Nhưng, một phụ nữ trước người đàn ông hạng kim cương, có tiền, có quyền, điển trai, lại có năng lực mà không động tâm chút nào cũng thật là lạ, huống chi đây lại là người đàn ông độc thân, chưa lập gia đình. Đương nhiên, Hạ Nhược Tâm không cho rằng, mình với Sở Luật chưa ly hôn.
Vào lúc cổ phiếu của Sở Thị bị nàng bán đi, nàng cũng xé luôn cả tờ hôn thú.
Dựa vào tính cách của Sở Luật, chắc chắn cũng sẽ không để thân phân của mình dính líu tới một cái tên mà anh ta căm ghét.
Cô lễ tân nói qua loa với trợ lý Tiểu Trần lý do, Tiểu Trần gật đầu, dáng vẻ là đã biết.
Cô đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, cười nói.
“Xin chào, cô chắc là Lục tiểu thư ?”
“ Chào chị, tôi là Lục Tiểu Hoa, đây là thư mời nhậm chức của tôi,” Hạ Nhược Tâm đem thư nhậm chức trong tay mình cho Tiểu Trần, Tiểu Trần cầm một lúc , xem một chút sau liền đặt ở trên bàn, nói.
“Tổng tài đã dặn dò chúng tôi, bàn làm việc đối diện kia là của cô, công việc của cô chính là giúp tổng tài xử lý một ít tài liệu, nếu tài liệu đạt yêu cầu thì trình lên, nếu không đạt thì sửa tiếp, nội dung cụ thể, lát nữa tôi sẽ giao kĩ càng, tì mỉ cho cô, cũng không khó, với người mới làm, khoảng ba ngày là quen.”
“Cảm ơn,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái với Tiểu Trần trợ lý, rồi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Bên ngoài tổng cộng có ba cái mặt bàn, đều được ngăn cách bời pha lê trong suốt, thời gian làm việc, nhìn là thấy ngay, ở phía sau cũng sẽ có một gian phòng nghỉ nhỏ của nhân viên, nằm hay ngồi đều có vẻ rất chu đáo.
Trên mặt bàn trang bị máy tính bộ máy tính mới, điên thoại mới bố trí rất thực tế, mà ở chỗ ngoặt , có khu vực uống trà, cùng với gian thay quần áo. Để đến văn phòng tổng tài, ở giữa sẽ trải qua đoạn đường có hai cửa một cửa là cửa cảm ứng, cửa kia là cửa cách âm, phải được chấp nhận qua hai cửa đó mới có thể đi vào.
Cách liên hệ giữa các nàng với cùng Sở Luật là điện thoại trên bàn.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, lấy từ trong túi của mình ra cái ly nước, vào khu uống trà, rót cho mình một chén nước, dựa vào một bên bàn nghỉ ngơi, mà trên tường, là một mặt gương cực lớn.
Nàng xoay người, nhìn mặt mình trong gương, gương mặt này đã thành quen, nàng có chút bừng tỉnh, đây vẫn là nàng hay sao, nàng đem cái ly đặt ở bên môi, uống một ngụm, rồi sau đó lại đi ra, đi theo trợ lý Tiểu Trần để tìm hiểu công việc, nàng từng được Lục Cẩm Vinh mang theo người vài tháng, cho nên công việc này cũng không khó, trợ lý Tiểu Trần nói là ba ngày, kỳ thật là chỉ trên dưới một ngày nàng đã có thể nắm vững, chỉ có ít văn kiện thông dụng, nàng xử lý thật dễ dàng.
Tiểu Trần trợ lý vốn dĩ cho rằng cái cô trợ lý đi vào bằng cửa sau này, hẳn là không bản lĩnh lớn gì, chắc là lớn lên có cái mặt đẹp, lại có gia thế tốt, cho nên mới có công việc này, bây giờ cô ta mới phát hiện, dường như không phải như thế, năng lực học tập của cái cô Lục Tiểu Hoa rất mạnh, hơn nữa khả năng tiếng Anh cùng tiếng Pháp đều là hoàn hảo.
Mới qua thời gian mấy ngày, đã hiểu rõ công việc của chính mình, xử lý công việc đã là làm không chê vào đâu được.
Hạ Nhược Tâm đem tất cả tài liệu sửa sang thật tốt, nàng tới nơi này ngày thứ năm, không gặp Sở Luật, nghe nói đi công tác, đi công tác mà vẫn mang theo phụ nữ.
Nàng nâng cái ly ở trên bàn lên, mới chuẩn bị đặt ở bên môi, liền nghe được cách đó không xa có âm thanh phụ nữ truyền đến.
“ Anh Luật, nơi đó chơi thật là tốt, có thời gian chúng ta lại đi một lần nữa được không?”
“Ừ,” người đà ông nhàn nhạt đáp một câu, không nghe ra là đáp ứng, nhưng là, một tiếng ừ này , ít nhất là tám phần đồng ý đi.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Dĩ Hiên kéo cánh tay Sở Luật đi đến, có một đôi mắt dính trên người hắn, đây là người đàn ông mấy trăm năm không gặp.
Gian phu **.
Không phải nàng ghen ghét, chỉ là cảm giác ghê tởm
Trước đó một khắc còn nói là người yêu nàng, xoay người chốc lát, đã hướng đến một người đàn bà khác trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Đàn ông như vậy, nàng là thật sự không nên tin, mà nàng hiện thật sự muốn biết, nếu có một ngày, Sở Luật đã biết chính mẹ mình bị Hạ Dĩ Hiên tính kế, không biết sẽ có biểu tình thế nào. Mà nàng càng muốn biết, kết cục cuối cùng của Hạ Dĩ Hiên.
Trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, Hạ Dĩ Hiên cho rằng việc mình làm trời cũng không nhìn thấy, nhưng thật đáng tiếc, nàng ta nằm mơ đều không ngờ rằng đối với tội lỗi của nàng ta, không có chuyện trời cao không biết. Sẽ có người từ trong địa ngục bò ra, hướng về phía nàng ta đòi nợ.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, chỉnh lại tài liệu trên bàn một chút.
Nàng ôm văn kiện, đi qua tấm cửa kính tự động khép mở kia.
Sau đó, nàng gõ cửa.
Lúc này, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp của Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm đẩy cửa, bên trong, Hạ Dĩ Hiên đang cùng với Sở Luật nói cái gì đó, mà Sở Luật trên môi dính một ít son môi, không khó nhìn ra, bọn họ vừa rồi làm cái gì ở chỗ này.
Như thế nào, Hạ Nhược Tâm dương nhẹ môi đỏ thêm một ít châm chọc.
Có vậy đã chờ không kịp, cũng không biết tìm chỗ không người.
“Cô sao lại ở đây ?”
Hạ Dĩ Hiên trừng lớn hai mắt, chỗ nào cũng vang lên âm thanh khó nghe.
Hạ Nhược Tâm không để ý tới cô ta, đem tài liệu trong tay đặt ở trên bàn, nói đúng công thức.
“Tổng tài, đây là tư liệu gần nhất của công ty, mời tổng tài xem qua,” nói xong, nàng liền đứng ở một bên, đôi tay đặt trước thân mình, tư thế mười phần quy củ, đúng là một tiểu thư khuê các, khí chất cực tốt.
Hạ Dĩ Hiên bị bỏ qua, sắc mặt trở nên khó coi , nàng đứng lên, đi tới bên người Sở Luật, ôm chặt cánh tay hắn,
“Anh Luật,sao cô ta lại ở chỗ này?”
"Cô ấy là trợ lý đặc biệt của anh." Sở Luật nhàn nhạt trả lời, sau đó cầm lấy tài liệu, các văn kiện đều được sắp xếp chỉnh tề, có chú thích rõ ràng, cho nên, hắn lật lên xem, vừa xem là hiểu ngay.
“Chính là cô……”
Hạ Dĩ Hiên thẳng chỉ vào Hạ Nhược Tâm, “Cô ta sao có thể là trợ lý của anh được?”
Hạ Nhược Tâm vẫn khéo léo đứng, sau đó nàng hơi hơi nâng đầu một chút, “Nếu tổng giám đốc không cần giao gì nữa, tôi xin phép ra ngoài được chứ?”
“Có thể,” Sở Luật nhàn nhạt nói, ánh mắt có chút ý vị không lời rơi trên người nàng.
Loại cảm giác này, rất quen thuộc. Nhưng rõ ràng là người khác nhau, Hạ Nhược Tâm di chuyển, không để Hạ Dĩ Hiên trong mắt chút nào, đúng vậy, không cần quên , nàng là Hạ Nhược Tâm, Hạ Dĩ Hiên hiểu rõ Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm lại chẳng biết gì về Hạ Dĩ Hiên. Hạ Dĩ Hiên thông minh, tàn nhẫn, nhưng bây giờ nàng ta còn không phải là Sở phu nhân, cho nên nhảy nhót cũng chẳng ra cái gì, mà thân phận hiện tại của Hạ Nhược Tâm, cũng không còn là đứa bé gái mồ côi nhà họ Hạ, không đúng, tuy nó có mẹ, nhưng cuộc sống cũng đâu có hơn gì đứa trẻ mồ côi.
Nàng hiện tại là Lục Tiểu Hoa, không cần quên, phía sau nàng chính là toàn bộ Lục gia.
Sau đó không lâu Hạ Dĩ Hiên đi ra, đứng thẳng tắp ở trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Cô làm thế nào mà lại ở chỗ này?”
“Làm sao mà tôi không thể ở chỗ này?” Hạ Nhược Tâm bưng cái ly, cười như không cười hỏi lại.
“Đây là tập đoàn Sở Thị, không phải Lục gia nhà các người.”
“Tôi biết ,” Hạ Nhược Tâm nhàm chán gợn môi đỏ, “ Là anh Lục Cẩm Vinh nhà chúng tôi liên hệ để tôi làm ở đây, thì tôi làm, nếu Hạ tiểu thư thích công việc này, thì cũng có thể đến làm, vẫn còn nhiều bàn đấy.”
Mỗi lời của nàng đều làm trái tim Hạ Dĩ Hiên không thoải mái.
Không phải nàng ta chưa từng nói với Sở Luật xin đến đây làm việc, ban ngày đến đây làm, buổi tối lại đến trông nom bà già sắp ૮ɦếƭ kia, mỗi ngày đều được ở cạnh Sở Luật, cũng tránh được những ánh mắt của đám sắc nữ đặt trên người anh Sở Luật của ả, nhưng nói thế nào Sở Luật cũng không đồng ý, không tưởng tượng được, nàng ta vừa mới ra cửa một lần, liền có người dám đào góc tường nhà ả, Lục gia có ý tứ gì mà đưa Lục Tiêu Họa đến đây, chắc là muốn gần quan được ban lộc.
“Cô không được phép tơ tưởng đến anh ấy,” đột nhiên, Hạ Dĩ Hiên ghé sát Hạ Nhược Tâm, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười.
“Hạ tiểu thư thật sự rất kỳ quái, tôi đến đây không phải để tìm đàn ông, đương nhiên càng không giống như là Hạ tiểu thư, tìm đến chồng của chị mình.”
Hạ Dĩ Hiên giống như bị chọc đến chỗ đau, nếu là người phụ nữ khác, khả năng nàng ta đã tát cho một cái, thật đáng tiếc, trước mắt nàng, không phải người khác, mà là người của Lục gia.
Cho nên nàng ta không thể lớn mật mà dám động tay như vậy.
Hạ Dĩ Hiên thực thông minh, cũng chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Điều này nhắc nàng ta nhớ kỹ, nàng ta cần phải làm Sở Luật cưới nàng nhanh một chút mới được, nếu không, khó chắc chắn người Lục gia này sẽ không đánh chủ ý lên Sở Luật.
“Chúng ta chờ xem,” cô nàng hạ tiếp một câu không còn chỉ là uy Hi*p mà đã là cảnh cáo, nàng ta nguẩy ௱ôЛƓ bỏ đi, nhưng mới đi vài bước, liền nghe được phía sau âm thanh lầm bầm, sâu kín của người phụ nữ kia, mang theo một cỗ hơi lạnh ૮ɦếƭ chóc thấm người.
“Tôi từng chính mắt nhìn thấyngười phụ nữ bị một chiếc xe cán qua nghiền nát bộ mặt, một đôi chân bị chặt gãy, nhưng mà, anh trai tôi nói, thương tích kia không phải là ô tô đâm, mà là bị đánh gãy, hơn nữa mặt người kia cũng là rất khó nhìn, cả mặt bị dao nhỏ rạch vết thương chồng chất, còn đầy nước mủ chảy ra ngoài, xương đùi bị người ta đánh gãy, xương trắng lòi ra, xuyên thấu da thịt nàng, mà đôi mắt nàng vẫn là mở to, tựa hồ là đang nhìn người nào đó, còn tốt, cô không nhìn thấy, nếu cô thấy, cô nhất định sẽ có cảm giác, đó là đang nhìn cô.”
Hạ Dĩ Hiên không khỏi rùng mình, nàng ta quay đầu lại, nghe thấy Hạ Nhược Tâm đang cầm di động, đang nói chuyện với ai đó.
“Cho nên, cô phải nhớ, vào thời điểm ít người, ngàn vạn không nên một mình lên phố, đó chính là giờ của quỷ, những linh hồn uổng mạng sẽ tìm lầm cô báo thù.”
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên ôm chặt túi của chính mình, chạy như trốn ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm buông di động xuống, ném vào một bên, nàng đâu có trò truyện với ai, màn hình di động vốn vẫn tối đen.
Nàng lại bưng cái ly của mình lên, đôi mắt chìm trong đám sương nhàn nhạt nhìn về phía trước, đột nhiên, môi đỏ của nàng hướng về phía trước cong lên một chút, thiếu luôn phải trả lại, nợ cũng phải trả lại, cho dù là người không cần, thì quỷ cũng muốn.
Hạ Dĩ Hiên nghiêng ngả lảo đảo về tới Hạ gia, lao vào trong phòng mình, cô ta ôm đầu, trước mắt toàn là hình ảnh người phụ nữ kia bị xe đâm ૮ɦếƭ, xương đùi chọc thủng da thịt, cùng với đôi mắt ૮ɦếƭ mà không nhắm.
A, cô ta ôm đầu hét lên một tiếng.
Chuỗi Phật châu trong tay Thẩm Ý Quân rơi xuống đất, cạch một tiếng, may là không đứt.
Bà cúi xuống đất nhặt chuỗi Phật châu lên, lần lần từng hạt.
Buổi tối, trong đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ Hạ gia đột nhiên lại truyền đến một trận tiếng thét chói tai
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên ngồi dậy, cái trán của cô ta đầy mồ hôi, cô ta gặp ác mộng, cô ta mơ thấy xương đùi chọc thủng da thịt người, còn có cả một khuôn mặt đang rớt từng mảnh da thịt xuống dưới.
Cô ta thỉnh thoảng thở phì phò từng ngụm, một đôi tay cũng là gắt gao nắm chặt chăn trên người.
Buổi sáng, lúc Thẩm Ý Quân thức dậy, phát hiện chuỗi Phật châu của bà đã không thấy.
Thật kỳ quái, bà gọi người làm trong nhà hỗ trợ tìm kiếm, muốn lật tung cả nhà mà vẫn không thể tìm được.
Lúc này, Hạ Dĩ Hiên sờ sờ cổ tay mình, trên cổ tay phải cô ta đã mang theo một chuỗi Phật châu, một lúc sau cô ta tháo chuỗi hạt xuống, đeo lên cổ rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả đêm không ngủ, sắc mặt cô ta mười phần khó coi, ngay phía dưới đôi mắt, nổi lên một vòng than chì
Lấy gương ra, cô ta nhằm phía dưới hai mắt của mình, đè ép một vòng phấn, mới miễn cưỡng làm quầng thâm nhạt bớt đi.
Thời điểm tới văn phòng tầng hai mươi tám của Sở thị, cô ta không khỏi nhìn về hướng Hạ Nhược Tâm ngồi, mà lúc này, vừa lúc Hạ Nhược Tâm cũng nâng mặt lên, cười với cô ta, chỉ là cái cười kia lộ ra một tầng lạnh băng, mà trong mắt nàng không có lấy một tý gì là ý cười.
Hạ Dĩ Hiên xoay người, chạy vào trong văn phòng Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm ném 乃út trong tay xuống, trên mặt nét cười nháy mắt liền hạ xuống.
Sầm, một tiếng đóng cửa cực lớn, làm cho Sở Luật tay cầm 乃út run nhẹ một chút, bản hợp đồng mặt trên mới vừa ký tên, bị một nét mực dài kéo qua.
“Hạ Dĩ Hiên, không ai dạy cô là muốn vào phải gõ cửa sao?” Sở Luật lật qua một tờ nữa, tiếp tục ký, giọng nhạt nhạt không có bất luận cảm xúc nào.
Không nóng giận, cũng không trách cứ, mà là không thèm để ý, không sao cả. Chính là như thế, cho nên Hạ Dĩ Hiên mới là sợ hãi, anh ta đối với ả so với người khác tốt hơn một chút, nhân nhượng hơn một ít, cũng chỉ là bởi vì nguyên nhân cô ta vẫn luôn chiếu cố cái lão thái bà ૮ɦếƭ dở kia.
Nếu bà lão kia vừa ૮ɦếƭ, lúc đấy hắn không cần ả nữa thì phải làm thế nào. Cô ả sửa sang lại đầu tóc chính mình một chút, đi qua, đứng ở bên cạnh Sở Luật.
“Anh Luật, chúng ta khi nào có thể ở bên nhau?” Nàng ta ngồi xổm xuống, gối lên trên đùi Sở Luật, “Em nghe người ta bảo, chỉ cần trong nhà có việc vui, là dì có thể tốt hơn một ít, anh nói đúng không?”
Sở Luật không nói gì, vẫn cứ nhanh chóng lật những tư liệu trong tay mình, tốc độ của hắn rất nhanh, trên cơ bản đọc nhanh như gió, xử lý rất quyết đoán.
Sự nghiệp của hắn ngày càng phát triển, việc cũng càng ngày càng vội. Bay lên nhanh đồng nghĩa với trách nhiệm bắt đầu.
“Cốc cốc…” Bên ngoài truyền tiếng một tràng tiếng gõ cửa
“Mời vào,” hắn thuận miệng nói một câu, đương nhiên đôi mắt cũng không rời đám văn kiện trên bàn, Hạ Dĩ Hiên cũng không đứng lên, nàng ta vẫn cứ gối lên trên đùi Sở Luật, nhưng đứng từ góc độ kia, nàng ta thật sự làm gì cũng làm người ta phải nghĩ khác .
Lúc Hạ Nhược Tâm tiến vào, nhìn thấy, phía dưới cái bàn lộ ra tới hai cái đùi trắng bạch của Hạ Dĩ Hiên, lại còn một nửa giày cao gót bị nàng ta đá rơi xuống.
Ghê tởm, nàng mắng một câu ở trong lòng.
Sau đó nàng đi tới, đem tập tài liệu ôm trong иgự¢ đặt trên bàn.
“Tổng tài, đây là những bảng biểu mà ngài dặn.”
“Ừ, làm tốt lắm.” Sở Luật không ngẩng đầu, nhưng lời nói hơi hơi lộ ra thanh âm sai ý, 乃út trong tay hắn ngừng một chút, ngay sau đó lại động.
“Tổng tài, tôi xin phép ra ngoài,” Hạ Nhược Tâm lui một bước về phía sau, sau đó xoay người rời đi.
Lúc cửa mở, Sở Luật nâng mặt lên, đôi con ngươi sâu thẳm bên trong mang theo u ám, hắn cúi đầu, đôi tay Hạ Dĩ Hiên vuốt chân hắn, tư thế thật chướng tai gai mắt.
“Hạ Dĩ Hiên, đứng lên cho tôi.”
Thanh âm từ hắn rơi xuống, đôi mắt đen kéo theo tia nguy hiểm.
Hạ Dĩ Hiên thật ra cũng không ngủ, nàng ta đúng là cố ý để cho người khác nhìn thấy, nhưng, nàng ta cũng là biết đến câu chỉ nên một vừa hai phải.
“Thật xin lỗi,” nàng ta dụi dụi mắt, vội vàng xin lỗi.
“Em ngủ quên, em dậy ngay, đêm qua em ngủ không tốt,” nàng ta cố ý nâng mặt lên, để Sở Luật nhìn thấy vành mắt xanh đen.
Nói xong, nàng ta liền đứng lên, lấy một cái giày cao gót rơi trên mặt đất xỏ vào, nàng ta đứng một chân, khó tránh khỏi sẽ mất cân bằng một chút, nàng ta lập tức ngã thẳng xuống trong lòng Sở Luật, một bàn tay cũng sờ đến chỗ đàn ông mẫn cảm. Nàng ta cảm giác rõ ràng được Sở Luật có phản ứng, tâm trạng vui vẻ, càng rúc thân thể mềm mại của mình vào Sở Luật, muốn khơi mào Dụς ∀ọηg đàn ông, tiếc là nàng ta phải thất vọng, Sở Luật làm lơ, rồi tự mình đứng lên.
“Tôi còn phải đi mở họp, tự mình về đi.”
Hắn nói xong, chỉnh một chút quần áo của mình, đi ra ngoài.
“Lục trợ lý, chuẩn bị mở họp.” Anh dừng bước chân, nói với Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm hơi hơi câu một chút môi đỏ, vâng, tổng tài, tôi biết rồi.
Sở Luật không hiểu vì sao, mỗi lần nghe được một câu tổng tài kia, đều có cảm giác nàng đang cười nhạo mình.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cầm những tài liệu mình cần lên, ôm ở trong иgự¢.
Trong phòng hội nghị, những người khác chưa tới, chỉ có hai người Sở Luật cùng Hạ Nhược Tâm.
“Vừa rồi, cô nhìn thấy gì?”
Sở Luật đột nhiên mở hai mắt, hai luồng ánh nhìn bắn ra, nhìn thật sâu vào trong mắt Hạ Nhược Tâm, một khuôn mặt xa lạ, tiếng nói xa lạ, nhưng vẫn phảng phất thấy một loại quen thuộc nói không nên lời.
“Không có, tổng tài nghĩ nhiều, tôi đúng thật là cái gì cũng không nhìn thấy.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ, đôi mắt hơi hơi cong lên, cảm xúc bị chặn ở đáy mắt.
Phải không, Sở Luật không tin, Hạ Dĩ Hiên lúc ấy ở đối diện với cái bàn, cái bàn lại không có khăn trải bàn, chỉ cần cúi đầu là có thể làm người ta hiểu lầm cái gì.
Đương nhiên hắn cũng không nghĩ cần giải thích quá nhiều, là không cần thiết.
“Tên cô là Tiểu Hoa?” Sở Luật lại hỏi, kỳ thật hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang hỏi cái gì.
“Chỉ anh trai tôi gọi tôi là Tiểu Hoa, tổng tài, đó là nhũ danh,” Hạ Nhược Tâm theo thói quen chuyển 乃út từ tay trái đến tay phải, lại đổi sang tay trái, cuối cùng lại đặt phía trên bàn tay phải của mình.
“Cô có thói quen rất giống một người tôi biết, cô ấy cũng thích đổi 乃út từ tay nọ sang tay kia, để tìm cảm giác, thật ra, cô ấy thuận tay trái, nhưng thói quen lại là tay phải.”
“Thế ạ ?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về cánh tay mình, không thể tưởng được hắn cũng để ý việc này, nhưng còn tốt là nàng không thật sự thuận tay trái, nếu vậy khi bị mất đi tay trái, cũng sẽ giống như người khác mất đi tay phải.
“Tôi từ bé đến giờ đều như thế này, có vấn đề gì không ạ?” Nàng nâng mặt lên, xa lạ hỏi Sở Luật, âm thanh có chút tê ách, cảm giác ௱ôЛƓ lung rất giống khi người ta mới vừa tỉnh ngủ.
Ngũ quan trên mặt nàng đối với Sở Luật đúng là là xa lạ, mười phần xa lạ, dù là đôi mắt, cái mũi, cái miệng, cả cái trán đều như vậy, nàng với Lục Cẩm Vinh lớn lên có phần nhiều tương tự, mà Lục Cẩm Vinh cùng hắn là nhiều năm bạn tốt, hắn sẽ không nhận sai, hắn cũng biết Lục gia có một cô con gái nhỏ, là em gái Lục Cẩm Vinh, đã mất sớm, Lục Cẩm Vinh cũng rất ít khi đề cập đến người em gái này, nhưng không đề cập tới, không có nghĩa là không tồn tại, cũng không phải là nàng đã ૮ɦếƭ, bây giờ, nàng xuất hiện, Lục gia thiên kim, Lục Tiêu Họa, cũng là Lục Tiểu Hoa. Cho nên, hắn sẽ không hoài nghi người trước mắt có phải là người Lục gia hay không.
Sở Luật xoa nhẹ cái trán mình một chút, cảm giác giữa trán mình có chút khẩn trương.
Đúng lúc này, cửa mở ra, trưởng các bộ phận đều tiến vào mở họp.
Hiện tại tập đoàn Sở Thị gần như 80% cổ phiếu đều ở trong tay Sở Luật, cho nên, cổ đông rất ít, những kẻ đầu trâu mặt ngựa trước kia, đã sớm cút đi.
Hắn chính là như thế, ta có thể nhịn ngươi, nhưng nếu có một ngày ta không thể nhẫn nại, chính thời điểm ngươi phải cút đi. Hơn nữa, đã lăn đi, đừng bao giờ nghĩ có thể lăn trở về.
Sau khi trưởng các bộ phận đều vào chỗ, toàn bộ ánh sáng đều tắt, phòng tối sầm, một màn hình Ti Vi treo tường lớn phía sau Sở Luật sáng lên, nội dung hội nghị lần này của bọn họ, chính là hàng ở cảng.
Hạ Nhược Tâm nhanh chóng nhớ kỹ nội dung chủ yếu của hội nghị, sau đó lại sửa sang, phân thành các nhiệm vụ cao thấp để công ty chia đi thực hiện, đi bận rộn.
Trước kia nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng, có một ngày chính mình có thể tham gia hội nghị cấp cao như vậy, có bản lĩnh mới có thể tham dự. Nguyên là cô Hạ Nhược Tâm không có bản lĩnh gì, Hạ Nhược Tâm không có bằng cấp cao, Hạ Nhược Tâm trước đây chỉ có thể tranh đoạt bát cơm với đàn ông, bây giờ cũng có thể ngồi ở trong phòng hội nghị cao tầng như vậy, tham gia hội nghị cấp cao của tập đoàn lớn. Đôi lúc ngẫm nghĩ lại, nàng có cảm giác rất châm chọc.
Hội nghị đã xong, nàng thu thập đồ đạc của mình, sau đó đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lục trợ lý, Sở Luật đột nhiên gọi nàng.
“Dạ, tổng tài có việc gì ạ?”
Hạ Nhược Tâm lễ phép hỏi, hoàn toàn công thức, là thái độ xa cách của nhân viên với thủ trưởng.
Sở Luật mở miệng, nhưng tự nhiên không biết mình muốn nói gì.
“Thôi, cô đi xuống đi,” hắn thở ra nhẹ nhàng một hơi, nhẹ nhàng ấn một chút vào trán mình, cái cảm giác nhức vội đau đớn lại tiếp tục, gần như thành một loại bệnh của hắn.
Nhưng, cho dù hắn làm kiểm tra bao nhiêu lần, thì kết quả cũng thế, là hắn bình thường.
Chỉ là bình thường, hắn thật sự bình thường sao?
Bác sĩ vẫn luôn nói hắn rất bình thường, nhưng chính hắn biết, không phải thế, hắn chắc chắn bị bệnh.
Hạ Nhược Tâm ôm trong tay tư liệu, không quay đầu lại rời đi.
Trong nháy mắt, Sở Luật thấy như hắn gặp được cái người đã biến mất nửa năm kia, cái người đã mang theo con gái hắn biến mất, hắn tìm không thấy, rốt cuộc hắn cũng không thể nào tìm được người phụ nữ đó.
Nàng giống bốn năm trước, như biến mất khỏi nhân gian.
Thậm chí, hắn có cảm giác tựa như, trên đời này, cơ bản là chưa từng có một người phụ nữ tên Hạ Nhược Tâm tồn tại.
Hạ Nhược Tâm thu dọn đồ đạc của mình gọn gàng xong,vừa chuẩn bị đi là lúc nhìn thấy bên kia trợ lý Tiểu Trần có vẻ không thoải mái, chị ta ôm bụng, trên đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao vậy, Hạ Nhược Tâm đi qua, đỡ trợ lý Tiểu Trần, làm sao mà lại đổ nhiều mồ hôi như thế.
“Không có việc gì,” Tiểu Trần ngồi xuống nói, “Có thể đến tháng, cho nên bụng đau,” mặt chị ta trắng bệch.
Chị ta lại đứng lên, tổng tài yêu cầu tôi đưa một phần tư liệu đi, tôi phải đi bây giờ, nếu không sẽ chậm, chị ta nói xong, đột nhiên, lại ôm bụng, cơ hồ muốn ngồi xổm trên mặt đất.
Đàn ông vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được đàn bà đau bụng kinh rốt cuộc có bao nhiêu đau, cũng như đàn bà chẳng thể thấu hết trứng đau phải diễn tả bằng cái từ nào.
“Như vậy đi…” Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, nàng lấy phần tài liệu từ trong иgự¢ Tiểu Trần, “Tôi đưa đi giúp chị.”
“Nhưng, thế này thì xấu hổ lắm?” trợ lý Tiểu Trần đau đến cắn răng, bây giờ đừng nói đi đưa tài liệu, chỉ bước đi thôi chị ta cũng thấy khó khăn.
“Không có việc gì, tôi mang đi là được.”
Hạ Nhược Tâm đem tài liệu ôm vào người.
“Vậy cảm ơn cô,” Tiểu Trần trợ lý bò trên bàn, gương mặt dính xuống mặt bàn, chị ta đau muốn ૮ɦếƭ.
“Đúng rồi,” chị ta lại nâng mặt lên, còn có việc chưa nói.
“Nhà tổng tài ở…”
“Tôi biết rồi,” Hạ Nhược Tâm ϲởí áօ khoác của mình, phủ lên người Tiểu Trần, “Tôi đi đưa tài liệu, vậy còn chị?”
“Tôi, không sao…” Tiểu Trần đau đến không muốn nói chuyện, “Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón, tài liệu này làm phiền cô vậy.”
“Chị khách khí rồi, chuyện nhỏ không tốn sức gì,” Hạ Nhược Tâm nhìn lại cặp tài liệu, cũng bước ra, chuẩn bị đi Sở gia một lần.
Đúng vậy, Sở gia ở nơi nào, nàng không cần người khác nói, Sở gia nhà cũ, nhà mới, còn có cái khác phòng ở khác trước kia, nàng đều biết rành mạch.
Nàng vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, chính mình ngồi lên.
Sở Giang cùng Tống Uyển đã dọn về tòa nhà trước kia, họ ở chỗ này thời gian dài, cho dù thế nào, cuối cùng vẫn thích nơi này, con người tóm lại vẫn nhớ tình bạn cũ.
Nàng ấn chuông cửa, mở cửa đúng là bảo mẫu cũ của Sở gia.
Chào bà, tôi tìm Sở tiên sinh, nàng cầm lên trong tay văn kiện, tôi là trợ lý đặc biệt của ngài ấy, đến đây thay cho trợ lý kia đưa một phần tài liệu.
Bảo mẫu vừa thấy tập tài liệu, xác thật là của tập đoàn Sở Thị, tài liệu của tập đoàn Sở thị, đều có đánh dấu đặc biệt, không là người công ty thì không thể mang ra, cho nên, bà yên tâm để Hạ Nhược Tâm đem tiến vào.
“Sở tiên sinh đâu?” Hạ Nhược Tâm hỏi bảo mẫu, đi tới chỗ tủ giày, cởi ra giày cao gót của mình, đây là chỗ chuyên để giày cho khách, tự nàng đổi giày.
Bảo mẫu ngoài ý muốn, có cảm giác vị trợ lý nhỏ của Sở tiên sinh giống như rất là quen thuộc Sở gia, nhưng, bà nhớ, vị tiểu thư hẳn là lần đầu tiên mới đến Sở gia.
Hạ Nhược Tâm đổi dép xong, chờ bảo mẫu trả lời.
Nửa ngày sau, bảo mẫu mới phản ứng lại, “A, vị tiểu thư này, Sở tiên sinh cùng với tiểu thư nhỏ nhà ta, nàng đang chăm phu nhân.”
Phu nhân? Hạ Nhược Tâm ôm tập tài liệu chặt hơn ở trong иgự¢, môi đỏ khẽ động, có cảm giác trên môi chính mình vị ngọt, ngày mai giống như đã thay đổi.
Đến nỗi phu nhân, nàng cũng biết là ai?
Tống Uyển a.
Tự làm tự chịu, quả nhiên là báo ứng.
“Tôi đi vào trước,” Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái với bảo mẫu, rồi lên lầu, bảo mẫu vốn định nói muốn dẫn nàng đi, nhưng, giống như nàng cái gì cũng biết, không cần bà nhắc nhở.
Hạ Nhược Tâm lên lầu, đầu tiên là rẽ phải một chút, rồi rẽ trái, cuối cùng đi thẳng, liền thấy cửa phòng, một đứa bé gái đang ở nơi đó, cửa mở một cái khe hở nho nhỏ, đứa nhỏ kia đang đem đầu chính mình ghé sát vào.
Sở Tương a.
Hạ Nhược Tâm đối Sở Tương không có một chút cảm tình nào, cảm giác duy nhất chính là, trong bụng nó có một quả thận của con gái nàng, nàng đi qua, tay đặt ở trên cửa,
“Cốc cốc…”
Nàng gõ cửa, làm Sở Tương khi*p sợ, vội vàng chạy xuống lầu.
Cửa mở ra, Sở Luật đang đứng ở cửa, hắn vốn dĩ cao, mà Hạ Nhược Tâm không mang giày cao gót, lại càng lùn.
Sở Luật bớt thời giờ một chút để so chiều cao hai người.
Chiều cao rất giống.
Hạ Nhược Tâm đôi mắt lóe một chút, cái này, hắn cũng chú ý tới, nàng lấy tư liệu trong tay tiến lên.
“Tổng tài, tôi thay Tiểu Trần đưa tài liệu lại đây, thân thể chị ấy không thoải mái.”
Sở Luật lấy tài liệu, xem qua một chút, đúng là khẩn cấp, buổi sáng ngày mai hắn có một hội nghị, mà phần văn kiện này đối với hắn mà nói, rất quan trọng.
“Cảm ơn,” khó được Sở đại tổng tài nói lời cảm tạ với nhân viên.
“Đây là việc nhân viên nên làm,” Hạ Nhược Tâm công thức hoá trả lời, tầm mắt nàng cũng xuyên qua Sở Luật, nhìn đến nữ nhân nằm ở trên giường, là Tống Uyển, đương nhiên còn có Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên lúc này đang giúp Tống Uyển mát xa cơ bắp trên thân thể, Hạ Nhược Tâm thật không hiểu được, cô ta như thế nào mà có thể thản nhiên đối mặt một người chính mình thiếu một chút nữa đã Gi*t như thế.
Lúc tầm mắt nàng quay về tới người Sở Luật, nàng chợt rõ ràng, thật ra không phải bởi vì Hạ Dĩ Hiên là người tốt, hay cô ta áy náy, mà là bởi vì Sở Luật, gần quan được ban lộc, không thể không nói, Hạ Dĩ Hiên so với Lý Mạn Ni thông minh hơn nhiều, biết cách chọn người ở bên Sở Luật để xuống tay. Hạ Dĩ Hiên mới vừa mặt nâng lên, là lúc đối diện với hai mắt Hạ Nhược Tâm, nàng ta lập tức giống như là bị chó cắn ௱ôЛƓ.
“Sao cô lại tới đây?”
“Tôi đến giúp đưa văn kiện cho tổng tài của chúng ta,” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, nàng vươn cánh tay mình.
“Hạ tiểu thư chẳng những có gia thế tốt, diện mạo tốt, mà còn chăm sóc người cũng là chăm sóc khá tốt, Hạ tiểu thư chăm sóc như thế này, chắc là nhanh thôi, Sở phu nhân có thể tỉnh.”
Hạ Dĩ Hiên sắc mặt biến đổi, một câu sắp tỉnh kia, làm lòng cô ta không lý do nhảy loạn một hồi, không thể, không thể tỉnh, Tống Uyển nhất định là sẽ không tỉnh, nếu tỉnh thì đã tỉnh sớm.
Hạ Nhược Tâm lui một bước ra, sau đó mặt cứng nhắc nói với Sở Luật.
“Tổng tài, nếu không có việc gì, tôi xin trở về luôn.”
Sở Luật vẫn dựa vào cạnh cửa, trầm tĩnh không nói.
Hạ Nhược Tâm cũng không chờ Sở Luật trả lời, đã đi xuống lầu thang, tới cửa tự mình đổi giày cao gót, nàng đi ra ngoài, cùng bất kì ai của Sở gia, đều không giao lưu quá nhiều.
Về tới Lục gia, vợ chồng Lục Khả Ân vừa vặn trở lại từ nước ngoài.
“Ba mẹ, ba mẹ đã trở về.”
Nàng đi tới, ôm Giản Thanh Doanh một chút, lại ôm Lục Khả Ân một chút, thật sự giống như đối với cha mẹ mình, quả nhiên, nàng đem chân tình, đổi lại được chân tình của họ.
“Hoan nghênh cha mẹ về nhà.”
“Ta nhớ Tiểu Hoa nhà ta,” Giản Thanh Doanh kéo Hạ Nhược Tâm, ngắm nàng từ trên xuống dưới nửa ngày, đánh giá, “Mặc một bộ đồ công sở, thật giống như một người dẫn chương trình.”
Mới có vậy thôi mà nàng thành một người dẫn chương trình.
Lục Cẩm Vinh cũng cười đi tới: "Tiểu Hoa lại đây, anh tìm em có việc, ba mẹ mới về, để cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút."
"Mẹ không cần nghỉ ngơi, mẹ muốn cùng con gái của mẹ nói chuyện nhiều một chút, đến nửa tháng rồi mẹ không được thấy, vẫn là con gái của mẹ xinh đẹp thế này, ngày nào cũng cái mặt già kia của ba con, mẹ phát chán."
Lục Khả Ân kéo gương mặt kia lên, ông đây đang nằm cũng trúng đạn sao
“Đi, Tiểu Hoa, mẹ mang về thật nhiều đồ cho con, con nhất định sẽ thích,” nói xong, bà liền lôi kéo con gái mình, cũng mặc kệ chồng và con trai, ở nhà bọn họ, phụ nữ mới là cao nhất, địa vị của nam nhân thì vứt vào xó, Lục Khả Ân đã như thế, Lục Cẩm Vinh như vậy càng chỉ là cái đuôi.
Lục Cẩm Vinh sờ soạng mũi một chút, hai bố con ở lại trừng mắt nhỏ.
“Đều tại anh nhặt em gái trở về, ba thành ra không vợ.”
Lục Cẩm Vinh không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng im, không phải nhận lời quở trách của cha mình, thật ra trong lòng anh ta rõ ràng, ba anh ta tuy rằng miệng nói là như thế, nhưng trong lòng đang cao hứng, ông cũng đã thật lâu không nói nhiều, mười mấy năm qua, trong nhà vẫn có tử khí trầm trầm, cuối cùng, hiện tại cũng bắt đầu sống động.
Trong phòng, Giản Thanh Doanh đem một cái hòm lớn mở ra, bên trong đều là đồ dùng của con gái, quần áo, đồ trang điểm, trang sức, còn có một ít đồ dùng lặt vặt, tràn đầy cả một cái hòm lớn, đặc biệt là quần áo, riêng áo ngủ cũng phải hơn mười bộ.
Hạ Nhược Tâm chợt cảm thấy hơi phiền, bằng ấy quần áo rốt cuộc không biết đến lúc nào nàng mới có thể mặc tới hết, nàng mang theo cái hòm lớn vào phòng ngủ bên trong của mình, đem đồ vật bên trong ra, quần áo, châu báu, còn có trang sức, cùng với một ít xắc tay bằng da, đã đầy vài ngăn tủ.
Từ trước tới giờ không có ai mua quá nhiều đồ vật cho nàng như vậy, đúng là có một người mẹ thật tốt.
Cũng là, có cô con gái thật tốt.
“Là ở đây ?” Lục Cẩm Vinh hỏi Hạ Nhược Tâm ngồi bên người, đã tới, chính là phải tới nơi này một lần.
“Vâng, chính là nơi này, anh, anh chờ em một chút.”
“Được,” Lục Cẩm Vinh đáp ứng, đem xe ngừng ở ven đường
Hạ Nhược Tâm xuống xe, sau đó kéo vạt áo phía trên, nàng đi tới cửa phòng ở trước kia, sau đó kéo tấm lót ra, từ phía dưới lấy ra một chùm chìa khóa, mở cửa, đi vào.
Mới vừa đi vào, bên trong đầy mùi tro bụi, nơi này đã thật lâu không có người đã đến, cũng không có người quét tước qua, phòng đã thanh toán tiền, bây giờ đứng tên của nàng, nhưng nàng nghĩ, nàng không ở lại, đương nhiên, phòng ở dù có để không, nàng cũng không có khả năng đem bán đi.
Nàng đi vào phòng ngủ bên trong, chăn còn gấp đặt ở đầu giường, giống hệt lúc nửa năm trước nàng rời đi, đi qua đó, nàng luồn tay vào trong chăn, từ bên trong lấy ra một con 乃úp bê, lại khóa kỹ cửa, chìa khóa vẫn cứ đặt tại chỗ cũ, sau đó rời đi.
“Em muốn tìm cái này?” Lục Cẩm Vinh từ trong tay Hạ Nhược Tâm lấy con 乃úp bê cũ.
“乃úp bê là của con gái,” anh ta không cần nghĩ cũng biết là ai chơi, hơn nữa còn là đồ thích nhất, 乃úp bê cũ, không thể vứt bỏ, có một số ít người hay nhớ tình cảm cũ, mà có một ít người lại giỏi về quên đi.
Anh ta đem 乃úp bê thả lại trong lòng Hạ Nhược Tâm, “Giữ cho tốt, sẽ tìm được.”
Hạ Nhược Tâm ôm chặt thêm con 乃úp bê trong иgự¢, nhưng, có thể tìm được sao, thật sự có thể tìm được sao? Nàng không biết.
Lại một lần, nàng đứng ở cổng lớn của Sở gia, gõ cửa.
Bảo mẫu rất nhanh tới mở cửa, Hạ Nhược Tâm tất nhiên sau lần đến đầu tiên, tần suất đến nhiều lên, Tiểu Trần trợ lý vừa mới bị ốm nằm viện, xin nghỉ ốm, Hạ Nhược Tâm chạy đi chạy lại nơi này rất cần mẫn.
"Lục tiểu thư, cô đã tới."
Bảo mẫu đối với nàng thật khách khí, cũng thật nhiệt tình.
“Chào bà,” Hạ Nhược Tâm lễ phép hỏi, ở cạnh tủ đổi giày, lại đi đến.
“Sở tiên sinh nhà ta ở gian thư phòng bên trong,” bảo mẫu vội vàng nói.
“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm nói xong liền lên lầu, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, hôm nay ngoài ý muốn, Hạ Dĩ Hiên không đến.
Cô ta không phải ngày nào cũng đến đưa tin sao?
Sau đó không lâu, Hạ Nhược Tâm đứng ở trước giường Tống Uyển, người thực vật, cả đời khả năng cũng sẽ không tỉnh, nhưng, đúng là được chăm sóc thật tốt, mỗi giờ lại đổi thư thế một lần, mời hẳn hai nam hộ lý chăm sóc, Tống Uyển nửa năm này, không bị gầy, ngược lại vẫn béo.
“Dì Tống, dì nói xem, trên đời này vì sao có nhiều việc không công bằng đến thế, làm chuyện xấu vẫn được sống thật tốt, ví dụ như dì, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên.”
“Dì à, dì tin tưởng trên đời này có báo ứng không, tôi thì tin tưởng, nếu trời cao không cho những người này báo ứng, như vậy, chính tôi sẽ tới.”
Tống Uyển vẫn nằm bất động, bất động ૮ɦếƭ khi*p, bà chỉ có hô hấp, trừ chút hô hấp ở ngoài, bà là một người ૮ɦếƭ, một cái xác sống.
Nàng xoay người, đi ra ngoài, ở cửa thấy Sở Tương không biết đến đây khi nào.
“Dì, dì tới tìm ba ba sao?” Sở Tương nâng mặt lên, vươn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, “Dì, cháu dẫn dì đi tìm ba ba.”
Hạ Nhược Tâm rút ra tay mình, đối với Sở Tương vô cảm.
Gần đây Sở Tương cố ý vô tình tiếp cận, cuối cùng, nàng hiểu, sinh hoạt ở Sở gia chính là một việc khó đến cỡ nào, ngay cả đứa nhỏ như vậy, cũng bắt đầu tính kế, muốn cùng người lớn chơi tâm cơ.
Tống Uyển dạy thật tốt, hay nên nói, đứa nhỏ này vốn dĩ nên sinh ra trong loại gia đình như thế. Nàng không biết, cũng không muốn biết, Hạ Dĩ Hiên không có khả năng bao bọc đứa nhỏ này, cô ta còn đang nằm mơ, về sau sẽ cùng Sở Luật sinh một đứa con khác, đến lúc đó sở hữu tất cả Sở gia, cô ta có thể nắm trong tay, chỉ là cô ta không biết, Sở Luật cả đời này, không có khả năng lại có con.
Người tính không bằng trời tính, chuẩn bị tính kỹ đến thế nào, cũng phải nhìn xem hôm nay có thể hay không giúp ngươi.