Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 213

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Dĩ Hiên muốn phủ nhận nhưng cái video kia vẫn phát ra âm thanh của cô, giờ cô có nói nhiều lần ‘không phải’ cũng vô dụng vì chứng cứ ở ngay trước mắt như vậy. Cô cũng không ngờ vậy mà Tống Uyển cũng dám ghi hình, cũng dám công khai đoạn video ở ngay lúc này.
“Là bà, bà vì cái gì mà lại làm như vậy?” Cô đột nhiên quay sang Tống Uyển, gào lớn với bà.
Lúc này trong hội trường đã sớm không có người thừa, chỉ còn vài người nhà, nếu không gièm pha như vậy ngày mai tất nhiên có thể đủ oanh động hơn nửa quốc gia.
Tống Uyển đi ra, bà đứng trước mặt hạ dĩ hiên, sau đó ‘bốp’ một tiếng cho Hạ Dĩ Hiên một cái tát thật mạnh.
“Đây là tôi đánh cho chính mình.” Nói xong, bà lại vươn tay, một cái tát lại vung tới. “Đây là tôi thay con trai tôi đánh.” Sau đó động tác bà cũng chưa dừng lại. “Đây là tôi thay Hạ Nhược Tâm đánh, tuy rằng cô ấy có lẽ không cần.”
Hạ Minh Chính ở bên chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị đánh, ông biết Dĩ Hiên bị như vậy là xứng đáng, là nó đáng ૮ɦếƭ. Nhưng rốt cuộc đây là con gái mình, sao ông có thể nhẫn tâm.
Tống Uyển đột nhiên phá lên cười nhưng nước mắt bà lại không ngừng lăn xuống. Bà tiến lên, lại một tay tát lên mặt Hạ Dĩ Hiên, nhiều ngày chịu đựng như vậy với bà là đủ rồi, thật sự chịu đủ sự uy Hi*p của cô gái này.
Còn may bà đã tỉnh lại, bà tình nguyện cả đời này bị con trai cùng chồng oán hận cũng sẽ không để cô gái này gây tổn thương tới tới một sợi lông người nhà bà.
“A Luật…” Tống Uyển đã đi tới, bà khó có thể đối diện với con trai mình. “Mẹ xin lỗi con, là mẹ làm mất Tiểu Vũ Điểm, là mẹ không tốt. Cũng là mẹ vì trốn tránh mới đem Hạ Nhược Tâm đẩy xuống biển, cũng là mẹ cùng Hạ Dĩ Hiên đã cùng nhau làm những chuyện đó, là Hạ Dĩ Hiên làm mẹ bị thương nhưng mẹ không dám nói, mẹ không dám nói…”
Bà nói, ôm lấy đầu mình ngồi xổm xuống.
Sở Giang vươn tay ôm chặt lấy người Tống Uyển, hốc mắt ông cũng đỏ lên, một phần vì cháu gái đã bị mất, về phần các còn là vì Tống Uyển, lúc tỉnh dậy chẳng những bà phải đối mặt với vết thương thân thể mà còn phải chịu Hạ Dĩ Hiên uy Hi*p, từ nhỏ đến lớn bà đều chưa từng phải chịu nhiều khổ ăn nhiều mệt như vậy.
Dù bà có sai thì cũng là sai với bọn họ, không đáng bị một người như Hạ Dĩ Hien khi dễ như vậy, ai có thể nghĩ đến mỗi ngày đối mặt với kẻ thù lúc trước Gi*t mình mà còn phải cười, còn phải chịu chỉ trích. Nhớ tới, trong lòng Sở Giang đều rất khó chịu, rất hận.
Sở Luật cũng ngồi xổm thân mình xuống, môi anh khẽ run run, anh chỉ muốn biết, chỉ muốn xác định.
Tiểu Vũ Điểm của anh thật sự mất sao? Vì sao bé mất?
Con gái anh, con gái nhỏ của anh bị mất như thế nào?
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, dường như là khóc không thành tiếng.
“Mẹ mang theo cháu cùng Hương Hương đi ra ngoài chơi, mẹ chỉ mua cho Hương Hương một ly kem, sau đó quay đầu lại Tiểu Vũ Điểm đã biến mất. Mẹ cũng tìm nhưng tìm không được, mẹ rất sợ hãi. Sau đó mẹ gặp Hạ Dĩ Hiên, cô ta chỉ cho mẹ cách đem toàn bộ chuyện này đẩy lên người Hạ Nhược Tâm, mẹ không đẩy cô ấy xuống biển, thật sự.”
“Thật xin lỗi, A Luật, thật xin lỗi…” Tống Uyển thỉnh thoảng nói xin lỗi, áp lực từ những việc này đã khiến bà sắp phát điên rồi.
Sở Luật đưa tay nắm lấy tay Tống Uyển một chút, sau đó anh đứng lên đi tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên.
Sau đó anh vươn tay Ϧóþ chặt bả vai cô ta: “Tôi bảo cô thả cô ấy, cô đã làm cái gì? Cô nói đi, cô đã làm gì?” Hai mắt anh tanh hồng, ngón tay anh Ϧóþ mạnh răng rắc dường như muốn Ϧóþ nát xương cốt Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên bị hai mắt đỏ bừng của anh dọa cho sợ, cô hoài nghi giây tiếp theo Sở Luật có thể trực tiếp đưa tay lên cổ, trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ cô không.
“Nói!” Giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lẽo. Trái tim Hạ Dĩ Hiên nhảy dựng, đầu cũng ong ong theo.
“Cô ta đã ૮ɦếƭ, cô ta đã ૮ɦếƭ…” Hạ Dĩ Hiên trừng lớn mắt, trong miệng không ngừng nói bốn từ này, mà mỗi một câu ‘cô ta đã ૮ɦếƭ’ khiến tay Sở Luật Ϧóþ mạnh hơn một chút.
‘Xoạt’ một tiếng, mặt Hạ Dĩ Hiên trắng bệch, ngay cả hàm răng cũng không khép lại được.
“Không cần Gi*t người.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng tiến lại đem đôi tay ấn mạnh lên vai Sở Luật. Cho dù đã làm nhiều chuyện sai lầm thì cũng có cảnh sát, Hạ Dĩ Hiên ૮ɦếƭ một nghìn lần cũng không đáng tiếc, nhưng nếu cô ta ở chỗ này xảy ra chuyện, lại do tay Sở Luật thì bọn họ cũng phải gách vác trách nhiệm.
Sở Luật chậm rãi buông tay mình, Hạ Dĩ Hiên ôm lấy иgự¢ từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Cô còn chưa lấy lại được hơi thở đã thấy Sở Luật lại đứng ở trước mặt, một chân đã nâng lên.
Cô sợ tới mức hét không ra tiếng, sau đó cô nghe được một tiếng kêu rên, một người đã chắn trước mặt cô, một chân Sở Luật kia vừa lúc đá vào người nọ.
Hạ Dĩ Hiên sợ hãi hét chói tai, mà người thay cô nhận một đá này của Sở Luật không phải ai khác đúng là Hạ Minh Chính. Trên đời này cũng chỉ có chính thân cha kế mẫu của cô mới có thể đối với cô như vậy.
Hạ Dĩ Hiên đời này đã không làm chuyện tốt gì nhưng lại vẫn được đầu một cái thai tốt. Tuy rằng nhỏ không có mẹ nhưng Hạ Minh Chính lại cưới được Thẩm Ý Quân – người trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng hai cha con cô, còn có một người chị không cùng huyết thống luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn làm nền cho cô, đương nhiên cô có thể tùy ý khi dễ. Sau lại gặp Sở Luật, nếu không phải tâm cô quá dã thì thật sẽ có cuộc sống khiến mọi người hâm mộ đến ૮ɦếƭ cũng không quá.
Chỉ là, trước kia tự tay cô vứt bỏ đến cuối cùng lại muốn tìm về, thậm chí là không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại nhiều thủ đoạn cũng không che được chân tướng.
Hạ Minh Chính thở phì phò, một đá này của Sở Luật khiến phổi ông như rách toạc, nhưng ông không để chân này đá lên người con gái, bằng không đứa nhỏ này khả năng sẽ bị đá đến ૮ɦếƭ.
“Lão Sở, tôi cầu ông.” Ông hướng Sở Giang vươn tay. “Cầu xin ông buông tha cho con gái tôi, cho nó một con đường sống.”
Sở Giang lạnh mặt, ngón tay nhẹ nhàng chụp lấy phần lưng Tống Uyển. “Đường sống?” Ông cười nhưng cười không nổi. “Cô ta có cho một nhà chúng ta đường sống, có từng cho Hạ Nhược Tâm đường sống, ông nhìn phía sau ông, nhìn xem đi.”
Sở Giang vươn ngón tay chỉ Thẩm Ý Quân phía sau Hạ Minh Chính. “Ông đau lòng cho con gái mình, nhưng ông có nghĩ cho Hạ Nhược Tâm? Cô ấy bị con gái ông làm hại chưa đủ thảm sao? Con trai tôi bị con gái ông làm hại không thảm sao? Lúc trước con gái ông nói ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, nói sống liền sống, cô ta có nghĩ tới ông sẽ khổ sở, ông sẽ thống khổ? Cô ta chỉ nghĩ đến mình, có nghĩ cho ông không?”
Người Hạ Minh Chính cứng đờ, quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Ý Quân lạnh lạnh ngồi đó, mặt bà trắng bệch không sức sống, cũng không khóc. Kỳ thật rất nhiều chuyện bà đều biết nhưng lại không nói.
Bà không sao cả khẽ động khóe môi, vẫn không rời khỏi chỗ ngồi, chẳng sợ cha con Hạ Minh Chính hiện tại ૮ɦếƭ trước mặt bà cũng không biết bà có thể chớp đôi mắt một chút không.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên đứng lên chạy như điên ra ngoài, ngay cả cha của mình cũng mặc kệ.
Trái tim Hạ Minh Chính đau đớn, miệng ông đầy mùi máu tươi.
Hòa thượng chạy trốn không thoát được miếu, Đỗ Tĩnh Đường nhếch mép khinh thường không một chút sợ Hạ Dĩ Hiên sẽ chạy. Cô ta có chạy tới chân trời góc biển bọn họ cũng có thể tìm được, huống chi là ở ngay lúc này.
Người Sở gia đều đã đi rồi, toàn bộ hôn lễ giống như một trò tấu hài. Tống Uyển quay đầu lại nhìn hiện trường hôn lễ được bố trí rất xa hoa, bà đánh thắng trận này tuy rằng cũng phải nói bà trả giá quá nhiều.
Mà bà biết kỳ thật chuyện cũng chưa kết thúc, cho dù Sở Giang không trách bà thì đời này bà cũng không có khả năng tha thứ cho mình. Nếu không phải bà ích kỷ, nếu không phải bà sợ phiền phức thì sẽ không phát sinh như hiện tại. Nhưng hiện tại nói này đó thì có ích gì, bà đã làm Hạ Dĩ Hiên sống không bằng ૮ɦếƭ, giống như Lục Tiêu Họa nói vậy, cô ta từng đứng ở thiên đường cao cao nhưng hiện tại là bị quăng ngã tan xương nát thịt, huyết nhục mơ hồ.
