Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 218

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Cái này không tốt, thủ tục đều xong xuôi rồi.” Viện trưởng thật khó xử, chỉ khi nhà nhận nuôi không cần trẻ nữa mới có thể mang trẻ về, giống như tình huống này, nếu thật sự nhận nuôi trẻ thì thật không dễ dàng mang bé về lại cô nhi viện.
“Cháu sẽ tự mình nói với bọn họ.” Trịnh An Trạch vẫn kiên định. Nó không tin bất cứ ai, không tin bất cứ nhà nào có thể đối xử tốt với em gái nó. Cho dù là thật sự như vậy nó cũng muốn chính mắt nhìn thấy, hơn nữa nó nhật định phải ở bên cạnh em gái, nó đã không còn mẹ, không muốn lại không còn em gái.
“Được rồi.” Viện trưởng suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy điện thoại gọi cho số trong hồ sơ, nhưng rất lạ, bà gọi rất nhiều lần bên kia đều không nghe máy.
“Có lẽ đang ở trên xe.” Viện trưởng an ủi Trịnh An Trạch, cũng là an ủi chính mình.
Trịnh An Trạch yên lặng ngồi bên ngoài bậc thang chờ gọi được điện thoại, nhưng đã gọi liên tiếp trong cả buổi chiều cũng không gọi được. Lại chờ đến một lần quay số, nó không chờ được nữa. Bởi vì, số di động bên kia đã không liên lạc được.
Trịnh An Trạch lấy cái túi cũ nát của mình ôm vào trong иgự¢, sau đó cũng nhét 乃úp bê của em gái vào trong túi, rồi thừa dịp mọi người bận rộn nó lén ra khỏi cô nhi viện. Người khác không giúp nó tìm em gái thì nó tự đi.
Trên đời này người xấu quá nhiều, nó không tin tưởng bất cứ ai được.
Bọn họ đã đồng ý không tách nó với em gái nhưng cuối cùng lại đem em gái giao cho người khác.
Nó lưu lại địa chỉ của nhà kia, chỉ cần tìm thấy nhà đó liền nhất định tìm được em gái. Nó sờ túi tiền, chỗ này có tiền chú Sở cho nó, rất nhiều, đủ để nó mua vé xe đi tìm em gái.
Nó mua vé xe ô tô, nó còn chưa biết phải đi đâu nhưng trước tiên phải rời khỏi nơi này. Nó lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy là địa chỉ của nhà kia, có số điện thoại cùng số chứng minh thư và tên tuổi. Điện thoại nó đã biết là không gọi được, lúc này còn không liên lạc được cho nên nó mới cảm giác không ổn, nó nghĩ em gái nhất định bị người ta lừa đi.
Cho nên nó muốn tìm em gái, mặc kệ phải đi bao lâu chịu bao khổ cũng nhất định phải tìm được em gái nó.
Lúc này, ở trong một căn phòng, một cái chén bị kém ‘choang’ một tiếng.
“Tránh ra, tao ghét mày.” Một bé gái ốm yếu trên giường thỉnh thoảng đánh bé gái đang đứng trước mặt, đôi mắt tràn đầy căm hận cùng ghen ghét khiến bé gái sợ hãi co thân mình lại, sau đó bé đi ra ngoài nhặt cái chén từ trên mặt đất.
“Có phải mày lại ức Hi*p chị không?” Lúc này một cô gái đứng trước bé gái, bé gái còn chưa kịp hé miệng đã ‘bốp’ một tiếng, trên mặt bé gái đã hiện ra vết năm ngón tay.
“Còn không đi quét rác đi?” Cô gái lấy tay đẩy bả vai bé gái. “Chúng tao mang mày về không phải để mày ăn không uống không.”
Bé gái ngồi xổm thân mình nhặt lên từng mảnh vỡ nhỏ sau đó ném vào thùng rác, rồi lại lấy một cái giẻ lau, quỳ trên mặt đất xoa xoa.
“Leng Keng, vào đây.”
Bé gái đứng lên, đứng ở cửa, đôi chân nhỏ không muốn đi vào dủ chỉ một bước.
“Vào đây, mày bị câm chứ không có điếc.”
Giọng cô gái lại cao lên một chút, bé gái cắn môi, từng bước từng bước đi vào. Bé đứng ở cửa, khuôn mặt nho nhỏ đã sưng lên một cục, chú ý mới nhận ra, đây là Leng Keng, là Leng Keng được nhận nuôi từ cô nhi viện.
Vốn đã là đứa trẻ gầy gò, hiện tại càng gầy hơn rất đáng thương.
“Còn đứng đó làm gì.” Chu Sa Lệ hướng về phía Leng Keng quát lên một tiếng. “Còn không nhào lộn cho Mai Mai nhà tao xem.”
Cô gái cúi đầu, nhìn đứa trẻ được mình ôm vào lòng. “Mai Mai, con xem, để nó nhào lộn cho con xem nhé, rất đẹp.”
Đứa bé được gọi là Mai Mai sắc mặt không thật tốt, toàn thân trên dưới dường như không có nhiều sức lực, mà nó đối với bất cứ chuyện gì cũng không có được tia hứng thú. Nhưng đôi mắt nó có chút oán hận nhìn chằm chằm bé gái thỉnh thoảng cúi người lộn nhào, rất gầy gò cũng rất đáng ghét.
