Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha đang xem một đống tạp chí.
Đỗ Tĩnh Đưởng chỉ chỉ: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Sở Luật cũng không tính tránh Hạ Nhược Tâm, hiện tại chuyện gì anh cũng không giấu cô.
“Vậy được rồi.” Đỗ Tĩnh Đường hiểu được, rồi anh lấy một chiếc ghế tựa ngồi xuống đối diện Sở Luật. “Anh, công trình này quá lớn, tương đương đem toàn bộ công ty của chúng ta đánh cược. Nếu thành công thì công ty chúng ta sẽ mở rộng gấp đôi, nhưng nếu thất bại thì công ty sẽ co lại ít nhất tới bảy mươi phần trăm. Nói thật, anh, đây là dự án lớn nhất công ty từng có cơ hội cũng đồng thời là dự án tiểm ẩn nhiều nguy hiểm nhất.”
“Cơ hội cùng nguy cơ luôn tồn tại cùng nhau.”
Sở Luật nhẹ nhàng chuyển động ngón tay cầm 乃út, 乃út trên tay anh cùng hài hòa chuyển động giống như đã hợp nhất với ngón tay.
“Anh tin vào con mắt của mình.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, anh tự tin vào bản thân mình, đương nhiên điều này không phải tự luyến.
Đỗ Tĩnh Đường vẫn rất lo lắng: “Chính là, nếu có người mua mất miếng đất chúng ta nhìn trúng thì làm sao? Tuy rằng trước mắt còn chưa có ai coi trọng, nhưng nói không chừng cũng có người biết miếng đất kia sẽ rất đẹp.”
“Sẽ không.” Sở Luật ném 乃út trong tay xuống. “Nơi đó đã bỏ không ba năm, ta cũng đã đợi ba năm.”
Trong lòng Đỗ Tĩnh Đường vẫn bất ổn: “Nếu thật sự bị mua rồi thì số tiền chúng ta đã vay này đến lúc đó sẽ thật sự giống như nước biển rút theo thủy triều.”
Không phải anh nhát gan, mà anh thật sự cảm giác không chắc chắn trong lòng. Toàn bộ tài chính của công ty đều đã đầu tư, nếu có một chút sai lầm, công trình không đúng tiến độ thì vấn đề tín dụng thật sự đáng sợ. Hiện tại bọn họ đang nợ ngân hàng không ít tiền, đừng nói tập đoàn Sở Thị lớn thế nào, bên trong có bao nhiêu nhân viên thì những công trình gần đây đều dùng vốn vay ngân hàng để làm.
Ngân hàng ăn bọn họ, bọn họ ăn cái khác, đây là chuỗi thực vật học rất bình thường.
Mà Sở Luật vừa lúc chính là vật chủ của chuỗi thực vật này.
Hạ Nhược Tâm tiếp tục lật tạp chí, đều là một ít tạp chí về thời trang, ở bìa đều là các mẫu thời trang quốc tế mới nhất, quần áo và trang sức linh tinh. Trước kia Hạ Dĩ Hiên rất thích xem cái này, hơn nữa mỗi khi có mẫu ra đều nhất định phải mua. Có rất nhiều mẫu làm giới hạn số lượng, phát hành toàn thế giới rất ít, phụ nữ đều thích đua đòi, đặc biệt là trong những nhà có tiền. Ngươi có thì ta cũng có để nói cùng đẳng cấp, ta có ngươi không có thì kêu bản lĩnh kém, cho nên những người này mỗi ngày đều chỉ biết tìm đồ để mua không biết mệt.
“Có thích không?” Sở Luật đã nói chuyện xong với Đỗ Tĩnh Đường, anh ngồi lại cầm lấy tạp chí trong tay Hạ Nhược Tâm. “Thích cái nào?”
Hạ Nhược Tâm chỉ một bộ quần áo trên tạp chí: “Bộ này không tồi.”
Sở Luật xem đến, xác thật là không tồi, rất thích hợp với cô. Có thể xuất hiện trên tạp chí này đã là không tồi, tạp chí nổi danh này đều là những thiết kế của các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, cũng là các mẫu mới nhất được tạo ra.
“Thích thì mua.” Đôi mắt Sở Luật không chớp, cũng không xem giá của bộ quần áo đó như nào, anh lấy điện thoại di động không biết gọi cho ai.
Ngay buổi sáng hôm sau liền có người đưa tới một kiện chuyển phát nhanh quốc tế.
Hạ Nhược Tâm lấy hộp đem lên trên đầu gối mình, mở ra thấy bên trong chính là bộ quần áo cô thấy trên tạp chí kia. Rất quý, đem nhiều tiền như vậy mặc trên người không thấy nặng sao.
Nhưng bộ quần áo này cô xác thật là thích. Cô cầm quần áo lên rồi vào phòng thử đồ. Quần áo được làm theo kích cỡ của cô, đặc biệt vòng eo được làm rất chuẩn xác, quần áo rất mềm mại, khó trách rất nhiều người thích loại đồ xa xỉ này, nguyên nhân có khi không chỉ vì thân phận mà thật sự chúng rất tốt.
Cô chỉnh đầu tóc của mình, sau đó lấy ra bộ tóc giả đội lên. Không biết từ khi nào cô thích đội tóc giả, cô sẽ giấu những vết sẹo cùng sự thương tâm ở bên trong, cho người khác một bộ mặt hoàn mỹ cùng biếng nhác ở bề ngoài.
Sóng tóc xoăn tới vai màu trà nhàn nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô.
Cô lại thay một đau dép lê màu trắng, đứng trước gương xoay thân mình một chút.
Mặc kệ nới nào cũng dường như rất hoàn mỹ, không một chút dư thừa. Cô cầm lấy túi xách lên vừa tới lúc muốn đi thì Sở Luật mở cửa tiến vào, thấy cô ra tới mắt anh không khỏi sáng ngời nhìn theo.
Quả nhiên bộ quần áo này rất thích hợp với cô.
Anh đi tới, tay cũng chỉnh mái tóc giả trên đầu cô: “Sao lại mang cái này?” Anh không thích cô mỗi ngày đều dùng tóc giả, tuy rằng tóc cô hơi ngắn một chút nhưng lại không xấu, rất thoải mái, rất chân thật, vì cái gì một hai phải đội thứ này lên đầu, vừa nặng lại vừa bí.
“Cảm thấy đẹp.” Hạ Nhược Tâm khẽ cầm lọn tóc chảy xuống vai, ánh mắt cũng nhìn vào đôi mắt đen ấm áp của anh.
Đột nhiên cô bị ép mạnh vào tường, thân thể anh đã ép sát vào cô.
“Em vừa mới trang điểm xong.” Cô chặn lại bờ môi đã sát mặt anh, nhưng không ngăn được hơi thở của anh quện vào hơi thở của cô, cái loại này mang theo sự kích động khiến thân thể tê dại.
“Không sao, lát nữa anh đưa em đi trang điểm lại là được.” Anh dùng sức áp môi mình vào, ngậm lấy bờ môi nho nhỏ phấn nộn, nếm cũng là một vị ngọt nhàn nhạt không biết là của son môi hay là vị của chính cô.
Thân thể anh cũng nhanh chóng có phản ứng, vốn là muốn nhịn nhưng anh lại không nhịn được, trực tiếp kéo quần áo của cô lên, một cách tay vòng tới ôm chặt thên thể của cô khiến thân mình hai người dán vào nhau.
Anh vốn cao hơn cô rất nhiều, mà thân thể của cô cũng mềm mại ngoài ý muốn, bọn họ giống như trời đất tạo nên một đôi, về phía hình thể rất hài hòa với nhau.
Hạ Nhược Tâm thở dốc, cánh tay trắng nón quàng lên cổ của anh.
“Thích không?” Thân thể anh liên tục va chạm hướng về phía trước, cặp mắt đen mở to mang theo một chút cuồng dã, đôi bàn tay to lớn cũng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Lúc này loại giao hòa thể xác này khiến hai người có chút nghiện rồi, dường như mỗi ngày mỗi đêm đều không đủ, cũng dường như muốn cho đối phương hòa quện vào thân thể mình, sinh mệnh mình.
Lúc này bọn họ dung hợp chặt chẽ, lúc này bọn họ hoàn mỹ không tỳ vết.
Bọn họ cũng chẳng phân biệt ta và ngươi, bọn họ quện thành một, vốn chính là một đôi người kết hợp với nhau. Chỉ là bọn họ bị mất phương hướng thật lâu, lại một lần tìm kiếm, hóa ra có một số người thật sự không rời đi.
Đến khi tiếng thở nhẹ nhàng lại, Hạ Nhược Tâm dựa vào trên vai Sở Luật, khóe môi cô công lên một chút, trong đáy mắt vẫn có một chút đau đớn.
Bàn tay to lớn của Sở Luật vỗ nhẹ lưng cô trấn an…
Ngón tay anh cuối cùng ngừng trên bả vai cô, ghì chặt cô vào lòng иgự¢ mình giống như đem thân thể cô hòa vào trong thân thể anh.
“Nhược Tâm…” Anh gọi tên cô.
Bên ngoài bóng nắng xuyên qua khe cửa, thời gian lưu chuyển.
***
Hạ Nhược Tâm nắm tay Sở Luật đi vào trong một nhà hàng sang trọng. Lúc này anh đèn dừng trên người cô, mà mọi ánh mắt cũng dừng ở trên cổ cô.
Ánh sáng lấp lánh từ đồ trang sức châu báu cô đeo, cũng không có thứ gì là giả, trên cổ đeo vòng kim cương, ngón tay lại càng đeo một viên kim cương to như trứng bồ câu. Cô cầm cánh tay anh, đôi chân trắng nõn đi theo anh cũng tỏa sáng như những đồ trang sức cô mang trên người.
“Làn da đẹp thật.” Có người tán thưởng.
“Quần áo đẹp thật.” Lại có người nói. “Đúng rồi, tôi biết đây là bộ mới phát hành trên toàn cầu, là bản số lượng có hạn, chỉ có một trăm bộ, một bộ khoảng một trăm vạn, là tâm huyết của một nhà thiết kế lão làng.”
“Đá quý kia là thật hay giả?”
“Thật sự cô không biết người đàn ông kia sao? Anh ta là Sở Luật, trước đó vài ngày không phải anh ta đã mua bộ vòng ‘Nước mắt nhân ngư’ sao, sao lại có thể là giả được?”
“Đem hơn một ngàn vạn mang trên người, không sợ bị gì sao?” Có người chua lòm nói.
Những người khác cũng không khỏi cười nhạo.
Đồ của Sở Luật ai dám đoạt, những năm gần đây tiền cùng quyền đều là tương thông, thương nhân thành công tất nhiên có mạng lưới quan hệ của mình. Nói nữa, cũng chưa nghe thấy kẻ có tiền nào mang trang sức mà bị ςướק.
Sở Luật kéo ghế dựa để Hạ Nhược Tâm ngồi xuống.
“Muốn ăn gì?” Anh đặt thực đơn trước mặt Hạ Nhược tâm, có khi thật sự cảm giác thời gian đem đến cho cô điều khác với những người khác, người khác sẽ già đi còn cô lại càng đẹp, càng ưu nhã. Cũng có thể nói thời gian đã đánh thức vẻ đẹp tiềm ẩn trong cô.
Hạ Nhược Tâm xem qua thực đơn, ngón tay thon dài lật từng trang, viên kim cương lớn như trứng bồ câu trên ngón áp út trắng nõn thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô lật nửa ngày mới đem thực đơn trả lại cho Sở Luật. Kỳ thật cô chỉ muốn ăn một bát mì, nhưng tới nơi này rồi cô lại không có khả năng chọn một bát mì để ăn.
“Anh chọn đi.” Cô ngẩng mặt lên, hơi mỉm cười, đôi môi hồng thuận dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp. Sở Luật vươn tay, ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô.
Chỉ hơi chạm nhẹ vào làn da thôi mà hôm nay cuối cùng anh biết được cái gì là băng cơ ngọc cốt. Anh lấy thực đơn, chọn mấy món ngày thường cô thích ăn.
Một nhân viên phục vụ đi tới, cô vẫn luôn cúi đầu, có thể là bận quá cho nên có cảm giác hơi mê mang mệt mỏi.
“Xin chào, xin hỏi quý khách chọn món nào?” Cô hít sâu một hơi, dùng ngữ khí lịch sự của nhân viên nói.
Giọng này, Hạ Nhược Tâm hơi nghiêng mặt đi, tầm mắt dừng trên người nhân viên phục vụ. Cô vốn dĩ cho rằng chỉ là giọng giống thôi, nhưng ngay cả bộ dáng cũng giống. Không phải trên đời này thật sự có hai người giống nhau chứ?
“Vợ trước của anh?” Cô cười như không cười nói với Sở Luật.
Sở Luật hơi nheo lại hai mắt, sau đó vươn tay chỉnh tóc trên đầu cô. “Em nói móc anh sao?”
Nói móc như vậy, ừ, anh chấp nhận. Nhưng anh nhướn mày.
“Vợ trước của anh còn không phải em, vợ hiện tại cũng không phải em?”
Hạ Nhược Tâm đột nhiên nở nụ cười, không ngại ở trước mặt người nào đó làm một chút trò âи áι, cho dù là ૮ɦếƭ sớm.
Trước nay cô không phải là một người tàn nhẫn, nhưng hiện tại cô lại phát hiện, đối xử tàn nhẫn với một người, đặc biệt là kẻ thù tàn nhẫn trước kia của mình, kỳ thật là một chuyện rất khoái chí.
Hiện tại cô thật sự cảm giác là thống khoái.
Cô cọ cọ mặt mình vào bàn tay Sở Luật, sau đó xoay người cười như không cười đối với nhân viên phục vụ trước mắt nói: “Như thế nào, cô không đi sao? Hay muốn ngồi cùng chúng tôi nói chuyện phiếm. Tôi không ngại, nhưng vị Sở tiên sinh này dường như rất để ý, đúng không Sở tiên sinh?”
Đôi mắt Sở Luật hơi hiện lên cái gì, tự nhiên biết Hạ Nhược Tâm đang muốn làm gì, anh bất đắc dĩ nhẹ giọng cười. Cô muốn thế nào liền như thế đi, chỉ cần cô vui vẻ một chút, bớt áp lực một chút.
Nhân viên phục vụ trước mặt họ xoay người chạy về phía sau, sắc mặt lúc này của cô đỏ như Quan Công, một hồi lại trắng bệch như tuyết. Cô chạy thẳng vào toilet cắn chặt mu bàn tay của mình.
Trong nháy mắt cảm giác đau đớn này, cảm giác bị tra tấn này dường như đều khiến cô khó chịu.
Bọn họ là cố ý, nhất định bọn họ là cố ý.
Đó là chồng của cô, đó là bốn năm yêu thương của cô, là người chồng chiều chuộng cô bốn năm. Sự tình thế nào lại biến thành như này, cô nhìn cánh tay mình, đôi tay từng trắng nõn trơn bóng hiện tại đã mọc đầy cái kén, ngay cả mặt cô cũng đã già theo rồi. Trên mặt cô vì thiếu nước, lại vì dãi nắng dầm mưa, bởi vì tuổi, bởi vì thiếu mỹ phẩm hiện tại đều hiện ra từng nếp nhăn. Cô mới hai mươi sáu tuổi nhưng không khác gì người đã ba mươi lăm tuổi.
Cô xoay người nhìn gương mặt mình trong gương, gương mặt trắng bệch giống quỷ, già như một người đã lên lão, là cô sao?
Không, không phải. Cô vội lấy từ trong túi một thỏi son bôi lên môi mình. Kết quả cuống cuồng lại run lên, cũng không biết đã bôi son môi đi tới nơi nào, bôi đầy miệng, ngay cả mũi cũng dính.
“Lý Mạn Ni, cô ở chỗ này làm gì?”
Một đồng nghiệp mới tiến vào, vừa thấy cô giọng đã không hề dễ nghe. “Giác đốc bảo cô đi đâu, có khách chọn đồ ăn sao cô không đem đơn báo lên. Khách đến đây cô có thể đắc tội sao?”
Tay Lý Mạn Ni nắm chặt vòi rửa mặt, đôi môi đỏ thẫm bị cô mạnh mẽ lau đi.
A, khách quý trọng, lúc cô cũng được coi trọng thì đứa tiện nữ Hạ Nhược tâm kia còn đi xin cơm. Như thế nào hiện tại ai cũng có thể khi dễ cô, chế nhạo cô.
Cô là ai, cô là Lý Mạn Ni, cô là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sơ Thị. Chồng cô có tài sản hơn trăm triệu. Nhưng thực tế hiện tại cô lại ở chỗ này làm phục vụ, một nghề nghiệp trước kia cô khinh thường.
Còn có, hiện tại Sở Luật đã là đàn ông của người khác, cũng là chồng người khác, không bao giờ là của cô.
Cô lau sạch son môi trên miệng trên khuôn mặt đã sớm bắt đầu già cả.
Đúng vậy, cô đã không có đàn ông, không có chồng, đã không có nhà, mà ngay cả țử çɥñğ để có thể có một đứa con cũng không còn.
Lúc cô đi ra bị gã giám đốc mắng một cái máu chó đầy đầu, còn nói không muốn làm thì cút đi. Cô thật sự muốn lấy tay tát cho gã đàn ông xấu xí này một cái.
“Giám đốc...” Cô khó chịu nói, cũng là xin lỗi: “Tôi không phải cố ý, chỉ đột nhiên bụng tôi không thoải mái, tôi tưởng vị khách kia sẽ không trách tôi.” Cô hơi đi về phía trước một chút.
Gã giám đốc bụng bia đã gần năm mươi tuổi, đôi mắt hấp háy một chút, sau đó đặt tay lên người cô vuốt vuốt. Lý Mạn Ni nhịn xuống cảm giác ghê gởm này, vẫn cố gắng cười.
Sở Luật đứng ở cửa toilet gặp Lý Mạn Ni vừa đi vừa chỉnh lại quần áo của mình, mặt cô rất đỏ môi cũng sưng lên, liếc mắt một cái liền biết vừa rồi cô đã làm chuyện gì.
Tất cả mọi người đều là người từng trải, còn có cái gì là không biết đến, huống chi anh cùng cô còn sống bên nhau bốn năm. Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt rồi sau đó nhét tay vào túi quần rồi dựa vào tường.
Lý Mạn Ni vội vàng bịt kín miệng mình, có chút không chỗ dung thân chạy vào toilet. Thể chất của cô Sở Luật rõ ràng nhất, môi cô từ lúc sinh ra đã mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm vào liền sẽ sưng lên, sưng đỏ rõ ràng như vậy, Sở Luật không phải kẻ ngốc, sao có thể nhìn không ra.
Vòi nước bên cạnh mở ra, một bàn tay nhẹ nhàng rửa dưới đám bọt nước. Đôi bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài dường như không một chút tì vết, trên ngón áp út còn mang theo một viên kim cương rất lớn màu hồng nhạt.
Lý Mạn Ni ngẩng mặt lên lại nhìn tới người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt.
“Lý tiểu thư, đã lâu không gặp?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc giả của mình nhưng cảm giác cũng có chút không thoải mái. Cô đưa tay chỉnh lại tốt nhất, trong gương còn có khuôn mặt Lý Mạn Ni đang dữ tợn, tay của cô ta đã nắm chặt lại, khả năng tùy thời điểm sẽ cho cô một cái tát.
“Lý tiểu thư hình như rất muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tôi?” Hạ Nhược Tâm vén tóc mình qua mang tai, không sao cả. “Nhưng tôi hy vọng Lý tiểu thư chú ý thân phận mình một chút, hiện tại mặt tôi không phải là chỗ cô có thể đảnh.”
Cô nghênh ngang đi ra ngoài, trong nháy mắt cảm giác rất thống khoái. Đem những người trước kia hại cô, làm đau cô, chế nhạo cô đạp dưới bàn chân mình, thật sự cảm thấy loại khoái cảm trả thù này.
Chỉ là thế sự vô thường. Cô lại là cười không nổi.
Sở Luật đứng lên, đem đôi tay có chút lạnh của cô áp vào tay anh: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Nước lạnh.” Hạ Nhược tâm chỉ chỉ vào toilet phía sau, kết quả cô lại thấy hai mắt oán hận của Lý Mạn Ni, còn có đôi môi sưng to, đang liếc mắt nhìn Sở Luật.
Kia là sự ủy khuất vô hạn đang chờ mong, nhưng không ai tỏ ra thương tiếc.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đối với người khiến mình đoạn tử tuyệt tôn không có khả năng anh sẽ lại có tâm tư gì, không Gi*t ૮ɦếƭ cô ta đã là nhân từ với cô ta rồi.
Hạ Nhược tâm giẫm giày cao gót của mình vững vàng rời đi, Sở Luật đi theo phía sau, sau đó quay đầu lại liền thấy Lý Mạn Ni bám vào tường, bàn tay cô tì theo tường trượt xuống, gương mặt càng thêm nhăn nhó.
***
Đây là căn phòng nhỏ trong văn phòng của Sở Luật, cô đi chân trần ra, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng như tờ giấy nhưng lại lạnh băng, cái lạnh truyền từ gan bàn chân xông lên cả lòng bàn tay. Cô vừa đi vừa xoa tay, ngón tay vẫn rất lạnh lẽo.
Cô đến ngồi trên ghế làm việc của Sở Luật, sau đó xoay một chút ghế tựa, ghế rất lớn, có lẽ hai người như cô ngồi đều không có vấn đề gì.
Cô co hai chân lại đặt lên ghế, cũng chôn mặt mình vào đầu gối, dường như bắt đầu thích tư thế như được bao bọc trong bụng mẹ này. Không biết qua bao lâu cô lại đứng lên, sau đó đi tới két sắt chứa các văn kiện quan trọng của Sở Luật.
1205, cô di chuyển khóa số, ‘cạnh’ một tiếng, tủ sắt mở ra. Cô vươn tay lấy ra một chồng văn kiện, sau đó ngồi dưới đất lật từng tờ, rồi lấy điện thoại của mình chụp lại.
Sau khi chụp xong cô mới đem tài liệu đặt lại bên trong, khóa lại két sắt. Sau đó cô như mộng du, phiêu vào trong căn phòng nhỏ bên trong.
Rồi sau đó mở điện thoại, gọi một cuộc đi.
“Đồ vật anh muốn tôi đã gửi sang, không biết khi nào Mân tiên sinh có thể động thủ?”
***
‘Ting’ một tiếng, thang máy nối thẳng tầng mười tám mở ra, một đôi chân đi giày da đen bóng vội vàng chạy về phía trước.
Rồi sau đó cửa bị đẩy mạnh ra: “Anh, không tốt.”
Lúc này Sở Luật một tay chống cằm, hai mắt cũng khép hờ, mi sắc nhàn nhạt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đỗ Tĩnh Đường đem tay mình chống ở trên bàn. “Mảnh đất kia đã bị trưng dụng, toàn bộ kế hoạch của chúng ta đã bị ảnh hưởng, nói cách khác ba năm chúng ta nỗ lực đều là làm áo cưới cho người khác. Ba năm qua, ba năm nỗ lực, ba năm đầu tư, khoản đầu tư lớn nhất của công ty đều dành cho nơi đó, huống chi còn có khoản vay của ngân hàng nhưng hiện tại lại thành của người khác.”
“Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thần sắc Đỗ Tĩnh Đường có chút nôn nóng cùng lo lắng, cũng hận chính mình đã mở miệng, lúc trước nói linh tinh cái gì, nói không tốt đều sẽ linh ứng.
Đây không phải là việc nhỏ, không chỉ mất thời gian đã đầu tư mà còn tiền tài, mà hạng mục này là toàn bộ công ty bọn họ dồn vào, cũng phải 70 phần trăm tài sản công ty. Làm không tốt có lẽ công ty sẽ phải phá sản.
“Anh biết.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời, dường như anh không khác gì ngày thường, giống như công ty này của người khác chứ không phải của anh, có chao đảo cũng không có liên quan gì tới anh.
“Anh họ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đỗ Tĩnh Đường vò tóc mình. “Chúng ta phải làm sao…” Đây là lần đầu tiên công ty có nguy cơ lớn như vậy, 7 phần tài sản của công ty có nguy cơ mất sạch, hơn nữa bọn họ còn phải chịu vô số tiền phạt.
“Tĩnh Đường, cậu bình tĩnh đã.” Sở Luật nhàn nhạt nói một câu. Hiện giờ anh muốn nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện với người khác.
Đỗ Tĩnh Đường vốn đang có rất nhiều điều muốn nói nhưng vừa thấy Sở Luật như vậy cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt xuống. Anh mở cửa đi ra ngoài, cố gắng suy nghĩ cẩn thận xem có biện pháp nào có thể cứu vãn tổn thất thấp nhất.
***
Trên bàn đàm phán, Sở Luật có thói quen cầm một chiếc 乃út. Ngồi đối diện anh là một người đàn ông, là đối thủ một mất một còn của anh suốt ngần ấy năm, Phó giám đốc tập đoàn Toàn Chuyển, cũng là kẻ hưởng lợi sự nỗ lực ba năm của tập đoàn Sở Thị. Có lẽ lúc này kiếm tiền thì Toàn Chuyển cùng Sở Thị đều là những doanh nghiệp hàng đầu.
Nhưng vấn đề chính là, tập đoàn Sở Thị lúc này mất tiên cơ không nói, mà quy mô của tập đoàn sẽ bị co lại, điều này với một tập đoàn lớn chính là một đòn chí mạng. Hơn nữa các công ty khác sẽ ᴆục nước béo cò, cũng như hiện tại đã có hàng loạt phản ứng bất lợi, ví như giá cổ phiếu đã rớt thảm hại, có không ít cổ đông bắt đầu ngo ngoe rục rịch bán tháo. Chuyện đã như vậy mà còn phát sinh thêm việc bán tháo thì chỉ có tệ hơn, không có khả năng lại thành tốt.
Phó giám đốc tập đoàn Toàn Chuyển tuổi tương đương với Sở Luật, cũng là một người rất có thực lực. Chỉ đáng tiếc là ở mỗi phương diện anh ta đều kém Sở Luật một chút, cho nên tập đoàn Toàn Chuyển tuy rằng ban đầu lớn mạnh hơn Sở Thị nhưng mấy năm qua đi đều bị Sở Thị che mất. Mấy năm gần đây Toàn Chuyển cũng vẫn luôn thường thường, nhưng lúc này bọn họ tìm được cơ hội đương nhiên sẽ cấp cho Sở Luật đả kích chí mạng nhất. Cái gọi là ‘lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong xuân lại sinh’ ai cũng đều biết đạo lý này, thấy ngươi bệnh liền sẽ muốn mạng của ngươi, như vậy Toàn Chuyển mới có thể ngồi lên vị trí long đầu lão đại, là việc không thể không làm.
Mân Quốc Thịch cầm chiếc ly đặt trước mặt Sở Luật.
“Sở tổng, mời.”
“Cảm ơn, tôi không uống cái đó.” Sở Luật từ chối, anh chỉ cần một ly sữa bò, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm uống.
“Sở tổng không phải muốn cứ ngồi đây với tôi đấy chứ?” Mân Quốc Thịnh cười, đôi mắt hồ ly tràn đấy tính kế. Anh nhẹ nhàng xoa ly sứ trong tay: “Hiện giờ Sở tổng có thời gian nhưng tôi lại không có, trong công ty còn cả đống công việc chờ tôi. Đúng rồi, tôi cũng muốn cảm ơn Sở tổng hào phóng, đem một hạng mục tốt như vậy tặng cho tôi.”
Sở Luật buông ly trong tay xuống, anh thấy được ý tứ của Mân Quốc Thịch, đây là khoe ra sao? Khóe môi anh hơi cong lên lạnh lùng: “Mân tổng, anh xác định anh có thể ăn nổi?”
“Tất nhiên.” Mân Quốc Thạnh cười ha hả. “Dự án này Toàn Chuyển chúng tôi có thể ăn được. Có điều, Sở tổng, tôi nghĩ hẳn là anh ăn không nổi. Đương nhiên trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tôi có thủ đoạn, đây là năng lực của tôi, anh bại bởi tôi cũng chỉ là năng lực của anh không đủ.”
Nói xong, anh ta đứng lên đưa tay tới trước mặt Sở Luật: “Sở tổng, hy vọng chúng ta lại có thể hợp tác lần nữa, đương hiên tôi càng hy vọng ngày đó sẽ sớm tới.”
Sở Luật không nhìn tay anh ta, tự nhiên cũng không bắt lấy.
Mân Quốc Thịnh hào phóng thu hồi tay, cũng không có cảm giác xấu hổ gì. Lần nữa gặp lại là lúc Sở Luật đã không còn là Sở Luật hiện tại, chỉ còn khoảng 3 phần tài sản, anh ta còn có năng lực gì cùng Toàn Chuyển bọn họ phân cao thấp.
“Đúng rồi.” Đi tới cửa Mân Quốc Thịnh lại dừng chân, anh ta xoay người, một bàn tay vẫn nhét trong túi.
“Sở tổng, anh không muốn biết người đem tin tức này bán cho tôi là ai sao?”
“Là ai cũng vậy, không cần.” Sở Luật không có hứng thú biết.
Mân Quốc Thịnh khẽ nhún vai. “Sở tổng đã có ý như vậy, hẹn gặp lại.” Anh đi ra ngoài, một thân khí phách vẫn luôn bị Sở Luật đạp dưới chân, lúc này rốt cuộc anh cũng thấy được Sở Luật xong rồi.
Thật tốt, thật sự tốt.
Đỗ Tĩnh Đường đi nhanh vào.
“Anh, thế nào?” Anh hội lên tiếng, chưa kịp ngồi đã hỏi: “Gã Mân ngốc kia nói như thế nào?”
“Cậu muốn hắn nói như thế nào?” Sở Luật ngẩng mặt lên nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
“Em…” Đỗ Tĩnh Đường không biết.
“Muốn hắn không ςướק dự án của chúng ta, hay phân cho chúng ta một bát canh, rốt cuộc đó là thứ thuộc về chúng ta?” Sở Luật hỏi lại.
Đỗ Tĩnh Đường chép miệng: “Mân ngốc tử sẽ không đồng ý.”
“Cho nên, hắn sẽ không nói cái gì, cũng sẽ không đồng ý cái gì.” Sở Luật đứng lên, tay cũng thuận cầm lấy cái ly Mân Quốc Thịnh đã dùng. “Đã là sẽ không, chúng ta đây còn nói gì với hắn.” ‘Cạnh’ một tiếng, anh ném cái ly trong tay vào thùng rác.
“Vậy…” Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi. “Hắn có nói ai đã làm chuyện này?”
“Điều này quan trọng sao?” Sở Luật rút khăn giấy lau tay của mình, giống như vừa rồi chạm phải vật dơ bẩn.
Đúng vậy, điều này quan trọng sao.
Là ai nói, là ai truyền đi, là ai làm đều không quan trọng. Chuyện đã xảy ra lại vội vàng trách cứ, ai có thể cứu vãn được?
Cổ phiếu tập đoàn Sở Thị giảm thảm hại, sau vài đại hội cổ đông lại càng khiến nhân tâm trong công ty thêm hoảng loạn, ngay cả người làm cũng rất lo lắng cho bát cơm của mình còn có thể ăn không hay sau này liền trực tiếp ăn cát, còn có công ty có phải muốn thay tổng giám đốc.
Trả xong tiền đền hợp đồng cùng tiền phạt, tài sản công ty xác thật đã giảm đi bảy phần, hơn nữa điều này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là mọi người đã nghĩ về công ty với tâm trạng bất an, mà đơn đặt hàng bọn họ cũng giảm bớt.
Công ty lớn như vậy, nếu một ngày thu vào không đạt được chỉ tiêu thì không chịu nổi chi phí phát sinh cho cả tòa nhà lớn như vậy, chi phí điện nước, bất động sản còn thêm tiền lương cho nhân viên.
Chi phí cho mỗi tháng đều rất đáng sợ, thậm chí tài sản tư nhân của Sở Luật, còn có nhà cũ của Sở gia hiện tại đã bị đem cầm cố.
Tống Uyển cùng Sở Tương đã dọn tới một chung cư nhỏ, chung cư này là danh nghĩa của Sở Giang, hiện tại bọn họ có thể ở nhưng cũng không ai biết bọn họ có thể ở bao lâu, cũng có lẽ có thể nói là có thể chống chọi được bao lâu.
Sự trong đời vốn có thể thay đổi ngay lập tức. Một khắc khả năng ngươi còn ở trên đỉnh cao nhất nhưng một giây tiếp theo có lẽ ngươi đã ngã xuống còn đau hơn người khác nhiều.
Còn dệt hoa trên gấm thì đông, đưa than ngày tuyết lại không còn người, đương nhiên nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng có khối người.
“Tại sao lại như vậy…” Tống Uyển ôm Sở Tương, không muốn rời khỏi ngôi nhà lâu năm của mình, bà đã có mấy đem không ngủ ngon.
Sở Giang vỗ vai vợ an ủi. “Để A Luật đi giải quyết, cùng lắm thì không còn Sở Thị, chúng ta cũng không phải sống không nổi.”
Có điều, Tống Uyển đây đã quen cao cao tại thượng, ở nhà to lâu năm như vậy cũng thành thói quen, đột nhiên sinh hoạt bình dân bà sao có thể chịu được.
“Tóm lại bà không ૮ɦếƭ đói được.”
Sở Giang so với Tống Uyển thì suy nghĩ thoải mái hơn nhiều. Ông đã qua hơn nửa đời người, hiện tại cháu gái đã không còn, có Sở Thị hay không cũng không sao cả, đủ sống là được. Hơn nữa tình huống kém cỏi nhất cũng chỉ là phá sản, dẫu vậy bọn họ cũng không có khả năng tới nông nỗi không xu dính túi.
Tống Uyển lại ôm Sở Tương khóc lóc, nhớ căn nhà trước kia mình ở chỉ thấy thêm não nề. Sở Tương còn nhỏ tuổi lúc này cũng không quấy, không khóc, có lẽ cũng biết nhà xảy ra chuyện, có lẽ về sau nó không được mặc nhiều quần áo đẹp nữa.
Đến khi về nhà nó bèn đem hết quần áo yêu thích nhất, còn có các món đồ chơi yêu thích giấu đi, không cho bất cứ ai động đến.
Lúc này, Hạ Nhược Tâm ôm một con 乃úp bê trong иgự¢ đứng ở cạnh cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào phòng nhẹ nhàng khiến tóc cô bay tán loạn trên trán.
“Tiểu Vũ Điểm, con có nhìn thấy không, mẹ đã vì con báo một ít thù. Người bà kia của con thích nhất cái gì mẹ sẽ khiến bà ta mất đi cái đó, nhà của bà ta, tiền của bà ta, còn có con trai của bà ta…”
Cô ôm chặt 乃úp bê vào lòng mình giống như ôm con gái trước kia. Cô luôn nhớ lúc Tiểu Vũ Điểm của cô mới chào đời, khi đó bé cũng giống con 乃úp bê này, nho nhỏ gầy gầy, chỉ là hiện tại Tiểu Vũ Điểm của cô đã không còn.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên, rốt cuộc ai làm mất con gái cô, cũng là hại ૮ɦếƭ bé.
Xoay người, cô đem 乃úp bê trong lòng lại đặt bên trong chăn, không muốn bụi khiến 乃úp bê bị bẩn.
Sau đó cô rời khỏi nơi này lặng lẽ như khi tới. Đây đã không còn là nhà, nơi này với cô mà nói là thống khổ, nhưng cũng là cứu rỗi.
Cô cần hồi ức như vậy để nhắc nhở mình, rằng cô còn sống.
Đi qua một cửa hàng báo chí, cô mua một quyển tạp chí doanh nhân, sau đó ngồi bên ghế nghỉ chân lật xem.
‘Quy mô tập đoàn Sở Thị bị co lại rất nhiều, Sở Luật sắp mất vị trí Tổng giám đốc.”
‘Tập đoàn Sở Thị sẽ phải giải thể, bị thu mua.’
‘Sở Luật một đêm đem cả đống tiền cho gái hầu rượu.’
Nơi nơi đều đăng rất nhiều điều về Sở Luật, cũng thành người nổi tiếng rồi. Không đúng, anh vốn dĩ đã là người nổi tiếng, nhưng lúc này dường như ngay cả một ít sao giải trí lớn cũng không được tìm kiếm nhiều như anh.
Nếu không làm tổng giám đốc thì cũng có thể đi làm diễn viên đi, gương mặt kia không tồi, dáng người không tồi, đi bán thịt hẳn sẽ có rất nhiều người muốn.
Cô nghĩ trong lòng, mặt cũng là đang cười, chỉ ‘tích’ một tiếng, trên mu bàn tay lại rơi xuống một giọt nước.
“Trời mưa sao?” Cô ngẩng mặt lên nhưng là không có, tuy thời tiết âm u nhưng chưa đến mức trời mưa. Lại ‘tích’ một tiếng, cô cúi đầu, lại một giọt nước trên mu bàn tay cô.
Thật đúng là trời mưa, cô cười, chóp mũi cũng hơi cay cay.
Quăng lại tạp chí trong tay ở ghế nghỉ chân, cô đứng lên đi về phía trước, cũng không nghĩ về nhà.
Vừa vặn lại thấy Tống Uyển đi tới.
Tất nhiên sau lần trước Tống Uyển đi tìm cô cũng không dám lại gần, những nơi có cô Tống Uyển tuyệt đối sẽ tránh xa ba mét. Giống như hiện tại, Tống Uyển vừa thấy cô liền sửng sốt, theo bản năng muốn đi vòng tránh nhưng hiện tại chỉ có hai con đường, một là quay lại, hai là đi tới.
“Thật trùng hợp, dì Tống.”
Hạ Nhược Tâm thoải mái đi về phía trước đứng trước mặt Tống Uyển, còn Tống Uyển không khỏi lui về sau một bước.
“Cô muốn làm gì?” Bà ôm chặt túi xách của mình, giống như Hạ Nhược Tâm là ác quỷ đang muốn báo thù.
“Cháu không muốn làm gì cả.” Hạ Nhược Tâm vẻ mặt vô tội. “Chỉ muốn lại đây hỏi thăm dì Tống Một chút, không đúng, cháu hẳn nên gọi là mẹ, con trai mẹ không nói sao, anh ấy cùng con đã đăng ký kết hôn?” Cô vừa nói vừa chìa ra chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.
“Ai là mẹ cô? Tôi sẽ không nhận từ ‘mẹ’ này của cô.” Tống Uyển có chút căng thẳng, khuôn mặt sầm lại có chút khó coi, là nóng nảy, cũng là tức giận.
A Luật, nó thật sự cưới người phụ nữ này. Không được, bà không đồng ý, Hạ Nhược Tâm căn bản là căn duyên của tai ương, từ khi A Luật gặp lại cô ta liền không có chuyện gì tốt, hiện tại ngay cả công việc cũng xảy ra vấn đề lớn.
Hạ Nhược Tâm một chút cũng không tức giận, bởi vì có những sự tức giận thật không đáng.
“Dì, nhà nhỏ vậy sống có được không?”
Giọng Hạ Nhược Tâm từ phía sau nói rất rõ ràng.
“Có phải do cô làm?” Tống Uyển bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt cũng nhìn trừng trừng Hạ Nhược Tâm.
“Tôi?” Hạ Nhược Tâm cong môi. “Dì, có phải dì quá coi trọng tôi? Tôi chỉ là một con kiến nhỏ, sao có thể Gi*t ૮ɦếƭ một con voi?”
Tống Uyển không nói thêm lời nào oán hận rời đi.
Hạ Nhược Tâm lúc này lại vẫn cười. “Kỳ thật dẫu là con kiến cũng có thể Gi*t ૮ɦếƭ một con voi.”
Chỉ cần muốn. Thủ đoạn ai cũng có, chuyện xấu ai cũng có thể làm.
Cô sẽ chờ Sở Luật mất đi mọi thứ, sau đó cô sẽ khiến Tống Uyển giống như mẹ Lý Mạn Ni, đã không có tài sản, không có địa vị, dẫu kiếp sau cũng chỉ có thể sống cuộc sống nghèo khổ.
Đúng vậy, cô sẽ hủy hoại Tống Uyển, chỉ là chỉ có hủy hoại Sở Luật mới có thể hủy diệt Tống Uyển.
Có con trai như vậy là niềm tự hào cũng như cao ngạo lớn nhất của Tống Uyển, bà ta hủy hoại con gái cô thì cô liền hủy hoại con trai bà ta.
Mở cửa ra, cô đi vào, cũng đá văng giày cao gót dưới chân, sau đó ngồi xuống trên mặt sô pha.
“Đã về rồi.” Sở Luật từ trong bếp ra, hôm nay không mặc âu phục mà mặc một bộ đồ đơn giản kiểu dáng hưu nhàn, kỳ thật cũng rất thích hợp.
“Anh đang hầm xương, một hồi có thể ăn.” Anh cười cười, dường như băng thiên tuyết địa quanh người đã bị hòa tan.