Thẩm Ý Quân đã đi tới, bà vươn tay nâng Hạ Minh Chính dậy, sau đó không nói lời nào đi ra ngoài. Hiện tại ai cũng không quan tâm tới chuyện hôn lễ nhưng đều biết Hạ Minh Chính xong rồi, mà Hạ gia cũng là xong rồi.
Thẩm Ý Quân đem Hạ Minh Chính đưa đến bệnh viện, Hạ Minh Chính bị Sở Luật đá liền gãy hai cái xương sườn, còn may иộι тạиg không bị xuất huyết. Nhưng đôi chịu đau thay Hạ Dĩ Hiên, còn hiện tại Hạ Dĩ Hiên đâu, hiện tại còn biết tránh ở nơi nào?
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính đau tới mức trán thỉnh thoảng đồ mồ hôi lạnh. “Tôi cầu xin bà.” Ông nắm tay Thẩm Ý Quân. “Xin bà đem Dĩ Hiên đi xa.” Thẩm Ý Quân rút tay mình ra, rồi sau đó lấy túi xách của mình bên cạnh.
“Ý Quân, tôi xin bà.” Hạ Minh Chính lại vươn tay, hiện tại ngoại trừ cầu xin Thẩm Ý Quân ở đó thì thật sự không có bất cứ ai có thể giúp ông. Ông gọi điện tìm người, nhưng đối phương vừa nghe cái tên Hạ Dĩ Hiên thì không trực tiếp ngắt điện thoại cũng thoái thác nói mình không có năng lực.
Đúng vậy, không có năng lực. Ai còn có năng lực đối đầu với tập đoàn Sở Thị, đó là chưa kể kỳ thật phía sau còn có Lục gia.
Thẩm Ý Quân dừng bước chân một chút, sau đó bà tiếp tục đi ra ngoài. Đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng ‘bịch’, bà xoay người đã thấy Hạ Minh Chính ngã lăn quay trên mặt đất, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng rớt xuống.
“Ý Quân, xin bà…” Ông muốn bò một chút nhưng vừa cử động toàn bộ thân thể đều đau đớn co lại.
Thẩm Ý Quân mở cửa ra. Hạ Minh Chính đã bắt đầu tuyệt vọng, ông biết Sở Luật sẽ không bỏ qua cho con gái ông, nhất định sẽ không buông tha cho con bé. Lần đầu tiên ông muốn khóc, lần đầu tiên ông tuyệt vọng, ông đã sắp sáu mươi tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn cho ông lại trải qua một lần thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao.
Lạt một lần cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ cùng vài y tá tiến vào, phía sau còn có Thẩm Ý Quân đi theo.
Đôi mắt Hạ Minh Chính sáng ngời, đây là chứng minh Thẩm Ý Quân không đi, bà đi là để gọi bác sĩ cho ông. Các bác sĩ ba chân bốn cẳng lại nâng Hạ Minh Chính lên giường bệnh, lại giúp ông cắm lại kim tiêm, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Thẩm Ý Quân đi tới đứng trước mặt Hạ Minh Chính.
“Ý Quân, cảm ơn bà, cảm ơn bà, tôi biết bà sẽ giúp tôi.”
“Ông vì cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp ông?” Thẩm Ý Quân từ trên cao nhìn xuống hỏi Hạ Minh Chính đang chật vật khổ sở. Bà vĩnh viễn nhớ lần đầu thấy ông, mỗi một nhấc tay hay lời nói của ông đều có khí chất của một nhân sĩ thành công, khi đó bà liền thề mặc kệ thế nào bà nhất định phải được người đàn ông này chú ý, cũng là được người đàn ông này quan tâm, mà cuối cùng điều bà cũng có được, chỉ là dường như bà mất đi nhiều hơn.
Người đàn ông này có thể vì con gái ông mà nhận một đá, có thể vì con gái mà cầu xin mọi người, thậm chí cả bà. Mà bà thậm chí đã quên mất, bà là mẹ có từng vì con gái mình làm một việc gì đó.
Cho nên, bà hỏi ông như vậy một câu.
Còn Hạ Minh Chính trả lời không ra.
“Ý Quân, chúng ta đã nhiều năm tình nghĩa vợ chồng như vậy, tôi cầu xin bà cứu Dĩ Hiên được không? Nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện.”
“Nó như vậy mà kêu không hiểu chuyện sao?” Thẩm Ý Quân có thể hiểu được một người cha sẽ yêu thương con gái không cần lý do gì, nhưng lại không thể không phân biệt phải trái như vậy.
“Minh Chính, đây đã không phải là vấn đề nhỏ.” Bà đưa tay đặt lên bụng Hạ Minh Chính, nơi này suýt chút nữa đã bị vỡ иộι тạиg.
“Hạ Dĩ Hiên Gi*t người, nó Gi*t con gái tôi, cũng suýt chút nữa Gi*t Tống Uyển. Ông hẳn là rõ ràng tính tình Sở Luật là như nào, chẳng lẽ ông quên mất Lý gia bị lụi bại như thế nào, quên bọn họ từ xã hội thượng lưu rớt xuống đáy của xã hội như nào hay sao?”
“Huống chi Lý Mạn Ni còn không tàn nhẫn độc ác như Dĩ Hiên của ông. Kia là còn nhỏ sao, ông nói cho tôi, nó như vậy là còn nhỏ sao?”
“Tôi biết.” Hạ Minh Chính cười thảm. “Tôi biết Dĩ Hiên làm nhiều chuyện sai, nhưng dù sao nó cũng là con gái duy nhất của tôi.”
“Nhược Tâm cũng là con gái duy nhất của tôi.” Thẩm Ý Quân đứng lên, câu nói này làm những lời muốn nói của Hạ Minh Chính giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu khó nhịn nhưng lại không thể nề hà.
Thẩm Ý Quân đi rồi, rốt cuộc là không đáp ứng thỉnh cầu của Hạ Minh CHính. Hạ Minh Chính lại suy nghĩ xem có tìm được ai có thể cho Hạ Dĩ Hiên tránh được lúc này, trước hết không đề cập đến gì khác, đừng bị Sở Luật tìm được là được.
Chỉ là ông không ngờ được, ngày hôm sau Sở Luật tự mình đến đây, anh mặc áo gió đen, mặt ẩn giữa hắc ám cũng không đi cùng ai khác.
Lúc này mặt anh tranh tối tranh sáng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối nhưng cũng không thể chạm đến được.
Mỗi bước chân anh lại gần khiến tâm Hạ Minh Chính nhảy dựng theo, loại áp lực sợ hãi không hiểu vì sao nhưng đều từ người anh mà đến. Cả đời này ông có nhiều đối thủ nhưng trước nay lại không có gặp đối thủ nào như vậy.
“Ông đem giấu Hạ Dĩ Hiên đi rồi?” Sở Luật đi tới trước mặt Hạ Minh Chính, từ trên cao nhìn xuống hỏi. Lúc này toàn bộ khuôn mặt anh đón ánh sáng trong phòng mới thấy rõ ràng, cũng là lạnh băng.
Hạ Minh Chính mở miệng ra, lại không biết trả lời như thế nào.
“Tôi biết ông giấu đi.” Sở Luật khẽ cong môi, rất trào phúng. “Nhưng ông chỉ giấu được nhất thời, không giấu được vĩnh viễn. Tôi sẽ rất nhanh tìm thấy cô ta, đến lúc ấy những gì mẹ tôi chịu đựng, Hạ Nhược Tâm chịu đựng tôi sẽ bắt con gái ông chịu đựng.”
“A Luật…”
Ha Minh Chính gian nan kêu tên Sở Luật. “Cháu có thể nể mặt chú với dì, buông tha cho Dĩ Hiên một con đường. Lúc trước cháu trở về tìm Dĩ Hiên, cháu nhớ không, lúc ấy cháu đối với nó rất tốt. Nó không hiểu chuyện, nó còn nhỏ.”
“Ông còn có mặt mũi không?” Sở Luật hơi nheo đôi mắt lại. Dưới mắt Hạ Minh Chính đã thâm, tóc cũng đã bạc hết. “Chính ông đã làm gì trong lòng ông cũng rõ ràng, Hạ Dĩ Hiên thành người như vậy chẳng lẽ ông không có trách nhiệm?”
“Chú biết.” Hạ Minh Chính hiện tại mới biết hối hận, nhưng hối hận có lợi ích gì? Chuyện đều đã xảy ra nhưng ông không thể mặc kệ nhìn con gái ૮ɦếƭ, cho nên ông vươn tay kéo tay áo Sở Luật. “A Luật, chú cầu xin cháu buông tha cho nó một lần, một lần thôi cũng được. Chú sẽ đem công ty cho cháu, đem toàn bộ gia nghiệp cho cháu.”
Hạ Minh Chính cố gắng ngồi dậy rất vội vàng, ông ho khan, khuôn mặt đỏ lên như gan lợn.
“Hạ gia?” Sở Luật nhàn nhạt nói hai chữ này.
“Hạ Minh Chính, hiện tại ông còn nhắc tới Hạ gia. Chắc không ai nói cho ông biết, Hạ Dĩ Hiên đã đem những gì ông cho cô ta cho hết người khác sao?”
“Cháu nói cái gì?” Đột nhiên Hạ Minh Chính thấy đầu óc mình ong một tiếng, sau đó một trận đau đớn kịch liệt truyền đến rồi ngất đi.
Sở Luật xoay người đi nhanh ra ngoài, kết quả lại gặp Thẩm Ý Quân, bước chân anh hơi ngừng một bước rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Thẩm Ý Quân quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Luật, khóe môi bà méo xệch có chút cay chát nói không nên lời.
Bà mở cửa phòng bệnh liền thấy Hạ Minh Chính nhắm chặt mắt lại, sắc mặt cũng không tốt liền vội vàng đi gọi bác sĩ tới. Bác sĩ kiểm tra nửa ngày mới biết là bị ngất xỉu, đến nỗi vì sao ông bị ngất xỉu, Thẩm Ý Quân cảm giác hẳn bị Sở Luật khiến cho sợ hãi.
Tới buổi tối Hạ Minh Chính mới tỉnh lại.
“Ý Quân, Ý Quân.” Ông kéo tay Thẩm Ý Quân giống như tóm được một bó rơm cứu mạng. “Bà biết không, Dĩ Hiên nó đem những gì tôi cho đều đi cho người khác, chúng ta xong rồi, thật sự xong rồi.”
Thẩm Ý Quân để kệ cho ông nắm tay mình, dường như nắm chặt khiến tay bà đau. Bà nhìn Hạ Minh Chính như vậy, câu ‘cổ phần kia nằm trong tay tôi’ bà vẫn không nói ra.
***
Lúc này tình cảnh ở Sở gia thật sự có thể dùng từ bi thảm để nói, ngay cả Sở Tương còn nhỏ cũng cảm giác được, cho nên hiện tại đều quanh quẩn theo bảo mẫu không ra khỏi cửa.
“Chuyện chính là như vậy.” Tống Uyển đem sự tình nói hết ra, nhưng che giấu thỏa thuận của bà cùng Lục Tiêu Họa, đây là Lục Tiêu Họa yêu cầu. Dù đã nói ra mọi chuyện bà vẫn cảm giác có gánh nặng trên người mình nhưng cũng nhẹ đi không ít, kỳ thật nhận sai cũng thật sự không có gì khó.
Trước kia sao bà lại không biết, nếu sớm nhận sai một chút nói không chừng hiện tại đã không ở tình huống này, khiến mình bị thương, khiến con trai tổn thương, cũng là tổn thương cả nhà.
Sở Giang im lặng không nói lời nào, Sở Luật cũng vậy. Anh đặt tay lên đầu gối, chỉ có thể thấy được trên mu bàn tay thỉnh thoảng gân xanh nổi lên.
“A Luật, mẹ thực xin lỗi con.” Tống Uyển khổ sở không biết phải nói gì nữa. “Là mẹ làm mất Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật khẽ mím môi, trái tim đau đớn.
Hóa ra cô ấy thật sự trở về báo thù, hóa ra là bởi vì Tiểu Vũ Điểm đã mất, nhưng cuối cùng khi có cơ hội lại mềm lòng không động thủ.
Anh đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình.
“Ba mẹ, con đi ra ngoài một lần.” Nói xong anh cũng không quay đầu lại, cứ vậy rời đi.
Lần thứ ba kết hôn của Sở Luật không thành lại thành, lại biến thành giông bão.
Tống Uyển nhìn về phía Sở Giang, vốn ông trẻ hơn tuổi rất nhiều giờ lại già đi rất nhanh. Sở Giang đưa tay xoa mặt bà, có thể trách mắng gì được, đều đã chịu nhiều khổ như vậy, suýt chút nữa mạng cũng đã không còn.
“Tôi xin lỗi…” bà lại xin lỗi.
Sở Giang than một tiếng, nắm chặt tay bà. Nhiều chuyện khiến hai vợ chồng bọn họ đối mặt với nhau, giờ chỉ hy vọng bọn họ có cơ hội đền bù. Nhớ tới đứa cháu bé nhỏ xinh đẹp kia hiện giờ còn không biết đang ở phương nào, lòng ông đau không thể tả.
Sở Luật lái xe tới tòa nhà mười tám tầng trước kia của tập đoàn Sở Thị, toàn bộ công ty đều đã dọn sang tòa nhà mới nên nơi này chỉ là một công ty con, phần lớn thời gian đều do Đỗ Tĩnh Đường phụ trách, thật lâu anh đã không tới, có khi phải nửa năm, từ sau sự kiện kia anh đã rất ít đặt chân tới nơi này.
Anh đi vào công ty, mọi người thấy anh đến đều đổi sắc mặt, vội vàng chào hỏi anh. Khi anh lấy ra một tấm thẻ mới phát hiện thẻ không dùng cho tháng máy này, lúc này mới nhớ tới đây là thẻ của tòa nhà hai mươi tám tầng mới.
Một lễ tân vội vàng chạy tới cung kính đưa tấm thẻ của mình.
“Cảm ơn.” Sở Luật nhàn nhạt nói một câu, quét thẻ, rời đi, không dư thừa biểu tình cũng không có động tác dư thừa.
Lễ tân hơi rùng mình, về lại chỗ làm việc của mình ở sảnh. Cô thật sự không biết sao lại có nhiều người thích tổng giám đốc như vậy, với cô mà nói tổng giám đốc nhiều nhất chính là một khối đá di động, hơi không chú ý sẽ vấp vào mà ૮ɦếƭ.
Tuy rằng dáng người rất đẹp, cũng có tiền, khuôn mặt cũng đẹp nhưng thật sự không phải là đồ ăn cho người thường bọn họ, bọn họ thật sự sẽ không chịu nổi, cũng không tiêu hóa được, miễn cưỡng ăn thì hậu quả cũng chỉ bị sặc mà ૮ɦếƭ.
‘Ting’ một tiếng, tháng máy ngừng lại.
Sở Luật đi tới tầng mười tám quen thuộc, là nơi anh đã làm việc nhiều năm. Sau khi anh tiếp nhận tập đoàn Sở Thị anh vẫn luôn làm việc tại đây, mười tám tầng anh còn có một chút tính người, sau khi qua tòa nhà hai mươi tám tầng anh cảm giác mình đã thật sự biến thành máy móc.
Tất nhiên sau khi anh rời đi nơi này liền không có người ở, văn phòng này vẫn là nơi dành riêng cho anh, ngoại trừ mỗi ngày dọn dẹp vệ sinh sẽ không có người thứ hai lại đây.
Anh mở cửa ra, đi vào, bên trong quả nhiên không nhiễm một hại bụi, nơi anh từng làm việc tuy rằng thật sạch sẽ, tuy rằng không chút thay đổi nhưng cũng lại là lạnh băng.
Anh nhìn bốn xung quanh rồi mới đóng cửa, cũng ngồi trên ghế trước kia mình làm việc, anh lấy tay bưng lại mặt mình, sau đó cứ như vậy ngồi thật lâu.
Đến khi ngoài trời dần dần tối sầm xuống anh mới buông tay, mày vẫn nhíu lại dường như không cách nào lơi lỏng xuống được, cho đến khi chân anh ngẫu nhiên ᴆụng phải phía sau két sắt.
Dời ghế dựa, anh đứng lên đưa tay đặt lên két sắt, nơi này anh đã thật lâu không có mở ra, bên trong là giấy chuyển nhượng cổ phần của anh cho cô nhưng cô lại cho Mân Quốc Thịnh, cho nên vẫn ở nơi này.
Chỉ không biết vì cái gì anh lại xoay khóa, vặn đúng mật mã, ‘cạch’ một tiếng, két sắt mở ra.
Bên trong tủ sắt dường như còn có thứ gì. Anh lấy đồ vật bên trong ra, rồi sau đó lật từng tờ từng tờ đều là tiền, có chừng hơn ba trăm triệu, ba trăm triệu này là đủ mua lại cổ phần lúc ấy anh cho cô.
Đây là cô trả lại anh.
“Thực xin lỗi…” Anh lại lấy một bàn tay bưng kín mặt, ngồi xổm xuống mặt đất, qua kẽ tay có gì đó lăn xuống.
“Thực xin lỗi…” Lại là một câu, nhưng hiện tại người anh nói xin lỗi đang ở nơi nào, liệu có còn sống không, có còn nghe được câu thực xin lỗi không. Anh lại đem đồ nhét vào két sắt, khóa kỹ.
Rồi sau đó anh đi ra, chỉ là hốc mắt lại hồng.
Trông công ty không ai dám rời đi dù đã sớm tan tầm, một đám đều nơm nớp lo sợ, đến khi Sở Luật rời đi tất cả mới đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Luật lên xe của mình lái đi, anh lấy điện thoại, mở ra, từ trong đó hiện ra một bức ảnh, bức ảnh này là niềm an ủi lớn nhất trong nửa năm qua của anh.
Một đứa bé nho nhỏ xinh đẹp ngồi trên vai anh, một người phụ nữ ở bên cạnh nắm tay của bé, đang nói gì với bé lộ ra gương mặt rất dịu dàng nhã nhặn lịch sự, còn đứa bé cười thiên chân vô tà, đôi mắt to cũng cong tít giống như trăng non khiến mọi người thật thích.
Đột nhiên, anh ngừng xe ở một bên đường, từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, cứ như vậy một điếu lại một điếu đốt lên.
“Khụ…” Đến khi anh ho khan, yết hầu truyền đến đau đớn, khuôn mặt khó giấu cơn đau kịch liệt, cặp mắt tanh hồng không nhịn được chảy cả nước mắt.
Đột nhiên có trận gió thổi qua, trong không khí tràn ngập hơi nước, sau đó gió bắt đầu nổi lên mưa cũng rơi xuống.
Hạ Dĩ Hiên nuốt một chút nước miếng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hướng cửa nhà mình. Gần đây cô vẫn luôn tránh ở bên ngoài, cô đi bệnh viện thấy cha nhưng lại sợ bị Sở Luật phát hiện, đến lúc đó cô sẽ không ૮ɦếƭ tử tế được. Cô cũng muốn vào trong nhà nhưng trên người lại không mang chìa khóa. Cô rất đói bụng, rất đói bụng, đã có mấy ngày cô không ăn cơm, cũng chỉ có thê từ rác rưởi nhặt đồ ăn thừa của người khác, đồ ăn bẩn rất ghê tởm nhưng không ăn thì biết làm sao bây giờ, không ăn sẽ đói, không ăn cũng chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ, ngay cả nước uống cũng là uống nhờ của người khác. Cô muốn dùng trang sức trên người mình đi đổi lấy tiền cũng bị người ta nghi giả đuổi đi, trên người cô không có giấy tờ, hiện tại cũng nghèo rớt mùng tơi.
Cách đó không xa một phụ nữ đi tới, rồi sau đó đứng ở cửa Hạ gia, đây không phải ai khác mà đúng là Thẩm Ý Quân. Hạ Dĩ Hiên nắm chặt tay mình, cô thấy bốn bề vắng lặng, dường như lê lết chạy tới cửa nhà.
Cũng thừa dịp Thẩm Ý Quân chưa kịp khép cửa, cô lách thân mình đi vào, rồi sau đó ‘cạch’ một tiếng vội vàng đóng cửa.
“Sao giờ bà mới về, muốn tôi đói ૮ɦếƭ sao?” Hạ Dĩ Hiên vừa tiến vào liền đã mắng người, sau đó trực tiếp vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra đồ vật nhét vào miệng mình, cũng mặc kệ hạn sử dụng, mặc kệ ngon hay không.
“Sao bà còn ngồi đó, đi nấu cơm cho tôi.” Hạ Dĩ Hiên vừa ra tới đã rống lên với Thẩm Ý Quân đang ngồi trên sô pha.
Thẩm Ý Quân đứng lên, đối với người còn bẩn hơn ăn mày này chỉ khẽ nhếch môi, xoay người liền đi lên lầu.
“Thẩm Ý Quân, đây là bà có ý tứ gì?” Hạ Dĩ Hiên tiến lên liền phải kéo Thẩm ý Quân. “Đi nấu cơm cho tôi, bà có nghe hay không, bà ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, có biết thân phận của mình hay không. Cẩn thận tôi bảo cha tôi ly hôn với bà.”
Hạ Dĩ Hiên vẫn đói cồn cào, cô thấy trên bàn có táo liền chạy nhanh tới, cầm lấy một quả đưa lên miệng cắn. Cũng không biết bao lâu cô không tắm, tóc cũng rối như ổ gà, trên người vẫn mặc bộ áo cưới kia nhưng hiện tại váy dài đã biến thành váy ngắn, bề mặt cũng rách te tua, màu trắng áo cưới cũng không biết đã ố thành màu gì, lại hôi ghê tởm.
“Bà còn đứng đó làm gì, bà ૮ɦếƭ rồi sao?” Hạ Dĩ Hiên lại lớn tiếng quát với Thẩm Ý Quân, táo đang ăn trong miệng cũng bắn ra ngoài.
Thẩm ý Quân mắt lạnh nhìn Hạ Dĩ Hiên, trong mắt chỉ có vẻ đáng thương, đáng thương cho cô, cũng đáng thương cho Hạ Minh Chính.
“Ánh mắt này của bà là có ý gì?” Hạ Dĩ Hiên ném quả táo xuống, gương mặt bắt đầu nhăn nhó, bắt đầu bất bình, lúc này Thẩm Ý Quân là có ý gì với cô, nhục mạ hay châm chọc.
Cô vẫn là tiểu thư Hạ gia, bà ta cùng lắm chỉ là một người đàn bà ba cô tìm về, liền một phân tài sản nhà bọn họ cũng đừng mong chiếm.
Thẩm Ý Quân khẽ nhấp môi, Hạ Minh Chính ngàn mong vạn mong con gái trở về, nhưng xem ra mấy năm nay giáo dưỡng đều đã lãng phí, vốn tiếng danh môn thục nữ hiện tại ngay cả một người đàn bà đanh đá cũng không bằng.
Lúc Hạ Dĩ Hiên muốn gào lên, Thẩm Ý Quân chặn lời cô lại.
“Cô có thời gian ở chỗ này nói với tôi sao không đến bệnh viện thăm cha cô đi? Ông ấy vì cô mà bị đã gãy hai cái xương sườn, suýt chút nữa иộι тạиg xuất huyết. Từ nhỏ ông ấy đã đối xử với cô như nào trong lòng cô rất rõ ràng, Hạ Dĩ Hiên, tâm cô bị chó ăn rồi sao? Như thế nào liền điểm này lương tâm cũng không có?” Người khác thì không nói, nhưng đó là cha đẻ sao cô ta có thể không lo lắng, không khó chịu, vừa trở về câu đầu tiên chính là muốn ăn mà không phải một câu quan tâm xem người cha của cô ta đang trong bệnh viện thế nào, có khỏe hay không, còn sống hay không.
“Tôi không cần bà lo.” Hạ Dĩ Hiên thẹn quá hóa giận, cũng thật sự tức muốn hộc máu, liền cầm lấy đồ vật trên bàn ném xuống mặt đất.
Thẩm Ý Quân không để ý đến cô ta, tự mình đi lên lầu.
“Thẩm ý Quân.” Hạ Dĩ Hiên ở phía sau Thẩm ý Quân hét lớn. “Bà lập tức cút khỏi nhà tôi, nơi này là nhà tôi, là Hạ gia, còn bà họ Thẩm.”
“Phải không?” Thẩm Ý Quân lại ngừng lại, bà đứng ở trên lầu, từ trên cao nhìn chằm chằm người dơ bẩn như ăn mày ở phía dưới: “Hạ tiểu thư, cô đã thành ra nông nỗi này có biết mình sai ở đâu không, trên người cô còn cõng hai mạng người.”
Mặt Hạ Dĩ Hiên cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Ý Quân.
“Đây là tài sản Hạ gia, là của tôi, tôi còn không tới lượt bà giáo huấn, bà ngay lập tức cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt.”
“Hạ gia các người?” Thẩm Ý Quân cảm giác lời này thật khiến chê cười. “Hạ tiểu thư, cô quên rồi sao? Cô đã đem tài sản của mình cho người khác, công ty của cha cô đã phá sản, bị những cổ đông ở đó chia cắt, hiện tại ngay cả căn nhà này về sau cũng không thuộc về Hạ gia cô, cô còn có tư cách đuổi người khác sao? Tôi thấy hẳn người phải cút là cô mới đúng.”
Thẩm Ý Quân lên lầu, cũng nhốt mình lại trong phòng, còn Hạ Dĩ Hiên, cô ta muốn làm gì thì làm, muốn lấy đồ vật gì cũng có thể lấy. Đây cũng coi như là lần cuối cùng bà nhượng bộ với Hạ Minh Chính.
Chỉ cần Hạ Dĩ Hiên có thể lấy đi, chỉ cần Hạ Dĩ Hiên có thể tránh được Sở Luật một lần.
Bà đi tới ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một chồng giấy tờ, chính là những giấy tờ lúc trước Hạ Minh Chính cho Hạ Dĩ Hiên một nửa gia sản, bà biết chuyện này mà hiện tại giấy tờ cũng trong tay bà, gia nghiệp này cũng đều đứng tên của bà bao gồm cả căn nhà này.
Bà biết, trên đời này đối tốt với bà cũng chỉ có đứa con gái bị bà bạc đãi rất nhiều kia, nếu không bà sống hay ૮ɦếƭ còn có ai quan tâm. Mà bà cũng biết, Tâm Tâm của bà trước nay đều không tha thứ cho bà nhưng lại đem những gì có thể làm đều làm cho bà, chỉ là bà cuối cùng vẫn chưa gặp mặt con được.
Nếu không phải bà biết con gái bà còn sống thì nhất định bà sẽ Gi*t Hạ Dĩ Hiên báo thù cho con, cho dù phải đền mạng của mình bà cũng sẽ báo thù, nhưng giờ nói chuyện đó thì có ích gì.
Bà đem giấy tờ nhét lại vào ngăn tủ, lúc ra ngoài Hạ Dĩ Hiên đã xách một túi da lớn ra tới.
“Cho tôi tiền.” Cô đi tới trước mặt Thẩm Ý Quân, cũng vươn tay của mình. Giấy tờ tùy thân của cô hiện giờ đều ở Sở gia, hiện tại không ra khỏi nước được, cũng không đi nơi khác được. Cô càng biết nếu như bị Sở gia bắt được cô sẽ không toàn mạng.
Mà không có giấy tờ tùy thân cô không thể tới ngân hàng lấy tiền, trên người cũng không có tiền, cô không có thói quen mang theo tiền mặt, từ trước đến nay đều trực tiếp quét thẻ chi trả nhưng hiện tại đâu còn nơi nào cho cô quét.
Thẩm Ý Quân thấy buồn cười: “Hạ tiểu thư nói đùa, tôi cũng chỉ là ăn nhờ Hạ gia các người, ở ké Hạ gia các người, nào đâu có tiền? Nếu cô cần tiền thì đi tìm cha cô, cô muốn nhiều ít ông ấy sẽ cho cô nhiều ít.”
“Bà đưa cho tôi.” Hạ Dĩ Hiên thật muốn nhảy tới cào mặt Thẩm Ý Quân một cái nhưng hiện tại cô không dám đắc tội với bà, sợ Thẩm Ý Quân không lấy tiền cho cô, vậy thì cô phải sống như thế nào. Cô muốn tìm một nơi không ai biết để trốn càng lâu càng tốt, nhưng nếu không có tiền thì cô có thể trốn đi đâu.
Thẩm Ý Quân nhìn chằm chằm cánh tay chìa ra trước mặt mình, tay đã rửa sạch sẽ, hiện tại đã trắng nõn, nhưng ai có thể nghĩ được đôi tay trắng nõn như vậy đã Gi*t hai người.
Bà còn chưa nói gì Hạ Dĩ Hiên đã vươn tay ςướק lấy túi nhỏ trong tay bà, lại cầm lấy cái túi da liền chạy ra ngoài.
Thẩm Ý Quân nhìn tay trống trơn của mình, chỉ có thể cười nhạo một tiếng.
Trong đó cũng chỉ có một ít tiền lẻ, ăn vài bữa cơm cũng không đủ.
Hiện tại tài sản của Hạ gia đang bị đóng băng, ngoại trừ 50% trong tay bà thì còn lại đều trở thành của người khác, hiện giờ đang được định gia cho nên còn có thể ở nhưng xe không thể đi, đến lúc sau khi kê khai tài sản lại ấn theo cổ phần nhiều ít mà chia cho mọi người.
Trong tay bà có 50%, ít nhất cũng có thể lấy căn nhà này để ở đi.
Bà lại quay trở lại cầm một ít tiền chuẩn bị đi thăm Hạ Minh Chính, trước kia ông còn có của thì thân thích của Hạ gia không ai là không đến thăm hỏi, nhưng hiện tại ông gặp nạn, ở bên cạnh ông lại chỉ có một người mà ngay lúc ông cưới vào cửa đã tính kế.
“Bà đến rồi.” Hạ Minh Chính vừa thấy Thẩm Ý Quân, rốt cục cũng yên tâm, đương nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ cũng sợ Thẩm Ý Quân như những người khác, sẽ bỏ mặc ông mà đi.
“Ông yên tâm, ít nhất hiện tại tôi sẽ không đi.” Thẩm Ý Quân ngồi xuống, giúp Hạ Minh Chính sửa sang thay quần áo, hiện tại ông ăn uống vệ sinh đều do bà chăm sóc, mà ngoài bà ra cũng còn ai nữa?
Một câu ‘hiện tại sẽ không đi’ làm lòng Hạ Minh Chính đau một chút, như vậy có phải khi đã tốt rồi bà cũng sẽ đi, nếu bà đi rồi thì ông phải làm sao bây giờ.
Dĩ Hiên đã như vậy, công ty đã như vậy, về sau ông phải làm gì bây giờ?
“Tôi gặp Hạ Dĩ Hiên.” Thẩm Ý Quân gấp gọn quần áo trong ngăn tủ, lại nói. Hạ Minh Chính vừa nghe tên con gái vội vàng ngồi dậy, cũng cầm tay Thẩm ý Quân.
“Thế nào, Dĩ Hiên thế nào, nó có khỏe không?”
“Khá tốt.” Thẩm Ý Quân khép hờ đôi mắt, giọng cũng rất bình tĩnh. “Nó tìm tôi đòi tiền, tôi không có.”
“Sao bà có thể không có?” Hạ Minh Chính nghe những lời này liền nóng nảy, nghĩ thầm nếu không có tiền thì phải làm sao bây giờ, con gái ông cần tiền để cứu mạng.
“Sao tôi có thể sẽ có tiền?” Thẩm Ý Quân hỏi lại Hạ Minh Chính. “Công ty bị người thân thích chiếm lấy, mọi tài sản đều bị đóng băng, phòng ốc với xe cũng đang được định giá, ông nói cho tôi tôi lấy tiền ở đâu, con gái ông còn không có sao tôi có thể sẽ có?”
Hạ Minh Chính bị lời nói của bà khiến mặt đỏ tai hồng, cũng cảm giác vừa rồi mình có chút nặng lời. Xác thật người như bọn họ lúc đi ra ngoài đều cầm theo thẻ, rất ít khi mang tiền mặt, dẫu có mang cũng không mang quá nhiều, ông nằm viện lâu như vậy không có khả năng sẽ còn tiền mặt, tiền viện phí sắp tới còn không biết lấy từ đâu, hiện tại đâu còn tiền nhàn rỗi cho Hạ Dĩ Hiên dùng.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi chỉ quá lo lắng cho Dĩ Hiên. Vậy giờ nó ở đâu, ở chỗ nào?”
“Chạy.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt châm chọc. “ςướק ví tiền của tôi rồi chạy, trong đó chỉ còn ít tiền cho chúng ta sinh hoạt mấy ngày nay, toàn bộ nó đã ςướק đi mất. Ông nói phải làm sao bây giờ, chúng ta dựa vào cái gì mà sống?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc