“Em không ăn.” Hạ Nhược Tâm né ánh mắt của anh, tự mình đi về phòng nằm luôn trên giường. Cô nắm chặt bàn tay, sau đó cố gắng kéo chăn lên.
Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trên đầu cô.
“Mặc kệ thế nào, tới bữa phải ăn.”
Mũi Hạ Nhược Tâm hơi cay cay, cô không nói lời nào, cũng không muốn ăn cơm.
Sở Luật than nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc trở vào trong tay mình đã bê một bát mì. Anh đặt lên bàn, sau đó kéo chăn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt quá mức trắng nõn của Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, dậy ăn một chút đã, ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?”
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, con ngươi hơi chuyển động, có chút thương.
“Em không muốn ăn mì.” Cô vẫn nói một câu này, không muốn ăn mì, mà cái gì cô cũng không muốn ăn.
“Cứ ăn một miếng đã.” Sở Luật đặt bát mì trước mặt cô. “Ăn một miếng cũng được.” Anh dỗ cô.
“Thân thể như vậy không tốt, dạ dày cũng không tốt, lỡ bị bệnh dạ dày sẽ rất khổ.”
Hạ Nhược Tâm đẩy tay anh ra, kéo chăn che lên đầu mình. Sở Luật vẫn muốn khuyên cô nhưng điện thoại anh chợt vang.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức tới.” Anh nói xong bên ngoài ‘oanh’ một tiếng sét lớn, có lẽ trời sẽ mưa.
Sở Luật cất điện thoại, lại mở cửa ra. Hạ Nhược Tâm vẫn nằm trên giường, anh đi tới kéo chăn cô xuống, tay đặt lên mặt cô.
“Nhược Tâm, tối anh sẽ về, em muốn ăn gì anh đưa em đi ăn được không?”
Không ai trả lời anh, mà điện thoại anh lại vang lên dồn dập giống như đòi mạng.
Anh nhận điện thoại, đặt bên tai: “Tôi biết, tôi qua ngay.”
Lúc này ngoài trời đã mưa tầm tã, anh thay một bộ quần áo khác, không mang theo ô cứ vậy trực tiếp lao vào màn mưa. Anh không biết lúc này Hạ Nhược Tâm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Tay cô khẽ kéo bức màn, cũng đem mặt mình dán vào cửa kính trong suốt. Trong nháy mắt không ai nhìn thấy trên má cô chảy xuống dưới từng giọt nước mắt lạnh băng, so với mưa gió bên ngoài có lẽ còn lạnh lẽo hơn.
Cô lại ngồi trên giường, ôm chăn vào lòng mình. Một lúc sau cô đứng lên bê bát mì trên bàn, mặc kệ có lạnh hay không, ăn từng miếng từng miếng tới hết.
Lúc Sở Luật về Hạ Nhược Tâm cũng chưa ngủ, bát trên bàn đã không còn.
“Nhược Tâm, mì đâu?” Anh đi tới, cũng chỉ thay quần áo, trên người vẫn mang theo chút lạnh lẽo từ bên ngoài.
“Đổ rồi.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, cô ngồi ở trước giá vẽ vẽ một bức tranh không có chủ ý, rất trừu tượng, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang vẽ gì, dường như chỉ là bôi lung tung, để lãng phí giấy cùng màu vẽ, cả thời gian cùng sinh mệnh cô nữa.
Mà hai từ ‘đổ rồi’ này khiến Sở Luật có chút hơi đau lòng, anh đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm: “Vậy em muốn ăn gì, anh đưa em ra ngoài ăn được không?”
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, cứ vậy nhìn chằm chằm anh: “Em muốn ăn bánh báo Tôn Gia.”
“Được, anh đi mua.”
Sở Luật đứng lên, cũng không nghĩ tới việc mình mới về nhà, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài mua cho cô bánh báo. Hạ Nhược Tâm vẫn tiếp tục vẽ tranh sơn dầu nhưng dường như đôi mắt cô nhìn xuyên qua cả bức tranh, không biết đặt vào nơi nào.
Sau đó không lâu Sở Luật trở về, quần áo của anh ướt hết, có lẽ chạy từ chỗ đỗ xe vào mua hàng. Anh đặt bánh bao trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Ăn đi, vẫn còn nóng.”
Hạ Nhược Tâm buông 乃út vẽ, muốn cầm lấy bánh báo. Sở Luật kéo tay cô: “Rửa tay sạch đã.”
Hạ Nhược Tâm đứng lên đi toilet, mở ra vòi nước, cô rửa tay dưới dòng nước lạnh lẽo, trên tay cô từng đám bọt trắng xóa vỡ tan.
Lấy một cái bánh bao, cô ăn vào, đúng thật vẫn nóng. Đúng là hương vị bánh của Tôn Gia, nhưng mọi khi muốn mua đều cần xếp hàng rất lâu. Cô ăn một cái xong lại cầm một cái, đôi chân trắng nõn cũng giẫm trên mặt đất.
Đến khi cô ăn hết ba cái bụng đã hơi căng.
Sở Luật bê ra một chậu nước ấm anh mới pha, anh xắn tay áo mình lên, cũng ngồi xổm xuống.
“Rửa chân.” Anh thử một ít nước, sau đó đặt hai chân Hạ Nhược Tâm vào trong chậu, đôi tay to lớn cứ vậy rửa chân giúp cô. Đây là anh nghe Gia Hân Bảo nói, nói giai đoạn này thân thể Hạ Nhược Tâm rất nhược, nếu mỗi ngày rửa chân nước ấm có lẽ sẽ tốt hơn một ít, cho nên anh tự tìm đến thầy thuốc Đông y học các phương pháp rửa chân, nhất định mỗi tối sẽ rửa chân giúp cô, cũng không biết có thật sự hữu ích hay không.
Tất nhiên là về sau giấc ngủ của Hạ Nhược Tâm tốt hơn, nửa đêm cũng không hay tỉnh dậy như trước.
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm trên mặt đất, tay dài chân dài, anh cũng không cảm thấy mình rửa chân cho phụ nữ có chỗ nào không tốt. Thời gian gần đây mắt anh cũng lộ ra nhàn nhạt mệt mỏi, giấc ngủ cũng không tốt, nhưng mặc kệ mệt nhiều như nào, điểm này anh vẫn sẽ kiên kì giống như anh kiên trì ước hẹn hơn hai mươi năm trước.
Hạ Nhược Tâm không biết đã ngủ từ khi nào, Sở Luật chậm rãi mở hai mắt, lúc này mới cẩn thận lật chăn đi vào bên trong thư phòng. Chuyện của công ty còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của anh, có lẽ đợi chuyện này qua đi anh thật sự muốn bỏ cái thân phận Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị này, vị trí này anh ngồi lâu rồi, chính anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
***
Trong phòng họp lớn của công ty, các cổ đông lúc này đã bất mãn với tổn thất nghiêm trọng của tập đoàn Sở Thị, hiển nhiên đây là sai lầm của Sở Luật khiến bọn họ tổn thất không ít, hiện tại tài sản chỉ còn khoảng ba phần, bọn họ sao có thể thoải mái.
“Tổng giám đốc, xin hỏi anh còn có lời nào muốn trình bày?” Một cổ đông mặt ngựa hỏi Sở Luật. “Nếu anh không thể cứu lợi ích chúng tôi đã mất đi, như vậy thì tôi nghĩ anh nên từ chức.”
“Ông Dương, ông nói lời này không đúng rồi.” Đỗ Tĩnh Đường nhịn không được cười lạnh. “Lúc tổng giám đốc của chúng ta kế nhiệm tổng giám đốc trước toàn bộ công ty cũng chỉ bằng một phần hiện tại, mấy năm nay nếu không có tổng giám đốc thì có phải hiện tại các ông cũng chỉ có được một phần này?”
Hiện tại cùng lắm mớt hụt đi 7 phần, chính là so với lúc trước còn nhiều hơn gấp ba. Người thật sự đôi khi là không thể nói lý, nhiều năm như vậy đều là kiếm được, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới kinh doanh cũng có lúc bị lỗ.
Cuộc đời vốn không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, Sở Luật là người chứ không phải là thần, hơn nữa lần này cũng không phải anh sai mà là có tài liệu trong công ty bị truyền ra, là có nội gián.
Chẳng lẽ như vậy mà bọn họ phủ định đi mọi thứ Sở Luật đã làm được hay sao.
“Các người là anh em bà con, đương nhiên sẽ nói như vậy.” Vị cổ đông kia cười lạnh một tiếng. “Chúng tôi chỉ nghĩ phần lợi ích thuộc về chúng tôi, không được sao? Mặc kệ nguyên nhân thế nào, hiện tại chúng tôi đã chịu tổn thất, đây là sự thật.”
“Đúng vậy.” Mấy vị cổ đông khác đều có ý nghĩ như vậy, cũng không trách bọn họ vô tình, doanh nhân đều chỉ quan tâm tới lợi ích, không có nhân tình.
“Các người…” Đỗ Tĩnh Đường hô một tiếng đứng lên, cũng bám vào cạnh bàn, bọn họ đây là muốn ép anh họ anh từ chức.
“Tĩnh Đường, ngồi xuống.” Sở Luật nhàn nhạt nói, từ bắt đầu họp anh đã không có biểu hiện gì. Anh ôm lấy иgự¢ mình, lúc này áp lực rất lớn.
Đến khi anh buông tay cũng đem 乃út thường ký tên ném trên mặt bàn, rồi sau đó anh đứng lên, hai tay cũng chống lên bàn.
“Được.” Miệng Sở Luật cong lên có chút trào phúng. “Tôi từ chức.”
“Anh họ…”
Đỗ Tĩnh Đường vừa định nói gì Sở Luật đã đưa tay lên.
“Không cần nói nữa, anh quyết định rồi.” Vị trí Tổng giám đốc này anh không làm, bọn họ tìm ai làm thay đó là chuyện của bọn họ, không quan hệ gì với anh.
Sở Luật thu dọn đồ vật của mình, sau đó ôm một hộp tài liệu đi ra, mà cửa mở ra, một người đàn ông đang đi thẳng tới.
“Chào anh, Sở tổng, chúng ta lại gặp mặt.” Nói xong anh ta vươn tay tới.
Hai tay Sở Luật vẫn ôm thùng tài liệu, không nói lời nào.
