Lục Khả Ân thở dài nhẹ nhõm, thật may vợ ông không nghĩ đến chuyện gì khác, bà chỉ cho rằng con gái sợ hãi khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Lục Khả Ân. Mà cũng không sai biết lắm, gương mặt Luc Khả Ân thật sự đáng sợ, đặc biệt lúc ông đăm đăm, cả đời đã là như thế. Các cơ mặt cũng đã cứng, muốn ông cười rộ lên nói dễ hơn làm.
“Ông cười cho tôi.” Giản Thanh Doanh trực tiếp lấy tay kéo căng mặt chồng. “Nếu ông không cười ai thấy cũng sợ huống chi con gái tôi, con mình lại hơi mẫn cảm một ít, cho nên có lẽ là sợ ông.”
“Làm đi, ông cười theo tôi.” Giản Thanh Doanh hít một hơi rồi nhoẻn miệng cười hở tám cái răng, thật sự rất ngoan cố.
Chịu khổ là Lục Khả Ân, hai bên má đều bị kéo ông còn có thể thế nào.
“Cười cho tôi.” Giản Thanh Doanh vẫn tiếp tục kéo da mặt ông. “Ông phải cười cho tôi, cười không nổi thì ly hôn, tôi mang con gái đi tới một nơi sơn minh thủy tú, để ông một mình ૮ɦếƭ già chỗ này.”
Lời nói này, thực đáng sợ.
Lục Khả Ân cũng chỉ có thể cáo căng da mặt mình ra, kết quả lại càng thấy khó coi hơn.
“Làm lại.” Giản Thanh Doanh cười một chút. “Ông làm theo đi, cười.”
Lục Khả Ân lại cười một tiếng, nhưng vẫn rất xấu, đặc biệt là khóe miệng cứng đờ.
“Ông cười thật xấu, cứ như vậy…” Giản Thanh Doanh vẫn còn muốn đả kích ông, “Nếu tôi là con gái cũng không muốn nói chuyện với ông, trước tiên ông cứ tập luyện cho cơ mặt tốt rồi nói sau.”
Lục Khả Ân nhẹ than một tiếng, không thể tưởng được đã già rồi còn muốn ông phải đi bán rẻ tiếng cười, như thế nào càng sống lại càng đáng thương.
Mà lúc này bọn họ cũng không biết, khi bọn họ đàm luận thì nhân vật chính vừa đặt tay lên cửa bèn thu tay lại. Cô vừa bị dọa một trận mồ hôi lạnh, sợ rằng thân phận bị bại lộ, kết quả không ngờ lại nghe được nói như vậy.
Cô nhớ gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Lục Khả Ân, nếu thật sự cười sẽ thế nào.
Còn có, cô vẫn không nên đi vào, tránh cho Lục tiên sinh xấu hổ.
Những ngày sau này, Lục Khả Ân vừa thấy Hạ Nhược Tâm, cái mặt già kia liền có biểu tình rất kỳ quái, dường như cười, khóe mắt khóe miệng cũng cong lên nhưng vẫn rất kì cục.
“Ba, ba có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn tìm bác sĩ đến khám không?”
Cuối cùng vẫn là Hạ Nhược Tâm không nỡ để Lục Khả Ân mỗi ngày đều khó chịu như vậy. Ông khó chịu thì người khác cũng không thoải mái.
“À, không sao đâu, không sao đâu.” Lục Khả Ân nghe được Hạ Nhược Tâm gọi mình là ‘ba’, trong nháy mắt trong lòng lại có loại cảm giác này, loại cảm giác mất mát cùng chua xót, muốn lưu vài giọt nước mắt.
Kỳ thật hiện tại ông cũng không thể không thừa nhận chính mình cũng đã coi Hạ Nhược Tâm là con gái, cũng thật sự ký thác tình cảm của mình dành cho con gái lên người cô.
Năm đó đứa bé kia cũng gọi ông là ‘ba’, đứa bé đáng yêu mềm mại. Vợ ông thương đau chẳng lẽ ông sẽ không sao? Chỉ là ông là đàn ông, khi đó con trai ông còn nhỏ, vợ ông nhớ con gái muốn phát điên cho nên ông chỉ có thể ép mình trước tiên là quên con gái đi, đem con trai nuôi lớn và chăm sóc cho người vợ vốn cả cơ thể và tinh thần đều không tốt.
Không thể không nói, một tiếng ‘ba’ của Hạ Nhược Tâm thật sự khiến ông muốn khóc.
Con gái ông đã về, thật sự đã về, ông coi như con gái ông đã về nhà.
Hạ Nhược Tâm thấy được khuôn mặt cảm động của Lục Khả Ân, Hạ Nhược Tâm cảm giác mình vẫn không nói nhiều thì tốt hơn, tuy rằng cô cùng Lục Khả Ân vốn không có nhiều tiếp xúc. Người từ trên sa trường về, lại rất coi trọng mặt mũi, bọn họ biểu lộ biểu tình trên khuôn mặt thật không dễ dàng, đương nhiên cũng không muốn để người khác nhìn thấy, cho nên cô vào phòng bếp cùng Tần Tuyết Quyên chuẩn bị đồ ăn.
Tần Tuyết Quyên biết thân phận của cô, Hạ Nhược Tâm cũng tự biết. Nếu đổi thành người khác cũng sẽ chỉ giả vờ cảm kích, còn đâu sẽ bất an sợ bị vạch trần linh tinh, nhưng Hạ nhược Tâm sẽ không. Bởi vì cô không nghĩ gì, cũng không để ý gì, cho nên những người khác mặc kệ là cảm kích hay không biết rõ chuyện đều đã coi cô thành tiểu thư Lục gia.
Cô không nghĩ tới mình có thể ở địa vị này bao lâu, cô chỉ suy nghĩ rất đơn giản.
Còn một phần ân sẽ báo một phần tâm, cũng tẫn một phần lực.
Mỗi ngày cô đều giúp rửa chân cho Giản Thanh Doanh, mà thân thể Giản Thanh Doanh cũng đã tốt hơn không ít, mỗi buổi tối đều đã ngủ ngon. Lục Khả Ân cũng chú ý tới biện pháp ngâm chân không tồi này, liền bắt đầu cùng thê tử ngâm chân.
Hạ Nhược Tâm không thấy rửa chân cho người khác có gì là không tốt, mới đầu Lục Khả Ân còn có cảm giác rất ngượng ngùng, Ϧóþ tay Ϧóþ vai còn có thể, nhưng đây chính là Ϧóþ chân, cảm giác thật sự có chút kỳ quái.
Sau vẫn là Giản Thanh Doanh cười nói, nói đây là con gái mình, tẫn một phần hiếu thảo thì đâu có gì.
Sau ông ngẫm nghĩ lại, lúc này đã không còn coi đây là cô nương nào mà chính là con gái mình.
Sau này, hai vợ chồng ngâm chân đều rất vui vẻ, cuối cùng là bọn họ Ϧóþ chân cho nhau, cũng có thể bồi dưỡng một ít cảm tình, không cần tới Hạ Nhược Tâm nữa.
“Em có muốn làm gì không?”
Lục Cẩm Vinh hỏi, Hạ Nhược Tâm vẫn đang chải lông cho Charlie: “Mẹ có nói, đừng để em cứ ngây ngốc ở nhà. Tuy rằng ở trong nhà không lo ăn uống nhưng bà vẫn hy vọng em có thể ra ngoài một chút, không cần cứ quanh quẩn trong nhà, cứ ở nhà suốt sẽ đần người ra.” Nói, anh lấy chân đá Charlie một chút, kết quả Charlie cắn quần anh khiến anh toát ra ít mồ hôi lạnh, con chó này lại dám cắn anh.
“Charlie…” Charlie buông lỏng miệng ra, lại lăn trên mặt đất.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa đầu Charlie rồi để nó tự mình chơi.
“Em muốn biết em có thể làm gì?”
Hạ Nhược Tâm đứng lên, mới đầu thân thể của cô không tốt, sau lại vì vợ chồng Lục gia trở về cho nên tới hiện tại vẫn không có thời gian để cô đi ra ngoài. Những người đó còn nợ cô, cô muốn đòi lại.
“Em muốn báo bù sao?" Cẩm Vinh phát hiện trong mắt cô vẫn luôn có ánh lửa không tắt. Anh đã tưởng cô đã quên những chuyện xưa, hóa ra là không, cô vẫn nhớ chẳng qua là luôn che giấu, chỉ là đang tìm cơ hội.
“Phải, muốn chứ, ai lại không muốn? Thù hủy khuôn mặt khắc cốt ghi tâm.” Hạ Nhược Tâm vươn tay, bàn tay trắng nõn không có một vết sẹo, ngay cả toàn cơ thể cô trên dưới cũng nhìn không ra một chút thương tích, nhưng nửa năm trước cô còn không bằng một con chó.
Có yêu cũng không quan hệ, có cái gì cũng không quan hệ, cô không muốn ai làm gì hại cô, làm chuyện sai lầm gì cũng ung dung ngoài vòng pháp luật, lại còn có thể hưởng phú quý, hưởng bình yên hay đắc ý sống trên đời này, đem những tội cô không làm đeo trên lưng cô cả đời.
“Được.” Lục Cẩm Vinh đi tới vỗ vai cô. “Đây mới là em của anh. Người Lục gia chúng ta có thù tất báo, ai nợ nhà ta dù có thể quay về thì ăn cũng phải nôn ra.”
Anh dùng từ ‘nhà ta’, đúng vậy, chính là ‘nhà ta’, đây là nói cho Hạ Nhược Tâm biết, thù của cô cũng tính cho Lục gia.
“Cảm ơn anh, anh Hai.” Hạ Nhược Tâm cảm nhận được bàn tay to ấm trên bả vai mình, dường như cũng có thể nhớ được bả vai từng đau đớn, còn có nửa năm sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Cảm ơn cái gì?” Lục Cẩm Vinh thật sự coi cô là em gái. Dù mang khuôn mặt của em gái anh nhưng cô chưa bao giờ nói gì, cũng chưa từng nhắc tới chuyện quá khứ là anh liền biết có chút thù cô muốn tự mình đi báo. Rốt cuộc có một số việc người ngoài thật không thể đi vào.
Cô rời đi, anh nhẹ nhàng than một tiếng, trước kia buồn vì không có em gái, nhưng hiện tại có em gái dường như càng thêm buồn.
Cuối cùng Lục Cẩm Vinh an bài cô đến Toàn Chuyển làm trợ lý riêng cho chính mình, cũng mời chuyên gia dạy cô xử lý một ít tư liệu của công ty.
Sau này được tiếp xúc có hệ thống Hạ Nhược Tâm mới biết ngày trước mình ngây thơ và ngu ngốc như nào, tập đoàn Sở Thị rất lớn, không phải một người nhỏ bé như Hạ Nhược Tâm có thể đẩy ngã được.
Có thể làm tổng giám đốc một công ty lớn như thế trong tay anh ta nhất định sẽ có mấy át chủ bài, mà mỗi át chủ bài này ở thời điểm cần thiết sẽ có tác dụng cải tử hoàn sinh.
Lục Cẩm Vinh có, mà Sở Luật cũng có.
Nhưng Mân Quốc Thinh lại không có, bởi vì anh ta chưa thành cáo già, cho nên chỉ số thông minh của anh ta so với Sở Luật, chỉ có thể nói, ngu xuẩn.
Môi Hạ Nhược Tâm méo xệch, tim cũng nhói một cái.
Hóa ra lại một lần cô bị Sở Luật lợi dụng.
Người đàn ông kia luôn miệng nói yêu cô hóa ra lại luôn lợi dụng cô như vậy.
Cô làm ở tầng thấp nhất của Toàn Chuyển, một ngày 24 giờ đều bận rộn. Ngoại trừ học nghiệp vụ ở ngoài cô còn học thêm tiếng Pháp cùng các ngôn ngữ khác. Tiếng anh cô dùng được còn tiếng Pháp là đốt đặc cán mai.
Toàn Chuyển chủ yếu nhắm vào thị trường chính là Pháp và Đức, cho nên ngoại trừ tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng, cô cần học thêm hai ngôn ngữ là tiếng Pháp cùng tiếng Đức.
Kỳ thật trước nay cô không biết, hóa ra học ngôn ngữ cũng giống như vẽ tranh, cần một chút năng khiếu, đương nhiên càng cần nỗ lực. Khi người khác ngủ cô luyện ngữ pháp, đọc truyện nước ngoài, khi người khác còn nằm ườn trên giường cô đã dậy sớm để học. Một ngày có khi cô ngủ không tới ba giờ, mọi lúc khác đều học tập, ở công ty, ở nhà… Đi đâu cô cũng chạy, cô mang giày cao gót, dùng một ngày chân đã rộp lên, chân bị nổi mụn nước, chọc mụn nước ra cô lại dùng giày cao gót. Mặc kệ nơi nào, giày cao gót đều đại diện cho sự ưu nhã.
Điểm này cô biết, cũng cần phải thích ứng, bởi vì cô không cao lắm cho nên phải dùng giày cao gót cho mình cao thêm.
Cứ như vậy, cho đến ba tháng sau cô đã có kỳ tích, đã có thể dùng hai ngôn ngữ này nói chuyện đơn giản. Trình độ hiện tại của cô cũng đã đủ để làm trợ lý cho Lục Cẩm Vinh, chỉ cần cô nghe được nhớ được, cái khác đã có Lục Cẩm Vinh, bản thân Lục Cẩm Vinh đã tinh thông năm ngoại ngữ.
Nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy không đủ, khi không có việc gì cô vẫn một bên công tác một bên học tập, cho nên cô tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là tiếng Pháp của cô. Kỳ thật nửa năm nằm viện Lục Cẩm Vinh cũng đã cho cô tiếp xúc với tiếng Pháp, ban đầu cô không rõ để làm gì nhưng anh bảo cô học cô sẽ học, tới lúc này cô mới biết hóa ra Lục Cẩm Vinh đã sớm biết bọn họ sẽ đi đến bước này, biết cô sẽ có một ngày như này, cho nên lúc đó cũng đã lót đường cho cô.
Một doanh nhân thành công so với mọi người tưởng tượng sẽ có rất nhiều điều khác lạ, ví như họ nhìn xa trông rộng, cũng như tâm cơ của họ.
Như Sở Luật, như Lục Cẩm Vinh.
Người khác có thể nhìn thấy xa ba bước còn bọn họ đã đi trước ba mươi bước.
***
Hạ Dĩ Hiên nhìn mặt mình trong gương, cô xoay thân một chút, trang điểm tinh xảo, trang phục khéo léo, mặc kệ là đến đâu cô cũng tin đám cưới của mình nhất định là điểm trong các doanh nhân.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rốt cuộc cô đã đến một bước này, lại một lần trở thành người phụ nữ duy nhất bên người Sở Luật, hơn nữa hiện tại hai nhà cũng đã nghiên cứu hôn sự của cô cùng anh Luật.
Tuy rằng Sở Luật còn chưa tỏ thái độ, hiện tại bọn họ thân mật nhất cũng chỉ có ôm, đương nhiên là do cô chủ động, nhưng cô tin rất nhanh cô sẽ trở thành Sở phu nhân, cũng sẽ đem những gì mình từng mất trở về.
Anh Luật của cô, thân phận của cô, còn có thanh danh của cô.
Cô mở cửa, Sở Luật đang đứng bên ngoài. Lúc này anh mặc một bộ âu phục Italy được làm thủ công, cổ tay áo gắn cúc màu xám bạc bằng đá quý vẫn đang bung, toàn thân anh toát vẻ quạnh quẽ.
Anh mặc quần áo xưa nay đều như vậy, không đường hoàng nhưng từ trong ra ngoài đều gây chú ý.
Cô đi tới, sau đó từ phía sau ôm lấy eo Sở Luật: “Anh Luật, chúng ta có thể đi rồi.”
“Ừ.” Sở Luật kéo tay Hạ Dĩ Hiên đặt trên eo mình ra, sau đó xoay người đi về hướng của. Hạ Dĩ Hiên có chút tức giận, cô giậm chân một cái, gương mặt trang điểm kiều diễm cũng không che được khuôn mặt có chút nhăn nhó của cô.
Hôm nay là sinh nhất của một họa sĩ nổi tiếng trong nước, Mạnh Tùng lão tiên sinh, cho nên Mạnh gia cử hành một lần tiệc rượu đàng hoàng, cũng mời các doanh nhân nổi tiếng tới tham dự.
Người làm ăn tất nhiên cần mối quan hệ, đương nhiên những nơi như vậy cũng đã thành công không biết mối hôn nhân liên kết, càng không biết là đã có bao nhiêu người thấp hèn muốn tới để có một cuộc gặp gỡ tình cờ đổi đời, rồi sau đó lại tan thành mây khói.
Khi Hạ Dĩ Hiên ôm cánh tay Sở Luật tiến vào, quả nhiên dường như ánh sáng đều đi theo bọn họ.
Người đàn ông cao lớn, dáng người như người mẫu, mỗi bước đi, nhất cử nhất động đều hiện ra vẻ ổn trọng cùng cơ trí. Đây là Sở Luật, mặc kệ đi đến nơi nào đều thành tiêu điểm của mọi người, thậm chí anh không cần phải có biểu cảm gì cũng đã thành công ςướק đi rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Hạ Dĩ Hiên bám vào tay anh, nhẹ nhàng nâng cằm lên, một thân màu đen váy dài hoàn mỹ ôm lấy thân thể của cô, chân dài eo nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp lại trang điểm cực kỳ lộng lẫy. Xác thật bên trong hội trường này cô là người thu hút ánh nhìn nhất cũng không phải không có khả năng, hơn nữa bên cạnh cô lại có một người như Sở Luật, cô không muốn gây chú ý cũng không được.
Sở Luật mới được lọt vào danh sách những tỷ phú giàu nhất thế giới, anh không cảm giác gì nhưng với người khác thì hiện tại anh chính là một khối vàng, chỉ cần quát ra một ít bụi vàng rơi xuống cũng đủ cho những gia đình bình thường sống mấy năm không lo nghĩ.
Hiện tại không ít người đều đang tính toán làm thế nào để có thể kết giao với người này, chỉ người của Mân gia vừa thấy Sở Luật tới đã tự tránh đi, không dám ra gặp người.
Vốn dĩ Mân gia cùng Sở gia đã không hợp, hiện tại lại trực biến bị Sở Luật làm mất đi gần năm trăm triệu, năm trăm triệu này còn không biết phải bao nhiêu năm mới có thể kiếm được về, mà bọn họ càng sợ bị Sở Luật trả thù. Theo tính cách có thù tất báo của Sở Luật, sợ là người của Mân gia sớm hay muộn đều sẽ thành miếng thịt tiếp theo bị gặm mất.
Hơn nữa đã bị gặm không ít.
Hạ Dĩ Hiên vẫn luôn đi theo bên người Sở Luật, nửa năm gần đây bọn họ đã bị không ít lần đưa tin, cái gì mà hữu tình nhân chung thành quyến chúc, cái gì mà quay lại với nhau, dường như có thể viết thành một tiểu thuyết tổng tài cẩu huyết.
Mà cái gì là châи áι, bọn họ đây là châи áι.
Sở Luật không nói gì nhưng Hạ Dĩ Hiên luôn úp úp mở mở, thành ra người ngoài nhìn vào thì xem ra chỉ cần đợi tới thời điểm tốt cho Sở gia chuẩn bị.
Lúc này, cửa phòng lại được mở. Lục Cẩm Vinh đi đến, hôm nay người bạn gái đi cùng anh là một người khác, toàn thân màu trắng như phát ra ánh sáng cực kỳ gây chú ý, đặc biệt qua ánh sáng từ các đèn, mỗi bước đi của cô, mỗi động tác đều lấp lánh, ngay cả tóc dài quá vai cũng vậy, phía dưới mỗi sợi đều là một quả cầu pha lê màu hồng nhạt. Cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, một thân váy trắng đuôi cá, làn váy dài tới mắt cá chân, mỗi khi cô bước đi sẽ lộ một đôi giày cao gót xinh đẹp cùng mười đầu ngon chân cực kỳ tinh tế.
Khuôn mặt cô gái cực kỳ xinh đẹp, dường như có nét giống Lục Cẩm Vinh bên cạnh, đặc biệt hai mắt cô mang theo một ít sương mù ௱ôЛƓ lung.
Hàng trăm ánh mắt lúc nãy chú ý tới Hạ Dĩ Hiên thì hiện tại đều đặt trên cô gái mặc váy trắng, bọn họ trước nay chưa từng gặp cô gái nào đã đưa màu trắng thành tinh xảo như hoàn mỹ như vậy. Kỳ thật nguyên nhân lớn nhất cũng vì làn da của cô, một thân cô đều có làn da không tì vết, so với minh tinh cũng trắng nõn tinh tế hơn.
Người đẹp vì quần áo, mà quần áo lại càng tôn cho người.
“Chúc Mạnh lão luôn khỏe.” Lục Cẩm Vinh hướng Mạnh lão vươn tay chào.
“Vinh thiếu, cháu cũng đến à.” Mạnh lão cưới ha hả, cũng vươn tay bắt lấy tay Lục Cẩm Vinh. Lúc này Lục Cẩm Vinh mới lấy ra lễ vật mình đã chuẩn bị.
“Tâm ý nho nhỏ không bằng kính ý.”
“Khiến cháu tốn tiền rồi.”
Mạnh lão tiếp nhận lễ vật rồi giao cho người bên cạnh cầm, tầm mắt cũng tùy ý đặt lên người cô gái bênh cạnh.
“Chà, nếu ông đoán không lầm đây chính là cô nương Tiểu Hoa được cẩn thận chăm sóc? Thật đúng lớn lên như một đóa hoa, rất giống mẹ của cháu, à cũng rất giống anh cháu nữa.”
Mạnh lão quả có mắt tinh tường, đương nhiên cũng vì ông đã từng gặp Tiểu Hoa thật sự vài lần, bằng không cũng không có khả năng sẽ nhận ra. Khuôn mặt mơ hồ không còn nhớ rõ nhưng từ bé tới lớn đều có vài phần tương tự Lục Cẩm Vinh.
Đương nhiên Lục gia chưa bao giờ công khai chuyện của Tiểu Hoa ra bên ngoài, chỉ có người của Lục gia biết Tiểu Hoa không còn nữa, còn Giản Thanh Doanh cho rằng con gái mình mất tích, với người bên ngoài vẫn luôn nghĩ Lục gia chăm sóc quá kỹ cho cô con gái bảo bối này cho nên vẫn luôn nuôi dưỡng ở nước ngoài, chưa bao giờ để cô xuất hiện trước mặt người khác.
“Cháu chúc ông khỏe.” Hạ Nhược Tâm cũng đưa lễ vật tới. “Đây là quà của cháu, hy vọng ông thích.”
“Ha ha, đương nhiên là thích.” Mạnh lão thích nhất tiểu cô nương ngoan ngoãn, tuy rằng tuổi tác của Hạ Nhược Tâm cũng đã không phải là tiểu cô nương.
Ông đều đem những lễ vật của người khác đưa cho người nhà bên cạnh, duy nhất lại vẫn cầm lấy lễ vật của Hạ Nhược Tâm, hiển nhiên ông cũng dùng hành động này để chứng tỏ đối với Hạ Nhược Tâm ông rất để ý. Để ý cái gì, là nhà ông còn mấy đứa cháu chưa cưới vợ, nề nếp gia giáo Lục gia đều rất tốt, đương nhiên là ông đánh chủ ý tới Lục gia.
Lục Cẩm Vinh nhìn ra, cũng ghi tạc trong lòng, nhưng anh chỉ nhàn nhạt cười không nói gì.
Bọn họ nói chuyện cùng Mạnh lão một chút, đến khi những người khác lại đây tặng lễ cho Mạnh lão Lục Cẩm Vinh mới mang Hạ Nhược Tâm đi ra. Anh lấy một ly nước trái cây cho Hạ Nhược Tâm.
“Trước kia em đã tới những nơi như này?”
Đây là khẳng định mà không phải dò hỏi.
Những buổi lễ tiệc như này nếu không có kinh nghiệm sẽ khó mà tránh khỏi lóng ngóng cùng sợ hãi, nhưng cô không hề có, dường như cô đã thường xuyên tham dự.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm đặt ly nước lên môi, ly nước hoa quả được pha trộn từ rất nhiều quả tươi quý hiếm với nhau mà thành. Đây là thế giới của kẻ có tiền, không giống người thường, cũng không thiếu tiền tài.
Lục Cẩm Vinh cũng dựa sang một bên, tự lấy cho mình một ly rượu vang đỏ nhưng tay anh đã không còn, lại bị nhét vào một ly nước trái cây.
“Mẹ nói bắt anh uống cái này, bác sĩ nói gần đây dạ dày anh không tốt.”
Hạ Nhược Tâm nói, cũng đem cốc nước đỏ đổ trong tay đặt lại lên bàn. Đúng thật gần đây dạ dày Lục Cẩm Vinh rất kém, đã đau ê ẩm mấy ngày, hiện tại phải uống ít rượu đi không thì lại phải đi tới bệnh viện một lần.
“Em thật nhiều chuyện.” Tuy miệng Cẩm Vinh nói vậy nhưng anh vẫn đặt ly nước lên miệng, tất nhiên là ly nước trái cây chứ không phải rượu.
“ Anh Luật, ngày mai dì phải làm kiểm tra sức khỏe, anh nhớ về ”, phía sau một làn thanh âm mềm nhẹ vang lên, có chút nũng nịu của cô gái nhỏ, cũng có cả ý nhị của người phụ nữ trưởng thành,
Âm thanh nằm thiếu nữ với thiếu phụ gần như gợi lên sự thần bí làm cho đàn ông muốn thăm dò. Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái ly trong tay một tí, nàng đem cái ly đặt ở bên môi mình, vị hoa quả tươi trượt qua yết hầu nàng, lại làm nàng có một loại cảm giác đau đớn.
Cái loại đau quen thuộc này mang theo mùi máu tươi, cái loại đau cắt vỡ da thịt này. Cả đời này nàng cũng không quên.
Tôi biết rồi, một giọng nam vang lên, vẫn rất quen thuộc, nàng lại uống một ngụm, ngay chỗ yết hầu như có lửa đốt đau đớn liên tục. Nhớ kỹ loại đau này, là ai cho mày, là ai làm mày đói, là ai nhục nhã mày, là ai cắt qua mặt mày, cũng là ai đánh gãy chân của mày, là ai làm mày hoàn toàn thay đổi, là ai làm mày mất đi con gái, là ai lợi dụng mày.
Hắn, cô ta, còn có cô ta.
Nàng nhớ kỹ toàn bộ.
“ Anh đã đến rồi,” Sở Luật nhàn nhạt hỏi, vừa lúc Lục Cẩm Vinh quay đầu lại. “Anh cũng tới?” Lục Cẩm Vinh bưng cái ly lên, muốn cùng Sở Luật chạm ly một cái, bất chợt, lại nhớ ra, hiện tại mình cầm là nước trái cây, mà không phải rượu. Đại nam nhân mà dùng cái này, hình như có hơi chút xấu hổ.
“Gần đây dạ dày của tôi không tốt, không có cách nào”, anh ta cười một tiếng, sau đó đem tay đặt ở trên vai Hạ Nhược Tâm, “Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút”. “ Đây là cô em gái dấu kín hai mươi lăm năm của nhà chúng tôi, ba mẹ tôi cuối cùng cũng thả ra, nói là con chim nhỏ, cũng đang muốn học dang cánh dài rộng mà bay xa , anh ta nói tới đây, cảm giác cưng chiều người nhà nổi ra thật rõ”
Hạ Nhược Tâm quay đầu, đối diện với hai người trước mặt, nàng đang cười, bên trong con ngươi nàng sương mù phủ kín, môi đỏ nhẹ nhàng giương về phía trước, nàng như vậy, cho dù là Thẩm Ý Quân ở đây, cũng không thể nhận ra, nàng đã từng là ai.
Người đàn ông trước mắt vẫn đường hoàng như vậy, giống trước kia, nửa năm thời gian biến đổi, là gương mặt nàng và là khí chất của người đàn ông này, càng thêm tối tăm, càng thêm lãnh khốc.
Còn có người bên cạnh hắn, Hạ Dĩ Hiên, trang điểm tinh tế và xinh đẹp thì có ích lợi gì, vẫn không che dấu được một tâm địa xấu xí cùng ghê tởm kia. Chào hai người, tôi là Lục Tiêu Họa, nàng hào phóng vươn tay, hơi hơi mang theo ấm ách âm thanh, có chút không hợp ý, có chút mênh mang, giống như đôi mắt nàng, trong sương mù mơ hồ, có chút gợn sóng, một vòng lại một vòng, rồi sau đó quay về sạch sẽ, vào lúc Sở Luật muốn nắm chặt tay, nàng lại rút tay xuống, xoay người tiếp tục đi tìm đồ ăn khác.
Giống như là một đưa bé bị chiều hư, đương nhiên, nàng thật sự không thích Sở Luật.
Sở Luật cũng không để ý rút tay lại, thả tay trong túi.
“Em gái anh tính tình không vừa?”
“ Có hơi hơi, ha hả……” Lục Cẩm Vinh cười một tiếng, “Bị người trong nhà chiều hư,” mà tầm mắt anh ta cũng là dừng ở trên người Hạ Dĩ Hiên, ồ, tiểu thư nhà họ Hạ, đã ૮ɦếƭ bốn năm giờ trở lại, làm anh ta không khỏi nghĩ tới từng có một người phụ nữ cũng bị Sở Luật sở hữu như hàng hóa, anh ta gần như có chút nhớ mặt.
Về phía Hạ Dĩ Hiên, cô nàng đối với Lục Tiêu Họa là cực độ không thích, người phụ nữ mà đem sự xinh đẹp so với mình, so tuổi trẻ với mình, lại so gia thế tốt với mình, dường như đều không thể thích nổi. Mà hiện tại mặc kệ là phương diện nào, Hạ Nhược Tâm, không đúng, là hiện tại Lục Tiêu Họa, Hạ Dĩ Hiên đều so không nổi.
Hạ gia cùng Lục gia, hoàn toàn không thể so sánh, hoàn toàn không có chỗ bất luận cái gì có thể so sánh, mà Hạ Dĩ Hiên cùng Lục Tiêu Họa cũng vậy, nếu bản thân Lục Tiêu Họa còn ở đây, thì Hạ Dĩ Hiên chỉ nhẹ bẫng không biết sẽ bị quét đi nơi nào.
Hạ Nhược Tâm nhịn xuống mối hận trong lòng đối với hai người kia, nàng tự nhủ tương lai còn dài, đúng vậy tương lai còn dài, bọn họ còn có thời gian, có rất nhiều thời gian.
Nàng xoay người, lấy thêm cái ly, tiếp một ly sữa bò nóng, sau đó đã đi tới, đặt ở trước mặt Lục Cẩm Vinh, mẹ nói, phải để anh uống nhiều đồ uống này.
Lục Cẩm Vinh đối với sữa bò thật sự ghét, có điều anh ta cũng biết dạ dày mình bây giờ yếu, cho nên, chỉ có thể đón lấy cái ly dựa vào một bên kệ, uống từng ngụm.
Sở Luật hai mắt nheo lại, đôi mắt nãy giờ đều không rời người Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nâng lên mặt, cười với hắn, “Không biết Sở tiên sinh tìm cái gì ở trên người tôi ?”
“Không có gì?” Sở Luật dời tầm mắt, hắn đem trong tay cái ly đặt ở giữa môi, nhấp một ngụm xuống cổ, cay nồng vô cùng, tôi có cảm giác Lục tiểu thư, hơi giống như đã từng quen biết.
“Sở tiên sinh thật biết nói đùa,” Hạ Nhược Tâm trộm nắm chặt ngón tay, hơi rũ lông mi che đi đôi mắt đang lộ quá nhiều cảm tình, “Tôi nghe anh tôi nói, Sở tổng đã ly hai lần hôn, vị tiểu thư này chắc là người mà ngài chuẩn bị kết hôn lần thứ ba?”
Tầm mắt nàng dừng ở trên người Hạ Dĩ Hiên, cười như không cười, làm Hạ Dĩ Hiên không biết vì cái gì, cảm thấy da đầu tê dại, cô nàng xích gần Sở Luật, thật ghét cái vị Lục tiểu thư này, tự nhiên có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi là từ đâu tới, cô ta cũng không biết.
“Lục tiểu thư biết đến tôi rất nhiều,” Sở Luật nhếch đôi môi mỏng, phát ra tiếng, có chút lạnh lùng.
Hạ Nhược Tâm cười vô tội, “ Cái này thì không phải anh tôi nói, tạp chí thương mại, mỗi ngày đều đưa tin, đôi khi tôi có đọc một chút, tôi chỉ hơi tò mò, cô chị không còn, tiếp tục với cô em, Sở tổng đối với con gái nhà họ Hạ hình như đặc biệt chung tình thì phải?”
Không biết vì cao, một tiếng chị, làm cho Hạ Dĩ Hiên rùng mình, mà lúc này, cái cô Lục tiểu thư trước mặt, làm cô ta sởn tóc gáy.
Cô ta đã lâu không có ác mộng, mà bây giờ người phụ nữ trước mặt, lại làm cô ta có cảm giác, cô ta sẽ gặp phải ác mộng, cô ả ôm chặt lấy cánh tay Sở Luật, con người có khi thật sự rất kỳ quái. Có thể không sợ người, có thể hại người, cũng có thể Gi*t người. Nhưng sẽ sợ quỷ, thậm chí nỗi sợ như vậy có một chút giống như đã từng quen biết.
Lục Cẩm Vinh xoa nhẹ đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm, em gái nhỏ nhà tôi, tính hơi cường ngạnh khác người một chút, hai người đừng để ý.
Tầm mắt Sở Luật lại dừng ở trên người Hạ Nhược Tâm, hắn rất muốn biết, rốt cuộc loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến, và vì sao mà Lục Tiêu Họa tự nhiên lại không thích mình.
“Anh Luật, em chút không thoải mái, chúng ta ra chỗ khác trước đi.”
Hạ Dĩ Hiên lại ôm chặt cánh tay Sở Luật, gần như lôi Sở Luật đi.
Sở Luật khẽ gật đầu với Lục Cẩm Vinh, “Xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
“Đi thong thả,” Lục Cẩm Vinh nói khách sáo, sau đó anh ta buông cái ly trong tay xuống, thấy Hạ Nhược Tâm lúc này dựa vào ngăn tủ, ngón tay thỉnh thoảng xoay nhẹ cái ly, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
“Tiêu Họa.”
Anh ta gọi một câu.
“Tiểu Hoa.”
Anh ta lại gọi một câu:
“Lục Tiêu Họa, Lục Tiểu Hoa”,
Vẫn không có ai trả lời.
“Hạ Nhược Tâm.”
Đôi môi mỏng của anh nâng nhẹ hướng về phía trước, gọi ra ba chữ, âm thanh phát ra mỏng nhẹ mà lại mang ý vị sâu xa.
“Dạ?” Phản ứng bản năng làm Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, sau đó nhìn thẳng tắp chằm chằm vào đôi mắt anh ta.
“Ha hả…” Lục Cẩm Vinh cười, vươn tay xoa đỉnh đầu nàng.
“Anh biết rồi?” Hạ Nhược Tâm không vì bị vạch trần mà hoảng loạn, cô là ai cũng được, mà không, bởi vì cô vốn dĩ không phải là tiểu thư của Lục gia.
“Thời điểm cứu em anh cũng đã hoài nghi, có điều, hôm nay mới xác định được.”
“Anh làm sao mà biết được?” Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ mặt mình, cô đã trở thành như vậy, chính cô còn nhận không ra, mà anh ấy làm sao mà biết được, khó trách Lục Cẩm Vinh không ngoài ý muốn một chút nào, gọi ra cái tên cô.
Sau khi bọn họ trở về, Lục Cẩm Vinh liền dẫn theo Hạ Nhược Tâm đi vào bên trong thư phòng của chính mình, sau đó anh kéo cái ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một cái hộp cho Hạ Nhược Tâm.
“Cái này là của em? Bác sĩ lúc trước đưa cho anh hai thứ, một cái anh đeo ở trên cổ em, cái kia ở chỗ này.”
Hạ Nhược Tâm sờ nhẹ cổ chính mình, là chiếc bùa hộ mệnh đó, không phải bởi vì cô còn ở lưu luyến cái gì, mà là muốn để mình nhớ kỹ, lúc trước là ai hại cô , hiện giờ dù cô có hóa thành quỷ cũng sẽ trở về báo thù. Nàng tiếp nhận cái hộp kia từ trong tay Lục Cẩm Vinh, mở ra, là nhẫn của nàng, là chiếc nhẫn Sở Luật đưa cho nàng.“Viên kim cương này lúc trước là Sở Luật nhờ anh mua hộ,” Lục Cẩm Vinh đứng lên, đem đôi tay của chính mình đặt trên ở mặt túi, rồi sau đó dựa vào phía sau bàn.
“Giá trị một trăm triệu, cho nên anh nhớ rất rõ ràng, anh từng hỏi qua hắn muốn tặng cho ai, anh ta nói là tặng cho vợ, sau viên kim cương được khảm ở trên mặt chiếc nhẫn này cũng là anhtìm một nhà thiết kế nổi danh thiết kế, cả thế giới cũng chỉ có một, không thể mô phỏng, hơn nữa tự tay người này chế tạo. Lúc trước nhà thiết kế từng nói qua, chiếc nhẫn này kích cỡ rất nhỏ, nghĩ đến người phụ nữ mang cái nhẫn này, ngón tay nhất định rấ tinh tế, người bình thường sợ là chỉ có thể đeo trên ngón út’”.
“Nhẫn quý trọng như thế, tất nhiên không thể tùy tiện, đương nhiên cũng không có khả năng sẽ đeo trên người đàn bà khác.”
“Em lúc ấy mang chiếc nhẫn này, hơn nữa là ở mang ở trên ngón áp út, đây là hàng thật giá thật, cũng chính là qua tay anh làm từ trước, cho nên, lúc trước anh liền nghi em là Hạ Nhược Tâm. Nói thật, anh cùng với em cũng chẳng qua là gặp mặt một lần, nếu nói anh có một ấn tượng gì về em, thì chỉ có một câu là đáng thương, nên anh cũng quên mất. Anh có hoài nghi, nhưng không để tâm quá, chẳng qua hôm nay lúc gặp Sở Luật, em bén nhọn như thế mà ngày thường em đâu có như vậy nên anh đoán có khả năng là đúng rồi.”
“Tiêu Họa,” Lục Cẩm Vinh không gọi nàng là Hạ Nhược Tâm, vẫn là Lục Tiêu Họa. “Anh mặc kệ em trước kia là người nào, anh chỉ biết là, em là anh cứu về, cũng chính là em gái Lục Tiêu Họa của anh, anh cảm ơn em coi cha mẹ anh như cha mẹ đẻ của em, cảm ơn em giúp anh làm mọi thứ, nếu em muốn báo thù, anh sẽ giúp em.”
“Không cần, anh,” Hạ Nhược Tâm đem nhẫn trong tay đặt ở trên bàn, “Chút thù hận này em sẽ tự mình báo,” không cần đem Lục Cẩm Vinh cùng Sở Luật đặt ở thế đối lập với nhau, đàn bà báo thù không nhất định là phải có tiền, hơn nữa người cô muốn trả thù, kỳ thật không phải chỉ có Sở Luật, mà còn một người khác. Cô biết rất rõ, hai tập đoàn thương nghiệp bằng nhau tranh đấu, không phải là chuyện đơn giản, cuối cùng không phải ngươi ૮ɦếƭ chính là ta sống, kết quả chính là cả hai đều thảm bại, cô không muốn Lục Cẩm Vinh gánh vác nguy hiểm như vậy, thù của cô thì cô sẽ báo, sẽ dùng phương pháp của chính mình, Hạ Dĩ Hiên Gi*t cô, chính là Sở Luật là đồng lõa, cô sẽ làm bọn họ ngày đêm không yên ổn, đừng ai mong trốn không thoát. Cô là từ trong địa ngục bò ra, cô sở hữu hết thảy, đều là vì đòi lại công bằng cho chính mình.
Lục Cẩm Vinh nắm bả vai cô một chút “ Tốt” , anh rõ ràng, khi nào em cần gì cứ gọi anh.
- Cảm ơn anh, em biết rồi.
Hạ Nhược Tâm lại vuốt chiếc dây chuyền trên cổ, môi đỏ hướng về phía trước khẽ nhếch, chỉ là đáy mắt lại rơi xuống một tia bi thương.
Lục Cẩm Vinh một tay cầm tài liệu, một tay cầm 乃út, gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Ừ, chính là chuyện này, tôi nhờ anh giúp, cho em gái của tôi đến chỗ anh làm việc một thời gian để nó có thêm hiểu biết, ở công ty của tôi, anh biết đấy, làm tại công ty của nhà không tiện, nó được gia đình tôi chiều chuộng, tính tình có hơi ngang ngược một chút, tuy nó chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng anh phải tin tưởng, năng lực của nó không tồi.”
Đến lúc anh buông điện thoại thì đồng thời đem 乃út trong tay thả xuống dưới. Có điều khi anh gọi xong cuộc điện thoại, có chút hối hận, anh không biết làm như vậy có tốt hay không, là anh đã đồng ý vơi em gái nên cũng chỉ có thể làm đến thế. Anh sẽ không ngăn cản Hạ Nhược Tâm đi báo thù nhưng nếu em ấy gặp nguy hiểm thì nhất định phải đỡ. Hơn nữa, anh tin tưởng, Sở Luật đối với Tiêu Họa không phải không có cảm tình thật sự, anh ta tự tin, chính vì chiếc nhẫn kia và sự thay đổi của Sở Luật mấy năm nay.
Hy vọng ý tưởng của anh ta là đúng, bằng không...
***
Hạ Nhược Tâm đứng ở trước cửa lớn của Sở thị.
Cô ngẩng đầu, tòa nhà như vươn thẳng tới chân trời chính là sản nghiệp của Sở thị, từ mười tám tầng tới rồi hai mươi tám tầng, hắn thay đổi, nhưng không chỉ là mười tầng trung gian này.
Cô đi đến.
“Chào chị”, Cô lễ tân xinh đẹp với khuôn mặt nhỏ đi tới, “Xin hỏi chị có chuyện gì?”
Đã đổi mới người, môi đỏ của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, sau đó lấy từ trong túi một thứ đưa ra, “Đây là thư nhận công tác của tôi.”
Cô lễ tân nhìn thoáng qua lấy, liền thấy ngay, đúng là thư mời nhận việc của công ty, chức vụ rất cao, trợ lý đặc biệt của tổng tài. Nhưng tổng tài đã có một trợ lý, một thư ký, hiện tại lại thêm trợ lý này, không biết sẽ phối hợp công tác thế nào. Nhưng những cái đó chẳng liên quan gì đến một nhân viên nho nhỏ như cô cả, cô chỉ phụ trách dẫn người đến nơi là được.
Thang máy chạy tới tầng hai mươi tám, Hạ Nhược Tâm vòng tay ôm иgự¢, là thang máy ngắm cảnh trong suốt, tia sáng pha lê bên trong mắt cô lúc này cũng làm cho chính cô cảm thấy xa lạ.
Cô lễ tân dẫn cô tới tầng hai mươi tám, gặp một người không ngoài ý muốn, trợ lý của Sở Luật không đổi, vẫn là Tiểu Trần, nhưng hiện tại cũng chỉ nhìn cô một cái. Hạ Nhược Tâm biết, Sở Luật muốn chính là người như vậy, ít nhất, người làm bên người hắn, điểm thứ nhất, chính là không được si mê ông chủ.