Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 228

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cao Dật lắc đầu: “Tôi không biết, thông thường tình huống này với trẻ con chỉ có thể đợi bé lớn lên sẽ tốt hơn, cũng có lẽ sẽ bởi vì sự kích thích nào đó lại tốt hơn.”
“Vậy…” Tay Lục Cẩm Vinh gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Anh định sẽ làm gì?”
“Từ bỏ em gái tôi hay từ bỏ Tiểu Vũ Điểm?”
Mà vấn đề này Cao Dật không trả lời được, anh sẽ thể không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa hiện tại Nhược Tâm rất tốt, cuộc sống của cô rất giản đơn, cô làm điều cô thích, cô có cha mẹ yêu thương mình, có anh trai lo lắng cho mình, còn có một người yêu rất yêu thương cô – là anh, tương lai về sau sẽ là vợ chồng. Cuộc sống như vậy rất nhiều người muốn có mà không được.
Bọn họ không thể phá hỏng cuộc sống bình yên của cô, không thể đẩy cô vào những khó khăn trong quá khứ, lạc mất con, gương mặt bị hủy hoại, bị thương tổn, thậm chí là đã ૮ɦếƭ. Cho dù Tiểu Vũ Điểm vẫn còn sống thì những ký ức cùng quá khứ đó vẫn quá nhiều tàn khốc, bọn họ thật đúng nguyện ý không để cô lại phải tiếp nhận lại không?
Cao Dật không biết, mà Lục Cẩm Vinh cũng không biết.
“Vấn đề này tùy anh.” Lục Cẩm Vinh vươn tay vỗ vỗ bả vai Cao Dật.
Nếu nói rối rắm nhất thì chính là Cao Dật, mà mất mát nhiều nhất có lẽ cũng chính là anh.
***
Bỗng nhiên bức màn cửa sổ bị thổi lên, từng đóa hoa cúc chớm nở nhợt nhạt đa dạng tươi mát lọt vào trong tầm mắt lịch sự tao nhã, đây là nơi cô thích ngồi nhất, là cuộc sống cô thích nhất, đơn giản một ít, đơn thuần một ít, cô đã không muốn nhớ lại những ký ức cô đã quên đi.
Lục Tiêu Họa đặt cái bát xuống mặt đất, cô ngồi xuống, sau một hồi công phu Charlie liền chạy tới, phía sau còn có một khách quý đi theo, hai chú chó như hình với bóng, nhưng thật đáng tiếc, chúng nó chỉ có thể là huynh đệ chứ không thể làm vợ chồng, hai chú chó đều là chó đực.
Charlie dùng miệng đẩy đẩy bát cơm của mình về phía trước, khách quý còn lại không khách khí liền ăn, Charlie chờ khách quý ăn xong rồi mới vùi đầu mình vào ăn, không hổ là được Lục Cẩm Vinh dạy dỗ, một chú chó cũng rất có nghĩa khí.
A, đúng rồi, Lục Tiêu Họa chợt nghĩ tới hôm nay người giúp việc Philippine nấu thịt bò có bỏ ra một bộ xương cốt, đây là thứ Charlie thích ăn nhất.
Cô đi lấy phần xương đem tới, Charlie đã ngoan ngoãn ngồi xuống, cái đuôi thỉnh thoảng cong lên vẫy vẫy chờ xương.
“Gâu…” Nó kêu.
Khách quý bên người nó cũng sủa tiêng một tiếng.
Lục Tiêu Họa đem phần xương đặt xuống mặt đất, tiểu khách quý chạy tới trước liền chuẩn bị gặm một dầu xương, khúc xương rất lớn, đương nhiên thịt trên đó cũng còn nhiều, đối với loài chó thì đây là đồ ăn chúng thích nhất, cũng là món đồ chơi tốt nhất.
Khách quý vừa muốn gặm cục xương kết quả một bộ móng vuốt đánh tới trực tiếp gạt khách quy sang một bên, bộ móng vuốt kia là của Charlie.
Khách quý ‘ẳng’ lên một tiếng, ngồi sang một bên rất đáng thương, Charlie ngậm khúc xương trên mặt đất đi vào ổ của mình, sau đó tự mình gặm xương không quản bất cứ chuyện gì, lúc này ở trong mắt nó khúc xương là quan trọng nhất.
Lục Tiêu Họa há miệng nhìn cảnh trước mặt, hai con chó rất hòa hợp vì một khúc xương liền ngoảnh mặt như vậy.
“Tiểu Hoa…” Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau, Lục Tiêu Họa đứng lên, trên mặt cũng nở một nụ cười.
“Anh đã đến rồi, sao hôm nay đến sớm vậy? Không có ca phẫu thuật nào sao?” Cô đi tới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sáng xuyên qua tán lá loang lổ trên mặt cô tôn làn da trắng nõn gần như không tì vết, làn da trắng như sứ này sợ ngay cả những cô gái mười chín đôi mươi đều phải ghen tị, mà ai tưởng tượng được gương mặt này từng chồng chất vết thương, da thịt mơ hồ, thậm chí còn không có nổi một mảng da lành lặn. Cô rất đẹp, đôi mắt như đám sương trên mặt nước, gương mặt như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, môi đỏ trời sinh mang theo ý cười, khóe miệng cong lên dịu dàng.
Chỉ là, gương mặt như vậy so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi.
Cao Dật cũng nhoẻn miệng cười theo, anh đưa tay vuốt tóc cô theo thói quen, gỡ xuống cho cô một chiếc lá khô bám vào mái tóc.
“Hôm nay không có phẫu thuật nên về sớm một chút.” Anh vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, anh hy vọng cô cứ tiếp tục có cuộc sống như vậy, giống như khuôn mặt này, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Lục Tiêu Họa dựa đầu lên vai Cao Dật, nghe hơi thở quen thuộc từ anh, còn có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Cô đã rất quen thuộc, nhưng không biết vì cái gì, cô đưa tay đặt ở trước иgự¢ mình, luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu một cái gì đó. Nhưng mặc kệ cô đi hỏi ai thì tất cả mọi người đều nói, cô trước kia giống như một tờ giấy trắng, rất đơn giản, rất bình dị, là do Lục gia bảo hộ con gái quá kỹ, mặc kệ là đi học hay làm việc đều có cha mẹ hoặc anh trai bảo vệ, cho nên dù hiện giờ trong đầu cô trống rỗng nhưng mặc kệ trước kia cô đã làm chuyện gì cũng không phải là bí mật mà cần giấu.
Cao Dật đưa tay xuống hông cô, dùng sức ôm thật chặt, thân thể Lục Tiêu Họa có nửa giây hơi gồng lên, Cao Dật cảm giác được, khóe miệng anh xuất hiệt một ít chua xót.
Cô đã quên hết mọi thứ nhưng thân thể cô phản ứng còn nhanh hơn lòng cô.
“Anh sao vậy?” Lục Tiêu Họa cảm nhận được rõ ràng hôm nay Cao Dật không giống bình thường nhưng không giống chỗ nào thì cố lại nói không nên lời, giống như anh đang có tâm sự, không thể nói ra sao?
“Không có việc gì, anh chỉ hơi mệt.” Cao Dật cười cười, anh cầm lấy tay cô nắm thật chặt, Lục Tiêu Họa cảm giác được có chút đau đớn nhưng cô chịu đựng, không rút tay ra cũng không kêu đau.
Cô ngẩng mặt lên đón nhận làn gió thổi nhẹ lên mặt mình, từng sợi tóc bay lên trên trán, cô vén tóc qua tai lộ ra vành tai trắng nõn, bên dưới vành tai là một viên trân châu hồng nhạt giống như làn da cô, trơn bóng trong suốt.
Cô dựa vào vai Cao Dật, bọn họ đã ở bên nhau một năm nhưng không biết vì cái gì cô vẫn có một cảm giác không chân thật, loại cảm giác quái dị này không biết từ đâu mà đến.
Xin lỗi… Cao Dật khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng, cũng không biết câu xin lỗi này là nói với ai.
Quyết định của anh là… không nói.
Hạ Nhược Tâm đã ૮ɦếƭ, cô là Lục Tiêu Họa hoàn toàn mới, là cái gì cũng không biết, là bạn gái của Cao Dật.
***
Đêm, cực kỳ tĩnh lặng, đặc biệt là ở Lục gia nơi này dường như không có bất cứ tiếng động nào, không giống nơi phố thị bình thường sẽ có đủ loại âm thành cùng tiếng xe đi lại. Người Lục gia đều ở một tứ hợp viện trong núi, nơi đây là nhà tổ truyền lại qua mấy thế hệ, mỗi thế hệ đều sẽ bảo dưỡng một lần, tới lần của Lục Cẩm Vinh này lại tiến hành xây thêm một công trình lớn, cho nên ở nơi này chẳng những có thể dùng nước suối tự nhiên trong vắt mà còn có thể ngửi được không thí mát mẻ, ngay cả đồ ăn cũng tự mình trồng ra, tuyệt đối không có thực phẩm bẩn.
Người nhà họ Lục rất thích nơi này, Lục Tiêu Họa cũng rất thích, cô cho Charlie một ít nước sau đó trở về phòng ngủ.
Tắm rửa xong, cô đứng trước gương đưa ngón tay lên mặt giống như nhẹ vỗ về mặt mình.
“Mày thật sự có chút xa lạ.” Cô lẩm bẩm tự nói, cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác ấy nhưng xác thật là như thế, cô thấy gương mặt này xa lạ, thân phận này xa lạ.
Có khi cô còn nghĩ, liệu có phải mình không phải Lục Tiêu Họa mà xuyên không đến, thay đổi một lần trí nhớ. Nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cười cho ý nghĩ kỳ lạ của mình, xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết, đâu thể có trong thực tế. Cô chính là Lục Tiêu Họa, có điều chỉ mất đi một chút ký ức nên mới xa lạ, cô còn xa lạ với chính mình thì càng không cần phải nói là người khác.
Cô đi ra, kéo chăn nằm xuống, vừa lúc muốn ngủ lại ngồi dậy, sau đó bước chân trần xuống đất, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một con 乃úp bê ôm vào trong иgự¢.
“Sao tao lại quên mất mày.” Cô vuốt quần áo của 乃úp bê, còn có tóc của 乃úp bê. 乃úp bê hơi cũ nhưng cô vẫn rất yêu, lúc ban đầu cô không có chút ký ức nào, từ trước đến giờ trong đầu cô chỉ là khoảng trống thì cũng chỉ có con 乃úp bê này làm bạn với cô trong những ngày khó khăn nhất, cho tới bây giờ cô đã bắt đầu quen thuộc, mà nó cũng đã cũ.
“Vài hôm nữa tao sẽ giúp mày tân trang lại.” Cô chọc chọc vào mặt 乃úp bê, sau đó lại chọc chọc vào mặt mình. “Mày nói xem, có phải mặt tao đã được chỉnh rồi không?” Cô nói xong liền thấy buồn cười cho chính suy nghĩ của mình.
Cô xoa mặt, nói bậy gì đó đâu, sửa dung nhan là chuyện không có khả năng, cô còn có ảnh chụp của mình khi còn nhỏ, gương mặt kia chính là mặt cô hiện tại, nếu có thay đổi thì chỉ là cô lớn lên, còn khuôn mặt không có nhiều sự biến hóa.
Kỳ thật cô hẳn phải cảm cơn mẹ mình đã sinh ra cô đẹp như vậy, đẹp từ nhỏ đến lớn. Về sau cô cũng muốn sinh con gái, cũng sẽ có một cô con gái xinh đẹp từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là, cô dựa vào thành giường, ngón tay vô ý tức cuốn lấy tóc 乃úp bê, cô không biết chính mình có muốn gả cho Cao Dật hay không dù dường như ngoài anh ra thì không có người khác.
Có lẽ với cô mà nói, anh là lựa chọn tốt nhất. Thế giới này với cô hiện tại chỉ là sự xa lạ, cũng chỉ có anh trong sự xa lạ đó là cô tin tưởng.
Lại ôm 乃úp bê vào иgự¢, cô cọ cọ chiếc chăn mềm mại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cô ít khi nằm mơ nhưng mỗi khi mơ tỉnh dậy cô cũng không biết rốt cuộc là mình đã mơ cái gì, bởi vì cô không có ký ức trước kia, ký ức của cô chỉ là từ khi cô tỉnh lại, chỉ có một năm ngắn ngủi này.
Rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ, 乃úp bê trong lòng trước sau đều không buông ra, cũng không rời khỏi tay cô.
***
Lúc này, cũng trong bóng đêm còn có người chưa ngủ, ví như Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường, bé buông 乃úp bê trong lòng ra, sau đó chạy chân trần đi ra ngoài.
Bên ngoài bảo mẫu đã ngủ rồi, cũng chỉ có thư phòng là vẫn sáng đèn, bé nghĩ nghĩ, lại đưa tay lên miệng cắn, chạy vào bếp, chỉ chốc lát sau bé đã đi ra mang một cái ghế nhỏ, sau đó đưa ghế sát vào tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, từ bên trong bé lấy ra một gói mì sợi, bé đổ nước, bật bếp chờ lửa lên. Thật ra bé biết làm rất nhiều việc, chỉ là ba không biết.
Nghe được tiếng bọt khí thổi lên trong nước, bé thả mì vào, đứng lên ghế rồi lấy chiếc thìa đảo mì trong nồi.
‘Tạch’ một tiếng, bé tắt bếp, sau đó đổ mì ra bát.
“Nóng…” Bé cắn cắn tay mình.
Nhưng trên bàn đã có một bát mì đang bốc khói.
‘Cộc cộc’, bé gõ cửa.
Sở Luật ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, anh vẫn luôn bận rộn, cũng không chú ý bởi vì tai anh vẫn đang đeo tai nghe bluetooth, anh bận rộn tới mức ngay cả tai nghe cũng không lấy ra, thảo nào tai anh có chút không thoải mái. Anh xoa xoa lỗ tai, dường như có thể nghe được tiếng ong ong bên trong.
Anh đứng lên đi tới mở cửa, anh nhìn ra không thấy ai, tầm mắt anh hạ xuống liền thấy Tiểu Vũ Điểm đứng ở bên ngoài, hai tay đưa ra sau lưng, trên mặt đất có một cái bát, trong bát có mì đang bốc khói.
Sở Luật ngồi xổm xuống, anh đưa tay kéo tay con gái liền thấy tay bé đã ửng đỏ vì nóng, mũi anh đau xót ôm con gái vào trong lòng.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay xoa xoa mặt ba, còn tưởng ba khóc. Kỳ thật ba của bé đã khóc, chỉ là anh nuốt nước mắt vào trong.
Sở Luật một tay cầm bát một tay ôm con gái lên, sau đó đưa con gái vào phòng bếp, xem lửa đã tắt nước đã vặn chưa. Thật tốt, nước và lửa đều đã tắt, nhưng anh xoay người, đồng thời toàn thân đổ ra mồ hôi lạnh, tin tức không phải thường xuyên đưa tin, nói trẻ con bị bỏng linh tinh sẽ gây thương tổn nặng thế nào, mà anh không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Vũ Điểm của anh bị bỏng thì anh phải làm sao bây giờ?
Anh đặt bát mỳ lên bàn, tuy rằng rất cảm động con gái nấu mì cho mình nhưng anh lại càng sợ con gái sẽ bị thương.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, sau này đừng vào bếp được không?” Anh đưa tay lên xoa nhẹ mặt con gái. “Con còn nhỏ, hiện tại ba sẽ chăm sóc con, chờ đến khi ba già tóc bạc thì Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc cho ba, được không?”
Tiểu Vũ Điểm giống như hiểu rõ gật đầu một cái, sau đó vươn tay chỉ chỉ lên mai mé thái dương của ba.
Sở Luật đột nhiên cười, sao anh lại quên mất hiện tại anh chưa già nhưng đã có tóc bạc. Anh lấy hai chiếc đũa nếm một miếng, mì vẫn chưa chín kỹ, cũng chưa có gia vị, nhưng trước ánh mắt trông mong của con gái thì cho dù không nuốt được anh cũng sẽ ăn sạch sẽ toàn bộ. Anh một tay bế con gái một tay cầm đũa đem bát mỳ chưa chín kỹ không có bất cứ gia vị này ăn hết vào trong miệng. Ăn xong một bát mỳ, anh đã no mà Tiểu Vũ Điểm cũng đã ngủ rồi, anh ôm con gái trở về phòng, nhưng ngày mai anh sẽ cho cải tạo phòng bếp một chút, không thể lại để con gái chạm vào, còn có tiểu gia hỏa này quả thật rất thông minh, học làm cũng rất nhanh nhưng đồng thời bên người cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, cũng đã muộn, anh cũng muốn nghỉ ngơi sáng mai còn đi làm, đương nhiên ngày mai anh cũng muốn mang con gái cùng đi.
Anh nhéo ấn đường mình, sau khi tắm xong đã gần hai giờ đêm, anh kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ về con gái. Trong bóng đêm anh lại không buồn ngủ, mắt mở ra nhận lấy ánh sáng u ám khắp mọi nơi.
Anh nắm chặt tay con gái.
“Bảo bảo, con nói ba Cao Dật của con có đến không? Tuy rằng không muốn thừa nhận, ba cũng không thích người ấy nhưng nếu ba Cao Dật của con thường tới có lẽ sẽ khiến con nhớ được ít gì đó. Trước kia ba sai cũng được, đúng cũng được, ba chỉ hy vọng con khỏe mạnh giống như những đứa trẻ khác, có thể đi học, có thể nói chuyện, có thể khóc quấy.”
Anh nhắm mắt lại, tay vẫn chạm vào trên mặt con gái, thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ.
Trời đã sáng, mà Tiểu Vũ Điểm hôm qua ngủ muộn cho nên hiện giờ bé vẫn ngủ, ngủ rất ngon không tỉnh.
Sở Luật cẩn thận ngồi dậy, anh cử động bả vai mình một chút, gần đây quả thật quá nhiều việc, anh làm thêm giờ khiến cơ thể nhức mỏi.
Anh cúi đầu đã thấy đôi mắt con gái mở to, anh vươn tay nhéo mặt con.
“Tỉnh rồi thì tự mặc quần áo rồi cùng ba đi đánh răng.”
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bàn tay to của ba, sau đó lấy mặt mình cọ cọ vào rồi cũng bò dậy không chút lười biếng, điểm này cũng rất giống ba. Bé cầm quần áo của mình mặc vào, một chân trắng nõn vẫn còn đặt lên đùi ba.
Sở Luật cầm chân con gái đưa lên miệng mình gặm gặm.
Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ngã xuống lòng иgự¢ ba, bé lăn qua lăn lại trên ngươi ba rất hào hứng. Sở Luật cũng không dậy ngay, cứ nằm như vậy để bé chơi vui vẻ.
Sau đó Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đứng ở trước ba, tay nho nhỏ đặt lên trên vai ba, sau đó bé nắm tay lại Ϧóþ Ϧóþ bả vai cho ba.
Đứa bé nhỏ như vậy có thể có bao nhiêu sức lực nhưng bé lại rất nghiêm túc đấm Ϧóþ vai cho ba, bởi vì bé hiểu chuyện, bé biết ba rất mệt, rất vất vả.
Cuối cùng đã không nhịn được, trên mặt Sở Luật chảy ra hai hàng nước mắt cảm động…
Anh đi xong giày rồi lấy cho con gái đôi dép lê, đi vào chân cho con, sau đó dẫn bé vào toilet rửa mặt đánh răng. Hai cha con đứng chung một chỗ, hai cặp mắt hơi hơi xanh lam giống nhau, hai khuôn mặt không biểu cảm giống nhau, tư thế đánh răng cũng giống nhau. Ai nói bọn họ không phải cha con Sở Luật sẽ một chân đá ૮ɦếƭ hắn.
“Con bôi cái này một chút.” Sở Luật ngồi xổm xuống lấy một hộp kem dưỡng da cho trẻ em bôi lên mặt cho bé, thứ này rất thơm cho nên ngay cả trên người anh có khi cũng có mùi hương này, không biết còn tưởng anh dùng nước hoa, kỳ thật trước nay anh đều không dùng nước hoa, đây là mùi hương từ con gái anh.
Đầu bếp đang dọn bữa sáng, bảo mẫu đang dọn dẹp nhà, Sở Luật ôm con gái ra, chuẩn bị đưa bé đến công ty.
Anh ngồi xuống đi giày vào cho con, sau đó đi giày cho mình rồi ôm con gái tới công ty.
Tới văn phòng trên tầng hai mươi tám Sở Luật mới buông con gái xuống: “Tiểu Vũ Điểm đến gặp mẹ đi, sau đó có thể vào văn phòng của ba chơi.”
Nói là gặp mẹ, là thật sự gặp mẹ.
Bé đứng trước mặt Dương Nhược Lâm, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm cô, Dương Nhược Lâm vươn tay hướng tới bé.
“Tiểu Vũ Điểm tới đây với mẹ.”
Thư ký Tiểu Trần bên cạnh bĩu môi, thật đúng đã xem mình thành mẹ của Tiểu Vũ Điểm mà không nhìn xem thân phận của mình có đúng không. Không phải cô khinh thường Dương Nhược Lâm mà Dương Nhược Lâm đơn thuần ngày xưa đã sớm không còn nữa, hiện tại người này đã bị vật chất khiến đầu óc mụ mị, nếu cô ta thông minh thì phải biết giữ khoảng cách với tổng giám đốc.
Tổng giám đốc bọn họ quả thật là ai tương cho phụ nữ, phụ nữ đi theo tổng giám đốc nào có ai được tốt đẹp, không ૮ɦếƭ thì cũng tàn.
Giống Hạ Nhược Tâm, giống Hạ Dĩ Hiên, còn có Lý Mạn Ni.
Tiểu Vũ Điểm bước tiến đến trước mặt Dương Nhược lâm. Cô bế Tiểu Vũ Điểm lên: “Đi thôi, mẹ đưa con đi tìm ba, được không?”
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Dương Nhược Tâm thở nhẹ nhõm một hơi, cô chỉnh lại đầu tóc mình đi tới văn phòng tổng giám đốc, đầu tiên là qua một cửa kính mở tự động, sau đó cô gõ cửa rồi cùng bé đi vào.
Thư ký Tiểu Trần vẫn ngồi trên bàn liếc sang, mau ra đây đi.
“Một, hai, ba…”
Cô dùng 乃út gõ xuống mặt bàn, bắt đầu đến.
‘Cạch’ một tiếng, cửa văn phòng mở ra, sau đó Dương Nhược Lâm có sắc mặt không tốt lắm đi ra. Thư ký Tiểu Trần khẽ nhếch miệng, tổng giám đốc bọn họ không có khả năng bị người khác dễ dàng tóm được, những minh tinh, người mẫu đâu phải chưa từng thử tiếp cận, kết quả là đến nửa góc áo của tổng giám đốc bọn họ cũng không chạm vào được.
Dương Nhược Lâm dùng khuôn mặt này không biết có thể đi xa đến đâu, cô rất chờ xem.
Quả nhiên, sắc mặt Dương Nhược Lâm không quá tốt, cô ngồi xuống bàn của mình không còn tâm trạng làm việc, chỉ thỉnh thoảng nhìn cánh cửa văn phòng của Sở Luật vẫn luôn đóng kín. Không phải đều nói trẻ con luôn dính tới mẹ một khắc không rời sao, đặc biệt là những đứa trẻ bốn năm tuổi, nhưng vì cái gì Tiểu Vũ Điểm chỉ cần nhìn thấy ba liền không cần mẹ nữa, đây là có chút không khoa học.
Đúng vậy, với cô mà nói thì là không khoa học, nhưng với hiện thực cô chỉ là Dương Nhược Lâm mà không phải là mẹ chân chính của Tiểu Vũ Điểm.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trong lòng ba chơi để ba làm việc, bé rất ngoan, không quậy cũng không ồn ào.
Sở Luật cầm lấy điện thoại gọi một cuộc tới nhân viên lễ tân.
“Nếu có một người đàn ông tên Cao Dật tới đây tìm tôi thì cô để anh ấy lên trên này.” Sau khi phân phó xong anh cúi đầu nhìn đôi mắt đen đang mở tròn của con gái.
“Ba có thể chia một nửa con cho người khác, chỉ cần con có thể nói chuyện.” Anh đưa tay đặt lên mặt con gái, cũng không sợ Cao Dật có thể ςướק con gái đi.
Chỉ là trong ngày này không thấy Cao Dật xuất hiện, thậm chí Sở Luật còn hỏi rất nhiều lần có ai tên Cao Dật tưới không, mà kết quả cũng không có.
“Con bị anh ta vứt bỏ sao?” Sở Luật ôm con gái chặt thêm một ít. Con gái anh đã ngủ rất ngon, bé không có nhiều tâm tư như người lớn, mà Sở Luật thấy thật may mắn con gái anh còn nhỏ, bé không nhớ rõ nhiều người, cũng không nhớ rõ nhiều chuyện.
Nhưng anh không rõ, vì sao anh ta lại vứt bỏ con gái anh, chẳng lẽ bởi vì con gái anh không nói sao?
“Ba vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Tiểu Vũ Điểm của ba.” Sở Luật nhéo nhéo má phúng phính của con gái, đem quấn bé bên trong áo khoác của mình, anh nghĩ có lẽ ngày mai Cao Dật sẽ tới.
Nhưng anh đã sai rồi, mặc kệ bao nhiêu cái ngày mai trước sau đều không thấy Cao Dật tới, đến nỗi Tiểu Vũ Điểm cũng không biết bé đã bị người cha khác vứt bỏ, giống như khi trước bé đi theo mẹ còn ba lại không cần bé.
***
Trịnh An Trạch một tay nắm lấy tay em gái đi mua hai ly nước trái cây cho em gái uống.
“Em muốn uống ly nào?” Cậu bế em gái lên để cho bé chọn.
Tiểu Vũ Điểm thích màu hồng nhạt, bé chỉ vào ly hồng nhạt kia cười với anh trai.
“Đây, của em.” Trịnh An Trạch xoa xoa đầu em gái, sau đó để em gái nắm lấy góc áo mình, cậu cầm một ly trong tay đặt lên trên bàn, sau đó đặt em gái lên ghế đối diện, lấy ống hút để em gái uống.
Tiểu Vũ Điểm ngồi ghế khẽ đung đưa chân, ngoan ngoãn uống nước trái cây, hai mắt bé thỉnh thoàng đưa nhìn xung quanh, đến khi bé thấy được một người liền không uống nữa. Bé nhảy xuống khỏi ghế chạy về phía trước khiến Trịnh An Trạch hoảng sợ vội vàng đứng lên đuổi theo.
Kết quả Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm một người đàn ông trước mặt, vươn tay nắm lấy góc áo của người kia.
Người đàn ông cúi đầu, hai mắt đen như mực hiện lên một tia phúc tạp.
“Xin lỗi chú, em gái cháu nhận nhầm người.” Trịnh An Trạch đã đi tới bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên.
“Thật ra bé không nhận sai.” Người đàn ông cười, vươn ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại. “Chú xem như là bác sĩ của bé, đã khám bé một lần cho nên bé còn nhớ chú.”
Người đàn ông nói xong lại cười với Tiểu Vũ Điểm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt từ đôi mắt đen đang mở to kia anh lại quay mặt đi, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ như đang trốn tránh điều gì.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, có thể là nhớ ra được ít gì, nhưng rất mau bé thu tay trở lại, rúc vào lòng anh trai, cúi đầu, hơi sụt sịt mũi.
“Chúng ta đi uống nước trái cây đi.” Trịnh An Trạch xoa xoa đầu em gái, ôm em gái về lại vị trí lúc trước, người đàn ông kia đã không còn ở đó nữa.
Bên ngoài, một cô gái trẻ tuổi đang híp lại hai mắt, cô nhẹ nhàng dựa vào tường, theo thói quen cô vén lại tóc qua tai của mình lộ ra hoa tai trân châu hồng nhạt, ánh sáng chiếu lên người cô làm nổi bật cả gương mặt, tuổi trẻ, xinh đẹp, cũng là tinh xảo.
Đến khi ánh sáng trước mặt cô bị chắn cô mới mở hai mắt, cười với người đàn ông đứng trước mặt mình.
“Anh đã quay về, nước trái cây đâu?” Cô nhìn người đàn ông đi tay không này, không phải nói đi mua nước trái cây sao, sao lại không mua gì cả?
“Bên trong đông quá anh sợ em chờ lâu.” Cao Dật cười cười, vén lại tóc bên tai cho cô, ánh mắt dùng trên hoa tai trân châu, không ai thấy ánh mắt anh đổ đầy đủ loại chua xót đáng thương.
“Chúng ta đi nơi khác đi.” Anh kéo tay Lục Tiêu Họa, ánh mắt không khỏi liếc về phía sau.
“Anh đang tìm ai à?” Lục Tiêu Họa cũng nhìn theo ánh mắt anh.
“Không.” Cao Dật lắc đầu. “Chỉ nghĩ nếu có ít người thì thật tốt.” Đúng vậy, ít người một chút có phải thật tốt không, nếu không gặp được bé thì thật tốt.
Anh đưa Lục Tiêu Họa rời khỏi nơi này, cũng là đưa mẹ của đứa bé trong kia đi. Mà anh làm như vậy có khác gì Sở Luật làm trước kia, lúc Tiểu Vũ Điểm cần hiến tủy thì Sở Luật rời đi không cứu bé.
Hiện tại Tiểu Vũ Điểm cần mẹ anh lại mang theo mẹ rời đi, đây là một loại phản bội, một loại lừa gạt.
***
“Làm sao vậy?” Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống, thấy con gái có vẻ không vui, trên gương mặt cũng không có ý cười, đôi môi hồng hào nhỏ nhỏ lúc này đang mím chặt lại.
Nhìn dáng vẻ này anh có thể chắc chắn, tuy rằng bé không nói nhưng bé có một đôi mắt biết nói, lúc này trong ánh mắt bé rõ ràng là nói mình không vui.
“Em gặp được một chú.” Trịnh An Trạch trả lời. “Chú ấy nói là bác sĩ của em. Chú Sở, chú ấy là ai?”
Ngón tay Sở Luật dừng một chút, anh đã biết, trên đời này có thể khiến tâm tư Tiểu Vũ Điểm phập phồng bất an không có nhiều người, mà người kia hiển nhiên là Cao Dật.
“Chú ấy có nói gì không?” Anh bế con gái lên rồi ngồi xuống sô pha, đem đồ chơi mình mới mua đưa cho con gái. Tiểu Vũ Điểm cầm lấy món đồ chơi, cũng không vui vẻ hơn được mấy.
Trịnh An Trạch lắc đầu: “Không, chú ấy không nói gì, sau đó em cứ như vậy, ngay cả món nước trái cây em thích nhất cũng không thèm uống.”
“Bài tập đã làm xong chưa?” Sở Luật không tiếp tục đề lại này, anh tì cằm lên đầu con gái, hỏi ngược lại Trịnh An Trạch.
“Vẫn chưa ạ.” Trịnh An Trạch có chút xấu hổ. Hiện tại cậu ở trong ký túc, mỗi ngày đều có rất nhiều bài tập, lần này về cậu dẫn em gái đi chơi quên cả việc làm bài tập.
“Chú, cháu đi làm bài tập ạ.” Cậu làm xong bài tập rồi nói sau, tuy chú thường không quan tâm tới việc học của cậu nhưng nếu bớt giờ học đi là một chuyện không đúng, không phải là một chuyện đơn giản.
Cậu rất cảm ơn chú đã nghiêm khắc dạy cậu mà không thoải mái như Lâm Thanh, nếu cậu biến thành Lâm Thanh thì nhất định mẹ không thích. Cậu lại lấy mặt xuyến đeo ở cổ, sau đó mở ra, người phụ nữ bên trong cười rất dịu dàng, khi đó mẹ thật trẻ, nhưng hiện tại mẹ cũng đã thành một nắm cát vàng.
Phòng khách chỉ còn hai cha con Sở Luật.
“Bảo bảo ngoan, không phải chú không thích con mà là chú bận quá, chờ sau khi xong việc chú sẽ lại tới đây tìm Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên nhìn ba, ánh sáng trong hai mắt chợt lóe, bé lại cúi đầu tiếp tục chơi 乃úp bê. Sở Luật nhẹ nhàng xoa tóc con gái, nếu có thể anh hy vọng Cao Dật đừng xuất hiện, nếu đã không thích thì mong cách xa ra, con gái anh chỉ cần một người ba là đủ rồi, anh đã cho anh ta cơ hội, chỉ là anh ta không cần, đã như vậy thì đừng xuất hiện trước mặt con gái anh nữa.
***
Lục Tiêu Họa chải lông cho Charlie, gần đây Charlie bị rụng lông, lông cũ trên người luôn rụng xuống, mà nó lại rất thích chiếc giường lớn của Lục Cẩm Vinh, lần trước thừa dịp mọi người không chú ý đã lăn lộn trên giường để cả đám lông bám vào chăn ga khiến Lục Cẩm Vinh tức giật phải đổi hết đồ đạc, còn suýt chút nữa đem con chó ngu ngốc này làm thịt ăn.
Hiện tại Charlie mỗi lần nhìn thấy Lục Cẩm Vinh đều trốn đi.
“Ngoan.” Lục Tiêu Họa vỗ vỗ đầu Charlie. “Đi ra bên ngoài chơi, đừng có chạy loạn.”
Charlie nức nở một tiếng, cụp đuôi đi tìm bạn chó của mình đi chơi.
Lục Tiêu Họa mở vọi nước rửa tay, ngẩng mặt lên liền thấy Cao Dật đứng bên cạnh, không biết anh nghĩ đến điều gì mà ánh mắt lơ đãng, cũng hiện lên một ít hỗn độn.
“Làm sao vậy?” Cô đến gần đưa tay vẫy vẫy trước mắt Cao Dật. “Có phải anh đã xảy ra chuyện gì, sao gần đây luôn không chú ý tới Tâm Tâm.”
“Anh không sao,” Cao Dật nắm lấy tay cô, “Chỉ là gần đây có chút một mỏi, nghỉ ngơi một ít sẽ tốt thôi.”
Nhưng Lục Tiêu Họa cảm giác rất rõ ràng đây không phải là mệt mỏi mà bởi vì có tâm sự, nhưng Cao Dật không nói, cô lại không có cách nào cạy miệng anh ra, cuối cùng bất lực với chuyện này. Hơn còn muốn cảm thán một câu, bụng người cách một lớp da nhưng không phải chỉ cách một lớp da là tới bụng người.
***
Những ngày này, Dương Nhược Lâm thật vất vả mới ςướק được Tiểu Vũ Điểm từ trong tay Sở Luật. Hôm nay Sở Luật rất bận, bởi vì cảng Hàng Ngọc cơ bản đã hoàn thành, anh muốn tự mình đi kiểm tra cho nên Tiểu Vũ Điểm không có ai trông, vừa lúc cô có thể mang theo Tiểu Vũ Điểm để bồi dưỡng một ít tình cảm, cô thật sự cảm giác đứa nhỏ này quá khó hầu hạ.
Cô đã là mẹ của bé mấy tháng nhưng đứa nhỏ này thân nhất vẫn là Sở Luật, bé rất thích tìm mẹ nhưng cũng chỉ tới nhìn mẹ, sau khi ngắm xong lại sẽ đi tìm Sở Luật, cho nên mấy tháng qua Dương Nhược Lâm cùng đứa nhỏ này hầu như không có tiển triển. Cô biết nếu muốn tiếp cận Sở Luật thì qua con đường tiếp cận đứa nhỏ này là tốt nhất, chỉ cần đứa nhỏ này thật sự coi cô là mẹ, về sau không rời khỏi cô được thì có lẽ cô cũng không cần quay lại kí túc cho nhân viên, trực tiếp có thể nghênh ngang vào nhà Sở gia.
Chỉ là, tình tình đứa nhỏ này rất giống Sở Luật, không dễ dàng có thể tiếp cận.
Cô nắm chặt tay bé, với gương mặt này của cô xác thật cùng Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ con. Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ, chỉ có biểu cảm cùng tình tính là theo ba, lại trải qua trang điểm cẩn thận, bé đã xinh lại càng thêm xinh đẹp, dọc đường đi rất nhiều phải ngoái nhìn nhưng bé vẫn rũ mắt xuống không phản ứng gì.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ đi toilet một chút, con ở bên ngoài chờ mẹ được không?”
Dương Nhược Lâm ngồi xổm thân mình đem đứa bé đặt ở bên ngoài phòng toilet, sau đó cô vội vàng vàng một phòng nhỏ, không biết hôm nay ăn cái gì mà cô có chút tiêu chảy.
Lúc này cửa toilet lại bị mở ra, một phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong đi ra, cô đi tới vòi nước rửa tay của mình, bọt nước thỉnh thoảng khẽ chạm vào ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay mát lạnh.
Tiểu Vũ Điểm giống như cảm giác được điều gì, bé chạy tiến đến đứng trước mặt cô gái, bé ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bé vươn tay kéo áo cô một chút.
“Sao?” Lục Tiêu Họa cúi đầu liền nhìn thấy một nhóc con đứng trước mặt mình, là một bé gái rất xinh đẹp, còn có tóc này là như thế nào, ai lại làm cho bé mái tóc như vậy, bé còn nhỏ đã uốn và nhuộm tóc thật sự không có chuyện gì sao, có điều vì vậy mà thật đúng bé xinh đẹp hơn.
Bé gái lại kéo áo của cô.
“Làm sao vậy, bạn nhỏ?” cô ngồi xổm xuống, theo thói quen vén lại tóc bên tai mình lộ ra một viên hoa tai trân châu.
Hai mắt bé gái nhỏ lên, bé vươn tay ôm lấy cổ cô, thân thể nho nhỏ mềm mại, đôi môi phấn nộn đang khẽ mấp máy, dường như đang gọi mẹ.
Mẹ…
Mệ… mẹ…
Vẫn cứ không có tiếng động, vẫn chỉ mấp máy môi, vẫn cứ muốn nói mẹ.
“Mẹ… mẹ…” Rốt cuộc bé lên tiếng, gọi chính là mẹ.
“Mẹ?” Lục Tiêu Họa sửng sốt, từ khi nào cô thành mẹ người ta, cô còn chưa kết hôn mà?
“Mẹ.” Bé gái ôm chặt lấy cô khiến cô đẩy cũng không dám đẩy, cử động cũng không dám cử động, sợ đẩy bé ra bé sẽ bị ngã. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lưng bé, nghĩ, có lẽ mẹ của bé đang đi toilet, sau đó cô ôm bé đứng đợi ở bên ngoài, kết quả đợi nửa ngày cũng không có ai ra, còn bé vẫn đang khóc, thỉnh thoảng gọi mẹ.
Cô không còn cách nào, cũng chỉ có thể mang bé tới cửa hàng bán nước trái cây, siêu thị này sẽ có camera, cô đưa bé đi thử một lần xem có thể tìm thấy mẹ của bé.
Một tay cô bế bé, mua một ly nước trái cây, lại mua một viên kẹo, sau đó tìm được một chỗ ngồi. Đứa bé này thoạt nhìn không nhỏ nhưng bế lên lại không quá nặng, có lẽ cô là một đại lực sĩ đi, trước nay cô cũng không biết cô có khỏe như vậy không, vậy mà một tay có thể bế một đứa bé từ trên mặt đất lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc