêu Họa không nỡ bỏ người này, đương nhiên cũng không muốn tham gia vụ kiện tụng chuyện hành hung này trước mặt mọi người.
Anh đến trước cửa phòng làm việc của Hạ Nhược Tâm, đầu tiên là gõ cửa, hắng giọng một cái, vênh mặt lên, chỉ tiếc là bây giờ anh không có đem theo gương, không thì có thể xem trạng thái của mình bây giờ như thế nào, nhưng mà, chắc là không tệ đâu, từ vẻ mặt mê mẩm của thực tập sinh lúc nãy cũng có thể nhận ra, anh vô cùng đẹp trai.
“Cốc... cốc...” Anh gõ cửa một lần nữa.