Lúc bóng đêm tiến đến, một buổi tối này, nhất định sẽ mang lấy một con đường lãng mạn như mộng ảo, đến ánh trăng hôm nay, đều vô cùng tốt, sáng lạ thường, ánh trăng màu bạc chiếu xuống đất, sinh ra một loại dịu dàng không cách nào nói rõ.
Sở Luật dừng xe lại, nhìn người phụ nữ từ cửa đi ra, như là ánh trăng, như nước, yên tĩnh, dịu dàng, mái tóc đen thật dài tùy ý xõa ở trên vai, trang điểm nhẹ, trên mặt còn có chút không biết làm sao.
Một nam một nữ.
Yên lặng ngóng nhìn.
Im lặng, dường như qua trăm năm, người bọn họ muốn là lẫn nhau.
Sở Luật đi xuống xe, dựa lưng vào thân xe, nhìn người phụ nữ đi về phía anh, anh không khỏi rang hai cánh tay của mình ra, người phụ nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt khi chạm vào anh, cặp mắt sáng ngời thoáng chốc tràn ra từng tầng gơn sóng, có chút sương mù tỏa ra.
Cô nhanh chóng chạy về phía anh, mà người đàn ông cũng đồng thời duỗi tay của mình.
Vòng cổ, ôm nhau, hôn
Tất cả đều đẹp như vậy.
"A Luật..." cô ngẩng mặt từ trong иgự¢ anh lên, ngượng ngùng hạnh phúc như thế, trong cặp mắt có yêu thương không chút che giấu.
Cô yêu anh, thật sự vô cùng yêu.
Khi ánh mắt của bọn họ đối diện lần nữa, cái người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, bị một đôi mắt tràn đầy yêu thương in dấu tiến vào đáy lòng của anh, cuối cùng bỏ không được.
"Cô nhóc ngoan: " Sở Luật hôn thật sâu lên môi của cô, anh thích cô gọi tên của anh, như thế không dấu tình yêu với anh, mà anh thậm chí cũng không có phát hiện, lúc này mình bị mê hồn, còn có say mê.
Đây là một buổi tối cực kỳ tươi đẹp, bọn họ đã quên mất tất cả quá khứ, chỉ còn yêu nhau, tiếp nhận tất cả những gì họ có.
Mà khi cửa xe mở ra, giống như tất cả ma chú đều được mở, Hạ Nhược Tâm ngọt ngào tựa ở trên vai Sở Luật, hai tay ôm thật chặt cánh tay của anh, anh biết không? Anh chính là tất cả của cô.
Mà ánh mắt Sở Luật bình tĩnh, so với đêm sắc hơn, còn tối rất nhiều, Anh chỉ phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm ngồi bên cạnh mình, màu trắng tinh khiết như thế, quả nhiên là rất thích hợp với cô, nếu như nhiễm máu, lần đầu tiên anh không tiếp tục nghĩ tiếp.
Hạ Nhược Tâm có chút bất an ngồi ở trước gương, mặc cho một người đàn ông to vẽ trên mặt, cô nhắm cặp mắt của mình lại, hai tay nắm chặt quần áo trên người mình.
"Tốt, đại công cáo thành." Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, đánh một cái 乃úng tay.
"Quả thật là một khối ngọc thô: " Anh ta hết sức hài lòng tác phẩm của mình.
Xoay người, anh ta giờ ngón cái với Sở Luật, anh là từ đâu tìm được một người phụ nữ như vậy, thật sự trang điểm rất đẹp.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, mở hai mắt ra, không dám tin nhìn mình trong gương, cô gái kia thật sự là cô sao? Rõ ràng gương mặt cô nhìn hai mươi mấy năm, làm sao lại biến xinh đẹp như thế, không chân thật như thế.
Một gương mặt được trang điểm, để cho màu da như hoa đào của cô vô cùng phấn nộn, tóc thật dài tỉ mỉ cuộn trên đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, còn có cái cổ thon dài, lộ xương quai xanh xinh đẹp, càng khiến người ta cảm thấy gợi cảm.
Sở Luật đến gần, ánh mắt chiếm hữu giống như in giấu.
"Luật, không nên nhỏ mọn như vậy, nếu không đưa cô ấy cho tôi, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho: " Người phụ nữ này tính dẻo thật cao, dung hợp thuần chất và yêu mị, nếu như trải qua điêu luyện, tất nhiên sẽ trở thành một báu vật lam cho đàn ông điên đảo.
Hạ Nhược Tâm khẩn trương nắm chặt đồ trên người mình, hai mắt bắt đầu mờ mịt.
"Tần Lạc, thu hồi đôi mắt của cậu, cô ấy là vợ của tôi: " Sở Luật lạnh giọng cảnh cáo một tiếng: " Cậu biết cái gì gọi là vợ bạn không thể động không? Muốn vợ của Sở Luật tôi, cầm mạng của cậu đến đổi."
"A!" Tần Lạc sửng sốt một chút, bẹp miệng: " Được rồi, tính là tôi sai, cậu coi như lời của tôi vừa rồi là đánh rắm, cái gì tôi cũng không nói." Anh ta giơ hai tay của mình lên, lại nhún vai một cái, chỉ là vợ, Tần Lạc có chút kỳ lạ nhìn đôi vợ chồng này, Sở Luật, anh thật sự coi người phụ nữ này là vợ sao?
Sao anh ta luôn cảm giác không đúng chỗ nào, theo lý mà nói, tính tình Sở Luật, không có tốt như vậy.
Chẳng qua giống như mọi chuyện đều không liên quan tới anh ta, vợ của bạn không thể động, đồng dạng, vợ của bạn, không thể gần.
Đột nhiên, khóe môi của anh ta khẽ câu lên: "Luật, cậu không có phát hiện, trên người cô ấy thiếu chút gì sao? Cậu sẽ không hẹp hòi với vợ mình như vậy chứ, đến một sợi dây chuyền cũng không mua cho cô ấy. Tôi nhớ cậu đối với bạn gái trước đều rất hào phóng. Làm sao đối với vợ mình lại keo kiệt như vậy?"
"Cái này không cần cậu quản: " Sở Luật kéo tay Hạ Nhược Tâm, lại không có chú ý tới mắt cô hơi mờ, cô biết anh đối với những người phụ nữ khác đều rất hào phóng, đối với Hạ Dĩ Hiên càng hơn, con bé muốn cái gì anh đều sẽ cho nó, mà cô, vợ của anh, lấy được lại rất ít.
Tần Lạc xoa cằm của mình, nhìn bóng dáng họ rời đi, khóe môi bắt đầu hơi giương lên, lấy ra một cái khăn lông lau tay sạch sẽ, lại tiện tay quăng đi.
"Sở Luật, tôi rất chờ mong, cậu muốn hủy đi một người phụ nữ thế nào?" Anh ta cười mười phần mê người, nhưng lại là mười phần lạnh lùng, một nửa thiên sứ, một nửa lại là ác ma.
Hạ Nhược Tâm bị Sở Luật lôi kéo, mà mắt sắc Sở Luật vô cùng âm trầm. Hạ Nhược Tâm không hiểu, cô len lén nhìn Sở Luật một chút, bộ dạng của anh là đang tức giận sao?
"Về sau, cách người đàn ông khác xa một chút, những tên khốn kiếp kia đều không có lòng tốt." Anh dừng lại, cảnh cáo Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm bị động gật đầu một cái, giống như, cô chỉ có thể tiếp xúc với anh.
Mà hiện tại bộ dạng anh, giống như đập vỡ vại dấm, có chút chua.
"Không cho phép nghĩ lung tung: " Sở Luật chật vật quay mặt, không nguyện ý thừa nhận, mình bởi vì câu nói kia của Tần Lạc maf tức giận, trên đời này, chỉ có anh có thể có được cô, coi như không phải anh, như vậy cũng không thể để người đàn ông khác. Cô thiếu anh, cả đời đều không thể có ánh sáng.
"Em không có nghĩ lung tung: " Hạ Nhược Tâm khẽ cười, chẳng qua, lại cười rất hạnh phúc, anh như vậy, cô có thể cho rằng, anh có chút quan tâm cô.
Bọn họ lại ngồi ở trong xe một lần nữa, sắc mặt Sở Luật vẫn luôn không tốt, mà Hạ Nhược Tâm chỉ ôm lấy tay mình, trong xe có loại áp lực làm cho người ta không thể hô hấp
Biển người phun trào, Hạ Nhược Tâm nhìn phương hướng trước mặt, nơi này là địa phương nào, rất nhiều người.
Cô lôi kéo tay Sở Luật đi vào, giống như tất cả ánh sáng đều rơi vào người của bọn họ. Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, người nữ thanh thuần xinh đẹp, nhất là một thân váy trắng như tuyết, mơ hồ trong đó có thể nhìn thấy tỉ lệ thân thể cực tốt.
"Chúng ta đi: " Sở Luật không vui mím chặt môi, vô cùng không thích những ánh mắt này đặt ở trên người Hạ Nhược Tâm, để anh có chút chán ghét cùng không nguyện ý, người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì trưng cho người khác nhìn
Ngồi ở hàng ghế phía dưới. Thỉnh thoảng Đỗ Tĩnh Đường nhìn đồng hồ, đã lúc này, sao anh họ của anh ta còn chưa có đến, không phải là anh không tới chứ. Hôm nay ở đây có kịch quan trọng, anh ta muốn xem.
Bên cạnh đột nhiên có một cô gái ngồi xuống, anh ta vừa định mở miệng, nói ở đây có người, chẳng qua nhìn mặt người ta, trong lúc nhất thời tâm hoa nở rộ, thật xinh đẹp, giống như tình nhân trong mộng của anh ta. Anh ta duỗi tay của mình ra, muốn nắm tay của mỹ nhân.
"Cô..."
Chữ "chào" còn chưa có nói ra, tay của anh ta đã bị đánh: " Đỗ Tĩnh Đường, cậu muốn làm gì chị dâu?"
Sở Luật tách rời bọn họ ra, ánh mắt lạnh như băng trừng về phía Đỗ Tĩnh Đường.
Mà trong nháy mắt Đỗ Tĩnh Đường choáng váng, không thể nào, người phụ nữ kia là Hạ Nhược Tâm, là người vợ anh họ lấy về có mục đich, là chị dâu anh ta.
Anh ta lại dụi mắt, quả nhiên, lông mày mắt này, lại nhìn một lần nữa, anh ta thật sự xác định, chỉ là tim của anh ta lại đau.
Mối tình đầu của anh ta không còn. Chỉ là có trời mới biết, anh ta đã bao lần mối tình đầu rồi.
"Anh họ, sao anh mang cô ấy đến? Xem như tới, có thể lên tiếng trước hay không: " Đỗ Tĩnh Đường kéo áo Sở Luật một chút, đột nhiên có chút không rõ anh họ này muốn làm gì?
Anh không phải muốn trả thù cô sao? Sao lại để cho cô tới nơi này, thậm chí còn để cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, mà xem bộ dạng cô, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sung mãn, nào có cảm giác tra tấn.
Da trắng kia, đôi mắt lóe sáng, căn bản chính là một cô gái đắm chìm trong trong tình yêu hạnh phúc.
"Cái này không cần cậu quản: " Sở Luật lạnh lùng trả lời một câu, tay kia lại kéo tay Hạ Nhược Tâm, em thích gì nói cho tôi biết? Tay của anh đặt ở trên tóc cô, ngữ khí chuyển biến như là thời tiết thay đổi, một hồi bầu trời trong trẻo, một hồi sấm chớp đan xen vang dội.
Mà rõ ràng khóe mắt Đỗ Tĩnh Đường giật một cái, anh ta bẹp miệng một chút, cảm giác như uống nước tương.
Không biết là uống của người đàn ông, hay uống của người nữ.
Tình nhân trong mộng của anh ta, anh ta ôm lấy lòng mình, tim của anh ta nát.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong mắt từ đầu đến bây giờ, kỳ thật vẫn luôn ở người đàn ông bên cạnh, mà kỳ thật cái gì cô cũng không cần nghĩ, chỉ muốn một chút xíu yêu của anh là được.
Chỉ là, anh sẽ cho cô sao?
Cô không biết.
Lúc này buổi đấu giá bắt đầu, món thứ nhất là một cái bát, nghe nói sử dụng trong hoàng cung đời Thanh, toàn thân trong suốt, mà cái bát bị một người đàn ông tuổi trung niên mua đi.
Hạ Nhược Tâm thật sự không biết, tự nhiên ra giá tiền lớn mua cái bát làm gì, lại không có thể ăn cơm.
Món thứ 2 là một chai rượu vang đỏ từ thế kỷ mười bảy, giá cả lên xuống, nó lại có chủ nhân mới, có lẽ không bị uống hết, mà được cất giấu đi.
Đỗ Tĩnh Đường phủi chút miệng, có chút không hài lòng: "Tôi nói này, tênkia..." Dĩ nhiên chính là người mua bình rượu này, cũng vừa lúc là bạn thân lớn lên với anh ta.
"Nhà cậu nhiều rượu, không uống, mua làm gì, nhìn có thể nhìn ra hương vị sao?"
"Ai cần cậu lo: " Miệng người đàn ông kia bỗng nhúc nhích, giọng lành lạnh.
Tôi thèm quản." Đỗ Tĩnh Đường giống như buồn bực mà thẹn: " Ông đây không phải phụ nữ, quản cậu làm gì?"
"Hừ!" Anh ta dùng sức hừ một tiếng, mặt đều kéo thành con lừa rồi.
Hạ Nhược Tâm kỳ lạ nhìn Đỗ Tĩnh Đường, mà Sở Luật lại chặn tầm mắt của cô. Đồng thời cúi đầu cảnh cáo cô.
Chuyện của người ta, em không cần quản.
Hạ Nhược Tâm cười, cô không có muốn quản, cũng không phải là quá quen, chẳng qua, bộ dạng này của anh, thật sự vô cùng giống người chồng ăn dấm, chỉ là, có khả năng sao?
"Em qua nhà vệ sinh: " Cô xin lỗi cười một tiếng, buông tay của anh ra, đi ra ngoài, chỉ là lúc quay đầu, lại nhìn người đàn ông kia một chút, xem như ở trong rất nhiều người, anh vẫn tồn tại như thế.
Đây chính là chồng của cô, anh để cho cô thật sự kiêu ngạo, người đàn ông như vậy, có được cũng là hạnh phúc, không có được, cũng không phải bất hạnh, chỉ là không xứng và vô duyên thôi. Trên đài còn đang tiến hành, mà cô quay người, váy áo màu trắng nhẹ nhàng xoay tròn dưới chân cô, trong nháy mắt, mùi thơm mê mẩn, như trăm hoa đua nở hấp dẫn quá nhiều người
Dạng đẹp này, không phải tất cả mọi người có thể có, trong toilet, tay của cô đặt ở trên bụng của mình, không biết có phải là bởi vì lần trước bị thương, luôn luôn thấy đau, mà cô không muốn cho anh biết, chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Cô tựa ở trên bồn rửa, chờ đợi loại đau đớn kia qua, loại đau này là người đàn ông kia cho, nhưng cô vẫn không muốn hận anh, đổi thành một người khác, có lẽ cũng sẽ như này.
Cô không phải thánh mẫu, chỉ là, bời vì, quá yêu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, chỉ có một cái bóng rơi vào mặt cô.
Cô ngẩng đầu, hơi sững sờ, khóe môi lại có mỉm cười như có như không, cười rất là châm chọc, bọn họ giống như đã lâu không có gặp, mẹ của cô.
Thẩm Ý Quân đánh giá Hạ Nhược Tâm từ đầu đến chân, thật sự rất xinh đẹp, cực kỳ giống bà lúc còn trẻ, chỉ là cô càng xinh đẹp, càng sinh hoạt tốt, lòng của bà càng khó chịu, cũng càng không thể chịu đựng được.
"Bây giờ cô rất đắc ý?" Bà cười lạnh: "Không nên quên, tất cả bây giờ của cô đều đoạt từ tay Dĩ Hiên, Sở Luật yêu là Dĩ Hiên, cô cho rằng, cậu ta thật sự yêu cô sao?" Bà càng nói, càng độc, càng hung ác, hai gương mặt tương tự, không phải mẹ con, mà là kẻ thù.
Hạ Nhược Tâm không quan trọng, để tay của mình dưới nước, nước lạnh cọ rửa toàn bộ lòng bàn tay cô, cô cảm giác lòng của mình bị xé mở lần nữa, có chút ê ẩm đau.
"Mẹ, không nên hận con như vậy?" Cô chưa quay người, chỉ có tiếng thăm thẳm tràn ra.
"Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là mẹ!" Thẩm Ý Quân lập tức như là nội tâm bị Ϧóþ đau đớn, vung tay mà đi.
Bộp một tiếng, Hạ Nhược Tâm bị bà hung ác đẩy, thân thể đập vào cạnh bồn. Nhất thời trợn nhìn, vốn bụng dưới không thoải mái, lúc này càng thêm đau...
Mà đẩy xong, Thẩm Ý Quân giống như có chút sững sờ nhìn tay của mình, trầm mặc một lần nữa.
"Tôi cũng không muốn có người mẹ như bà: " Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, tay che bụng, sau đó, quay người, giương mắt, nhìn quý phụ trước mắt: "Thế nhưng..." Cô cười trào phúng: " Mẹ vẫn là mẹ của con, con không có quên, lúc nhỏ mẹ luôn ôm con, nói Tâm Tâm là bảo bối của mẹ, mẹ yêu Tâm Tâm nhất, mẹ luôn luôn không nỡ ăn, không nỡ mặc, sẽ đem đồ tốt nhất cho con."
"Mẹ: " Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay của mình, trang điểm trên mặt không giấu được gương mặt tái nhợt của cô, để cho cô đau, không là người khác, mà chính là người từng hiểu rõ nhất yêu cô nhất, cũng là người mẹ cho cô sinh mệnh.
"Mẹ, con thật sự là con của mẹ sao? Nói cho con biết, con thật sự là con gái của mẹ sao? Mẹ luôn nói con ςướק đi tất cả của Dĩ Hiên, như vậy mẹ đã nghĩ tới, thật ra là Hạ Dĩ Hiên ςướק đi tất cả của con, tuổi thơ của con, thiếu niên của con, còn có hiện tại."
Cô cười bi ai, mẹ, mẹ là mẹ con, mẹ chỉ nguyện ý nhìn con thống khổ, không nguyện ý nhìn con hạnh phúc sao?
"Mẹ, mẹ biết con gả cho Sở Luật, mỗi một con sống sao không? Mẹ, mẹ biết, con có bao nhiêu đau nhức không?"
"Không, mẹ không biết, cho tới bây giờ mẹ cũng không biết, cũng không muốn biết, mẹ, con người đều là máu thịt, không ai không biết đau, mẹ vẫn luôn cho là con làm bằng sắt, cho nên, con không có cảm giác, đúng không?" Hạ Nhược Tâm lắc đầu, lông mi thật dài hiện lên yếu ớt cô chưa từng có ở trước mặt người ngoài.
Thẩm Ý Quân bị một câu lại một câu của cô chất vấn, chân tay luống cuống, thậm chí còn có chút chật vật, như có thứ Ϧóþ đau thân thể của bà, đó là xưa nay bà không nguyện ý nhìn thẳng vào.
"Hạ Nhược Tâm, cô không xứng đáng có hạnh phúc, không nên quên, cô thiếu Dĩ Hiên một cái mạng." Thẩm Ý Quân cầm túi của mình, đi rất nhanh, phịch một tiếng, cửa phòng rửa tay cũng bị bà dùng sức đóng.
Hạ Nhược Tâm chỉ đặt tay ở trên bụng mình, dùng sức ấn. Cô thiếu Hạ Dĩ Hiên một cái mạng, có phải cô nhất định phải ૮ɦếƭ mới trả hết nợ.
Cô nhìn mình trong gương, gương mặt được tỉ mỉ trang điểm đã phai mờ, cô cúi đầu, những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô lạnh buốt,,.
Cô cúi đầu xuống, một giọt hai không ngừng nhỏ xuống, cô rửa đi quá nhiều hóa trang trên mặt, ngẩng đầu, đó là một gương mặt tái nhợt.
Cô biết, cô không thể nào lên làm công chúa.
Lau sạch nước mắt trên mặt, trang điểm hoàn mỹ đến đâu, cũng không cách nào che giấu trái tim thủng trăm ngàn lỗ tâm...
Sở Luật đặt hai tay ở trên đùi mình, vật phẩm đấu giá đã qua năm sáu cái, còn có mấy cái, giơ cổ tay lên, kim đồng hồ lại quay vài vòng, cô đã đi nửa giờ, người phụ nữ kia, không phải là xảy ra chuyện chứ? Anh có nên đi tìm không?
Anh họ, có phải anh đang lo lắng hay không, Đỗ Tĩnh Đường kết thúc mắt to trừng mắt nhỏ với người nào đó, đối với dáng vẻ Sở Luật có chút đứng ngồi không yên, quá mức đàng hoàng hỏi.
Vẻ mặt Sở Luật vẫn lạnh, nhưng thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đã bán rẻ anh, anh đang lo lắng, lo lắng cho người phụ nữ nào đó.
Sở Luật khẽ nhìn thoáng qua Đỗ Tĩnh Đường, ánh mắt thật sự là bạc tình bạc nghĩa, mà Đỗ Tĩnh nghiêm rụt cổ của mình lại, anh ta lại không có đắc tội anh, nện gạch băng vào anh t làm gì?
A, tới, cô ấy tới, anh, anh xem, anh ta chỉ sau lưng Sở Luật, cuối cùng đã đến, nếu không người đàn ông này có thể hành người.
Thật xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu, Hạ Nhược Tâm ngồi ở chỗ ngồi của mình, trên mặt vừa mới sửa son phấn một chút, vẻ mặt không thấy máu sắc, lúc này có một chút màu sắc rồi.
Em khóc, Sở Luật híp mắt, ngón tay cũng nhẹ giơ nâng cằm của cô, cặp mắt đỏ như là con thỏ, đã cho anh biết, cô khóc, đúng là khóc rồi.
Không, vừa rồi bị hạt cát thổi vào trong mắt, cho nên, có chút khó chịu, Hạ Nhược Tâm lắc đầu, khẽ cười một tiếng, lại dùng ngón tay dụi mắt của mình, Xem ra, thật sự giống như là có hạt cát tiến mắt.