Sau khi nhào lộn Leng Keng rúc vào góc tường nhìn mẹ với chị mới ở trước mặt.
Chị mới của bé bệnh rất nặng, bệnh lâu nên chỉ thích ném đồ vật, chỉ thích đánh người…
Mẹ mới cũng không cười với bé, ba mới cả ngày dường như đều không ở nhà.
Bé không thích nhà này, bé muốn quay lại cô nhi viện, muốn tìm anh trai, cho dù lại như trước kia bé với anh trai ở bên ngoài ăn không đủ no cũng không sợ, ít nhất sẽ không đau.
“Con câm lại đây.” Mai Mai vẫy tay hướng Leng Keng.
Leng Keng mím môi lại, sau đó từng bước đi về phía trước cho đến khi đứng bên cạnh chị.
Mai Mai cười lành, vươn tay nhéo mạnh vào cánh tay nhỏ bé của Leng Keng.
Leng Keng đau tới mức đỏ mắt nhưng không dám kêu, cũng không dám né tránh, chị sẽ véo mạnh hơn, sẽ càng đau.
“Đi ra ngoài, mày đi ra ngoài cho tao.” Mai Mai dùng sức đẩy Leng Keng khiến bé bị ngã trên mặt đất. Nó ghét đứa em này, ghét đứa em khỏe mạnh, nó ghét mọi người, ghét bất cứ ai có thể chạy nhảy, có thể đi học.
Leng Keng bị đẩy ngã trên mặt đất, tay trượt trên mặt đất gây xước da, bé chạy đi trốn vào nơi mình ngủ. Nơi bé ngủ kỳ thật chính là một cái gác nhỏ ở góc phòng khách, trước kia là nuôi một con chó nhỏ, con chó bị vứt bỏ nên nơi thành thành chỗ ngủ của bé.
“Sao em lại để bé ở chỗ đó.” Trần Lập An có chút không vui hỏi Chu Sa Lệ. “Cho bé ăn nhiều một chút.”
“Em Biết.” Chu Sa Lệ chọc mạnh vào bát cơm. “Chỉ là em không cam lòng, vì sao Mai Mai chúng ta lại như vậy còn con bé ăn mày này lại có thể sống khỏe mạnh.”
“Đó đều là số mệnh.” Trần Lập An vừa nghe trong lòng cũng như bị đổ vỡ, rất khó chịu, rất không thoải mái. Thỉnh thoảng anh cũng giống như Chu Sa Lệ, hỏi chính mình vì sao con cái nhà khác đều khỏe mạnh còn con gái anh lại bị bệnh như vậy.
“Khi nào đưa nó đi kiểm tra?” Chu Sa Lệ lại ăn một miếng cơm, đôi mắt cũng nhìn trừng ngừng đứa bé đang ngoan ngoãn rúc vào góc tường ăn cơm, đôi mắt cô mờ mịt, cũng tàn nhẫn.
“Chúng ta làm như vậy có được không?” Trần Lập An trước sau đều thấy không đành lòng. “Đứa bé này còn nhỏ như vậy, chúng ta thật sự phải làm sao?”
“Không làm thì anh muốn như thế nào?” Chu Sa Lệ đập đũa lên mặt bàn. “Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn Mai Mai ૮ɦếƭ sao? Con mới chỉ tám tuổi, một ngày khỏe mạnh cũng không có, hiện tại con gái có khả năng được cứu anh lại ngại ngùng xoắn xít. Được rồi, anh không cần làm kẻ ác, cứ làm người tốt, kẻ ác này cứ để em làm. Dù sao có thể cứu con gái cái gì em cũng làm, cho dù trời đánh cháy cánh tay em cũng được, bằng không em nhận một đứa câm về làm gì cho ngột ngạt? Tuy nói rằng nó bị câm nhưng cũng có thể ăn có thể ngủ, còn Mai Mai của em lại cái này ăn không vào cái kia uống không được, chỉ có thể từng ngày chờ ૮ɦếƭ.”
Trần Lập An cũng không thể nói gì nữa, anh cũng biết bọn họ đều đã nghĩ tới chuyện này nên mới đem đứa bé về nhà, như vậy cũng đã không còn đường lui.
Có lẽ bọn họ làm vậy là không có đạo đức, nhưng để giữ được mạng cho con gái bọn họ không thể không làm như vậy.
Vài ngày sau, Trần Lập An mang Leng Keng tới một bệnh viện nhỏ.
“Là đứa bé này sao?” Một bác sĩ mặc đồ trắng đi tới, kết quả vừa thấy đứa trẻ Trần Lập An ôm vào, sắc mặt không quá tốt. “Sao nhỏ vậy, bao tuổi rồi?”
“Sáu tuổi.” Trần Lập An xấu hổ trả lời.
“Không giống.” Bác sĩ vươn tay sờ nắn tay của bé gái một chút. “Nhiều nhất cũng chỉ năm tuổi, còn quá nhỏ, cái này không được.”
“Xin bác sĩ, bác sĩ nhẫn tâm nhìn Mai Mai nhà em ૮ɦếƭ sao? Bác sĩ cũng nhìn nó sinh ra, nhìn nó lớn lên. Anh, em xin anh, anh cứ coi như là em cầu xin anh đi. Đời này em cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, anh cũng chỉ có một đứa cháu gái, Trần gia chúng ta hiện tại cũng chỉ có một đứa cháu là Mai Mai.”
Bác sĩ rất khó xử, chọn đạo đức hay tình thân, ông rất khó quyết định.
“Cậu đặt đứa bé xuống đi.” Bác sĩ nói, cũng cầm dụng cụ. “Anh kiểm tra bé xem.”
Rốt cục Trần Lập An lộ ra một tia tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé nho nhỏ bị mình ôm vào иgự¢ này nụ cười trên mặt anh trở nên cứng đờ, nhưng cuối cùng anh vẫn hạ tàn nhẫn.
Trên mặt bàn còn có bảng tên, bên trên viết ba chữ, Trần Lập Bình. Nếu như bọn họ không có quan hệ như vậy có lẽ không bác sĩ nào sẽ vì anh mà làm ca phẫu thuật này.
Buôn bán иộι тạиg vốn dĩ chính là phạm pháp.
Sau đó không lâu, Trần Lập Bình đã trở lại, khuôn mặt anh cùng Trần Lập An có năm phần tương tự, không khó nhận ra bọn họ chính là anh em ruột.
Trần Lập Bình cầm lấy cánh tay của bé bắt đầu chọc kim tiêm.
“Đứa bé này ở đâu ra?” Anh hỏi Trần Lập An.
“Nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, sẽ không ai biết.” Trần Lập An vội vàng trả lời.
Mũi kim đã chui vào cánh tay bé nhỏ, rốt cuộc bé cũng rơi nước mắt, rất đáng thương. Miệng bé cũng thỉnh khoảng hé ra, hình như gọi mẹ.
“Trước tiên anh xét nghiệm cho bé đã, xét nghiệm xong sẽ tính tiếp, nếu xét nghiệm không tương thích chú sẽ làm gì với đứa bé này?”
Trần Lập Bình thu hồi xi lanh máu, một lát sẽ đưa đi kiểm tra. Anh hy vọng xét nghiệm là tương thích, nhưng cũng hy vọng là không tương thích. Đôi khi có những quyết định của họ sẽ do dự như vậy.
“Không tương thích?” Trần Lập An cúi xuống bế đứa bé lên. “Không tương thích lại trả cho cô nhi viện.”
“Sau đó lại tìm đứa trẻ khác?” Trần Lập Bình nói tiếp: “Anh biết bọn em muốn cứu Mai Mai nhưng cũng không thể như vậy, con của em là trẻ con nhưng con người khác cũng là trẻ con, bọn em thật sự có thể máu lạnh như vậy, không có nhân tính như vậy sao?”
“Không tàn nhẫn thì còn cách nào?” Trần Lập An lau mặt mình. “Em không thể nhìn Mai Mai ૮ɦếƭ trước mắt mình, cho dù là phạm tội em cũng nhận.”
Trần Lập Bình còn có thể nói gì, cũng chỉ có thể mang máu đi xét nghiệp xem hai đứa trẻ có tương thích hay không.
Leng Keng rúc vào góc tường, mắt bé mở to nhìn ra hướng cửa sổ, bé đứng lên kiễng chân kéo tấm màn, nhìn tán lá thỉnh thoảng bay trong gió.
Gió đi tìm mẹ đi.
Mẹ sẽ tìm tới Leng Keng không? Bé dán mặt mình lên từng chiếc lá, lá cây nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt nhỏ, mà bé thỉnh thoảng sụt sịt, cũng khóc, trên cánh tay nho nhỏ đầy những vết nhéo, còn có những chấm đỏ bị kim đâm…
Sau đó không lâu có kết quả kiểm tra, vợ chồng Trần Lập An rất vui mừng, bọn họ đã chọn đúng rồi, đứa bé này có thể cứu mạng Mai Mai.
“Sắp tới cho bé ăn nhiều một ít.” Trần Lập Bình nhìn em trai cùng em dâu nói. “Gầy quá không phẫu thuật được.”
“Em biết rồi.” Tâm tình Chu Sa Lệ rất tốt, đương nhiên vì có thể mau chóng phẫu thuật cho con gái cô sẽ chăm cho đứa bé này trắng trẻo mập mạp.
Khi nào nuôi béo thì sẽ không cần nuôi nữa.
“Ăn.” Chu Sa Lệ đập bàn. “Mày ăn hết cho tao, cố gắng mà ăn vào, biết không?”
Leng Keng cầm đũa và cơm vào miệng mình, hai mắt đỏ hồng.
‘Bốp’ một tiếng, Chu Sa Lệ có chút buồn bực, lại một cái tát lên khuôn mặt nhỏ. “Sao mày vô dụng như vậy, ăn nhiều cơm thế sao vẫn không có ít thịt nào?”
Leng Keng lại cúi đầu vào bát cơm, nước mắt không ngừng rơi vào trong bát.
“Khóc, còn khóc, làm sao mà phải khóc?” Chu Sa Lệ ấn đầu đứa bé xuống mặt bàn, da trẻ con rất mỏng, chỉ chốc lát sau trên cái trán kia đã sưng lên một cục.
“Mẹ!” Lúc này Mai Mai đi ra, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
“Mai Mai.” Chu Sa Lệ vội vàng đứng lên ôm con gái của mình.
“Sao con lại ra đây, có phải đói bụng không? Mẹ nấu đồ ăn ngon cho con nhé?”
Mai Mai lắc đầu, sau đó vươn tay chỉ đứa bé không ngừng và cơm vào miệng mình.
“Mẹ, con muốn xem nhào lộn.”
“Được.” Chu Sa Lệ cười với con gái, sau đó mặt lạnh.
“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, còn không tới nhào lộn cho chị xem.”
Leng Keng buông đũa trên mặt bàn, liền bắt đầu nhào lộn trên mặt đất. Bé không dám không nghe, không nghe sẽ bị đánh.
Bé dùng mu bàn tay thỉnh thoảng gạt nước mắt, sau đó ôm lấy bụng mình, bé không muốn ăn cơm, bụng bé đau quá, bé không muốn ăn nữa.
Trần Lập An mở cửa đi vào, anh không biết lúc này phía sau anh còn có một bé trai không lớn lắm, bé trai nắm chặt đôi tay của mình, sau đó cẩn thận đi theo.
Nó là Trịnh An Trạch, nó đã ngồi xe rất lâu, tìm cũng rất lâu. Nó biết người mang em gái đi có vấn đề, điện thoại không gọi được, địa chỉ là giả, nếu thật sự muốn nuôi em gái nó thì sẽ không cần lừa dối như vậy.
Nhưng bọn họ lại quên mất, điện thoại là giả, địa chỉ là giả nhưng lý lịch lại không phải là giả.
Nó dùng tiền chú Sở cho mua vé tới địa chỉ trên chứng minh thư của hai người này, lại hỏi mọi người mới tìm được tới nơi đây. Nó ở cửa công ty kia đợi thời gian rất dài mới tìm được người có khuôn mặt giống như trong lý lịch.
Nó cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, không cũ, còn xem như sạch sẽ, đây là nó mới thay. Nó biết người đàn ông này mỗi ngày đều tới đây ăn cơm, có khi ăn một mình, có khi sẽ ăn cùng người khác.
Nó đẩy cửa đi vào, phục vụ bên trong cũng không vì nó là trẻ con mà đuổi ra ngoài, với bọn họ mà nói thì chỉ cần có tiền đó chính là thượng đế.
Nó tìm được một cái bàn cách người kia gần nhất, ngồi chỗ thuận tiện nhất để ăn.
Cách đó không xa Trần Lập An thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, hình như đang chờ đợi ai đó, đến khi một người đàn ông đi vào, nhìn rất giống anh, là anh trai của anh – Trần Lập Bình.
“Anh đến rồi, ngồi đi.” Trần Lập An vội vàng đứng lên đón Trần Lập Bình.
Trần Lập Bình ngồi xuống, không chút hứng thú với ăn uống.
“Anh, khi nào có thể phẫu thuật?” Trần Lập An hỏi vấn đề kia. “Đứa bé kia đã béo lên rất nhiều, làm sớm chút để em yên tâm, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Trần Lập Bình với chuyện này vẫn rất bài xích. “Chú xác định muốn vậy sao? Chú phải biết rằng về sau trên lưng không chỉ là con gái chú khỏe mạnh mà còn một đứa trẻ vô tội.”
“Em biết.” Trần Lập An mím môi. “Mặc kệ thế nào, ca phẫu thuật này em nhất định phải làm.”
“Chú muốn lấy từ trên người bé một quả thận cho con gái cậu?” Trần Lập Bình lại hỏi một câu.
“Phải,” Trần Lập An nghiến răng lại có chút đau. “Đúng vậy, em đã quyết định. Sau khi phẫu thuật xong em nhất định sẽ chăm sóc cho đứa bé kia tốt. Mai Mai có gì bé cũng sẽ có, hơn nữa không phải anh đã nói chỉ có một quả thận hoàn toàn không ảnh hưởng sao?”
“Là không ảnh hưởng.” Trần Lập Bình cười lạnh lùng. “Con gái chú có thêm một quả thận nhưng đứa bé kia thiếu một quả, có thể giống nhau sao?”
Trần Lập An á khẩu, hoàn toàn không còn gì để nói.
Trần Lập Bình kéo tay áo, nhìn đồng hồ trên cổ tay. “Anh cần phải về bệnh viện, ngày mai chú mang đứa bé kia tới đây anh sẽ kiểm tra toàn bộ lại một lần nữa. Nếu lần này không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhanh chóng ấn định thời gian phẫu thuật.”
“Cảm ơn anh, em biết rồi.” Trần Lập An vui vẻ, khóe mắt cũng nổi ngân cười. Khi anh định muốn nói gì nữa thì Trần Lập Bình đã rời đi, Trần Lập An cũng không ở chỗ này làm gì, cầm lấy chìa khóa ở trong người chuẩn bị rời đi. Bọn họ không biết lúc này ở cách đó không xa có một đứa trẻ đang nắm chặt chiếc đũa, toàn bộ nội dung bọn họ nói chuyện nó đã nghe hết.
Nó cúi đầu, một miếng một miếng ăn đồ ăn trong bát.
Ngày hôm sau, quả nhiên Trần Lập An mang Leng Keng tới bệnh viện. Gần đây Leng Keng đã béo không ít nhưng đôi mắt lúc nào cũng u ám. Bé mặc đồ rất dày, trên cánh tay đều vết thương bị nhéo, còn bé bị thương như thế nào Trần Lập An biết rất rõ nhưng anh lại không thể ngăn cản. Tính tình con gái cục cằn, tâm tính vợ bất bình, bọn họ đều đem sự tức giận trút lên đứa nhỏ này, anh không thể để anh trai nhìn đến bởi vì thật sự không chỗ dung thân.
Trần Lập Bình bế đứa bé trong lòng Trần Lập An, ước lượng một chút mới phát hiện đứa nhỏ này đã năng hơn không ít.
Gần đây chắc đã ăn được nhiều, Trần Lập Bình rất thích bé gái xinh đẹp này, so với Mai Mai thì đứa bé này có diện mạo xác thật là quá sức xuất sắc.
Leng Keng mở to đôi mắt u ám, sau đó cúi đầu tự nghịch tay của mình không nói lời nào với ai. Trần Lập Bình biết đứa bé này sẽ không nói, cũng không có hỏi gì liền đem đứa bé này vào phòng thực hiện lần kiểm tra cuối cùng.
Không lâu sau anh đã quay lại nhưng sắc mặt rất khó coi.
“Sao vậy, có chuyện ạ?” Trong lòng Trần Lập An căng thẳng, liệu có phải có vấn đề gì không.
Trần Lập Bình liếc mắt nhìn em mình một cái, đem đứa bé đang ngủ trong lòng đặt lên giường bệnh, lại kéo chăn cho đứa bé này. Đứa bé thật xinh đẹp khiến ai cũng thích, cho dù không phải con đẻ mình thì cũng không ai nỡ hại.
“Anh…” Trần Lập An lại bước tới. “Có phải có vấn đề gì không?”
“Ừ.” Trần Lập Bình đứng lên rồi ngồi xuống ghế làm việc của mình, anh không nói lời nào khiến Trần Lập An thấp thỏm chờ đợi.
“Anh, mau nói cho em, có phải đứa bé này không phù hợp?”
Trần Lập Bình gật đầu. “Rất không phù hợp.”
“Vì sao?” Trần Lập An có chút không chấp nhận được. “Không phải mấy ngày hôm trước kiểm tra đều rất tốt, anh cũng nói kết quả xét nghiệp tương thích, vì vào hiện tại lại không được, không thể phẫu thuật?”
“Vì sao à?” Trần Lập Bình ném cái 乃út trong tay. “Đứa bé này không thể hiến thận được.”
“Vì sao?” Trần Lập An lại nhắc lại câu hỏi.
Trần Lập Bình đứng lên.
“Đứa bé này chỉ có một quả thận, chú nói cho anh bé sẽ hiến cho con gái chú một quả như thế nào? Nếu mất quả thận này đứa bé sẽ ૮ɦếƭ.”
“Cái gì?” Trần Lập An cũng ngây ngốc nhìn bé gái đang ngủ. Anh đưa tay chỉ vào đứa bé.
“Bé chỉ có một quả thận?”
“Đây.” Trần Lập Bình đem chồng kết quả xét nghiệm đặt lên bàn. “Đây là kết quả kiểm tra, chú có thể tự mình xem. Đứa trẻ này không có thận phải, chỉ có thận trái.”
Trần Lập An ôm Leng Keng đi ra, đôi mắt anh đầy phức tạp, không biết có muốn đem đứa bé này về nhà không. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, bọn họ vốn dĩ tìm một đứa trẻ để hiến thận cho Mai Mai, ai mà biết được đứa nhỏ này chỉ có một quả thận. Anh ngừng lại cẩn thận kéo áo trên người bé, quả hiên trên bụng bé có một vết sẹo nho nhỏ, tuy rằng đã rất mờ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây từng là một vết sẹo rất lớn.
Trần Lập Bình nói, đứa bé này đã phẫu thuật chừng hơn một năm trước, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì nhưng thật sự thiếu một quả thận. Hiện tại trong cơ thể đứa bé này chỉ có một quả thận thì sao còn có thể hiến thận cho Mai Mai, đúng vậy, nếu hiến quả thận này thì đứa bé này sẽ ૮ɦếƭ.
Đây không phải một con chó hay một con mèo bị ૮ɦếƭ, đây là một đứa trẻ, là một đứa trẻ…
Anh ngồi trên xe, lái xe về nhà mình, không biết phải nói chuyện này với Chu Sa Lệ như thế nào. Anh ngồi trên xe tâm thần hỗn độn, không biết một bé trai đã chạy theo xe của anh, đến khi không còn thấy chiếc xe nữa, nó đứng tại chỗ lấy mu bàn tay lau nước mắt của mình.
“Em gái, đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em.”
Bọn họ là người xấu, mang em gái nó đi không phải vì muốn nhận nuôi một đứa trẻ mà vì muốn quả thận của em gái nó. Bọn họ là người xấu.
Trần Lập An dừng xe lại ôm đứa bé vào lòng иgự¢, bé vẫn còn đang ngủ, nho nhỏ ngoan ngoãn khiến lòng anh cũng mềm theo.
Anh mở cửa ra, đặt bé xuống sô pha chứ không phải lên cái ổ nuôi chó nuôi mèo kia.
“Sao rồi, kết quả kiểm tra tốt chứ?” Chu Sa Lệ vội vàng đi tới, vừa thấy mặt đứa bé ngủ trên sô pha liền lộ vẻ mặt chán ghét.
“Khi nào có thể làm phẫu thuật, ngày mai được không?”
Trần Lập An không biết phải nói với Chu Sa Lệ như thế nào, anh kéo Chu Sa Lệ lại đặt cô ngồi xuống sô pha, rất nhiều lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn cứ khó có thể mở miệng nói ra chuyện này.
“Anh nói đi.” Chu Sa Lệ Ϧóþ mạnh cánh tay của Trần Lập An. Vẻ mặt này của Trần Lập An càng khiến cô không thoải mái, khiến cô lo lắng, cũng khiến lòng cô bất ổn, khủng hoảng khó an.
Trần Lập An xoay mặt qua, anh liếm môi khô khốc của mình. “Sa Lệ, có lẽ không phẫu thuật được, chúng ta chấp nhận số phận đi.” Anh nắm chặt tay Chu Sa Lệ. “Mọi chuyện này đều là số phận, số phận của chúng ta, số phận của Mai Mai nhà mình.”
“Không…”
Chu Sa Lệ đột nhiên đẩy tay Trần Lập An. “Anh nói cho em là vì cái gì, là vì cái gì? Không phải đã tìm được một đứa trẻ rồi sao, không phải kiểm tra đã phù hợp rồi sao, hiện tại sao lại không làm?”
Cô có chút cuồng loạn hét to với Trần Lập An.
“Làm như thế nào được?” Trần Lập An nhìn bé gái nằm trên sô pha, khẩu khí cũng buồn bực: “Leng Keng chỉ có một quả thận, em nói xem sao nó có thể cho Mai Mai thận được nữa?”
“Một quả thận?” Đầu óc Chu Sa Lệ cũng quay cuồng. Một quả thận, sao chỉ có một quả thận, không phải cô không biết hai quả thận thì có thể hiến một quả, nhưng đây chỉ có một quả thận thì sao có thể cắt ra được?
“Em mặc kệ.” Chu Sa Lệ đứng lên. “Em mặc kệ nó có một quả thận hay hai, em cho nó ăn, em cho nó uống chỉ để nó cho em gái chúng ta một quả thận. Hai cũng được một cũng thế, hai quả thì nó cho con gái chúng ta một quả, một quả thì nó cũng phải cho con gái chúng ta một quả.
“Em không cần phải suy nghĩ.” Trần Lập An chặn lời của Chu Sa Lệ.
“Không có ai đồng ý làm cuộc phẫu thuật này cho em đâu. Em nghĩ xem chúng ta cầu xin anh trai anh bao nhiêu lâu anh ấy mới đồng ý, nhưng hiện tại đứa này chỉ có một quả thận, anh ấy cũng không có khả năng phẫu thuật cho chúng ta ca này.”
Chu Sa Lệ bỗng nhiên đứng lên, cô tiến đến kéo đứa bé đang nằm trên sô pha, sau đó ‘bốp’ một tiếng, đứa bé bị tát rách cả môi, lại quăng đứa bé trên mặt đất, chân không ngừng đá. Đứa bé khóc lớn, khóc rất đáng thương, cũng khiến người ta đau lòng. Nhưng cho dù bé có khóc, có đau cũng không khiến người phụ nữ này có chút mềm lòng nào.
“Em làm gì vậy?” Trần Lập An vội vàng kéo Chu Sa Lẹ lại, sau đó anh kéo cô vào trong phòng khóa cửa lại. Bên trong Chu Sa Lệ đau lòng mà khóc, còn bé gái bên ngoài cũng không ngừng khóc.
Người phụ nữ bên trong có người dỗ có người khuyên, cũng có người thương, còn Leng Keng ở bên ngoài tự mình bò lên rúc vào trong ổ chó, dùng tay nhỏ không ngừng lau nước mắt trên mặt.
Bé ôm chặt lấy chân mình, trộm lau nước mắt…
Mẹ, đau…
Mẹ, đâu… mẹ thổi phù phù…
Mẹ, phù phù…
Ở trong phòng, Chu Sa Lệ khóc cũng đủ rồi, đã bình tĩnh lại được. Cái gì nên làm chính là nên làm, nhưng Trần Lập An vẫn rất lo lắng, sợ cô lại đánh Leng Keng. Anh cả ngày đi làm không sao, nhưng mỗi lần về nhìn Leng Keng rúc ở góc tường, còn thấy thỉnh thoảng Mai Mai hét to cùng Chu Sa Lệ đánh chửi khiến anh đều có cảm giác mình làm sai rồi, vẫn là sai rồi.
Lúc trước anh không nên có tâm tư ích kỷ như vậy, không nên đem đứa bé này từ cô nhi viện về, cũng không nên làm một loạt kiểm tra này. Anh đứng lên đi tới bên cạnh Leng Keng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Leng Keng, mặt bé đều bị sưng, khóe miệng cũng bị rách nhưng cặp mắt kia vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Anh đưa tay lên xoa mặt bé. “Cháu nói, sao cha mẹ cháu lại không cần cháu, nếu bọn họ cần cháu thì cháu sẽ không như vậy.”
“Mấy ngày nữa chú đưa cháu lại cô nhi viện được không?”
Leng Keng mím môi lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trần Lập An xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé này, cũng than một tiếng rồi đi thăm con gái mình. Việc này về sau anh sẽ không làm nữa, cũng sẽ không đi nhận nuôi đứa trẻ nào nữa. Đương nhiên đứa bé này anh cũng không thể đưa đi ngay, ít nhất anh phải đợi vết thương trên người bé lành lại, hơn nữa cũng không thể đưa lại về cô nhi viện cũ, bằng không còn giữ bé lại ở đây làm gì, để Chu Sa Lệ mỗi ngày mắng hoặc sẽ bị Chu Sa Lệ đánh ૮ɦếƭ hay sao.
Về sau có lẽ chờ đến khi Mai Mai của bọn họ không còn nữa thì bọn họ sẽ lại nhận nuôi một đứa trẻ, cũng không bao giờ có khả năng sẽ lại nhận một đứa trẻ dạng này.
Mấy ngày nay đều yên bình, ngay cả Mai Mai cũng không náo loạn, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ngủ, cũng ngoan ngoãn ăn cơm. Gần đây Chu Sa Lệ cũng tốt hơn nhiều, không đánh bé, cũng cho bé ăn cơm nhưng sắc mặt vẫn rất khó xem. Trần Lập An cuối cùng cũng yên tâm, có lẽ cô cũng như anh, đã chấp nhận số phận.
Đúng vậy, bọn họ đều chấp nhận số phận.
Gần đây anh thường về nhà chơi với con, kể chuyện cổ tích cho con gái, lại dỗ con gái ngủ. Mà đứa nhỏ này cũng thật lâu mới ngoan như vậy.
Anh nghĩ cả nhà cứ tiếp tục sống như vậy, cho đến một ngày…
Anh lại sai rồi, cho đến một ngày khi anh về đã phát hiện Chu Sa Lệ không còn nữa, ngay cả hai đứa trẻ cũng không còn nữa.
Anh vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
“Anh à, là em, Lập An đây. Không thấy Sa Lệ cùng hai đứa nhỏ đâu.” Giọng anh đầy nôn nóng, cũng bắt đầu nói loạn. “Anh nói xem bọn họ có thể đi đâu? Gần đây tinh thần Sa Lệ không tốt lắm, Mai Mai cũng quá an tĩnh, anh nói xem liệu có phải Sa Lệ mang theo Mai Mai đi nhảy lầu, nhảy sông hay đâm xe không?”
Trần Lập Bình nắm chặt điện thoại trong tay: “Chú đừng hoảng, anh biết bọn họ đi đâu.”
“Vậy bọn họ đi đâu?” Trần Lập An cẩn thận hỏi, giống như có chút trầm trọng, giống như khó có thể thở được.
Trần Lập Bình không cười, cũng không tức giận, chỉ cảm giác vô cùng mệt mỏi, có thể nhận ra trong giọng nói của anh. “Chu Sa Lệ vẫn luôn hỏi anh về chuyện hiến tạng, anh nói anh không đồng ý, cũng nói sẽ không ai đồng ý làm ca phẫu thuật một mạng đổi một mạng này cho cô ấy, mặc kệ là đạo đức hay pháp luật đều không cho phép.”
“Như vậy bọn họ là…” Trán Trần Lập An đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Chú không nghĩ ra sao?” Trần Lập Bình không tin em mình không nghĩ ra được, ngay cả anh còn nghĩ tới huống chi người chồng chung sống nhiều năm với Chu Sa Lệ như vậy, trong lòng cô ấy nghĩ cái gì chẳng lẽ là chồng lại không rõ ràng?
Trần Lập An bỏ điện thoại xuống, anh ngã ngồi trên mặt đất. Anh đã biết, Chu Sa Lệ nhất định mang hai đứa nhỏ tới phòng khám chui, ở nơi đó chuẩn bị làm phẫu thuật đổi thận cho Mai Mai, nhưng rõ ràng cô ấy biết Leng Keng chỉ có một quả thận, nếu không có thận Leng Keng liền sẽ ૮ɦếƭ, anh không thể oán Chu Sa Lệ ích kỷ, bởi vì cô ấy là một người mẹ.
Anh nắm chặt điện thoại trong tay mình, sau đó ném mạnh điện thoại sang một bên.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Anh ôm lấy mặt mình, không biết đang hướng ai để nói lời xin lỗi. Đừng nói hiện tại anh không biết họ có thể ở nơi nào, cho dù có biết anh cũng sẽ không đi.
Trịnh An Trạch không ngừng chạy về phía trước, nó nhìn thấy em gái, vừa rồi nó thấy được em gái. Nó tận mắt thấy người phụ nữ trên tờ chứng minh thân phận kia, cô ta mang theo em gái đi rồi, chỉ là, nó tìm thế nào cũng không thấy em gái.
Nó gặp ai cũng hỏi thăm có hay không nhìn thấy người kia. Lúc này một chiếc xe màu đen phanh kít một cái sát bên người nó chưa đến mười centimet khiến Trịnh An Trạch bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Cửa xe mở ra, từ bên trong một người đàn ông mặc áo gió màu đen, trên mặt đeo một đôi kính râm, chỉ có hai mé đầu bạc có chút chói mắt. Anh tháo kính râm trên mặt, mày nhíu lại đã xuất hiện vài nếp nhăn.
“Chú Sở.” Trịnh An Trạch vừa thấy người đàn ông này cũng không biết vì sao nháy mắt hốc mắt mình nóng lên, từng giọt nước mắt lăn xuống dưới.
“Sao cháu lại ở đây?” Sở Luật kéo tay áo lên, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh không tồi thì có lẽ xe anh đã làm mất đi một mạng người. Anh vốn dĩ xuống muốn xem đứa nhỏ này thế nào, có cần đưa đi bệnh viện hay không, anh không phải là loại ngu ngốc như Hạ Dĩ Hiên, đâm vào người khác sẽ chạy trốn. Anh chịu trách nhiệm.
Chỉ là, anh nhíu mày lại, Trịnh An Trạch sao lại ở đây, không phải đang ở cô nhi viện sao, sao lại chạy đến nơi này.
“Chú Sở.” Trịnh An Trạch chạy tới nắm chặt áo Sở Luật. “Chú, cháu cầu xin chú, cầu xin chú cứu em gái cháu. Em gái cháu bị người khác mang đi, bọn họ muốn иộι тạиg em gái cháu.”
Sở Luật nghe nửa sau câu nói của Trịnh An Trạch, cả khuôn mặt đều biến sắc, khuôn mặt u ám đáng sợ khiến người khác hít thở không thông.
Anh nhắm mắt lại, cho đến bây giờ vẫn còn tưởng tượng đến lúc Tiểu Vũ Điểm mất đi quả thận. Bé mỗi ngày đều kêu đau, mỗi ngày đều khóc, đôi mắt đều sưng lên, đứa bé nho nhỏ dường như gầy thành một bộ xương.
“Không sao đâu.” Anh mở hai mắt, xoa đầu Trịnh An Trạch. “Cháu nói cho chú xảy ra chuyện gì, chú đi tìm em gái cháu.”
Trịnh An Trạch vội vàng đem mọi thứ mình biết nói hết cho Sở Luật, bao gồm cả thân phận Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ, còn có dụng ý của bọn họ khi tới cô nhi viện nhận con nuôi.
Sở Luật là người lớn, đương nhiên so với trẻ con biết suy nghĩ hơn nhiều, kỳ thật anh chỉ nghe xong vài câu liền biết đôi vợ chồng này muốn làm gì. Nhận nuôi một đứa trẻ không thân phận để cho con gái mình иộι тạиg, mà mặc kệ muốn иộι тạиg nào của đứa nhỏ này, đối với bé mà nói cả đời cũng không có khả năng khép lại thương tổn.
Anh lấy điện thoại gọi tới cảnh sát khu vực này, yêu cầu cục cảnh sát giúp anh mang tư liệu hai người kia tới. Anh lại nghĩ ở chỗ này dường như Mạc Mính cũng có thế lực nhất định, có lẽ anh cần yêu cầu Mạc Mính hỗ trợ.
Mạc Mính nói cứ đi đường tìm kiếm mù quáng là ngu ngốc nhất, lại lãng phí thời gian.
Mạc Mình hành động rất nhanh, không tới vài phút điện thoại đã gọi lại.
“Tôi đã điều tra ra, mốt lát sẽ gửi cho anh địa điểm định vị vệ tinh, nơi đó có một phòng khám chui đang tiến hành phẫu thuật đổi thận, đối tượng là hai đứa bé, hẳn là hai đứa anh đang tìm.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nói lời cảm tạ, giọng anh chưa dứt thì trên điện thoại đã nhận thông báo, xác thật Mạc Mính gửi tới một vị trí được định vị vệ tinh.
Anh lái xe đi tìm tới địa điểm này, đồng thời cũng gọi cho cảnh sát, dám làm chuyện như vậy liền phải biết sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Lúc này bên trong phòng khám chui, một bác sĩ đã chuẩn bị tốt mọi thứ chỉ chờ tiến hành phẫu thuật. Trên bàn phẫu thuật một đứa bé đã được gây mê tốt, đứa bé thân thể nho nhỏ chỉ lộ ra bên ngoài chiếc đầu nhỏ cùng đủ loại ống dẫn.
Bác sĩ cùng nhân viên gây mê đang nói tỉ mỉ công việc, chờ đến đúng thời điểm gây mê liền có thể lập tức tiến hành giải phẫu, ông đã đem mọi dụng cụ phẫu thuật đều chuẩn bị, nhưng vừa lúc muốn thực hiện lại nghe trên bàn phẫu thuật khác một bệnh nhân bắt đầu quấy khóc, là Mai Mai.
Chu Sa Lệ vội vàng tiến vào, Mai Mai vừa thấy mẹ liền vươn tay ra. “Mẹ, con sợ lắm, con không muốn phẫu thuật.”
Chu Sa Lệ ôm lấy thân mình gầy yếu của con gái, nhẹ nhàng xoa xoa, cũng dỗ dành con.
“Mai Mai ngoan, ngoan ngoãn phẫu thuật xong là con cùng em gái có thể đi ra ngoài chơi, mẹ đưa con đi công viên chơi, mang con đi ăn kem được không?”
“Thật vậy không?” Mai Mai không tin người lớn. Mẹ luôn gạt nó, luôn nói nó ăn xong sẽ khỏe nhưng nó vẫn phải uống thuốc mà vẫn chưa khỏe.
“Lần này sẽ không, mẹ không gạt con, nhất định sẽ không.” Chu Sa Lệ chảy nước mắt không ngừng đảm bảo với con gái, cho dù lúc này cô có Gi*t ૮ɦếƭ mội đứa trẻ cũng không có quan hệ, cô chỉ cần con gái mình có thể sống sót, những cái khác cô đều không để ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc