Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 240

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Nhưng Hạ Nhược Tâm thì sao, cô ta mỗi ngày đều thích gì thì làm, thích gì thì ăn, tiêu tiền từng xấp, mua quần áo xa hoa, trang sức, túi da, đồ trang điểm thích cái gì liền mua. Đây là tiền của Hạ gia nhà cô nhưng lại bị mẹ con Thẩm Ý Quân ςướק mất.
Cô không cam lòng, cho dù cô ૮ɦếƭ cũng không cam lòng.
Lúc này thấy bộ dáng đáng thương của Dương Nhược Lâm cô liền cười lớn ha ha, thậm chí cô còn chọc tay mình vào vị trí vết thương trên miệng Dương Nhược Lâm, Dương Nhược Lâm đau đớn đổ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán, thân thể cũng không ngừng quằn quại.
Đánh xong Dương Nhược Lâm, Hạ Dĩ Hiên đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa nắm chặt hai tay, mặt cô tê rần, một tiếng ‘bốp’ vang lên, Hạ Dĩ Hiên hung hăng tát vào mặt cô.
“Đột nhiên ta nghĩ tới một ý kiến rất hay.” Hạ Dĩ Hiên lau tay lên quần áo. “Ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ thích.”
Dương Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, sợ muốn hét lên, cô không thích, cô sẽ không thích, cô phải về nhà, cô không cần là Hạ Nhược Tâm nữa, cô là Dương Nhược Lâm, cô là Dương Nhược Lâm a.
Đột nhiên Hạ Dĩ Hiên lấy từ trên người mình một con dao gọt hoa quả kề vào cổ Dương Nhược Lâm.
“Chị à, ngươi còn nhớ không? Lúc trước ngươi cũng cầm con dao gọt hoa quả như vậy kề trên cổ ta, ngươi muốn cắt đứt động mạch ta, ta nhớ rất rõ.” Cô nói, mặt cũng dữ tợn hơn, cười âm trầm dí sát dao vào Dương Nhược Lâm. “Ta thật sự nghĩ sẽ làm như vậy với ngươi, nhưng như vậy thì nhiều máu quá, ta sẽ sợ hãi.”
“Ta cũng càng muốn.” Con dao trong tay cô di chuyển tới bụng Dương Nhược Lâm. “Ta cũng muốn đâm vào bụng ngươi một dao giống như ta đã đâm Tống Uyển lần trước.”
Đương nhiên, cô xoay người lại cười âm lãnh, giống như ác quỷ mới từ địa ngục bò ra, mặt mũi hung tợn, mày mặt khả ố.
“Cảm giác này hẳn Lục tiểu thư không lạ nhỉ? Ta cũng từng dùng một dao đâm vào bụng ngươi, chỉ là vì sao lại không thể khiến ngươi ૮ɦếƭ. Mạng các ngươi đúng thật dai.”
“Cho nên, chúng ta sẽ chơi trò chơi… Ha ha…”
Cô lại nở nụ cười âm độc đấy, lấy túi xách của Lục Tiêu Họa, tìm lấy di động ra đưa lên trước mặt, tháo bớt dây từng buộc tay ra nhưng tay của Lục Tiêu Họa vẫn chỉ hoạt động được trong một phạm vi rất nhỏ.
Cô cũng làm như vậy với Dương Nhược Lâm, lấy ra hai chiếc điện thoại.
“Một tháng đổi ba cái điện thoại cơ à.” Hạ Dĩ Hiên vươn tay vỗ vỗ vào mặt DƯơng Nhược Lâm. “Hạ Nhược Tâm, cô giả vờ thật tốt, vẫn luôn có bộ dáng khinh thường tài sản Hạ gia, kỳ thật cô cũng như mẹ mình, đều là đồ hạ tiện.”
“Được rồi, chúng ta chơi trò chơi.” Cô lấy điện thoại chụp mặt Dương Nhược Lâm, lại liếc mắt cảnh cáo Lục Tiêu Họa. “Phối hợp cho tốt, nhớ, nếu ta nghe được các người nói dư thừa một lời ta lập tức đâm thủng bụng khiến ruột các ngươi lòi hết ra ngoài, lại sẽ cắt lấy trái tim các người giẫm thành thịt nát.”
Người Dương Nhược Lâm càng thêm run rẩy, nước mắt nước mũi không ngừng rớt xuống khiến gương mặt vốn được trang điểm kĩ càng đã nhoe nhoét, phấn mắt màu đen nói không thấm nước, nhưng không thấm nước không có nghĩa sẽ chịu được dòng suối nước mắt, kết quả thời gian dài đã chảy thành hai vệt đen trên mặt giống như hai đường quốc lộ. Bộ dáng Dương Nhược Lâm lúc này rất ngoan ngoãn, quả nhiên chính là lấy lòng Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên kéo miếng giẻ bẩn bịt miệng Dương Nhược Lâm ra, Dương Nhược Lâm vừa định nói gì thì con dao gọt hoa quả kia đã đặt trên bụng, cô đành nhịn xuống, nước mắt lại chảy thành dòng.
“Đúng rồi, phải ngoan như vậy.” Hạ Dĩ Hiên đưa điện thoại nhét lại vào tay Dương Nhược Lâm.
“Ta cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi gọi điện cho một người tới đây ngay lập tức thì ta sẽ tha cho ngươi, tất nhiên là khi người đó đã tới đây.”
“Thật sự chỉ cần gọi được người tới là được sao?” Dương Nhược Lâm nhỏ giọng hỏi, nhưng vì miệng bị đánh sưng lên cho nên giọng rất kì cục.
“Đương nhiên.” Hạ Dĩ Hiên cười lạnh. “Chỉ cần ngươi gọi một người tới.” Cô nhìn đồng hồ, hiện giờ đã 12 giờ 15, nửa đêm.
Dương Nhược Lâm run rẩy gọi điện thoại.
“A lô… cửa hàng XX phải không? Giúp tôi đưa một cái hamburger, một cái đùi gà, hai phần khoai tây chiên, hai ly coca…” Kết quả miệng cô vì bị sưng nên bên kia nghe không rõ khiến cô phải nói lại một lần, cô vừa nói lại lần nữa thì đã bị Hạ Dĩ Hiên ςướק lấy điện thoại.
“Hạ Nhược Tâm! Con mẹ nó, sao ngươi ngu như vậy? Ngươi cho rằng mình đang làm gì, chơi trò chơi sao? Nếu ngươi lại làm như vậy ta lập tức sẽ cắt một ngón tay của ngươi.”
Dương Nhược lâm hoảng sợ, cô cũng không nghĩ gì liền bấm một dãy số gọi cho Thẩm Ý Quân.
“Mẹ, là con, con là Nhược Tâm. Con đang ở một kho hàng ở phía đông, mẹ mau tới cứu con…” Cô vốn muốn nói tiếp thì Hạ Dĩ Hiên đã ςướק lấy điện thoại trong tay cô ném sang một bên, điện thoại văng thành mấy mảnh.
Câu cứu mạng kia vẫn còn nghẹn lại trong miệng Dương Nhược Lâm.
Lục Tiêu Họa nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận với việc Dương Nhược Lâm gọi Thẩm Ý Quân tới thế mạng. Tuy rằng Thẩm Ý Quân không phải là mẹ của Dương Nhược Lâm nhưng đã chiếm thân phận con gái người ta, ăn uống ở nhà người ta cuối cùng lại báo đáp như này, lòng lang dạ sói đã không đủ để hình dung.
Cô thật sự cảm thấy Dương Nhược Lâm quá vô sỉ, cô từng gặp người vô sỉ nhưng chưa có ai vô sỉ tới mức như vậy.
“Tới lượt cô, Lục tiểu thư.” Hạ Dĩ Hiên đã đi tới. “Quy định ta đã nói rất rõ ràng, ta tin với thân phận của Lục tiểu thư nhất định có thể gọi tới không ít người, rốt cuộc Lục gia các người chính là gia tộc truyền thừa trăm năm a.”
Lục Tiêu Họa không nghĩ sẽ gọi cho bọn họ, bọn họ tới thì sẽ thế nào. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Dĩ Hiên.
“Sẽ thế nào nhỉ?” Hạ Dĩ Hiên che miệng cười duyên. “Ta sao biết sẽ thế nào, chỉ có bọn họ mới biết được. Lục tiểu thư, cô nghe lời một chút, gọi đi, đừng làm chuyện ngu xuẩn, bằng không ta sẽ Gi*t ngươi.”
Cô ta đưa con dao đặt lên bụng Lục Tiêu Họa, nhưng Lục Tiêu Họa lại không sợ hãi giống Dương Nhược Lâm khóc lóc thành quỷ. Cô cau mày, là sợ nhưng không sợ ૮ɦếƭ tới mức như Dương Nhược Lâm.
“Ngươi không sợ ta Gi*t ngươi?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, dao đã chạm vào làn da Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa vẫn không cử động, cũng không nói gì, tuy rằng cô không nhớ chuyện trước kia nhưng tính tình vẫn rất quật cường, chuyện cô không muốn làm càng ép cô thì cô càng phải phản kháng.
“A, ngươi không sợ ૮ɦếƭ, tiểu thư Lục gia quả là khác biệt.” Hạ DĨ Hiên thu hồi lại con dao kề ở cổ cô, sau đó đi tới trước mặt Dương Nhược Lâm, đem con dao chĩa vào bụng cô ta.
“Nghe nói chị của ta đã từng cứu mạng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư không sợ ૮ɦếƭ, là kẻ cứng đầu, vậy cô có sợ ta sẽ đâm ૮ɦếƭ cô ta không?”
Dương Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, hai vệt trên mặt ngày càng đen.
Lục Tiêu Họa thật sự không thấy ai vô sỉ như Hạ Dĩ Hiên, chỉ là hiện tại cô không có ký ức trước kia, bằng không cô sẽ biết Hạ Dĩ Hiên so với tưởng tượng của cô còn vô sỉ hơn nhiều.
Gọi hay không gọi, hiện tại Lục Tiêu Họa cũng không biết phải làm gì.
Nếu gọi có lẽ sẽ đẩy một người khác vào chỗ ૮ɦếƭ, mạng cô là một mạng người, mạng người khác chẳng lẽ không phải mạng người. Nhưng nếu không gọi thì cô lại biết kẻ điên như Hạ Dĩ Hiên chắc chắn sẽ mổ bụng Dương Nhược Lâm, sau đó tưới lượt cô.
Lục Tiêu Họa nắm chặt điện thoại trong nay, cô đang suy nghĩ nên gọi cho ai. Cha mẹ không thể gọi, bọn họ đã lớn tuổi, anh trai cùng Tiểu Mã không có ở đây, càng không thể gọi. Tần Tuyết Quyên ở nhà cô cũng sẽ không, Hạ Dĩ Hiên là phụ nữ, chỉ có quỷ mới biết cô ta sẽ làm gì, cho nên cũng chỉ còn một người.
Nếu gọi Cao Dật, không biết Cao Dật có thể khống chế cô ta hay không?
Cô bấm điện thoại gọi cho Cao Dật. Sau đó không lâu bên kia có người nghe máy.
“Là em, Tiểu Hoa.”
“Tiểu Hoa, em có việc à?” Cao Dật còn đang chăm sóc Bạch Lạc Âm cùng Vệ Lan đang sốt cao, cả hai người đều khiến anh sứt đầu mẻ trán, thật sự không còn sức đi quản chuyện khác.
“Cao Dật, anh có thể tới kho hàng này một lần không? Em ở đây, hiện tại không thể về được, anh có thể tới không?” Tiểu Hoa cố gắng bình tĩnh nói với Cao Dật.
Cao Dật nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tiểu Hoa, em nói đùa sao? Lúc này?” Cao Dật lấy nhiệt kế từ Vệ Lan, đều hơn 38 độ, lúc này có lẽ phải đưa đi bệnh viện rồi, mà hiện tại anh thật sự không còn đầu óc suy nghĩ xem những lời của Lục Tiêu Họa là có ý tứ gì.
“Em không.” Lục Tiêu Họa rất nghiêm túc. “Nếu em nói hiện tại em gặp nguy hiểm cần anh tới đây, anh có tin không?”
Hạ Dĩ Hiên cười lạnh, con dao gọt hoa quả ấn vào bụng Dương Nhược Lâm một ít. Dương Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, không ngừng rơi nước mắt, hiện tại hai vết đen trên mặt đã nhoe nhoét hết.
Lục Tiêu Họa thật sự thấy Dương Nhược Lâm thật mất mặt, cho dù thế nào cũng mang thân phận Hạ Nhược Tâm, như này thật không có tiền đồ.
Điện thoại trong tay cô vẫn chưa ngắt nhưng lại không có tiếng nói chuyện nữa.
“Cao Dật…” Giọng Lục Tiêu Họa đã mang theo một ít khàn khàn. “Em cầu xin anh, tới đây một lần được không?”
Cao Dật lại lấy nhiệt kế ra, 39 độ, phải tới bệnh viện.
“Xin lỗi em, Tiểu Hoa. Anh biết mấy ngày nay anh không đúng, nhưng trong nhà có chuyện, chờ anh có thời gian sẽ tới giải thích với em. Cho nên chúng ta không trêu đùa nhau nữa, được không?” Anh vẫn coi lời của Lục Tiêu Họa là trêu đùa, nhưng dường như anh đã quên mất tính cách Lục Tiêu Họa trước nay không thích nói đùa linh tinh, đặc biệt là kiểu đùa vui này.
Anh nói xong, cũng không để ý xem Lục Tiêu Họa còn muốn nói gì không liền ngắt điện thoại, chuẩn bị mang hai người phụ nữ trong nhà tới bệnh viện.
Lục Tiêu Họa nhìn điện thoại đã bị ngắt, kỳ thật hiện tại cô không biết còn ai để gọi.
“Mau gọi đi.” Hạ Dĩ Hiên cũng biết tính tình Lục Tiêu Họa ngang ngạnh cho nên cũng chỉ có thể đe dọa lên người Dương Nhược Lâm, lúc này Dương Nhược Lâm đã sợ suýt đái ra quần, cả người đều đã nhũn như con chi chi, sợ là sắp ngất.
Lục Tiêu Họa lại gọi tới một dãy số, kỳ thật cô đã nghĩ đến đầu tiên, cũng muốn gọi nhưng lại không thể gọi. Hiện tại dường như không còn cách nào khác.
“A lô, là tôi, tôi là Lục Tiêu Họa. Tôi đang ở bên trong một kho hàng trống ở phía đông thành phố, anh có thể tới đây một chút không?”
Sở Luật nắm chặt điện thoại, anh đã đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
“Cô đang gặp nguy hiểm?” Giọng anh trầm thấp nhưng ấm áp trấn an người khác.
“Anh có biết nơi này không?" Cô rũ con mắt, cố gắng miêu tả. “Là kho hàng ở cạnh con đường đang sửa.”
“Bị người bắt?”
“Đúng vậy, chính là nơi đó.” Trán Lục Tiêu Họa hơi chảy ra một ít mồ hôi lạnh. Bởi vì Hạ Dĩ Hiên đã đi tới, cô không thể nói nữa.
“Đừng sợ, tôi tới ngay.”
“Được.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng trả lời một câu, cảm giác yết hầu mình có chút khẩn.
“Anh…” Cô thật sự không nghĩ anh lại tới. “Đi đường cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, không sao đâu.” Sở Luật ngắt điện thoại, thay một bộ quần áo, sau đó mở cửa ra, anh đắp lại chăn cho con gái, hôn lên trán con một cái.
Anh gõ cửa phòng bảo mẫu, bảo mẫu dụi mắt tới mở cửa, vừa thấy Sở Luật liền cảm giác anh đang muốn đi ra ngoài.
“Tiên sinh, anh muốn đi ra ngoài sao?”
“Phải, có chút việc.” Sở Luật xắn tay áo lên. “Con gái tôi ngủ rồi, nhờ dì chú ý bé một chút, lát nữa tôi sẽ về.”
“Vâng, tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ chú ý tới tiểu thư.” Bảo mẫu gật đầu đồng ý, liền mở cửa ra đi vào phòng Tiểu Vũ Điểm đang ngủ.
Sở Luật mở cửa, đi nhanh về phía trước. Anh dựng cổ áo lên, ánh đèn đường chiếu lên mặt anh có thể thấy được sự trầm tĩnh u ám, anh mở cửa xe, ngồi xuống, cua một vòng đã lái xe vào màn đêm.
Kỳ thật câu đầu tiên Lục Tiêu Họa nói anh liền biết có thể cô đang gặp nguy hiểm, mặc kệ là Hạ Nhược Tâm hay Lục Tiêu Họa, không đúng, các cô vốn là một người, ký ức có thể không còn nhưng bản tính sẽ không.
Hạ Nhược Tâm không tùy tiện làm phiền người khác, hơn nữa nếu không thật sự cùng đường thì cô sẽ không gọi cho anh. Mà nơi đó anh biết, bọn họ từng gặp nhau vài lần ở một tiệm café cách đó không xa, chính là nơi đó cho nên cô không cần phải nói nhiều như vậy anh đã có thể khẳng định cô đang gặp nguy hiểm. Anh giẫm mạnh chân ga, phía trước là con đường rất rộng mở, nhưng đồng dạng cũng là rất trống trải. Thỉnh thoảng gió thổi tới rít lên ngư quỷ khóc sói gào.
Điện thoại trong tay Lục Tiêu Họa rơi ‘bộp’ một cái xuống đất, cô muốn nhặt lên nhưng bất lực, mà cô vừa gọi xong cuộc điện thoại này lại bắt đầu hối hận, thậm chí muốn gọi lại.
Cô không thể vì chính mình mà hại người đàn ông kia, nếu bọn họ gặp chuyện không may thì Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ. Bé đã không có mẹ, nếu lại không có ba thì bé sẽ sống kiểu gì ở Sở gia.
Cô cắn môi mình, dường như khiến mình bị đau, cô hận mình bất lực, cũng hận mình ích kỷ.
***
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếp đập mạnh, trái tim Lục Tiêu Họa căng thẳng giống như bị một bàn tay Ϧóþ nghẹt.
“Mở cửa, mở cửa, Tâm Tâm, là mẹ…” Có tiếng phụ nữ gọi bên ngoài, là Thẩm Ý Quân tới.
Lục Tiêu Họa trước giờ đều không nghĩ Thẩm Ý Quân sẽ đến, tự nhiên cô có cảm giác Thẩm Ý Quân sẽ không màng đến sự sống ૮ɦếƭ của đứa con này. Tuy rằng cô không có ký ức nhưng từ miệng người khác lại biết, trước nay Thẩm Ý Quân đều chưa từng thích đứa con gái này, nhiều nhất chỉ là lợi dụng, thậm chí còn từng đuổi con gái ra khỏi cửa. Vậy mà hiện tại lại vì một người giả mạo mà tới đây, rốt cuộc bà ta có biết nơi này là nơi nào, tới đây sẽ gặp tình huống nào không?
Hạ Dĩ Hiên không hề ngạc nhiên, cô đi tới mở cửa.
“Thẩm Ý Quân à, bà đã đến rồi. Thế nào, đem của cải Hạ gia chúng ta ăn vào sao vẫn chưa bị ૮ɦếƭ vì no?”
Thẩm Ý Quân vừa tiến đến còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt đã nhìn đến người bị trói ở cửa sổ, người có khuôn mặt đã nhìn không giống bình thường là Dương Nhược Lâm.
“Tâm Tâm… Tâm Tâm…” Hai chân bà mềm nhũn đẩy Hạ Dĩ Hiên ra chạy tới chỗ Dương Nhược Lâm. Con gái bà làm sao vậy, rốt cuộc con gái bà bị làm sao?
Hạ Dĩ Hiên để bà đi vào, cô khoanh tay lại âm trầm cười ha hả.
“Thẩm Ý Quân, hôm nay bà sẽ được hội ngộ với đứa con hoang này. Xui xẻo lớn nhất của Hạ gia chính là khi ba tôi cưới bà, nuôi lớn dã tâm của các người, bằng không Hạ gia chúng ta cũng không rơi xuống nông nỗi này, ta cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi này. Thẩm Ý Quân, bà cũng giống đứa con gái bà xứng đáng bị ngàn người phong vạn người kỵ…”
‘Bốp’ một tiếng, giọng nói của Hạ Dĩ Hiên bị ngắt lại, cô mở to hai mắt không dám tin nhìn vẻ mặt xanh lại của Hạ Minh Chính.
“Ba…” Cô ôm lấy mặt mình, nửa ngày mới nói một câu. “Ba đánh con, ba vậy mà lại đánh coi?”
Mắt Hạ Minh Chính đã đỏ, lại dùng sức tát Hạ Dĩ Hiên một cái.
“Hạ Dĩ Hiên, đời này tao hối hận nhất, xui xẻo nhất chính là sinh ra một đứa con gái như mày. Nếu không phải mày Hạ gia sẽ không tới nông nỗi này, tao cũng không phải như vậy. Hiện tại tao không bệnh ૮ɦếƭ, không đói ૮ɦếƭ đều là Ý Quân không chê, mày tuy không phải do bà ấy đẻ ra nhưng bà ấy đối xử với mày như thế nào chẳng lẽ mày còn không thấy. Tao thật hối hận…” Ông đập vào иgự¢ mình, nước mắt đã không ngừng rơi xuống. “Sao tao lúc trước lại sinh ra một đứa con gái như mày, nếu sớm biết mày lòng lang dạ sói như vậy thì cả đời Hạ Minh Chính tao cũng không muốn có con gái, cho dù tao đoạn tử tuyệt tốt cũng không muốn có một đứa con gái như mày.”
“Ba…” Mặt Hạ Dĩ Hiên đau rát, Hạ Minh Chính lại giơ tay tát mạnh vào mặt Hạ Dĩ Hiên, cũng khiến Hạ Dĩ Hiên ngã lăn ra đất. Cái tát này không còn giữ lại chút tình cảm nào, cái tát này cũng là nặng nhất, tàn nhẫn nhất. Hạ Dĩ Hiên ngẩng mặt lên, khóe miệng đã rách, cô thấy yết hầu mình có chút ngứa liền nhổ ra một miếng nước bọt, cũng hộc ra một vật trắng trắng, đó là một chiếc răng cửa.
Hạ Dĩ Hiên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, gương mặt giống như muốn ăn thịt người, bộ mặt dữ tợn. Thẩm Ý Quân khóc lóc tới cởi dây thừng trên người Dương Nhược Lâm, Dương Nhược Lâm không ngừng kêu ư ư, hai má đều đen xì.
Thẩm Ý Quân vội vàng lấy ra miếng giẻ bị nhét vào miệng Dương Nhược Lâm.
“Mẹ, nó là kẻ điên, nó là một kẻ điên.” Dương Nhược Lâm vừa chửi vừa khóc, tuy nhà cô không quá giàu có nhưng cũng không khiến cô chịu khổ như này, kẻ điên này muốn Gi*t cô, cô ta muốn Gi*t người.
Hạ Dĩ Hiên đứng lên, nhổ ra một ngụm máu cười lạnh lùng. Lúc người khác không chú ý cô ta liền nắm chặt con dao gọt qua quả lao đến, lần đầu tiên dùng dao gọt hoa quả đâm vào người khác, cái tiết ‘phập’ khiến cô sợ hãi, thậm chí là ghê tởm, nhưng đã làm một lần cô lại sớm không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Đâm nhiều vào người thì khác gì đâm vào một miếng thịt heo đâu.
“Cẩn thận!” Lúc này Lục Tiêu Họa là người duy nhất thấy rõ động tác của Hạ Dĩ Hiên, cô sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu cũng ‘ong’ một tiếng, thậm chí mình vừa hét gì cô cũng không biết.
Sau đó là tiếng thét chói tai của Dương Nhược Lâm, chỉ là Thẩm Ý Quân không nghĩ gì nhiều, liền dùng thân thể của mình chắn trước mặt Dương Nhược Lâm.
‘Phập’ một tiếng, dao đâm vào thịt, Dương Nhược Lâm vẫn không ngừng hét chói tai.
Hạ Dĩ Hiên buông tay ra, từ khe hở của răng cửa máu cùng nước bọt không ngừng chảy ra.
“Minh Chính, Minh Chính…”
Hai mắt Thẩm Ý Quân đều đã đỏ, liền thấy không biết từ khi nào Hạ Minh Chính đã chắn trước mặt bà, con dao gọt hoa quả kia đâm xuống phía dưới bả vai ông, dường như đúng vào vị trí của trái tim. Hạ Dĩ Hiên không muốn cho Dương Nhược Lâm sống, cũng không muốn để Thẩm Ý Quân sống cho nên nơi cô ta đâm đều là chỗ trọng yếu của cơ thể, chỉ cô ta không ngờ cuối cùng Hạ Minh Chính lại che cho Thẩm Ý Quân. Là cha ruột của mình, cho dù cô ta không có nhân tính, cho dù cô ta lòng lang dạ sói thì đôi vưới cha đẻ của mình cũng không có khả năng không có tình cảm.
“Ba… ba…”
Hạ Dĩ Hiên nhìn bàn tay mình, trên tay cô có máu, nhưng ai có thể nói rõ cho cô rốt cuộc cô đã làm gì, rốt cuộc vừa rồi cô làm gì?
“Minh Chính, ông sao rồi, nói cho tôi, ông sao rồi?”
Thẩm Ý Quân sợ hãi chân tay luống cuống, mà Dương Nhược Lâm cũng bị dọa sợ hãi hét lên chói tai. Hạ Minh Chính ngã xuống mặt đất, dường như sức lực để bò cũng không có.
Tay chân Thẩm Ý Quân cũng luống cuống không biết phải làm sao bây giờ, bà nhìn con dao gọt hoa quả đang cắm lên иgự¢ Hạ Minh Chính, tuy rằng miệng vết thương không chảy nhiều máu nhưng miệng Hạ Minh Chính đã ộc ra đầy bọt máu.
“Ý Quân…” Hạ Minh Chính vươn tay, cố gắng cũng chỉ có thể nói ra hai tiếng này, ông vừa mở miệng lại có máu đặc sệt từ bên trong ộc ra, Thẩm Ý Quân vội vàng lấy tay lau máu bên miệng cho ông.
“Làm sao bây giờ? Có ai tới giúp… có ai tới giúp…”
“Không, không cần…” Hạ Minh Chính nắm chặt tay Thẩm Ý Quân. “Tôi có… tôi có một câu… là vẫn luôn… chưa nói với bà. Tôi… xin lỗi… bà cùng Tâm Tâm, tôi ích kỷ… hại bà… cũng là hại… Tâm Tâm, còn có Dĩ Hiên… tôi thật sự…” Hỗ hấp của ông dồn dập lên, máu từ mãu từ miệng thỉnh thoảng trào ra.
Rốt cuộc ông không nói ra thêm gì nữa, ông há miệng muốn lấy không khí, nhưng miệng chỉ cần mở ra máu lại không ngừng trào.
“Ba…” Hạ Dĩ Hiên há miệng, hàm răng thiếu một chiếc nên khi cô mở ra khẩu hình giọng lại rất khó nghe.
Đột nhiên, cô chuyển mặt qua hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tiêu Họa vẫn đang bị trói.
“Là ngươi, là ngươi hại ૮ɦếƭ ba ta, là ngươi hại ૮ɦếƭ ông ấy…” Mỗi một tiếng cô nói ra đều từ chỗ răng cửa bị thiếu sẽ thổi ra một ít gió, cho nên giọng cô lúc này đều mang theo một tiếng gió rít.
“Là ngươi hại ૮ɦếƭ ba ta…” Lúc này hai mắt Hạ Dĩ Hiên đã tanh hồng giống một con chó điên muốn cắn người.
Đột nhiên cô đưa tay lên cổ Lục Tiêu Họa dùng sức Ϧóþ, Lục Tiêu Họa há to miệng, cảm giác mình hiện tại giống như Hạ Minh Chính, là cá rời khỏi nước đang nằm trên thớt, bất lực cố gắng lấy một chút không khí, cũng là nằm chờ bị mổ bụng rồi sau đó sẽ ૮ɦếƭ. Toàn thân cô bị buộc lại, hai bàn tay cũng run rẩy cửa quậy, không khí trong phổi càng ngàng càng ít.
Mặt cô đã xanh tím, ngay cả môi cũng run run lúc này không còn chút sức sống nào, cô nhìn chằm chằm Dương Nhược Lâm cầu cứu.
Nhưng Dương Nhược Lâm vẫn ngã ngồi trên mặt đất, cứ như vậy mở to mắt hoảng sợ, không biết là do sợ hãi hay không muốn ra tay.
Lúc này Lục Tiêu Họa đã tuyệt vọng, thân thể không ngừng giãy giụa kịch liệt nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra được, phổi đã không còn không khí trao đổi, loại cảm giác không thể hít thở này khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta mất mạng.
Đột nhiên áp lực trên cổ nhẹ đi, cô hít từng ngụm từng ngụm sặc sụa muốn sống.
Cô mở mắt, đầu óc mê mang bắt đầu tỉnh lại một chút.
“Sở…” Cô mở miệng ra nhưng lại cảm giác giọng của mình không thể nói được.
“Đừng nói gì.” Sở Luật run rẩy cởi dây thừng quanh người cô, lúc này toàn bộ cơ thể cô đều bị thít chặt, anh thật sự không dám nghĩ nhiều liệu anh chậm vào giây có lẽ anh đã không thể thấy Lục Tiêu Họa mà chỉ nhận được thi thể Lục Tiêu Họa.
Anh cởi dây thừng trên người Lục Tiêu Họa, rồi ϲởí áօ của mình khoác lên vai cho cô, lúc nhìn tới cổ cô thấy rõ vết hẳn mặt anh liền xám lại.
“Cẩn thận…” Cô che lại cổ mình, sau đó vươn tay gạt Sở Luật ra. Sở Luật không chớp mắt, vung nắm đấm về phía sau.
Anh vốn xuất thân từ đặc công, tuy rằng chỉ ở đó hơn một năm nhưng được huấn luyện cường độ cao nên sức mạnh của anh người bình thường không thể tưởng tượng được.
Một đấm kia trực tiếp đánh vào mặt Hạ Dĩ Hiên, dường như đã khiến mũi cô ta bị gãy. ‘Bịch’ một tiếng, chiếc gậy sắt trong tay Hạ Dĩ Hiên cũng rơi theo xuống đất.
Cô ta kêu la thảm thiết, từ trong lỗ mũi không ngừng ộc ra máu.
“Chờ tôi một chút.” Sở Luật kéo lại áo đang khoác trên bả vai Hạ Nhược Tâm một chút, anh đứng lên đi tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên, sau đó ánh mắt anh nhìn lên đùi cô ta.
“Hạ Dĩ Hiên, cô nói xem có phải tôi đã quá nhân từ với cô đến nỗi cô không nhớ điều gì? Hai chân của cô còn để lại làm gì, chặt đứt đi.”
Anh nói, liền đưa một chân lên. Từ trước tới nay anh là người có thù tất báo, động vào người của anh, hại con gái anh thảm như vậy còn không phải là con ả trước mắt này hay sao.
Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều vì cô ta, đều là vì cô gái họ Hạ có tên Hạ Dĩ Hiên này.
Hạ Dĩ Hiên muốn trốn nhưng chân chỉ lê được trên mặt đất, trên mặt trên mũi tràn đầy máu, hóa ra không phải cô ta không biết sợ.
Lúc Sở Luật chuẩn bị giẫm lên hai chấn Hạ Dĩ Hiên, Hạ Minh Chính đang nửa sống nửa ૮ɦếƭ lúc nào nhào tới ôm lấy chân Sở Luật.
“Chạy… chạy mau!”
Ông nói một câu, miệng phun ra đầy bọt màu đỏ.
“Mau!” Ông lại hét lên, Hạ Dĩ Hiên từ mặt đất bò lên, cắn răng nhìn Hạ Minh Chính một cái, ôm lấy mũi mình chạy ra ngoài.
Sở Luật nhàn nhạt cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Minh Chính đang nửa sống nửa ૮ɦếƭ, con dao gọt hoa quả vẫn cắm trên иgự¢ ông. Anh muốn đá văng Hạ Minh Chính ra rất dễ dàng, Hạ Minh Chính là một người bị thương còn có được bao nhiêu sức lực, nhưng anh lại không làm như vậy.
Đều nói Sở Luật vô tình, cũng là bạc tình, là vô tâm không phổi, cũng là lòng lang dạ sói, nhưng có khi một người vô tình như anh lại làm chuyện mà không phải người bạc tình nào cũng có thể làm được.
Anh không để bụng người khác hiểu lầm anh, anh chính là người lòng lang dạ sói thì có thể thế nào.
Anh lấy điện thoại gọi cấp cứu, ánh mắt cũng dừng lại trên người Dương Nhược Lâm đang tái mét ngồi trên mặt đất.
Sao cô ta lại ở đây?
Anh ngồi xổm xuống đặt Hạ Minh Chính nằm thẳng ra.
“Bà yên tâm.” Anh nhàn nhạt nói với Thẩm Ý Quân. “Con dao này còn cách tim rất xa, cũng không gây tổn thương tới động mạch chủ, không thì ông ta cũng không có sức cứu Hạ Dĩ Hiên.”
Hạ Minh Chính ho khan một tiếng, có lẽ ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể ho ra một chút máu, miệng vết thương trên иgự¢ chảy máu không nhiều lắm n hưng từ trong miệng ông lại hộc ra rất nhiều.
Sở Luật đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa, chỉnh lại quần áo trên người cô. “Không sao rồi, một lát xe cứu thương sẽ tới.”
Anh còn ở đây, không có đi, bởi vì nơi này còn Hạ Minh Chính, tuy rằng anh không thích Hạ Minh Chính nhưng cũng là một mạng người, anh phải đợi chắc chắn xe cứu thương tới mới được.
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa mở miệng nói nhưng lại không có nhiều âm thanh phát ra.
“Đừng nói, tôi biết cô muốn nói gì.” Sở Luật đưa tay chỉnh tóc rối trên đầu cô, Lục Tiêu Họa ngẩng mặt nhìn anh, Sở Luật có chút xấu hổ ho khan một tiếng.
“Xin lỗi, hình tượng không đẹp lắm.” Anh đi vội, không kịp đi giày cho nên vẫn đi đôi dép lê tới đây.
Lục Tiêu Họa không khỏi cười, cô nghiêng mặt nhìn Hạ Minh Chính trên mặt đất, vừa thấy con dao trên иgự¢ ông liền cười không nổi: “Người này có thể sống sao?”
Đây là người cha kế cô không có bất cứ ký ức gì nhưng cô thật sự hy vọng ông ấy không ૮ɦếƭ, không phải bởi vì cô không có ký ức mà là Hạ Minh Chính không đến nông nỗng đáng ૮ɦếƭ. Có lẽ ông làm sai rất nhiều chuyện nhưng đối với vợ mình, đối với con gái cũng rất thật lòng, đây là điều nhiều người đàn ông không thể làm được. Có lẽ cả đời này ông đối xử sai cũng chỉ có một Hạ Nhược Tâm chứ không có lỗi gì với vợ con mình.
“Yên tâm, sẽ sống.” Sở Luật nhẹ nhàng nói. “Không bị đâm vào chỗ trọng yếu.”
“Sao anh lại biết, anh đâu phải bác sĩ?” Nếu lời này là Cao Dật nói ra khả năng cô sẽ tin tưởng, bởi vì anh là bác sĩ, anh có chuyên môn, còn từ miệng Sở Luật nói ra cô lại có chút kỳ lạ, làm sao anh ta lại biết?
“Đây là kiến thức bình thường.” Sở Luật cũng ngồi bệt xuống, chờ xe cứu thương tới, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn Hạ Minh Chính: “Nếu là ૮ɦếƭ thì đã sớm ૮ɦếƭ, sẽ không chờ tới bây giờ, cho nên mạng người rất lớn, không có khả năng sớm ૮ɦếƭ.”
Lục Tiêu Họa nắm chặt quần áo trên người, cô nhẹ nhàng thở dài hít sâu để phổi được bình thường lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được hóa ra chỉ cần được thở thôi cũng đã là một việc kỳ diệu. Cô hít thở không khí có chút tham lam, một chút lại một chút, một lần lại một lần, sau đó mỗi lỗ chân lông trên người đều dãn ra, ngay cả làn da cũng theo mũi cùng hô hấp với cô.
Bên ngoài đã có tiếng xe cứu thương.
Mi cô nặng trĩu có chút buồn ngủ, sau đó cô cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, hóa ra cô bị người khác bế lên, cô có thể ngửi được mùi của người đàn ông này, hoàn toàn khác Cao Dật.
Trên người Cao Dật luôn có mùi của bông gòn, còn có thoang thoảng nước sát trùng, sạch sẽ, còn người đàn ông này lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì hút thuốc thường xuyên nên anh nhiễm mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi bạc hà của dầu gội đầu nhưng lại không có mùi nước hoa. Cô không quá thích đàn ông dùng nước hoa, cho dù là nước hoa Cologne cũng vậy. Tuy rằng mùi của người đàn ông này không quá sạch sẽ, không quá tươi mát nhưng lại có một vị của đàn ông trưởng thành đậy mị lực, khắp nơi đều tản ra một loại từ tính hormone. Khó trách anh đã ly hôn hai lần nhưng vẫn là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất ngồi ngang cùng Lục Cẩm Vinh, phải biết rằng Lục Cẩm Vinh còn chưa kết hôn, cũng không có con với vợ trước.
Cô mở đôi mắt khép hờ, phía sau vài y tá đang đẩy xe mang Hạ Minh Chính lên xe cứu thương còn cô đang ngồi trên chiếc xe cứu thương khác.
“Tên?” Có người đang hỏi, cô khẽ mở miệng nhưng lại không muốn nói.
“Lục Tiêu Họa.” Có người trả lời thay cô. Cô cảm thấy mu bàn tay mình tê rần một chút, lúc này một bàn tay to lớn ấm áp đang nắm chặt tay cô, cô chậm rãi thả lỏng tay, có chất lỏng chảy vào mạch máu của cô.
“Tuổi?”
“27 tuổi.” Sở Luật cúi đầu, môi không còn quá lạnh lùng, hơi cong lên.
“Có tiền sử dị ứng gì hay không?” Bác sĩ lại hỏi một chút.
“Không có.” Sở Luật vươn tay cẩn thận nắm lấy bàn tay cô đang truyền dịch, chất lỏng lạnh băng đi vào, mà tay cô chỉ cảm nhận được một chút lạnh lẽo.
Đột nhiên xóc một cái khiến Lục Tiêu Họa tỉnh dậy, cô mở hai mắt liền thấy mình đã ở bệnh viện, mà bệnh viện này rất quen thuộc, không phải nơi nào khác mà chính là bệnh viện Cao Dật làm việc. Cô xoay đầu quá, ánh mắt cũng nhìn vào những căn phòng mình bị đẩy qua giống như cưỡi ngựa xem hoa, một phòng cửa đang mở, ở bên trong một người đàn ông mặc áo blouse đang nói chuyện gì đó với một cô gái trên giường, cô gái kích động khẽ nhoài người ôm chặt cổ anh, anh không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng.
Lục Tiêu Hỏa cảm giác cổ mình tắc nghẹn, sau đó cô xoay mặt đi, cũng nhanh chống bị bác sĩ đẩy khỏi nơi này.
Cao Dật đột nhiên quay đầu lại, vừa rồi dường như anh có cảm giác có người nhìn anh nhưng bên ngoài lại không có gì cả.
Anh đi tới đóng cửa phòng bệnh lại, xoay người quay lại giường bệnh, Bạch Lạc Âm vẫn phờ phạc ngây ngốc, anh than một tiếng rồi ngồi xuống giường bệnh.
“Em yên tâm, tuy chú không còn nữa nhưng anh và mẹ sẽ chăm sóc em.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Lạc Âm nhắm hai mắt lại, nhưng cô rất nhanh mở ra, sau đó nắm lấy tay Cao Dật, Cao Dật cũng không rút tay ra.
Anh đợi sau khi Bạch Lạc Âm ngủ rồi mới lấy điện thoại gọi tới số của Lục Tiêu Họa.
Sở Luật cầm lấy điện thoại, màn hình hiện tên Cao Dật.
“Anh ấy gọi tới.”
“Tiểu Hoa, em có ổn không, có phải lại mất ngủ không?” Cao Dật nhớ tới cuộc điện thoại kỳ lạ của Lục Tiêu Họa lúc nãy lại thấy không bình thường, anh biết Lục Tiêu Họa bị mất ngủ, tới bây giờ cũng không ngủ được nhiều, nhưng trước giờ cho dù cô mất ngủ thì cô cũng không có khả năng sẽ gọi điện như vậy. Trái tim anh căng thẳng, có phải cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đã nửa ngày anh cũng không thấy Lục Tiêu Họa trả lời.
“Tiểu Hoa, em làm sao vậy?”
“Em không sao, chỉ bị mất ngủ.” Lục Tiêu Họa khẽ mở miệng, tay cũng đưa lên vết thương ở cổ, chạm vào liền đau, cố tình nhẹ nhàng nói. “Em rảnh quá nên muốn lừa anh một chút nhưng anh lại không mắc lừa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc