Cô bây giờ có một người mẹ có tiền, cần gì ngày nào cũng đi làm nữa, tuy rằng tiền lương mỗi tháng một vạn được coi là nhiều, nhưng căn hộ của Thẩm Ý Quân kia, không đắt lắm nhưng cũng là phòng ở có giá hơn một trăm vạn, cô đi làm ở tập đoàn Sở Thị bao nhiêu năm mới có thể mua được căn hộ như thế, không đúng, có đi làm cả mấy đời ở đó cũng không bao giờ mua được.
Cô nhìn ra, căn hộ này là của Thẩm Ý Quân, cầm nắm tài chính trong nhà cũng là Thẩm Ý Quân, hơn nữa Thẩm Ý Quân rất hào phóng, cô muốn gì cũng cho hết, tiền cũng đưa cho cô hết tập bé đến tập lớn, đến nỗi cô thấy mình với Hạ Nhược Tâm thực sự cũng chẳng có gì khác nhau, cô chỉ cần nói cô mất trí nhớ không nhớ rõ chuyện trước kia, sau này nếu biết cô thực sự không phải là Hạ Nhược Tâm thì cũng có thể làm gì cô nào.
Người nhà họ Hạ không có đôi mắt sắc của Sở Luật, cô không dám trắng trợn lừa Sở Luật nhưng Thẩm Ý Quân và Hạ Minh Chính thì tám phần là sẽ bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Cô đã có thể có tiền một cách nhẹ nhàng như thế thì còn dại gì chạy đến đó để lựa sắc mặt người ta mà sống.
Trợ lý Trần ngắt điện thoại, cảm thấy Dương Nhược Lâm này đúng là đầu óc có vấn đề , tập đoàn Sở Thị không phải ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi, nếu tổng giám đốc muốn khai trừ cô ta thì phải đòi tiền vi phạm hợp đồng, đầu Dương Nhược Lâm chắc đã bị cửa kẹp, nếu cô ta bỏ việc, hợp đồng của cô ta chưa hết hạn thì cô ta phải đền một đống tiền, liệu cô ta có năng lực đó không.
Trong lòng cô nghĩ thế, không ngờ Dương Nhược Lâm cũng có thể bỏ ra khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn thế, Dương Nhược Lâm bỏ việc, phải trả gần mười vạn tiền vi phạm.
Phản ứng đầu tiên của trợ lý Tiểu Trần là. Cô này trúng xổ số, nếu không chắc nhặt được một cục tiền to.
Sau đó, cái bàn trước mặt chị trống trơn, tổng giám đốc vẫn cứ tới tới lui lui, cũng chẳng hỏi nhiều, tin Dương Nhược Lâm từ chức cũng chẳng thấy có phản ứng gì lắm, ngày trước qua thế nào, ngày sau qua vẫn thế.
Tiểu Vũ Điểm ở trường học thích ứng tương đối tốt, mỗi ngày tứ bảy cuối tuần, giáo viên sẽ đến hướng dẫn Tiểu Vũ Điểm khiêu vũ, thỉnh thoảng sẽ đem bé tham gia các giải thi đấu, mà mỗi lần như thế cơ bản là sẽ ôm giải nhất về.
Sở Luật đem hết cup và huy chương của con gái đạt được trưng bày trong một cái tủ riêng, bây giờ cơ bản đã đầy một đống.
Hôm nay, bảo mẫu ôm Tiểu Vũ Điểm vừa tắm xong ra ngoài rồi giúp bé lau tóc, cô bé vừa tắm xong trông lại càng trắng trẻo, mũm mĩm, giống hệt một cái bánh bao.
Bảo mẫu sờ tóc Tiểu Vũ Điểm rồi đứng dậy đi lấy máy sấy, bà vừa đi, Tiểu Vũ Điểm nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nghĩ rồi bé nhóm chân kéo cái ngăn kéo, lấy từ bên trong một đồ vật đeo lên cổ mình, bé suýt quên, bé phải mang theo thứ này đi ngủ, mang theo thứ này hình như có thể mơ thấy mẹ.
Bảo mẫu cầm máy sấy tới, ôm bé ở trên giường, cẩn thận sấy tóc cho bé, tóc còn chưa sấy khô bé con đã mệt, cọ cọ mặt vào đống chăn mềm, tay cầm chặt chiếc vòng trên cổ.
Bảo mẫu chỉ có thể cẩn thận hong khô đầu cho bé rồi mới kéo cái chắn đắp lên trên người cho bé, lúc Sở Luật về đã thấy con gái ngủ rồi.
Anh đi vào, cẩn thận nhấc tay con gái bên ngoài chăn định đặt vào trong chăn lại phát hiện trong bàn tay nhỏ của bé đang nắm chặt vật gì đó.
Anh từ bàn tay trên cổ của con lôi ra một cái vòng cổ, mà chiếc vòng cổ đang bị tay bé nắm chặt. Cái dây này anh đặt làm cho con, giống như cái đeo trên cổ Trịnh An Trạch, bên trong có ảnh của Nhược Tâm mục đích là để cho con nhớ mặt mẹ, nhưng bây giờ con gái cũng không quá đòi mẹ, chắc là bé hiểu chuyện, nhưng bé hiểu chuyện như vậy làm anh đau lòng, thà rằng bé khóc nháo một ít, ngang ngược một ít cũng được, nhưng đứa bé này lại rất ngoan, rất biết điều.
“Bé con, buông tay ra, chúng ta đi ngủ.”
Sở Luật dỗ con, nghĩ bé nằm thế này, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng tay Tiểu Vũ Điểm vẫn nắm chặt, gắt gao.
“Con gái ngoan...”
Sở Luật vỗ về đầu con gái, rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm buông lỏng nắm tay, một vòng cổ nho nhỏ cũng rớt ra.
Anh lấy chiếc vòng đeo lên cổ lại lấy ra thêm một cái dây chuyền.
Ở đây sao lại có nhiều thế.
Sở Luật bất đắc dĩ gỡ ra một cái, đứa nhỏ này chẳng biết có biết yêu thích hay không cái gì cũng đeo trên cổ, nhưng khi chiếc vòng cổ được lôi ra, Sở Luật sững sờ, trong lòng bàn tay anh có một mảnh gỗ được khắc thành mặt dây chuyền, nói đúng hơn là một cái bùa hộ mệnh, cạnh của miếng bùa đã bị mài bóng loáng, sờ tay cảm thấy được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.
Đây là...
Anh cầm chặt chiếc bùa hộ mệnh trên tay.
Đây là bùa hộ mệnh của anh, lúc trước anh đã đưa cho Hạ Nhược Tâm, làm thế nào lại ở trong tay Tiểu Vũ Điểm, mà khi đó Tiểu Vũ Điểm đang mất tích cơ mà.
Chẳng lẽ cả 乃úp bê lẫn bùa hộ mệnh đều là Cao Dật đưa hay sao?
Cái này, hình như không phải.
Cao Dật cầm hai đồ vật khác biệt này cũng không thể cùng đưa cho Lục Tiêu Họa, 乃úp bê là của Lục Tiểu Họa thì bùa hộ mệnh ở đâu ra, mặc kệ anh suy nghĩ cách nào thì vẫn luôn không thông, không thể nào giải thích.
“Con gái…” Anh vỗ nhẹ vào mặt con, Tiểu Vũ Điểm thật sự đã ngủ say, bé không thoải mái co co thân mình, đem tay của ba bỏ sang một bên, không để ba ᴆụng vào mình.
“Ba, con buồn ngủ lắm, con không dậy đâu.” Bé nói rồi lại rúc rúc người vào trong chăn, đôi mày nhíu lại, như lên án ba không cho mình ngủ.
“Ngủ đi.” Sở Luật đem hai đồ vật đeo lại trên cổ cho con, cũng chẳng biết nhiều thế có làm đau cái cổ nho nhỏ của con không, anh đành bỏ ra một cái.
Cạch nhẹ một cái, anh bỏ cái dây chuyền cũ ra, lấy một cái dây chuyền mới xỏ qua mặt dây chuyền kia, sợi dây này rất nhỏ, anh vì con gái mà đặt làm, sẽ không là đau cơ thể be bé và làn da mỏng của con.
Anh kéo tay con gái, đeo một sợi dây trên cổ tay con một cái khác đeo trên cổ cho bé.
Anh cứ ngồi như vậy nhìn con ngủ, trong đầu là một mảnh mơ hồ, không thể nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Đầu anh giống như bị một đống chỉ rối, từng việc, từng việc đan xen phức tạp
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé ngồi dậy thấy Sở Luật nửa nằm nửa ngồi bên mép giường mà trên người cũng không đắp chăn. Bé dùng sức kéo chăn lên, đắp lên người ba.
Lúc bé quỳ xuống giường, dụi mắt, nhìn thấy trên cổ tay mình có cái lắc tay nho nhỏ treo ảnh mẹ.
Bé mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có ảnh của mẹ. “Mẹ, mẹ…” bé gọi nhỏ một tiếng rồi sau đó bò lên người ba, gối cái đầu nho nhỏ của mình lên đùi ba.
Lúc này một bàn tay to đặt ở trên đầu bé.
“Ba…” Bé ngước mắt lên nhìn, thấy Sở Luật không biết đã tỉnh từ bao giờ.
Sở Luật ôn con gái lên, sau đó lấy chiếc vòng trên cổ kia, đặt miếng bùa hộ mệnh ở chính giữa bàn tay.
“Con gái, cái này ở đâu ra?”
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt: “Đây là mẹ đưa.”
Mẹ trong miệng Tiểu Vũ Điểm, chính là Lục Tiêu Họa.
Sở Luật nắm chặt lòng bàn tay, cũng là nắm chặt cái bùa hộ mệnh kia giữa lòng bàn tay, Cao Dật sao có thể đưa cái này cho Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa, không phải Hạ Nhược Tâm, 乃úp bê có thể đưa, nhưng cái này làm thế nào mà đưa cho được, trừ phi Hạ Nhược Tâm trước khi ૮ɦếƭ đưa cho cô, nhưng như thế cũng không đúng, Hạ Nhược tâm sẽ không bao giờ đưa thứ này cho người khác.
Lúc đó, Hạ Nhược Tâm hẳn là đang hận ૮ɦếƭ anh, cô ấy sẽ vứt bỏ, hoặc đem theo chiếc bùa này cùng vùi vào tro cốt chứ tuyệt đối không đưa cho người khác.
Anh vỗ nhẹ trên đầu con, Tiểu Vũ Điểm có thể cảm giác được anh không vui nên ngoan ngoãn cọ đầu vào иgự¢ ba.
Một lát sau, Sở Luật đã ngồi ngay ngắn. Sau đó nhẹ nhàng vỗ mặt con gái: “Đi, con gái, chúng ta rửa mặt đánh răng, ba ba mang con đi học.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đáp ứng, cùng ba ba cùng nhau đánh răng, rửa mặt, sau đó được ba đưa tới bên trong nhà trẻ.
“Tan tầm ba sẽ đón con,” Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống chỉnh lại quần áo trên người con gái.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm đáp, giáo viên đã nắm tay bé, bé quay đầu nhìn ba một cái, rồi bẹp miệng, giơ tay hẹn gặp lại ba.
Bé vẫn không vui, Sở Luật biết, là bởi vì Tiểu Vũ Điểm không có mẹ, cho dù là Dương Nhược Lâm, hay là Lục Tiêu Họa, đều không phải mẹ của bé, việc này một ngày nào đó bé sẽ hiểu là mẹ không còn nữa, chỉ là anh không nghĩ nó lại đến nhanh thế, bé hiểu quá sớm cũng không phải chuyện tốt.
Sở Luật lấy di động của mình, bấm một dãy số, anh vốn không để ý nhưng thế nào lại nhớ như in không cần dở đến nhật ký điện thoại.
Anh bấm số, gọi đi.
Anh dựa thân mình vào phía sau trên xe, con ngươi u ám vẫn đầy ánh tối tăm.
“Lục Tiêu Họa, là tôi, tôi có việc muốn tìm cô.”
Ngắt điện thoại, anh đem di động ném ở vào trong xe, sau đó ngồi trên xe, đến một tiệm mà anh thường đến, tuy rằng gọi là quán cà phê, chính là anh lại trước nay không uống một ly cà phê nào.
“Sở tiên sinh, vẫn như cũ ạ?” Phục vụ đi tới, một bàn tay khép lại phía sau, hỏi Sở Luật.
“Đúng vậy.” Sở Luật nhàn nhạt nâng nâng đôi mắt: “Một ly sữa bò, một ly… nước táo.”
“Vâng.” Phục vụ ghi nhớ xuống dưới, chỉ chốc lát sau, đã chuẩn bị một ly sữa bò, một ly nước quả táo.
Sở Luật bưng ly nước táo lên, đặt ở phía bàn đối diện, anh bưng lên sữa bò, đặt ở bên môi, một ngụm đi xuống, cảm thấy một loại hương vị ngọt bùi.
Rất ngọt, ngọt và bùi, anh thích loại hương vị này, không phải bởi vì anh thích ngọt, không đúng, kỳ thật anh ghét ngọt, nhưng chỉ như vậy anh có thể gần con gái thêm một ít, đắng uống bốn năm, hiện tại uống ngọt, hai hương vị tương phản, thật giống cuộc sống của anh, lúc ở trên đỉnh tối cao, lúc rớt trong địa ngục đều từng đi một lần rồi.
Không lâu sau, một phụ nữ vội vã đến, chân mang một đôi giày đế bằng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cái váy chữ A có chiều dài phía trên đầu gối, đầu tóc tùy tiện túm lên, gương mặt cô hơi mệt, trông rất nhỏ nhắn, trông giống một học sinh cao trung.
Cô mang một đôi giày đế bằng, nếu không phải thế, chẳng lẽ lại mang giày cao gót mà chạy hay sao.
“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Cô kéo ghế ra ngồi an vị, sau đó vươn tay với cái ly trên bàn, cô dùng tay trái, một ngón tay để ở đáy ly, rồi ngửa đầu uống hơn nửa ly nước, đem cái ly thả xuống dưới, cô mới bắt đầu kéo cái ghế dựa ngồi hẳn.
Cô phát hiện Sở Luật đang ở nhìn chằm chằm ngón tay trỏ của cô.
“Làm sao vậy?” Lục Tiêu Họa kỳ quái giơ ngón tay trước mắt, làm gì có gì đâu.
“Anh đang xem cái này sao?” cô lắc lắc ngón trỏ. “Có cái sẹo, chỉ là tôi không biết nó có như thế nào?” Cô đem chính mình ngón tay đặt ở trước mắt, cái này sẹo rất rõ ràng, nhưng, cái này rốt cuộc là có như thế nào?
“Lúc thái rau bị đứt.”
Sở Luật nhàn nhạt tiếp một câu.
“Thái rau?” Lục Tiêu Họa đem mu bàn tay ra phía sau. “Làm sao anh biết là thái rau mà không phải là bị ngã?”
Con ngươi Sở Luật u ám thẳng nhìn chằm chằm vào cái ly đặt ở trước mặt cô.
“Đây là dấu vết vật sắc cứa vào, chẳng lẽ khi cô trượt ngã lại có thể làm ngón tay bị đứt vì con dao rọc giấy à?”
“Đúng thật.” Lục Tiêu Họa giơ ngón tay ra, kỳ thật cô cũng chưa từng chú ý tại sao lại có vết sẹo này, trước đây không lâu cô mới nhìn thấy, nếu không nhìn kỹ không thể biết chỗ này cô có một vết sẹo, cô vốn còn nghĩ rằng chỉ trên trán mình mới có một vết sẹo mà thôi.
“Sở tiên sinh, anh tìm tôi có việc sao?”
Cô lại cầm lấy cái ly, uống một ngụm, rồi sau đó ngồi một quy củ, mà tầm mắt Sở Luật như thể vẫn đặt ở ngón trỏ của cô, cô vội vàng đặt ngón tay ở trên đùi, sau đó nắm nhẹ, chẳng biết thế nào lại có cảm giác chút xấu hổ.
Anh mắt Sở Luật hơi ám ám.
“Không có gì.” Anh thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn bên cửa sổ sát đất, ánh mắt đen cũng cứ thế mà ảm đạm, như thể có đốm hoa lửa chợt lóe lên
Mà phồn hoa qua đi, cuối cùng chỉ còn một mảnh thê lương.
“Lục tiểu thư.” Anh lại gọi cô.
“Sở tiên sinh cứ nói.” Lục Tiêu Họa đã đợi nửa ngày cũng không thấy Sở Luật mở miệng, vẫn luôn có vẻ đăm chiêu tư lự, cho nên cô rất phục ai có thể nói chuyện về cuộc đời với Sở Luật, có thể cùng một doanh nhân như vậy mà không bị xẻ thịt lột da cũng thật sự xem như mạng bọn họ lớn.
Sở Luật vươn ngón tay, nhẹ nhàng 乃úng vào chiếc ly trước mặt, chất lỏng màu trắng trong ly cũng dao động theo một chút.
“Cô tặng con gái tôi một cái bùa bảo hộ, tôi tới cảm ơn cô.”
Bùa bảo hộ? Lục Tiêu Họa lúc này có chút không kịp phản ứng, cô sờ sờ cổ mình, dường như thiêu thiếu vật gì đó, mà theo như lời Sở Luật nói bùa bảo hộ chính là mảnh gỗ đó sao.
“Anh nói mảnh gỗ đó sao?” Cô hỏi.
Mảnh gỗ, cũng đúng thật là như vậy. Sở Luật nhớ tới hình dáng chiếc bùa, kỳ thật rất vuông vắn, có điều được làm từ gỗ hương, nghe nói có thể dưỡng nhân tâm hồn, có phải thật sự cô lại không biết.
“Cái đó…” Lục Tiêu Họa lại sờ lên cổ mình, sau đó chỉnh áo lại một chút. “Tiểu Vũ Điểm thích nên tôi cho bé, cũng không phải đồ đáng giá gì.”
“Là không đáng tiền.” Sở Luật xoa xoa ngón tay trái đeo nhẫn của mình. “Đó là một khối gỗ hương, thân gỗ không đáng giá nhưng lại được thỉnh từ chỗ một vị cao tăng.”
“Sao anh lại biết?” Lục Tiêu Họa buông ly xuống, cảm giác Sở Luật dường như đang muốn nói gì đó nhưng anh cứ lưu một câu nói nửa câu, cảm giác ௱ôЛƓ lung này thực sự khiến người khác không thể thích.
“Vì sao tôi biết nói ra có tác dụng không?” Sở Luật khẽ nhếch môi. “Nói cho cô nghe cô cũng không nhớ được.”
Một đao bổ xuống, hiện tại Lục Tiêu Họa phiền nhất chính là những lời này. Rõ ràng mọi người đều biết nhưng chỉ có cô là không biết, mà bọn họ cuối cùng đều có những câu chọc vào lòng cô. Kỳ thật bọn họ đều biết chuyện của cô trước kia, Thẩm Vi biết, Cao Dật biết, Sở Luật cũng biết nhưng lại không ai nói cho cô cả, cuối cùng là cho cô một câu ‘có nói cô cũng không biết’.
Đúng vậy, cô không biết, nhưng chính bởi vì không biết cho nên mới muốn hỏi, bọn họ cả đám như vậy đều không nói cho cô thì sao cô có thể biết.
Cô buồn bực vén tóc của mình đứng lên, không nói thì cô còn ngồi đây làm cái gì. Cô xoay người rời đi, Sở Luật cũng không ngăn cản, anh vẫn như cũ xoa xoa ngón tay đeo nhẫn của mình, hốc mắt anh hơi hồng hồng.
Môi anh khẽ nhích dường như nói ra hai tiếng gì đó nhưng âm thanh quá nhỏ…
Không biết bao lâu sau, ly sữa bò trước mặt đã nguội, anh vẫn còn ngồi đây.
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cần đi đón con gái.
Con gái bảo bối của anh.
Anh chạy xe tới trước nhà trẻ rồi dừng lại, anh xuống xe đi tới cửa nhà trẻ, cửa mở ra, một đám trẻ con ngây thơ đáng yêu đều được các cô giáo dẫn ra.
Sở Luật liếc một cái liền nhận ra con gái xinh đẹpc ủa mình, tiểu gia hỏa tuy rằng mặc đồng phục của học sinh nhưng vẫn có thể thấy được là đứa trẻ xinh đẹp nhất.
“Ba…”
Tiểu Vũ Điểm cõng theo cặp sách chạy tới.
Sở Luật vươn tay ôm con gái lên.
“Hôm nay có ngoan không?” Anh hỏi con gái, cô giáo bên cạnh tự động nói hoạt động trong ngày hôm nay của Tiểu Vũ Điểm nói cho anh.
“Tiểu gia hỏa rất ngoan, ngoan ngoãn uống nước, cũng ngoan ngoãn ăn cơm, giữa trưa cũng có ngủ, còn khiêu vũ cho các bạn học xem, mọi người vỗ tay rất nhiều.”
Sở Luật nhéo nhéo má con gái, quả nhiên gần đây bảo bảo đã béo hơn một ít, mặt cũng bầu bĩnh hơn, mềm mại mịn màng, sắc mặt rất tốt, hơn nữa gần đây hình như cũng cao hơn.
“Lát nữa về nhà ba sẽ đo lại cho con, bảo bối của cha hình như đã cao hơn rồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế.” Cô giáo một bên không ngừng gật đầu. “Gần đây bé đã cao hơn, chân dài tay dài, hẳn giống Sở tiên sinh, sau này có thể làm người mẫu.”
Sở Luật Ϧóþ Ϧóþ tay con gái, thích nhất người khác khen con gái anh xinh đẹp.
Anh bế con gái ra xe, đặt bé lên ghế cho trẻ em, lại đem ly nước cho con gái để bé uống nước. Ngày hôm sau anh mang con gái tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể.
“Ba, phải lấy máu sao?”
Tiểu Vũ Điểm đã rất quen việc lấy máu.
“Ừ, lấy một chút.” Sở Luật xoa xoa đầu con gái. “Bảo bảo sợ không?”
Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu: “Ba, Tiểu Vũ Điểm không sợ.”
“Thật ngoan.” Sở Luật khen con gái, lỳ thật phải lấy máu con gái anh cũng rất đau lòng, còn nhỏ như vậy, cánh tay nhỏ nhắn tinh tế như vậy anh có khi cũng không dám nhìn một cái.
Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu câu nói kia, cái gì mà kêu thương con mẹ thương trong lòng, tuy anh không phải là mẹ mà là cha, cha với mẹ cũng tương đồng.
Anh bế con gái ngồi xuống, quả nhiên phải lấy máu, mà lần này là trích ở đầu ngón tay một ít máu.
Sở Luật đem tay con gái đặt lên cửa sổ, ngón tay nho nhỏ trong suốt dường như có thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ tinh tế trên ngón tay, khi chiếc kim đâm xuống Sở Luật xoay mặt đi, không đành lòng nhìn.
Tiểu Vũ Điểm ngoảnh mặt qua, sau đó lấy đầu mình cọ cọ vào cổ ba.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm không đau, không đau chút nào cả.”
Sở Luật xoa đầu con gái, ngón tay cũng đặt lên trên tay con.
Đến khi không còn đổ máu anh mới buông tay con gái ra, liền thấy trên ngón tay nhỏ nhắn kia có một điểm nhỏ nhỏ do kim chọc vào.
Sở Luật lại đưa con gái đi kiểm tra những phương diện khác.
“Thật nhanh lớn, đã cao thêm 3 centimet.” Bác sĩ đo thân thể Tiểu Vũ Điểm một chút, anh nhận ra Tiểu Vũ Điểm, mỗi năm Sở Luật đều mang con gái tới đây kiểm tra.
Đứa nhỏ này rất ngoan, rất nghe lời, lúc kiểm tra cũng không khóc, rất phối hợp. Lúc ban đầu tới gầy giống như con gà con, hiện tại cuối cùng cũng đã mập mạp một chút, có thể thấy được cha bé nuôi rất tốt.
“Ba, con cao hơn rồi.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy tới trước mặt Sở Luât, bé kiễng chân lên, tay cũng nắm lấy áo Sở Luật.
“Ba, khi nào Tiểu Vũ Điểm có thể cao giống như ba?”
Bác sĩ ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lắc đầu, nói: “Tiểu Vũ Điểm, nếu cháu cao giống ba thì không lấy chồng được đâu.” Sở tiên sinh này rất cao, là đàn ông thì không sao nhưng nếu là phụ nữ cao tới 1 mét 8 sợ là chỉ có thể chơi bóng chuyền hoặc người mẫu, cũng thật sự muốn tìm một người chồng rất khó.
Anh nói khiến Tiểu Vũ Điểm thẹn thùng, bé ôm lấy chân ba, đúng thật vẫn còn là trẻ con, nhỏ nhỏ yếu yếu, hiện tại còn chưa cao tới một mét, chưa cao bằng chân ba.
“Bảo bảo chúng ta về sau không cao như vậy, giống như mẹ là tốt rồi.”
Sở Luật bế con gái lên, đương nhiên cũng không hy vọng con gái cao như một cây cột điện, cao khoảng một mét sáu năm là tốt, nếu cao quá thì anh là ba cũng thật sự muốn khóc.
Kiểm tra mọi thứ đều bình thường, hơn nữa bảo bảo cũng cao hơn, Sở Luật vui vẻ ôm con gái, anh hôn hôn lên má con.
“Bảo bảo nhà ta giỏi quá, về sau tập múa thật tốt, mang về cho ba chức vô địch, được không?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay mình rồi đưa lên ᴆụng vào tay ba.
Sở Luật khẽ bẹo mặt con gái, vì để ăn mừng anh đưa con gái đi ăn bánh kem nhưng cũng chỉ cho bé ăn một miếng nhỏ, ăn nhiều sợ bé bị sâu răng. Người làm bánh bây giờ đã là ông chủ, lại cho Tiểu Vũ Điểm thêm một quả dâu tây.
“Ba, mang cho anh có được không?”
Tiểu Vũ Điểm có bất cứ thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến anh trai, ngoại trừ ba và mẹ thì bé yêu nhất chính là anh trai.
“Mang cho anh một cái lớn nhất.” Sở Luật nói với con gái.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn ăn một miếng bánh kem. “Anh cùng các bạn sẽ chia với nhau.”
Sở Luật vui nhất vì điểm này của con gái, tính tình con gái anh rất tốt, không ích kỷ, sẽ cùng chia sẻ với người khác, như vậy mới là trẻ con vô tư.
“Trịnh An Trạch, em gái cậu khi nào lại tới?” Bạn học Trịnh An Trạch ghé vào bàn, hiện tại vẫn còn nghĩ đến em gái của Trịnh An Trạch, bạn nhỏ kia thật đáng yêu, lần trước cậu còn chưa được chạm vào gương mặt xinh xắn đó.
“Triệu mập, cậu có ý đồ gì với em gái tớ sao, cậu hơn bé tám tuổi, cậu muốn trâu già gặm cỏ non à?” Trịnh An Trạch liếc nhìn bạn cùng phòng một cái, chưa cần hỏi cậu có đồng ý hay không, nếu chú biết nhất định sẽ đem tiểu tử này đi lột da.
“Tớ làm có?” Triệu mập giơ tay lên, cậu rất oan uổng, thật sự an uổng. Cậu không có chủ ý gì với em gái Trịnh An Trạch, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, hiện tại còn chưa lớn, nào có tình yêu nam nữ gì, cậu còn chưa biết thế nào là yêu nhưng rất thích em gái Trịnh An Trạch, nếu có thể cho cậu ôm một cái được không.
Chỉ là đáng tiếc, ôm cũng không được.
Nói nữa, cậu cũng không mập, năm trước mập nhưng năm nay đã cao hơn, không còn mập chút nào, nhưng vì sao lũ bạn học đều gọi là mập. Cậu đâu có mập?
Cậu ghé vào bàn, vừa ngẩng mặt lên liền thấy đứa bé xinh đẹp đứng ở cửa.
“An Trạch, em gái cậu….” Cậu đột nhiên kéo áo Trịnh An Trạch, “Em gái cậu, em gái cậu…”
“Em gái cậu?” Trịnh An Trạch đá vào chân bạn mình, cậu còn có một đề toán chưa làm, hôm nay tâm tình rất tốt, tính làm xong còn tiếp tục làm bài tiếng Anh cho nên cũng không để ý tới cậu bạn mình.
“Em gái cậu…” Giọng bạn mập càng thêm nhỏ. “Thật là em gái cậu.”
Trịnh An Trạch lại đá một cái: “Đừng quấy rầy tớ lúc học được không?”
Mặt bạn mập như sắp khóc: “Trịnh An Trạch, cậu như quái vật, cậu đã làm tới năm bộ đề còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.”
Trịnh An Trạch tiếp tục làm bài, đến khi một đồ vật đặt trước mặt cậu khiến hai mắt cậu lóe lên, phát hiện một chiếc bánh kem rất lớn ở trên bàn, còn có cô nhóc cười tít mắt vui vẻ.
“Leng Keng…” Cậu vội vàng ném 乃út xuống.
“Sao em lại tới đây?” Cậu đứng lên, hiện tại cũng mặc kệ bài tập.
“Em tới mang bánh kem cho cháu, chúc mừng em đã cao hơn ba centimet.”
Sở Luật từ cửa đi vào, áo khoác đang vắt trên tay, đây là người rất thành công trong mắt người khác. Bạn cùng phòng Trịnh An Trạch đỏ mắt, nếu về sau cậu cũng có thể biến thành như vậy thật tốt.
“Thật sao? Leng Keng của chúng ta giỏi quá.” Trịnh An Trạch vươn tay đo chiều cao của em gái, đúng là cao hơn không ít, từ lúc cậu nhặt được em gái đã cao hơn ít nhất năm centimet. Cao hơn thì tốt, cao hơn có nghĩa bé rất khỏe mạnh.
“Bảo bảo, lại đây với ba, chúng ta phải về.” Sở Luật đưa tay vẫy con gái. Anh nhìn đồng hồ, xác thật thời gian không còn sớm, Tiểu Vũ Điểm còn phải tắm rửa, xem TV một lúc liền phải ngủ, ngủ muộn không tốt với thân thể.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới bên cạnh ba, Sở Luật đưa tay ôm con gái lên.
“Cháu tự ăn bánh kem đi.” Sở Luật nói xong liền mang con gái rời đi.
Mập che miệng lại, sau đó cậu dùng sức đẩy bả vai Trịnh An Trạch: “Trịnh An Trạch, chú của cậu thật có khí chất, chú ấy làm gì thế?”
“Chú ấy là Sở Luật.” Trịnh An Trạch lấy bánh kem, mở bánh kem ra, lại cắt ra cho bạn mình một miếng to bịt kín miệng cậu ta lại, bánh rất lớn co thể chia cho mọi người.
“Sở Luật, Sở Luật nào?” Triệu mập ăn một ngụm bánh kem, thật ngọt.
“Tự mình đoán đi.” Trịnh An Trạch cũng lấy một miếng bánh mang tới bàn học vừa làm bài vừa ăn, tâm tình ngày càng tốt, một hồi sẽ tự làm thêm hai bài thi để thưởng cho mình.
Triệu mập đoán nửa ngày cũng không đoán ra, cho đến thật lâu về sau cậu mới biết Sở Luật trong miệng Trịnh An Trạch chính là Sở Luật kia, là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là một doanh nhân kỳ tài, khi đó cậu mới đấm иgự¢ giậm chân tiếc khi còn nhỏ không theo Trịnh An Trạch cố gắng học tập, bằng không nói không chừng về sau sẽ không phải cực khổ như vậy, công việc mệt như chó, ngay cả kỳ nghỉ cũng không có.
***
Sở Luật nhìn thoáng về phía sau, thấy Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ở ghế trẻ em, mắt bé vẫn mở to.
“Bảo bảo đừng ngủ.” Sở Luật nói với con gái, bây giờ mà ngủ sẽ bị lạnh mất.
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm đồng ý, bé cố gắng mở to đôi mắt, cũng cố gắng không ngủ.
Sở Luật ấn điện thoại gọi đi.
Sau đó không lâu điện thoại rốt cục có người nghe.
“Cậu tìm tôi?” Từ bên kia truyền đến một giọng đàn ông ấm áp.
“Tiểu Vũ Điểm, nói chuyện với bác đi.”
Sở Luật nói với con gái.
Tiểu Vũ Điểm rất nghe lời ba, gọi một tiếng ‘bác’, bên kia Lục Cẩm Vinh không khỏi nhíu lại một chút, nào có ai nhận người thân như vậy, như kiểu ép phải nhận.
“Cuối cùng anh cũng trở về.” Sở Luật dừng xe trước đèn đỏ, giọng đều đều.
“Không phải anh nhiều lần tìm tôi sao, cứ thái độ như vậy?” Lục Cẩm Vinh không vì thái độ của anh mà hòa hoãn.
Thật vất vả mới tìm được người, hẳn nên phấn khích mới đúng. Khi anh ở nước ngoài không nhận được điện thoại, cũng không định nghe điện thoại, hiện tại mới về đã lại nhận được điện thoại có thể thấy anh ta nóng vội thế nào.
“Anh bảo tôi phải có thái độ gì?” Sở Luật tiếp tục lái xe, ánh mắt bình tĩnh, trên mặt cũng không biểu lộ điều gì.
Lục Cẩm Vinh bên kia nửa ngày không nói gì, đến một hồi lâu sau anh mới than một tiếng: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?” Anh biết rất rõ, Sở Luật chẳng những có gương mặt luôn lạnh lùng mà tính tình cũng vậy, anh ta đã tìm thì không thể né mãi được, lúc này đây cũng nên biết muốn nói chuyện gì để anh chuẩn bị tâm lý một chút, chỉ là không biết có phải đúng chuyện kia.
Sở Luật vốn dĩ chính là Sở Luật, có một số việc người khác nhìn không thấy nhưng với anh ta thì chưa chắc, hiện tại anh hy vọng không phải là chuyện kia, làm ăn cũng được, chuyện khác cũng thế, chỉ cần không phải về chuyện kia.
“Tôi muốn nói chuyện với anh một chút, ngày mai giờ nào chỗ nào tùy anh chọn.”
“Được.” Lục Cẩm Vinh đồng ý, khóe môi anh không khỏi cong lên rồi lại hạ xuống.
Sáng sớm hôm sau, Sở Luật đưa con đi nhà trẻ sau đó tới địa điểm hẹn với Lục Cẩm Vinh.
Nơi này, anh ϲởí áօ khoác ra ném vào trong xe, sau đó xắn tay áo lên, cổ áo cũng buông lỏng, cà vạt cũng ném lại trong xe, anh vuốt lại tóc mình rồi đi vào.
Lục Cẩm Vinh lúc này cũng đang ngồi nhàm chán, ngay cả chân cũng chỉ đi một đôi dép lê, anh đến đây rất tùy ý.
“A, anh đến rồi, lại đây ngồi.”
Lục Cẩm Vinh đưa tay lên: “Tôi đã ăn rồi, nơi này chẳng ra gì chỉ có hương vị lại không tồi. Tôi ở nước ngoài mấy ngày này không nhớ gì, chỉ nhớ lẩu của cửa hàng này. Anh phải biết có khi món ăn ngon thật sự lại đều ở những con hẻm nhỏ như này.”
Sở Luật đã đi tới, cũng không khách khí ăn.
Cảm giác đầu tiên, ngưa ngứa.
Cảm giác thứ hai, cay.
Cảm giác thứ ba, vừa ngứa vừa cay.
Cảm giác thứ tư, không muốn ăn.
Nhưng Lục Cẩm Vinh lại ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng gắp đồ ăn trong bát, thậm chí còn muốn một một ly bia lạnh, cứ như vậy một ngụm lại một ngụm rót xuống.
“Khẩu vị quá nặng.” Sở Luật ăn một miếng liền ngại cay không muốn ăn nữa. “Vừa cay vừa lạnh, cẩn thận dạ dày của anh.”
Lục Cẩm Vinh xua tay: “Anh không ăn thì cứ ngồi đó đi, đừng ảnh hưởng tới tôi. Nơi này tôi tìm rất lâu mới thấy nhưng không có ai đi cùng. Nhớ, lấy lòng tôi thì phải đưa tôi đi ăn, đương nhiên tiền anh trả.”
“Được.” Sở Luật đồng ý nhưng vẫn không động đũa. Anh với đồ ăn cay thật sự chưa từng thích, thân thể Tiểu Vũ Điểm cần ăn thanh đạm nên cả nhà cũng ăn thanh đạm, nhưng dường như Trịnh An Trạch cùng Lục Cẩm Vinh giống nhau, có thể ăn đặc biệt cay, có điều Trịnh An Trạch chiều theo khẩu vị của cả nhà nên có thế nào sẽ ăn thế.
Anh để Trịnh An Trạch ở lại trường một phần là muốn cho nó rèn luyện, một phần là muốn nó được thoải mái thích gì ăn nấy.
Lục Cẩm Vinh lại một ngụm một ngụm bia lạnh uống vào, ăn thật đã ghiền.
“Anh đưa tôi chút đồ ăn.” Lục Cẩm Vinh sai bảo Sở Luật.
Sở Luật nhìn chằm chằm anh nửa ngày, sau đó thật sự đứng lên đi lấy một ít rau đưa cho Lục Cẩm Vinh, Lục Cẩm Vinh đã quen bị Sở Luật chỉ huy, chỉ là không biết lại có một ngày bọn họ có thể đảo ngược như này.
Không biết đã ăn bao nhiêu, Lục Cẩm Vinh cảm thấy mình đã no ᴆụng, tất nhiên cũng đã thỏa mãn cơn nghiện đồ cay.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Cẩm Vinh tuy ăn chậm lại nhưng vẫn không cự tuyệt được đồ ngon trước mặt.
Sở Luật lấy một ly bia, trên thành chai bia nước đã đọng lại thành giọt, mà bên trong ly còn xuất hiện một lớp bọt trắng mỏng.
“Lục Tiêu Họa có phải là Hạ Nhược Tâm không?” Mắt anh rũ xuống, bình tĩnh hỏi, chỉ có ngón tay ấn trên mặt ly dường như đang Ϧóþ mạnh.
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Lục Cẩm Vinh ăn chậm lại, anh ăn một miếng, cái loại ngứa cùng cay này cực kỳ đã ghiền, hợp với khẩu vị của anh, món này càng cay lại càng ngon.
“Tôi đã điều tra.” Sở Luật ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Lục Cẩm Vinh: “Em gái anh lúc 7 tuổi đã không còn nữa, nhà anh vẫn luôn nói dối vì sợ mẹ anh đau lòng, cho nên luôn nói em ấy đi chữa bệnh ở nước ngoài, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Cẩm Vinh cũng không phủ nhận. Phủ nhận hay không có ích lợi gì, Sở Luật có thể tra ra chuyện này, có thể tìm anh thì cũng đã nắm chắc sự tình, điều anh ta muốn biết không có khả năng tra không ra.
Nếu Sở Luật chú ý đã sớm có thể đoán được, tới tận lúc này đã là hơi chậm, có lẽ anh ta không nghĩ đến.
“Em gái tôi đúng thật đã ૮ɦếƭ, khi bảy tuổi em ấy đã không còn nữa, chuyện này cũng không khó tra, chỉ cần lưu tâm là có thể dễ dàng biết được, cho nên tôi cũng không nghĩ có thể giấu anh được lâu.”
“Anh phát hiện như thế nào?” Lục Cẩm Vinh lại lấy cho mình một ly bia lạnh đưa lên miệng uống, lẩu thêm bia xác thật là tuyệt phối.
“乃úp bê của con gái tôi, còn có lá bùa hộ thân của tôi, thêm trên ngón tay của cô ấy có một vết sẹo, rồi còn cử chỉ, thói quen đều có bóng dáng của cô ấy. Còn có…”
“Cao Dật.”
Sở Luật khẽ cong môi lên, rất dễ dàng nghĩ ra. Có rất nhiều chuyện không rõ ràng thật sự chỉ cần tìm ra điểm mấu chốt liền có thể thông suốt, vì cái gì Lục Tiêu Họa lại báo thù cho Hạ Nhược Tâm, vì cái gì Cao Dật sẽ ở bên cạnh cô ấy, vì cái gì Tiểu Vũ Điểm một hai phải gọi cô ấy là mẹ, suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, bọn trẻ không phải nhìn bề ngoài mà dùng chính cảm giác của mình để cảm nhận.
Lục Cẩm Vinh lấy từ trong túi ra một thứ rồi ném cho anh.
Sở Luật nhận lấy, là một chiếc hộp nhỏ bọc bằng vải nhung, phần lớn để đựng đồ trang sức, anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, mà trên mặt nhẫn có một viên kim cương rất to như trứng chim bồ câu.