Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 184

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

“Bà là trưởng bối sao?” Hạ Nhược Tâm hỏi lại, thái độ không nóng không lạnh làm Tống Uyển không thấy thoải mái ở trong lòng.
“Có ta ở đây cô đừng mong lại bước vào cửa Sở gia chúng ta.” Bà trực tiếp ném quả táo trong tay xuống đất.
“Xin lỗi.” Hạ Nhược Tâm không thấy mình bị tổn thương chút nào. “Tôi không nghĩ tới việc làm người của Sở gia, cho nên bà cũng không phải trưởng bối của tôi. Tôi chỉ muốn hỏi, những lời của bà là có ý gì? Con gái tôi ở đâu?”
Tống Uyển đứng lên, sau đó đi tới lan can thuyền. “Cô muốn biết thì lại đây với tôi.”
Hạ Nhược Tâm hơi ngập ngừng, sau đó cũng đi theo tới.
“Nói đi.” Cô đứng cách Tống Uyển không xa, hiện tại cô không thừa thời gian lãng phí chỗ này, cô chỉ muốn biết con gái cô làm sao vậy.
“Nước biển này không biết sẽ chảy tới chạy đi tận đâu?” Tống Uyển nhìn biển trước mắt không ngừng cuộn, nói ra cũng có chút lộn xộn không trật tự.
Mà Hạ Nhược Tâm không tới đây để nghe bà ngâm thơ, biểu đạt cảm xúc.
“Hạ Nhược Tâm.” Tống Uyển đột nhiên nói.
Hạ Nhược Tâm đang nghe nhưng bắt đầu không kiên nhẫn, một ít gió biển thổi tới mặt cô mang theo chút mùi tanh mặn đặc trưng, không biết thổi tận đâu nhưng tóm lại nơi đó đều sẽ là nguy hiểm.
“Kỳ thật đã có lúc dì coi con như con gái.” Tống Uyển nhẹ nhàng nói.
Hạ Nhược Tâm cũng biết, chỉ là bọn họ cuối cùng đều không thể là mẹ con. Có lẽ người này chỉ có một chút duyên với cô, cũng có khả năng cô có mệnh thiên sát cô tinh, không có được thân duyên.
“Tôi muốn biết, con gái tôi ở đâu? Tiểu Vũ Điểm đâu?” Hạ Nhược Tâm đã mệt mỏi, không muốn đấu đá gì với Tống Uyển, cô chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với con gái, chỉ như vậy còn không được sao?
“Con gái cháu?” Tống Uyển nhớ tới gương mặt xinh đẹp của bé, cuối cùng vẫn nhịn xuống. “Cháu lại đây, dì sẽ nói cho cháu.” Bà cười, nhưng nhìn vào mắt bà Hạ Nhược Tâm thấy rõ không khác gì rắn độc.
Cô từng bước từng bước đi đến đứng trước mặt Tống Uyển.
Tống Uyển đặt tay trên vai Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm theo bản năng né ra. Tay Tống Uyển lại nâng lên đặt trên tóc cô.
“Nhược Tâm, dì xin lỗi cháu.”
Hạ Nhược Tâm xoay mặt đi.
“Tiểu Vũ Điểm, mất rồi…”
Hạ Nhược Tâm giật mình, còn chưa hiểu điều gì: “Bà nói gì?”
Cái gì mất, mất cái gì?
“Dì nói, Tiểu Vũ Điểm mất rồi, con gái cháu mất rồi.” Tống Uyển hít một hơi, từng câu từng chữ nói vô cùng nghiêm túc.
“Bà Tống, bà vui đùa chuyện này không buồn cười đâu.” Hạ Nhược Tâm cười châm chọc, nhưng không biết vì điều gì tay cô lại run run.
“Dì không nói đùa.” Thần sắc Tống Uyển không có một tia cười đùa. “Ngày hôm qua dì lừa A Luật, nó không đi đón Tiểu Vũ Điểm, là dì đi đón. Kết quả, làm mất.”
Hạ Nhược Tâm vò đầu tóc của mình, dùng sức nắm chặt, lại buông ra, rồi lại nắm chặt.
“Bà Tống, tôi thật sự không muốn nghe bà đùa cợt về chuyện này. Sở Luật mang Tiểu Vũ Điểm đi nước ngoài, đúng không?”
“Phải không?” Tống Uyển biết chuyện này có thể là kế của con trai, chỉ bởi vì bọn họ không tìm thấy bà, mà bà cũng hy vọng chuyện sẽ là như vậy. Nhưng thực tế đâu phải.
“Không tin thì cháu có thể gọi điện thoại hỏi một chút, xem Tiểu Vũ Điểm có ở cùng nó không.”
Hạ Nhược Tâm lấy điện thoại ra, ngón tay cô run rẩy, gió biển cũng thổi vào mắt cô, dường như làm đôi mắt có chút ướƭ áƭ.
“Sở Luật, là em.”
Giọng cô đang run rẩy, người cô cũng vậy.
“Nhược Tâm…” Giọng Sở Luật giống như bình tĩnh nhưng Hạ Nhược Tâm nghe ra được rõ ràng anh đang có chút cẩn thận. Anh cẩn thận cái gì, lo lắng cái gì, hay sợ hãi cái gì?
“Sở Luật, Tiểu Vũ Điểm đâu?” Giọng Hạ Nhược Tâm run rẩy, cô hỏi anh.
“Tiểu Vũ Điểm đang ngủ.” Sở Luật ngừng một chút rồi tiếp tục nói. “Con chơi mệt, đã ngủ rồi, để con ngủ ngon đi.”
“Phải không?” Hạ Nhược Tâm không tin. “Sở Luật, anh nói cho em biết, có phải con không ở cùng với anh? Có phải hay không?” Cô nói to, đã gần như cuồng loạn.
Sở Luật lo lắng, nghĩ Hạ Nhược Tâm có thể biết những chuyện này, vì vậy vội vàng lên tiếng giải thích: “Nhược Tâm, em đừng vội, anh không cố ý gạt em. Mẹ anh mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, anh sợ em lo lắng, cho nên…”
“Con thật sự không ở cùng anh? Nói như vậy anh lừa tôi?” Hạ Nhược Tâm không tin, lại hỏi một lần nữa.
“Đúng vậy.” Sở Luật bên kia hít sâu một hơi, duỗi tay nới rộng cổ áo của mình, anh cảm giác cổ mình như đang bị Ϧóþ nghẹt, khó có thể thở.
Hạ Nhược Tâm còn muốn nói gì đó, đột nhiên tay cô tê rần, điện thoại cũng bị Tống Uyển cầm ở trong tay, sau đó có tiếng điện thoại bay trong không trung tạo ra một đường parabol rất đẹp, ‘bùm’ một tiếng, rơi xuống biển.
Sở Luật bên kia chỉ nghe được tiếng gió, anh còn tưởng Hạ Nhược Tâm khó thở đã ngắt điện thoại. Anh ngồi trên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán mình, thật sự cảm thấy đầu mình đang căng ra.
Gió biển vẫn thổi, những luồng gió thổi đến khiến tóc Tống Uyển tung bay giống như giương nanh múa vuốt vô cùng quỷ mị.
“Con gái tôi ở đâu?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên chụp bả vai Tống Uyển. “Bà nói đi, con gái tôi ở nơi nào?”
“Dì không biết, mất rồi.” Tống Uyển lắc đầu, tay chân luống cuống thỉnh thoảng muốn kéo tay Hạ Nhược Tâm ra, nhưng Hạ Nhược Tâm đang bấu thật chặt.
“Con gái tôi ở đâu?” Hạ Nhược Tâm đã phát điên, lúc này cô không nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cô chỉ muốn Tống Uyển nói cho cô biết con gái cô đã đi nơi nào, đi nơi nào?
Đột nhiên không biết từ đâu một đôi tay vươn tới dùng sức kéo mạnh cô, thân thể của cô theo bản năng lui về phía sau một bước, đến khi cô kịp phản ứng thì chỉ nhìn thấy mặt Tống Uyển ngày càng xa, càng xa… Phía sau cô có ai đó, cô còn chưa thấy rõ, chỉ biết đó là một người có mái tóc dài… Phụ nữ, còn có mái tóc nhuộm màu rượu đỏ, cùng với mùi nước hoa này khiến dạ dày cô bắt đầu cuộn sóng gầm lên.
Mắt cô trừng lớn, có ૮ɦếƭ cũng muốn ghi nhớ khuôn mặt của Tống Uyển lúc này.
Sau đó ‘bùm’ một tiếng, nước biển bắt lên từng mảng bọt, từng cơn sóng bắt đầu đè ép thân thể cô. Cô hé miệng muốn tìm không khí theo bản năng nhưng trong nháy mắt đều chỉ có nước biển ộc vào. Nước biển đi từ mũi, từ miệng cô, không ngừng rót vào bụng vào phổi cô. Cô muốn thở, tay cô quờ quạng như đang tìm thứ gì để bám…
“Mẹ…”
Đột nhiên hình như cô thấy Tiểu Vũ Điểm đang vẫy tay với cô, bé vẫn mặc một chiếc váy nhỏ, trong lòng ôm một 乃úp bê thật xinh đẹp.
“Mẹ tới với Tiểu Vũ Điểm đây.” Cô vươn tay về phía con, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo cũng cười tươi, đôi mắt hòa dần vào trong nước biển.
Hạ Nhược Tâm vươn tay, nhanh, nhanh, cô phải nắm được con, phải nhanh nắm lấy.
Con ngoan, mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi, vẫn luôn ở chỗ này…
Trên du thuyền, Tống Uyển đột nhiên ôm lấy bụng mình, ghé vào lan can nôn ọe, bà nôn khan không ra cái gì nhưng vẫn ọe, cuối cùng cũng chỉ nhổ ra nước.
Bà chầm chậm ngồi xuống, hít vào một hơi mạnh gió biển lại khiến bà muốn nôn ra.
“Dì, dì không sao chứ?” Hạ Dĩ Hiên ngồi xổm thân mình, lo lắng hỏi bà, nhưng vẻ mặt cô phác họa ra tới không chỉ hai chữ ‘yên tâm’.
Rốt cuộc cô đã làm được điều mình mong muốn.
Tống Uyển lắc đầu, nói một tiếng không việc gì, nhưng bà vừa mở miệng lại muốn nôn khan.
Bà lại ghé vào lan can nôn ọe, nước mắt cũng chảy ra.
Làm người cả đời thật sự không nên phạm sai lầm, bởi vì có sai lầm một khi đã phạm vào sẽ kéo theo càng phải làm nhiều chuyện sai lầm khác. Mà cả đời Tống Uyển tới con chó con mèo còn không Gi*t lần nào, vậy mà hiện giờ bà lại Gi*t người.
Bà đã Gi*t người.
“Dĩ Hiên, dì đã Gi*t người.”
“Không phải.” Hạ Dĩ Hiên ngồi xuống trước mặt Tống Uyển, nhẹ nhàng phủi ít bụi trên vai bà. “Dì không Gi*t người, Hạ Nhược Tâm đương nhiên cũng không phải đã ૮ɦếƭ, chị ấy chỉ hận mọi người đã lừa gạt cho nên đã mang theo con gái rời đi, đương nhiên không ai biết chị ấy đi đâu, đương nhiên dì cũng không biết. Đúng không?”
“Đúng vậy, lúc này chính là như vậy.” Tống Uyển ôm lấy иgự¢ mình. Bà xoay người, phía sau vẫn là một mảng biển rộng vô biên, mà trong biển ngươi vĩnh viễn không biết sẽ có những nguy hiểm nào tồn tại.
Chỉ là không biết nếu người đã ૮ɦếƭ ở biển thì hồn có thể quay về nhà không.
***
Tại một quốc gia khác, Sở Luật bỗng nhiên mở hai mắt, anh ngồi dậy, đặt tay lên trán của mình. Lúc này trên trán anh đã tràn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả quần áo ngủ trên người đã ướt hơn phân nữa.
Anh nhắm mắt, nặng nề thở ra, cũng không biết vì sao lại gặp ác mộng như vậy. Kỳ thật anh đã quên mất mình đã mơ thấy gì, chỉ biết giấc mơ này thật đáng sợ, cũng khiến anh sợ hãi. Anh làm chuyện tốt không ít nhưng chuyện xấu cũng không thiếu, vậy mà trước nay đều không bị ác mộng dọa tỉnh bởi vì trước nay anh đều không thẹn với lương tâm, cho dù là chuyện xấu.
Vậy mà lần này, rốt cuộc là vì cái gì?
Đột nhiên điện thoại anh vang lên, anh lấy qua liền thấy, là Sở Giang.
Anh đứng lên, đưa điện thoại lên tai, người cũng đi vào toilet. Anh mở vòi nước, bóng anh trong kính vẫn một thân mồ hôi lạnh.
“Alo, ba, con đây. Dạ, mẹ đã về. Mẹ nói gì ạ…”
‘Bộp’ một tiếng, cục xà phòng trong tay anh cứ vậy rơi xuống đất, cũng vì quá trơn nên cứ lăn xa trên mặt đất.
“Vâng, con biết rồi. Con lập tức về.”
Anh vừa đi ra ngoài vừa gọi tới số của thư ký.
“Tiểu Trần, đặt cho tôi vé sớm nhất về nước, nhanh lên.”
Lúc này thư ký của anh chính là đang vẻ mặt ngây thơ cùng chồng mình mắt to trừng mắt nhỏ, hai người vừa chuẩn bị vận động làm nóng người, kết quả mới ᴆụng chạm thì ông chủ đã gọi tới.
Còn may, bọn họ không phát ra âm thanh gì, bằng không có phải đã xấu hổ muốn ૮ɦếƭ,
Thư ký Tiểu Trần vội vàng bọc chăn lăn qua một bên, tìm một dãy số giúp đặt vé cho ông chủ.
***
Trong nhà Sở gia, Tống Uyển đang không ngừng khóc lóc.
“Ông nói xem, ý tứ của cô ta là gì, tôi nói vậy còn chưa khép nép sao?” Tống Uyển kéo tay áo Sở Giang lau lên mặt mình, một hồi nước mắt nước mũi toàn bộ đều bôi lên quần áo Sở Giang.
Sở Giang cũng chỉ có thể nhịn xuống.
“Ông nói xem, cô ta có ý tứ gì mà lại mang cháu gái tôi đi mất?”
Sở Giang còn có thể nói cái gì, ông chỉ có thể vỗ vai Tống Uyển, sau đó nhẹ nhàng than một tiếng. “Chờ A Luật trở về rồi nói sau, vốn dĩ chúng ta không có quyền nuôi đứa bé kia, muốn đi hay ở cũng đều do cô ấy quyết.”
“Nhưng đó là cháu gái tôi, tôi đã nhận sai.” Nói tới đây Tống Uyển ôm lấy mặt mình khóc rống lên, đúng vậy, bà không phải giả khóc mà bà thật sự khóc.
Bà đang sợ hãi, rất sợ hãi.
Bà vậy mà đã Gi*t người.
Nhưng trong mắt Sở Giang đó chính là khổ sở, chính là yêu tới đau, cũng là vì thương cháu gái bị người mang đi mất. Nhớ tới cháu gái nhỏ của mình về sau không biết còn có thể gặp lại, đôi mắt ông cũng đã đỏ. Ông không chút hoài nghi dù chỉ một từ Tống Uyển nói, lấy tính tình của Hạ Nhược Tâm thì cô có thể làm chuyện như vậy, vốn dĩ cô luôn thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, xem thái độ của cô với Hạ gia là biết.
Nhưng có nằm mơ ông cũng không nghĩ tới, bởi vì Tống Uyển mang cháu gái đi mấy ngày cho nên cô đã đưa Tiểu Vũ Điểm đi xa, hơn nữa cũng không có lưu lại chút thông tin nào.
Lúc Sở Luật về đã là ngày hôm sau, cả người anh là phong trần mệt mỏi, đôi mắt mang theo tơ máu đã mấy ngày không ngủ được. Anh run rẩy lấy chìa khóa trong túi, sau đó mở cửa ra.
‘Cạch’ một tiếng, bên trong vậy mà đã có một ít bụi.
Dường như mọi thứ đều không thay đổi gì, đều giống như lúc anh rời đi. Nhưng điều thay đổi lại là thiếu người quan trọng nhất, cô đi rồi, cô mang theo con gái anh đi rồi, thậm chí còn không cho anh một lời, cũng không cho anh cơ hội được giải thích.
Tuyệt quyết như vậy, tuyệt đoạn như vậy, rốt cuộc Sở Luật anh đã làm sai chuyện gì, đã làm sai chuyện gì? Ai tới nói cho anh, ai tới nói cho anh.
Trên bàn có để một thứ, anh đi tới lấy xem, hóa ra là một tờ giấy nhỏ, là 乃út tích của cô, thật đúng là cô.
“Sở Luật, tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn gặp lại người của Sở gia. Sở gia các người làm hại tôi chưa đủ sao, sao lại còn làm hại Tiểu Vũ Điểm của tôi. Tôi hận anh, hận Sở gia các người. Đừng tìm tôi, bởi vì anh thật sự khiến tôi thấy ghê tởm, có lẽ anh không biết mỗi lần nhìn thấy gương mặt của anh tôi đều muốn nôn.”
“A…” Sở Luật cười nhưng trong đôi mắt đầy tơ máu kia mơ hồ có một ít nước mắt, anh buông lỏng tay, tờ giấy kia cứ vậy bay xuống ở trên mặt đất.
Anh đi về phía trước, mở cửa ra, giống như ௱ôЛƓ du. ‘Cạch’ một tiếng, mở ra ngăn tủ, quần áo của các cô đã không thấy, cái gì cũng đều đã không còn.
“Hạ Nhược Tâm, em thật tàn nhẫn.”
Anh lại đóng ngắn tủ, đóng cửa, khóa cửa, rồi sau đó ngón tay anh buông lỏng, chìa khóa rơi leng keng trên mặt đất bị chân anh dẫm lên.
Nơi xa, ánh sáng mặt trời buổi sớm hòa vào bóng đêm đang dần tan.
***
Tống Uyển khóc thật lâu, cũng oán trách thật lâu, Sở Giang đối với chuyện này không có cách nào chỉ có thể để bà khóc, khổ sở rồi sẽ qua đi, trên đời này thật sự không có chuyện gì là không vượt qua được. Có lẽ Sở gia bọn họ vốn dĩ không có duyên, nhưng mặc kệ thế nào ông cũng biết ông còn có một đứa cháu gái, chỉ không cùng sống một nơi với họ, cũng mặc kệ như thế nào thì trong thân thể đứa bé kia cũng có dòng máu của Sở gia.
Sau quãng thời gian sa sút tinh thần, Tống Uyển liền đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Sở Tương. Như vậy cũng tốt, bà đỡ suy nghĩ miên man cả ngày, cũng bởi vậy ông đối xử với Sở Tương tốt hơn một ít nhưng vẫn cứ không thể thân cận được như đối với Tiểu Vũ Điểm.
Ông hiểu rõ, đó là huyết thống.
Còn Sở Luật, anh giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, đem mình nhốt vào trong phòng, một ngày một đêm không ăn không uống. Đến lúc anh ra ngoài trên mặt đã không thấy bất cứ chút gì là thương tâm cùng khổ sở.
Ánh mắt anh lạnh băng, thủ đoạn của anh cũng tàn nhẫn.
Không tới một tháng sau, nhân viên tập đoàn Sở Thị đã kêu khổ thấu trời. Tổng giám đốc không giống người, nhân viên còn đáng thương hơn cả trâu ngựa, nhân viên cả nam lẫn nữ, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng muốn kêu bãi công không làm. Hôm nào cũng áp lực như trời sập, ai mà chịu được.
Anh đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc, bên trong mịt mù khói và mùi khét lẹt của thuốc lá, bàn làm việc không có người, Sở Luật lúc này đang đứng chiếm nửa cái cửa sổ nhìn ra ngoài, anh đút tay vào túi quần, đôi mắt càng tối tăm hơn trước.
“Tĩnh Đường, em nói xem vì sao cô ấy phải rời đi?”
Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”
“Có lẽ chị ấy thấy sống như vậy quá áp lực, một bên là anh một bên là cô, chị ấy sợ cô làm tổn thương Tiểu Vũ Điểm cho nên rời đi. Cũng có khả năng chị ấy cảm giác mình nên rời đi.”
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của anh, sự tình cuối cùng là như nào có lẽ chỉ có đương sự mới biết.
“Tĩnh Đường, em nói xem, cô ấy có yêu anh không?”
Sở Luật cầm lấy điện thoại, trong điện thoại là ảnh chụp hai mẹ con. Anh thật sự cảm giác cô có yêu, nhưng vì điều gì cô lại có thể đi một cách tuyệt tình như vậy.
Mà vấn đề này Đỗ Tĩnh Đường đương nhiên cũng không cách nào trả lời.
Yêu hay không yêu, hiện tại còn quan trọng sao? Cô đều đã rời đi, cũng vứt bỏ Sở Luật.
Sở Luật đưa ảnh chụp lên trước mặt mình, chẳng lẽ sau này mỗi ngày Sở Luật cũng chỉ có bức ảnh lạnh lẽo này làm bạn sao?
Bên ngoài ánh sáng ngày càng sáng, nhưng lại chỉ khiến mắt anh khôi khỏi nheo lại, giống như khiến khóe mắt đau, loại đau đớn này có chút khó nhịn.
‘Xoạt’ một tiếng, anh kéo bức rèm lại, lúc này toàn bộ căn phòng đều tối sầm.
Kỳ thật đây mới là cuộc sống của Sở Luật, đây mới thuộc về Sở Luật hắc ám.
Có vài người vốn dĩ không nên sống dưới ánh mặt trời, giống như anh vậy, là ác nhân trong mắt người khác.
Có lẽ, anh cũng nên bình yên vượt qua một đời xuân thu.
***
Cũng lúc đó ở nơi ánh mặt trời đang chói chang chiếu qua khung cửa ra tới từng đợt bảy màu nhè nhẹ, sau đó một ngón tay đẹp đẽ duỗi tới, ‘xoạt’ một tiếng, cũng đồng thời kéo bức rèm ra.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào một góc phòng, cũng bao gồm chiếu lên người một phụ nữ quen thuộc. Sắc mặt cô nhợt nhạt dường như không còn chút sức sống, chỉ có lông mi thật dài bao trùm ở mí mắt phía dưới, còn có đôi môi trắng bệch,lúc này đang khẽ mấp máy.
Cô giống như một con 乃úp bê làm bằng thủy tinh, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ ở dưới làn da.
“Anh tới lúc nào?” Lúc này cô cũng không mở mắt, chỉ cảm giác ánh sáng trước mặt có chút quá sáng, cho nên đưa tay đặt trên hai mắt của mình chắn lại ánh sáng.
“Vừa tới.” Giọng một người đàn ông, thanh thanh nhuận nhuận, cũng giống như đã từng quen biết.
“Em vẫn muốn ngủ tiếp sao?” Anh chuyển người, toàn thân mặc bộ đồ bác sĩ trắng, khuôn mặt anh tuấn. Có lẽ trời sinh anh là thích hợp làm bác sĩ, nụ cười của anh có thể dễ dàng trấn an nhân tâm, ngay cả trẻ con đang khóc vừa nhìn thấy anh cũng có thể cười thành tiếng huống chi là các bệnh nhân nữ trẻ tuổi.
“Ừ.” Cô gái lại hơi cựa quậy thân, dường như tinh thần không tốt, cánh tay cô đặt bên ngoài chăn, hồng rực dưới ánh mắt trời giống như thủy tinh trong suốt.
Cô đây là muốn biết mất, muốn hóa thành bọt biển. Anh cũng giống như sợ bèn kéo bức rèm lại, cũng là chắn lại ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
“Nhược Tâm…” Anh thở dài. “Em còn muốn như vậy bao lâu?”
Cô gái trên giường không nói một lời, cánh tay gầy gò vẫn cứ lạc ở một mép giường, ngón tay cô thi thoảng cử động, lông mi thi thoảng cũng nhíu lại.
“Nhược Tâm…” Lại một tiếng. “Đã hơn một tháng.”
“Em biết.” Cuối cùng cô gái trên giường cũng ngồi dậy. Cô rất gầy, dường như chỉ còn da bọc xương, nhưng cô cũng rất trắng, trắng mất cả màu hồng của sự sống, mắt cô rất to, khuôn mặt lại rất nhỏ, cằm cũng thực nhọn. Một khuôn mặt như vậy tuy rằng cũng là đẹp, nhưng cũng là ứng với câu ‘Tân trang nghi mặt hạ chu lâu, thâm khóa cảnh xuân một viện sầu’.
Cô vén tóc qua tai một chút, cũng lộ ra một nửa khuôn mặt tinh xảo, lại gầy tới cực điểm nhưng có thể nói cũng đẹp tới cực điểm khiến người khác muốn bảo vệ.
Sau đó cô vạch chăn ra, chân trần dẫm lên mặt đất. Bác sĩ trẻ tuổi lại than một tiếc, đi tới đặt tay lên mái tóc ngắn của cô:
“Anh thật có chút hối hận lúc trước sao lại để em đi, anh cho rằng bọn em sẽ tốt, một nhà ba người hạnh phúc vui sướng.”
“Một nhà ba người?” Cô lấy tay ôm lấy mình, có thể cảm giác được sự đau đớn trước kia, nhưng hiện tại lại còn đau đớn hơn. “Còn có thể một nhà ba người như thế nào, con gái em đều đã không còn nữa.”
Cô xoay người, ánh sáng chiếu vào cô càng thấy rõ cô trắng bệch không sức sống.
Đúng vậy, cô còn sống, cô chính là Hạ Nhược Tâm. Có lẽ thật sự giống như lời nói của Thẩm Vi, mệnh các cô rất dai, ông trời không dễ dàng lấy đi.
“Sẽ tìm được.” Anh đi tới, ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng иgự¢ mình, mà lúc này cô trắng nhợt, dường như chạm vào có thể rách.
“Tin anh, nhất định sẽ tìm được.”
“Cảm ơn anh, Cao Dật.” Hạ Nhược Tâm vươn tay đặt lên eo của anh, không có ý nghĩa đặc biệt gì, có lẽ cũng có thể nói cô tham lam một chút âm áp từ người đàn ông này, giống như mặt trời trên bầu trời, rất ấm áp.
Có khi cuộc sống chính là như thế, ngươi cho rằng ngươi đã rời xa, ai biết được đi một hồi lại vẫn về chỗ cũ. Chỉ là anh còn ở đây, người kia đâu, còn hay không còn ở.
Hạ Nhược Tâm lại ngủ rồi. Cao Dật đi tới kéo chăn lên sát cằm cho cô, ngón tay cũng ấn lên trên trán cô. Cho tới bây giờ anh vẫn không quên được bộ dáng lúc cô được đưa đến.
Cô được người ta vớt từ dưới biển lên. Theo người cứu cô nói, lúc ấy cô ôm một khúc gỗ, không biết đã phiêu dạt trên biển bao lâu, toàn thân đều đã bị nước biển làm cho thối rữa, nếu không phải vừa lúc có một con thuyền đi qua vớt lên, lại đưa vào bệnh viện thì có lẽ đã sớm không còn mạng.
Nhưng thân thể cô vẫn bị tổn thương rất lớn, không dưỡng một hai năm sợ là không hồi phục được, mà có một số thứ cả đời này cũng không có khả năng hồi phục.
Là sự sợ hãi của người lênh đênh trên biển không có đường lui, là sự tuyệt vọng của phận nước chảy bèo trôi.
Không ai biết cô đã trải qua chuyện gì, cũng không ai biết cô gặp phải cái gì. Thậm chí ngay cả trên đùi cô cũng đã bị xé mất một mảng da thịt, có lẽ sẽ lưu lại một vết sẹo lớn.
Mà thương thích đó cũng không phải vấn đề lớn, có thể phẫu thuật xóa đi, nhưng vết thương trong lòng cô thì phải làm sao bây giờ, có thể chữa như thế nào. Cho dù bác sĩ tâm lý tốt nhất đều đã thấy khó có thể điều trị vết thương trong lòng của cô, những vết thương đã khắc vào xương tủy.
Còn cả chuyện kia anh cũng không có được bất cứ tin tức gì, không thấy Tiểu Vũ Điểm đâu, bé đã mất tích.
Anh đã cho người đi tìm, nhưng giữa mênh mang biển người rốt cuộc nơi nào mới có thể tìm được đứa bé nho nhỏ kia.
Những chuyện đã nghe khiến anh không thể tin được. Tiểu Vũ Điểm bị mất một quả thận.
Khi ba tuổi, bé bị bệnh bạch cầu phải nằm viện.
Khi bốn tuổi, bé bị mất một quả thận.
Khi gần năm tuổi, bé mất tích…
Đến nỗi anh cũng không dám hỏi Hạ Nhược Tâm vì sao cô lại trên biển, vì sao lại bị thương nặng như vậy.
Cô vẫn không chịu nói từ khi tỉnh tới giờ, nhiều nhất cô chỉ ngủ, và luôn gặp ác mộng. Ngủ rồi liền bắt đầu mơ, tỉnh mộng lại tiếp tục ngủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển tới xoa ấn đường cho cô, khi nào cô mới có thể ngủ một giấc bình an, khi nào mới có thể không còn gặp ác mộng.
Cửa bên ngoài bị nhẹ nhàng đẩy ra, một chàng trai trẻ tuổi đi tới, râu hơi dài một chút, cảm giác rất phong trần.
“Thành cái dạng gì đây, còn không cạo cho gọn gàng một chút?” Cao Dật ngước mắt. “Không biết còn tưởng em bảy tám chục tuổi.”
“Anh, anh không đúng rồi.” Cao Hân đi tới tùy tiện ngồi xuống. “Em đây là phong trần, hiện giờ không ít phụ nữ đều thích đàn ông như này.”
“Anh không thích.” Cao Dật vươn tay gõ lên trán em trai. “Đừng cho mẹ nhìn thấy, không thì mẹ sẽ cho rằng em thất tình.”
“Em biết.” Cao Hân giơ tay lên. “Còn có, anh, về sau đừng gõ đầu em. Thật sự em không phải quá thông minh, cho em giữ lại một ít não đi.”
“Anh…” Anh thấp giọng xuống. “Chị Nhược Tâm thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Cao Dật đi tới đem cánh tay thò ra của Hạ Nhược Tâm đặt lại vào trong chăn. “Chị gặp biến cố lớn, cũng không ăn cái gì, thân thể rất suy yếu, chỉ có thể từ từ điều trị.”
“Đúng rồi, em có hỏi được chút tin tức nào không?” Anh hỏi, cũng lấy tay Ϧóþ Ϧóþ trán mình, thật sự cảm thấy gần đây đầu muốn nứt ra.
“Không có.” Cao Hân ngồi xuống, anh lười nhác buông lỏng toàn thân, kỳ thật cũng rất mệt mỏi. “Những nơi có thể hỏi em đều đã hỏi, cũng đã cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tin tức của Tiểu Vũ Điểm. Anh cũng biết mấy năm gần đây em vẫn chạy nhảy khắp nơi, người quen cũng không ít, lần này bọn họ đều giúp em hỏi thăm nhưng vẫn không có tin tức gì. Có mấy thông tin em đã đến tận nơi xác minh nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng.”
“Nhưng em tin hẳn sẽ không có việc gì. Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp như vậy, có lẽ sẽ không ai nỡ làm tổn thương bé, có lẽ sẽ thấy thích mà đem về nuôi.”
Kỳ thật anh rất sợ những người đó sẽ đem Tiểu Vũ Điểm mang đi chỉ vì để иộι тạиg trẻ em, còn có những kẻ cố ý đánh cho tàn phế để bắt đi ăn xin.
Nếu là người khác nhận nuôi cũng tốt, dù sống ở gia đình nghèo khổ cũng được, ngàn vạn lần đừng chịu thêm bất cứ thương tổn nào.
Đương nhiên những suy nghĩ này anh không dám nói trước mặt Hạ Nhược Tâm, thật ra anh cũng không dám nói với bất cứ ai, thậm chí ngay cả chính anh có khi cũng không dám nghĩ tới nhiều.
“Đúng rồi, anh.” Cao Hân mới nhớ ra điều gì. “Ông ấy lại tới, muốn gặp anh, vẫn đang ở nhà.”
“Ông ta tới làm gì?” Cao Dật đứng lên, thần sắc không quá tốt.
“Không biết.” Cao Hân nhún vai. “Có lẽ tìm anh vì chuyện của Bạch Lạc Âm. Anh, ngàn vạn đừng có làm chuyện hồ đồ, tuy rằng trước kia anh cùng cô ta kết hôn nhưng hiện tại đã ly hôn, đã nhảy ra khỏi hố lửa cũng không thể lại nhảy vào.”
“Anh biết.” Cao Dật thật sự không muốn đề cập tới cái tên Bạch Lạc Âm, nhưng người kia nếu đã tìm tới có lẽ anh thật sự cần gặp một lần.
Chỉ là, anh lo lắng…
“Anh, không sao đâu, không phải em đã ở đây sao?” Cao Dật vô иgự¢ mình. “Có em ở đây chị Nhược Tâm sẽ không có chuyện gì, hơn nữa không phải anh từng nói tuy lúc này chị không tốt lắm nhưng lại rất ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt còn gì. Anh cứ đi gặp người kia đi rồi lại tới đây.” Hiện tại tới cái tên của người kia Cao Hân cũng không muốn nhắc tới.
Cao Hân vĩnh viên không quên được lúc anh về nhà, nhìn đến mọi thứ trong nhà thật khiến đầu óc quay cuồng, qua hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.
Anh trai anh gầy thành da bọc xương, thuốc phiện đã phá hủy thân thể anh không còn sức sống. Còn may đã cai nghiện xong, không thì anh thật sự sẽ đi Gi*t Bạch Lạc Âm, cũng sẽ Gi*t Bạch Thần Phong.
Anh trai anh thỏa hiệp với Bạch gia còn chưa đủ sao, cưới Bạch Lạc Âm, tiếp quản Bạch gia, dốc hết tâm huyết vì Bạch gia làm trâu làm ngựa. Kết quả lại là bị Bạch Lạc Âm làm cho nghiện thuốc phiện, suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không giữ được.
Những gì bọn họ nợ Bạch gia đã trả hết, hiện tại không còn nợ Bạch gia điều gì. Mà điều khiến anh khổ sở nhất chính là chuyện của anh trai và chị Nhược Tâm. Nếu không phải lúc trước Bạch Thần Phong ép anh trai anh cưới Bạch Lạc Âm thì chị Nhược Tâm sẽ không rời đi, sẽ không về nước, như vậy thì đâu sẽ gặp lại Sở Luật, hiện tại Tiểu Vũ Điểm cũng không có khả năng mất tích.
Nhớ tới Tiểu Vũ Điểm lòng anh thắt lại, đứa bé đáng yêu kia đang ở đâu, đứa bé xinh đẹp gọi anh là chú kia đang ở đâu.
Mũi anh cay cay, cũng nhịn không được nước mắt cứ rơm rớm chảy ra. Anh vội vàng lau nước mắt của mình, sau đó ngồi trông chừng Hạ Nhược Tâm, cũng không biết cô đã ngủ hay vẫn tỉnh.
“Chị Nhược Tâm, đừng sợ! Chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm Tiểu Vũ Điểm về cho chị. Mấy năm rồi em đi rất nhiều nơi, nhất định sẽ giúp chị tìm được, mặc kệ tìm bao lâu em đều sẽ tìm được.”
Anh cho rằng Hạ Nhược Tâm đã ngủ rồi nhưng thật sự thì không. Lúc này cô đang nhắm mắt lại nhưng chuyện phát sinh ở bên ngoài cô đều nghe được, bao gồm cả chuyện chưa có tin tức gì của Tiểu Vũ Điểm.
Cô cố gắng nắm chặt bàn tay không còn sức lực của mình, mí mắt hơi động đậy, cũng lộ ra ít nhiều ẩm ướt.
Con yêu, hiện tại con ở đâu? Con ở đâu? Con có ăn cơm không? Có đau không?
Đột nhiên cô cắn mu bàn tay của mình, dường như đang khóc không thành tiếng.
Lúc này Cao Dật đã về sống ở trong nước, ở đây là một ngôi nhà nhỏ ba phòng hai sảnh, ba mẹ con họ ở vậy là đủ rồi. Đúng vậy, ba mẹ con bọn họ từ một năm trước đã dọn từ nước Anh về nước, mà người quyết định trở về chính là Vệ Lan. Dù sao bà cũng sinh ra ở nơi này, lớn lên ở nơi này, đây là nhà của bà, đây là quê hương của bà, như thế nào bà cũng phải về nhà, dù có ૮ɦếƭ cũng muốn được ૮ɦếƭ trên quê hương mình.
Cho nên bọn họ đã quay về, cũng mua mấy phòng ở này, tuy không to như Bạch gia nhưng cũng không phải chật hẹp. Nơi này được Vệ Lan dọn dẹp ngọn gàng ngăn nắp, là một ngôi nhà rất ấm áp.
Cao Dật một lần nữa cầm dao phẫu thuật, làm một bác sĩ bình thường ở chỗ này. Vệ Lan mỗi ngày đều cùng các cụ già trong hội người cao tuổi thường xuyên đến nhảy ở quảng trường, tính tình cũng cởi mở hơn rất nhiều. Kỳ thật bà vẫn cảm thấy mình thích hợp với cuộc sống này hơi là một cuộc sống lạnh băng ngồi ngắm hoa.
Cuộc sống của bọn họ rất đơn giản, cũng rất bình yên. Cho đến khi Cao Dật một lần nữa gặp Hạ Nhược Tâm, cho đến khi Bạch Thần Phong lại đến đây.
Anh mở cửa, tháo giày đặt lên kệ để giày.
“Mẹ, con đã về.”
“Tiểu Dật về rồi.” Vệ Lan đi ra, dường như bà có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
“Mẹ, mẹ không cần nói, con biết rồi.” Cao Dật chụp bả vai Vệ Lan an ủi, lúc này mới đi tới phỏng khách, quả nhiên là Bạch Thần Phong. Ông vẫn bộ dáng già nua trước kia không thay đổi nhiều, tóc đã bạc nhiều hơn một chút, có thể nhận ra đã có tuổi. Rốt cuộc tuổi cũng đã cao, cũng không còn khí thế cùng tinh thần như trước kia.
“Cháu lại làm bác sĩ?” Bạch Thần Phong vừa thấy Cao Dật đeo một mắt kính màu bạc liền biết lúc này anh lại làm bác sĩ, ông cũng biết Cao Dật có thói quen khi làm bác sĩ sẽ đeo một mắt kinh như vậy.
“Đúng vậy.” Cao Dật ngồi xuống, chỉ trả lời rất đơn giản, không có dư thừa nói thêm cho Bạch Thần Phong cái gì.
“Cao Dật, bệnh Lạc Âm lại nặng thêm.” Bạch Thần Phong cảm thấy khó có thể mở miêng, nhưng vì chính con gái của mình cuối cùng vẫn mặt dày nói ra. “Chú đã đả thông quan hệ với bên kia để đem Lạc Âm chuyển tới nơi này. Chú mong cháu chiếu cố nó một chút.” Ông cười khổ. “Cũng coi như thỉnh cầu đi, chú chỉ có một đứa con gái như vậy, tuy rằng nó đã làm rất nhiều chuyện sai nhưng nó đã chịu trừng phát. Cháu có thể tha thứ cho nó không?”
Ông còn chưa nói xong Cao Dật đã chặn lại.
“Xin lỗi, chú Bạch. Chú biết cháu chỉ là bác sĩ khoa nội chứ không phải khoa thần kinh.”
Như vậy rõ ràng từ chối, không mềm không cứng, Bạch Lạc Âm đã thử rất nhiều lần. Trước khi ông đến chỗ này ăn cơm không ngon, uống trà không tốt, hiện tại tuy rằng không căng thẳng nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.
“Không sao cả.” Ông vẫn cố. “Cháu chỉ cần đưa nó tới bệnh viện của cháu, tiền thuốc men và những thứ khác không cần phải lo.”
“Chú Bạch, bệnh viện cháu làm không có khoa thần kinh.” Cao Dật lại chặn lời nói của Bạch Thần Phong. Anh thật sự không muốn cùng Bạch Lạc Âm có bất cứ quan hệ gì nữa, hơn nữa bọn họ đã ly hôn, về sau nam cưới nữ gả đều không còn dính dáng.
“Cao Dật.” Bạch Thần Phong lại gian nan gọi tên Cao Dật. “Coi như chú cầu xin cháu được không? Bệnh tình của nó khi tốt khi xấu, có khi ngay cả chú nó cũng không nhận ra. Bác sĩ nói nếu gặp được người nó để ý thì có lẽ sẽ tốt hơn một ít, cháu còn không phải là người nó yêu sao? Tuy nó đã làm rất nhiều chuyện sai, chú cũng biết nó không phải người tốt, cũng đã khiến cháu chịu không ít thống khổ. Nhưng là, Cao Dật, đó không phải bởi vì nó quá yêu cháu sao?”
Yêu? Cao Dật không dám khen tặng chuyện này, yêu kiểu này anh sẽ không tiếp thu, cũng không dám tiếp thu.
Tin rằng yêu điên cuồng như vậy cũng không có người sẽ thích, cũng không có người có thể chấp nhận được. Anh không phải kẻ biến thái, cho nên không thể tiếp nhận một kẻ biến thái khác.
“Xin lỗi, chú Bạch.” Anh vẫn cự tuyệt, hơn nữa không để cho bất cứ con đường nào. “Giờ ở thành phố có rất nhiều bệnh viện, cháu tin rằng cái nào cũng thích hợp.”
Nhưng chỉ có nơi này mới có cháu, mà những lời này bị Bạch Thần Phong nuốt xuống bụng. Ông nói không nên lời.
Lúc này Vệ Lan từ trong bếp ra tới, đã đem đồ ăn đặt ở trên bàn.
“Tiểu Dật, tới ăn cơm.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cao Dật đứng lên, cười với Bạch Thần Phong, chỉ là cười có chút khoảng cách, cũng là khó có thể tiếp cận. “Chú Bạch, nếu chú không vội thì ở lại cùng nhau ăn cơm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc