“Tốt, hôm nay họp đến đây thôi.” Sở Luật nói xong liền tắt màn hình trên tường, sau đó một tay bế con gái lên.
“Bảo bảo, chơi có vui không?” Anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt to đen láy của con gái.
Tiểu Vũ ĐIểm vươn tay đặt lên mặt ba, sau đó dùng khuôn mặt mình cọ cọ vào mặt ba, cho dù ba của bé có tức giận đi chăng nữa thì cũng sẽ vì động tác này của bé mà lòng cũng mềm theo. [Các bạn đọc truyện trên Thichtruyen.com nhé]
Con gái anh trước nay anh đều không đánh chửi, anh chỉ có một cô con gái, mà con gái anh cũng rất ngoan.
Cũng không biết vì sao bé lại thích làm chuyện này, từ khi có một lần bé chạy vào lúc anh đang họp, sau đó lại vô tình biểu diễn vài động tác cơ bản nhưng đều khiến cho những người họp ở đây sợ ngây người, dường như bé rất thích coi những động tác này như trò chơi, không có việc gì liền tới đây dọa các giám đốc, các quản lý ở công ty anh.
Nếu nói là trẻ con tùy tiện kỳ thật không bằng nói là Sở Luật mặc kệ con gái, chỉ cần con gái vui vẻ, đừng nói con gái dọa những người đó, cho dù khiến họ lộn nhào, hay muốn anh lộn nhào anh cũng sẽ đi học.
“Hôm nay chúng ta về nhà ông nội được không?” Anh thả con gái xuống dưới, lại ngồi xổm người xuống thương lượng với con. Tiểu Vũ Điểm vẫn giống như trước, rất không thích ngôi nhà đó, bé thích ông nội nhưng lại không thích bà nội, càng không thích Sở Tương.
Sở Luật rất muốn đuổi Sở Tương đi, chỉ cần con gái không thích anh sẽ quăng đi cho dù đó là Sở Tương, nhưng Tống Uyển lại không rời Sở Tương, Sở Tương là một tay bà nhận về, một tay bà nuôi lớn, là nơi bà ký thác tinh thần.
Cho nên hiện tại Sở Tương vẫn ở lại nơi đó, nếu không là cuối tuần anh sẽ không mang con gái về.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay mình, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái, đây là đồng ý đi cùng ba.
Vào cuối tuần, Trịnh An Trạch đã trở lại, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy tới sau đó biểu diễn cho anh xem những động tác gần đây bé được học.
“Leng Keng giỏi quá, biết làm thêm nhiều động tác rồi.” Trịnh An Trạch xoa mái tóc mềm mại của em gái, sau đó nó nắm lấy tay em gái đi tới trước mặt Sở Luật.
“Cháu chào chú.”
“Ừ.” Sở Luật vỗ nhẹ bả vai Trịnh An Trạch. “Chú tìm giúp cháu một thầy dạy Tae Kwon Do, sau này cháu theo thầy học võ.”
“Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ học thật tốt.” Trịnh An Trạch gật đầu đồng ý, kỳ thật hiện tại nó đang học tập không ngừng, Sở Luật thật sự đã bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế của mình. Hiện tại nó chẳng những phải học cùng một lúc ba ngoại ngữ, máy tính, lúc này ngay cả Tae Kwon Do cũng muốn học.
Tuy rằng mỗi ngày đều rất bận rộn nhưng nó lại rất thích thú, nó không muốn mình rảnh rỗi quá cho nên nó sẽ nỗ lực học tập, mau mau lớn lên là có thể giống như chú bảo vệ được cho em gái.
Đàn ông ở Sở gia đều có nghĩa vụ của mình, chính mình có thể làm trâu làm ngưa, có thể mệt như một con chó vì nhân dân phục vụ cũng được, vì kiếm tiền cho mình cũng thế. Nhưng phụ nữ ở Sở gia thì cái gì cũng không cần làm, giống như Tống Uyển, giống như Tiểu Vũ Điểm. Mà Tiểu Vũ Điểm hiện tại còn được hai người đàn ông Sở gia nâng niu trên tay như bảo bối. Giống như hiện tại, dọc đường đi bé đều được ba ôm lấy, có khi ngay cả giày cũng không đi vào.
‘Ting ting’ một tiếng, Sở Luật ấn chuông cửa, một tay vẫn ôm con gái. Tiểu Vũ Điểm không quá vui vẻ khi về nơi này, sau khi xuống xe khuôn mặt nhỏ vẫn như bình thường, biểu tình này kỳ thật nếu nhìn kỹ thì thật sự giống như đúc ba của bé khi còn nhỏ.
“Sở tiên sinh đã tới.” Bảo mẫu vừa thấy Sở Luật liền vội vàng mở cửa để người tiến vào.
“Tiểu thư cũng tới a.” Bảo mẫu thích nhất Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cười với bà, sau đó dựa vào vai ba, không nói.
“Chào dì ạ.” Trịnh An Trạch lễ phép chào hỏi. Đã được một thời gian, nó cũng đã không còn sợ hãi cùng bất an, hiện tại đã là một công tử quý tộc, được giáo dục tốt nhất, cách nói năng ưu nhã, ngay cả những động tác bình thường đều đã được Sở Luật chỉ bảo.
“Chào An Trạch.” Bảo mẫu đặt tay lên đầu Trịnh An Trạch nghĩ thầm, đứa nhỏ này cho người ta cảm giác cùng Sở tiên sinh trước kia quả thực giống nhau như đúc, tuy rằng không có cùng huyết thống nhưng cảm giác lại rất giống cha con. Lâm Thanh đã đến Sở gia lâu như vậy nhưng còn kém nhiều quá, tuy rằng cũng coi như có lễ phép, nhưng so với Trịnh An Trạch thì không thể so được. Khó nói được là do Sở tiên sinh trực tiếp dạy dỗ mới đem đứa trẻ thành ưu tú như vậy, nhưng bà tin rằng đi theo Sở tiên sinh chắc chắn ưu tú hơn nhiều so với đi theo Tống Uyển.
Đương nhiên, Sở tiên sinh tự mình nuôi lớn con gái so với phu nhân nuôi lớn Sở Tưởng cũng không giống nhau.
“Cháu gái ngoan, tới ông bế.” Sở Giang vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền vội vàng đi rửa sạch tay, lại đây ôm cháu gái.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra để Sở Giang ôm, mà Sở Giang mỗi một lần thấy gương mặt xinh đẹp này của cháu gái nhỏ trong lòng ông liền rất vui vẻ, nhưng hiện tại cháu gái còn chưa thể nói chuyện lại khiến ông đau lòng.
“Tiểu Vũ Điểm, nói cho ông biết gần đây học được cái gì rồi?”
Sở Giang đặt Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất, thích nhất là xem cháu gái khiêu vũ.
Tiểu Vũ Điểm lui về phía sau mấy bước, sau đó nhún người chào đúng quy củ, rồi đem những động tác gần đây mình được học múa cho Sở Giang xem. Thân thể nho nhỏ mềm dẻo đáng sợ, mỗi một động tác đều khiến Sở Gian run như cầy sấy. Tuy rằng không phải lần đầu tiên xem nhưng vẫn khiến tim Sở Giang đập rất nhanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, rất nhiều lần ông muốn kêu dừng lại, không dám để cháu tiếp tục khiêu vũ, chân này sẽ không gãy, eo này sẽ không gãy chứ?
Sở Luật tiến bế con gái lên, sau đó xoa xoa mặt con gái. “Ba yên tâm, bé học ba lê chính là như vậy, trẻ con xương cốn vốn rất mềm, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm đã học rất nhiều, sẽ không có chuyện gì.” Anh lại đưa con gái cho ông, chính mình cũng ngồi một bên.
Con trai đã nói vậy nhưng Sở Giang vẫn lo lắng, thỉnh thoảng xoa tay Ϧóþ chân cháu gái, cảm giác không có vấn đề gì mới ôm cháu gái, cùng cháu chơi.
Sở Tương ở một bên mím chặt môi lại, nó xoay mặt qua đi tìm Tống Uyển.
“Bà nội, Hương Hương cũng muốn học khiêu vũ giống như em gái.”
Bảo mẫu Sở gia đứng bên âm thầm nhếch miệng, tiểu thư còn nhỏ, hơn nữa trời xui đất khiến lại học uốn dẻo, xương cốt mềm cho nên học nhanh, chứ những kiến thức cơ bản này không phải chỉ cần đỏ mặt hồng mắt là ai cũng có thể học được.
Bà còn nghe nói, Sở thể dục thể thao đã có ý chọn tiểu tiểu thư. Muốn đưa bé đi tập đội tuyển để tham dự giải vô địch thế giới, nhưng Sở Luật không đồng ý, Sở Tương bây giờ đã tám tuổi làm sao có thể luyện được nữa, tập luyện vất vả, ngã hoặc bị đau một chút đã khóc ầm lên thì làm gì có tố chất học khiêu vũ tí nào.
“Được, bà đưa cháu đi học.” Tống Uyển đồng ý với Sở Tương, nhưng đôi mắt không ngừng liếc nhìn sang ghế sô pha, bà xấu hổ với đứa nhỏ đó, bà chẳng có mặt mũi nào, chính bà biến nó thành đứa trẻ không nói được, cũng là một đứa trẻ không mẹ.
Lâm Thanh ngồi yên tĩnh một bên, mắt hiện lên một tia ghen ghét thật sâu, Trịnh An Trạch mới chuyển đến trường học không bao lâu, lần thi đầu tiên chỉ đứng thứ hai mươi. Nó lúc ấy còn khinh thường, thành tích như thế mà cũng đòi vào cùng lớp với nó, lớp này toàn những học sinh mũi nhọn của trường, thành tích học tập đều cực tốt, đột nhiên xuất hiện một kẻ tay không vào lớp nhờ quan hệ, rất nhiều bạn trong lớp đều không muốn nói chuyện cùng Trịnh An Trạch, nhưng Trịnh An Trạch này cứ như một kẻ ngốc nhất định cứ ở lớp sống ૮ɦếƭ cũng không chịu chuyển đi.
Ai ngờ được lần thứ hai kiểm tra, Trịnh An Trạch lập tức đứng đầu bảng, giành mất vị trí đứng đầu của nó, mà tất cả những lần sau cũng thế, trước đó một từ tiếng Anh hắn phát âm cũng không chuẩn nhưng cuộc thi tiếng Anh cấp trường hắn cũng đoạt mất giải nhất.
Nó cúi đầu, nắm chặt áo trên người, nghiến răng kèn kẹt.
Nó trừng mắt hung hăng lườm sang, cũng đúng lúcTrịnh An Trạch ngẩng mặt lên, bắt được ánh mặt khiêu khích của Lâm Thanh.
Trịnh An Trạch đôi mắt hơi hơi lóe một chú rồi trở lại vẻ yên lặng sáng sủa, ngồi ở tại chỗ, rất giống một thiếu niên xuất thân từ giới quý tộc Anh, rất có giáo dục, ngược lại với Lâm Thanh, phong thái không có chút phóng khoáng nào.
Ăn cơm xong, Sở Luật chuẩn bị mang theo Tiểu Vũ Điểm trở về.
Tống Uyển có chút lưu luyến con trai, vội vàng tiến lên, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy bà đến gần, liền xoay mặt, đem thân thể nho nhỏ rúc ở trong иgự¢ ba. Trong lòng Tống Uyển không khỏi khổ sở.
Đứa nhỏ này, cho dù ký ức không có nhiều nhưng vẫn không thích người bà này.
“A Luật, không thể ở nhà một ngày à?” Bà hỏi Sở Luật, thật sự hy vọng con trai và cháu có thể ở lại cho dù chỉ một đêm, đến cả tháng nay bà chẳng thấy mặt con.
“Không được, mẹ.” Sở Luật ôm đầu con gái. “Ngày mai con còn phải đi làm mà Tiểu Vũ Điểm cũng muốn học khiêu vũ.”
Tống Uyển vừa nghe đến hai chữ khiêu vũ, cũng mới là nhớ tới việc Sở Tương muốn học khiêu vũ.
“A Luật, con cho Hương Hương cùng học với Tiểu Vũ Điểm được không? Hương Hương cũng thích học khiêu vũ, hai đứa nhỏ học cùng nhau, cũng có thể làm bạn.”
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không thích Sở Tương.” Sở Luật cự tuyệt, không do dự, đừng nói Tiểu Vũ Điểm không thích Sở Tương, ngay cả anh cũng không thích, cha con anh chưa đến nỗi phải vì muốn giảm béo mà phải đem một đứa bé đáng ghét như thế ngay trước mắt để mà ghê tởm đến không muốn ăn.
Tống Uyển bị con trai cự tuyệt trực tiếp như vậy, trong lòng không dễ chịu chút nào, nhưng bà cũng không thể trách con trai, cũng không thể nói con mình không đúng, có lúc bà nghĩ nếu Sở Tương ở bên đó cùng học, bà có thể sẽ có thời gian đến thăm con trai thường xuyên hơn có thể làm quan hệ của bà với con trai tốt hơn chăng, nhưng bây giờ con trai bà cự tuyệt rồi.
“Mẹ, con về đây, Tiểu Vũ Điểm muốn ngủ.” Sở Luật vươn tay kéo then cửa, ôm con gái đi ra ngoài, Trịnh An Trạch phía sau cũng đuổi kịp, chỉ để lại Tống Uyển ngây ngốc đứng đó, lòng khó chịu.
Sở Giang thở dài nhẹ một tiếng: "Khúc mắc này sợ là rất khó cởi bỏ, bà còn nhắc tới Sở Tương làm cái gì, không biết A Luật không thích Sở Tương sao?
Dù thế nào thì Tống Uyển vẫn nhớ đến nguyện vọng học khiêu vũ của Sở Tương, bà đăng kí cho Sở Tương vào một trường dạy balê danh tiếng nhưng kiểu gì thì kiểu đâu có thể như Sở Luật đầu tư cho con gái hẳn một phòng tập riêng cùng với một giáo viên riêng dạy riêng cực giỏi.
Sở Tương dù sao cũng không quan trọng đến thế, mở phòng tập riêng, thuê thầy dạy riêng, cho dù Sở Tương có muốn, Tống Uyển đồng ý thì Sở Giang cũng phản đối. Ông cũng ngại ồn ào, mà Tống Uyển nhờ con trai không được nên cũng chỉ còn cách đưa Sở Tương và trường học múa.
Nhưng, Sở Tương học ba lê cũng đâu có dễ, nó muốn giống như em gái, muốn thực hiện những động tác thật xinh đẹp, nhưng nó không có năng khiếu. Chưa nói tới nó cũng đã lớn tuổi, thân thể không đủ mềm mại mà theo học, mấy ngày mà ba bốn động tác cơ bản cũng không nhớ nổi, được vài ngày đã lại khóc lóc không muốn đi.
“Em không đi?” Lâm Thanh bĩu môi, hỏi Sở Tương đang thỉnh thoảng xoa hai chân mình.
“Em không muốn đi,” Sở Tương muốn khóc, “Chân em đau.”
“Không học? Em cả đời đều thua kém em gái em thôi.” Lâm Thanh hừ một tiếng: “Nó sẽ học múa, nó còn nhào lộn, nó múa ba lê. Em nói xem em sẽ là cái gì?”
“Em sẽ… Sở Tương bẻ ngón tay trỏ, có bé đang nghĩ mình sẽ thành cái gì, đồ đạc thì cô bé không thiếu nhưng ngĩ đi nghĩ lại thì đúng là ngoài việc ăn ngủ cô bé chẳng biết làm cái gì.
Không, nó nắm chặt tay mình, nó nhất định phải giỏi hơn em gái, nhất định phải học múa, hơn nữa múa phải giỏi hơn cả cái đứa em gái kia.
Mỗi lần từ trường học múa về, nó không còn kêu đau nữa, nhưng đúng là rất đau, mỗi lần về nó đều nước mắt lưng tròng muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần Lâm Than khích vào một câu, nó sẽ lại đi.
Chờ đến khi nó học được phần cơ bản thì cảm giác khó chịu cũng không còn nhiều nữa, nhưng một số việc đúng là phải dựa vào thiên phú, ví dụ như là khả năng múa, khả năng phối hợp động tác của Sở Tương không tốt lắm. Một số động tác đứa bé kia thực hiện thì rất đẹp, rất hoàn mỹ, nhưng đến nó cũng làm được nhưng vẫn có một cái gì đó dị dị mà đến thầy dạy cũng không thể nói được chính xác là tại sao như vậy, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do Sở Tương thực sự không thích hợp với việc học khiêu vũ. Vốn là họ còn định khuyên Tống Uyển cho Sở Tương học một môn năng khiếu khác vì học múa thực sự không hợp với Sở Tương, nhưng nhà họ Sở sản nghiệp lớn thế, nên họ cũng chẳng dám ᴆụng vào. Dù gì cũng phải nể mặt mũi người nhà họ Sở nên đành để Sở Tương cũng tham gia vào đội biểu diễn ở một vị trí không quan trọng, tuy Sở Tương múa rối tinh rối mù, không đến nỗi làm hỏng đội hình, nhưng vị trí của nó đang đứng so với những bé gái khác cùng độ tuổi thì kỹ thuật thật ra là kém, không đủ nhuần nhuyễn.
Thật sự là rất ảnh hưởng đến cả tiết mục, nhưng Sở Tương lại không biết mệt, rất thích được biểu diễn, thích được nổi bật nhất, Tống Uyển cũng cho là cháu gái của mình rất giỏi, bây giờ có thể biểu diễn được rồi.
Trong phòng múa tại Sở gia, Hứa Đình đang dạy Tiểu Vũ Điểm một động tác, cô bé xinh xinh động tác đã gần đúng, tuy đúng kỹ thuật nhưng vẫn lộ ra tính trẻ con, đối với những bạn tuổi còn nhỏ như vậy thật là không tồi, Tiểu Vũ Điểm mới năm tuổi con rất nhỏ thế mà đã thực hiện được nhiều động tác có hàm lượng kỹ thuật cao.
“Cháu tự tập một chút được không?” Hứa Đình để Tiểu Vũ Điểm tự tập, cô đứng lên đi đến phòng họp của Sở Luật, gõ cửa.
Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng mời vào, cô đẩy cửa ra đi vào.
Không gian phòng họp rất lớn, là phòng Sở Luật bố trí làm phòng hội nghị, trên mặt tường gắn Ti vi khổ lớn, lúc này Sở Luật đang viết cái gì ở trên bàn, trên tai vẫn mang tai nghe Bluetooth, chắc mới họp xong, còn chưa kịp lấy tai nghe xuống.
“Sở tiên sinh, tôi có việc muốn nói với anh.” Hứa Đình trong nháy mắt hơi thảng thốt một chút, có thể ngắm nhìn một chút mà không tính toán, rất nhanh cô tự thu hồi sự si mê của mình lại, phản ứng thật nhanh.
“Nói đi.” Sở Luật bỏ tai nghe xuống, biểu hiện của Hứa Đình làm anh vừa lòng, nếu không cô đã phải cuốn gói ra đi.
“Là thế này Sở tiên sinh,” Hứa Đình vội vàng nói ý định của mình, trong lòng cô rất hiểu phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, người này sức hút thật lớn, thật đáng sợ, cô lấy lại bình tĩnh mà nói.
“Có một giải múa thiếu nhi dưới bảy tuổi, tôi muốn đăng ký Tiểu Vũ Điểm tham gia, nhóm tuổi tham gia thi đấu là từ năm đến bảy tuổi, phần thưởng thì không cần để ý lắm, tôi chỉ muốn cho Tiểu Vũ Điểm thi một lần, cọ xát một chút.”
Sở Luật ném 乃út trong tay lên bàn, đứng lên nhìn, lập tức một khối áp lực khổng lồ như đè nặng lên người Hứa Đình làm cô chỉ muốn kêu to lên.
“Ngày mai tôi sẽ trả lời cô.” Sở Luật đút tay vào túi quần, việc này anh phải suy nghĩ kỹ một chút, còn phải hỏi ý kiến của Tiểu Vũ Điểm, anh cùng với con gái cư xử bình đẳng dù bé mới có năm tuổi.
Lúc Hứa Đình về đến phòng tập, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm cảm thấy hít thở thật thông thuận, lúc nàyTiểu Vũ Điểm đã quỳ rạp trên mặt đất mà ngủ, khuôn mặt phấn hồng hơi có vẻ mệt mỏi, phúng phính hồng hồng, thật là xinh đẹp.
Hứa Đình hy vọng, Tiểu Vũ Điểm có thể có nhiều thành tích, muốn bé vượt xa cả cô, nhưng cô cũng biết, với gia thế Tiểu Vũ Điểm thì múa nhiều lắm cũng chỉ coi như là một sở thích, hơn nữa cô bé bây giờ còn quá nhỏ không thể tính tới tương lai xa quá, Sở Luật dù thế nào cũng sẽ chỉ ở gần với con gái, nhất là hiện nay điều kiện của Tiểu Vũ Điểm cũng quá khác biệt với những em bé khác.
“Bảo bối, lại đây với ba, đến giờ ăn cơm rồi.” Sở Luật vẫy tay gọi con gái.
Tiểu Vũ Điểm từ trên sô pha bò xuống dưới, cũng không xem Ti vi, bé chạy tới, đứng ở trước mặt ba, ngẩng mặt nhỏ lên.
Sở Luật ôm con gái lên, đặt bé ngồi ở trên đùi mình.
“Bảo bối, cô giáo muốn đăng ký cho con tham gia thi đấu, phía dưới sẽ có rất nhiểu người xem con múa, con có sợ không?”
Tiểu Vũ Điểm nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Con có muốn đi không?” Sở Luật hỏi bé.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn cánh môi nhỏ của mình, sau đó gật đầu một cái.
“Tốt, ba biết rồi.” Sở Luật đứng lên, một tay bế lên con gái, anh lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
“A lô, Tiểu Trần, cô giúp tôi liên hệ với người phụ trách tổ chức giải múa thiếu nhi kia và quản lý của họ nữa.”
Sau đó không lâu, anh buông di động xuống, vừa thấy mắt con gái trông mong nhìn tay anh, anh còn tưởng rằng Tiểu Vũ Điểm muốn chơi di động, anh cười đưa di động cho con gái, tuy rằng
Tiểu Vũ Điểm đã làm hỏng vài cái di động, nhưng chẳng sao cả, con gái anh làm hỏng thì làm hỏng, nát thì đổi cái mới là được, cái gọi là nhà lắm tiền nhiều của, chẳng phải là như thế hay sao.
Trợ lý Tiểu Trần từ trước đến giờ xử lý công việc lúc nào cũng rất nhanh nhẹn nên mới có thể ngồi vững ở vị trí cao như vậy rất lâu vẫn vững vàng.
Sở Luật hẹn với Ban tổ chức, thể hiện ý muốn tài trợ cho giải đấu anh chỉ có một yêu cầu là con gái anh phải được tham gia, và phải được chú ý tới một chút, chú ý không phải là đạt giải nào mà là đối với người nhà của anh, việc gì có thể góp ý phải nói ngay, cái gì không thể nói phải coi như không nghe không thấy.
Được Sở Luật cho phép, Hứa Đình bắt đầu thiết kế bài múa cho Tiểu Vũ Điểm, vì cô bé còn nhỏ, đây cũng là giải thiếu nhi nên cũng không có nhiều khó khăn lắm, cô biên đạo bài múa cũng không nhiều động tác nhưng Tiểu Vũ Điểm rất nhuẫn nhuyễn các động tác cơ bản nên sẽ chỉ tập trung ở phần biểu cảm.
Cô cảm thấy nhất định Tiểu Vũ Điểm sẽ giành giải nhất, thành tích mà cô chưa từng đạt được thì học sinh của cô sẽ làm được nên đối với việc chỉ bảo uốn nắn cho Tiểu Vũ Điểm cô vô cùng tận tâm.
Sở Tương cũng muốn tham gia giải, cô bé đương nhiên không thể múa một mình mà chỉ có thể như một cây cột đứng tạo nền, giáo viên cũng tốn không ít tâm tư mới có thể để cô bé vào trong đội hình.
Từ đầu tới đuôi Sở Tương cũng không cần làm bao nhiêu động tác, ngồi xuống, đứng lên, nằm xuống vài lần, có bằng ấy động tác cũng là dựa vào trình độ của Sở Tương mà đưa vào trong bài.
Tống Uyển dậy sớm, đưa Sở Tương đến cùng đội múa, lát nữa bà còn muốn đi xem Sở Tương biểu diễn, vốn bà còn nghĩ đến việc bảo với Sở Luật và Sở Giang cùng đi, đây là lần đều tiên Sở Tương biểu diễn trên sân khấu, là phụ huynh, hẳn là cũng nên đi cổ vũ một chút, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể mở miệng đề nghị, Sở Luật trước đó đã nói anh sẽ không về đây, mà Sở Giang thì bà vẫn đang nghĩ lại.
Lúc bà đến hội trường, thấy Sở Giang cùng với cả đám người nhà Đỗ Bân đều có mặt, Sở Luật cũng đứng ở bên cạnh nhưng vẫn đang gọi điện thoại.
Bọn họ cũng đến hết, trong lòng vui sướng, bà vội vàng đi qua.
“Này, đến đây mà không biết xấu hổ à? Hương Hương mới lần đầu biểu diễn mà mọi người đều vội vàng đến đây hết vậy.” Bà đến trước mặt em trai, gương mặt hơi có ý tự đắc bởi vì lần va chạm trước đây mà Tô Vân Phỉ vẫn chưa bao giờ tình nguyện nói chuyện với bà, quan hệ hai nhà tuy đã đỡ hơn một chút nhưng khúc mắc thì vẫn còn đó.
“Sở Tương?” Đỗ Tĩnh Đường chớp đôi mắt, “Cô à, Sở Tương hôm nay cũng có tiết mục ạ?”
“Nói gì vậy?” Tống Uyển bị hỏi có chút ngơ ngác, “Mọi người đến đây không phải để xem Hương Hương biểu diễn hay sao?”
“Chúng tôi đi xem Tiểu Vũ Điểm.” Tô Vân Phỉ âm thầm xem thường, cái người này đúng là, mới đi qua cửa âm phủ về thế nhưng trí nhớ cũng chẳng dài thêm ra chút nào, trên đời này, đối xử tốt với bà ta ngoài Sở Giang chỉ còn có Sở Luật, cái con nhỏ Sở Tương ấy mà cũng có thể trông cậy vào hay sao.
Mặt Tống Uyển tê rần, sao không có ai nói với bà câu nào. Vẻ mặt thâm sì của Tổng Uyển hướng về phía Sở Giang mà trừng mắt.
“Tôi đã hỏi bà rồi đó thôi.” Sở Giang quay mặt lại, mặt mũi coi như mất hết. “Tôi bảo Tiểu Vũ Điểm tham gia giải múa thiếu nhi, hỏi xem bà có đi xem cháu không thì bà bảo là Sở Tương cũng biểu diễn nên bà đi xem Sở Tương còn gì.”
Tống Uyển sửng sốt, hình như lúc đó Sở Giang có nói, nhưng thúc đó bà không để ý nghe cũng không rõ, kết quả lại gây ra sự việc gây cười đến vậy.
Mấy người ngồi phía trên của khán phòng quay lại, phía trước đều là khách mời danh dự, khách quý mà vì là giải đấu lớn nên đám truyền hình cũng ở đây.
“Anh, khi nào thì tiểu công chúa nhà ta biểu diễn vậy?” Đỗ Tĩnh Đường đôi mắt sáng rực nhìn háo hức, tay anh cầm sẵn một cái camera, đây là lần đầu tiên cháu gái nhỏ yêu quý nhà họ biểu diễn đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng rồi.
“Tiết mục thứ chín là của Tiểu Vũ Điểm.”
Vâng, vị trí này đẹp.” Đỗ Tĩnh Đường rất thích thứ tự này, nếu biểu diễn sớm mọi người chưa yên vị, ở sau quá khán giả cũng mệt sẽ không muốn nhìn, vị trí trung gian này chính là vị trí thích hợp nhất.
Sở Luật thấy vừa ý, biết là ban tổ chức đã chủ động sắp xếp thứ tự này, anh biết tiền tài trợ đã có tác dụng, tiền thưởng thì có hay không cũng được, vì sở thích của con gái anh là chính nên thứ khác đều chỉ là phụ.
Các tiết mục từng bước từng bước được biểu diễn, Tổng Uyển cầm trong tay danh sách thứ tự, bài biểu diễn tập thể thứ tám, đám trẻ vô tư hồn nhiên làm cho tâm tình người ta hạnh phúc, cho dù động tác không hẳn đẹp, nhảy múa không hẳn xuất sắc nhưng luôn làm cho người lớn đi theo vui mừng, cao hứng.
Đang xem tiết mục thứ tám, Đỗ Tĩnh Đường thỉnh thoảng lại nheo mắt đánh giá, sau đó chỉ vào một đứa bé ở giữa nói: “Mẹ , mẹ xem ở ở hàng giữa phía trên có đứa bé ngốc ngốc kìa, to con mà đứng giữa đám trẻ nhỏ, đơ đơ chẳng có động tác gì, mặt mũi cũng không có biểu cảm, giống cái cọc gỗ thế, không đúng,phải nói là giống cái cọc gỗ bị đổ mới phải, tư thế cứng đờ trông điêu quá, chắc là dùng tiền để vào đội hình. Ơ sao mẹ véo con? đau quá,” Đỗ Tĩnh Đường vốn đang muốn phàn nàn, thấy chỗ thịt ở bên hông tê rần, thiếu chút nữa bị mẹ cấu rơi cả mấy lạng thịt ra ngoài.
“Xem con kìa, đừng nói nữa.” Tô Vân Phỉ dẫm lên chân con trai mình một cái: “Không nhìn dì con đen mặt rồi hay sao?”
“Dì con đen mặt cái gì?” Đỗ Tĩnh Đường liếc trộm, đúng là khuôn mặt đen ngòm, nhưng anh không hiểu, anh có nói gì đến bà đâu sao mặt bà lại nặng trịch ra như thế.
“Đó là Sở Tương.”
Tô Vân Phỉ cảm thấy mình sinh ra cái thằng con ngốc nghếch, không biết nó lớn lên ở đâu nữa, Sở Luật giao công ty cho nó một năm mà sao nó không làm cho cái công ty đó sập mới lạ, cái cọc gỗ kia chính là Sở Tương, có thế mà nó cũng không nhận ra.
“Sở Tương, Sở Tương ở đâu ra?” Anh không có phản ứng.
Tô Vân Phỉ chỉ lên hàng trên sân khấu. “Cái cột gỗ con nói chính là Sở Tương”.
Đỗ Tĩnh Đường dụi dụi hai mắt, ra sức dùng đôi mắt 2.0 của mình nhìn chằm chằm lên mặt đưa nhỏ, không phải Sở Tương kia thì là ai, mặt vô cảm, động tác dại ra.
Anh xấu hổ cúi đầu, không dám nói.
Nhưng, Sở Tương múa xấu quá đi, anh có nói hồ đồ đâu, tổng thể tiết mục vốn dĩ cũng có chỗ đẹp, nhưng xen lẫn vào lại có một đứa bé to xác, vẻ mặt vô cảm, động tác chẳng có tính phối hợp chút nào quả thực là làm hỏng hết vẻ đẹp của cả tiết mục, vốn là một tiết mục hay, các thành viên khác múa đều rất ổn, ở giữa bỗng nhiên xuất hiện một vị trí dư thừa ở kia thật là gây khó dễ cho biên đạo, may mà cũng còn nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.
Đỗ Tĩnh Đường điều chỉnh camera cho thật tốt, đương nhiên anh chẳng chụp với quay Sở Tương làm gì, một cái cột đứng thì có gì mà chụp, anh chuẩn bị để quay với chụp cho cháu gái xinh xắn nhà anh kia.
Tiết mục của Sở Tương biểu diễn xong rồi, không nói đến người nhà, khán giả vỗ tay đì đẹt lấy lệ, lại còn có người bình luận vài câu eo xèo làm cho Tống Uyển mặt bỏng rát, nếu không phải Sở Tương cứ nằng nặc đòi tham gia biểu diễn trong tiết mục này nên bà phải đến gặp biên đạo, cố chấp ấn Sở Tương vào một vị trí trong bài múa, hóa ra thêm vào chẳng được tiếng hay nào mà lại rước lấy chê cười.
“Kìa, ra là một cô bé.”
“Đúng vậy, còn nhỏ quá.”
“Thật là một cô bé xinh đẹp, xem đi, bé xíu vậy và múa đơn sao?”
“Bé như thế, rốt cuộc học được bao lâu rồi mà múa đơn, cũng không biết có giống đứa bé đứng giữa lúc nãy không, sợ là cũng dùng tiền mà tham gia đi?”
Nhưng xem đi, người người xem đôi mắt đều sáng lên, cô bé này có phải là dựa vào tiền để đi vào hay không nhìn qua là hiểu ngay. Đương nhiên cô bé này không biết, tiết mục biểu diễn khi nãy của Sở Tương bị mắng máu chó bay đầy đầu, giáo viên cùng biên đạo đều kéo theo cùng bị mắng.
Tống Uyển đang muốn đi qua chỗ bọn họ, bịt miệng những người đó lại nhưng cuối cùng bà nhịn xuống, không nói gì trong lòng bà xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, rất bất bình.
Tiểu Vũ Điểm cũng là dựa vào quan hệ mà đi vào giải này, nhất định là con bé múa cũng không tốt, nhưng trong tâm tư vừa nghĩ đến đấy, lại nghe thấy khán giả xung quanh ồ lên kinh ngạc khiến bà giật mình khi*p sợ.
Bà thấy trên sân khấu một đứa nhỏ, hòa vào âm nhạc, động tác uyển chuyển, mỗi thứ đều như tát vào mặt Tống Uyển, nếu đứa nhỏ biểu diễn thế này mà phải dựa vào quan hệ mà tiến vào thì Sở Tương cũng chỉ là cái đồ cặn bã.
Cô bé múa rất nhập tâm, thân thể không biết làm thế nào mà có thể luyện được động tác như thế, uốn dẻo đến khó tưởng tượng, khả năng cảm thụ âm nhạc của bé cũng thật tốt tuy lúc múa vẫn lộ vẻ ngây thơ con trẻ, như lướt đi trên nhạc, mà cái ngây thơ của bé cũng không giống hẳn với điệu múa ngây ngô của đứa trẻ khác, sự đáng yêu của đứa trẻ khác là do biểu hiện còn cô bé này đáng yêu vì thật sự tài năng, giữa mỗi động tác của bé đều là những tràng vỗ tay thật lớn.
Sở Giang ngẩng mặt lên mười phần đắc ý, muốn làm cho tất cả mọi người đều biết đây là cháu gái ông, vừa nãy người ta chê Sở Tương, ông căn bản cũng chẳng để vào mắt.Tống Uyển đạp vào chân Sở Giang một cái, đều là cháu gái, sao lại có kiểu bên nặng, bên nhẹ thế nhỉ.
Sở Giang bị giẫm đau, ông quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua của ông làm cho lòng Tống Uyển bỗng nhiên lạnh.
Bà làm quên mất, thế nào lại quên mất trước kia bà đã làm những gì?
"Đạt được thành công trên sân khấu hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình." Con cháu của Sở gia không thiếu tiếng vỗ tay là vì trên người nó có dòng máu của Sở gia, là huyết thống của Sở Giang ông.
Giọng Sở Giang nhàn nhạt truyền ra, ông nói thật rõ ràng thực ra cũng là để cảnh cáo để Tống Uyển tỉnh ra, mạng của bà suýt nữa không còn mà sao trí nhớ vẫn ngắn ngủn vậy.
Trên sân khấu cô bé đã biểu diễn xong, bé đứng lên, một tay nhấc chiếc váy lễ phép đúng tiêu chuẩn thục nữ.
Con cái nhà ai thế nhỉ, nhà đó đã sinh ra và nuôi dạy thế nào.
Tất nhiên đây là tiết mục được vỗ tay lâu nhất, mấy tiết mục về sau dù là múa đông người, múa đôi hay múa đơn đều bị tiết mục thứ chín lấn át. Hứa Đình ôm Tiểu Vũ Điểm ra phía hậu trường, cô muốn đưa bé đến chỗ Sở Luật nhưng lúc cô bước xuống thấy đầy tiếng vỗ tay, làm cô xấu hổ theo.
Gần như khán giả nào cũng thế, liếc mắt một cái là nhận ra Tiểu Vũ Điểm, ai cũng muốn ᴆụng chạm vào bé một chút, ᴆụng vào tay, vào mặt bé.
Tiểu Vũ Điểm luc đó không sợ hãi gì, nhưng bé cũng không thích người khác động tay chân vào mình nhiều, đến tận lúc được ba ôm vào trong lòng thân hình nhỏ con của bé mới thả lỏng.
Sở Luật từ trong túi áo vest của mình lấy ra ly nước, đặt ở trên tay con gái.
“Uống chút.”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm ly nước, uống luôn.
Tô Vân Phỉ đưa cái túi bà đem đến cho Đỗ Tĩnh Đường, Đỗ Tĩnh Đường mở ra, là một túi đồ ăn vặt toàn là đồ Tiểu Vũ Điểm thích ăn.
Tiểu Vũ Điểm thò tay cầm lấy mấy thứ mình thích ăn, Sở Luật giúp bé mở ra, cầm cho bé ăn, trên sân khấu đang có tiết mục tiếp theo biểu diễn, cũng không có ấn tượng gì đặc biệt lắm. Một lúc sau, Sở Tương cũng xuống, mặt có vẻ không vui.
“Bà ơi!” Nó chạy tới, ngồi cạnh Tống Uyển. “Bọn họ đều nói là Hương Hương múa không đẹp,”
Tống Uyển xoa xoa đầu Sở Tương tóc, an ủi: “Hương Hương nhà chúng ta đương nhiên là múa đẹp rồi, làm sao có thể múa không đẹp được phải không nào?”
Ánh mắt Sở Tương dừng ở cái túi đồ ăn vặt trên đùi Đỗ Tĩnh Đường, có cả bánh mì và mấy thứ linh tinh, nó đã đói bụng liềnchạy qua, chẳng có tí khách khí nào giật lấy mấy cái chạy về, ngồi cạnh Tống Uyển mà ăn.
Tổng Uyển thấy xấu hổ, mà Đỗ Tĩnh Đường mãi cũng chẳng phản ứng gì được.
Cái này gọi là gì, ςướק à?
Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy, nhưng bé cũng không để ý quá, bé tiếp tục ăn. Tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu cũng là có bài bản hẳn hoi nhưng lại có cảm giác như dòng nước trong nhạt nhẽo, nhiều người xem bắt đầu ngáp, trước đó họ còn hào hứng chờ xem biểu diễn, sau bây giờ lại cảm thấy của chút ngao ngán buồn bực, chỉ mong kết thúc cho nhanh chút để họ còn về nhà nghỉ ngơi.
Cuối cùng, xong tiết mục cuối cùng rồi, dưới phía khán giả đang có nhiều người mong đợi vì đã đến mục trao giải, tuy là giải thiếu nhi thôi nhưng tiền thưởng rất cao.
Hứa Đình bước lại muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi nhận giải, cô đoán chắc không sai, tiết mục của Tiểu Vũ Điểm chắc sẽ giành giải nhất.
Sở Luật đặt con gái đứng xuống đất, sau đó nắm tay con gái, con gái cố lên. Tiểu Vũ Điểm cũng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của ba rồi được cô giáo ôm lên sân khấu, Hứa Đình đi theo đường phía sau chứ cũng không đi qua chỗ đông người.
Sở Tương cắn môi, sự ghen ghét lộ rõ khi nhìn Tiểu Vũ Điểm được ôm đi, nó chỉ là một đứa bé câm, có ý mà đắc ý chứ.
Không sai so với dự đoán của Hứa Đình, Tiểu Vũ Điểm đúng là đạt được giải nhất một cách rất xứng đáng, việc xét giải nhiều khi rất khó tránh có điều này nọ nhưng giải nhất của Tiểu Vũ Điểm lại làm người ta tâm phục khẩu phục, ban tổ chức vốn cũng dự định sẽ xếp cho Tiểu Vũ Điểm một giải vừa vừa nào đấy cho dù Sở Luật không đưa ra yêu cầu, nhưng giải nhất này của Tiểu Vũ Điểm đúng lúc làm vừa lòng đại gia vì thực sự cô bé biểu diễn không tồi.
Nhận giải xong, Hứa Đình ôm Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm ôm cúp của mình đặt trong tay ba.
Cái miệng xinh xinh nở ra nụ cười, đôi mắt cong cong giống vầng trăng non sáng ngời.
“Bảo bối nhà ta giỏi quá, giải nhất đấy.” Sở Luật kiêu ngạo bế con gái lên, bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường cùng với Tô Vân Phỉ cũng theo đó mà tự hào, chỉ có Tổng Uyển không hiểu sao lại thấy trong lòng chua xót.
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm ra khỏi hội trường, đứa trẻ cả một ngày đã mệt mỏi, bé ngủ rồi, cái đầu nho nhỏ dựa vào vai của ba, bé ngủ say sưa. Cúp của bé đang được Đỗ Tĩnh Đường cầm trên tay, ngày mai anh còn muốn cầm đến công ty, anh muốn khoe với cả công ty là bé xinh đẹp nhà anh đạt giải nhất đây, mà bé mới năm tuổi thôi.
“Sở tiên sinh ạ? Xin đợi một chút.” Một người đàn ông chạy tới, trông dáng vẻ là đã đợi rất lâu, vừa thấy Sở Luật đã vội vàng chạy đến gặp, đứng ở trước mặt Sở Luật.
“Anh có việc gì.” Sở Luật nhìn người đàn ông không quen biết trước mặt, có điều nhìn kỹ thì cũng không có ý xấu gì.
“Chào anh, Sở tiên sinh.” người đàn ông vươn tay tự giới thiệu, tôi là người của Cục thể dục thể thao quốc gia, tên là Tang Văn Lực, hôm nay được xem con gái anh biểu diễn tôi thấy bé có tài năng thể dục, chỉ cần được huấn luyện cẩn thận một chút sau này nhất định sẽ đạt được quán quân thế giới.”
Sở Luật không bắt tay người đàn ông mà lại ôm con gái chặt têm một chút.
“Xin lỗi, tôi từ chối, con gái của tôi sẽ không học bất kì một môn thể thao nào mà cần phải thi đấu.”
“Vì sao lại thế?” Tang Văn Lực có chút nóng nảy, anh ta chắc chắn độ mềm dẻo của em bé này cùng với cốt cách này hoàn toàn phù hợp với một nhà vô địch thế giới trong tương lai, vô địch thế giới, bốn chữ này chắc hẳn là không ai có thể cưỡng nổi.