“Ba, 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay tìm 乃úp bê của mình, bé không thấy 乃úp bê đâu. Sở Luật liền kéo chăn ra, quả nhiên 乃úp bê ở trong chăn, anh cầm 乃úp bê định đưa con gái nhưng ngón tay chạm phải 乃úp bê lại giống như bị bỏng.
乃úp bê này, 乃úp bê này không phải…
Anh cầm 乃úp bê đưa lên trước mắt mình, đây hình như là 乃úp bê trước kia Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn ôm vào lòng, cũng là 乃úp bê bé yêu nhất. 乃úp bê đã cũ, ngay cả quần áo trên người 乃úp bê dường như cũng bị bạc màu, hơn nữa trên quần áo còn có vết rách, đây là bị Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận làm hư đã được Hạ Nhược Tâm khâu lại. Bốn năm đo Hạ Nhược Tâm không học được gì nhưng trình độ may vá quần áo lại rất tốt, sau khi vá lại dường như đều nhìn không ra dấu vết.
“Bảo bảo, cái này con từ đâu có?” Giọng anh run lên, đây là 乃úp bê anh cho rằng đã bị mất, anh đã tìm nhưng không thấy, vậy mà hiện tại lại có trong tay Tiểu Vũ Điểm.
“Mẹ cho Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy 乃úp bê, bé dùng mặt mình cọ cọ vào mặt 乃úp bê.
Sở Luật có chút thất vọng, cái tên Lục Tiêu Họa trong lòng anh bắt đầu có gì đó mơ hồ, nhưng cuối cùng anh lại đem mọi chuyện hướng tới Cao Dật.
Có lẽ là Cao Dật lấy đi, có lẽ Cao Dật còn nhớ tới Hạ Nhược Tâm, có lẽ cũng giống như anh, vì tìm một phần hồi ức, anh tìm được con gái còn Cao Dật tìm được 乃úp bê.
Nhưng anh không biết vì sao hiện tại Cao Dật lại chối bỏ Tiểu Vũ Điểm, chẳng lẽ vì Tiểu Vũ Điểm là con gái anh sao, nhưng Tiểu Vũ Điểm là con ai thì anh ta cũng đã sớm biết.
“Ba.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Sở Luật: “Tiểu Vũ Điểm đói.”
Sở Luật xoa xoa đầu con gái, chuẩn bị mang con gái đi ăn cơm, không tiếp tục suy nghĩ chuyện 乃úp bê cùng Cao Dật nữa.
***
Lại một lần Lục Tiêu Họa ngồi trước mặt Sở Luật, đây không phải lần đầu cô nhìn thấy người đàn ông này, nhưng không biết vì cái gì lần đầu tiên cô cảm giác hai chân mình không thoải mái trước mặt anh. Cô dựa vào ghế, hôm nay cô vẫn đi một đôi giày đế bằng, cô thở ra một chút mệt mỏi, lại cúi đầu uống nước trái cây.
“Lục tiểu thư, cảm ơn cô.” Sở Luật cũng không có tâm tư gì khác, cũng thật sự muốn nói một câu cảm ơn với Lục Tiêu Họa.
“Không cần cảm ơn, đều là vì bé.” Lông mi Lục Tiêu Họa khẽ nhúc nhích, đôi khi cô nhìn tới người đàn ông này, anh quá lạnh nhạt khiến nói chuyện với anh cũng giống như nói chuyện với một khối đá lạnh lẽo.
Nhưng dường như người như vậy lại là có chút giống như đã từng quen biết…
Sở Luật cũng nhấc ly lên, chợt tầm mắt anh dừng trên hàng mi dài của Lục Tiêu Họa, lông mi nhè nhẹ run có chút hiền lành. Cô gái này từ lúc bắt đầu đã đối chọi với anh gay gắt, thêm thân phần là người của Lục gia, đối với mọi người mà nói, cái tên Lục Tiêu Họa quá xa lạ cũng quá khó hiểu.
Nhưng dường như người như vậy lại là có chút giống như đã từng quen biết.
“Anh nhìn gì thế?” Lục Tiêu Họa bỗng nhiên ngẩng đầu liền phát hiện Sở Luật đang chú ý tới mình.
“Không có gì.” Sở Luật thu hồi ánh mắt, cũng không có gì xấu hổ.
“Cảm ơn cô đã cho Tiểu Vũ Điểm con 乃úp bê đó.” Anh cầm ly đặt lên môi mình. “Đó từng là 乃úp bê Tiểu Vũ Điểm yêu nhất.”
“Từng?” Lục Tiêu Họa đối với chữ này có chút mẫn cảm.
Từng, từng là sao? Đó vốn là 乃úp bê của cô, là 乃úp bê cô chơi từ nhỏ đến lớn, là thuộc về cô, sao có thể sẽ là ‘từng’, là cho là bán cũng được, không thể dùng cái từ ‘từng’ này.
Cô còn chưa nói ra suy nghĩ này đã tiếp tục nghe được giọng Sở Luật truyền đến.
“Đó là 乃úp bê Nhược Tâm mua cho Tiểu Vũ Điểm, là cô ấy dùng tiền bán máu của mình mua cho con gái, cho nên Tiểu Vũ Điểm rất thích, bé luôn ôm, tuy rằng 乃úp bê đã cũ nhưng vẫn là món đồ chơi bé thích nhất, đối với bé món đồ chơi này chính là mẹ, không ai có thể thay thế.”
“Sau khi không thấy 乃úp bê tôi cũng không tìm được 乃úp bê tương tự, ba năm trước đây một người làm 乃úp bê nổi tiếng đã tạo ra nó để kỷ niệm cho vợ con của mình, tuy rằng giá không cao nhưng số lượng có hạn, rất khó tìm được.”
Ống hút Lục Tiêu Họa cầm trong tay không khỏi đơ lại.
“Anh nói 乃úp bê đó ba năm trước đây mới có, trước kia không thể có sao?”
“Tất nhiên.” Sở Luật buông ly xuống, sau đó anh nhìn đồng hồ. “Lục tiểu thư, cảm ơn cô dù bận rộn cũng dành chút thời gian tới đây gặp tôi, cũng cảm ơn cô đã giúp chăm sóc cho con gái tôi. Nếu tôi có thể giúp gì tôi nhất định sẽ tận lực.”
“Không cần.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng khuấy ly nước trái cây như cũ nhưng lúc này không còn tâm trạng để uống, mi mắt cô rũ xuống mang theo nhiều cảm xúc cùng tâm tư.
“Lục tiểu thư, có cần tôi đưa cô về không?” Sở Luật đã thu dọn đồ của mình, anh còn có cuộc họp cần tham gia cho nên thời gian không nhiều lắm.
“Không cần, tôi muốn ngồi thêm một lúc.” Lục Tiêu Họa ngẩng đầu, nói có chút xa cách với Sở luật, mà trong hai mắt cô dường như cũng có chút nan giải.
Sở Luật hơi nhíu mi, anh gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái rồi đi nhanh ra ngoài, chỉ là khi anh tới cửa không biết vì cái gì bước chân đột nhiên dừng lại, tầm mắt lại đặt lên người Lục Tiêu Họa lâu thật lâu.
Lục Tiêu Họa nâng ly nước lên, đem ống hút bên trong đặt xuống bàn, sau đó từng ngụm từng ngụm uống sạch ly nước trái cây, hương vị chua chua ngọt ngọt tan trong khoang miệng cuối cùng lại có vị đắng.
Rốt cuộc là trước đắng sau ngọt hay đắng vì điều gì cô không biết.
***
Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng người hít thở, cô gái nằm trên giường đang thở nặng nhọc như gặp ác mộng.
Đột nhiên cô bật dậy, sau lưng cô đã là một mảnh ướt đẫm lạnh lẽo.
‘Tách’ một tiếng, cô bật đèn đầu giường, theo thói quen cô đưa tay vào trong chăn tìm 乃úp bê, mỗi lần cô gặp ác mộng sẽ cần ôm 乃úp bê tìm kiếm một chút an ủi.
Nhưng cô tìm kiếm nửa ngày mới nhớ tới 乃úp bê đã không còn.
Con 乃úp bê này cũng không phải là con 乃úp bê mà cô yêu quý từ bé như cô vẫn nghĩ, vì loại này mới được sản xuất cách đây ba năm thì làm sao cô có được, vả lại lúc đó cô cũng qua tuổi chơi 乃úp bê từ lâu rồi, trừ khi cô vẫn chưa hết tính trẻ con mua 乃úp bê về cất, khả năng này cũng không phải, cho dù cô mang về cất thì con 乃úp bê này phải còn mới chứ, làm sao nó có thể cũ như thế này được, mà nếu không cũ sao cô có cảm giác cô cùng đứa nhỏ này cùng lớn lên.
Bây giờ cô lại cành mơ hồ, tại sao cô lại thích 乃úp bê của Tiểu Vũ Điểm đến thế, mà con 乃úp bê sao lại ở trong tay cô, là Cao Dật đưa cho hay sao.
“Em sao thế?” Cao Dật nhìn đôi đũa trong tay Lục Tiêu Họa: “Em chọc đũa mãi như thế mà lại không muốn ăn gì à?”
“Dạ không,” Lục Tiêu Họa cười, xin lỗi “Chỉ là nghĩ tới một số việc,” cô lại là dùng chiếc đũa chọc trong chén cơm, đúng là không có một chút khẩu vị nào, cô không muốn ăn
“Cao Dật, em xem trên Ti Vi, người đàn ông thường hay tặng 乃úp bê cho bạn gái mình, anh đã từng tặng em chưa?” Cô lơ đãng hỏi.
“À…” Cao Dật nở nụ cười. “Em không thích, anh tặng em làm cái gì?”
Lục Tiêu Họa nắm chặt ngón tay trên bàn: “Biết đâu em lại thích?” Cô khẽ mấp máy môi. “Có lẽ mỗi cô gái đều có một giấc mơ công chúa, đều thích có 乃úp bê.”
“Em không như thế?” Cao Dật tiếp tục ăn cơm, nói không có một tia do dự.
“Vì sao?” Lục Tiêu Họa chống tay vào cằm trên mặt bàn. “Em phải đi mua một con, đền bù cho việc em không có 乃úp bê.”
Cao Dật chỉ cười, không nói gì, khẳng định rất chắc chắn, Lục Tiêu Họa chỉ nói miệng chứ thật sự sẽ không mua.
“Cao Dật, anh thật sự không mua cho em à?” Cô nghiêng mặt, như đang tự hỏi, thế nào mà em lại nằm mơ là anh đã tặng em một con 乃úp bê mà lại còn là 乃úp bê cũ.
Cao Dật vươn tay gõ nhẹ cái trán của cô. “Đừng nói bậy, anh chưa từng tặng em 乃úp bê, em đã bao nhiêu tuổi rồi, đó là trò chơi của trẻ con, trước đây em không có, bây giờ cũng không có, còn sau này nếu em muốn chơi 乃úp bê anh sẽ mua cho em cả đống 乃úp bê, mà đưa 乃úp bê mới chứ anh sẽ không đưa em 乃úp bê cũ đâu.”
Lục Tiêu Họa vẫn giữ nguyên độ cong của khóe miệng, như vậy là rõ ràng, chỉ có chính cô biết, trong lòng cô lúc này lại ít nhiều trằn trọc.
乃úp bê không phải Cao Dật đưa, như vậy chẳng lẽ là cô nhặt được.
“Có ăn được không?” Cao Dật hỏi Lục Tiêu Họa, nhưng thấy một bát cơm đầy trước mặt Lục Tiêu Họa thì biết mình hỏi thừa, chưa động đũa tí nào thì làm sao có thể khỏe được.
“Dạ, được.” Lục Tiêu Họa lấy khăn giấy lau khóe miệng. “Em không đói.”
Cao Dật đương nhiên cũng không ép cô, cũng không thể đem toàn bộ thức ăn nhét vào miệng mình được, có lẽ là giống như cô bảo là cô không đói, nếu không cũng không đến nỗi chỉ chọc đũa mấy lần đã no như thế.
“Chúng ta đi thôi.” Lục Tiêu Họa đứng lên, đối với món ngon trên bàn, hiện tại không có hứng thú, cũng không có khẩu vị, không muốn ăn.
Khi họ ra, đúng lúc gặp Sở Luật ôm con gái đi đến, Tiểu Vũ Điểm còn đeo trên lưng một cái cặp sách nhỏ, chắc là chuẩn bị đi học.
Hai người dừng lại, Sở Luật cũng ngừng lại.
Tiểu Vũ Điểm từ trong иgự¢ Sở Luật ngẩng mặt lên, bé nhìn nhìn Cao Dật, lại là nhìn nhìn Lục Tiêu Họa, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở Cao Dật trên mặt.
“Ba ba…” Bé cắn cắn ngón trỏ, sợ hãi, không dám tiến lên, cũng không dám gọi, Sở Luật biết Tiểu Vũ Điểm đang gọi không phải là anh, mà là Cao Dật, người đầu tiên Tiểu Vũ Điểm gọi ba chính là Cao Dật.
Tuy rằng anh có chút ghen ghét, nhưng anh vẫn cảm ơn Cao Dật, nếu không có anh ta, cũng sẽ không còn Tiểu Vũ Điểm.
Trong lòng Cao Dật xẹt qua một tia chật vật.
“Tiểu Hoa, chúng ta đi.” Anh kéo tay Lục Tiêu Họa, cực kỳ không thích hai cha con Sở Luật, mà Lục Tiêu Họa, thậm chí không kịp nói vớiTiểu Vũ Điểm nói một lời, đã bị xiết đau ngón tay, cô mím môi, chỉ có thể đi theo Cao Dật rời đi, địch ý của Cao Dật đối với cha con Sở Luật, cũng làm tâm tư cô không biết vì sao lại cảm thấy nặng nề.
Sở Luật vuốt nhẹ đầu của con, Tiểu Vũ Điểm mếu máo, sau đó lại vùi mặt vào иgự¢ của ba.
Trẻ con là vô tội, anh làm sai, vì sao lại trách con gái anh?
Tiểu Vũ Điểm làm sai cái gì? Chẳng lẽ vì bé là con gái Sở Luật, cho nên Sở Luật làm gì cuối cùng lại báo ứng trên người con gái anh hay sao…
Cao Dật kéo tay Lục Tiêu Họa đi thật nhanh, nắm tay cô đến đau, đi nhanh đến đau chân.
Đến tận lúc Cao Dật ngừng lại, Lục Tiêu Họa mới dừng chân, cảm thấy thật may mắn vì hôm nay cô xỏ chân vào đôi giày đế bằng nếu không chạy xuống kiểu này, chắc chân cô phải bị chặt đứt.
“Thực xin lỗi.” Cao Dật xin lỗi, thấy cảm xúc phập phồng trong mình dường như hơi quá kịch liệt.
“Không việc gì.” Lục Tiêu Họa muốn cười với anh nhưng thật sự là cười không nổi.
Cô rất muốn hỏi rằng rốt cục ân oán giữa bọn họ là như thế nào nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nếu cô hỏi, Cao Dật chắc cũng không trả lời, nếu muốn biết, có lẽ có một người khác sẽ giúp cô giải tỏa sự nghi hoặc này.
Cô rũ mi, trong lòng đã nghiêng về phía đôi giày đế bằng.
Hỏi đến nơi đến chốn chắc sẽ có nguy hiểm.
Hai chân treo trên không rất đẹp nhưng có lẽ nguy hiểm cũng sẽ nhiều hơn.
***
Không biết đây là lần thứ mấy Lục Tiêu Họa cùng với Sở Luật ngồi đối diện, cô cũng không nghĩ có ngày nào đó sẽ cùng người đàn ông này ngồi yên tĩnh mà uống một chén trà, duyên phận giữa họ vốn đã tiêu tan nhưng xem ra vẫn còn rất nhiều liên hệ.
Dạng đàn ông như Sở Luật vẫn không phải là kiểu đàn ông cô quá thích nhưng có thể bình tâm ngồi với nhau như thế này ngay cả cô cũng không biết gọi tình trạng này là gì.
“Cô muốn biết tôi quan hệ giữa tôi và Cao Dật?” ánh mắt Sở Luật đặt ở trên mặt Lục Tiêu Họa, tầm mắt anh có chút lạnh lùng, không có ý tứ khác.
“Đúng vậy,” Lục Tiêu Họa cầm cho mình một ly nước táo, cô thích hương vị chua chua ngọt ngọt này, còn Sở Luật vẫn thích sữa bò, có lẽ anh thích nhất là sữa bột của con gái.
“Vì sao không hỏi anh ta?” Sở Luật gõ nhẹ cái ly trên bàn, ngón tay bưng cái ly lên lắc nhẹ, ngón tay thực sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, rất tự nhiên, cũng rất đẹp, đây là một đôi tay có thể khống chế đại cục, nó có thể thay đổi như chong chóng, có thể hô mưa gọi gió, một loáng có thể vặn gãy cổ người khác, nhưng cũng có thể vỗ về khuôn mặt nhỏ của con gái nhỏ, chăm sóc cùng bé lớn lên.
“Anh ấy sẽ không nói.” Lục Tiêu Họa đáp lại, chỉ biết cười khổ, tính tình Cao Dật cô còn không rõ hay sao, nếu có thể hỏi được, hôm nay cô cũng không cần phải ngồi đây,
Thực tại bây giờ đã sẵn như thế, bọn họ cũng thích như vậy.
Anh không bao giờ nói với cô về chuyện trước đây, chuyện gì cũng không nói quá một câu, cho dù cả cô và anh đều giống nhau, hiện tại cô cũng chỉ biết anh tên là Cao Dật ngoài ra cô chẳng biết gì cả.
“Cô nghĩ là tôi sẽ nói à?” Sở Luật mở miệng. “ Lục tiểu thư, tôi không thích nói về chuyện riêng tư của người khác cũng không định mang chuyện riêng của mình phô ra cho người khác xem.”
“Cô biết chứ?” Anh đột nhiên ghé sát vào Lục Tiêu Họa, chính lúc đó, trong mắt Lục Tiêu Họa lộ ra đám sương mù, dường như làm rõ hết những chuyện trước đây của cô, cô không có quá khứ, nói khác đi, người phụ nữ trước mắt này cơ bản là chưa từng tồn tại, anh đột ngột nắm chặt đôi tay mình, ngồi xuống.
“Cô nói đi, cô muốn biết cái gì?”
Anh lấy từ trong túi áo иgự¢ ra một bao thuốc, ném trên mặt bàn, rút một điếu từ bên trong, châm lửa, đến tận khi hơi thuốc đầu tiên bắt đầu lưu chuyển trong phổi anh mới làm cho tâm tình của mình an tĩnh trở lại.
Lục Tiêu Họa cũng không biết hỏi từ đâu, cũng không biết vì sao Sở Luật đổi ý lại từ nguyện nói cho cô biết mọi chuyện.
Cô biết, bản thân Sở Luật cực kì nhiều việc, anh vốn đang định mở mấy cuộc họp trực tuyến nhưng bây giờ lại đang ngây ngốc ngồi đây với cô, cùng một người phụ nữ có thể nói là không có nửa phần quan hệ nói về hồi ức, anh đúng thật là điên rồi, nếu không thì chắc chắn là đầu óc anh đang choáng, trong mắt anh, từ người phụ nữ này có thể thấy mơ hồ bóng dáng của Hạ Nhược Tâm.
“Sở tiên sinh, anh và Cao Dật có thù hận gì à?” Lục Tiêu Họa nắm chặt tay đặt ở trước bàn.
Quan hệ của họ, giống như là oán hận rất sâu, mỗi lần Cao Dật gặp Sở Luật, tính cách lập tức trở nên тһô Ьạᴏ, tâm tình biến đổi đến không thể hiểu được làm cô sợ hãi.
“Xem như có đi.” Sở Luật lại rít một hơi khói, đôi mặt đen gắt gao nhắm lại, lúc mở ra lại thấy mơ hồ mệt mỏi.
“Người anh ta từng thích, là vợ trước của tôi.” Sở Luật nhàn nhạt nhếch khóe môi. “Nghe xong những lời này, có phải là cô thấy không thoải mái không?”
Lục Tiêu Họa trong lòng vốn đã có lý giải, mỗi lần Cao Dật tâm tình biến hóa, đều là vì Sở Luật, vì ba chữ Hạ Nhược Tâm kia, cho nên cô đoán có khả năng chính là có liên quan đến Hạ Nhược Tâm.
Quả nhiên là thế.
Nhưng lúc chính tai nghe được, cô cũng không có bao nhiêu thoải mái, cho là tạo hóa trêu ngươi đi, người bây giờ cũng không còn nữa…
“Anh ta đã từng cứu con gái tôi.” Sở Luật lại nói. “Anh ta hiến tủy cho con tôi được sống, là người con gái tôi gọi là ba đầu tiên, là người cùng với vợ trước của tôi năm đó chỉ thiếu chút nữa đã kết hôn.”
“Còn có…” Anh lại đặt điếu thuốc trên môi, một làn khói bay lên, lượn lờ hồi lâu.
“Anh ta không nói cho cô biết là anh ta đã từng kết hôn sao, cùng với người khác.”
Nói đến đây, tay anh đột nhiên vươn lên không trung như muốn chạm vào cái gì đó, nhưng lại cứng đờ ngón tay mà thu về, khói thuốc đâm vào yết hầu của anh, nghẹn ứ làm anh không nhịn được mà ho khan, lúc này một chén nước đặt ở trước mặt a nh, anh nhận lấy.
“Cảm ơn.” Anh nói lời cảm ơn, uống đi nửa ly nước.
“Lục tiểu thư.” Anh buông ly nước, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Lục Tiêu Họa. “Tuy rằng tôi không biết anh ta với cô quan hệ vì sao lại thế này, vì sao anh ta không nói cho cô biết sự tình trước đây, nhưng chắc chắn là anh ta không có ý xấu, chắc anh ta có lý do riêng, tôi tin là anh ta chỉ vì muốn tốt cho cô.”
“Chuyện quá khứ, nếu đã quên thì cô nên tiếp tục quên đi, nhớ lại được chưa chắc đã là chuyện tốt, người ta học quên là khó nhất…” Anh cười buồn, cười mà không bằng không cười, có lúc nhớ rõ không bằng quên đi, nhưng có khi quên cũng không bằng khắc cốt ghi tâm.
Ít nhất, sinh mệnh của cô vẫn còn, cô vẫn còn tồn tại ở đây, thân thể cô, tâm hồn cô vẫn ở đó, cho dù đang sinh sôi hay đã bị rút hết ra ngoài thì làm bạn với cô cả đời cũng chỉ có thể là chính cô mà thôi.
Anh ném điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, sau đó đứng lên xoay người rời đi, cô nên hiểu rằng những điều anh nói chưa chắc cô đã biết mà cũng có khi anh cũng chẳng biết nên hỏi anh điều gì cũng chỉ là vô dụng.
Bước chân anh đang di chuyển, có một chút ngừng lại, ngập ngừng vài giây rồi một lần nữa cất bước rời khỏi.
Lục Tiêu Họa uống từng ngụm nhỏ nước táo chua chua ngọt ngọt, vị nước trong miệng như dâng lên chút khổ sở.
Ánh mắt cô đặt ở trên chiếc gạt tàn trên bàn, một cái gạt tàn thật sạch sẽ, bên trong chỉ có một cái tàn thuốc do người đàn ông kia lưu lại, ai cũng nói đó là một người đàn ông tàn bạo, vô tình, một người không tim không phổi, chỉ là tận cùng bên trong là gì ai có thể biết rõ đây.
Có lẽ anh ta không thể gọi là một người đàn ông tốt, nhưng dường như anh ta đúng là một người cha tốt.
Cô có thể theo lời anh mà quên đi việc trước kia, cứ việc đi bên cạnh Cao Dật, cứ tiếp tục mơ hồ như thế có được không.
Đời người nói một câu tốt nhất là khó có thể mơ hồ, nhưng cô lại không muốn mình cứ mờ mịt như thế.
Cô ngồi trước bàn, trên đỉnh đầu có một chùm ánh sáng trắng từ đèn thủy tinh rơi xuống, làm làn da cô trắng nõn, trong suốt, nhưng cô lại có cảm giác mình giống như là một người giả.
***
Sở Luật buông con gái xuống, sau đó đem cặp sách nhỏ của con đặt lên vai. “ Nếu con không thích đi học thì bảo ba, chúng ta sẽ về nhà được không ?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn trả lời, giáo viên ở bên cạnh hơi mím môi, nào có ai dạy con thể không, người ta chỉ sợ con không đi học mà khóc lẫy, giở đủ các ngón dọa dẫm, dỗ dành, sao lại có cái kiểu giống như Sở tiên sinh được, hành động của anh chỉ có thẻ nói là khí phách, quá khí phách.
Nhìn xem người ta nói gì?
Không đi thì không đi, con gái của anh không sợ không hiểu được.
Giáo viên nắm tay Tiểu Vũ Điểm, chuẩn bị đưa bé đi vào, cái nhà trẻ này là vốn là Sở Luật mua, mấy giáo viên trước đây của nhà trẻ vẫn ở lại, cho nên ở đây Sở Luật cũng không lo lắm khi con gái ở trường, ít nhất bé sẽ không bị đói, không bị khát, cũng không sợ bị ai bắt nạt, nhưng anh vẫn không yên tâm lắm. Gia Hân nói ký ức của Tiểu Vũ Điểm đang khôi phục, vì bé còn nhỏ nên chuyện bé nhớ chắc không nhiều, nhưng nếu bé nhớ được thì chắc cũng nhớ được không ít chuyện.
Tiểu Vũ Điểm bây giờ đã đến tuổi đi nhà trẻ, bé bây giờ đã có thể nói được, so với đứa trẻ bình thường khác cũng không có gì khác nhau, nên đi nhà trẻ vẫn là tốt nhất, bé cũng muốn có cuộc sống riêng thuộc về trẻ con mà không phải lúc nào cũng ở cạnh ba để làm ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của bé.
Trẻ con cần cha mẹ, nhưng cũng cần tiếp xúc với cả thế giới bên ngoài nữa.
Nên Sở luật vẫn đưa con đi học, nhưng đúng là nếu chưa làm ba thì vĩnh viễn chẳng bao giờ hiểu được đối với người làm cha, cho con đi học hay không đi học cần bao nhiêu băn khoăn.
Con gái bảo bối của anh, trước lúc bé ba tuổi, anh chưa từng có mặt, vất vả lắm bé mới về được đến bên cạnh anh, lúc bốn tuổi lại bị người ta bắt cóc, tìm được bé trở về là lúc bé đã năm tuổi, lại đến thời gian phải học tiểu học, sau này bé có thể ở bên cạnh người cha này tính ra sẽ được bao lâu.
Tận đến khi giáo viên đã đưa Tiểu Vũ Điểm vào trong lớp, Sở Luật vẫn không muốn rời đi, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc đưa bé đến đây anh hứa là sẽ đi đón bé về. Có vài tiếng đồng hồ để làm việc anh vẫn cảm thấy thật khó đi qua.
Tới công ty, anh đi thẳng vào văn phòng, ngồi xuống không lâu, Dương Nhược Lâm đến gõ cửa.
“Mời vào.” Sở Luật mở máy tính ra, đang muốn sắp xếp công việc cho tốt, mấy ngày nữa kẻ đang được phái đi Châu Phi phơi nắng Đỗ Tĩnh Đường kia sẽ bị gọi trở về, lúc đó công việc nhẹ nhàng hơn anh sẽ có thời gian mà chăm con gái tốt hơn rồi.
Dương Nhược Lâm đi đến, đứng ở cửa có chút bất an.
“Cô Dương, nếu cô không có chuyện gì thì có thể đi, tôi rất bận.” Sở Luật không cần xem cũng biết là ai, anh đối với hương nước hoa rất mẫn cảm, trên người ai sịt nước hoa, hương vị gì, anh biết rõ, anh đột nhiên nhớ tới một phụ nữ, Lục Tiêu Họa, nước hoa của cô, giống như không có nước hoa, nhưng là dường như rất thơm, giống như một mùi hương cũ, mà mùi hương này giống như trên người Hạ Nhược Tâm.
Đồ trong tay anh rơi xuống đất, sau đó lại như không có việc gì nhặt lên.
Các cô ấy sao có thể có quan hệ gì với nhau, tất cả đều không giống nhau.
“Tổng giám đốc, tôi muốn hỏi Tiểu Vũ Điểm đâu, sao bé lại không tới?” Dương Nhược Lâm xấu hổ hỏi, cảm giác cả khuôn mặt mình đều nóng, tuy rằng da mặt cô hiện tại đã là không coi là mỏng, nhưng vẫn có chút xấu hổ và giận dữ khó nhịn.
“Cô Dương.” Sở Luật nâng mặt, ném 乃út trong tay sang một bên. “Mong cô đừng quên vai trò của cô.” Anh nhàn nhạt ra tiếng cảnh cáo. “Con gái tôi ở đâu? Dường như không có quan hệ gì với cô, tôi nhớ tôi nói rất rõ ràng, tôi nhờ gương mặt của cô để cho con gái tôi nhận mặt mẹ nó, nhưng tôi không nói là muốn cô làm mẹ của con gái tôi.”
“Nếu cô cảm thấy đãi ngộ của tôi hiện nay không đảm bảo, cô có thể từ chức, rời đi.”
Sắc mặt Dương Nhược Lâm nhanh chóng trắng bệch, cô vội vàng mở cửa, suýt nữa té ngã mà chạy ra ngoài, đến lúc ngồi tại chỗ làm việc của mình tim cô vẫn đập bùm bùm.
Cô cúi đầu, nhìn trợ lý Tiểu Trần đang không ngừng vội vàng mà trên bàn cô chẳng có đồ vật gì, chính cô cũng biết chính mình có mấy cân trọng lượng, nói trắng ra cô chính là một kiểu sinh hoạt lừa dối.
Cô có bản lĩnh gì hay không, chính cô cũng rất rõ ràng.
Cái câu rời đi kia của Sở Luật thật sự dọa cô ૮ɦếƭ khi*p, cô không dám tưởng tượng nếu rời khỏi tập đoàn Sở Thị, cô có thể làm gì, với bằng cấp và bản lĩnh như cô thì chỉ có thể đi khách sạn xin làm người phục vụ, còn tiền thuê nhà nữa, cô đã bị tiền công cao làm cho hỏng người rồi, bây giờ trở về cái thời tiền lương chỉ có mấy ngàn kia thì cô biết làm thế nào mà sống sót.
Từ sáng sớm, đối với cô đều là hoảng hốt bất an, từng giây từng phát đều thật giày vò.
Văn phòng Tổng Giám Đốc mở ra, trong lòng cô lại dâng lên một niềm hi vọng, chẳng phải Tiểu Vũ Điểm vẫn đang muốn có mẹ đấy hay sao, nhưng cô lại tính sai, cô chờ thang máy của Sở Luật dừng lại, nhưng không có gì.
Sở Luật không để một cô Dương Nhược Lâm nho nhỏ kia ở trong lòng, tuy anh cũng thích phụ nữ đẹp, nhưng đó là trước kia thôi, một gương mặt giống nhau cũng chỉ là một gương mặt, nỗi nhớ của anh không còn nữa, nhìn lại nhiều lần thì giả vẫn cứ là giả.
Anh từ lái xe đi đón con, mặc kệ anh bận việc bao nhiêu việc đón con là phải đón, nghĩ lại thì thời gian của anh cùng con cũng không nhiều lắm, trong nháy ắt con gái sẽ trưởng thành, lại sẽ bị thằng sói con nào đó ngậm mà tha đi mất thôi.
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó hỏi giáo viên “Cháu có ngoan không, có gì không quen không?”
“Vâng, cháu rất ngoan,” giáo viên vội vàng trả lời. “Bé cũng ăn được một bát cơm nhỏ và cả trái cây nữa, Sở tiên sinh cứ yên tâm thức ăn ở nhà trẻ tốt lắm, phối hợp dinh dưỡng rất tốt, bé ăn đua với các bạn nên ăn được lắm.”
Sở Luật xoa xoa đầu con gái, bế bé lên xe.
Anh cũng không biết rằng, cái nhà trẻ này trước đây anh vì con gái mình mà mua, sau đó đầu tư không ít tiền vào đồ dùng, thiết bị và giáo viên. Cho dù chỉ là một bữa cơm cũng rất chú ý, danh tiếng của nhà trẻ cũng đã tương đối nổi, bây giờ không ít gia đình có điều kiện đều muốn gửi con đến đây, cho dù học phí mỗi năm một tăng lên vẫn có không ít gia đình dựa vào đủ loại quan hệ làm cách gì cũng phải gửi con vào bằng được.
Bây giờ nhà trẻ này đã bắt đầu thu lợi nhuận về cho anh, nhưng anh cũng không để ý quá đến lợi nhuận này cho nên anh cũng không biết, chuyện mình vô tình mua nhà trẻ này tự nhiên lại làm nơi đây trở thành nhà trẻ đứng đầu ở địa phương.
Sở Luật ôm con gái, mang bé về nhà kết quả là ngay ở ngoài cửa lại gặp Dương Nhược Lâm.
Tiểu Vũ Điểm nhìn mặt Dương Nhược Lâm rất lâu, sau đó quay mặt đi.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ là mẹ đây.” Dương Nhược Lâm cười, đứng dậy muốn ôm đứa trẻ, nhưng Tiểu Vũ Điểm đối với ruột thịt sao lại không biết, đây không phải là mẹ, bé biết, không phải mẹ, chỉ là rất giống mẹ nhưng chắc chắn không phải mẹ.
Dương Nhược Lâm xấu hổ, tay giơ trong không trung mãi mà không biết phải làm sao.
Sở Luật nhàn nhạt lướt qua cô nhìn một cái, sau đó đi vào trong phòng, một lúc sau bảo mẫu bước ra, cô đứng ở cửa, không nghĩ đến việc bước thêm những bước dư thừa.
“Cô Dương, đây là khu vực tư nhân, tiên sinh không thích cho người lạ tiến vào, sau này nếu không có việc gì lớn, thì tiên sinh bảo cô không cần phải đến đây.”
Bảo mẫu nói xong, liền kéo cửa đi ra ngoài, trong miệng vẫn nói thầm, “Thật đúng là tưởng mình là bà chủ, không xem lại thân phận mình, đúng là tự khoác tiếng xấu lên người.”
Dương Nhược Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt trừ một chút màu hồng trên mặt còn có thêm một nỗi khó chịu, sợ hãi.
Đây không phải chính là qua cầu rút ván à, nhưng hình như cũng không thể nói như vậy được, Sở Luật trước đây đã nói rất rõ ràng là anh chỉ cần một gương mặt giống mẹ cho con gái, mà Tiểu Vũ Điểm cũng không có mấy lần gọi cô là mẹ, sau này Lục Tiêu Họa xuất hiện, Tiểu Vũ Điểm liền gọi cô ta là mẹ mà đâu có gọi cô.
Cô đeo túi, lấy di động mới của mình ra, cô tra lại tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn có mấy nghìn, cô phải gửi một ít về quê, để lại một ít, cần mua đồ trang sức, một ít đồ trang điểm còn lại không nhiều. Mọi thứ cần chờ đến lương tháng sau mà cô sợ rằng công việc này cũng không giữ được.
“Nhược Tâm…”
Tiếng gọi đột ngột vọng tới làm cô có chút hoảng sợ.
“Nhược Tâm, con là Nhược Tâm, con không phải đã…”
Hạ Minh Chính dụi mắt, vẫn không tin vào người đang đứng trước mắt mình là ai, đầu tiên là Hạ Dĩ Hiên ૮ɦếƭ đi sống lại, bây giờ là Hạ Nhược Tâm, chẳng lẽ người nhà họ Hạ ai cũng phải đi con đường quỷ hay sao, thật sự cô không ૮ɦếƭ à.
“Ông là…”
Dương Nhược Lâm chớp đôi mắt, Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm, cái tên này chẳng lẽ bám theo cô cả đời hay sao, chẳng biết cô giống được bao nhiêu.
Lại thêm một người nữa nhận lầm.
Sau đó không lâu, lúc cô đứng trước cửa một ngôi nhà chung cư, tâm tình của cô vô cùng phức tạp, khó hiểu.
“Ý Quân, bà xem ai tới?” Hạ Minh Chính đẩy cửa ra, nhào vào bên trong gọi.
Một người phụ nữ từ trên lầu xuống, vừa thấy mặt Dương Nhược Lâm, thần sắc lập tức
biến đổi, hai mắt đỏ ửng lên.
“Tâm Tâm, con là Tâm Tâm của mẹ?”
Bà đột ngột ôm lấy Dương Nhược Lâm: “Tâm Tâm, con đã trở lại, mẹ biết là con không ૮ɦếƭ mà, mẹ biết ngay là con vẫn còn mà…” Nước mắt lạnh lẽo thấm vào cổ Dương Nhược Lâm, làm Dương Nhược Lâm thấy rùng mình.
Cô thầm đánh giá hoàn cảnh trước mắt, nhà ở không hẳn là tiện nghi lắm nhưng người có thể ở lại đây chắc chắn cũng phải có chút phú quý, ngay ở cửa không có dép lê thừa, đoán là ở đây chỉ có hai người ở, chưa cần nghĩ đến việc khác, bán cái nhà này đi chắc cũng được không ít tiền.
Dương Nhược Lâm hận chính mình không thật sự là cái cô Hạ Nhược Tâm, nếu cô thật sự là Hạ Nhược Tâm, chỗ này không phải đã là của cô hết hay sao.
Có khi một người đã nảy sinh ý niệm tham lam, chuyện sẽ thật đáng buồn.
Người ta sẽ chôn vùi toàn bộ lương tri của mình, chỉ muốn có được thật nhiều mà không nghĩ đến phải trả giá.
“Bà là mẹ tôi?”
Cô hỏi một cách khó hiểu, đôi mắt mê man.
“Tâm Tâm, con quên cái gì phải không?” Thẩm Ý Quân lau khô nước mắt của chính mình, nhìn lại người con gái trước mắt, phát hiện hình như người này không giống Tâm Tâm của bà, nhưng bà còn luyến tiếc, lẽ nào, có lẽ nào.
“Xin lỗi…” Dương Nhược Lâm nhìn xuống mũi chân. “Tôi không nhớ rõ việc trước kia, còn gương mặt này,” cô vỗ vỗ khuôn mặt, “bác sĩ dựa vào khuôn mặt trên chứng minh thư mà sửa lại cho tôi, trước đây mặt tôi bị hủy hoại đi chút ít, khả năng là đã không còn giống trước kia.”
“Vậy con chính là Tâm Tâm của mẹ.”
Thẩm Ý Quân nhớ tới con gái đã chịu quá nhiều thương tổn nên không hoài nghi, Hạ Minh Chính thì cũng chỉ nhớ đến việc chính Hạ Dĩ Hiên đã thừa nhận từng hủy khuôn mặt của Hạ Nhược Tâm.
Cho nên, có thể giải thích tại sao được người con gái trước mắt rõ ràng là có rất nhiều điểm giống Hạ Nhược Tâm mà cũng có nhiều điểm không giống, nguyên nhân là bởi vì cô nhớ không rõ, vì cô đã mất trí nhớ.
Thẩm Ý Quân vì tìm lại được con gái đã mất mà vui mừng còn Hạ Minh Chính vì trong lòng xấu hổ nên cũng bỏ qua ánh mắt thoáng có ánh sáng nhạt lướt qua của Dương Nhược Lâm cùng với chút sung sướng trên môi.
Cô không cần nhiều lắm, thật sự là cô chỉ cần căn nhà này, nếu có căn nhà này cô có thể đưa cha mẹ mình lên đây ở, có thể cùng dương mi với anh trai chị dâu một phen, sau này nếu có mang căn phòng này bán đi, cô cả đời cũng không cần lo lắng.
Cô bây giờ cũng không nghĩ đến việc làm rõ xem mình đang phải chịu đựng cái gì, chỗ ở này, thân phận này, cơ bản là cô chẳng có cách nào từ chối được.
Cô muốn trở thành người có tiền, cô ghét cuộc sống kiếm cơm từng bữa trước đây.
Ngày hôm sau, trợ lý Tiểu Trần không thấy Dương Nhược Lâm đến.
Cô này thật đúng là tự cho mình là bà lớn, chị âm thầm nghĩ trong bụng, Lục Tiêu Họa trước đây có gia thế phía sau lớn như vậy cũng chưa từng đi trễ về sớm, hơn nữa Lục Tiêu Họa mới thực sự là người có học, tại sao hai người phụ nữ cùng ngồi mộtbàn mà lại khác nhau nhiều đến vậy.
Đương nhiên, Dương Nhược Lâm đến làm hay không với cô chẳng có sự khác biệt nào vì cô chẳng trông chờ cô nàng có thể làm được việc gì ra hồn, lại con tốn thêm thời gian nói chuyện, cô là người dựa vào thực lực mà có công việc này, không phải vì dựa vào vận khí tốt của gia đình và một cái khuôn mặt đẹp.
Sở Luật đi ra đi vào nhiều lần, một lúc sau gần như nhớ ra cái gì.
“Tiểu Trần, Dương Nhược Lâm không đến à?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc,” Tiểu Trần vội vàng đứng lên.
“Cô ấy ba ngày nay đã không đến làm.”
Sở Luật nhíu mi: “Gọi điện thoại cho cô ta một chút xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, công ty đã cấp bảo hiểm thì không phải để không.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc.” Trợ lý Tiểu Trần vội vàng lấy điện thoại cho bộ phận nhân sự như lời Sở Luật nói, công ty cấp cho mỗi nhân viên một xuất bảo hiểm, nếu nhân viên đang làm việc tại công ty mà có việc thì công ty sẽ phụ trách.
Nhưng bộ phận nhân sự cũng không nhận được đơn xin nghỉ của Dương Nhược Lâm, là cô ta tự nghỉ.
Trợ lý Tiểu trần thấy khi*p sợ, lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bấm điện thoại gọi cho Dương Nhược Lâm, mãi sau mới có người bắt máy…
Trợ lý Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi, may quá không phải xảy ra chuyện nếu không bản thân cô cũng phải chịu trách nhiệm về việc quản lý nhân sự không tốt.
“Nhược Lâm, bao giờ cô đi làm? Cô đã xin phép bộ phận nhân sự chưa đó?” Ngữ khí của cô không tốt lắm.
Lúc này Dương Nhược Lâm đang gác chân mình trên đùi một cô gái trẻ tuổi, cô này đang cẩn thận sửa móng chân cho cô.
“Đi làm?” Cô nhìn bộ móng tay mới làm xong của mình. “Tôi sẽ không trở lại làm đâu, mấy hôm nữa tôi sẽ đến công ty từ chức.” Nói xong cô cắt điện thoại, nhét cái điện thoại mới vào túi xách, dựa lưng về phía sau ghế, hưởng thụ.