"Người phụ nữ, nào có người gọi cả họ tên chồng?" Sở Luật đột nhiên cười một tiếng, một tay nâng mặt cô gái trong lòng, cô cảm động, trên mặt không có cách nào che dấu kích động và sợ hãi.
"Về sau gọi tên của tôi, Nhược Tâm: " Môi của anh nhẹ nhàng ᴆụng vào trán cô, sau đó hạ xuống, mỗi một cái hôn đều cực nhẹ, cực kỳ trâи áι, mỗi một nụ hôn đều như đối đãi với người phụ nữ mình yêu nhất.
"Gọi một tiếng nghe chút: "Giọng của anh như mang theo mê hoặc, để toàn thân Hạ Nhược Tâm đều nhẹ nhàng run rẩy.
"Gọi một tiếng: "Dịu dàng như thế, thân mật như thế, cô trốn không thoát, cũng không muốn trốn, cô có phải chờ được rồi không. Có phải đạt được rồi không.
"A Luật..." Xưng hô thân mật, môi của cô khẽ chạm, khép mở, một câu A Luật để sắc mặt Sở Luật càng thêm tĩnh mịch một chút.
Ngoan, gọi thêm một tiếng, tôi thích cô gọi tên của tôi. Môi của anh từ mi mắt xuống mặt, để cho cô không cách nào trốn tránh, nếu như quả thật đây là một cái bẫy, như vậy, cô cũng nhận.
"A Luật..."
"Em yêu anh!"
Tâm Sở Luật bỗng hơi nhúc nhích, câu em yêu anh, đâm thẳng vào tim của anh, để anh nhớ kỹ cảm giác lúc này rất lâu, loại chua xót, khó quên.
Anh không nói gì, chỉ dùng hành động của mình đáp lại cô. Môi của anh tiếp tục hạ xuống.
Khi đến sát môi cô, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, lông mi lướt qua mặt anh, môi của anh chỉ nhẹ nhàng ᴆụng cô, cũng không có sâu hơn. Mà cô phát hiện tim mình đập rất nhanh, nhanh giống như nhấn chìm cô, để hô hấp của cô đều sắp đình chỉ.
Cô chủ động ôm cổ của anh, lần đầu hôn trả anh, hai người trong xe hôn khó phân thắng bại, mà trong ánh mắt Sở Luật, hơi lóe lên cái gì, mà Hạ Nhược Tâm không có phát hiện.
Một đêm này, triền miên giữa bọn họ, là dịu dàng chưa từng có, cô toàn ý kính dâng, đem tất cả thâm tâm của mình nộp ra, còn có linh hồn của cô, không có giữ lại mà cho người đàn ông này.
Mà trong bóng tối, giống như trong tấm hình treo trên tường, Hạ Dĩ Hiên cười càng thêm rực rỡ.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu khắp cả căn phòng, Hạ Nhược Tâm hơi mở ra hai mắt, mà cô phát hiện, chính mình bị Sở Luật ôm chặt trong иgự¢, cô ngượng ngùng cúi đầu, có chút không tin, cô gái tối hôm qua nhiệt tình như lửa là cô, cái người chủ động là cô.
"Thế nào, thẹn thùng?"Giọng Sở Luật vang lên, một bàn tay anh lướt nhẹ nhàng trên lưng cô, sau cùng đặt lên xuống vai cô, mang cho cô một trận cảm giác run rẩy.
"Đừng như vậy: " Cô nhẹ nhàng đẩy anh, rất ngứa, gương mặt bình thường luôn luôn quá mức trắng nõn, lúc này thêm một chút màu hoa anh đào, vô cùng đẹp mắt.
"Ha ha..." Tiếng cười nam tính vang bên tai cô, giống như cùng trái tim cô nhảy lên thình thịch...
Giống như tiếng vận mệnh của Beethoven, không biết từ trên xuống, hay từ dưới lên, hoặc là từ thấp lên cao, hoặc là giống như vận mệnh, từ cao ✓út cũng sẽ biến thành bình tĩnh.
"Tôi thích cô như đêm qua, để cho tôi cảm giác thỏa mãn: " Anh cố ý xích lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cực kỳ mẫn cảm, anh xưa nay không thiếu phụ nữ, cho nên, anh đối với thân thể phụ nữ, không phải ngây ngô đơn thuần như Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm có chút không biết làm sao, cái này, giống như trên иgự¢ cũng có màu hồng.
Mà chỉ cần nhìn cô như vậy, Sở Luật đã cảm giác được Dụς ∀ọηg của mình, cứ tuỳ tiện bị cô chống lên. Anh liền vội vàng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ảnh treo trên tường, Hạ Dĩ Hiên rơi vào đáy mắt của anh, lửa nóng trên người anh, cuối cùng lui xuống.
Hạ Nhược Tâm bất chợt xúc động, cũng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của anh, hơi nhắm mắt lại, cô quả nhiên vẫn không bằng cô ta.
"Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là không muốn đến trễ."Tiếng Sở Luật lại tiếp cận lần nữa, môi mỏng dán lấy cánh môi bị anh hôn sưng.
"Tôi không cách nào phủ nhận, trong lòng của tôi còn có Dĩ Hiên, cũng không xác định hiện tại tôi đối với cô là cái gì? Dĩ Hiên là người từ nhỏ tôi đã chọn, tôi không có khả năng khinh địch liền quên cô ấy. Cô hiểu chưa? Nhược Tâm, chúng ta đều không thể nào quên trách nhiệm của mình, tôi đã tra tấn cô, ngươi cũng coi là trả lại, chỉ là, tôi không thể quên cô ấy, như thế, đối với cô ấy không công bằng, dù sao cô ấy vô tội."
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt tay ở trên mặt của cô, tôi tin tưởng cô không phải cố ý, bời vì, cô để tôi nhận thức được một sự khác biệt về cô.
Dạng vuốt ve này, giống như một chút cách giác cuối cùng của cô bị quét sạch.
"Anh thật tin tưởng em, tin tưởng em không có..." Cô còn muốn nói điều gì, chỉ là tay Sở Luật đặt trên môi cô, giống như cũng không muốn nghe cô nói tiếp.
"Được rồi, chúng ta không nói cái này, tôi đói, có phải cô nên chuẩn bị bữa ăn sáng cho chồng không." Môi của anh khẽ nhếch, tạo nên tia sáng tự nhiên rơi trên mặt của hắn,hợp lại ngũ quan lạnh lẽo.
"Em đã biết, em đi chuẩn bị: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, vừa ngồi dậy, mới phát hiện người mình cũng không có mặc bất kỳ thứ gì, cô đỏ mặt, mặc tạm quần áo Sở Luật vào, tuy bọn họ đã là vợ chồng thân mật nhất, chỉ là, cô vẫn không quen bại lộ chính mình ở trước mặt anh như thế.
Sở Luật nhìn phần lưng duyên dáng của cô, phía trên giữ lại dấu vết kích tình đêm qua, mà Hạ Nhược Tâm cũng không có nhìn thấy, phần môi anh hơi nâng lên vài độ, rất là cứng nhắc lạnh lùng, có lẽ là bởi vì hiện tại anh ngược ánh sáng.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm mặc quần áo của mình, lúc đi ra ngoài, giữa hai chân khó chịu, để mặt của cô càng thêm đỏ, thậm chí cũng không dám quay đầu liếc anh một cái.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Sở Luật mới lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một điếu thuốc, giữa làn khói để mặt anh có chút mơ màng không rõ.
Thẳng đến khi đầu ngón tay suýt bị thuốc làm bỏng, anh mới dập tắt thuốc, lúc này mới đứng lên, đi về phía phòng tắm, chờ tới lúc anh ra, lại là tổng giám đốc Sở thị cao thượng.
Mở cửa, người làm Tiểu Hồng thấy anh vội vàng cúi người, giống như anh là hồng thủy, khóe môi Sở Luật không vui nhấp lên, anh đáng sợ như vậy sao?
Chỉ là, nếu như bây giờ anh nhìn gương, liền biết mình không phải đáng sợ, ngũ quan lâu dài đóng băng, tướng mạo tuấn tú, phối hợp với một cánh môi bạc tình bạc nghĩa, mắt đen lạnh băng không có màu sắc, anh như vậy, mới là người trên thương đều biết, không người không hiểu, đương nhiên còn có thủ đoạn sấm rền gió cuốn của anh, còn có trái tim cứng rắn lạnh lùng, không ăn tươi nuốt sống, anh đã sớm bị gặm không có xương cốt.
Lúc đầu anh không có thói quen ăn sáng, nhưng người phụ nữ lơ đãng này lại thay đổi anh, chỉ là nếm qua một lần, sau đó mỗi một ngày, anh phát hiện, chính anh buổi sáng có cảm giác đói bụng, là cô đã biến anh thành như vậy, sau này dạ dày của anh liền do cô phụ trách.
Mà anh thật sự không ngờ từ sau đó ngoại trừ Hạ Dĩ Hiên, cô là người phụ nữ thứ hai.
Mấy thứ đơn giản như ăn sáng, hai chén cháo trong phòng khách có mùi thơm nhàn hạt, làm cho đầu ngón tay ạm không nhịn được mà cử động, muốn ăn thật nhanh. Tuy chỉ là một bữa ăn sáng bình thường thế nhưng anh lại rất thích mùi vị này, anh còn cho là anh vô cùng thích ăn những món chua cay nhưng anh phát hiện mình nhầm rồi, thì ra những món ăn thành đạm như vậy chỉ cần cho một chút gia vị mới là thứ anh thích nhất.
Hạ Nhược Tâm để một cái bát lớn ở trước mặt anh mà Sở Luật cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo nhỏ trong tay cô, cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, cúi đầu khó hiểu.
"Có phải anh cảm thấy không đủ không?" Cô nở nụ cười đơn thuần rồi sau đó cô lại đứng dậy, đổ cháo trong bát của chính cho anh một nửa.
"Nếu như anh không thấy đủ, một nửa này cho anh, em không đói lắm." Trong mắt của cô có chút ý cười, nếu như anh muốn cô có thể không ăn.
"Không cần, đủ rồi." Sở Luật bưng chén cháo trong tay lên, vô cùng ưu nhã mà ăn, cô coi anh là heo sao? Có thể ăn một lần hết hai phần cháo, tuy là, anh có thể.
Hạ Nhược Tâm nhìn anh cười khanh khách, trên mặt có chút ý cười nhẹ nhàng, nhờ gia giáo tốt của anh mà bất luận ở nơi nào cũng sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người.
" Tôi đi làm." anh đứng lên, Hạ Nhược Tâm lấy túi công văn giúp anh. Sở Luật hơi nhíu mày một cái cứ đứng đó không chịu rời đi.
"Làm sao vậy, còn quên thứ gì sao?" Hạ Nhược Tâm tìm khắp nơi, không phải là anh quên cái gì chứ?
"Không phải tôi quên mà là em quên, Hạ Nhược Tâm tiểu thư, em có phải đã quên em là vợ của ai đó không?" Sở Luật đứng song song vòng иgự¢. Bạn gái trước kia của anh không phải lúc nào cũng cuốn lấy anh hôn không muốn cho anh đi, mà cô thì lại khác, hình như là trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa.
Điều này làm anh hết sức không vui.
Hạ Nhược Tâm có chút ngơ ngác, cô quên cái gì, đây mới là ngày đầu tiên cô thật sự là vợ anh, cô thực sự không biết.
Sở Luật bước lên phía trước, một tay đặt ở trên vai Hạ Nhược Tâm, khẽ nhếch môi hung hăng hôn lên môi cô, cuồng dã ςướק đi tất cả cảm giác của cô.
"Hạ Nhược Tâm tiểu thư, nhớ kĩ." Ngón tay anh đặt lại trên phiếm môi màu đỏ," Đây là em chúc chồng mình buổi sáng tốt lành." Ngũ quan của anh cực kì thâm thúy, mặt mũi là thứ từ trước tới nay anh đều rất tự tin.
"Nhớ chưa,hả?" Ngón tay của anh buông xuống, Hạ Nhược Tâm lập tức gật đầu một cái. Chỉ là trên mặt cô lại khẽ ửng đỏ, thanh thuân lộ ra chút ngại ngùng.
Sớm đã kết hôn rồi, nhưng vẫn thanh thuần như vậy thật không biết là tính cách từ đâu tới.
Sở Luật lại nhìn cô một cái sau đó đi ra ngoài, nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay, vừa lúc anh tới công ty là tám giờ.
Đối với sự việc vừa nãy đã khiến Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nửa ngày, cô tự đặt tay lên môi mình, thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc không khác gì lên thiên đường.
Cô đi vào phòng mình, ngồi trên giường, toàn bộ căn phòng vẫn còn hơi thở của anh, rất ấm, rất yên bình, thực sự làm cô quyến luyến. Cô lấy từ ngăn kéo ra một bản kí họa, ngồi vẽ ra bức tranh một người đàn ông, vài nét 乃út phác họa, đường nét đơn giản, quen thuộc dị thường, phía trên đôi mắt của người đàn ông thâm trầm như biển thế nhưng trên mặt của anh lúc này có nhiều hơn một chút dịu dàng không nói lên lời, nếu trên mặt anh cũng có một chút dịu dàng như bức tranh này, như vậy thật tốt.
Khép lại bản kí hoạ, cô ngẩng đầu, nhìn ảnh chụp cô dâu, không biết vì cái gì, trong lòng luôn luôn có loại bất an không nói được.
Giống như hiện tại, tất cả đều không phải chân thực, đều không thuộc về cô.
Cô nhẹ nhàng vỗ mặt mình một cái, phần môi vẫn còn lưu lị hơi thở nam tính, anh nói bọn họ cần thời gian. Như vậy, cô sẽ cho anh thời gian, anh cần bao nhiêu thời gian đều được, cô có thể đợi.
Bao nhiêu đều có thể.
Cầm bản ký họa áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, chỉ là... Tay của cô đặt ở trên bụng của mình, nhẹ nhàng sờ, ngón tay sờ nhẹ, lòng chua xót.
Cô thật sự hi vọng có một đứa con của anh, chỉ là, cả đời này đều khó có khả năng rồi.
Trên mặt có một loại bi ai, chẳng qua, cô lại dùng sức nhếch khóe môi của mình lên, không có sao, cô có anh là được, chỉ cần anh không chê cô là được.
Mà anh, biết sao?
Cô lại không xác định rồi.
Cô đứng lên, cẩn thận cất kỹ bản kí hoạ, đây là bảo bối của cô, không thể làm mất, nếu không cô sẽ rất đau lòng.
Mà cùng một thời gian tại văn phòng tổng giám đốc Sở thị, thỉnh thoảng Đỗ Tĩnh Đường sẽ ngẩng đầu nhìn Sở Luật, giống như trên đầu của anh lúc này mọc ra một đóa hoa loa kèn.
Sở Luật ném giấy tờ trong tay xuống: "Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì? Não bị cửa kẹp hả?" Giọng của anh vẫn tràn ngập lạnh lẽo cứng rắn như cũ, mà Đỗ Tĩnh Đường, lại đưa tay sờ cằm mình, sau đó vươn tay, muốn sờ lên trán Sở Luật. Thân thể Sở Luật khẽ nghiêng tránh khỏi tay của anh ta.
Đỗ Tĩnh Đường cười khan một tiếng, lúng túng thu hồi móng vuốt của mình, ngược lại đặt ở trên trán của mình, không nóng. Cho nên, cũng là anh có vấn đề.
"Anh họ, em phát hiện anh không bình thường: " Lời anh nói ra để Sở Luật quét mắt lạnh qua một cái, mà gương mặt Đỗ Tĩnh Đường cười như ăn đòn: " Thật sự, anh họ, anh không có phát hiện, hôm nay anh lại ngẩn người, hơn nữa còn cười qua, mặc dù chỉ là khóe môi khẽ giương lên, chẳng qua, em nhìn rất rõ ràng: " Anh ta còn sợ Sở Luật không tin, lại chỉ mắt mình: " hai đôi đều thấy được đây."
"Đỗ Tĩnh Đường, có phải công việc của cậu quá nhẹ rồi không?" Sở Luật vòng hai tay của mình trước иgự¢, trên cái thế giới này dám khiêu khích anh, dám đùa giỡn anh, chỉ có Đỗ Tĩnh Đường.
"Cậu đừng tưởng rằng cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi liền không có cách nào với cậu." Uy Hi*p của anh để Đỗ Tĩnh Đường đánh cái rùng mình, Đỗ Tĩnh Đường biết, giơ hai tay lên đầu hàng.
"Anh, anh ruột của em, em sai rồi, về sau không dám nói: " Anh ta vẫn nên thông minh một chút cho thỏa đáng, anh họ của anh ta, tâm như đá, lúc cứng rắn, sẽ mặc kệ anh ta có phải là em họ hay không.
"Đúng rồi: " Đỗ Tĩnh Đường mới nhớ ra chính sự gì: "Anh họ, buổi đấu giá, anh có đi hay không, nghe nói, bên trong có nhiều thứ không tệ, anh hẳn là sẽ thích."
Sở Luật thả 乃út trong tay ra, trên mặt lóe lên cái gì, buổi đấu giá?
Mà Đỗ Tĩnh Đường lại rùng mình một cái, sao lại cảm giác cao thâm khó lường như thế, không biết anh họ của anh ta, hiện tại muốn đối phó, tính toán người nào.
Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một số điện thoại.
"Thư ký Hứa, thay tôi làm một chuyện." Anh khẽ quay ghế làm việc, nâng cằm khắc hoạđường cong lạnh lùng.
Trên người đàn ông này, tuyệt đối là tìm không không được một chỗ mềm mại, bao gồm tóc của anh, đều cứng rắn bên tai, chẳng qua, tuy không đủ mềm mại, lại không tổn haobất luận khí chất gì của anh, thậm chí, tăng thêm cho anh một phần cuồng dã không nói được.
Tay của anh không khỏi đặt ở phần môi của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, bất chợt cười lạnh một tiếng, làm sao, anh cười, có sao? Hắn Sở Luật sớm không biết cười là cái gì rồi.
Đỗ Tĩnh Đường kỳ lạ gãi đầu của mình, tại sao, hiện tại anh họ của anh ta càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng không cho người nào có thể đoán được. Cái này không phải là tự kỷ chứ.
Tầng hai biệt thự Sở gia, Tiểu Hồng đóng cửa lại, trong tay còn ôm một hộp quà cực lớn, cô bé kỳ lạ nhìn đồ trong иgự¢, thật là một cái hộp lớn, không biết bên trong chứa cái gì, cô thật sự muốn biết.
"Ai da!" Cô ngượng ngùng vỗ đầu mình một cái, chuyện của chủ, người làm không thể quản nhiều, đây là bài học thứ nhất trong công ty, làm sao cũng không quên được.
"Cốc cốc..." Cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, trong tay vẫn cầm quyển bản kí hoạ, cô đứng lên, đi ra cửa, mà cô còn đang suy nghĩ, lúc này, không phải là có khách đến chứ.
"Phu nhân, đây là tiên sinh để người đưa tới: " Tiểu Hồng đưa hộp trong tay tới, Hạ Nhược Tâm nhận lấy hộp trong tay Tiểu Hồng, hai lông mày trăng khuyết cũng nhíu một chút.
"Cám ơn cô, Tiểu Hồng: " Hạ Nhược Tâm khẽ cười, một tay ôm chặt hộp trong иgự¢, một tay đóng cửa lại, mà mắt Tiểu Hồng còn mất mát, hô, không nhìn thấy, thật là đáng tiếc.
Cô lau tay trên quần áo một chút, bắt đầu làm việc, ít nói chuyện, làm nhiều việc, đây mới là làm chân lý của người giúp việc.
Hạ Nhược Tâm đặt hộp lên giường, cũng không có mở ra, chỉ là duỗi ngón tay nhẹ khẽ vuốt ve viền hộp, hộp lớn như vậy, là anh đưa cho cô, trong cả căn phòng có mùi thơm cây cát cánh, giống như truyền lại cái gì?
Cô cở dây lụa trên hộp, mở ra, bên trong lại là chiếc váy trắng tinh, cô cầm lên, đôi mắt đột nhiên sáng lên, thật là thật xinh đẹp, làn váy mỏng dài, cũng không dày, lại không cồng kềnh, đương nhiên cũng không quá trong suốt, đường cong hình giọt nước vô cùng tu thân, chỗ cổ áo còn xuyết lấy hạt trân châu, màu trắng loáng, dưới ánh đèn lóe lên tia sáng dìu dịu cực kỳ trong suốt, để cho người ta yêu thích không buông tay.
Cảm xúc như là tơ lụa, nếu như gần sát da thịt, nhất định sẽ rất thoải mái.
Cô dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát một chút, thật là mềm.
Mà một cái thẻ trong hộp rơi xuống.
"Đây là tôi đặc biệt để cho người ta chuẩn bị cho cô, tin tưởng tôi, buổi tối, tôi sẽ để cho cô trở thành công chúa: "Lời sắc bén, dùng từ khoa trương, không thêm che giấu, không phải anh thì còn có ai, còn có ai có thể làm được điểm này.
Sở Luật, chồng của cô, cái người đàn ông có thể không để bất luận ai vào trong mắt.
Buổi tối, tôi sẽ để cho cô trở thành công chúa.
Mặt của cô chạm vào chiếc váy, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi trên quần áo, kỳ thật, cô không cần làm công chúa, bời vì, cô vốn cũng không phải là công chúa.
Cô chỉ cần là vợ của anh được rồi, chỉ cần anh nguyện ý, như vậy, cô sẽ dùng chính mình yêu anh.
Chỉ cần anh nguyện ý.
Chỉ cần anh có thể cho cô cơ hội.