Cô muốn báo ơn của anh, hiện tại ơn đã báo xong rồi, lại cái gì cũng quên mất, còn anh lại vẫn cứ muốn chuộc tội của mình.
Lục Tiêu Họa nhét giày cao gót của mình vào trong túi, nháy mắt liền cảm thấy mình rất lùn, mà Sở Luật lại càng cao, có điều chân không còn phải chịu tội nữa. Cô bước thử giày mới vài bước, xác thật rất vừa chân, không cần phải đệm gì vào, đương nhiên cũng không cần bỏ ra.
“Sở tiên sinh, tiền mua giày…” Cô lấy ví của mình ra, cái này phải gửi lại.
Sở Luật nheo lại hai mắt lạnh lẽo nhìn cô khiến Lục Tiêu Họa không dám nói tiếp, chỉ có thể cười khổ một chút, được rồi, cô đã biết, không cần trừng mắt nhìn cô.
Sở Luật cho con gái uống nước xong lại lấy một ít đồ ăn vặt, để con gái ngồi lên đùi mình ăn. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, lấy đầu mình ᴆụng nhẹ vào mặt ba một chút, Sở Luật cười cười hôn lên trán bé. Tình cảm hai cha con thật sự rất tốt.
“Mẹ, đưa Tiểu Vũ Điểm đi chơi cái kia được không?” Tiểu Vũ Điểm đã ăn no bụng, kéo tay Lục Tiêu Họa chỉ chỉ chiếc máy bay nhỏ phía trước.
“Được.” Lục Tiêu Họa hiện tại không còn sợ chạy, cô đem giày cao gót của mình để lại cho Sở đại tổng tài, sau đó rất vui vẻ đưa tiểu gia hỏa này chơi liên tiếp ba lần đi máy bay, đương nhiên khi cô từ trên máy bay xuống bé đã ngủ trong lòng cô rồi.
“Cảm ơn.” Sở Luật ôm con gái, anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho con.
“Không cần khách khí.” Lục Tiêu Họa nhận chiếc túi đựng giày cao gót của mình, cô nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ say sưa trong lòng Sở Luật, bé rất ngoan, cũng là được nuôi rất tốt, có thể thấy được sự chăm sóc tỉ mỉ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể cũng rất tốt.
“Sở tiên sinh thật là một người cha tốt.”
Người cha tốt? Sở Luật nghe được những lời này cũng không có cảm giác tự hào gì, ngược lại anh thấy bất lực, cũng có chút châm chọc.
“Cô sai rồi, tôi không phải là người cha tốt.” Anh mà là người cha tốt cái gì, người cha tốt sẽ không có chuyện chẳng quan tâm tới con gái nhiều năm như vậy, người cha tốt sao có thể bỏ mặc con tới mức sữa không có mà uống, người cha tốt sao có thể để mặc con gái với bệnh tật, người cha tốt sao có thể để con gái mất đi một quả thận, một người cha tôt sao có thể để con gái bị lừa bán…
Môi Lục Tiêu Họa khẽ giật giật, cảm giác được tâm tình Sở Luật không phải quá tốt, hơn nữa dường như đang mờ mịt như muốn Gi*t người, khiến những lời cô muốn nói ra rốt cuộc là không dám nói bậy.
Khi Lục Tiêu Họa từ trên xe đi xuống, lúc hai chân cô chạm xuống mặt đất tự nhiên lòng cô thấy trống trải, cô đưa tay ôm lấy иgự¢ không rõ đây là có chuyện gì. Cô quay đầu lại nhìn đứa bé đang ngủ liền thấy lông mi của bé rất dài, lúc này trên gương mặt trắng nõn đáng yêu kia dường như có một chút yếu ớt.
Cảm giác như chọc vào liền tan vỡ.
Vẫn chỉ là trẻ con, trẻ con cần cha mẹ che chở.
“Sở tiên sinh… tôi…” Cô nắm chặt cái túi trong tay, còn có chuyện dường như Sở luật chưa đồng ý với cô.
Sở Luật đưa tay nhìn đồng hồ của mình một chút. “Nếu cô muốn biết thì cuối tuần có thể gọi số cá nhân của tôi, tôi sẽ nói cho cô. Có điều cô cũng nên biết có một số việc kỳ thật quên mất cũng không có gì là xấu.”
Không biết đây là ý tốt nhắc nhở hay cảnh cáo của anh, nói xong anh liền lái xe rời đi.
Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn đôi giày đế bằng mình đang đi, có thể đặt hai chân lên mặt đất kỳ thật cũng là một hoại hạnh phúc. Chân đi giày cao gót thật xinh đẹp, cũng thật thướt tha, nhưng chỉ sau khi đi vào cũng chỉ có mình mới biết phía sau cái đẹp là chịu bao nhiêu đau đớn.
Giống như cô hiện tại, giày cao gót chính là cuộc sống thật sự của cô, sẽ rất đau, giày đế bằng chính là hiện tại, tuy rằng cô sẽ mất đi một số thứ, ví như chiều cao, ví như vẻ đẹp, nhưng đối với hai chân mà nói lại là bình an, lại là thoải mái.
Cô nghĩ nghĩ, lại đặt đôi giày cao gót lên mặt đất, sau đó đưa chân đi vào. Cảm giác không thoải mái ở chân khiến cô dường như không muốn bước đi, cô còn đau, những lại càng muốn mình đẹp.
Ôm 乃úp bê cũ trong lòng, cô đặt hai chân mình vào mép giường, hai chân lúc này đều sưng rộp lên.
CÔ nằm xuống, vừa rồi ngủ chưa được vài phút đã bừng tỉnh dậy, cô đưa tay của mình xoa xoa cánh tay trái, cơn đau ẩn ẩn dường như tương ứng với một ít tin tức trong mơ.
Tay cô là bị người ta đập gãy chứ không phải bị ngã.
Cô ôm chặt đầu gối của mình, khẽ lùi về phía sau, có chút sợ hãi. Chuyện trước kia có lẽ bọn họ gạt cô chỉ vì những ký ức đó quá khổ sở, cũng quá mức tàn nhẫn, như vậy cô còn muốn tiếp tục tìm, còn muốn biết không.
Cô cầm 乃úp bê lên đặt lên trên đùi mình, tay cũng nhẹ nhàng vuốt tóc 乃úp bê. “Tao nghĩ trên đời này có những thứ sẽ không bỏ tao đi được, ví như là mày, đúng không?”
Cô lầm bầm lầu bầu nói, rồi lại nằm xuống, kỳ thật cô không thấy buồn ngủ.
Thời gian lại qua đi, cô vẫn nhớ cuộc hẹn với Sở Luật, còn chưa đến giờ hẹn cô đã đến. Những gì cô đã trải qua tất cả mọi người đều biết nhưng lại không ai nguyện ý nói cho cô, cha mẹ không, Lục Cẩm Vinh sẽ không, Cao Dật lại càng không. Có lẽ Thẩm Vi biết chân tướng mọi chuyện nhưng cũng không nói, mà cô thật sự không biết Sở Luật sẽ nói cái gì cho cô.
Cô nhẹ nhàng bấm chuông, đến khi ánh sáng trước mặt bị ngăn lại, cô ngẩng đầu liền thấy gương mặt không chút biểu cảm của người đàn ông kia. Anh không mấy khi cười bởi vì khóe mắt dường như không có hoa văn gì, anh cũng không thích nói chuyện, khóe môi từ trước đến nay vẫn thẳng băng.
“Sở tiên sinh muốn uống gì?”
Cô lên tinh thần, cố gắng nở ra một nụ cười nhưng lại phát hiện mình đang đối diện với một cục đá, cô đang ngu ngốc cười với một cục đá làm cái gì.
“Một ly nước trái cây, tôi lái xe.” Sở Luật nói với người hầu bên cạnh, muốn một ly nước trái cây, vẫn là vị dâu tây.
Một người đàn ông lại thích loại đồ uống này, cũng thật sự là…
“Con gái của tôi thích.” Giống như biết Lục Tiêu Họa đang thắc mắc Sở Luật liền giải thích, anh đặt tay lên mặt bàn, ngón trỏ khẽ nâng lên sau đó gõ nhẹ xuống bàn.
“Lục tiểu thư muốn nghe cái gì?” Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ. “Chúng ta chỉ có nửa giờ, tôi có một cuộc họp.”
Thật đúng là bận rộn, Lục Tiêu Họa đương nhiên cũng không nghĩ sẽ lấy nhiều thời gian của Sở Luật, bọn họ không phải đang tâm sự, có thể nói là bọn họ đang giao dịch, đang buôn bán.
“Mọi thứ Sở tiên sinh biết đều có thể nói cho tôi được không?” Cô chờ mong hỏi, đương nhiên sau khi hỏi xong liền không khỏi xấu hổ, chỉ có nửa giờ không biết có nói hết được hay không.
“Có thể.” Sở Luật đếm thời gian. “Còn hai mươi chín phút.”
Anh lại nửa ngày không nói gì, mà Lục Tiêu Họa cũng mặc niệm thời gian trong lòng, chỉ còn hai mươi tám phút.
Sau đó không lâu nước dâu tây của Sở Luật được bưng lên, anh cầm chiếc ly chậm rãi uống.
Chỉ còn hai mươi sáu phút, Lục Tiêu Họa than một tiếng, cô thật sự cảm giác cùng Sở Luật nói về cuộc đời là một loại tra tấn, ngươi vĩnh viễn không thể biết tâm tư của anh ta đang ở nơi nào nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Sở Luật buông ly xuống, ngón trỏ lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
“Chín tháng trước Lục tiểu thư vào công ty của tôi…”
Lục Tiêu Họa thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng bắt đầu chủ đề chính.
Sở Luật nói còn Lục Tiêu Họa nghe, giọng anh rất êm tai chứa sự trầm ổn ưu nhã như tiếng đàn cổ, giọng cao thấp cùng trật tự rõ ràng, dùng từ cẩn thận, cũng không thêm nhiều những câu vô nghĩa. Những chuyện cô làm trước kia được anh nói hết ra như báo cáo, vẫn không có một tia cảm giác nào trong kí ức nhưng Lục Tiêu Họa nghe lại rất rõ ràng.
“Đây là mọi chuyện tôi biết.” Sở Luật lại bưng ly lên uống một ngụm nước trái cây bên trong, anh nhìn đồng hồ, mười phút, bây giờ còn có mười phút.
“Nếu Lục tiểu thư còn cần hỏi gì thì hỏi nhanh, chúng ta chỉ còn mười phút.”
Lục Tiêu Họa cười khổ, đây là bố thí sao.
“Cảm ơn, không cần.” Cô cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa chiếc ly thủy tinh. Cô thấy người đàn ông kia đứng lên, cô biết đã đến giờ anh ta phải đi.
Cô vén lại tóc bên tai, đây là động tác theo bản năng nhưng lại không biết thân thể người đàn ông kia khẽ khựng lại một chút.
Động tác này giống như rất quen thuộc, Hạ Nhược Tâm ngày xưa thích làm nhất, bởi vì tóc cô rất ngắn, lúc mới dài luôn bị che mất mắt cô cho nên cô luôn có thói quen làm động tác này, người bình thường dùng tay phải mà cô lại luôn dùng tay trái, có khi còn thuận đường sẽ miết vành tai một chút. Động tác như vậy anh rất rất sâu, cũng là đặc điểm lớn nhất của Hạ Nhược Tâm.
Mỗi thói quen của cô anh đều nhớ, tốt hay xấu anh đều không quên, bằng không cũng không có khả năng tạo ra một Hạ Nhược Tâm giả. Có điều giả chính là giả, vĩnh viễn không có khả năng trở thành thật sự nhưng cô gái trước mắt này lại cho anh một cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
Anh xoay người nhanh rời đi, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Đây là người Lục gia, sẽ không có quan hệ gì với Hạ Nhược Tâm cả, cho dù có quan hệ cũng chỉ là một lần ơn cứu mạng, những gì cô ấy cần biết anh đã nói, mà anh làm cũng chỉ vì điều Tiểu Vũ Điểm thích.
Tiểu Vũ Điểm thích người phụ nữ này, như vậy điều đầu tiên anh làm là đồng ý mọi chuyện với cô ta.
***
“Ba, chúng ta đi tìm mẹ được không?” Tiểu Vũ Điểm bò lên chân ba, cái miệng hơi mếu máo nói.
“Được.” Tiểu Vũ Điểm bế con gái lên, một đống tài liệu trên bàn coi như không thấy, hiện tại trong lòng anh chỉ có con gái, cái khác anh đều có thể gạt sang một bên.
Khi sở Luật ôm con gái ra Dương Nhược Lâm liền đứng lên vươn tay muốn đón đứa bé, nhưng Tiểu Vũ Điểm xoay mặt đi không để ý tới Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm xấu hổ tay vẫn để trong không trung, thư ký tiểu Trần ngồi bên cạnh vui sướng cười khi người gặp họa.
Người a, vẫn không nên lòng tham không đáy như vậy. Trước kia chỉ muốn công việc, muốn một nơi có thể ở không cần trả tiền, hiện tại thì sao, còn muốn vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị sao.
Tổng giám đốc đã tính cả đời góa vợ, không có khả năng sẽ lại cưới vợ sinh con, anh đã đem mọi thời gian của mình đặt lên trên người con gái, sẽ không có thời gian chú ý người phụ nữ khác.
Nhưng cũng có thể nói không chừng, thư ký Tiểu Trần khẽ di chuyển 乃út trong tay, có lẽ một ngày luẩn quẩn trong lòng nào đó tổng giám đốc lại thật sự muốn cưới về một người mẹ cho tiểu công chúa.
Cũng không biết chuyện tốt như vậy có thể đến với Dương Nhược Lâm không.
Ầy… nếu có cơ hội thì nắm chắc đi.
Sở Luật ôm con gái lên xe, xe di chuyển một hồi liền đến một nhà hàng. Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt rất giống ba, vừa thấy người phụ nữ bên trong liền giãy giụa tụt xuống, bước chân lon ton chạy tới.
“Mẹ…”
Lục Tiêu Họa vừa thấy bé cũng thật sự có niềm vui nho nhỏ.
Cô vươn tay đón bé, đứa bé xinh đẹp như vậy sao có thể có người không thích.
“Đúng rồi.” Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm. “Cái này cho bé con ăn.”
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt.
“Mẹ, làm phép biến.”
“Làm phép?” Lục Tiêu Họa đều cảm giác mình không theo kịp suy nghĩ của bé, làm phép, nơi nào có phép, cô sẽ làm phép gì, cô thật sự không phải phù thủy a.
Cô đành thu viên kẹo lại, sau đó đặt lên miệng mình giả vờ ăn, sau đó lại đổi viên kẹo từ tay trái sang tay phải, loại xiếc này có lẽ cũng chỉ có trẻ con như vậy mới có thể tin.
Trên đời này sao có thể có phép thuật, kia đều là dùng để nói dối trẻ con nhưng trẻ con lại rất thích.
Cô vươn tay đưa tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm: “Xem đây, lại có một cái.”
Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cầm lấy viên kẹo, thỏa mãn lột giấy ra rồi đưa vào miệng mình, chân bé đi giày nhỏ đung đưa trong không trung.
Sở Luật đã đi tới, ngồi xuống.
“Chào anh, Sở tiên sinh.” Lục Tiêu Họa chào hỏi với anh, nhưng không biết vì điều gì cô cảm thấy có vài phần xấu hổ. Hơn nữa những gì Sở Luật nói đó cô không hề nhớ gì, đúng vậy, cô nghe vào đúng như lời nói của Thẩm Vi, cô không nhớ rõ cho nên chỉ giống như được nghe một câu chuyện, nghe một chuyện cũ của người khác, mà chuyện như vậy không hề khiến cô cảm thấy gì, cũng không khiến trái tim cô cảm nhận được gì.
Không khiến cô chấn động, cũng không khiến cô đau xót.
“Chào cô.” Sở Luật nhàn nhạt nói ra hai chữ, đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi người con gái nhưng Lục Tiêu Họa luôn có cảm giác người đàn ông này đang nhìn mình, kỳ thật cô biết rõ trong mắt Sở Luật là người khác, chính là con gái anh ta, nhưng cho dù là như vậy cô vẫn cứ có cảm giác, phải, cảm giác rất xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng sửa lại tóc cho bé: “Sở tiên sinh đã làm tóc cho bé à, có thể trang điểm cho con gái đẹp như vậy thật đúng không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được.”
“Ừ.” Sở Luật tiếp thu lời khen tặng. “Có tiền liền đẹp, đưa bé đi tạo kiểu, mỗi lần một vạn.”
Lục Tiêu Họa cũng không biết là nên xấu hổ hay dở khóc dở cười, người đàn ông này dường như có chút quá thành thật, nhưng cô biết Sở Luật giống anh trai cô, kỳ thật đều là vì đạt được điều mình muốn mà không cần chú ý tới người khác.
Người như vậy không thể gọi là thành thật, phải là đáng sợ, tàn nhẫn, độc ác mới là từ thích hợp.
Lục Tiêu Họa cũng lần đầu tiên biết hóa ra cô có duyên với trẻ con như vậy, cô có thể chơi rất vui với trẻ con, đặc biệt là tiểu công chúa Sở gia. Cô thật sự không cần có tính toán gì, tâm tư trẻ nhỏ rất thuần túy, chỉ cần đối xử tốt với bé là bé có thể cảm nhận được.
“Mẹ, tay bẩn.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, trên bàn tay quả nhiên dính một ít bẩn cần phải làm sạch.
Mà câu ‘mẹ’ này đứa nhỏ là vô tâm nhưng vào tai Lục Tiêu Họa lại khiến cô thấy xấu hổ.
“Sở tiên sinh không đi cùng sao?” Lục Tiêu Họa hỏi Sở Luật.
Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt, miệng cũng cong lên, không biết là cười hay châm chọc: “Lục tiểu thư bảo tôi vào toilet nữ hay cô vào toilet nam?”
Lục Tiêu Họa bị nghẹn không thể nói gì.
Cho nên nói Sở Luật người đàn ông này thật sự là rất ác liệt, có đúng không?
Cô kéo tay Tiểu Vũ Điểm chuẩn bị đi, kết quả lại quay đầu lại: “Sở tiên sinh có thể yên tâm không sợ tôi bắt cóc con gái anh sao?” Người đàn ông này coi con gái như bảo bối, thật sự không sợ cô sẽ đem bắt cóc đứa nhỏ này sao, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, có thể bán được nhiều tiền.
“Lục gia không thiếu tiền.” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, thừa dịp không có trẻ ở đây hút một điếu.
Được rồi, Lục Tiêu Họa đầu hàng.
Cô nắm tay Tiểu Vũ Điểm đưa bé vào toilet.
“Mẹ, muốn đi tiểu.” Tiểu Vũ Điểm lại kéo tay Lục Tiêu Họa, mà Lục Tiêu Họa cũng không thấy mình bị mất kiên nhẫn, tuy rằng không phải con gái mình nhưng cô rất thích, đứa bé đáng yêu như vậy sao có thể có người không thích.
Cô đưa bé vào WC, rửa sạch tay cho bé, nhà hàng sang trọng đúng là tốt, ngay cả vòi nước trong WC cũng có nước nóng lạnh. Tiểu Vũ Điểm vươn tay, tò mò lôi từ cổ Lục Tiêu Họa một chiếc dây màu hồng, mà dưới dây mang theo một tấm thẻ gỗ đã cũ kĩ.
Bé nghển cổ, tay cũng nắm thật chặt tấm gỗ.
“Cháu thích à?” Lục Tiêu Họa xoa xoa đầu đứa nhỏ này hỏi.
“Vâng, thích.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. “Tiểu Vũ Điểm rất thích.”
Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, liền lấy tháo tấm bùa hộ thân trên cổ xuống đeo vào cổ cho Tiểu Vũ Điểm. Cô cảm giác được tấm bùa bảo vệ này với cô mà nói có ý nghĩa đặc biệt, hẳn là rất trân quý, đây là từ trước khi cô mất trí nhớ cũng đã đeo trên người, hơn nữa cũng đã đeo rất lâu. Có điều cô vẫn nguyện ý đưa cho Tiểu Vũ Điểm.
“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm sờ sờ tấm bùa trên cổ, sau đó vươn tay ra.
Lục Tiêu Họa nắm lấy tay bé, không biết vì cái gì иgự¢ cô lại tuôn trào cảm xúc, giống như không kìm được trào ra.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ cổ mình, đem cái bùa hộ thân kia nhét vào trong áo, lúc này mới yên tâm rồi vui vẻ đi theo Lục Tiêu Họa ra ngoài.
Sở Luật dụi tắt nửa điếu thuốc ném vào gạt tàn, anh chưa bao giờ hút thuốc ở trước mặt con gái, cũng sẽ không để con gái ngửi khói thuốc của người khác, cho nên chỉ cần nơi nào có con gái anh thì người khác đừng nghĩ tới việc hút thuốc dù chỉ một điếu.
Lúc này một bồi bàn đang đi tới, kết quả không biết vì sao chân bị vấp, trên tay lại đang bê một bát canh nóng ngã về phía Lục Tiêu Họa đang đi tới.
Lục Tiêu Họa theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ, cũng dùng cơ thể mình che cho bé, nếu bát canh này bị đổ tới nhất định sẽ hắt trên lưng cô, có lẽ sẽ khiến cô bị bỏng không ít.
Cô thật sự cũng không nghĩ nhiều, đây là một loại bản năng, một loại bản năng ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới.
Rồi sau đó ‘bịch’ một tiếng, có cái gì đó ngã ở trên mặt đất, cô cũng không khỏi sửng sốt theo, tay cô bỏng rát, có canh bắn lên mu bàn tay nhưng lại không có cảm giác gì khác.
Cô ôm đứa nhỏ chặt hơn, đau đớn dự tính không đến, cô xoay người liền thấy ánh sáng phía trước đã bị chắn.
“Sở Luật…” Lục Tiêu Họa khẽ nói. Sở Luật mặt không biểu tình đứng chắn trước mặt cô, bát canh đã bắn lên người anh, lúc này đôi mắt của anh âm u dị thường giống như không có cảm giác gì, cũng giống như đây không phải canh nóng mà là nước ấm, nhưng Lục Tiêu Họa biết độ nóng của loại canh này cao như thế nào, trên mu bàn tay của cô vẫn ê ẩm, những chỗ bị canh bắn vào đã muốn nổi bỏng nước.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm thấy bộ dáng chật vật của Sở Luật liền khóc òa.
“Đừng khóc, bảo bảo.” Sở Luật nở nụ cười, vươn tay đưa lên má con gái. “Giống như bị mưa xối thôi, ba không đau, đừng sợ.”
Tiểu Vũ Điểm thút tha thút thít, bé dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy ngón tay ba, không biết được cánh tay của ba bé lúc này hơi hơi run rẩy.
Người là da là thịt, sao có thể không đau.
Đau là một cách phản ứng tự bảo vệ của bản thân.
Lục Tiêu Họa bế Tiểu Vũ Điểm lên, lông mi cô rũ xuống, vết bỏng trên mu bàn tay vẫn nóng rát.
Trên mặt đấy đầy mảnh nhỏ cùng canh nóng, canh này mới nấu xong nên nhiệt độ còn rất cao, nếu bị bỏng đến người e là phải bị toạc da.
Bồi bàn sợ hãi, anh ta vừa nhìn thấy hai mắt tối tăm của Sở Luật, hai chân cũng như hết sức lực mà khụy xuống, cứ như vậy ngã ra đất. Nhà hàng này rất đắt đỏ, có thể vào nơi này ăn uống đều không phải là người thường, mà loại người này cái không thiếu nhất chính là tiền, đặc biệt là người đàn ông trước mặt. Anh mặc một thân âu phục, khí độ bức người, mặc kệ ở phương diện nào cũng thấy là một người rất thành công, loại người này sao có thể dễ dàng bỏ qua việc này, bát canh dường như đổ toàn bộ lên lưng anh khiến lưng ướt một mảng lớn. Từ quần áo bên ngoài không nhận ra được điều gì nhưng bồi bàn biết người đàn ông này bị bỏng nặng, liền tính là bồi thường tiền thì anh cũng không có nhiều tiền như vậy để đưa cho người ta, hơn nữa nếu người ta không muốn tiền thì phải làm sao bây giờ.
Giám đốc nhà hàng biết chuyện vội vàng đi tới, vừa thấy Sở Luật trái tim như bị rớt ra ngoài.
Như thế nào không phải ai khác mà lại là người này, cho dù có đem cả nhà hàng bồi thường cho người ta thì cũng phải nhìn xem người ta có nguyện ý hay không.
“Sở tiên sinh, thật xin lỗi, là chúng tôi không đúng. Mọi trách nhiệm nhà hàng chúng tôi sẽ gánh vác.” Giám đốc vội vàng tiến đến xin lỗi, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, đây tuyệt đối là sợ hãi.
Sở Luật đứng thẳng người lên, tuy rằng lưng đang đau như bị xé rách thịt nhưng hiện tại lại là may mắn khi bát canh không đổ vào con gái anh, bởi lúc ấy con gái anh đứng gần như vậy, nếu không phải Lục Tiêu Họa bế Tiểu Vũ Điểm lên còn không biết con gái anh sẽ bị bỏng thành bộ dạng gì, cho dù là một giọt cũng có thể khiến bé bị rộp nước.
“Xin lỗi?” Anh cười lạnh. “Anh xin lỗi thì có lợi ích gì? Anh có biết nhân viên của anh vừa rồi suýt chút nữa khiến con gái tôi bị bỏng?”
Giọng anh lạnh băng, từng câu từng chữ đều như nện vào người giám đốc nhà hàng.
Tiểu Vũ Điểm cắn tay của mình, cũng đã biểu xảy ra chuyện, thỉnh thoảng bé sụt sịt mũi, đem mặt mình chôn ở trong lòng Lục Tiêu Họa, tuy rằng có hai người lớn che chở cho bé nhưng bé vẫn thấy sợ hãi.
“Sở tiên sinh…” Hiện tại toàn thân giám đốc nhà hàng mồ hôi lạnh đã đổ ra như suối, anh biết việc này sợ không xong được.
Lục Tiêu Họa ôm chặt bé lại, sau đó cầm lấy túi xách của mình.
“Sở tiên sinh, trước hết chúng ta đi bệnh viện đã, vết thương của anh cần điều trị, hơn nữa bé cũng đang sợ hãi.”
Sở Luật quay đầu lại liền thấy Lục Tiêu Họa đang ôm chặt con gái mình, trên tay Lục Tiêu Họa cũng bị bỏng đỏ ửng đã rộp lên, bọn họ suýt chút nữa đã bị canh này nấu chín.
***
Đau… Rộp nước trên tay Lục Tiêu Họa bị chọc vỡ, đã được bôi thuốc tốt nhất. Cô không thấy được vết thương của Sở Luật như thế nào nhưng chắc chắn so với cô nặng hơn nhiều, có lẽ còn phải nằm viện.
Hiện tại cô cũng không dám tưởng tượng, nếu bát canh kia đổ lên người tiểu gia hỏa thì sẽ thế nào, thật sự sẽ đem đứa nhỏ nấu chín.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm thò đầu ngoài cửa vào nói nhỏ, mặt bé đỏ hồng vì khóc. Y tá ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, Lục tiểu thư. Đứa nhỏ này vẫn luôn nói muốn ba, muốn mẹ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lục Tiêu Họa đứng lên đi tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, sau đó nắm lấy tay bé. “Bé không sao chứ?” Cô hỏi y tá, sợ người đứa nhỏ này cũng bị canh bắn vào.
“Yên tâm đi, Lục tiểu thư, không có việc gì. Bé rất tốt, không bị thương tổn chút nào.” Y tá trấn an Lục Tiêu Họa. “Có điều vị Sở tiên sinh kia bị bỏng rất nghiêm trọng.” Cô không dám nói khi rạch áo ra đã thấy da bị toạc ra huyết nhục mơ hồ, mà vị Sở tiên sinh kia lại cũng không hừ ngay cả một tiếng khiến người khác thật sự cho rằng anh không có gì là đau đớn.
“Anh ấy không sao chứ?” Lục Tiêu Họa nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm, có chút lo lắng hỏi. Rốt cuộc nếu không phải anh thì có lẽ người bị bỏng chính là cô, cô lại như thiếu nợ anh một lần.
“Không tốt lắm.” Y tá cũng không biết quá rõ ràng, cụ thể thế nào còn chờ bác sĩ chẩn đoán xong.
Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống sửa lại mái tóc đang rối loạn của Tiểu Vũ Điểm. Tóc bé rất mềm, không biết được thừa hưởng từ ai nhưng ba của bé tóc giống như con nhím, từng sợi từng sợi cứng ngắc, đầu tóc người đàn ông này cũng như tính anh, thô cứng như muốn đâm người.
“Bảo bảo, ba bị bệnh, nhớ đừng chạm vào lưng ba. Bảo bảo lớn rồi, hiểu chuyện đúng không?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu, mũi vẫn sụt sịt, thỉnh thoảng rơi nước mắt khổ sở, mà Lục Tiêu Họa lại không biết phải làm như nào mới dỗ bé được.
“Sở tiên sinh, vết thương này cần phải nằm viện theo dõi.” Bác sĩ đã bôi cho Sở Luật thuốc tốt nhất. “Vết bỏng này rất nghiêm trọng cần phải nằm viện điều trị, bằng không rất dễ nhiễm trùng.”
“Không cần.” Sở Luật nhìn đồng hồ, một hồi còn phải về họp, không có nhiều thời gian ở bệnh viện như vậy. Hơn nữa trong nhà còn có Gia Hân Bảo, cứ về nhà rồi tính. Đặc biệt anh không yên tâm nhất chính là Tiểu Vũ Điểm, nếu anh nằm viện thì bé sẽ phải làm sao bây giờ. Để bé ở đâu anh cũng không yên tâm, anh sợ, anh thật sự sợ con gái anh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có đặt bên cạnh mình anh mới có cảm giác an toàn.
Bác sĩ thấy Sở Luật kiên định cũng chỉ có thể đồng ý, ông kê một đống thuốc, nói những việc cần chú ý rồi khám lại cho Sở Luật một lần nữa.
Khi anh đi ra đã dường như chưa từng chịu thương.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy anh đến liền vội vàng chạy tới nhưng không giống như mọi khi là sẽ vươn tay ôm ba.
“Sao vậy, con quên ba rồi sao?” Sở Luật ngồi xổm người xuống đưa tay đặt lên má con gái, thấy con gái không bị thương ở đâu là anh cũng yên tâm rồi.
“Ba đau không?” Tiểu Vũ Điểm vẫn sụt sịt, biết ba bị thương rất đau, bé bị trầy da một chút đã muốn khóc, nhất định ba đã khóc thầm.
“Ba không đau.” Sở Luật đứng lên nắm chặt tay con gái, anh biết tình hình thân thể của mình cho nên không bế bé lên.
“Cảm ơn cô, Lục tiểu thư.” Sở Luật đã thấy tay của Lục Tiêu Họa bị quấn băng gạc, chỉ sợ vết thương này cũng không phải chỉ có một chỗ. Mà anh không dám tưởng tượng nếu bát canh đó đều đổ lên người Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ.
“Là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Lục Tiêu Họa vội vàng giấu mu bàn tay ra phía sau lưng, cảm giác vết thương này như rất làm ra vẻ. Cô vốn dĩ không có vấn đề lớn gì, là bác sĩ quá cẩn thận một hai phải băng tay cô lại như móng heo, bị nặng chính là Sở Luật, toàn bộ phần lưng anh không biết đã bị bỏng thành cái gì?
“Sở tiên sinh, anh không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi. Sắc mặt người đàn ông này hiện tại vô cùng bình thường, nếu không phải chính mắt cô thấy có lẽ cũng không thể biết được trên người anh có vết thương. Rốt cuộc anh ta có sức chịu đựng lớn như nào mà ngay cả một tiếng hừ cũng không có, là vì, cô cúi đầu nhìn đứa bé đang nắm chặt tay ba mình, là vì bé đi?
“Không sao.” Sở Luật nắm chặt tay con gái. “Lục tiểu thư, tôi đưa cô về, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm.” Anh cảm giác lưng mình có chút đau, lúc về phải tiêm mới được.
“Không cần, anh như vậy…” Lục Tiêu Họa vẫn cảm thấy anh không lái xe thì tốt hơn. “Tôi tự về được, tốt nhất Lục tiên sinh cũng gọi tài xế đến đây.”
“Cảm ơn.” Sở Luật xoa xoa đầu con gái. “Bảo bảo, chào dì đi.”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vẫy vẫy tay.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Bé ngẩng mặt lên, sau đó tay bé lại nắm chặt lấy tay ba, đầu bé cũng dựa vào cổ ba, có chút ánh sáng hiền dịu chiếu trên người hai cha con sống nương tựa lẫn nhau khiến người ta cảm thấy chua xót.
Sở Luật chờ Lục Tiêu Họa rời đi, sau đó liền vươn tay muốn bế Tiểu Vũ Điểm nhưng Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu không cho ba ôm.
“Sao vậy, ghét ba rồi sao?” Lưng Sở Luật lại truyền đến một trận đau đớn nhưng trên mặt anh vẫn không lộ vẻ khác lạ gì.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Mẹ nói ba bị đau, Tiểu Vũ Điểm không thể để ba ôm.”
Sở Luật nắm lấy tay con: “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Anh cầm lấy quần áo bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay con gái. Anh vốn muốn tự lái xe về nhà nhưng lợi nghĩ tới lời Lục Tiêu Họa nói, cuối cùng vẫn gọi tài xế của nhà đến, còn cả Gia Hân Bảo nữa, anh về tới nhà thì Gia Hân Bảo có lẽ cũng đến, thân thể của anh trong lòng anh hiểu rất rõ.
Về đến nhà, anh đem con gái giao cho bảo mẫu.
Tiểu Vũ Điểm thấy Gia Hân Bảo tới liền biết ba lại đau, bé sụt sịt mũi thương ba khiến bảo mẫu đưa bé ra chỗ khác chơi.
Sở Luật ϲởí áօ mình ra, lộ ra phần lưng lúc này đã được quấn băng cẩn thận, một mùi thuốc nồng đặc tràn ngập khắp phòng. Gia Hân Bảo tiến tới kiểm tra một chút.
“Sao lại bị nặng như vậy?” Tuy anh không mở băng gạc ra nhưng có thể từ cách quấn băng cùng thuốc trên lưng là có thể đoán được độ nghiêm trọng, hơn nửa bả vài cùng phần lưng của Sở Luật bị bỏng rất nặng.
“Bị canh nóng.” Sở Luật không để ý vết thương của mình. “Có thể đi làm không?” Anh hỏi Gia Hân Bảo, công ty rất nhiều việc anh không bỏ được.
“Được, không có vấn đề gì lớn.” Gia Hân Bảo nhìn thuốc bệnh viện kê cho Sở Luật. “Đi làm thì không có vấn đề gì, nhưng phải tiêm kháng sinh mấy ngày, bằng không bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”
“Phiền cậu rồi.” Sở Luật cũng không cự tuyệt chuyện tiêm, anh cũng biết rõ bị nhiễm trùng sẽ có hậu quả gì, rốt cuộc đây là bị bỏng, còn chuyện nhà hàng kia thì hiện tại không vội.
Gia Hân Bảo rất nhanh, khi nói chuyện cũng đã tiêm cho anh. Sở Luật lấy điện thoại gọi cho thư ký Tiểu Trần.
“Thư ký Tiểu Trần, phiền cô mang các tài liệu công việc đưa đến nhà tôi, phải, toàn bộ.”
Thư ký Tiểu Trần buông điện thoại xuống đi vào văn phòng tổng giám đốc, lúc đi ra đã mang theo một đống giấy tờ, cô lấy áo khoác của mình liền phải đi ra ngoài.
“Tiểu Trần, cô đi đâu?” Dương Nhược Lâm vội vàng đứng lên, trực giác cho biết thư ký Tiểu Trần đi tìm Sở Luật.
“Tôi mang tài liệu cho tổng giám đốc.” Thư ký Tiểu Trần cũng không giấu giếm. “Tôi đang vội, không có thời gian nói chuyện.” Nói xong cô liền đi nhanh tới thang máy.
Dương Nhược Lâm vội vàng đi theo, cũng ôm bớt tài liệu trong tay thư ký Tiểu Trần: “Nhiều như vậy cô đi lại cũng không tiện, để tôi mang giúp.”
“Không phải còn chưa hết giờ sao, như vậy không tốt, có lẽ cô sẽ bị trừ lương.” Thư ký Tiểu Trần cười như không cười, nói. Tay cô cũng cầm lại tài liệu trong tay Dương Nhược Lâm, Dương Nhược Lâm đang đứng đờ như vừa bị ăn một cái tát.
Tiểu Trần ôm chặt tài liệu trong lòng: “Cảm ơn cô. Nhưng tài liệu này tôi phải tự đưa đến, tổng giám đốc bảo tôi phải đưa đến, cô hẳn biết tính tình tổng giám đốc, anh ấy rất bảo thủ, cũng thích người đúng giờ, đương nhiên càng thích nhân viên biết nghe lời.”
Cô nhấn mạnh hai chữ ‘nghe lời’ này đương nhiên là muốn nói cho Dương Nhược Lâm, đúng vậy, muốn sống tốt ở nơi này phải biết nghe lời, đấy chính là lẽ sống duy nhất, bảo ngươi đi về phía đông ngươi không cần nghĩ về hướng tây, bởi ngươi là nhân viên chứ không phải ông chủ.
Dương Nhược Lâm nắm chặt tay bên cạnh người, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn thư ký Tiểu Trần đi ra ngoài, còn cô một mình ở nơi này ăn không rồi ngồi ngây ngốc cả ngày.
Đúng vậy, cô có tiền lương rất cao, cũng muốn nghe lời, nhưng cô là người chứ không phải chó.
Cô tức giận giẫm mạnh hai chân, kết quả suýt chút nữa làm rơi cả gót giày cao gót.
***
Khi thư ký Tiểu Trần tới đã là nửa giờ sau, cô gõ cửa, bảo mẫu vội vàng tới mở cửa.
“Tiên sinh, thư ký của ngài tới.” Bảo mẫu nói vọng vào, mà thư ký Tiểu Trần đã ôm một chồng tài liệu đến.
“Bảo cô ấy vào đi.” Giọng Sở Luật từ trong phòng vọng ra.
Mở cửa ra, thư ký Tiểu Trần vừa thấy tình huống của ông chủ liền khi*p sợ.
Lúc này Sở Luật đang ngồi nghiêng người, tay của anh còn đang cắm ống truyền dịch, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong lòng bé đang ôm một túi đồ ăn vặt, bé đang ăn, thỉnh thoảng đút một miếng cho ba.
“Tổng giám đốc, tài liệu anh cần ạ.” Thư ký Tiểu Trần đem tài liệu đặt ở trên bàn, cũng không dám nhiều chuyện hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nhớ kĩ công việc sắp tới Sở Luật giao là được.
“Cuộc họp đầu giờ chiều mai vẫn họp bình thường, cô bảo các phòng ban chuẩn bị một chút.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, Tiểu Vũ Điểm đang chăm sóc cho ba, bé đem chăn trên người ba kéo một ít, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba, đôi mắt giống hệt mắt ba đang mở to.
“Tôi hiểu ạ.” Thư ký Tiểu Trần nhớ kĩ.
“Nếu không có chuyện gì cô có thể đi rồi, cũng sắp hết giờ làm.” Sở Luật nâng cánh tay một chút xem đồng hồ, quả nhiên đã sắp 5 giờ.
“Cảm ơn tổng giám đốc.” Thư ký Tiểu Trần cúi người chào Sở Luật rồi đi ra. Cô quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng lại, không biết việc này nếu như bị Dương Nhược Lâm kia biết thì chắc cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội xum xoe đâu.