“Nhưng phải làm như thế nào?” Tống Uyển cũng không biết phải làm như nào. Con trai với bà đã như nước với nửa, bà cũng không thích Hạ Nhược Tâm, vốn cũng là một người mẹ, trong lòng bà rất rõ ràng Hạ Nhược Tâm đối xử với bà như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng bà không hạ mình được, bà cũng có sĩ diện của mình.
“Đầu tiên là thử đối xử tốt với Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang xoa vai của bà. “Cháu vẫn là trẻ con, bà đối xử tốt với cháu cháu nó sẽ biết, mà những người khác cũng sẽ thấy.”
“Nhưng đứa bé đó không thích tôi.” Tống Uyển nhớ tới Tiểu Vũ Điểm vừa thấy bà khuôn mặt liền lạnh lại, bà thật sự không biết phải đối xử thế nào với cháu. Đứa bé đó rất giống Sở Luật khi còn nhỏ, thích là thích, không thích thì liếc mắt một cái cũng không muốn, cũng bởi vì vậy cho nên bà mới có chút sợ hãi. Nói đến cũng kỳ, nhiều năm như vậy bà thật sự không sợ ai nhưng lại sợ đứa bé này, đứa bé vốn là cháu của bà.
“Bà cũng đâu thích cháu.” Sở Giang nói, nhất châm kiến huyết chọc đau Tống Uyển.
Quả thực Tống Uyển không thể phản bác, cũng không thể biện hộ. Đúng vậy, bà thừa nhận bà cũng không thích đứa bé kia dù đó là cháu ruột của bà.
“Bà thử thích cháu xem,” Sở Giang đề nghị với bà, “rất nhanh bà sẽ thấy cháu là một đứa bé rất đáng yêu, rất ngoan, rất nghe lời, nhìn chung giống A Luật hồi nhỏ như đúc. Chẳng lẽ giống con bà mà bà lại chán ghét?”
“Tôi…” Dường như có cuộc chiến trong lòng Tống Uyển, do dự nửa ngày cuối cùng cũng mới gật đầu một cái: “Tôi thử xem sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Giang cuối cùng cũng yên tâm. “Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, bà muốn cháu nó thích đương nhiên trước tiên bà phải làm cháu có cảm giác bà cũng thích cháu mới được.”
“Bà không thích cháu thì làm sao cháu có thể thích bà. Bà là người lớn, cháu chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ bà còn không hiểu trẻ con sao?”
Kỳ thật Tống Uyển cũng không phải nói không thông, nghe những gì Sở Giang mới nói bà cũng quyết định muốn thử. Nếu cứ tiếp tục như thế này bà cũng thấy rất rõ bà và con trai ngày càng xa nhau, muốn phá băng sẽ rất khó khăn.
***
Hôm nay bà cố ý nhờ Sở Giang tách Sở Luật ra, cũng nghe được hôm nay Hạ Nhược Tâm sẽ bận cho nên mới quyết định cùng cháu nội ở chung một lúc, cũng cố gắng để suy nghĩ của cháu về mình thay đổi một chút.
“Bà nội đi gặp em sao?” Sở Tương ngẩng mặt lên hỏi Tống Uyển. Con đường này chính là con đường dẫn đến nhà trẻ kia, hơn nữa nó cũng nghe được lời ông bà nói chuyện, hôm nay bà muốn đi gặp em.
Bà muốn gặp em, nó phải làm sao bây giờ.
“Đúng vậy, muốn gặp em một chút, Hương Hương có vui không? Về sau Hương Hương sẽ có em gái chơi cùng.”
“Vui.” Sở Tương cười tươi vui vẻ, nhưng khi Tống Uyển không chú ý tới nụ cười trên khuôn mặt kia liền méo mó, rồi sau đó âm trầm biến mất.
Tới trường học, nhà trẻ vẫn chưa tan học cho nên Tống Uyển liền ở bên ngoài chờ, thật lâu cũng đến giờ tan học. Tống Uyển vừa thấy Tiểu Vũ Điểm ra tới bà vội vã đi lên, cùng nói tình huống cho cô giáo, đương nhiên cô giáo cũng biết bà, cho nên không có vài câu liền cho bà mang cháu đi.
Tống Uyển một tay nắm tay Tiểu Vũ Điểm một tay nắm tay Sở Tương, có điều Tiểu Vũ Điểm không thích nói chuyện cho nên trên đường đi đều là Sở Tương nói.
“Bà, cháu muốn tìm ba.” Tiểu Vũ Điểm đứng lại, không muốn đi, bé muốn ba, muốn ba ôm bé.
“Ba đang bận, bà đưa cháu đi được không?” Tống Uyển tự thấy mình không phải là một người xấu, những đứa trẻ bình thường cũng rất thích bà, nhưng bà không rõ vì sao cháu gái ruột của mình lại không ưa mình như vậy.
“Cháu muốn ba.” Tiểu Vũ Điểm vẫn nói những lời này, tính tình của bé luôn rất quật cường, cũng thật kiên định. Sở Luật biết điều đó nhưng có lẽ Tống Uyển không biết, bà nhìn đồng hồ, vì buổi sáng đi vội nên Sở Tương còn chưa ăn cơm.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, chờ bà đưa chị Hương Hương ăn cơm no rồi chúng ta đi tìm ba cháu được không?”
Tống Uyển nhẫn nại dỗ Tiểu Vũ Điểm, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cực giống Hạ Nhược Tâm bà lại thấy mặt mình bỏng rát đau đơn.
Bà thật sự cảm giác kiên nhẫn của mình sắp dùng hết.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, tuy không đòi tìm ba nữa nhưng một câu cũng không muốn nói.
“Bà, cháu đói.” Sở Tương kéo tay Tống Uyển kêu đói bụng.
“Được, bà mua cho cháu.” Tống Uyển đối với Sở Tương vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, từ trước tới nay bà đều chiều không có nguyên tắc, từ trước tới nay Sở Tương muốn gì bà đều mua cho nó.
“Bà, mang cháu đi.” Sở Tương lại tiến lên kéo tay Tống Uyển. Mà lúc này hiển nhiên Tống Uyển đã quên mất còn có một đứa trẻ khác tồn tại, bà kéo tay Sở Tương đi đến phía nhiều người, cũng len qua đám người đó bỏ lại Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ đứng một mình.
‘Ục ục’, Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, bẹp cái miệng nhỏ. Bé đi đến một bậc thềm ngồi xuống nghỉ ngơi chân cũng chờ bọn họ quay lại.
“Tiểu Vũ Điểm.” Lúc này giống như có người gọi bé, bé ngẩng mặt lên, đột nhiên cái miệng nhỏ toét ra cười.
“Anh…” Sau đó bé đứng dậy chạy về phía trước.
Lâm Thanh vừa đi vừa chạy, vẫn luôn để Tiểu Vũ Điểm có thể thấy nó nhưng lại không thể đuổi kịp nó. Đến khi nó bất chợt ngoặt vào một chỗ ngoặt, Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía ngơ ngác tìm người.
Anh chơi trốn tìm sao?
“Chính là con bé kia à?” Ở chỗ ngoặt, một gã đen gầy đeo kính chỉ đứa bé ở bên ngoài, hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh hơi mím môi, sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Vì sao muốn bán?” Gã lấy ra một điếu thuốc, thật đúng là không tồi, mặc kệ là còn rất nhỏ nhưng khi lớn lên có thể bán được giá tốt.
“Không có gì.” Lâm Thanh hít phải khói thuốc gã kia phả ra liền ho sặc sụa. “ςướק tình yêu của ba mẹ, tôi không thích nó.”
“Đủ rồi, tao thích.” Gã chụp lấy bả vai Lâm Thanh. “Con bé này không tồi, nhưng cũng đừng hối hận. Về sau tìm tao tao cũng sẽ không thừa nhận, đến lúc đó tao cũng bán mày luôn.”
Lâm Thanh có chút do dự, nhưng lại nhớ tới khuôn mặt của em gái ૮ɦếƭ không nhắm mắt liền một lần tàn nhẫn hạ tâm.
Mày đừng trách tao, đây là mày tự làm. Ai bảo mày hại ૮ɦếƭ Quả Nhi, khiến em gái tao mất mạng, cho nên tao muốn mày đền mạng, tao cũng muốn cho Sở Luật biết người thân biến mất là thống khổ như nào. Tao sống không tốt sao có thể cho các người thoải mái.
Gã mang kính đen lại thở ra một hơi khói, gã lấy từ trong người ra một xấp tiền, lắc lắc sau đó vỗ vào mặt Lâm Thanh, cuối cùng nhét vào trong tay Lâm Thanh: “Đây là giá tốt rồi, mày cầm lấy. Tao nói cho mày biết đừng có lại tìm tao, chúng tao bán người, mặc kệ là nam hay nữ, lớn hay bé đều không thể trả lại.”
“Tôi biết.” Lâm Thanh nắm chặt tiền trong tay, tay nó run run, dường như nắm tiền trong tay này rất nặng, rất nóng.
“Còn một chuyện này nữa.” Mặt gã đanh lại.
“Nói.”
Gã đeo kính đen dùng tay vỗ vỗ mặt Lâm Thanh: “Mày thật ra cũng không tồi, có muốn bán chính mình không, tao nhất định cho mày một giá tốt.”
Lâm Thanh xoay mặt qua tránh thoát bàn tay của gã đeo kính đen, nó không thích gã này ᴆụng chạm, có chút ghê tởm.
“Anh không được nói cho người khác, chuyện này không có liên quan với tôi.”
“Mày yên tâm.” Gã đeo kính đen xoay xoay bật lửa trong tay, sau đó gã ném bật lửa vào trong túi.
“Giới này cũng có chút quy củ. Có điều, nhóc con,” tầm mắt gã đeo kính đen lại đặt trên mặt Lâm Thanh, gã có chút tò mò với khuôn mặt còn chưa trưởng thành này.
“Tuy rằng mày còn chưa lớn, nhưng lớn lên sẽ thật không tồi, nếu có một ngày mày không chịu nổi nữa thì có thể tới tìm tao, tao nhất định giúp mày tìm được một người mua tốt.”
Lâm Thanh lui về phía sau một bước, sau đó nó quay đầu chạy nhanh đi, trong tay nó vẫn nắm chặt tiền, lúc này những đồng tiền đó giống như cắn vỡ tay nó khiến hai tay nó run lên, tiền trong tay cũng rơi đầy xuống đất.
Gã đeo kính đen lúc này mới đi ra.
“Anh…” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhìn bốn phía, miệng bé hơi mếu. Không thấy anh đâu, bé vừa định quay lại thì có mùi hôi xộc tới mũi, rồi sau đó không biết gì nữa.
Gã đeo kính đen bế đứa bé gái lên.
A, đứa nhỏ này thật không tồi, quần áo cũng rất đẹp, có lẽ là trẻ con nhà giàu? Có điều đúng hay không đều không liên quan với gã, gã chỉ biết đây là vật tới tay mình, những thứ khác đều là chuyện của người khác.
Gã giấu đứa trẻ vào trong áo của mình, chọn những ngõ ngách vắng người để đi, một lúc sau đã không còn biết tung tích.
Lúc này Tống Uyển mua cho Sở Tương một cái kem ly rất đẹp, Sở Tương cầm trong tay vui vẻ cười, đôi mắt nó không ngừng nhìn bốn phía, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm kem trong tay.
Dường như nó rất vui vẻ.
Tống Uyển có cảm giác giống như mình quên điều gì đó nhưng rốt cuộc quên cái gì bà không tài nào nhớ được.
Lúc này điện thoại của bà đột ngột vang lên, bà lấy ra liền thấy Sở Giang gọi tới.
“Alo, ông có việc gì?” Bà đưa điện thoại lên tai, một tay lau kem dính trên mặt Sở Tương.
“Không có gì cả.” Giọng Sở Giang rất vui vẻ. “Thế nào, mọi người đang làm gì?”
“Không có gì.” Tống Uyển cũng nhẹ nhàng trả lời. “Đưa Hương Hương lại đây ăn kem.”
“A, hôm nay bà thật không tồi nhỉ?” Sở Giang lại cười nói, nghĩ đến cùng bọn nhỏ ở chung thật vui sướng, chỉ cần bước được bước đầu tiên, như vậy bước tiếp theo cũng không phải chuyện quá khó khăn.
“Cũng tốt.” Tống Uyển không có cảm giác có gì không đúng. Bà vẫn luôn là như thế, tâm tình tốt cũng vậy, tâm tình không tốt cũng không nói ra, nhưng hôm nay tâm trí bà có chút không yên, mà nguyên nhân bà không nghĩ ra, còn tưởng do tối qua mình ngủ không ngon.
“Đúng rồi, bà đưa điện thoại cho cháu gái, để tôi nói chuyện một chút.”
Lúc này trong lòng Sở Giang rất nôn nóng, ông muốn tự mình đến với cháu gái nhưng vì muốn để Tống Uyển ở chung với cháu một chút nên ông mới chịu đựng. Tuy rằng ông không thể đến nhưng vẫn có thể nghe giọng của cháu gái.
Tống Uyển không khỏi thở dài nhẹ nhõm, muốn cùng cháu gái nói chuyện, vậy là Sở Giang cuối cùng cũng nghĩ thông suốt Hương Hương cũng là con cháu Sở gia, cũng là cháu gái ông ấy.
“Tới đây Hương Hương, ông muốn nói chuyện với cháu.”
Bên kia Sở Giang nhăn mặt, đây là Tống Uyển cố ý hay giả ngu, khi nào ông nói muốn nói chuyện với Sở Tương, ông với Sở Tương khác nhau quá lớn, cho nên căn bản liền không biết phải nói gì với Sở Tương cả.
Nhưng nghĩ cho thân phận hiện tại của Tống Uyển ông chỉ có thể than một tiếng, rốt cuộc Sở Tương là bà nhận nuôi, ở trước mặt bọn trẻ cũng nên cho bà một ít mặt mũi.
Sở Tương nhận lấy điện thoại, ngọt ngào nói một câu:
“Chào ông nội.”
“Cháu cháu.” Kế tiếp Sở Giang không biết muốn nói gì, ông còn đang suy nghĩ nếu là đổi thành Tiểu Vũ Điểm sẽ rất khác, Tiểu Vũ Điểm chắc chắn sẽ nói với ông rất nhiều, cho nên ông càng là chờ không được muốn nghe tiếng của cháu gái.
Sở Tương đợi một hồi trong lòng rất thất vọng, bởi vì Sở Giang không nói gì với nó cả.
“Hương Hương, cháu đưa điện thoại lại cho bà.” Sở Giang nói với Sở Tương, bằng không cứ để vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Sở Tương chỉ có thể đưa lại điện thoại cho Tống Uyển.
“Uyển Uyển, bà đưa điện thoại cho cháu gái tôi đi.” Sở Giang bên kia nhẫn nại nói lại một lần.
“Không phải tôi đã đưa cho cháu rồi sao?”
Sở Giang có chút ngao ngán, chẳng lẽ bà ấy già thật rồi, tới thời kỳ mãn kinh thật rồi. Vừa rồi rõ ràng không phải cháu gái ông mà là Sở Tương, chẳng lẽ ngay cả giọng cháu gái mình ông lại không phân biệt được.
“Tôi không nói Hương Hương.” Sở Giang hạ âm thanh, ông vẫn cho rằng bà giả ngu, có lẽ bà muốn độc chiếm cháu gái mà không cho ông gặp.
“Không phải Hương Hương, chẳng lẽ ông còn đứa cháu gái khác?” Tống Uyển tức giận nói to, nhưng đột nhiên bà nhớ tới chuyện gì, đôi mắt sợ hãi nhìn về phía trước. Nơi này đã vắng người hơn, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên ngoài.
Đứa bé lúc nãy còn đứng nơi đó hiện giờ đã không thấy đâu.
‘Cạch’ một tiếng, Tống Uyển làm rơi điện thoại xuống đất, ‘tút tút tút’ Sở Giang cũng nghe được tiếng điện thoại bị cắt đứt.
Mặt Tống Uyển trắng bệch, đôi tay cũng run rẩy theo. Bà quên mất Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm lại không thấy đâu…
Bà kéo tay Sở Tương điên cuồng đi tìm kiếm. Sở Tương cúi đầu, không nôn nóng như Tống Uyển, nó đang cười, trộm cười, bởi vì nó đã nhìn thấy em chạy đi. Ừ, tốt nhất là đừng tìm được, cả đời không tìm được thì tốt, nó nằm mơ đều nghĩ tới đứa em gái kia không còn nữa, lần này có phải thật sự em gái sẽ không còn nữa?
Tống Uyển tìm cả buổi, bà không thể không thừa nhận đã làm mất cháu, mà hiện tại còn thêm phiền toái, điện thoại bà bị rơi xuống hỏng mất, lúc này ngay cả công an cũng không gọi tới được. Bầu trời đã dần ngả tối mà bà vẫn chưa tìm thấy cháu đâu.
Sở Luật đã gọi điện thoại cho Tống Uyển không biết bao nhiêu lần nhưng bên kia vẫn không có chuông, đều là tiếng báo không liên lạc được. Anh không tin lại gọi một lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe tiếng tổng đài thông báo.
Nâng cánh tay, anh nhìn đồng hồ.
Lúc này đã muộn, Tiểu Vũ Điểm cần về đi ngủ, bằng không ngày mai sẽ không được tỉnh táo. Hơn nữa Tống Uyển cũng không có khả năng một lần mang theo hai đứa nhỏ, hiện tại anh đã hối hận lúc trước sao lại không dặn dò vài câu. Kỳ thật anh biết Sở Giang cố ý tách anh ra để Tống Uyển đem Tiểu Vũ Điểm ra ngoài bồi dưỡng tình cảm. Anh cũng không phản đối, chỉ cần Tống Uyển thật sự thích Tiểu Vũ Điểm, như vậy thì chuyện khác có thể từ từ giải quyết.
Chỉ là tại sao lúc này lại không thể liên lạc được.
Anh gọi tới cho Sở Giang.
“Ba, ba biết mẹ đem Tiểu Vũ Điểm đưa đi đâu không?”
Sở Giang cũng sửng sốt một chút, hóa ra con trai mình đã biết, ông cũng không muốn giấu con trai lâu, ra là Sở Luật cũng là mắt nhắm mắt mở để Tống Uyển có dịp đưa cháu đi.
Nhưng Tống Uyển đi nơi nào Sở Giang cũng đang buồn bực: “Ba cũng không biết mẹ con đi đâu, điện thoại của bà ấy chắc hỏng rồi, mà hiện tại ba còn chưa tìm được. Nhưng con đừng lo, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Sở Luật cũng hy vọng như thế, nhưng không biết vì sao anh lại cứ có cảm giác bất an. Lấy ra một điếu thuốc, anh chạy xe vào ven đường, bắt đầu từng hơi từng hơi khói thả ra, lòng càng thêm buồn bực.
Hết một điếu, anh lấy điện thoại gọi cho Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, là anh. Tiểu Vũ Điểm đang ăn cơm, bé muốn xem tranh nên anh đưa bé đi, một phòng tranh không tồi, lần sau em cũng có thể mang con tới đây.”
Đến khi cô buông điện thoại xuống, một điếu thuốc khác đã cháy gần hết, sắp sửa đốt tới ngón tay anh. Anh không chú ý, đến khi đầu ngón tay bỏng rát đau đớn anh vội đem nửa điếu thuốc vứt bỏ, sự đau đớn ở ngón tay vẫn cứ tồn tại vầ mà ngón tay anh lại lạnh lẽo, thậm chí còn hơi run rẩy.
Tống Uyển nhìn cửa nhà mình, không biết có nên vào hay không. Cháu bị mất tích, phản ứng đầu tiên là bà đi tìm, khi tìm không thấy bà lại muốn chạy trốn.
Đây không phải bà làm mất một con mèo, một con chó, mà là một đứa trẻ, là đứa con duy nhất của Sở Luật, là huyết mạch duy nhất của Sở gia. Tuy bà luôn nói với mọi người rằng Sở Tương mới là cháu gái mình, nhưng trong lòng nàng rất rõ huyết thống của Sở gia vẫn chỉ có một. Hiện tại bà đã làm mất đứa bé kia, bà không biết đối mặt thế nào với Sở Giang, còn có Sở Luật, nhất là Hạ Nhược Tâm phiền phức kia.
Bà trầm mặt, cũng nắm chặt tay Sở Tương xoay người, ngăn một chiếc taxi lại rồi ngồi lên. Chuyện này bà vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, không thể nói cho bất cứ ai, nếu không gió bão trong nhà kia bà chịu đựng không nổi, cũng không có bất cứ ai có thể gánh vác được.
Xe ngừng lại, Tống Uyển mang theo Sở Tương xuống, trước mắt dường như có hàng ngàn con đường đan xen, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời bà không biết phải đi đâu.
“Dì Tống, sao dì lại tới đây?”
Trong lòng Tống Uyển căng thẳng, khẩn trương cùng sợ hãi không nói nên lời. Hiện tại bà sợ nhất là gặp người quen, mà hiển nhiên đây là một người quen.
“Dì Tống, là dì, đúng là dì.” Một cô gái trẻ tuổi đi tới, vẻ mặt rất kinh hỉ, thật đúng như gặp người rất thân thuộc. Có điều tuy bọn họ có thể nói là người quen nhưng cũng không có khả năng dùng từ kinh hỉ này.
“Đây chắc là Hương Hương rồi, lớn lên thật xinh đẹp.” Cô gái đưa tay khẽ vuốt mặt Sở Tương. Sở Tương trốn sau lưng Tống Uyển, đôi mắt tràn ngập sự đề phòng. Không thể không nói phụ nữ đều có trực giác thật đáng sợ, cho dù một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có cảm giác nguy cơ ở gần.
Không lâu sau, ở một nơi tương đối hẻo lánh, cửa một chung cư yên tĩnh được mở ra. “Đây là một chung cư nhỏ của nhà cháu, ngày thường đều không có ai ở nhưng vẫn có người đến dọn dẹp. Dì Tống cùng Hương Hương có thể tạm thời ở đây, bên trong không có đồ đạc, ngày mai cháu sẽ đặt mua. Dì Tống, dì xem chỗ này được không? Có muốn đổi phòng khác không?”
Hiện giờ Tống Uyển cũng không nghĩ tới tìm một nơi ở tốt, nói trắng ra bà tìm một nơi chạy nạn, nếu có sẵn một nơi cho bà an thân bà cũng đã muốn cám ơn trời đất, còn có thể lựa chọn cái gì.
“Cảm ơn cháu, Dĩ Hiên. Dì cũng không biết phải cảm ơn cháu như nào.” Tống Uyển thật sự thấy may mắn khi gặp được Hạ Dĩ Hiên. Tạm thời không đề cập tới chuyện trước kia, ít nhất lúc này Hạ Dĩ Hiên cũng coi như là giúp bà.
“Dì khách khí với cháu như vậy làm gì?” Hạ Dĩ Hiên nở nụ cười, tay nắm lấy tay Tống Uyển. “Dì cũng nhìn cháu lớn lên, tuy cháu không có mẹ nhưng cũng có thể coi dì như người mẹ khác của cháu, nếu không phải khi đó cháu còn nhỏ dại đi làm chuyện hồ đồ thì hiện tại cháu đã gọi dì là mẹ rồi.” Cô nói, khuôn mặt tỏ ra vẻ khổ sở.
Tống Uyển định nói gì đó, có lẽ là an ủi, nhưng Hạ Dĩ Hiên đã lại nói tiếp.
“Trước tiên dì cứ ở đây đi, ngày mai cháu lại tới. Đúng rồi, lát nữa cháu cho người mang ít đồ ăn tới đây, mọi người cứ ăn đã, mặc kệ mọi chuyện. Đầu tiên cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện để giải quyết sau.”
Hạ Dĩ Hiên nói xong gật đầu với Tổng Uyển một cái, sau đó chơi với Sở Tương một chút rồi mới rời đi. Đến khi cửa đóng lại, bên ngoài chỉ có mình cô, lúc này nụ cười đang tươi rói của cô nháy mắt đã biến mất.
Cơ hội tốt phải dành lấy, khóe môi cô khẽ nhếch lên, giữa bóng đêm nhanh chóng rời đi.
Sở Giang bực bội cả ngày, cuối cùng cũng chờ được Tống Uyển gọi về.
“Bà làm cái quỷ gì vậy? Cháu đâu?” Vừa nghe điện thoại Sở Giang đã vội vàng hỏi cháu gái, vốn dĩ trong lòng Tống Uyển đã khổ sở, hiện tại lại bị Sở Giang mắng liền càng thêm buồn bực.
“Điện thoại của tôi không cẩn thận làm rơi hỏng rồi, còn tôi mang theo hai đứa đi du lịch, có lẽ mấy ngày mới về. Tôi với cháu gái mới thân mật được một chút, mọi người đều chiếm cháu gái nhiều thời gian như vậy rồi nên tôi muốn ở cùng cháu gái thêm mấy ngày. Thôi, tôi gác máy đây, các cháu đang chơi vui vẻ, không có gì đừng quấy rầy tôi. Ông yên tâm, đến khi trở về nhất định tôi trả lại ông một đứa cháu gái hoàn chỉnh.”
Bà nói liên hồi xong, căn bản còn chưa cho Sở Giang chút thời gian nào để nói đã tắt điện thoại. Sở Giang còn muốn nói nữa nhưng đầu bên kia đã tắt.
Sở Giang nghe điện thoại xong liền choáng váng, cũng không biết rốt cuộc Tống Uyển đang làm cái quỷ gì. Như thế nào mà nói đi là đi, còn du lịch? Bà ấy tới hành lý còn không mang thì có thể đi đâu du lịch? Còn có, rốt cuộc là đi du lịch ở đâu, dẫu có là đi du lịch thì cũng không phải không thể nhận điện thoại chứ?
“Vâng, con biết rồi.” Sở Luật dựa vào xe, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi. “Ba yên tâm, chuyện này con sẽ giải quyết tốt. Còn có bên mẹ ba đừng lo lắng, tuy rằng là mang theo hai đứa nhỏ nhưng mẹ biết chừng mực, sẽ không lại làm chuyện xằng bậy. Hơn nữa trong tay mẹ có không ít tiền, sẽ không để mình gặp nguy hiểm.”
Anh an ủi Sở Giang nhưng thật sự cũng là an ủi chính mình, không hiểu sao иgự¢ anh vẫn đập liên hồi.
Anh nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay lái, không biết qua bao lâu anh mới mở hai mắt, lấy điện thoại gọi tới dãy số anh đã nhớ kĩ.
“Nhược Tâm, anh Sở Luật đây. Anh phải đi công tác, Tiểu Vũ Điểm cứ đòi đi cùng anh, hơn nữa đã theo ra tận sân bay. Tiểu gia hỏa thật ngoan cố cho nên anh phải mang bé theo mấy ngày.”
Bên kia Hạ Nhược Tâm cũng không nói gì, còn Sở Luật vì lời nói dối này bắt đầu có chút cảm giác tội lỗi không nói nên lời.
Chờ đến khi tìm được con anh sẽ tới xin lỗi cô, anh chỉ không muốn làm cô lo lắng. Rốt cuộc Hạ Nhược Tâm không thích Tống Uyển chút nào, nếu biết bà đem cháu đi chắc chắn trong lòng sẽ lo lắng.
Anh lái xe về công ty một lần, chuẩn bị đem những việc gần đây giải quyết hết, sau đó tìm một lý do đi công tác mới được. Chuyện trong công ty không giấu được cô, rốt cuộc hiện tại cô cũng coi như là nhân viên của công ty.
Suốt đêm anh đem một ít công việc quan trọng giải quyết tốt, sau đó mới đặt chuyến bay sớm nhất. Đương nhiên cũng không có ai biết anh đi đâu, chỉ biết gần đây anh thật sự có công việc cần đi, tới khi thư kí thông báo thì tổng giám đốc của bọn họ đã ở giữa không trung.
Sáng sớm Hạ Nhược Tâm tới làm liền biết Sở Luật đi công tác, cô cũng không nghi ngờ điều gì bởi vì cô biết tình tình con gái có khi thật cố chấp như vậy.
Hơn nữa để con đi đây đi đó cũng tốt, cô hy vọng con gái có thể xem được nhiều cảnh vật khác nhau chứ không chỉ luôn thấy mỗi nhà trẻ. Cho nên cô thật sự không nghi ngờ chút nào, mà căn bản cô không ngờ Sở Luật lại lừa cô, còn Tống Uyển lại lừa tất cả bọn họ.
***
Lúc này ở trong phòng chung cư yên tĩnh kia, Tống Uyển tuy người ở đó nhưng thất thần như người mất hồn.
“Dì, dì có tâm sự sao?”
Hạ Dĩ Hiên hỏi thử, kỳ thật cô biết Tống Uyển có tâm sự, hơn nữa tâm sự hình như không nhỏ.
“Không có gì.” Tống Uyển lấy lại tinh thần, cố gắng cười với Hạ Dĩ Hiên, nhưng nụ cười này có thể thấy rất nhiều muộn phiền.
“Dì có thể nói cho cháu, cháu cũng không phải người ngoài.” Hạ Dĩ Hiên lấy cốc trà trên bàn đặt ở giữa môi, môi đỏ khẽ cong lên, cũng không biết là bỏ thêm vài phần tính kế ở bên trong.
“Nói không chừng cháu có thể giúp được. Tuy rằng cháu ở nước ngoài bốn năm nhưng ở đây cũng có không ít bạn bè, hơn nữa Hạ gia nhà cháu tuy không so được với Sở gia nhưng cũng không phải một gia đình bình thường.”
Cô chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì mà làm Tống Uyển không dám về nhà.
Đúng vậy, chính là không dám. Còn việc hỗ trợ, xin lỗi, cô nghe vậy thôi chứ sao có thể giúp.
Tống Uyển có chút do dự không biết có nên nói hay không. Chính bà cũng đã sắp khiến mình nghẹn ૮ɦếƭ, gần đây bà vẫn luôn nghĩ về việc này, đêm qua bà không tài nào không ngủ được.
Hơn nữa bà cũng không có khả năng trốn cả đời ở chỗ này, trừ phi cả đời bà cũng không muốn chồng con, nhưng dẫu có là như thế bà cũng không biết mình có thể trốn ở đâu, hay trốn bao lâu.
“Dĩ Hiên, dì cũng không gạt cháu.” Bà nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã rơm rớm nước mắt kể chuyện giữa bà và Hạ Nhược Tâm, nhưng bà vẫn cứ không dám nói cho người khác chuyện Sở Tương đang mang một quả thận của Tiểu Vũ Điểm, vấn đề lớn nhất chính là bà đã để lạc mất Tiểu Vũ Điểm ngay trước mắt mình.
Nói cách khác, bà đã đánh mất.
Hạ Dĩ Hiên cũng khi*p sợ, hóa ra đứa nhỏ kia biến mất. Biến mất thật tốt, về sau không còn ai chắn giữa cô và anh Luật, chỉ cần Tống Uyển chấp nhận cô là cô vẫn còn cơ hội tiến vào Sở gia.
Nhưng tất nhiên cô không nói những lời này ra, cũng giả dạng bộ dáng khi*p sợ.
“Dì, dì nói làm mất đứa bé kia?” Cô hỏi lại một lần để xác định.
“Đúng vậy, dì không cố ý, dì thật sự không cố ý.” Nói đến đây Tống Uyển cũng không biết phải làm sao bây giờ, bà biết rõ mình nên làm mọi cách để tìm đứa bé nhưng hiện tại bà lại ở chỗ này.
“Dì, dì phải làm sao bây giờ? Nếu chuyện này chú cùng anh Luật biết…” Cô không nói tiếp nhưng ý tứ Tống Uyển tất nhiên hiểu được, hiển nhiên điều này cũng là điều Tống Uyển sợ nhất.
“Dĩ Hiên, cháu nói dì phải làm thế nào?” Bà nắm chặt tay Dạ Dĩ Hiên giống như bám được vào một sợi dây cứu mạng, hiện giờ bà đã hoang mang lo sợ đến tột độ, muốn ai đó có chủ ý giúp bà, cho dù không làm cùng bà cũng nguyện ý.
Lúc này, nếu Hạ Dĩ Hiên kêu bà đi về nhận sai, lại nghĩ mọi cách cùng nhau tìm đứa trẻ thì bà sẽ về, nếu nói bà không về thì bà sẽ không về. Chỉ là trong ý thức bà hy vọng Hạ Dĩ Hiên nói cho bà phương án tốt nhất. Bà tình nguyện bị mắng bị đánh cũng muốn cháu mình trở về.
Hạ Dĩ Hiên bị Tống Uyển nắm chặt tay tới đau, cô mím chặt môi.
“Dì, dì không thể về nhà.”
Tống Uyển vô lực ngồi xuống, tay cũng chậm rãi buông lỏng. “Là không thể về sao?”
“Đúng vậy, không thể về.” Mỗi câu Hạ Dĩ Hiên dường như đều đâm đau vào Tống Uyển, như muốn đâm ૮ɦếƭ bà.
“Dì, nếu dì về nhà, đứa bé tìm được thì tốt, còn nếu không tìm được thì chú và anh Luật nhất định sẽ không tha thứ cho dì. Một ngày không tìm được bọn họ sẽ một ngày không tha thứ cho dì, hơn nữa chị của cháu cũng sẽ không thiện bãi cam hưu.”
Nhắc tới Sở Giang cùng Sở Luật thì thôi, Tống Uyển còn có thể nhẫn ái, nhưng chỉ cần nhắc tới Hạ Nhược Tâm bà liền không muốn. Chẳng lẽ mấy năm về sau, thậm chí vài chục năm nửa đời còn lại của bà đều bị Hạ Nhược Tâm đè ở trên đầu, mới nghĩ thôi đã không chịu đựng được.
“Như vậy, Dĩ Hiên, cháu nói dì phải làm gì?” Về thì không thể về nhưng cả đời cũng không thể ở lại nơi này, bà cười khổ một tiếng, chẳng lẽ cả đời này bà không thể trở về, có nhà không thể về, có người thân không thể nhận.
“Dì, cháu thấy cũng chỉ có cách này.”
Hạ Dĩ Hiên mím chặt môi, làm như đây là một quyết định không dễ dàng.
“Thế nào?” Đôi mắt Tống Uyển sáng lên. “Có phải còn có cách gì có thể tìm được đứa bé kia?”
“Không phải, sợ là tìm không được.” Hạ Dĩ Hiên sẽ không cho bà bất cứ chút hy vọng nào. “Dì, lúc này đã qua bao lâu, sắp qua một ngày rồi, kẻ mang đứa bé kia đi không ngốc, có lẽ lúc này bọn họ đã đem bé sang nơi khác. Dì xem, những đứa trẻ mất tích có mấy đứa là tìm được về?”
Vốn dĩ Tống Uyển mới vừa lên được chút hy vọng lại một lần bị hủy hoại. Đúng vậy, có mấy đứa là có thể tìm được về. Không lâu trước đây bà còn suy nghĩ tìm đến bọn bắt cóc trẻ con lúc tìm cách cứu Hương Hương, hiện tại những kẻ bắt cóc trẻ con đó cũng không biết đem bán đi đâu, nói không chừng chính là để lấy иộι тạиg trẻ em, cũng nói không chừng là đánh tàn phế đứa trẻ để bắt đi ăn xin. Nếu là rơi vào tay bọn như vậy Tống Uyển thật sự không dám nghĩ.
Nhưng lúc này bà phải làm sao bây giờ?
“Dĩ Hiên, có phải cháu có cách gì?” Tống Uyển lại hỏi Hạ Dĩ Hiên.
“Có ạ.” Hạ Dĩ Hiên có chút khó xử.
“Nói đi, cháu giúp dì đi, không phải cháu nói có cách sao? Cháu nhất định phải giúp dì.” Lúc này đã tuyệt vọng nên cách gì Tống Uyển cũng muốn thử, chỉ cần có thể giúp bà thì trả giá như nào bà đều chấp nhận.
“Dì, dì đừng nóng vội.” Hạ Dĩ Hiên vội vàng an ủi Tống Uyển. “Chuyện này kỳ thật cũng không phải không có cách giải quyết. Chỉ xem dì có bỏ được hay không thôi?”
“Bỏ cái gì?” Tống Uyển không rõ, cái gì là bỏ được hay luyến tiếc?
“Chính là đứa cháu gái kia, coi như trước nay đều không có.” Tiếng Hạ Dĩ Hiên lại một lần khiến Tống Uyển đau. Chưa tứng có, nhưng vốn là có, bà nhớ tới Sở Tương còn đang ngủ, vẫn cứ có chút do dự không dứt.
“Dĩ Hiên, cháu nói…” Bà nhẹ nhàng thở ra, bà muốn biết Hạ Dĩ Hiên rốt cuộc cho bà một biện pháp như nào.
“Kỳ thật rất đơn giản.” Hạ Dĩ Hiên nở nụ cười, môi nhếch lên rất lạnh lùng.
“Làm Hạ Nhược Tâm mang theo đứa bé kia đi là được rồi, trẻ con được mẹ mang đi thì không có khả năng đổ lên đầu dì, đúng không?”
“Cô ấy mang kiểu gì, đứa bé đã mất tích?” Tống Uyển không rõ.
“Mang kiểu gì?” Hạ Dĩ Hiên đưa tay che miệng mình, nói nhỏ: “Đương nhiên là mang đi, vĩnh viễn mang đi.” Cô nheo hai mắt lại, trong mắt kia là một loại tàn nhẫn nguy hiểm.
***
Hạ Nhược Tâm tắt cuộc gọi, đi vào rửa tay sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc của mình.
Tống Uyển tìm cô, nói là về chuyện của Tiểu Vũ Điểm.
Chỉ là, cô không biết Tống Uyển có chuyện gì lại muốn nói cùng cô, có đi hay không hiện tại cô còn chưa quyết định.
“Cô ấy có đến không?” Trên một chiếc thuyền, Tống Uyển cùng Hạ Dĩ Hiên đã ở đây một thời gian rất dài nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Nhược Tâm.
“Dì yên tâm đi, chị ấy sẽ tới. Cháu với chị ấy lớn lên cùng nhau mà.” Hạ Dĩ Hiên không chút lo lắng, đúng vậy, các cô cùng nhau lớn lên. Hạ Dĩ Hiên lấy một đĩa trái cây thỉnh thoảng ăn táo.
Cô tin rằng chị ta sẽ đến, nhất định sẽ đến.
“Dì xem, dây không phải là đến rồi sao?” Cô cười khẽ chỉ vào đối diện, đúng vậy, tới rồi.
Tuy còn cách rất xa, nhưng hai người lớn lên cùng nhau, tuy rằng không phải song sinh cũng không phải ruột thịt, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương Hạ Dĩ Hiên lập tức sẽ nhận ra. Chị ta đang tới.
Trong lòng Tống Uyển vốn đang rất lo lắng nhưng bất chợt không biết vì sao bà bắt đầu bình tĩnh.
“Dì, dì xem.” Hạ Dĩ Hiên đứng lên, hướng một bên đi đến. Tống Uyển đang nghiến chặt răng, vốn đang do dự nhưng lúc này sợ muốn có đường lui cũng đã không dễ dàng.
“Dì tìm tôi có việc?” Hạ Nhược Tâm đã đi tới, cô sống vài tháng trên biển nên chuyện ở biển cô cũng xem như không xa lạ, cô không sợ hãi, cũng hiển nhiên không quá thích.
Tống Uyển cũng lấy một miếng táo đưa vào miệng mình.
“Đây là thái độ của cô đối với trưởng bối?” Bà trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt lại thấy đau rát.