Tới khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai ông, vỗ rất nhẹ giống như không có nhiều sức lực, chỉ giống như một mảnh lông chim bay xuống.
“Uyển Uyển…”
Sở Giang đột nhiên mở mắt, nhìn đến Tống Uyển không biết mở hai mắt khi nào, bà dùng sức động đậy cơ bắp trên mặt, nhưng đã hơn nửa năm nên bà phát hiện mình chẳng có lấy một tí sức lực nào.
Bà mở miệng muốn nói, nhưng miệng chỉ khép khép mở mở, không có âm thanh.
“Tôi biết, tôi biết.” Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển, cả người kích động run rẩy. “Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt.” Rất nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên ông đỏ hốc mắt.
“Tôi gọi điện thoại nói cho Luật, nó nhất định sẽ rất mừng.”
“Có ai không, tới đây.” Ông quay ra bên ngoài lớn tiếng gọi, mấy hộ lý vội vàng chạy vào, thấy ngay mắt Tống Uyển đã mở to và vẻ mặt kích động của Sở Giang, cũng không tránh khỏi kinh hãi một trận.
“Sở phu nhân, bà tỉnh rồi?”
Tống Uyển lại há to miệng, vẫn không có âm thanh,
“Tôi đi tìm bác sĩ.” Một hộ lý vội vàng phản ứng, hấp tấp đi gọi bác sĩ tới.
“Tôi nấu vài thứ để phu nhân ăn.” Một hộ lý khác cũng chạy gấp ra ngoài.
Sở Giang nắm lại nắm chặt tay Tống Uyển, không nỡ buông.
Sau đó không lâu, một bác sĩ nhanh chóng bước tới.
Người hôn mê thực vật hơn nửa năm tỉnh lại, thật là kỳ tích.
Bác sĩ kiểm tra xong, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Tốt, Sở phu nhân thật sự tỉnh rồi, nhưng mà nằm quá lâu nên cũng cần thời gian khôi phục.”
“Giọng của bà ấy?” Sở Giang hỏi về chuyện Tống Uyển không thể nói.
“Không sao, từ từ rồi các chức năng của thân thể mới có thể phục hồi được, bà nằm đến hơn nửa năm bất động cơ mà.” Bác sĩ lại dặn dò một số việc cần chú ý rồi mang theo y cụ rời đi.
Sở Giang cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ mới lấy điện thoại để gọi cho con trai, ông biết, Tổng Uyển mới tỉnh muốn gặp nhất chắc chắn là con trai.
Sở Luật lúc này vùi đầu ở giữa một đống văn kiện, gần đây anh làm việc như điên, hàng đống hợp đồng chuyển đến đây anh cũng chẳng thấy phiền toái, không cần về nhà, ăn ngủ đều ở tại công ty, rõ ràng gần đây tình trạng của công ty lại càng phát triển, đều là do tổng giám đốc một tay tạo thành, nhân viên phía dưới lại bắt đầu than phiền chịu không nổi.
Tổng giám đốc còn đang tăng ca, cho nên đám nhân viên bọn họ chỉ còn cách cùng làm thêm, nhưng tổng giám đốc bền bỉ đến mức biến thái chẳng thấy mệt bao giờ, còn họ đều là thân thể người phàm, thật chịu không nổi công việc khối lượng công việc như vậy.
Di động của Sở Luật đặt ở một bên kêu lên, anh lấy di động, cầm ở tay
“Vâng, con Sở Luật đây…”
Sau đó không lâu, cửa văn phòng tổng giám đốc bật mở, đột ngột tới mức làm trợ lý Tiểu Trần ở ngay bên ngoài khi*p sợ.
Trợ lý Tiểu Trần vội vàng đứng lên, tổng giám đốc làm sao vậy, có việc gì vội thế, muốn đi toilet hay sao, ờ mà trong phòng giám đốc có hẳn một nhà tắm đầy đủ thiết bị cơ mà, đâu có cần phải chạy ra ngoài để giải quyết.
Hay là tổng giám đốc thích toilet thật to, đi vệ sinh như vậy mới thích.
Trong lúc chị vẫn ngơ ngơ liên tục, đã thấy Sở Luật đi nhanh đi đến hướng thang máy.
“Ơ, tổng giám đốc, hội nghị…”
Tiểu Trần trợ lý nhỏ giọng nói. “Hôm nay có một hội nghị lớn, ba cuộc họp nhỏ, làm thế nào đây ạ?”
“Hoãn.” Sở Luật đóng thang máy, người cũng biến mất, trợ lý Tiểu Trần đầu tiên là chớp mắt, sau đó đặt tay ở mình trước иgự¢ vỗ vỗ.
A, tốt quá, được giải phóng rồi.
Tất nhiên, chị cũng không có quên thông báo ngay cho các bộ phận khác, hội nghị hủy, dù chỉ đến ngày mai cũng được, ít nhất cũng làm cho mọi người được thở một cái, nới lỏng một thời gian, nếu không, cứ tốc độ này, tất cả mọi người đều có vấn đề về thần kinh.
Tốc độ lái xe của Sở Luật thật nhanh, lao tới sơn trang nghỉ dưỡng sát chân núi, phong cảnh đẹp, cũng không thiếu người làm, đúng là nơi thích hợp để Tống Uyển nghỉ dưỡng phục hồi, anh có một phòng nghỉ ở bênh cạnh, đi vào tiện lợi, cũng không cần chuẩn bị cái gì, nếu không anh cũng không dám để cha mẹ ở lại đây.
Anh dừng xe, vội vã đi đến biệt thự nhỏ.
Anh mới vừa mở cửa, thấy Sở Giang đang épTống Uyển ăn cái gì đó, Tống Uyển đã có thể ngồi dậy, những cái ống trên người cũng đã nhổ ra hết, tuy bà rất yếu, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng thấy ngay tinh thần của bà rất ổn.
Tống Uyển vừa thấy con trai, nước mắt rớt không ngừng, vì nhớ con, cũng vì bà thật sự xin lỗi con bởi bà làm khổ nó.
“Mẹ…” Sở Luật đi vào, anh bước chân thật nhẹ, thật chậm, nhưng là chậm mà thấy rõ ràng đang kích động.
Tống Uyển vươn tay, đặt trên mặt con.
“Gầy?” Giọng bà ấm ách rất khó nghe, nhưng trong tai Sở Luật vẫn tự nhiên.
“Mẹ cũng gầy.” Sở Luật khó nở được nụ cười, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tống Uyển lại mấp máy môi, cuối cùng bà vẫn không mặt mũi nào nói ra, bà sợ, bà thật sự sợ, sợ đứa nhỏ này hận bà, cũng sợ Sở Giang thất vọng về bà.
Bà đánh mất Tiểu Vũ Điểm, bà đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển, sau đó lại muốn Gi*t cô lần nữa, nhưng là không ngờ, cuối cùng, bà tự hại mình thành như vậy.
Có thể hận ai, có thể trách ai được?
Bà nằm xuống, gắt gao cắn chăn, loại dằn vặt không thể kể ra này đã tra tấn bà đến phát điên rồi.
Bà phải nghĩ lại, đúng vậy, bà phải suy nghĩ lại đã, có một số việc bà không dám nói, bà không dám thừa nhận, bà càng sợ ૮ɦếƭ.
“Bà xem, hôm nay thời tiết thật tốt, phải không?” Sở Giang đẩy xe đưa Tống Uyển đi trong khuôn viên, cùng phơi nắng, đã lâu lắm rồi Tống Uyển không được đứng dưới ánh mặt trời ấm áp như vậy, bà đã quên mất thế nào là cảm giác ấm áp?
Sở Giang cùng ngồi xuống ghế nghỉ, hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu ấm chiếu lên trên người, tuy có hơi nóng nhưng lại có cảm giác vô cùng thoải mái.
“Bà.” Sở Tương chạy tới, lôi kéo tay Tống Uyển, vừa thở vừa gọi.
Sở Giang vươn tay xoa nhẹ đầu Sở Tương. “Hương Hương nửa năm nay đã ngoan không ít.”
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Tương, thấy Sở Tương vừa cao vừa béo lên tương đối, bà biết là Sở Giang chăm sóc Sở Tương thật tốt, cho dù bà có không còn, đứa nhỏ này chắc cũng chẳng phải chịu khổ tí nào.
Sở Giang dời tay mình đi, ánh mắt nhìn xa xa có chút hơi rũ xuống.
“Sao vậy?” Tống Uyển kêu Sở Tương chơi một mình, bà nắm chặt tay của chồng: “Ông không vui vẻ sao?”
“Tôi chỉ nhớ Tiểu Vũ Điểm, đã hơn một năm nay tôi không được gặp cháu rồi, Nhược Tâm đã mang con bé đi hơn một năm.” Ông nắm chặt tay Tống Uyển: “Uyển Uyển, bà đừng trách A Luật, không phải nó không muốn báo thù cho bà, chỉ là nếu Nhược Tâm có chuyện gì thì cháu gái bé bỏng của chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi biết hiện tại bà không thích Tiểu Vũ Điểm nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột của chúng ta, chuyện này trước sau đều là Sở gia chúng ta đuối lý với hai mẹ con nó, cho nên bà đừng tức giận được không?”
Tống Uyển cúi đầu, hai tay bà nắm chặt lấy nhau, thần sắc của bà có chút phức tạp.
Bàn tay đang nắm chặt của bà nổi gân xanh, cánh tay vốn đã gầy yếu dường như lại cảm giác rất dễ dàng bị bẻ gẫy.
Hạ Dĩ Hiên dừng xe ở cửa Sở gia, cô đã rất nhiều lần đến công ty Sở Luật nhưng luôn không thấy người ở công ty, cũng không biết rốt cuộc Sở Luật đã đi nơi nào. Điện thoại tới Sở gia không được, cô không chờ kịp liền tới nơi này trông chờ vào may mắn, kết quả cô vừa tiến lại gần liền phát hiện đang có rất nhiều người ra vào Sở gia giống như đang dọn đồ đạc. Cô vội vàng xuống xe, kéo một người làm hỏi:
“Các ngươi đang làm gì vậy? Chuyển nhà sao?”
Người làm này tất nhiên nhận ra Hạ Dĩ Hiên, rốt cuộc đây chính là bà chủ tương lai, nếu thật sự không nhận ra được thì liền có thể cút khỏi nơi này, vì vậy vội vàng trả lời: “Hai cha con Sở tiên sinh đều ở bên trong, phu nhân nhà ta đã tỉnh rồi.”
“Ngươi nói gì?” Thân thể Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cứng đờ, một dự cảm rất không tốt khiến trái tim cô tê rần, tay chân cũng nháy mắt lạnh băng.
“Ai tỉnh? Là ai tỉnh?”
“Chính là phu nhân ạ?” Người làm bị gương mặt dữ tợn của Hạ Dĩ Hiên dọa cho phát sợ, âm thanh cũng ríu lại. “Phu nhân đã tỉnh mấy ngày rồi, hôm nay mới vừa về nhà, quản gia kêu thay đổi đồ đạc trong nhà một chút, nói là đuổi đi chút đen đủi.”
Những câu sau Hạ Dĩ Hiên đều không nghe rõ, cô chỉ nghe rõ có một câu kia.
Phu nhân tỉnh, phu nhân tỉnh.
Tống Uyển, tỉnh?
Sắc mặt cô trắng bệch, tay chân cũng tê dại đi, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng co lại. Cô vội vàng lên xe lái như điên về Hạ gia.
Hạ Minh Chính căn bản không ở nhà, ông hẳn đi tìm Thẩm Ý Quân rồi. Mỗi ngày ông đều đi theo Thẩm Ý Quân cho dù Thẩm Y Quân không để ý tới ông, bản thân Hạ Minh Chính thấy chột dạ cũng chỉ có thể chịu đựng sự lạnh nhạt của bà, chỉ mong có thể mang được tâm của vợ mình về, dùng chính nửa đời sau của ông chuộc tội cho hai cha con họ.
Hạ Dĩ Hiên vội vã lên lầu, sau đó lấy ra một cái túi da, đem hộ chiếu, chứng minh thư, thẻ ngân hàng cùng một ít tiền mặt nhét vào bên trong. Cô lại mở tủ quần áo liến vơ một đống nhét vào trong túi, ngay cả gấp quần áo lại cũng không kịp.
Cô dùng sức đè lên túi da, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
Cô không thể tiếp tục ở đây, nhất định cô không được ở đây, Tống Uyển tỉnh nhất định Sở Luật sẽ biết là do cô làm, nhất định anh sẽ Gi*t cô.
Cái túi quá đầy quần áo sống ૮ɦếƭ đều không kéo khóa tại được, cô đứng lên đè lên đồ trong túi,’phịch’ một tiếng, khóa túi không kéo được mà ngược lại bị bung ra, quần áo từ bên trong đều rơi ra ngoài.
Lúc này Hạ Dĩ Hiên giống như không còn sức lực, ngã ngồi ở trên mặt đất.
Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ? Tay cô bấu vào chân mình, dường như sắp cào từ chân một vệt máu dài.
“Hạ Dĩ Hiên, bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh.” Cô lấy tay vỗ vào mặt mình.
Đúng vậy, phải bình tĩnh.
Cô đứng lên, lấy một cái gối ôm vào lòng rồi ngồi trên mặt đất.
Tống Uyển đã tỉnh vài ngày, nếu bà ấy muốn nói đã sớm nói, Sở Luật cũng sớm tới đây tìm cô mới đúng, sẽ không chờ tới bây giờ, như vậy thì cô cũng không có khả năng vẫn còn sống lúc này.
Tống Uyển sẽ không nói, bà cũng không dám nói. Đừng quên đứa bé kia chính tay Tống Uyển làm mất, nếu Tống Uyển nói thì bà ta cũng sẽ phải trốn đi.
Đầu tiên là làm mất cháu, sau lại Gi*t Hạ Nhược Tâm.
Hai người bọn họ đều không phải người tốt, đương nhiên không có ai vô tội. Bà ta sẽ không dám, đúng vậy, không dám.
Lại đứng lên, Hạ Dĩ Hiên lấy chân đá vào túi da trên mặt đất: “Thật vô dụng, tốn nhiều tiền mua như vậy mà một chút tác dụng cũng không có.”
Cô đi vào bên trong toilet sửa sang lại tóc tai của mình, trang điểm lại thêm một chút rồi lái xe tới Sở gia. Trong ngoài Sở gia đều đang rất vội vàng, cô đỗ xe lại rồi đi theo mọi người vào nhà.
“Em đến rồi?” Sở Luật vừa thấy Hạ Dĩ Hiên, đôi mắt đen cũng mị lên, chẳng lẽ anh nghĩ sai rồi.
“Đúng vậy.” Hạ Dĩ Hiên vội vàng đi tới ôm cánh tay của Sở Luật, sau đó môi nhỏ khẽ dẩu lên có chút oán trách không vui.
“Anh Luật, dì đã tỉnh mà anh không cho em biết? Em có thật nhiều điều muốn nói với dì?”
“Phải không?” Sở Luật âm thành đánh giá Hạ Dĩ Hiên, cặp mắt kia giống như radar quét Hạ Dĩ Hiên từ trong ra ngoài sạch sẽ.
“Đương nhiên.” Hạ Dĩ Hiên tuy rằng nôn nóng trong lòng nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Cô buông cánh tay Sở Luật, cũng không dám đứng đây cho anh dò xét bởi vì cô thật sự sợ không giấu được anh.
“Em đi thăm dì,” Cô đi lên lầu, không để Sở Luật thấy sự bối rối của mình.
Rồi sau đó cô kéo một người làm, hỏi:
“Hiện tại phu nhân ở đâu?”
“Vẫn chỗ cũ, không thay đổi.” Người làm chỉ vầ phía trước. “Nơi đó đã dọn dẹp sạch sẽ, phu nhân đang nghỉ ngơi.”
“Sở tiên sinh và Sở Tương đâu?” Hạ Dĩ Hiên lại hỏi, hy vọng hai chướng ngại kia đều không có ở đó.
“Tiên sinh đưa tiểu thư đi học, có lẽ lát nữa mới trở về.” Người làm đem những gì mình biết đều nói cho Hạ Dĩ Hiên, xong rồi mới vội vàng đi làm việc tiếp, đương nhiên cũng không để ý chút gì.
Thật tốt, Hạ Dĩ Hiên khẽ nhếch môi lên đi về phòng Tống Uyển đang nghỉ ngơi.
Cô mở cửa ra, Tống Uyển vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt bà đã tốt lên không ít, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Cô biết bà già đáng ૮ɦếƭ này không thể giữ lại, đây là một quả bom hẹn giờ bên cạnh cô, lúc ấy như thế nào mà cô không một dao đâm ૮ɦếƭ bà ta luôn để hiện tại bà ta lại có thể gây hại cho cô?
Cô đi tới, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tống Uyển lúc này đang ngủ.
Tống Uyển theo bản năng có cảm giác đang bị nhìn chộm, bà bỗng nhiên mở hai mắt, vừa thấy Hạ Dĩ Hiên đồng tử cũng liền co rụt lại.
“Là cô?”
“Là cháu, dì Tống.” Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống cười như không cười lộ ra một vẻ dị quỷ vô cùng: “Đã lâu không gặp, dì Tống, dì khỏe không? À không, cháu có cảm giác dì khá tốt.”
Tống Uyển vươn tay nắm chặt chăn trên người, hận không thể liền đem Hạ Dĩ Hiên Ϧóþ ૮ɦếƭ.
“Cô còn có mặt mũi đến nơi này? Có tin ta sẽ tố cáo cô tội mưu sát khiến cô ngồi tù cả đời.”
“Ha ha…” Hạ Dĩ Hiên lấy tay che miệng lại nở nụ cười: “Dì Tống, dì mới tỉnh không nên tức giận như vậy, đương nhiên cũng đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy.”
“Còn tố cáo cháu? Cũng được.” Cô đột nhiên cao giọng, ánh mắt súc sắc bén. “Đừng quên, dì Tống, nếu nói mưu sát thì dì có kém gì cháu đâu. Cháu nhiều lắm cũng chỉ là ngộ sát nhưng dì lại thật sự có ý định Gi*t người, còn có đứa bé kia là cháu của Sở gia, là con gái duy nhất của Sở Luật cũng bị dì làm mất, đã làm mất đứa bé rồi cuối cùng còn đem mẹ đứa trẻ đẩy xuống biển cho cá.”
Tống Uyển không dám phản bác, nụ cười trên mặt Hạ Dĩ Hiên như những mũi kim không ngừng đâm vào tim bà, thật hận cùng ghê tởm.
“Cho nên, dì Tống, chúng ta đều cùng là những người phạm tội, dì cũng không cao quý hơn cháu. Tố cáo cháu, những lời này về sau đừng nói lại thì hơn.” Hạ Dĩ Hiên vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Tống Uyển, Tống Uyển nghiến chặt răng lại, xác thật bị Hạ Dĩ Hiên tóm lấy nhược điểm.
“Cô muốn làm cái gì?” Tống Uyển đã nghiến sắp đứt chính răng của mình.
“Đương nhiên là gọi một tiếng ‘mẹ ơi’.” Ánh mắt Hạ Dĩ Hiên chợt sáng lên, rồi lại tối tăm.
“Đừng có mơ!” Tống Uyển chặn lời nói của cô. “Tôi sẽ không để con trai tôi cưới loại đàn bà như cô.”
“Loại như cháu thì sao?” Hạ Dĩ Hiên nghịch ngón tay của mình. “Cháu so với dì còn đỡ hơn nhiều, ít nhất cháu không xuống tay với cháu ruột mình, đương nhiên cháu không có cháu gái nhưng dì lại có.” Cô đưa ngón tay mới sửa lên thổi thổi, tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt đã xanh mét vì ẩn nhẫn và sợ hãi của Tống Uyển.
“Dì à, như vậy được rồi. Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, cho nên,” cô cười nhẹ, “dì phải bảo vệ tốt bí mật này của hai chúng ta, đương nhiên cháu cũng sẽ giúp dì ngậm miệng. Cùng có lợi như vậy còn không tốt sao.” Cô khẽ nhếch miệng. “Còn nữa, cháu cũng không cố ý làm gì bị thương, là do chính dì giằng co con dao lúc đó, như thế nào lại đều đổ lên đầu cháu?”
“Cho nên dì à, dì phải nhớ kỹ.” Giọng cô chầm chậm nói từng chữ giống như tiếng ma quỷ đi vào màng tai Tống Uyển.
“Không phải cháu muốn Gi*t dì mà là Hạ Nhược Tâm, bởi vì dì làm con gái cô ta bị mất một quả thận cho nên cô ta vẫn nhớ thù này, cô ta tìm dì báo thù. Dì, dì nhất định phải nhớ điều này, đừng quên.” Giọng cô nhẹ lại nhưng lời nói lạnh băng cảnh cáo khiến Tống Uyển đến thở cũng khó khăn.
Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Hạ Dĩ Hiên vội vàng nắm tay Tống Uyển.
“Dì, dì tỉnh thật sự tốt quá, dì không biết lúc ấy cháu thực sợ hãi. Cháu cũng không nghĩ đột nhiên chị cháu sẽ làm ra chuyện này, nếu cháu kịp ngăn cản thì có lẽ dị đã không bị thương.”
Cô nói, hốc mắt cũng đỏ, nước mắt tuôn ra rất tự nhiên.
Thân thể Tống Uyển vẫn cứng đờ, lúc này tay bà giống như đang cầm phải rắn độc, bà nhịn xuống cảm giác ghê tởm, nhịn xuống chán ghét, cũng nhịn xuống sự chua xót trong lòng, đem tay đặt lên bả vai Hạ Dĩ Hiên.
“Điều này sao có thể trách cháu, liền tính lúc đó cháu có cản thì cũng chỉ là chịu thay một cái mạng cho dì mà thôi.” Bà nói, miệng cũng cố gắng nở ra một nụ cười cứng đờ nhưng trong mắt người khác đây chỉ là vì nhắc chuyện quá khứ không thoải mái.
Của mở ra, Sở Luật đi đến, sắc mặt anh vẫn cứ không thật tốt nhưng sự lạnh lẽo trên người dường như đã nhạt một ít.
“Mẹ, con phải tới công ty, nơi này để hộ lý chăm sóc cho mẹ, không cần lo lắng.”
“Mẹ biết rồi, con đi đi.” Đối với con trai mình Tống Uyển mới thấy yên tâm, nhưng vừa thấy Hạ Dĩ Hiên bên cạnh bà lại cảm thấy sự ghê tởm trong tròng, mấy lần suýt nôn ra.
“Anh Luật, còn có em mà. Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho dì Tống thật tốt.”
Nói xong cô còn nắm tay Tống Uyển: “Dì nói có phải không dì Tống?”
Giọng của cô vào tai người khác có cảm giác thế nào thì Tống Uyển không biết nhưng trong tai bà chính là cảnh cáo.
“Đúng vậy, còn có Dĩ Hiên.” Miệng bà khép khép mở mở nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Sở Luật nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay mình, bởi vì Tống Uyển đưa lưng về phía anh cho nên cũng không phát hiện được điều gì, anh đi ra ngoài, chuẩn bị đem việc ở công ty giải quyết xong rồi lại trở về.
‘Cạch’ một tiếng, cửa được đóng lại, Tống Uyển rút tay mình từ trong tay Hạ Dĩ Hiên ra, sau đó kéo chăn lên ngang mặt.
“Tôi muốn ngủ, mong cô đi cho.” Bà nói không chút thân mật, thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của Hạ Dĩ Hiên.
“Không sao, cháu ở đây chăm sóc cho dì.” Hạ Dĩ Hiên đương nhiên sẽ không đi, còn chưa nói tới chuyện chính cô đương nhiên sẽ không rời đi, cô có phải là kẻ ngốc đâu.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tống Uyển không nhịn được lại ngồi dậy nói to với Hạ Dĩ Hiên.
“Cháu không muốn thế nào cả.” Hạ Dĩ Hiên vẫn cứ đang cười, nhưng lúc này đáy mắt đã không còn chút thân thiện. “Vừa rồi cháu đã nói, chúng ta đều là người một nhà.”
“Chỉ có quỷ mới cùng một nhà với cô.” Tống Uyển ghê tởm nhất chính là những lời này, cùng một người đàn bà độc ác như vậy ở một nhà, tới mạng sống của bà cô ta còn không muốn giữ mà có thể là người một nhà?
“Nếu không thành người một nhà thì miệng cháu sẽ không khép được.” Hạ Dĩ Hiên lạnh mặt. “Dì, cháu nói rất rõ ràng, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không phải là người tốt đẹp gì.
“Cô muốn cái gì?” Tống Uyển hít một hơi dài, đây cũng xem như bà thỏa hiệp, Hạ Dĩ Hiên muốn cái gì bà đều cho, cổ phần của tập đoàn Sở Thị, tiền, nhà, xe… chỉ cần cô ta muốn bà đều cho.
“Không phải cháu đã nói rồi sao?” Hạ Dĩ Hiên đứng thẳng người, cũng không nghĩ sẽ cùng Tống Uyển không nóng không lạnh thỏa hiệp, bà ta giả ngu sao?
“Dì à, sự nhẫn nại của cháu rất hữu hạn, chúng ta người sáng mắt cũng không nói tiếng lóng*, cháu đã cùng Sở Luật đính hôn rồi, chỉ là chưa quyết định khi nào sẽ tổ chức. Cháu muốn mọi người nhanh chóng quyết định thời gian tổ chức, cháu muốn thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị. Ngoại trừ điều này thì dì đừng mong tống cổ cháu. Còn có, dì à, ngày thường dì cũng chú ý một chút, sắp tới cháu sẽ mỗi ngày đến thăm, nếu dì không nói ra điều gì thì không sao cả, chỉ cần dì làm xong những chuyện cháu muốn dì làm. Dì yên tâm, những chuyện trước kia cháu sẽ giữ trong bụng, đương nhiêu dì cũng sẽ thế. Tuy rằng nói dì bị thương một chút nhưng dì xem, hiện tại chú Sở cùng anh Luật không phải đối xử với dì đã tốt hơn nhiều.”
*Câu này mình không hiểu nghĩa, giữ nguyên vậy.
Nói xong, cô cười đắc ý rồi giẫm giày cao gót rời đi. Đương nhiên cô không sợ Tống Uyển không đồng ý, ai cũng có điểm yếu của mình, Tống Uyển đương nhiên cũng có, chỉ cần nhắm vào điểm này ngươi liền có thể đem mọi người đùa bỡn trong tay.
Tống Uyển sĩ diện, đương nhiên cũng yêu Sở Giang cùng Sở Luật, với bà ta mà nói không có gì khổ bằng mất đi chồng và con trai, so với chuyện này thì ngay cả một dao vào bụng kia cũng không phải chuyện lớn gì.
Cô sẽ chờ tin tức tốt từ Tống Uyển, đương nhiên nếu Tống Uyển dám làm cho cô không thoải mái cô liền sẽ khiến Tống Uyển thống khổ đến ૮ɦếƭ, dù sao cô đã đi đến bước này, chỉ có tiến không thể lui.
Đêm đến, Tống Uyển hoảng hốt như thế nào cũng không ngủ được, thật vất vả mới mơ mơ màng màng.
Lại thấy mình đứng trước mặt Sở Giang.
“Ông làm sao vậy?” Bà ngồi dậy. “Sao còn chưa đi ngủ?”
Mặt Sở Giang lạnh lẽo: “Tôi hỏi bà, cháu gái tôi đâu?”
“Không phải ở trong phòng ngủ sao?” Bà đáp, nghĩ Sở Giang hỏi chính là Sở Tương.
“Tiểu Vũ Điểm của tôi, cháu gái của tôi đâu?” Sở Giang đặt tay lên vai Tống Uyển, dùng sức lắc mạnh. “Nói, bà đem cháu gái tôi quẳng đi đâu rồi? Bà nói đi, nói đi.”
“Mẹ…” Lúc này lại thêm một tiếng nói truyền đến.
Là Sở Luật.
“Mẹ, vì sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Làm mất con gái con, cũng muốn Gi*t vợ con. Mẹ thật sự không để một nhà bọn con yên ổn sao?”
“Trả cháu gái tôi!”
“Trả con gái con!”
Hai cha con Sở Giang dường như đều nhào tới bên bà, bà cả kinh, thân thể co rúm lại, người cũng bật dậy, quần áo trên người bà đã ướt đẫm mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Sở Giang cũng ngồi dậy theo, sau đó đưa tay xoa vai Tống Uyển. “Yên tâm đi, không có việc gì. Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt.”
Tống Uyển lại nằm xuống, trên mặt trên trán bà vẫn còn mồ hôi lạnh vì sợ, quần áo trên người cũng ướt đẫm, bà sợ hãi cắn chặt hàm răng lại, trái tim đập thình thịch.
Còn may, đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng bà lại biết đây cũng không phải chỉ là mơ, nếu những chuyện đó bị phát hiện thì màn này sẽ thành sự thật. Chồng oán hay con hận, bất cứ loại nào bà đều không thể chịu nổi.
“Ngủ đi.” Sở Giang nói, sau đó ông cũng ngủ rồi.
Tống Uyển nhắm mắt lại nhưng thật lâu sau vẫn rất thanh tỉnh, bà đã ngủ nửa năm nay còn chưa ngủ đủ sao?
***
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một việc.”
Sở Luật ngồi xuống, anh vẫn chưa hỏi cũng vì e ngại thân thể Tống Uyển không tốt, nhưng hiện tại anh lại không thể không hỏi.
“Con hỏi đi.” Tống Uyển gật đầu, nhưng bà biết nụ cười trên mặt mình có bao nhiêu là giả, cũng bao nhiêu cứng đờ. Bà có thể đoán được con trai mình muốn hỏi gì, chọn giữa nói hay không nói, nói thật hay nói dối, bà vẫn còn do dự.
Bà không muốn bị Hạ Dĩ Hiên uy Hi*p, nhưng bà lại càng không muốn mất chồng cùng con trai của mình.
“Mẹ, thật sự là Hạ Nhược Tâm ra tay sao? Con muốn nghe lời nói thật.” Sở Luật nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tống Uyển. Tống Uyển có chút hoảng hốt khi gặp ánh mắt có thể nhìn thấu nhân tâm kia.
“Luật, con muốn nghe cái gì?” Tống Uyển không trả lời mà hỏi ngược lại con trai. “Là muốn nghe mẹ con tự sát hay là Hạ Nhược Tâm ra tay Gi*t người?”
Sở Luật nhấp khẩn đôi môi, loại nào anh cũng không muốn nghe, nhưng dường như anh lại hy vọng là loại đầu, mà anh hy vọng mình không làm sai, lúc này đây cũng không lại hận sai.
Tống Uyển xoay mặt đi, không muốn con trai nhận ra mình đang chột dạ, bà cũng không thấy con trai mình thống khổ. Cuối cùng bà thậm chí cũng không tự nghĩ lại mà lời nói đã từ miệng nói ra, có lẽ vốn dĩ là lời bà muốn nói đã được quyết định từ trước.
“Luật, mẹ không muốn lừa con, cũng không muốn lừa chính mình, xác thật là Hạ Nhược Tâm làm mẹ bị thương. Mẹ biết chuyện Tiểu Vũ Điểm là mẹ làm sai, nhưng là mẹ không cố ý, mẹ cũng biết tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình cho nên mẹ không trách cô ấy, mẹ đem nửa cái mạng này cho cô ấy, như vậy có lẽ cũng đủ rồi? Sở gia chúng ta giờ không còn nợ cô ấy.” Đúng vậy, miệng bà nói thế nhưng bà biết, bà vĩnh viết biết Sở gia thiếu nợ bọn họ. Nợ của bà, nợ của Sở Luật cả đời này e cũng không trả nổi.
Sở Luật đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài, trên người anh lộ ra vẻ cô đơn. Tống Uyển áy náy nhưng lại còn có thể thế nào?
Giữa sự uy Hi*p của Hạ Dĩ Hiên và việc bị chồng con oán hận, bà vẫn lựa chọn chồng con mình, bán đứng lương tri của mình cũng là vứt bỏ đạo đức của mình.
Hạ Dĩ Hiên thường xuyên tới, nói là chăm sóc Tống Uyển nhưng kỳ thật hai người bọn họ ghê tởm lẫn nhau.
“Dì à, chừng nào dì mới nói chuyện với con trai dì về chuyện kia? Cháu cũng không đợi được lâu.” Hạ Dĩ Hiên ngồi trên sô pha, lấy hoa quả ăn tự nhiên.
“Dì, đừng giở trò gì với cháu, dì không thắng được cháu, cũng đừng so tàn nhẫn với cháu. Dì không nắm được điểm yếu của cháu nhưng cháu lại không chỉ có một điểm yếu của dì.”
“Dì biết.” Tống Uyển nhàn nhạt nói, người cũng đứng lên giống như không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên hài lòng với thái độ của Tống Uyển. “Như vậy thì tốt, như vậy là được rồi. Rõ ràng có thể hòa bình giải quyết sự tình, một hai phải đua ngươi ૮ɦếƭ ta sống để làm gì, đúng không?”
Bên ngoài cửa lại có tiếng động, Hạ Dĩ Hiên cũng đứng lên, cô tiến lại ôm lấy cánh tay Tống Uyển giống như đang thân mật nói chuyện với bà. Ánh mắt Sở Luật dừng trên người bọn họ, cũng không nói gì.
Buổi tối, Sở Luật bận rộn với công việc trong thư phòng, ánh sáng xanh nhạt từ máy tính soi lên mặt anh. Anh u ám trầm tĩnh, tay anh nhẹ nhành gõ bàn phím, trên mặt cũng đeo một đôi kính nhìn có một chút văn nhã, kỳ thật cũng giống có thêm một tia nguy hiểm.
‘Cộc… cộc…’ Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Luật, là mẹ.” Giọng Tống Uyển vang lên từ bên ngoài.
Sở Luật đứng lên, đi tới mở cửa giúp mẹ. Tống Uyển đi đến, trong tay còn bê một cốc sữa bò.
“Cảm ơn mẹ.” Sở Luật nhận lấy đưa lên miệng mình uống một ngụm, vẫn là hương vị quen thuộc như cũ khiến lòng anh hơi thắt lại.
“Sao con lại thích uống cái này.” Tống Uyển đối với việc con trai tự nhiên thích uống món này có chút không rõ, sữa bò không phải, sữa tươi cũng không phải, một hai đều phải uống sữa bột.
“Đây là món Tiểu Vũ Điểm thích uống nhất.” Sở Luật cầm ly ngồi xuống, lại uống thêm một ngụm, mùi vị ngọt ngọt ngây ngấy của sữa bò tràn ngập đầu anh. “Con bé không thích uống sữa, con thử rất nhiều nhãn hiệu, trong nước, nước ngoài… cuối cùng mới tìm ra cái này. Con bé rất thích, hơn nữa mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải uống, tỉnh dậy cũng lại muốn uống.”
“Sau bé không còn nữa thì số sữa bột này vô dụng, con liền tự mình uống.”
Đương nhiên đây cũng chỉ là một lý do, anh muốn cảm giác được gần con một ít từ ly sữa này. Đời anh chỉ có một cô con gái nhưng đã thật lâu anh không gặp được, không biết hiện tại con bé thế nào rồi, có lớn hơn hay không, có nhớ ba của mình không, liệu có quên người ba này không?
Tống Uyển rất khổ sở trong lòng, cổ họng bà như bị nghẹn cái gì, cũng chỉ có thể đem khổ sở áp xuống trong lòng. Người khác đều có tư cách nhớ cháu, duy chỉ có mình bà là không có.
Bà lên tình thần, cũng ngồi một bên trên sô pha nhìn xung quanh đánh giá thư phòng của con trai. Sau một chút do dự, bà vẫn đem chuyện kia nói ra.
“Luật, con cùng Hạ Dĩ Hiên làm đám cưới đi. Hiện tại mẹ cũng không mong điều gì, chỉ hy vọng con có thể có cuộc sống nhẹ nhàng một chút, không phải gặp thêm những chuyện như xưa.”
Sở Luật lại uống một ngụm sữa bò, anh hạ cốc xuống.
“Mẹ, mẹ thật sự thích Hạ Dĩ Hiên?”
“Mẹ… đương nhiên thích.” Suýt chút nữa Tống Uyển đã nói từ ‘không’, bà có thể thích một con chó, một đầu heo cũng sẽ không thích một kẻ điên như Hạ Dĩ Hiên.
Nhưng hiện tại chẳng những phải giả vờ thích mà còn muốn con trai mình cưới cô ta, mỗi lần nghĩ đến bà đều hận không thể tự cắn chính mình một cái, cho dù căn đi cắn lại cũng không nề hà.
“Mẹ, mẹ muốn cho con cưới cô ấy sao?”
Sở Luật lại hỏi, anh nhẹ nhàng huơ chiếc cốc trong tay, sữa bò đã hết hơn phân nửa, anh lại nhấc lên uống một ngụm. Rõ ràng hương vị rất ngọt nhưng vào miệng của anh lại cảm thấy chua xót.
Tống Uyển vẫn có chút do dự, bà thật sự muốn ép con trai mình sao? Sao bà có thể không biết kỳ thật con trai mình không một chút nào muốn cưới Hạ Dĩ Hiên, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết nhẫn tâm.
Bà lấy từ trên bàn một cuốn sách, giả vờ lật ra xem nhưng không có chữ nào lọt vào mắt bà.
“Mẹ chỉ muốn con kết hôn, về sau tốt nhất là có người chăm sóc chứ không phải chỉ cô đơn một mình. Tính tình của con mẹ hiểu, sợ là nếu không ai ép con thì cả đời con cũng sẽ không cưới Hạ Dĩ Hiên, mà con cũng cùng Hạ Dĩ Hiên đính hôn rồi, lúc trước đã lựa chọn như vậy thì cưới đi.”
Sở Luật nắm chặt cốc trong tay, anh lại đưa cốc lên miệng một hơi đem toàn bộ số sữa bò còn lại uống vào.
“Mẹ!” Anh gọi Tống Uyển một tiếng.
“Ừ, mẹ nghe.” Tống Uyển cười cười, nhưng có chút cười một ý nghĩ một nẻo. Sở Luật cũng không chú ý, anh tin tưởng mẹ của mình mà không biết rằng trên đời này người lừa anh sâu nhất, khổ nhất chính là mẹ ruột của anh.
“Con đồng ý với mẹ.”
Sở Luật nói, Tống Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng dường như không ở chỗ này thêm được nữa, bà sợ mình xúc động lại nói ra cái gì không nên nói để rồi lại sẽ hối hận. Bà cầm sách trong tay đặt lại lên bàn rồi đi ra ngoài…
Sở Luật đứng lên, anh đi tới lấy cuốn sách ở trên bàn. Đây là cuốn truyện cổ tích anh mua cho Tiểu Vũ Điểm để bé tập viết chữ, con bé thích xem cuốn này nhất, tuy rằng còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều chữ, là một đứa trẻ thực thông mình. Chỉ không biết hiện tại con gái anh có nhớ người ba này hay không.
Anh cẩn thận đặt cuốn sách lên trên kệ sách, sau đó xem từng cuốn từng cuốn, đều là truyện cổ tích, mà truyện cổ tích như vậy cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm mới tin.
Hiện thực sao có thể cổ tích, có cũng chỉ là có thỏa hiệp.
***
Tống Uyển hít sâu một hơi, bà đi vào bên trong một nhà hàng, lập tức có người phục vụ đến chào hỏi.
“Có hẹn rồi.” Tống Uyển nói với nhân viên phục vụ một câu rồi đi vào bên trong. Quả nhiên Hạ Dĩ Hiên đã ngồi chờ chỗ kia, mặt cô trang điểm rất tinh xảo, một thân quần áo hàng hiệu, cũng toát ra khí chất tiền tài, đồng thời cũng khiến người khác dễ chán ghét.
“Dì, dì tới rồi, mời ngồi.” Hạ Dĩ Hiên cười nói với Tống Uyển, nhưng nụ cười kia lại luôn cố ý vô tình lộ ra một ít ý tứ.
Tống Uyển ngồi xuống, mặt cũng kéo rất dài, đối với một người suýt chút nữa đã Gi*t mình sao bà có thể cười được.
“Dì à, về sau dì chính là mẹ của con, nếu cứ mặt dài với con thì con sẽ rất không vui.” Hạ Dĩ Hiên nhẹ đưa tay xoa cốc sứ đặt trước mặt, cafe sữa, hơi đắng, hơi đặc cũng hơi ngọt.
Người khác uống vào thấy đắng, nhưng cô uống vào lại thấy ngọt, bởi vì hôm nay tâm tình của cô thật không tồi.
“Cô hẹn tôi tới đây làm gì?” Tống Uyển vẫn giữ khuôn mặt lạnh, ngay cả nụ cười giả tạo bà cũng không muốn cười với Hạ Dĩ Hiên.
“Đương nhiên là chuyện kia.” Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng nâng cằm mình lên.
“Cô yên tâm.” Tống Uyển cười lạnh một tiếng. “Nó sẽ cưới cô, cô cũng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, nhưng cô đừng mong khiến nó yêu cô. Hạ Dĩ Hiên, cả đời này nó cũng không yêu cô được.”
Hạ Dĩ Hiên lại nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, tâm tình càng thêm tốt, cô cười ngọt: “Cháu cảm ơn dì nhiều, nhưng Sở Luật có yêu cháu hay không cũng không quan trọng, bọn cháu có thời gian tới sống chung, đương nhiên,” cô đưa tay đặt lên trên bụng mình, “cháu sẽ nhanh chóng sinh cho dì một đứa cháu nội. Con nhà khác có cái gì tốt mà lại đi thương yêu, nếu dì thích thì con bé Hương Hương kia dì đương nhiên cũng vẫn có thể nuôi.”