Cô một lần nữa đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm,”Nhược Tâm, nghe lời tớ, ly hôn với anh ta đi! Đừng tiếp tục nữa, tớ chỉ sợ sau này cậu đến một khớp xương cũng không còn.”
Cô chân thành khuyên nhủ, ánh mắt lại cố ý nhìn chằm chằm vào cái bàn sau lưng Hạ Nhược Tâm, cô liền cảm thấy thật may, bởi cô ngồi ở hướng này mới có thể nhìn thấy.
“Ly hôn?” Hạ Nhược Tâm siết chặt ly nước của mình, cố chấp lắc đầu, “Không, tớ sẽ không ly hôn, tuyệt đối không.” Ly hôn rồi cô sẽ không thể cùng xuất hiện với anh, chỉ cần nghĩ tới việc sau này không còn được nhìn thấy anh nữa, không thể cùng anh sống chung dưới một mái nhà, không còn liên quan đến nhau nữa, lòng cô liền cảm thấy đau đớn, không, cô đến nghĩ cũng không muốn nghĩ.
“Tớ thực sự muốn biết trong cái đầu này của cậu đang nghĩ cái gì.” Giang Dao uống một hớp nước trái cây lớn, thật không thể nói nổi.
“Tớ cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là tớ sẽ không từ bỏ, dù cho…” Hạ Nhược Tâm cười khổ.
Cô không cần quá nhiều, chỉ một chút thôi là đủ rồi.
Anh có thể không yêu thương cô, nhưng cô muốn được yêu anh thật trọn vẹn.¬
Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi.
“Chưa biết chừng ngày tớ trở lại tới sẽ phải đi nhặt xác cho cậu.” Giang Dao nặng nề đặt chiếc ly trong tay xuống, sau đó đứng lên kéo tay cô, muốn mau rời khỏi nơi này, “Đi, Nhược Tâm, tớ không thích chỗ này, chúng ta đi chỗ khác đi.”
Hạ Nhược Tâm bị cô kéo lên liền cảm thấy có chút kỳ quái,”Giang Dao, không phải cậu rất thich chỗ này, nói ở đây yên tĩnh không ồn ào, lúc tới cũng nói như vậy mà, sao giờ lại thay đổi rồi?”
“Tớ không thích chính là không thích, ngồi chán rồi muốn đổi chỗ, không được sao?” Giang Dao dùng sức kéo Hạ Nhược Tâm ra cửa, dường như đang tránh né chuyện gì vậy.
Hạ Nhược Tâm bị kéo đi, cô vẫn không hiểu thái độ của Giang Dao, vừa quay đầu lại nhìn, cô đột nhiên phát hiện, hai người đang ngồi đó, là Sở Luật và một người phụ nữ đang ngồi ăn với nhau.
Sở Luật đột nhiên đưa tay lên miệng người phụ nữ, hình như giúp cô lau đi thức ăn bị lem ra, gương mặt người phụ nữ đỏ lên, kéo bàn tay anh.
Một đôi nam nữ yêu nhau tình tứ đến mức khiến người ta hâm mộ, nhưng bọn họ thực sự không nên làm ra cái màn này, nếu bọn họ thực sự là một đôi, vậy cô ta là cái gì, còn Hạ Nhược Tâm là cái gì?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân anh không muốn trông thấy cô nữa? Không phải đâu, không phải, cô vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, nhất định là cô nhìn lầm rồi, người kia chỉ hao hao Sở Luật thôi, không phải là anh.
Đúng, là cô nhìn lầm rồi, nhất định là vậy rồi, nhưng dù cô có cố dụi mắt, cố lừa dối mình bao nhiều lần, đôi mắt đó gương mặt đó nụ cười đó, đều là của Sở Luật, là của chồng cô.
Dù cô cố gắng xoa dịu thuyết phục mình, vẫn không có cách nào chối bỏ được, người đó chính là Sở Luật, chồng của cô.
“Nhược Tâm, tớ đưa cậu tới một chỗ, tớ vừa mới nghĩ ra.” Giang Dao vẫn kéo Hạ Nhược Tâm đi, cô nói xong liền cảm thấy bàn tay trong tay cô đột nhiên lạnh toát.
Nhược Tâm quay đầu lại, một lúc lâu không thể nói được gì, đột nhiên cảm thấy chột dạ, giống như bị phát hiện rồi, cô không muốn bị anh nhìn thấy.
Giang Dao có chút khổ sở, không biết an ủi người bạn thân này thế nào, cô có chút do dự, cuối cùng vẫn kéo Nhược Tâm đang thẫn thờ rời khỏi nơi này.
Ngoài cửa, vài cơn gió thỉnh thoảng đi qua, dường như có thể làm khô nước mắt trên mặt, nhưng gió đi rồi, nước mắt sẽ rất nhanh rơi xuống.
“Nhược Tâm, muốn khóc thì khóc đi, tới biết cậu đang rất khó chịu, “Giang Dao buông tay Hạ Nhược Tâm ra, cô thực sự cảm thấy lo lắng.
Sở Luật là thế giới của Nhược Tâm, không có Sở Luật, thế giới của cô có lẽ sẽ không tồn tại.
Hạ Nhược Tâm xoay người, lén lau sạch nước mắt trên mặt mình, đôi mắt loang loáng nước sáng ngời đặc biệt phiền muộn.
Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, trống rỗng, không khỏi khiến Giang Dao đau lòng.
“Giang Dao, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ biết mình đang làm gì, hơn nữa chưa chắc chuyện đã như chúng ta nghĩ, đó có thể là một người bạn bình thường của anh ấy..” Nụ cười của cô có quá nhiều sự miễn cưỡng, nếu chỉ là bạn bình thường, anh sẽ thân mật với cô ta, sẽ dùng ánh mắt đó sự dịu dàng đó để nhìn cô ta hay sao?
Ngay lúc này đến bản thân mình cô cũng không thuyết phục được thì sao thuyết phục được người khác đây.
Giang Dao mím môi không nói, cô nhắm mặt lại, bất lực, không biết phải nói gì, cô biết Hạ Nhược Tâm vẫn luôn cố chấp như vậy, dù bản thân có bị thương tích đầy mình, cô không có cách nào giúp được Nhược Tâm ngoài chính bản thân cô ấy, không ai có thể tác động Nhược Tâm từ bỏ Sở Luật.
“Nhược Tâm, nếu như có một ngày,” Cô đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, nghiêm túc nói, “Nếu như có một ngày, cậu phát hiện người ta không hề yêu cậu, như vậy cậu phải nhớ, nhất định phải yêu lấy bản thân mình, không được từ bỏ bản thân mình.”
Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, câu này thật thê lương, người ta không yêu cô, thực ra anh chưa bao giờ yêu cô.
“Tớ biết rồi, cậu yên tâm.” Cô cười đồng ý, không biết là đang an ủi mình hay đang an ủi Giang Dao.
Khi Giang Dao rời đi, Hạ Nhược Tâm lại trở về nhà hàng kia, cô muốn nhìn một lần nữa, biết rõ cô sẽ càng đau khổ hơn, nhưng cô đã quay lại.
Cô đứng ở ngoài cửa nhìn vào, nhưng chiếc bàn đó không hề có ai ngồi, giống như hình bóng hai người kia chỉ còn tồn tại trong đầu cô.
Cô ra ngoài, thẫn thờ nhìn bầu trời, mây rất dày và nặng, có lẽ sắp mưa rồi.
Cô dừng bước, thất thần nhìn dòng người qua lại, hàng mi thỉnh thoảng khẽ run, từng giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Khi ngồi vào xe, cô ૮ɦếƭ lặng siết tay thật chặt.
“Thưa cô, cô muốn đi tới đâu.” Tài xế hỏi một câu.
Hạ Nhược Tâm nhìn ra ngoài, cô phải đi đâu bây giờ, nơi nào cũng là nơi không thể đến.
“Thưa cô, cô muốn đi tới đâu?” Tài xế lại hỏi, anh ta đã hỏi đến lần thứ ba, cô gái này không phải thần trí không bình thường chứ?
“Tập đoàn Sở thị.”Cô mở miệng nói ra mấy chữ này, nhưng không ai biết cô dùng bao nhiêu khí lực mới nói ra được.
Cửa xe mở ra, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn chăm chăm nơi mình vừa đặt chân xuống.
Cô hướng ánh mắt lên cao, tòa nhà này cao bao nhiêu, có hai mươi mấy tầng, đây là lần đầu tiên cô tới đây, lần đầu tiên tới gần cơ ngơi của anh, cô đã đến tận nay nhưng vẫn chưa đủ dũng khí bước thêm một bước.
Cô không biết mình đang lo lắng hay sợ hãi? Thật buồn cười, phu nhân Tổng giám đốc Sở thị lại sợ tới công ty của chồng mình.
Cô tự bấm vào tay mình, có chút đau đớn, mới có thể khiến cô tỉnh táo, cho cô thêm dũng khí.
Cô đi vào đại sảnh, người không quá nhiều, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp, bên đó có hai chiếc thang máy, thỉnh thoảng vẫn có người ra vào.
Cô muốn bước vào liền bị ngăn cản.
“Thật ngại quá, không phải là nhân viên của công ty thì không thể sử dụng thang máy.” một giọng nói thô cứng nhưng lễ độ khiến Hạ Nhược Tâm dừng bước.
Hạ Nhược Tâm cắn môi, cô dùng thân phận gì? Một người vợ đáng thương đồng cam cộng khổ? Cô còn không được như vậy.
“Tôi tìm Sở Luật.” cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nhân viên bảo vệ này nhìn cô một lúc lâu, cô tìm tổng giám đốc của chúng tôi, xin hỏi cô có thân phận gì, chuyện như thế này ngày nào cũng xảy ra trong công ty bọn họ, luôn là tới tìm vị cao cao tại thượng kia của bọn họ, đám phụ nữ này ôm tâm tư gì ai cũng biết, chính là muốn tìm kim chủ.
Hạ Nhược Tâm trầm mặc thật lâu rồi ngẩng đầu gằn từng chữ một, “Tôi là vợ anh ấy.”
Là cô nói ra câu này, nhưng trong lòng không khỏi cái thấy bi ai, ngay cả đi gặp chồng cũng bị người khác ngăn cản.
Nhân viên bảo vệ không khỏi đánh giá trong lòng, phu nhân tổng giám đốc, không giống lắm, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn, thực ra cũng có hao hao người phụ nữ trên báo chí.
Anh ta do dự, rốt cuộc có phải hay không cũng không thể làm rõ được, dù sao bọn họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy phu nhân tổng giám đốc trông như thế nào.
Đỗ Tĩnh Đường một tay cầm tài liệu, tay kia cầm hamburger đưa lên miệng cắn, không nên trách anh, Sở thị này thật không phải một nơi bình thường, để phụ nữ đảm nhiệm công việc của đàn ông, còn đàn ông cứ như một đám vô công rồi nghề, nhưng anh thì khác, phải làm việc như một cái máy, từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì, công việc chất thành núi, anh mệt mỏi đáng thương tranh thủ ăn hamburger.
“Hả?” Anh dừng lại, nghển cổ nhìn người phụ nữ đang giằng co với nhân viên bảo vệ. gương mặt người phụ nữ sao trông quen như vậy, anh nuốt chửng miếng bánh trong miệng, dùng sức vỗ vỗ иgự¢, thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Anh lại hơn gần hơn một chút, bỏ hamburger xuống, đúng là cô, chỉ là sao cô lại ở đây, vẻ ngông nghênh thường trực của anh lúc này hơi biến đổi.
Anh đến gần tò mò hỏi, “CHị dâu, sao chị lại tới đây, muốn tìm anh họ em sao?” Anh khoát tay với nhân viên bảo vệ, ý muốn nói chuyện để anh giải quyết.
Nhân viên bảo vệ kỳ quái nhìn Hạ Nhược Tâm, hóa ra thực sự là phu nhân tổng giám đốc, phó tổng giám đốc đã nhận ra cô thì hẳn là không sai rồi.
Vậy người phụ nữ thường xuyên đi cùng tổng giám đốc là ai? Anh ta suy nghĩ một chút, chỉ có thể lắc đầu, không nên suy đoán lung tung, anh ta chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn mà thôi.”
“Anh là…” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông vừa gọi cô là chị dâu, cô thực sự không nhớ mình đã từng gặp anh ta ở đâu.
“Ài, sao chị đã quên rồi, “Đỗ Tĩnh Đường hung hăng cắn thêm một miếng bánh hamburger bất chấp hình tượng, “Chúng ta từng gặp nhau ở buổi đấu giá, chị không biết hay thực sự quên mất gương mặt này rồi?” anh chỉ vào mặt mình liền phát hiện anh không dùng ngón tay mà dùng bánh hamburger trong tay chỉ vào.
Một cái bánh hamburger làm anh mất sạch hình tượng.
Anh lúng túng bỏ tay xuống, chỉ có thể cười trừ, nhưng cũng bởi vì cô đã quên mà không khỏi cái thấy có chút thất bại, nhất là khi lần đầu tiên anh đã chọn cô là người tình trong mộng, nào ngờ giờ mới nhận ra người ta chẳng hề chú ý đến anh, cứ như vậy lãng quên một đại soái ca như thế này.
“Là cậu, Đỗ Tĩnh Đường?” lúc này Hạ Nhược Tâm mới nghĩ ra, ngày đó Sở Luật cũng từng giới thiệu người đàn ông này, nhưng lúc đó trong mắt cô chỉ có Sở Luật, nên cô chẳng nhớ mặt bất kỳ ai cả, trong đó có cả Đỗ Tĩnh Đường.
“Đúng vậy, đúng vậy chính là em.” Đỗ Tĩnh Đường giấu bánh burger ra sau lưng, cũng tốt, không phải thất bại toàn tập, ít ra cô cũng có một chút ấn tượng với anh.
“Chị tới tìm anh họ em?” Đỗ Tĩnh Đường cười nói, trong nụ cười có gì đó mơ hồ, cổ quái, còn có chút mỉa mai.
Hạ Nhược Tâm gật đầu, “Vậy, tôi có thể đi lên đó không?” Cô nhìn thang máy, cô muốn gặp anh, không biết vì đang mong đợi cái gì, hay muốn chứng minh cái gì.
“Có thể, anh ấy ở tầng 18.” Đỗ Tĩnh Đường dựa vào một bên, cũng không che giấu, dù sao cũng không phải thần thánh, hình tượng để làm gì chứ, cái bụng quan trọng hơn, anh đưa bánh burger lên miệng cắn, sau đó lấy một tấm thẻ trong túi ra.
Anh đặt chiếc thẻ vào tay Hạ Nhược Tâm, mặc dù trông anh có chút kỳ quái, nhưng anh vẫn là phó tổng vô cùng tiêu sái của Sở thị, chỉ cần cầm được tấm thẻ này có thể tự do ra vào, anh không tin có ai đó lá gan lớn dám ra tay với anh, khiến anh mất mặt, đời này Đỗ Tĩnh Đường một sợ Sở Luật, hai yêu sĩ diện.
“Cái này là..” Hạ Nhược Tâm cầm tấm thẻ có chút khó hiểu.
“Cái này là thẻ chuyên dụng thang máy, chị hãy đi vào thang máy bên trái, chỗ đó dành riêng cho giám đốc, thẳng tới tầng 18. Nơi đó là phòng làm việc của anh họ em.” Đỗ Tĩnh Đường kiên nhẫn giải thích, trên mặt còn tươi cười hơi quá thân mật.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt tấm thẻ trong tay, sau đó nở nụ cười yếu ớt, có lẽ cười cũng không dễ coi lắm, nhưng rõ ràng nó khiến gương mặt trắng bệch của cô có chút hồng hào.
“Cảm ơn cậu.” Cô nói cảm ơn lần nữa, rồi cầm thẻ đi về phía thang máy.
Đỗ Tĩnh Đường liền thu hồi lại nụ cười trên mặt, anh lấy điện thoại bấm một dãy số.
“Tiểu Ái, lát nữa sẽ có một người phụ nữ đi lên tầng 18, đừng ngăn cản cô ấy, cứ cho cô ấy đi thẳng vào.
Cúp máy, anh bỏ điện thoại vào túi, trước thang máy đang không có một ai.
“Thực ra, chị hẳn phải nên cảm ơn em, có một số việc cố chấp kéo dài không phải là cách hay, chẳng qua em chỉ cho chị cơ hội kết thúc sớm hơn thôi, thà đau lòng lúc này thôi, sau này còn có thể sống tốt, nếu nỗi đau kéo dài, chị sẽ ૮ɦếƭ đó.”
Anh cắn nhẹ bánh hamburger đã nguội ngắt, mẹ đã nói không được bỏ phí lương thực, cho nên nguội rồi vẫn phải ăn.
Anh đột nhiên ngừng ăn, đầu óc nghĩ vòng vo một chút, nếu ăn đồ lạnh vào bị lạnh bụng thì làm thế nào, không phải là càng lãng phí hơn sao, rốt cuộc cũng tự tìm được một lý do cho mình, anh thẳng tay ném cái bánh vào thùng rác, sau đó đứng một bên, nhìn chằm chằm vào thang máy, nhưng không có ý định lại gần.
Mẹ nói, giúp người thì giúp cho chót, anh đành phải làm người tốt một lần thôi.
Dựa lưng vào tường, trên gương mặt anh không còn chút bông đùa nào.
“Anh họ, có lúc anh thật tàn nhẫn, Gi*t người có rất nhiều cách, nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất, hủy diệt tình yêu của người ta, anh mới thật là đáng ૮ɦếƭ.”
Vừa than thở, anh mím chặt môi mình, trong mắt lóe lên tia đồng tình.
Thang máy đi lên rất nhanh, Hạ Nhược Tâm tựa lưng vào tường, có cảm giác mất trọng lực, đinh một tiếng, thang máy đã ngừng, cô đặt tay lên иgự¢, không hiểu sao hôm nay trong người cảm thấy rất khó chịu.
Cô vừa đặt chân lên tầng 18, liền thấy một phòng làm việc rất lớn, được bao quanh bằng cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ vào bên trong.
Cô đi vào, bên ngoài có một cô gái đi tới, lễ phép cười nói với cô, “Tổng giám đốc ở bên trong, cô có thể vào, phó tổng giám đốc đã phân phó,”Cô gái rất khách khí, nhưng trên mặt lại có chút không tự nhiên, nếu không phải đã được dặn dò, chuyện này sẽ không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không để bất cứ ai bước vào đây.
“Cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm cười đáp lại, sau đó đi tới cánh cửa lớn, khi hai tay cô chạm vào nắm cửa vẫn không hề nhận ra vẻ mặt lo lắng và kỳ quái trên mặt cô gái thư ký nọ.
Vừa đẩy cửa ra, Hạ Nhược Tâm liền có cảm giác ai đó vừa giáng cho cô một cái tát thật đau.
Mặt cô nóng lên, trong lòng lại phát lạnh.
Trước mặt cô lúc này là một đôi đang quấn quýt ôm hôn nhau rất khít khao.
Một người phụ nữ đang ngồi lên đùi Sở Luật, anh đang say mê hôn người phụ nữ trong lòng, thậm chí Hạ Nhược Tâm còn có thể nhìn rõ môi lưỡi bọn họ duyện chặt vào nhau, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ ửng lên.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người phụ nữ vội vàng đẩy Sở Luật ra, khi*p sợ nhìn người đang đứng ở cửa, trên mặt đầy sự lúng túng.
“Cút ra ngoài!” Sự nhiệt tình bị cắt ngang, Sở Luật liền nhận ra người phụ nữ phờ phạc đứng ở cửa, con ngươi đột nhiên co rút, nóng nảy cầm lấy văn kiện trên bàn, không một lời ném thẳng tới trước.
Phanh một tiếng.
Hàng mi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trước mắt cô vẫn là một màu trắng, không hiểu sao lúc này lại biến thành màu đỏ, trên trán cô đau nhói, nhưng không đáng kể gì so với nỗi đau trong tim cô.
Cô đưa tay lên trán, hóa ra là máu.
Người phụ nữ nhìn thấy máu trên trán Hạ Nhược Tâm, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ biết nép sâu hơn vào иgự¢ Sở Luật.
“Đừng sợ, Mạn Ny, có anh ở đây.” Cảm thấy sự hoảng sợ của người phụ nữ trong lòng, anh chỉ càng siết chặt cô hơn, lại có cảm giác hít thở không thông, không biết là vì máu trên đầu Nhược Tâm, hay một nỗi sợ mơ hồ trong lòng.
Một nỗi đau không thể hình dung trỗi dậy như muốn ςướק đi hơi thở của anh.
“Tại sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn nắm chặt tay nắm cửa, nếu không cô sớm đã khuỵu ngã, máu vẫn chảy khiến mắt cô nhòe đi, giọng cô nhẹ hẫng như không khí, không thể ngờ rằng sự đau khổ chào đón cô bằng một màn như thế này.