“Sở Luật, nếu đột nhiên tôi biến thành già thì phải làm sao?” Khi đó cũng không biết có ai còn coi trọng liếc mắt nhìn cô một cái.
“Không sao cả, ai rồi cũng già.” Sở Luật đứng thẳng người, tiếp tục đẩy xe lăn. “Hơn nữa…” Anh hơi ngừng lại rồi lại tiếp tục nói. “Có lẽ em cũng không nhớ rõ, lúc em khó nhìn nhất anh đều đã thấy, anh dám thề khi em già cũng không đáng sợ như khi đó.”
Mà rốt cuộc bộ dáng như nào có thể khiến Sở Luật nói là đáng sợ?
Hiện tại xác thật Sở Luật dùng hai chữ đáng sợ.
“Lúc tôi chật vật là khi nào?” Lục Tiêu Họa có chút kỳ lạ, trước kia cô có bộ dáng gì, cảm giác cứ như đang nói vầ một người khác mà người này lại chính là cô.
“Là chuyện hơn một năm trước.” Sở Luật dừng xe lăn lại, anh xắn tay áo lên, cũng ngồi ở chỗ bậc thang, vừa lúc tầm mắt Lục Tiêu Họa ngang với mắt anh, như vậy cũng có thể nhìn đôi mắt đen bình tĩnh nhưng khó hiểu.
“Em bị bắt tới nơi đãi vàng, rất vất vả.” Nói, anh vươn tay nhẹ sờ lên trán Lục Tiêu Họa, tuy rằng gương mặt thay đổi nhưng đôi mắt lại không biến đổi một chút nào, tuy rằng không có ký ức nhưng vẫn là Hạ Nhược Tâm trước đây.
Anh tiếp tục nói: “Khi đó bọn em mỗi ngày đều xuống dòng sông đãi vàng, nếu may mắn có thể dùng vàng để đổi lấy một ít đồ ăn vật dụng hàng ngày, còn có những cái khác nữa.”
“Em có biết em sẽ đổi cái gì không?” Anh nghĩ cô nhất định không nhớ rõ nhưng vẫn muốn hỏi một chút, mà Lục Tiêu Họa thật sự nghe có chút hứng thú, bởi vì đôi mắt cô đều sáng lên cho nên Sở Luật nghĩ cô thích nghe.
Mà quả nhiên, Lục Tiêu Họa thích nghe.
“Tôi đã đổi cái gì?” Cô vội vàng hỏi, là đồ ăn sao?
“Theo em thì em sẽ đổi lấy cái gì ở nơi như thế?” Sở Luật không trả lời mà hỏi ngược lại cô, anh chỉ muốn biết nếu cho cô lại một lần nữa lựa chọn cô sẽ chọn vật gì. Đồ Hạ Nhược Tâm chọn liệu bây giờ cô có chọn, con đường Hạ Nhược Tâm đi liệu bây giờ cô có đi?
“Tôi nghĩ…” Lục Tiêu Họa vẫn nắm chặt bình giữ ấm trong tay. Thật vất vả mới đào được vàng, đổi đồ ăn sao, nhưng nơi đó hẳn phải có cơm ăn, bằng không những người đi đãi vàng đều phải ૮ɦếƭ đói sao, hẳn cũng có chỗ ngủ, không có thì bọn họ sẽ phải dãi nắng dầm mưa mà ૮ɦếƭ sao?
Cho nên…
Chớp nhẹ đôi mắt, cô đột nhiên cười, cười rất nhẹ nhàng.
“Tôi nghĩ tôi sẽ đổi kem đánh răng với bàn chải linh tinh, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi muốn sống như là một con người mà không phải một nô lệ.”
Sở Luật lại đứng lên, anh đi ra phía sau Hạ Nhược Tâm, lại đẩy xe lăn đi.
“Sở Luật, năm đó tôi đổi lấy cái gì?” Lục Tiêu Họa không thấy Sở Luật trả lời vấn đề này cho nên cô muốn hỏi, rốt cuộc trước kia cô đã chọn cái gì?
Sở Luật dừng đẩy xe, sau đó chỉnh lại tóc rối trên đầu cô, ngón tay anh rất ấm, cũng rất nhẹ nhàng.
“Mặc kệ là em trước kia hay là em bây giờ thì cũng vẫn là chính em. Trước nay lựa chọn của em vẫn không thay đổi, biết không?”
Lục Tiêu Họa đột nhiên sủng sốt, giống như cô hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Luật. Cái Hạ Nhược Tâm chọn trước kia cũng là lựa chọn hiện tại của cô, đúng vậy, các cô là một người, vốn dĩ không phải là người khác mà chính là cô.
Cô hơi rũ mi xuống, sau đó đặt bình giữ ấm lên trên mu bàn tay của mình, cảm giác Sở Luật lấy cái này cho cô thật là đúng đắn, hiện tại cô có nhiều bất an cùng khó hiểu, có cái này giống như có thể tiêu trừ bớt bất an trong lòng cô.
Mắt cô ngừng ở một quán ven đường có bán một ít đồ vật nhỏ, cũng có bán một ít đồ ăn ngon truyền thống ở địa phương.
“Em muốn tới đó?” Sở Luật nhìn theo ánh mắt của cô, cô thích nơi này sao?
“Có chút.” Lục Tiêu Họa lâu mới được ra ngoài, lúc này tâm tình không có băn khoăn gì, giống như cô chưa từng xảy ra chuyện. Cô từng bị mất ngủ nhưng gần đây đã tốt hơn không ít, tâm tình cũng nhẹ nhàng theo.
Sở Luật đẩy xe lăn qua, đưa cô tới những gian hàng nhỏ trên vỉa hè. Nơi này rất bình dân, đặc biệt ở ven đường có đủ các loại ăn vặt rất hấp dẫn.
Cho dù Lục Tiêu Họa hiện tại đã ăn no nhưng mắt vẫn thèm thuồng, đương nhiên miệng cũng thấy thèm.
“Ớt cay không thể ăn, hải sản không thể ăn.” Giọng Sở Luật nói giống như bác sĩ.
Lục Tiêu Họa nắm chặt bình giữ ấm trong tay, cô rất muốn ăn, đặc biệt là thèm ớt cay, cảm giác này thật sự là tốt quá. Cô nuốt nước miếng một chút, sau đó sờ sờ túi, không biết mình có mang đủ tiền lẻ hay không, mấy món này có lẽ cũng không đắt. Kết quả cô sờ nửa ngày mới nhớ tới hình như mình không mang theo tiền, không đúng, căn bản một đồng cô cũng không có trên người. Ba lô của cô đã không có, hiện tại cô ăn uống hay nằm viện cũng đều tính cho người đàn ông này.
Cho nên cô có cảm giác như đang ăn bám người khác.
Hóa ra cũng có ngày Lục Tiêu Họa nghèo tới một đồng cũng không có.
Sở Luật lấy ví tiền của mình đưa cho cô: “Em có muốn quản ví tiền của anh không?” Anh nghiêm trang nói, không có cảm giác anh nói giỡn nhưng những lời này lại là nói giỡn.
Đương nhiên lời nói này vốn rất có ý tứ nhưng bị anh nói thành chuyện đùa.
Lục Tiêu Họa cũng không khách khí cầm lấy ví tiền của Sở Luật, quả nhiên ví của ông chủ Sở thật nặng, bên trong ngoài trừ đống card còn có hàng trăm tờ tiền lớn, nhưng tiền lẻ lại có rất ít. Sở Luật đi đâu thường dùng thẻ để quẹt, trên người anh mang nhiều tiền mặt như vậy cũng thật sự là không dễ dàng.
Sở Luật lại tiếp tục đẩy xe lăn đi dạo xung quanh, đi một vòng Lục Tiêu Họa liền mua một đống đồ vật, có điều thật sự không mua ớt cay, có một ít đồ ăn chay cùng các món ăn vặt nhỏ nhỏ. Sở Luật lại ngồi ở bập thang, anh mua mấy tờ báo trải ra để Lục Tiêu Họa đặt đồ ăn lên.
Khi mua cũng không thấy có bao nhiêu nhưng khi đặt xuống lại có một đống lớn.
Sở Luật cũng không yêu cầu Lục Tiêu Họa ăn uống điều độ giảm béo linh tinh, cô vốn dĩ đã gầy, béo một ít cũng tốt, ngay cả bác sĩ đều nói thân thể cô quá nhẹ, cần bồi bổ thêm.
Bên cạnh còn có một sạp nhỏ bán nước trái cây, Sở Luật đứng lên đi mua hai ly nước trái cây mang về, một ly cho anh, một ly cho Lục Tiêu Họa, anh lái xe, không uống rượu, hai người an vị ở chỗ này bắt đầu ăn uống.
Lục Tiêu Họa lau tay, sau đó lắn xe lăn lại gần một chút, lại giúp Sở Luật xắn tay áo lên. Hai người rất tự nhiên, không có một chút ngại ngùng.
“Ăn dễ dính vào áo.” Cô phủi áo cho Sở Luật, cũng thật may mắn hôm nay Sở Luật không phải một thân âu phục cộng thêm cà vạt, bằng không cứ tạo hình như vậy thì thật sự không hợp với ăn uống ven đường.
Sở Luật nhìn tay áo của mình, quả nhiên dính vào không ít gia vị, ngày mai sẽ mang đi giặt. Anh lại lấy một xiên đồ ăn đưa cho Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa thật sự không thích, món này phải ăn mặn mới được, hương vị thanh đạm như này nói thật không có mấy cảm giác, cũng không đã ghiền.
Nhưng có cũng còn hơn là không.
Cô ăn rất thoải mái, rất vui vẻ, đương nhiên cũng rất thỏa mãn, mà Sở Luật cũng vậy. Ngoại trừ thời học sinh anh mới cho phép mình ăn uống ở ngoài thoải mái như vậy, nhiều năm qua anh đều ép mình vào một loại khuôn phép, là tổng giám đốc Sở Thị, nên làm cái gì không nên làm cái gì đều phải liệt kê ra và anh tuân thủ.
Một thời gian dài anh thậm chí còn cho đó là tính cách của anh, hóa ra không phải, lúc này anh có thể không còn là tổng giám đốc Sở Thị, chỉ là một người bình thường.
“Còn muốn ăn không?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, có muốn mua thêm đồ ăn không, tuy rằng bụng anh đã rất căng nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể ăn.
“Thôi, no rồi.” Lục Tiêu Họa xoa xoa bụng mình, hiện tại cô thật sự chỉ ăn không vận động sợ là sẽ béo ૮ɦếƭ.
Sở Luật giống như có chút mất mát, không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không.
“Ngày mai có thể ra ăn nữa.” Lục Tiêu Họa mở bình nước uống một ngụm bên trong, nước vẫn ấm. Còn có rất nhiều món chưa ăn qua, còn có rất nhiều đồ chưa thử qua, cô than một tiếng, kỳ thật mỗi ngày như vậy có lẽ mới có thể nói thành năm tháng tĩnh hảo.
“Được, ngày mai lại tới.” Sở Luật hẹn trước thời gian với Lục Tiêu Họa, thậm chí anh còn ௱ôЛƓ chờ ngày mai đến sớm một chút, sẽ lại ngồi chỗ này ăn những món không quý nhưng lại khiến người ta rất thỏa mãn. Ngày mai bọn họ có thể bày đồ ăn trên mặt đất giống như đi dã ngoại, nhưng anh ngẫm lại cảm giác như vậy có chút ngốc. Anh suy nghĩ, cuối cùng cảm giác thích hợp nhất vẫn là mua một ít báo trải trên mặt đất.
Gió thổi lại hơi lạnh, Lục Tiêu Họa kéo chăn trên người, lúc này mọi nhà đều đã sáng đèn, an nhàn ấm áp.
Cô thích đêm như vậy.
Buổi tối nay không biết cô có thể ngủ hay không, cô thật sự không có yêu cầu gì lớn, cũng chỉ muốn buổi tối ngủ ngon một giấc, nằm mơ cũng được, không nằm mơ cũng thế, nhớ mộng cũng được, không nhớ cũng không sao, cô chỉ muốn ngủ ngon một giấc, cái loại cảm giác nhắm mắt lại là sẽ tới hừng đông.
Sở Luật vào toilet pha nước ấm, sau đó cho thêm gì đó vào nước, giống như có thể nghe được mùi thuốc đông y.
Anh bê chậu nước tới trước mặt Lục Tiêu Họa, sau đó ngồi xổm xuống, xắn tay áo mình lên.
Lục Tiêu Họa sửng sốt, người đàn ông này muốn rửa mặt sao?
“Tiểu Hoa, lại đây rửa chân.” Anh dùng tay thử nhiệt độ của nước, vừa vặn, không nóng.
Lục Tiêu Họa rụt chân mình lại, anh muốn thấy chân cô sao? Ở thời cổ đại hai chân của phụ nữ là không thể cho đàn ông nhìn thấy, hiện đại tuy rằng đã không còn quan niệm này nhưng cũng vẫn rất khó đưa chân ra, cái này không đơn giản như một cái chìa tay.
“Nước sắp lạnh.” Sở Luật vẫn ngồi xổm trên mặt đất chờ cô.
Lục Tiêu Họa biết tính tình của người đàn ông này, chuyện anh phải làm dường như sẽ không khi nào từ bỏ.
“Tự tôi làm là được rồi.” Cô ngồi xuống giường bệnh, cẩn thận không để ảnh hưởng tới vết thương của mình.
“Em không làm được.” Sở Luật phân trần, cũng kéo chân cô lại đặt bên trong chậu nước. Lục Tiêu Họa xấu hổ không dám nhìn anh, thật sự chỉ mới đưa chân vào chậu nước cô đã có cảm giác ấm áp rất thoải mái, dường như nước ấm khiến lỗ chân lông mở ra để lưu thông.
Tay Sở Luật rất lớn, dường như một bàn tay anh bằng chân của cô, anh linh hoạt xoa Ϧóþ hai chân cho cô, có chút cảm giác đau ê ẩm, đột nhiên cô cảm thấy mũi mình cay cay.
“Anh biết em ngủ không tốt.” Sở Luật tiếp tục mát xa các huyệt trên chân cho cô, miệng cũng tiếp tục noi. “Cho nên anh đã tìm một thầy thuốc có tiếng, từ ông ấy biết tới phương thuốc này. Trước kia em cũng giống như bây giờ, rất dễ gặp ác mộng, cũng rất dễ tỉnh lại, sau đó anh dùng phương pháp mát xa chân cho em, quả nhiên em ngủ ngon hơn rất nhiều, ban ngày tinh thần cũng thoải mái hơn.
“Phương Pháp này là đông y, cần phải có những quy tắc nhất định cho nên anh mới nói em không làm được.”
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng cắn môi, dường như trái tim cô cũng đập nhanh hơn một ít, nhoi nhói một ít.
“Sở Luật, có phải trước kia anh cũng làm thế này?” Cô chỉ hỏi thử.
“Em nói xem?” Sở Luật ngước lên nhìn cô, đôi mắt đen âm u không thấy đáy giống như không có nhiều gợn sóng, nhưng Lục Tiêu Họa lại phát hiện trong mắt anh hiện lên một mảnh ánh sáng giống như thấy được ngân hà.
Vấn đề này Lục Tiêu Họa không thể trả lời, bởi vì cô cũng không nhớ rõ. Sở Luật lấy khăn cẩn thận lau khô chân cho cô, hai chân cô vẫn trắng nõn tinh xảo như trước, Tiểu Vũ Điểm giống cô, mà chân cũng giống cô như đúc.
“Chân Tiểu Vũ Điểm cũng giống như này.” Sở Luật cười cười, nói: “Lúc đầu anh rửa chân cho con giống như là đánh giặc, tiểu gia hỏa giống anh, không thích bị người khác chạm vào chân, sau đó quen rồi cũng chỉ có anh có thể rửa chân cho bé, người khác động tới bé sẽ không vui. Cũng may em còn không cổ quái như vậy.”
Anh bê chậu nước, vào toilet. Lục Tiêu Họa lấy chăn đắp cho mình, lại lấy ra một quyển sách, kỳ thật cô không biết phải nói theo như nào, cho nên phần lớn đều là anh nói còn cô nghe.
Anh không nói chuyện trước kia, thi thoảng nhắc tới thì cũng chỉ một hai câu rất sơ lược.
Cô gối đầu lên phía trên, trong tay vẫn cầm một quyển sách nhưng lại không cách nào để chữ vào đầu.
Khi Sở Luật ra còn tưởng cô đã ngủ rồi, cho nên anh cố tình đi rất nhẹ, không muốn quấy rầy cô. Anh ϲởí áօ khoác bên ngoài, nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, nơi này ngoại trừ có y tá trực 24/24 ở bên ngoài còn có một chiếc giường nhỏ cho người nhà nghỉ ngơi. VIP chính là VIP, giường bệnh cũng lớn hơn giường trong các phòng bình thường rất nhiều.
Anh nằm xuống, cũng đưa hai tay ra sau gối đầu, sau đó vặn nhỏ đèn lại không đến mức đưa hai tay ra không thấy năm đầu ngón tay.
“Sở Luật…”
Lục Tiêu Họa đột nhiên mở miệng, cô còn chưa ngủ.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Sở Luật vẫn duy trì tư thế cũ, anh nghiêng mặt qua mơ hồ không thấy rõ cô, chỉ có thể nhìn thấy tóc cô dài xuống vai, rất mềm mại. Điểm này cũng giống với Tiểu Vũ Điểm của anh, phần lớn Tiểu Vũ Điểm giống mẹ, chỉ trừ màu mắt và tính tình giống cha là anh.
Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cẩn thận đặt sách trong tay sang một bên, sau đó nhẹ nhàng thở, giống như hơi buồn ngủ.
“Kỳ thật anh không cần như vậy, nơi này có y tá, tôi cũng không phải bị bệnh nặng gì, anh thật sự không cần phải ở chỗ này chăm sóc tôi. Tôi biết anh rất bận, mỗi ngày chuyện cần xử lý cũng rất nhiều, có lẽ lúc này anh ở đây chăm sóc tôi mấy ngày thì khi về công việc của anh có khi đè anh ૮ɦếƭ, cho nên thật sự không cần.” Cô kéo chăn một chút, cảm giác hơi lạnh.
“Không sao.” Sở Luật nhắm mắt lại, trong mắt đã hoàn toàn là màu đen, nhưng cho dù đen như vậy thì tâm của anh trước nay đều không quá yên ổn.
“Đây là anh nợ em, chuyện công ty anh có cách xử lý, không phá sản được.” Khóe môi anh khẽ cong lên, nếu dễ dàng sụp đổ như vậy thì đã không phải tập đoàn Sở Thị.
Tập đoàn Sở Thị đã có một phương pháp quản lý theo hệ thống, các phòng ban cũng có thể tự làm việc với nhau, anh làm tổng giám đốc phải làm chỉ là những quyết sách cho công ty cũng một số tài liệu cần anh ký tên.
Anh có thể rất bận, nhưng cũng có thể rất nhàn. Bận rộn bởi vì anh không muốn làm gì khác, anh chỉ có công việc, anh thích làm việc, nhưng nếu muốn nhàn cũng có thể rất nhàn. Anh cũng cần thời gian nghỉ ngơi, anh cũng cần được thả lỏng, ngần ấy năm trời chuyện có thể khiến anh thả lỏng cũng không nhiều, hiện giờ rốt cục tìm được rồi, anh nghỉ ngơi mấy ngày cũng không được sao?
Lục Tiêu Họa lại nằm xuống, cô nhẹ nhàng thở ra một tiếng thở dài.
Sở Luật cô chấp, giống như thủ đoạn của anh…
Đáng sợ.
Cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, có lẽ sẽ lại trợn mắt đến hừng đông, chỉ là cô không nghĩ tới lại một lần mở mắt thì trời đã sáng.
Cô đã mở mắt nửa ngày nhưng vẫn không phản ứng, cảm giác ngủ no thật khiến người ta thỏa mãn, hơn nữa tinh thần cô rất tốt, đã bao nhiêu lâu cô chưa từng được ngủ như vậy.
Khi đi dã ngoại, đó là bởi vì quá mệt mỏi cho nên buổi tối cô rất dễ ngủ, khi đó cho dù đi dài hơn cô cũng không sợ chính là vì buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.
Cô cho rằng khi mình sinh hoạt bình thường thì có lẽ sẽ lại bị mất ngủ, nhưng hình như không có, cô cảm giác vừa ngủ thì trời đã sáng.
Hơn nữa hiện tại tinh thần của cô rất tốt, đầu óc cũng tỉnh táo, đây là điều đã bao lâu không thể có. Cô nghĩ muốn đi tới ban công hít thở một chút không khí mới mẻ buổi sớm, sau đó lại duỗi eo lười một chút.
Cô nghĩ, sẽ là một buổi sáng tuyệt đẹp, một ngày rất tuyệt vời.
“Tỉnh rồi?” Sở Luật từ bên ngoài đi đến, vẫn một thân áo gió màu xám, dáng người giống như người mẫu, cho dù là quần áo bình thường thì cũng tuyệt đối sẽ hút ánh mắt của người khác.
“Mới vừa tỉnh.” Lục Tiêu Họa nhịn không được duỗi eo lười một chút, cô còn muốn ở trong chăn ngủ thêm một hồi nhưng sợ tối lại sẽ mất ngủ, cho nên cô đành ra khỏi giường.
Sở Luật đẩy cô vào trong toilet, cửa đóng lại, Lục Tiêu Họa cũng thở ra một hơi. Cô gái có làn da trắng nõn, khóe môi mang ý cười, khí sắc trên mặt rất tốt trong gương kia là cô sao?
Sao trước giờ cô đều nhớ phần lớn thời gian mình đều trắng bệch như quỷ. Cao Dật nói tinh thần cô không tốt, nhưng cho dù ăn đồ bổ không ít, cơm cũng liều mạng ăn nhưng trước nay đều không có cải thiện gì.
Có lẽ vào lúc này gầy đã thành một loại phong tình, nhưng là Cao Dật nói, cô gầy, kỳ thật cũng là bệnh.
Cô nghĩ cứ tiếp tục thế này nói không chừng cô thật sự sẽ béo lên.
Mà khi nghĩ tới cao Dật, ý cười trên mặt cô cũng giảm đi một ít. Cố tình không thèm nghĩ đến tên anh chỉ là bởi vì cảm thấy không cần thiết, mặc kệ anh có nguyện ý cứu cô hay không cô hiện tại đều đã sống sót.
Giống như theo lời Sở Luật nói vậy.
Anh nợ cô.
Mà cô có phải hay không cũng là nợ Cao Dật.
Cô vốc một ít nước lạnh áp vào mặt mình, nháy mắt cái lạnh thấm vào khiến tinh thần cô cũng lạnh theo một ít. Cô rùng mình, vội vàng mở nước ấm bắt đầu rửa mặt. Trong toilet ngoại trừ đồ của cô còn có đồ của Sở Luật, hai bộ bàn chải đánh răng, máy cạo râu của đàn ông.
Kỳ thật cô có cảm giác không gian cá nhân của mình bị xâm chiếm, mỗi lần nhìn thấy những thứ này cô luôn có một cảm giác rất kỳ quái, giống như bọn họ đã từng như thế, dùng chung một phòng tắm, dùng chung một chiếc giường, thậm chí còn sẽ dùng chung một đôi đũa.
Có thật như vậy hay không, cô không biết, cũng sẽ không có ai nói cho cô.
Trên giá còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, đều là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, hơn nữa cô vẫn luôn dùng nhãn hiệu đó, anh chuẩn bị hẳn cũng rất cẩn thận.
Lúc này cô thật sự muốn biết, trước kia giữa cô và anh đã có những chuyện gì, chỉ là cô cũng biết người khác có nói cho cô thì cũng chỉ như nghe chuyện cũ, bởi vì không có ký ức thì cũng không thể cảm nhận được.
Đây là lời nói của Thẩm Vi, nhưng cô không thể không thừa nhận Thẩm Vi đã nói đúng.
Cho nên cô không muốn nghe chuyện của mình qua miệng người khác, vì không có thấu hiểu. Cô muốn tự mình nhớ lại, cũng muốn tự mình biết, chỉ là muốn nhớ lại nói dễ hơn làm.
Người đầu tiên cô phải thuyết phục, không phải ai khác mà là Cao Dật.
Chỉ là hiện tại cô lại không muốn gặp anh.
Sở Luật đẩy cô ra bên ngoài phơi nắng, hôm nay mặt trời không tồi, có thể ở dưới ánh mắt trời hưởng thụ sự yên lặng sau giờ ngọ, cuộc sống hàng ngày trong bệnh viên chính là như vậy.
Từng ngày chờ bình phục, rồi sau đó xuất viện…
Cô vừa mới nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn ngủ mà chỉ muốn suy nghĩ rõ ràng một số chuyện, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi, chỉ là lại không biết từ khi nào có hai y tá đang nói chuyện gì đó.
“Bác sĩ Cao đã về à?”
“Phải không, không phải là nói đi dã ngoại sao? Xin nghỉ nửa tháng sao một tuần đã tới bệnh viện?”
“Đơn giản là vì bạn gái anh ấy mang thai.” Y tá thứ nhất nói. “Vốn dĩ chúng ta còn có cơ hội, kết quả hiện tại cái gì cũng không có.”
Lục Tiêu Họa ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ đột nhiên ánh sáng quá mãnh liệt đâm tới hai mắt cô, cô vội vàng nhắm mắt lại, khóe mắt dường như có chút đau nhức.
Kỳ thật cô không thấy bị tổn thương nhiều, có lẽ bởi vì cô cũng không yêu, có lẽ vì yêu không đủ nhiều. Cô là người bị phản bội, bị bỏ rơi, nhưng nếu nói là tê tâm liệt phế thì chưa đến mức.
Lúc này Sở Luật đã đi tới, anh vừa gọi xong một cuộc điện thoại xử lý một chút chuyện công ty cho nên không nghe được câu chuyện hai y tá vừa nói.
“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Anh đặt tay lên trán Lục Tiêu Họa, có thể thấy sắc mặt cô không tốt.
“Không sao, chỉ có chút đói bụng.” Lục Tiêu Họa hơi nheo mắt lại, có những chuyện đều ẩn giấu trong mắt không thể để người khác thấy.
Đói bụng, Sở Luật nhìn đồng hồ của mình, đã hơn mười giờ, cũng thật sự sắp tới giờ ăn cơm.
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn.” Hôm nay thời tiết không tồi, có thể ra ngoài cho thay đổi không khí.
Nói xong anh cũng đã đẩy xe lăn mang theo Lục Tiêu Họa rời khỏi nơi này, lại không biết lúc này trên mặt Lục Tiêu Họa rất trầm tĩnh, cô im nặng, im lặng giống có chút áp lực, im lặng cũng có chút không thoải mái.
“Em muốn ăn gì?” Sở Luật vừa đi vừa hỏi Lục Tiêu Họa, nơi này có mấy quán ăn nhỏ không tồi, tuy rằng không quá rộng lớn, tuy rằng nhà hàng cũng không được xem như là sang trọng nhưng hương vị lại thật sự không tồi, dường như đều là những quán ăn gia truyền.
“Ăn đại đi, cái gì cũng được.” Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, cô không chọn, cô không chọn cái gì cả, cô có thể tha thứ rất nhiều chuyện, cô thậm chí có cảm giác mình cũng có thể tha thứ cho Sở Luật mặc kệ trước kia anh đã làm gì. Chỉ là, cô lại ghét phản bội cùng lừa gạt.
Sở Luật chọn một quán ăn sạch sẽ, lại kêu không ít đồ ăn, chỉ hai người ăn có chút lãng phí nhưng cảm giác này lại rất thích, họ muốn ăn mỗi thứ một ít.
Nhiều đồ ăn ngon trước mắt như vậy rốt cuộc cũng khiến tăm tối trong lòng cô sáng hơn, bắt đầu hưởng thụ đồ ăn ngon. Gần đây cô cũng không phát hiện mình đã bị Sở Luật vỗ béo lên, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt, đương nhiên vết thương ở chân cũng tốt hơn mỗi ngày.
Ăn xong, Lục Tiêu Họa bảo Sở Luật đưa tới siêu thị, sau đó mua vài cuốn sách. Cô sợ còn phải ở bệnh viện một thời gian, cô không thích xem TV mà chỉ thích đọc sách, một tờ lật một tờ, sẽ phát hiện thời gian trôi rất nhanh, đương nhiên cũng có khi sẽ cảm giác mình già chậm đi một ít.
“Đi mua chút quần áo không?” Sở Luật thấy quần áo trên người Lục Tiêu Họa rất đơn giản, tuy rằng Lục Tiêu Họa không thiếu quần áo để mặc nhưng anh vẫn cảm giác là quá ít.
“Được.” Lục Tiêu Họa đồng ý. “Dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
“Ừ, thoải mái.” Vì tiền của Sở Luật đã sớm đưa cho Lục Tiêu Họa, lúc nay trong tay Lục Tiêu Họa đang cầm ví tiền của anh, chỉ là Lục Tiêu Họa không muốn phí tiền cho quần áo, cho nên cũng chỉ mua một ít quần áo mặc ở nhà, không cần kiểu dáng đẹp, chỉ cần thoải mái.
Cô thừa dịp Sở Luật không chú ý liền lấy mấy đôi tất nam cho vào giỏ, sau đó cùng nhau đi ra tính tiền.
Tuy rằng quần áo ở nhà nhưng vẫn là đồ cao cấp, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật sự rất đắt, muốn phá sản.
Sở Luật lại có cảm giác có thể tiêu tiền cho người phụ nữ của mình, có thể khiến người phụ nữ của mình xinh đẹp như hoa, đó là bản lĩnh của đàn ông, cũng là điều kiêu ngạo của đàn ông.
Khi về tới phòng, Sở Luật đem quần áo treo lên tủ, cuối cùng anh phát hiện mấy đôi tất nam, mà anh có phải tự mình đa tình hay không.
Đây là cho anh sao.
Anh giữ lại mấy đôi tất nam, dù sao hiện tại anh thấy được chính là cho anh.
Anh vui vẻ đi tất mới vào, trong lòng còn có một loại thỏa mãn nói không nên lời. Anh nhớ cả đời này anh khó quên nhất chính là chuyện Nhược Tâm đi mua quần áo cho Cao Dật.
Bọn họ kết hôn, anh lừa cô, mua vòng cổ cho cô, nhưng cô chưa mua gì cho anh cả, bởi vì anh không đối xử bằng tấm lòng, bởi vì anh đối xử với cô không phải là thật.
Anh biết mình đã sai, lại là cái sai rất lớn.
Nhưng hiện tại anh cũng đã quà tặng của cô, tuy rằng chỉ là đôi tất.
“Tâm tình hôm nay của anh không tồi?” Lục Tiêu Họa uống một ly nước trái cây, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Sở Luật. Hình như anh đang cười, từ trước đến nay khóe miệng lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này hơi cong lên, cho nên đây là cười.
“Có sao?” Sở Luật vẫn không thừa nhận nhưng anh thò chân ra, cũng để lộ đôi tất dưới chân giống như là cố ý. Mà đôi tất này đương nhiên Lục Tiêu Họa nhớ rõ, trên tất có hoa văn rất độc đáo, là mấy đôi cô vừa mua.
Người đàn ông này đang đắc ý?
Người đàn ông này đang khoe khoang sao?
Có phải anh cố tình lộ ra cho cô xem?
Cúi đầu, Lục Tiêu Họa lại uống mấy ngụm nước trái cây, khó trách có người nói, đôi khi lòng người đàn ông như pha lên, cũng cần dỗ, cô thấy lời này thật không tồi, chỉ quan tâm tới bọn họ một chút bọn họ liền giống như nhặt được vàng, Sở Luật cũng là như vậy.
Cô bình tĩnh tiếp tục uống nước trái cây, giả vờ làm gì không biết, nhưng có chút tâm tư ở trong mắt Sở Luật, mắt người đàn ông này có khi sắc bén xác thật rất đáng sợ.
Đương nhiên anh cũng càng thêm đắc ý, bởi vì anh đã biết anh không tự mình đa tình, mấy đôi tất này xác thật chính là mua cho anh, tuy rằng chỉ là mấy đôi tất cũng đủ khiến anh vui vẻ mấy ngày rồi.
Đặt một cuốn sách trên đầu gối của đã trở thành chuyện không thể thiếu mỗi ngày của Lục Tiêu Họa, giống như lúc này, ánh sáng ấm áp dừng trên người cô, ngay cả sợi tóc cũng dường như bị nhuộm thành một ít màu vàng ấm áp. Cô lật qua một trang sách, ánh nắng len lỏi qua tán cây loan lổ chiếu xuống, vừa lúc ở trên cuốn sách của cô.
Lông mi cô hơi rũ xuống, lại tinh tế lật một tờ.
Nơi xa, hai người phụ nữ đi tới, vừa lúc ngồi trên một chiếc ghế cách Lục Tiêu Họa không xa.
“Hôm nay thế nào, còn có nơi nào khó chịu không?” Vệ Lan lo lắng hỏi Bạch Lạc Âm. “Tiểu Dật cũng thật là, sao lại có thể đi làm chuyện nguy hiểm này, lại còn mang theo con. May mắn lần này xảy ra chuyện không phải con, bằng không mẹ biết nói với cha con thế nào. Cha con đã không còn nữa, nếu con cũng vì Tiểu Dật xảy ra chuyện thì mẹ với Tiểu Dật phải làm sao bây giờ?” Vệ Lan nhớ tới Bạch Thần Phong, lúc ấy bà đi tuyệt tình như vậy nhưng vợ chồng cả đời còn có thể không có tình cảm sao?
“Dì, con không sao.” Bạch Lạc Âm nắm chặt tay Vệ Lan, an ủi bà. “Kỳ thật lúc đầu con cũng không quá khẳng định, sau con lại có cảm giác không đúng liền trộm đi kiểm tra, kết quả chính là... Chuyện này không thể trách Cao Dật được, đều là con không tốt.”
“Sao còn gọi là dì?” Vệ Lan than một tiếng, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn về tại chỗ. Cũng không biết đây có thể nói một câu duyên phận hay là số mệnh.
Bạch Lạc Âm nhẹ xoa bụng mình, nơi này vẫn rất bình thường nhưng lại đang có một sinh mệnh nhỏ bé. Sau đó cô ngước mặt lên, cười có chút ngại ngùng, mà khóe mắt cũng đã ươn ướt.
“Dì, con không có tư cách. Lúc trước con làm những chuyện kia, hiện tại nhớ tới con đều cảm thấy hổ thẹn không còn mặt mũi nhìn mọi người. Hiện tại mọi người không còn so đo hiềm khích trước đây, lại đối xử tốt với con như vậy, cho con ăn, cho con ở, lại còn giúp con làm tang cho ba, con thực sự cảm kích, thực cảm động, sẽ lại không có si tâm vọng tưởng gì.”
“Hơn nữa chuyện giữa Dật và Lục tiểu thư con cũng biết, con hiện tại chỉ nghĩ sinh bé ra khỏe mạnh…” Cô cúi đầu, giống như đang nghẹn ngào.
Vệ Lan nghe thấy cũng khó chịu theo.
“Đừng nói bậy.” Bà vỗ vỗ vai Bạch Lạc Âm an ủi. “Chuyện trước kia chúng ta không nhắc đến nữa, có ai là không phạm phải sai lầm. Còn Lục tiểu thư kia, cô ấy không hợp nhà chúng ta. Cửa nhà cô ấy quá cao, Cao Dật của chúng ta hiện tại chỉ là một bác sĩ bình thường, nó muốn sống như người bình thường, cũng muốn hàng ngày sống đơn giản, những điều này Lục tiểu thư không thể cho. Hơn nữa Lục tiểu thư kia cũng không biết sống ૮ɦếƭ như thế nào, nói không chừng người cũng không còn nữa. Hiện tại con đừng suy nghĩ nhiều, chú ý thân thể của mình, còn cả đứa bé trong bụng, mẹ sẽ không để chạu nội mình phải lưu lạc bên ngoài.”
Trong lòng Vệ Lan đã sớm quyết định, muốn Cao Dật và Bạch Lạc Âm rổ giá cạp lại, cho dù không có đứa nhỏ này thì bà đã hứa với Bạch Thần Phong trước khi ông ૮ɦếƭ, sao có thể nuốt lời. Hơn nữa hiện tại trong bụng Bạch Lạc Âm có con của Cao Dật, đây là huyết mạch của Bạch Thần Phong, cũng là cháu của bà.
Như vậy là tốt nhất, đúng vậy, như vậy mới là tốt nhất.
“Ngày mai mẹ sẽ bắt Tiểu Dật quay về, mỗi ngày nó đi tìm cô gái kia làm gì, không phải đều nói có người đi tìm rồi, sao nó lại còn muốn đi tìm? Cho dù là muốn tìm thì báo cho cảnh sát không được sao, một hai lại phải tự mình đi một lần, nếu vạn nhất nó xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ? Nó có còn muốn người mẹ này không, muốn đứa con trong bụng con không?” Không được, bà phải gọi cho con trai ngay, Lục Tiêu Họa kia thật sự sẽ hại ૮ɦếƭ con trai bà.
Không nên trách bà không thích Lục Tiêu Họa, chỉ bởi vì Lục Tiêu Họa xuất hiện không đúng lúc, khi cô xuất hiện thì đúng thời điểm Bạch Thần Phong qua đời, Vệ Lan cũng không phải người khắc nghiệt, chỉ là đem một số chuyện liên hệ với nhau bà vẫn cứ lo cho con trai mình.
Bà lấy điện thoại gọi cho Cao Dật, chỉ hy vọng điện thoại của con trai có tín hiêu, không biết đã vào trong núi hay chưa. Đến khi có tiếng chuông vang thật lâu, lại nghe tiếng bên kia nói chuyện lòng bà mới nhẹ nhõm được.
“Tiểu Dật, hiện tại con đang ở đâu?” Bà vội vàng hỏi, sợ là anh đã xuất phát.
“Con chuẩn bị xuất phát.” Cao Dật đã đặt một chân lên ô tô, kỳ thật anh đã chuẩn bị tốt nhất để lại vào núi. Ngô Sa vẫn luôn không liên hệ được, anh cũng không biết Lục Tiêu Họa có việc gì hay không cho nên anh không thể chờ, cũng không dám đội.
Vệ Lan đứng lên, nắm chặt điện thoại trong nay. “Con về ngay cho mẹ, Lạc Âm không thoải mái, con của con cũng không thoải mái, rốt cuộc ocn có biết thân phận hiện tại của mình là gì hay không? Nếu con vẫn muốn đi tìm cô gái kia thì được, con cũng đừng nhận người mẹ này.” Bà nhẫn tâm nói, bên kia Cao Dật còn chưa kịp nói gì bà đã ngắt cuộc gọi, sau đó đi tới đỡ Bạch Lạc Âm dậy.
“Lạc Âm, chúng ta về trước đi.”
“Vâng.” Bạch Lạc Âm cười cười với Vệ Lan. Đương nhiên những lời Vệ Lan vừa nói cô đã the thấy toàn bộ, có khi cuộc sống của phụ nữ bắt đầu từ khi có con, mẫu bằng tử quý* chính là như thế. (*: Mẹ vinh hiển nhờ con)
Hai người dần dần đi xa, mà bọn họ không biết ở cách họ không xa là một cô gái ngồi trên xe lăn đã nghe được toàn bộ câu chuyện.
Lục Tiêu Họa cầm lấy bình giữ ấm bên cạnh, một ngùm lại một ngụm uống nước trong bình, đến khi y tá tiến tới cô vẫn duy trì động tác như vậy.
“Lục tiểu thư, đã muốn về chưa?”
“Ừ, về đi.” Lục Tiêu Họa buông bình nước trong tay, lại gấp lại sách, sau đó đưa tay lên chắn ánh mặt trời trước mặt. Kỳ thật không chói mắt nhưng cô vẫn cứ có cảm giác đau, chỉ là không biết mắt đau hay là lòng đau.
Gió thổi tới lật từng trang sách trên đùi, chữ viết hình như nhòe, không biết bởi vì cách quá xa hay bởi vì mắt cô bắt đầu bị cận.
***
Y tá đỡ cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, lúc này Lục Tiêu Họa mơ màng sắp ngủ.
Đến khi cô mở hai mắt thì Sở Luật đã tới, anh mang theo cả laptop tới đây. Anh đang gõ gì đó, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, mọi thứ đều bắt đầu trầm tĩnh.
Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cô không ngủ, đã tỉnh ngủ nhưng không muốn động.
“Em tỉnh rồi?” Sở Luật bỏ tai nghe xuống, sau đó gập lại máy tính rồi đi tới, anh đặt tay lên trán cô, thấy trán không nóng mới thở dài nhẹ nhõm.