“Anh tới tiếp nhận?” Anh hỏi khẳng định mà không phải dò hỏi.
“Đúng vậy.” Mân Quốc Thịnh cười một chút, cũng thu lại cánh tay của mình. “Vừa lúc trong tay tôi có 45% cổ phần của tập đoàn Sở Thị, còn anh kỳ thật một phân cũng không còn, cho nên vị trí Tổng giám đốc này xem ra tôi đành phải tạm tiếp nhận. Tuy rằng vấn đề hiện giờ gặp phải là rất lớn nhưng vẫn luôn có thể giải quyết.”
Nói xong anh ta đi vào. “A, văn phỏng của Sở tổng thật không tồi, rất sáng, tôi thích.” Anh ngồi lên trên ghế dựa của Sở Luật, đôi chân cũng vắt chéo. “Kỳ thật tôi còn muốn được hợp tác với Sở tổng, có điều tôi nghĩ Sở tổng không thích cộng tác cùng loại người như tôi, như vậy tôi không giữ Sở tổng ở lại nữa. Mời!”
Anh vươn tay mời ra, cặp mắt kia tràn đầy châm chọc cùng đắc ý, tập đoàn Sở Thị này về sau chính là của anh, rốt cuộc anh đem Sở Luật đá xuống, còn anh đã đứng được trên đỉnh của người kia.
“Anh, đây là có chuyện gì?” Đỗ Tĩnh Đường chạy tới, anh không thể tin được công ty lại đổi chủ như vậy. “Anh, cổ phần của anh đâu?” Anh không rõ, chuyện này căn bản là không thể xảy ra.
Trong tay anh họ anh có 45% cổ phần, anh có 10%, Sở Giang có 10%, còn những cổ đông khác cũng chỉ cầm rải rác tổng cộng khoảng 30%, dù Mân Quốc Thịch đem mua hết của các cổ đông khác cũng không thể làm vị trí tổng tài như vậy.
Tổng của bọn họ đã đạt được 65%* kia mà.
*65% là tỉ lệ đủ để chi phối công ty, có quyền quyết định không phụ thuộc vào các cổ đông khác, các bạn xem Shark Tank VN sẽ thấy các Shark hay đòi 36% để có quyền phủ quyết.
Sở Luật đặt thùng tài liệu trên xe, xoay người vỗ vai Đỗ Tĩnh Đường. “Chuyện này kệ đi, không cần tra, cũng không cần truy cứu.”
“Nhưng là, anh…”
Đỗ Tĩnh Đường muốn biết nguyên nhân, nhưng rõ ràng Sở Luật từ chối trả lời.
Sở Luật đóng cửa xe lại, đối với chuyện công ty đổi chủ dường như anh không có cảm xúc gì lớn. Anh lái xe tới nơi bán bánh bao kia, đợi thật lâu để mua mấy chiếc cầm về.
Anh biết Hạ Nhược Tâm rất thích ăn bánh bao nhà này làm, kỳ thật không làm tổng tài cũng tốt, như vậy anh có nhiều thời gian chăm sóc cho cô. Mấy năm nay anh vì công ty tới mức thời gian cho bản thân còn không có, dỡ xuống gánh nặng kia anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng.
Lái xe về nhà, nhưng khi anh mở cửa bên trong lại không có một bóng người.
“Nhược Tâm!” Anh gọi một tiếng.
Không ai trả lời.
‘Bịch’ một tiếng, túi bánh bao rơi xuống đất, anh cảm giác có chuyện không tốt, иgự¢ giống như bị thiếu thứ gì nhói đau.
Anh đi vào phòng ngủ, bên trong không có người.
Cô đi ra ngoài?
Đúng vậy, hẳn là đi ra ngoài, anh tự nhủ với chính mình nhưng lại tự động đi tới tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra, bên trong vốn có không ít quần áo phụ nữ nhưng hiện tại hầu như đã không còn.
Cô ấy đi rồi, lại một lần đi rồi. Lần này cô đi vẫn là thực tuyệt quyết, thậm chí đến một tờ giấy cũng không để lại.
‘Oành’ một tiếng, bên ngoài lại vang lên một trận sét đánh, sau đó không lâu mưa to như trút xuống, nước mưa bắn tung tóe lên kính, lên trên mấy chiếc bánh báo trên sàn nhà.
***
Tống Uyển bấm chuông cửa, mấy ngày rồi đều không thấy A Luật trở về, không phải lại đi ra ngoài chứ, nhưng sẽ không phải, xe vẫn còn ở bên ngoài.
Bà lau chút nước mắt trên mặt mình, công ty không có, nhà ở cũng bị niêm phong, công ty từ chối chi trả tiền phạt của ngân hàng cho nên bất động sản của Sở gia trước tiên đều bị niêm phong lại, cũng chỉ giữ được căn hộ nhỏ của Sở Giang, bởi vì căn hộ đó quyền sở hữu đứng tên Đỗ gia mà không phải của Sở gia.
“A Luật.” Bà đập cửa. Nhưng đã nửa ngày vẫn cứ không có ai mở cửa.
‘Rầm rầm’ bà lại đập mạnh lên cửa, điện thoại gọi không có tin hiệu, nơi nào cũng tìm không thấy người, cũng chỉ nơi này là bà chưa tìm. Nếu không phải nơi này thì con trai bà có thể đi đâu?
“A Luật, con có ở đây không?” Bà lại gọi một tiếng, vẫn không ai trả lời. Bà phải tìm người sửa khóa đến phá cửa nơi này, cửa mở ra bên trong xộc ra đầy mùi rượu, mà bên trong tăm tối đến một tia ánh sáng cũng không có. Sau khi kéo màn ra liền thấy đủ loại mùi đều tràn ngập, thậm chí còn có cả mùi đồ vật mốc meo. Bà bật đèn, vừa tiến vào một bước chân đã giẫm lên thứ gì đó khiến bà thấy khi*p sợ.
Bà nhìn kĩ lại, hóa ra thứ dọa bà khi*p sợ lại là mấy chiếc bánh bao không biết đã để mấy ngày, mỗi cái đã cứng như đá, còn bị mốc bên ngoài.
Bà đi về phía trước vài bước, kết quả lại leng keng một tiếng, lần này dẫm đến không phải là màn thầu mà là bình rượu.
“A Luật.” Bà hoảng hốt vội vàng mở cửa phòng ngủ, cửa vừa mở bà nhìn thấy bên trong liền sững sờ.
“A Luật…” Bà run rẩy chạy nhào tới.
Sở Luật ngã trên mặt đất, trên người mặc quần áo mấy ngày chưa giặt, xung quanh anh đều la liệt các chai rượu, căn phòng dày đặc mùi rượu, dường như chỉ ngửi cũng khiến người bị say.
Sở Luật vô thanh vô tức nằm ở góc tường, vẫn không nhúc nhích.
“A Luật.” Tống Uyển bế đầu anh lên lại phát hiện khóa miệng Sở Luật có máu, mặt cũng trắng bệch không sức sống, bà lập tức xụi lơ trên mặt đất.
“A Luật, con làm sao vậy? Đừng làm mẹ sợ.” Bà hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống, không biết phải làm sao bây giờ.
Đúng rồi, gọi điện thoại, gọi điện thoại…
Không lâu sau một chiếc xe cứu thương chạy tới, còi xe cứu thương không biết vì cái gì lại khiến người đau chút màng tai.
Bên trong bệnh viện, Tống Uyển ngây ngốc ngồi, dường như đã không còn nghe âm thanh gì nữa.
“Thế nào.” Sở Giang từ bên ngoài đi đến, thơi thở rất gấp, trên trán cũng xuất hiện không ít mồ hôi lạnh.
“Anh rể, yên tâm đi, không sao đâu.” Tô Vân Phỉ vội đứng lên an ủi Sở Giang. Hiện tại không dựa được chút gì vào Tống Uyển, hiện tại chị ấy nói không nên lời còn có thể làm gì, ngay cả kí cam kết phẫu thuật cũng do bà là mợ làm.
Bà không đồng tính chút nào với Tống Uyển, nhưng rất thương Sở Luật.
Một đứa trẻ tốt vậy mà lại thành như này, kiếm tiền nhiều ít cũng là đủ, như thế nào lại khiến chính mình thày bộ dáng này, có khi mất mạng.
“Tĩnh Đường, con nói xem, anh họ con gặp chuyện gì?” Tô Vân Phỉ nhéo tai con trai. “Con mỗi ngày cùng anh ở bên nhau, đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà con cũng không biết, để anh tự sát?”
“Mẹ, nhẹ thôi, buông tai con ra.” Đỗ Tĩnh Đường vỗ nhẹ lên tay mẹ mình. Đây không phải chuyện của anh, anh thật sự không biết. Còn có, sao Sở Luật có thể tự sát, nếu anh ấy tự sát thì đã không phải Sở Luật, dẫu có là tự sát thì cũng đâu cần phải tự sát bằng rượu như vậy.
Tô Vân Phi buông tai con trai ra: “Nói mau, rốt cuộc là sao?”
“Mẹ, con không biết, con thật sự không biết.” Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa tau tỏ vẻ đáng thương. Dùng sức nhiều như vậy rõ ràng không để ý tới anh cũng biết đau, anh nhất định là nhà nhặt được, nếu không chính là nạp tiền mà rút ra.
Sở Giang nhẹ nhàng xoa cái trán có chút đau của mình, ông ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng vỗ bả vai Tống Uyển: “Yên tâm đi, nó sẽ không sao. Nó là con chúng ta, sao có thể dễ dàng ngục ngã như vậy, phải không?”
“Nhưng là…” Tống Uyển rốt cục đã tìm được giọng nói của mình, bà nhìn tay của mình. “A Luật muốn ૮ɦếƭ, A Luật của tôi muốn ૮ɦếƭ, ông biết không, nó ốc máu, phun ra nhiều máu như vậy.”
“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Tôi chỉ có một đứa con, nếu không có nó thì tôi làm sao mà sống?”
“Không phải chị còn có Sở Tương sao?” Tô Vân Phỉ thật sự không muốn buông tha cho Tống Uyển. Trên đời này thương Sở Luật nhất chính là Tống Uyển, nhưng lúc chị ấy lấy đi thận của Tiểu Vũ Điểm có nghĩ tới con trai mình có sống được hay không không?
Chị ấy có con chẳng lẽ người khác không có, Tiểu Vũ Điểm cũng là con gái Sở Luật kia mà.
Người Tống Uyển cứng đờ, lại không nhịn được ôm Sở Giang gào khóc.
Đỗ Bân kéo áo vợ mình: “Bà bớt tranh cãi, chị đã khóc như vậy rồi.”
Tô Vân Phỉ nuốt tức giận vào trong, đứng ở một bên thật sự không làm gì nữa.
Sau đó không lâu, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ đi ra.
“Sao rồi?” Đỗ Bân vội vàng tiến lên hỏi, Sở Giang đang an ủi vợ sắp suy sụp nên không dám động đậy.
Bác sĩ gật đầu với bọn họ, ông cũng biết người nhà nôn nóng nên cũng không chậm trễ nói: “Người bệnh trúng độc cồn, hơn nữa dạ dày bị xuất huyết. Nhưng không có vấn đề gì lớn, phẫu thuật rất thành công, vài ngày sau là có thể xuất viện.”
Bác sĩ nói xong mọi người cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hữu kinh vô hiểm*, thật sự hữu kinh vô hiểm. Chỉ là rốt cuộc uống bao nhiêu rượu đến mức bị trúng độc cồn.
*bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Sở Luật ở trong phòng VIP bệnh viện, liền tính hiện tại anh không còn là tổng tài của Sở thị thì cũng không có nghĩa anh thật sự biến thành kẻ nghèo hèn, tuy bất động sản của Sở gia bị niêm phong lại nhưng không tới mức trong tay Sở gia ngay cả tiền nằm viện cũng không có.
Hôm sau Sở Luật tỉnh lại, nhưng đối với Đỗ Tĩnh Đường mà nói, anh chính là quái vật, lại còn có năng lực khôi phục đáng sợ. Mới làm phẫu thuật xong hiện tại đã cảm giác như không có việc gì.
“Công ty thế nào?” Sở Luật nhẹ giọng hỏi, cũng đang xoay xoay nhẫn trên ngón tay của mình. Đỗ Tĩnh Đường nhìn thấy nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời những gì anh hỏi.
“Mân gia đã tiếp quản công ty.” Đỗ Tĩnh Đường nói đúng sự thật. “Hạng mục kia đã khởi công, có lẽ có thể cho Sở Thị, à không,” nói tới đây miệng anh hơi méo xệch, “có thể cho Mân gia lên một tầng mới, về sau vị trí long đầu lão đại này là Mân gia ngồi định rồi. Đương nhiên Mân Quốc Thịnh cũng trở thành người thừa kế Mân gia, lúc này hắn có công lớn cho Mân gia như vậy, chẳng những thu được cả tỷ còn thâu tóm được cả Sở thị chúng ta, chuyện hắn là người thừa kế cũng là ván đã đóng thuyền.”
“Những cổ đông khác là một đám cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy, các loại a dua nịnh hót. Anh họ, anh thật đúng dễ dãi với bọn họ, lúc anh còn bọn họ cũng chỉ cần ngước mắt lên trần nhà ngồi hưởng thụ thành quả chỉ mình anh trấn trụ. Hiện tại một đời vua một đời thần, bọn họ liền giống như chó Nhật, chỉ hận không thể làm Mân Quốc Thịch quăng cho bọn họ cục xương gặm.”
“Còn có,” Anh cầm lấy một quả rồi gọt. “Em cũng không làm nữa, em về với mẹ, vị trí phó tổng kia không ngồi cũng không sao.” Anh hơi mạnh tay khiến cả thịt táo cũng bị gọt lẹm vào không ít. “Hơn nữa em cũng không cho rằng anh ta sẽ để em ở lại công ty, không bằng tự mình đi trước. Ở đó mỗi ngày đều thấy gương mặt của Mân Quốc Thịnh kia đều khiến em ghê tởm.”
Đỗ Tĩnh Đường bĩu môi, từ nhỏ đến lớn đã không thích gã Mân ngốc tử kia.
Lúc năm tuổi vẫn còn đái dầm, lúc bảy tuổi còn chưa biết kéo quần lên, lúc mười tuổi nói cũng chưa nên lời vậy mà chỉ cần vừa nhớ tới bọn họ bị một đứa ngốc tử tính kế, nói thật anh thật sự cảm giác muốn nôn.
Anh đưa quả táo đã gọt xong cho Sở Luật, Sở Luật nhận lấy: “Một quá táo to hiện tại chỉ còn ít ruột ở giữa, có thể cắn mấy miếng.”
Đỗ Tĩnh Đường nhún vai xin lỗi vì gọt táo tệ như vậy. Sở Luật cắn một miếng, mắt đen dường như u trầm không nhìn thấy đáy.
“Tĩnh Đường.”
“Dạ.” Đỗ Tình Đướng trả lời.
“Giúp anh tìm một người.”
“Ai ạ?”
Sở Luật lại cắn một miếng táo, trong miệng vẫn không thấy hương vị gì.
“Nhược Tâm.”
“Chị Nhược Tâm?” Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt, đúng vậy, sao anh lại không để ý, Hạ Nhược Tâm đâu? Hạ Nhược Tâm ở nơi nào.
Khó trách, anh nhớ tới tinh thần Sở Luật bị sa sút, chẳng lẽ chính là vì Hạ Nhược Tâm.
“Chị Nhược Tâm, làm sao vậy?” Anh cẩn thận hỏi, sẽ không phải mất tích chứ?
“Không thấy.” Sở Luật nhắm mắt lại, kéo chăn lên trên иgự¢ mình. Một câu ‘không thấy’ không biết bao hàm bao nhiêu điều có lẽ cũng chỉ anh mới biết được.
Cái loại tuyệt vọng này anh đã từng gặp, đây là lần thứ hai. Nhưng mặc kệ đã gặp một lần thì vẫn cảm thấy đau, đều là sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Lại…” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bụm miệng mình, việc này không hỏi thì tốt hơn.
“Yên tâm đi.” Anh không đề cập tời chuyện không nên nói, không hỏi chuyện không nên hỏi, vỗ vỗ иgự¢ mình. “Em sẽ giúp tìm chị Nhược Tâm.”
Sở Luật không nói gì nữa, nhắm mắt vào giống như ngủ.
Đỗ Tĩnh Đường nhẹ nhàng đi ra, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tống Uyển đi vào, còn mang theo Sở Tương. Anh thật sự muốn cùng cô mình nói một tiếng, cô muốn tới thì tới, nhưng có thể đừng mang theo Sở Tương đến không? Rõ ràng biết anh họ anh không thích nhìn thấy Sở Tương, anh ấy vừa thấy Sở Tương không phải là có thêm con dao cắm vào иgự¢ mình sao? Thấy Sở Tương chẳng lẽ còn không nghĩ đến Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng là, anh lại không dám nói.
Tống Uyển mở cửa liền thấy Sở Luật ngủ rồi. Bà đi tới đem canh mình đã hầm đặt ở trên bàn. Bà cứ có cảm giác vận số năm nay của Sở gia không may mắn, như thế nào mà cả đám đều phải vào viện một chuyến, không phải Sở Tương thì là Sở Luật.
“Bà nội, ba làm sao vậy?” Sở Tương cẩn thận kéo áo Tống Uyển, hòi.
“Ba bị bệnh, Hương Hương ngoan chăm sóc ba nhé.”
Bà nghĩ, đây là cơ hội tốt để hai cha con ở chung với nhau cho nên mới mang Sở Tương đến đây, hiện tại đứa nhỏ Hương Hương này vẫn là con Sở Luật, là cháu gái duy nhất của bà, về sau con trai bà đều phải dựa vào đứa nhỏ này chăm sóc.
Sở Tương chạy tới bên cạnh Sở Luật, tay nhỏ cũng nắm lấy bàn tay to của Sở Luật.
“Ba.” Nó gọi một tiếng.
Sở Luật cầm lấy tay nó, mà anh giống như nghe được tiếng con gái gọi ba, anh đã quên mất chính mình bao lâu không nhìn thấy con gái, không được ôm con gái.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình lại. Tay nhỏ như vậy, đứa trẻ nhỏ như vậy rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên. Đúng vậy, bé rốt cuộc khi nào mới có thể đủ lớn lên.
“Ba.” Sở Tương lại gọi một tiếng, rốt cuộc ba cũng nắm tay nó, thật tốt.
“Tiểu Vũ Điểm…” Sở Luật mở hai mắt, gọi tên con gái. Nụ cười trên mặt Sở Tương liền cứng đờ, lúc này Sở Luật cũng đã tỉnh lại, vừa thấy là Sở Tương ngón tay cũng buông ra.
Rồi sau đó lại nhắm mắt lại, làm như không có gì xảy ra.
“Ba…” Hốc mắt Sở Tương đã đỏ. Ba vì cái gì, vì cái gì? Bà nội thích nó như vậy, nhưng vì sao ba chỉ thích em gái kia. Em gái kia đã mất, em sẽ không trở về, em vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.
“A Luật.” Tống Uyển vừa thấy Sở Luật tỉnh vội vàng cầm bát canh hầm lại gần.
“Đây là mẹ hầm canh cho con, con uống hết đi, được không?”
“Mẹ, con không đói bụng, mẹ cứ đặt đó đi.” Sở Luật mở hai mắt, mắt đen bình tĩnh giống như giếng cạn, giống như không còn thứ gì vui trên đời.
“Vậy mẹ đặt ở đây, lúc nào còn đói thì uống nhé.”
Tống Uyển lau chút nước mắt, tới hiện tại vẫn không dám nghĩ tới bộ dáng khi đó của con trai, nó thật sự giống như đã ૮ɦếƭ. Từ nhỏ Sở Luật đều rất khỏe mạnh, rất ít khi phải đi tới bệnh viện, lần vừa rồi là lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai suy yếu như vậy. Còn may nó không có việc gì, còn may.
Bà lau một chút nước mắt của mình, sau đó vươn tay xoa đầu Sở Tương: “Hương Hương, con ở đây ngoan ngoãn chăm sóc ba, bà nội ra ngoài một chút được không?”
“Dạ.” Sở Tương gật đầu đồng ý, tự mình tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống.
Tống Uyển đi ra ngoài, tiến thẳng tới toilet.
Bà vở vòi nước, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt để cho mình bình tĩnh lại. Lúc này vòi nước bên cạnh cũng được vặn ra, một bàn tay trắng xanh nõn mịn đưa vào, ngón tay giống như đang khiêu vũ với từng đám bọt trên đầu ngón tay, ngón tay trên bàn tay trái của cô còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim cút.
Ngon tay rất đẹp, không biết chủ nhân của ngón tay như thế nào.
Tống Uyển lại lấy một ít nước lạnh lên mặt mình, bà vừa mở hai mắt liền lấy trong gương một khuôn mặt quen thuộc.
Lòng bà không khỏi nhảy lên một cái, lông tơ cũng dựng đứng căng thẳng.
“Là cô…”
“Phải, là tôi.” Bàn tay kia vẫn ở dưới vòi nước nhẹ nhàng xoa cùng các bọt nước. “Tôi tưởng lâu như vậy dì đã quên mất tôi?”
“Hạ Nhược Tâm, rốt cuộc cô muốn gì?”
Tống Uyển quả thực chịu loại tra tấn này đủ rồi. Tất nhiên là từ khi cô gái này trở lại bà đã không có được mấy ngày ngủ ngon. Bà biết cứ tiếp tục như này bà không phát điên thì cũng sẽ ૮ɦếƭ.
“Tôi muốn thế nào không phải dì đã biết rồi sao?” Hạ Nhược Tâm lấy trong túi xách một một khiến khăn giấy, cẩn thận lau các đầu ngón tay.
Tống Uyển sửng sốt, trong mắt cũng lộ ra một ít sợ hãi.
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Dường như bà hét to lên hỏi một câu.
Hạ Nhược Tâm mang theo nụ cười nhàn nhạt, rốt cuộc cũng đanh lại.
“Dì, không phải tôi đã nói với dì sao? Dì làm con gái tôi bị thương, tôi sẽ khiến con dì bị thương.” Giọng cô rất nhẹ nhưng Tống Uyển nghe không khỏi thấy khi*p đảm.
“Dì, nói cho tôi biết, dì thấy đau lòng không, dì thấy khổ sở không, dì thấy thống khổ không?”
Lời nói này giống như đang nguyền rủa, khiến toàn bộ lưng Tống Uyển lạnh run.
“Là cô làm?” Bà mở to hai mắt, bà không thể tin được. “Cô sao có thể? Cô sao lại có bản lĩnh…”
“Không có gì là không thể. Tôi đem cổ phần Sở Luật cho tôi đưa người khác, tôi khiến con trai bà từ đỉnh cao như vậy ngã xuống, tôi cũng cho các người mất đi cuộc sống thượng lưu đang có. Đừng xem thường một người phụ nữ trả thù.” Hạ Nhược Tâm chỉnh lại tóc giả trên đầu mình. Phải, là giả, thẳng tắp, cô cũng trang điểm thêm cho mình thật đẹp, lúc này cô thật sự cảm giác mình là một đóa bạch liên hoa, dù là thật hay giả cũng sẽ chọc người chán ghét.
“Hạ Nhược Tâm, cô điên rồi.” Tống Uyển lắc đầu, cũng lui về phía sau một bước: “Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi…”
“Dì à, dì không điên sao?” Hạ Nhược Tâm so với Tống Uyển cuồng loạn thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ lật đổ một công ty, như vậy đã gọi là điên sao?
“Cho nên, dì à.” Cô đi tới lại gần Tống Uyển. “Bà cứ từ từ thưởng thức quả đắng mất đi con mình, một ngày nào đó bà cũng sẽ giống tôi, sống không bằng ૮ɦếƭ, bởi vì tôi cũng đã mất con của mình.”
Đôi mắt cô cay cay, mũi cũng lên men nhưng cuối cùng vẫn không có giọt nước mắt nào chảy ra.
Cô xoay người, mở cửa phòng toilet.
“Hạ Nhược Tâm, cô không thể.”
Tống Uyển vội vàng chạy tới. “A Luật, nó vô tội, nó yêu cô, nó thật sự yêu cô…”
Yêu…
Hạ Nhược Tâm cười rất trào phúc. “Tình yêu của anh ấy tôi nhận không nổi.” Sau đó cô đi nhanh ra ngoài. Tóc giả của cô bay trong không khí tán loạn, nhưng khóe mắt cô như bị cắt vỡ, nơi đó vài giọt nước mắt chảy xuống.
Yêu, cô còn có thể yêu sao? Từ lúc cô trở về cô đã biết mình không còn có cơ hội với người đàn ông kia rồi.
Bước chân cô ngừng một chút, nhìn phòng bệnh cách đó không xa. Cách một bức tường, cách một cánh cửa nhưng với bọn họ rốt cuộc lại không cách nào đi qua hồng câu.
Trong toilet, Tống Uyển thỉnh thoảng lại hất nước lên mặt mình. Bà có chút xúc động, muốn đem mọi chuyện về Hạ Nhược Tâm nói cho A Luật, cho con trai bà, nhưng bà lại không biết phải giải thích nguyên nhân như nào.
Bà không thể đem chuyện Tiểu Vũ Điểm mất tích do mình nói ra.
Đó là một đứa trẻ, không phải là con mèo con hay chó con. Nếu A Luật biết, nếu nó thật sự biết… bà không dám đoán, cũng không dám nghĩ. Bây giờ phải làm sao, bà phải làm như thế nào…
Đến khi bà bình tĩnh lại, lúc này mới đi ra, đóng cửa toilet lại. Bên trong có một cánh cửa nhỏ mở ra, một cô gái trẻ tuổi từ bên trong đi ra, sau đó cô tới buồn rửa tay, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
A, hóa ra là như vậy.
Đột nhiên cô cười, cười rất thoái mái. Lấy hộp phấn cô sửa lại lớp trang điểm, trên mặt toát ra một suy nghĩ gì đó.
Thật tốt! Đúng vậy, thật tốt.
Cơ hội của cô đã tới.
Cô chỉnh lại chút tóc của mình, mới vừa ra tới liền nghe được có người gọi tên cô.
“Dĩ Hiên, sao cháu lại tới đây?”
Cô cười tươi với người trước mặt.
“Dì, cháu tới thăm anh Luật.”
Tống Uyển than một tiếng. “Cháu tưới thăm nó, như vậy cũng tốt. Nhưng tính tình A Luật đang không tốt lắm, cháu đừng để bụng.”
“Dì yên tâm, cháu không để ý đâu.” Cô nắm lấy tay Tống Uyển, cùng bà thân cận như hai mẹ con, chỉ là không cần quên đôi mắt đỏ của cô kia có ý gì đó nói không nên lời.
Cửa mở, Tống Uyển mang theo Hạ Dĩ Hiên vào.
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy mặt Sở Luật trên giường bệnh trong lòng khẽ nhảy dựng, cô nhẹ bước tới cẩn thận đứng bên cạnh anh.
“Anh Luật, em tới thăm anh.” Cô nắm lấy tay Sở Luật thò ra bên ngoài chăn, kết quả còn chưa chạm được vào thì một bàn tay nhỏ duỗi ra đẩy tay cô.
“Ba không thích cô.” Sở Tương bĩu môi nói.
Tống Uyển có chút xấu hổ bịt miệng Sở Tương lại, hướng Hạ Dĩ Hiên giải thích: “Dĩ Hiên, cháu đừng để bụng, trẻ con nói lung tung.”
“Cháu biết, dì Tống.” Hạ Dĩ Hiên kỳ thật cũng thấy không thoải mái, cô trừng mắt liếc Sở Tương một cái, Sở Tương vội vàng tránh phía sau Tống Uyển.
Tống Uyển cũng nhìn thấy nhưng bà không dám chỉ trích Hạ Dĩ Hiên dọa trẻ con, bà còn không quên mình có nhược điểm bị Hạ Dĩ Hiên nắm được, cho nên bà bị động. Cho dù cháu gái bị uy Hi*p, cho dù không thích Hạ Dĩ Hiên thì hiện tại bà cũng không thể cùng Hạ Dĩ Hiên trở mặt được.
Hai người phụ nữ ngồi chỗ này kẻ xướng người họa, Sở Luật mở hai mắt lạnh băng không có một chút nồng ấm.
Anh đưa ngón tay trước mắt, có chút bần thần nhìn nhẫn cưới của mình. Tĩnh Đường không biết đã tìm được chưa.
Anh có chút thất vọng không lên được chút tinh thần nào, có lẽ Đỗ Tĩnh Đường sẽ cho anh một đáp án không tốt.
Cái gì Sở Thị, cái gì công ty, cái gì tổng tài đều không quan trọng bằng Hạ Nhược Tâm.
***
Cửa phòng bệnh lại bị mở ra, gần đây Hạ Dĩ Hiên bắt đầu không mời cũng vẫn tới.
“Anh Luật, em mua món cá hấp anh thích nhất.” Cô đi tới đặt hộp cơm mình mang theo lên bàn, lại mở hộp cơm lấy cá bên trong ra.
“A, thật thơm. Anh Luật, anh có muốn ăn một miếng không?” Cô giống như một đứa trẻ, ngây thơ đáng yêu, giống với lúc Sở Luật nhận sai người, lúc đó Hạ Dĩ Hiên kiêu căng nhưng cũng ngây thơ.
Khi đó tính tình của cô trong mắt Sở Luật lại là đáng yêu. Cô càng hay cáu giận Sở Luật càng thêm yêu chiều, cô tiêu tiền không biết tiết chế Sở Luật cũng cho cô một thẻ tín dụng không hạn mức, kể cả cô rất tức giận Sở Luật cũng chiều theo.
Khi đó có lẽ thật sự là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời Hạ Dĩ Hiên, có một người cha yêu thương mình, còn có một Sở Luật đối xử với cô thiên y bách thuận.
Không giống như hiện tại, cô trong mắt mọi người đều là không đúng, đều nhìn cô như quái vật. Một người đã ૮ɦếƭ bốn năm lại trở về còn không phải quái vật sao, tuy nói rằng cô lấy cớ rất tốt nhưng cũng không tránh khỏi người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, mà chỉ chỉ trỏ trỏ với cô chính là vũ nhục.
Cô bưng cá tiên lên, nỗ lực giả bộ dáng bốn năm trước của mình, chỉ là cô quên mất mọi người đã không còn như trước, cô không phải Hạ Dĩ Hiên trước kia, mà anh cũng không còn là Sở Luật trước kia.
Chuyện quan trọng nhất là, hiện tại Sở Luật căn bản đã không yêu cô.