Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ giật giật, lại là bị ngứa rất khó chịu, theo phản xạ cô muốn gãi nhưng có vật gì đó cản ngón tay cô khiến cô mở mắt.
Cô nhẹ nhàng thở, cố gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái ở chân tay.
“Em tỉnh rồi.” Sở Luật sửa lại tóc cho cô. “Đừng cử động, anh bôi thuốc cho em, bôi thuốc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nói, rồi anh đi ra ngoài, lúc đi vào trên tay đã cầm một khay thuốc.
Anh đặt khay trên đùi mình, cầm tuýp thuốc lấy một ít thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên tay Hạ Nhược Tâm. Thuốc vừa được bôi lên làn da cô lập tức thấy cảm giác mát lạnh như bạc hà, ngứa ngáy cũng theo đó bớt đi một chút.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu liền thấy anh đang cẩn thận bôi thuốc cho cô, kỳ thật tay cô bởi vì bắt đầu hoại tử, có thoảng mùi thịt hư thối khó chịu, nhưng Sở Luật không chút nào ghét bỏ, ngay cả việc bôi thuốc anh cũng sợ người khác vụng về nên tự mình làm.
Anh đứng lên, kéo chăn ra khỏi hai chân Hạ Nhược Tâm rồi cẩn thận bôi thuốc.
Hạ Nhược Tâm xoay người nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình, có chút nặng nề khó kiểm soát khiến cô cảm thấy được có điều gì đó không đúng, còn có thần sắc Sở Luật gần đây âm trầm, thêm việc bác sĩ muốn nói lại thôi cùng ánh mắt thông cảm của y tá khi xem cánh tay trái cho cô.
“Sở Luật!” Cô gọi tên Sở Luật.
“Anh đây, sao vậy?” Sở Luật ngồi lại gần, đem khay thuốc trên đùi đặt lên bàn. “Có phải có chỗ nào không thoải mái, để anh đi gọi bác sĩ.”
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm dùng cánh tay mới được bôi thuốc của mình đặt lên mu bàn tay anh. “Anh có thể nói thật cho em không? Có phải tay trái của em có vấn đề?” Cô cười, không có cảm giác khổ sở. Kỳ thật có thể giữ được mạng sống, có thể gặp lại anh, có thể nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm cô đã rất mãn nguyện rồi.
Sở Luật nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, Hạ Nhược Tâm cũng cảm giác được sự ấm áp truyền từ tay anh đến.
Cô nhìn anh cười cổ vũ, thật sự cô không sợ.
“Bác sĩ nói, có lẽ phải cắt bỏ tay.” Giọng Sở Luật hơi khàn, có một số việc giữa hai người bọn họ đều không thể nhắc đến, chỉ cần chạm vào căn bản không thể chịu đựng được sự tra tấn.
Hạ Nhược Tâm vẫn đang cười, dường như bị mất một cánh tay cũng không ảnh hưởng gì tới cô, cô dùng bàn tay kỳ thật cũng rất ít cảm giác này nắm lấy tay anh một chút.
“Luật…”
“Ừ?”
Sở Luật sửng sốt một chút, cô gọi tên anh giống như trước đây. Nếu là trước đây anh nghĩ mình sẽ mừng rỡ như điên, sẽ kích động cả đêm không ngủ, nhưng hiện tại trong lòng lại đầy cay đắng, đã đem sự vui sướng đó chuyển thành sự hối hận không thể chịu đựng được.
Tất cả mọi chuyện này đều do anh làm. Anh vĩnh viễn không quên được năm đó là ai một gậy đập xuống cánh tay cô, là ai đánh gẫy xương mỏng manh của cô, là ai đã cắt đứt kinh tế của cô, khiến cô chỉ có thể làm cu li mới có thể nuôi sống bản thân cùng con gái.
Đúng vậy, là anh, đều là anh làm. Đây là sai lầm cả đời anh không thể quên được, cũng không cách nào cuộc tội được.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Anh đưa ngón tay lên xoa trán Hạ Nhược Tâm, âm thanh rất nhỏ, cũng rất nhẹ. Hạ Nhược Tâm nghe vào trong tai, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô vẫn đang cười.
“Luật, em không sợ.”
Cô cười rộ lên, đôi mắt giống như trăng, không có một tia khổ sở, cũng không có một chút tổn thương mất mát. “Từ nơi đó ra được, có thể giữ được mạng sống em đã thấy đủ rồi. Có thiếu một cánh tay hay không có khác gì nhau, tuy rằng cánh tay không mọc lại được, nhưng em còn có mắt, em còn có thể nhìn, em cũng còn có miệng, có thể nói, em cũng còn một cánh tay, em vẫn có thể vẽ tranh.”
Còn có thể một lần nhìn thấy anh cùng Tiểu Vũ Điểm, em thấy là đủ rồi.
“Luật.” Cô lại gọi tên Sở Luật.
“Ừ.” Sở Luật đáp lời, khóe môi anh cũng mang theo một chút cười, nhưng ai cũng có thể thấy được trong đôi mắt sâu kia lại có một loại tuyệt vọng như thế nào.
“Luật, không sao mà.” Hạ Nhược tâm dịch người, đem đầu dụi vào lòng anh. “Em tha thứ cho anh, em không trách anh, anh đừng tự trách mình, anh đã làm rất nhiều.”
Sở Luật nhắm mắt lại, giấu sự nặng nề vào sâu đáy mắt.
“Luật, cảm ơn anh.”
Hạ Nhược Tâm lại ngủ rồi, mà ngủ được có lẽ sẽ không thấy đau, cũng sẽ không thấy ngứa, càng sẽ không biết không lâu sau một cánh tay của cô sẽ rời khỏi cô, hơn nữa là rời đi vĩnh viễn.
Sở Luật kéo một chút chăn cho cô, sau đó ngồi thật lâu ở nơi này, không cử động.
Đột nhiên, anh che lại mặt mình, không phải dùng nước mắt có thể giải quyết được vấn đề.
Khóc không có nghĩa là thương tâm, mà không khóc lại không phải là không đau xót. Có người sự thương tâm ở trên mặt, mà có người thương lại ở trong lòng.
Nơi đó đã bị một đao xẹt qua thật sâu, rồi sau đó rỉ máu.
“Sở tiên sinh, mời theo tôi một chút.” Y tá ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi. Sở Luật đứng lên, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm đã ngủ, rồi mới đi ra ngoài.
Hy vọng có tin tức tốt, hiện tại hầu hết tin bọn họ nhận được đều là tuyệt vọng, cũng đều khó nhịn.
ở trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm mở mắt ra, chỉ có một mình cô. Kỳ thật lúc y tá tới cô cũng đã tỉnh, chỉ muốn không ai biết.
Cô nâng cánh tay trái lên, hiện giờ muốn xem một chút, không lâu sau sẽ không còn, không chạm vào được, không cảm giác được.
Cô dùng tay phải sờ lên tay trái, nắm chặt lại vẫn còn có thể cảm giác được. Cánh tay này theo cô hơn hai mươi năm, mặc kệ từng đau đớn rất nhiều, có bao nhiêu đau lại đều thuộc về nó, cô cho rằng sẽ theo cô cả đời, tới khi cô ૮ɦếƭ đi.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy qua khóe mắt thấm vào ga giường trắng tinh.
Cô xoay mặt qua, âm thầm khóc, cũng âm thầm chịu khổ sở.
Trong văn phòng của bác sĩ, vài chuyên gia khoa chỉnh hình nổi tiếng từ các nơi đều được mời đến. Bọn họ đã tranh luận không ngừng, là cắt bỏ tay hay còn biện pháp khác, bọn họ đều đã suy nghĩ, đã nói ra, nhưng trải qua nghiên cứu cuối cùng bỏ đi cánh tay vẫn là cách tốt nhất.
“Tôi muốn giữ cánh tay của cô ấy.”
Sở Luật vẫn kiên trì, mặc kệ dùng cách gì, tốn nhiều tiền cũng được. Anh đứng lên đi nhanh ra ngoài, anh không đồng ý được, anh hoàn toàn không thể đồng ý để việc cắt bỏ một cánh tay của Hạ Nhược Tâm.
Cô là của anh, cánh tay cô cũng là của anh.
Anh không đồng ý thì đừng hòng ai nghĩ tới chuyện động vào cánh tay cô, động vào dù chỉ một sợi tóc của cô.
Anh suy nghĩ rất lâu, thậm chí cả đêm trằn trọc không ngủ, cuối cùng anh vẫn không muốn cô bị mất một cánh tay. Cánh tay này, bất luận phải trả giá thế nào anh nhất định phải giữ được cho cô, đời anh nợ cô quá nhiều, anh có thể bồi thường cho cô rất ít, mà điều cô muốn cũng không nhiều. Ít nhất, anh không thể khiến cô thành tàn tật.
Các bác sĩ đều rất khó xử, cánh tay này không phải nói giữ là có thể giữ. Bọn họ là bác sĩ chứ không phải thần tiên, bất cứ quyết định nào của bọn họ cũng đều muốn tốt nhất cho bệnh nhân, nếu mạng sống bệnh nhân gặp nguy hiểm thì giữ lại cánh tay có ích gì.
Nhưng Sở Luật lại rất kiên định, cuộc giải phẫu kia nói gì anh cũng không muốn làm, cũng không ký tên đồng ý phẫu thuật.
Hạ Nhược Tâm ngồi ngây ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như mặt trời rất đẹp, cô muốn ra chơi, muốn phơi nắng.
“Em muốn ra ngoài?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, đặt tay cô lên đầu gối mình. Gần đây sự hoại tử ở tay cô đã chậm đi một chút, hiển nhiên là đã tốt hơn. Cũng là anh mấy hôm nay ngày đêm không ngủ không nghỉ chăm sóc, một ngày bôi lên hơn mười loại thuốc, bằng không cô cũng không có dễ dàng tốt lên như vậy.
“Ừ, có chút.” Hạ Nhược Tâm nheo hai mắt lại, đã lâu không được phơi nắng. Lúc đào vàng dưới sông phơi nắng đó là nóng, cái cảm giác chân lạnh ngắt mà lưng đổ mồ hôi quỷ dị vô cùng, khiến người chịu đựng được đều rất khó khăn.
“Vậy thì ra ngoài đi.” Sở Luật vươn tay sửa sang lại tóc cho cô. Đã có người cắt lại tóc cho cô, tuy rằng vẫn còn ngắn nhưng đã dễ nhìn hơn, không đẹp cho lắm nhưng so với mái tóc chó gặm thì hiện giờ cũng có thể đi ra ngoài gặp mọi người.
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm nở nụ cười, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như lúc ban đầu. Không biết đã trải qua những gì, hiện tại cô chỉ nghĩ đơn giản là đã sống sót dù tầm mắt cô thi thoảng vẫn nhìn tới cánh tay.
Cho dù không giữ lại được cánh tay này.
Cô ngồi trên xe lăn, trên đùi là một chăn lông mềm mại, đồ của đất nước này. Lúc này mặc dù ánh nắng rất mãnh liệt nhưng lại không quá nóng bức, ngược lại ánh nắng chiếu lên người rất thoải mái, cô nheo đôi mắt lại, nắng ấm qua khe hở của tán cây chiếu xuống làm tóc cùng hàng mi dài của cô tựa như nhiễm một chút màu giấy thiếc nhàn nhạt.
Sở Luật đi tới, đem một ly trà sữa đặt vào tay cô. Cô nắm chặt, xuyên qua ly là một hương vị ấm áp.
“Mới mua, em nếm một chút.”
Anh ngồi bên cạnh cô, cũng có chút hưởng thụ phút giây yên lặng này. Không có công việc, không nghĩ tới điều gì, chỉ ngồi ngây ngốc như vậy, nguyện năm tháng bình yên.
Hạ Nhược Tâm nâng cái ly lên đặt ở trước mặt mình, bên trong ly nồng đậm mùi sữa.
Cô uống một ngụm, có hương vị dâu tây, ngọt ngào ê ẩm, có hoa quả ngọt lành, cũng có sữa bò thơm mềm. Uống vào trong miệng, hương vị quả không tồi để hưởng thụ.
Hạ cái ly xuống, cô đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt lại muốn ngủ một chút. Tay cô vẫn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly không bỏ.
Cô muốn nhìn, muốn cảm nhận bằng cánh tay mình nhiều thêm một chút, muốn có thêm mấy ngày dù biết rằng dẫu có thêm mấy ngày cũng sẽ tới lúc phải mất đi.
Ánh mắt Sở Luật hơi tối lại, sau đó vươn tay đặt lên tay trái cô.
“Sẽ không sao, tin anh, nhất định sẽ không sao cả.”
“Đúng vậy, sẽ không có việc gì.” Anh thề, dùng toàn bộ lời thế của anh, bất luận như nào anh cũng sẽ giữ lại cánh tay này cho cô.
***
Lại một lần bác sĩ đem bệnh án đặt ở trước mặt Sở Luật.
“Sở tiên sinh, cánh tay bệnh nhân đã không thể chờ thêm nữa, mong anh sớm quyết định.”
“Tôi sẽ không đồng ý cắt tay.” Sở Luật đứng lên, cự tuyệt từ ‘cắt tay’ này, cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan tới cắt tay.
Bác sĩ chỉ có thể cầm bệnh án đưa mắt nhìn người bên cạnh.
“A lô, Mạc Mính, lần này cảm ơn anh.”
Sở Luật dựa lưng vào tường, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Khi nào bọn họ có thể tới? Ừ, tôi bên này sẽ cố hết sức, cảm ơn anh.”
Anh ngắt cuộc gọi, cũng không thấy nhẹ nhàng thêm chút nào. Anh nhờ Mạc Mính tìm giúp anh vài bác sĩ chỉnh hình có tiếng, Mạc Mính thật sự tìm được cho anh, nhưng anh cũng không biết những người bác sĩ này liệu có giúp được cánh tay của Hạ Nhược Tâm không.
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ có một tia hi vọng anh cũng sẽ không từ bỏ.
***
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt, chuyện đầu tiên cô làm là nhìn xem cánh tay có còn ở đó hay không, tuy biết rằng sẽ sớm không còn nhưng cô vẫn thật sự không tha, cũng thực sự sợ hãi lần tiếp theo mình tỉnh dậy đã thành một đại hiệp chụt tay, mà cô không có võ công, cả đời này không có khả năng trở thành đại hiệp, cũng chỉ là một bụi rậm trong thế giới mênh ௱ôЛƓ này thôi.
Cửa đột nhiên có tiếng động, cô xoay người, cũng đem sự khổ sở vừa rồi trong mắt giấu đi.
“Ăn cơm thôi.” Sở Luật đi nhanh tới đem đặt hộp cơm lên bàn. “Anh tìm được một cặp vợ chồng người Hoa nấu ăn rất ngon, đều là các món em thích ăn.”
Sở Luật bày đồ ăn trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Có thể ở quốc gia lạ lẫm này được ăn một món quen thuộc thật sự không phải dễ dàng, hơn nữa đây chỉ là một quốc gia nhỏ, nhất định anh đã phí không ít công sức mới tìm ra.
“Kỳ thật không cần phiền phức như vậy, em không kén ăn.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy đũa, tuy nói vậy nhưng khi cảm nhận được hương vị quen thuộc cô vẫn không chống đỡ được sức hấp dẫn của món ăn này.
Cô gắp một ít đồ ăn đưa vào miệng, khóe mắt cũng cay cay.
“Rất ngon.” Cô vội vàng nuốt miếng cơm, đồng thời cũng nuốt nước mắt sắp trào ra.
“Vậy em ăn nhiều một chút.” Sở Luật ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn cho cô. Anh không nói nhiều nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, anh cũng không hay cười, vốn tính cách anh như vậy, nhưng đôi mắt đen vẫn luôn lạnh lùng đã bắt đầu long lanh.
“Được a.” Hạ Nhược Tâm lại cầm đũa, tổng cộng đã ăn được hai bát cơm. Đã về được một thời gian, tuy rằng chưa khiến cô có da có thịt nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, hai người bọn họ lại đều im lặng không đề cập tới chuyện cắt bỏ cánh tay.
Năm ngày sau, tại bệnh viện xuất hiện không ít bác sĩ không phải ở đất nước này, cũng không phải bác sĩ Trung Quốc, đều là những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới.
Bọn họ nghiên cứu bệnh tình Hạ Nhược Tâm thật lâu, cuối cùng đưa ra một biện pháp.
Một bác sĩ lúc này ngồi trước mặt Sở Luật, tay ông đè lên bệnh án của Hạ Nhược Tâm.
“Sở tiên sinh, cánh tay của cô Hạ chúng tôi có thể giữ được, không cần phải cắt bỏ. Nhưng chúng tôi cần phải lại đánh gãy xương tay của cô ấy để xử lý rồi sắp xếp lại, có lẽ sẽ phải chịu một ít khổ sở, nhưng chờ đến lúc bình phục, cánh tay cô ấy chẳng những có thể giữ được mà có thể khôi phục lại như bình thường, điều này kỳ thật là một phương pháp tái tạo xương khớp. Y học bây giờ có những phương pháp thật sự không thể dùng lời lẽ bình thường để giải thích.”
“Cảm ơn.” Sở Luật đưa tay tới, hiện tại có thể nói cũng chỉ là hai tiếng ‘cảm ơn’ này. Còn có thể khôi phục được như bình thường hay không anh cũng không bắt buộc, anh yêu cầu, cũng chỉ hy vọng cô là một người khỏe mạnh, không thiếu tay hay thiếu chân.
“Không cần khách khí, đây là điều chúng tôi nên làm.” Bác sĩ đứng lên bắt tay Sở Luật, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu bệnh án.
“Sở tiên sinh, tôi sẽ cùng các bác sĩ khác bàn bạc chuyện phẫu thuật, nếu không có vấn đề gì ba ngày sau chúng ta sẽ phẫu thuật.”
“Tôi biết rồi.” Sở Luật nói xong, cuối cùng là nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, bên cạnh cô có một giá vẽ, là Sở Luật nhờ người làm cho cô. Ở chỗ này cô có thể vẽ tranh, cũng có thể đọc sách, tuy rằng thời gian lúc này trôi qua cảm giác không năm không tháng nhưng nhờ nó mà cô cũng không thấy khó nhịn.
“Thẩm Vi đã về rồi à?” Cô xoay người hỏi Sở Luật, vốn đang chờ cô tốt một chút sẽ qua thăm Thẩm Vi, vậy mà chị ấy nói đi là đi.
“Đi rất vội.” Sở Luật lấy dao gọt táo, ngón tay anh rất khéo léo, vỏ táo không bị đứt thành từng đoạn.
“Cô ấy nhờ anh nói cho em, chờ lúc em trở về cô ấy sẽ tới cảm tạ.”
Hạ Nhược Tâm lại cầm lấy 乃út vẽ, vẽ lên. “Kỳ thật chị ấy cũng không cần cảm tạ em, chị ấy cũng từng cứu em.”
“Em ăn hoa quả đi.” Sở Luật đem hoa quả đã cắt thành từng miếng đặt trước mặt cô.
Hạ Nhược Tâm nâng cánh tay trái muốn cầm lấy miếng táo, nhưng tay cô đột nhiên tê rần, người cũng đổ ra một thân mồ hôi lạnh, miếng táo cầm trong tay rơi trên mặt đất.
“Em không sao chứ?’ Sở Luật vội vàng ngồi lại gần, đưa tay đặt lên vai cô để cô từ từ nằm xuống. Anh ấn chuông gọi bác sĩ.
“Em không sao.” Hạ Nhược Tâm cố gắng gượng dậy, cô đưa tay đặt lên trên cánh tay Sở Luật. “Đột nhiên cảm thấy hơi đau, hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”
Sở Luật sờ trán cô, đã ra một thân mồ hôi lạnh còn nói chỉ hơi đau, thật sự chắc là rất đau đi.
“Không sao.” Anh cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm úp gọn trong hai bàn tay anh. “Chờ phẫu thuật xong mọi thứ đều sẽ ổn.”
Hạ Nhược Tâm cười, nhưng chỉ có cô biết nụ cười kia ẩn giấu ít nhiều bất an cùng tuyệt vọng.
Tuy rằng cô đã chấp nhận số mệnh mình như vậy, tuy rằng cô biết cánh tay này của mình không cách nào giữ được, tuy rằng cô đã chấp nhận việc mình thật sự sẽ tàn phế.
Đúng vậy, phẫu thuật, thật mau phải làm phẫu thuật, phẫu thuật xong cô sẽ thật sự tàn phế.
Nhưng cô vẫn đang cười, cười như vẫy vẫy chào từ biệt cánh tay của mình.
***
Ba ngày sau, trong phòng phẫu thuật.
Sở Luật duỗi tay cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, giống như năm xưa vậy.
Anh nói, chờ anh quay lại, anh sẽ tìm được em.
Đúng vậy, anh tìm được cô, tuy rằng đến muộn hơn hai mươi năm.
“Không sao cả, ngủ một giấc tỉnh lại là ổn rồi.”
“Em biết, em không sợ.” Hạ Nhược Tâm Ϧóþ nhẹ cánh tay anh, rồi sau đó cô nhắm mắt lại, không biết sắp tới có phải là một địa ngục khác hay là một cuộc sống mới của cô.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn chằm chằm các bác sĩ cùng y tá đang chuẩn bị. Cô cúi đầu, lúc này cánh tay cô bị cố định ở một bên, cô thậm chí còn đang suy nghĩ bọn họ sẽ cắt tay cô như thế nào, là dùng dao nhỏ rạch hay dùng một dao chém đứt. Bình dưỡng khí chụp xuống mặt cô, hô hấp của cô chậm rãi đều đều.
Cố muốn nói một tiếng, nhưng cuối cùng ngay cả sức lực mở mắt ra cũng không có.
Không biết qua bao lâu, dường như cô ngủ một giấc rất dài, cũng dường như cô đã ngủ ngon lành không mộng mị.
Đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh mình có một người đang gục xuống.
Cô nhẹ nhàng co lại một ngón tay, thậm chí cô không dám nhìn xem bả vai mình có thiếu đi một cánh tay không. Chắc là đã không còn.
Động tác của cô cũng khiến người đàn ông đang gục xuống giường tỉnh dậy.
“Em tỉnh rồi.” Sở Luật ngồi dậy, vừa thấy cô mở mắt liền biết cô đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói hôm nay cô sẽ tỉnh, quả nhiên thật đúng là đã tỉnh.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không? Anh đi gọi bác sĩ.”
Sở Luật đứng lên chuẩn bị đi gọi bác sĩ. Hạ Nhược Tâm lắc đầu, muốn nói nhưng cô mở miệng ra dường như bị tắc lại, cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Sau đó không lâu bác sĩ tiến vào, kiểm tra mắt cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Hạ Nhược Tâm mơ màng, cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Đến khi cô tỉnh dậy mới phát hiện toàn bộ cánh tay trái đều rất đau, nhưng thật lạ, lẽ ra phải không có khả năng sẽ cảm thấy đau đớn, bởi vì đã không còn thì sao lại đau được.
Cho nên cô vẫn cắn răng chịu đựng, bác sĩ hỏi cô thế nào cô đều nói khá tốt. Đến lúc này tay cô đã phẫu thuật ba ngày cô vẫn không có dũng khí nhìn phần tay đã bị cắt lìa.
Cho đến một ngày cô thật sự không chịu được nữa, cánh tay cô vẫn luôn truyền tới đau đớn, mỗi một lần đau đớn cô đều cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại, đau.
“Sở Luật…” Cô gọi Sở Luật.
“Làm sao vậy?” Sở Luật vội vàng đi tới, lo lắng hỏi, giọng có chút nôn nóng. “Em thấy chỗ nào không thoải mái?”
“Có chút.” Hạ Nhược Tâm thở mạnh ra, cũng cố gắng nén lại sự đau đớn này.
“Cánh tay em đau quá, không phải nói tay không còn sao, sao lại đau như vậy?”
“Tay không còn?” Sở Luật sửng sốt một chút, anh đưa tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó khẽ đẩy mặt cô nhìn sang trái.
“Hạ Nhược Tâm, ai bảo em tay trái của em không còn?”
“Không phải phẫu thuật là để cắt tay sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn nhắm mắt lại, không có dũng khí xem phần tay đã bị cắt đi của mình. Thật sự cô vẫn luôn muốn hỏi bọn họ xử lý cánh tay cô như thế nào, có phải đã chôn hay đã vứt bỏ.
“Ai nói cho em là cắt?” Hiện tại Sở Luật cảm thấy mình cùng cô gái này không sống cùng một thế giới, cũng là có chút đàn gảy tai trâu. Rõ ràng bọn họ phẫu thuật làm thẳng xương chứ không phải phẫu thuật cắt tay.
Bọn họ vẫn luôn thảo luận, cũng không có ai nói muốn cắt tay, sao cô lại nghĩ là phẫu thuật cắt tay, chẳng lẽ mấy ngày nay cô ấy ấy vẫn nghĩ rằng mình đã bị cắt đứt một cánh tay.
“Không phải sao?” Hạ Nhược tâm ngoảnh mặt đi, chặt đứt chính là chặt đứt.
Sở Luật có chút dở khóc dở cười.
“Em tự mình nhìn xem có chặt đứt không?”
Hạ Nhược Tâm không muốn xem.
“Em tự mình xem đi.” Sở Luật nói xong, an vị một bên chờ cô nhìn sang, dù sao sao bây giờ ai nói cô khả năng cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có chính mắt cô nhìn thấy mới có thể thật sự tin cánh tay mình vẫn còn.
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Sở Luật cũng biết tính tình cô rất kiên cường, cũng là không cách nào thừa nhận việc mình sẽ bị khuyết tật, rốt cuộc có những thứ không mọc ra được. Anh không cứu được quả thận của Tiểu Vũ Điểm nhưng có thể cứu được cánh tay của Hạ Nhược Tâm, ít nhất anh không phải thật sự vô dụng đúng không.
Anh đứng lên mở cửa đi ra ngoài, để lại Hạ Nhược Tâm một mình trong phòng an tĩnh.
Sau khi anh đi Hạ Nhược Tâm mới chậm rãi mở hai mắt.
Cô vẫn luôn tránh nhìn sang cánh tay trái, cô vẫn luôn cho rằng đã không còn, đã bị cắt bỏ nhưng Sở Luật lại nói cho cô cánh tay trái vẫn còn ở đó, còn trên người cô.
Từ bả vai tới cánh tay, thẳng tới bàn tay đều có một loại đau đớn, loại đau này không lừa được người, loại đau này cũng không giả vờ được. Cô cẩn thận xoay mặt qua, tầm mắt nhìn lên bả vai mình sau đó di chuyển xuống, hóa ra trên vai cô đều là một tầng thật dày thạch cao, khó trách không cử động được, cũng vì không cử động được cho nên cô vẫn luôn cho rằng cánh tay mình đã không còn nữa, bởi vì cô không nhúc nhích được. (Đoạn này ngứa miệng quá nên phải nói, điêu quá, không tắm hay wc à mà không thấy vướng? Một ngày không nhận ra thì còn tin chứ vài ngày không nhận ra thì không tin được.)
Thạch cao đi từ bả vai xuống lòng bàn tay cô, chỉ có ngón tay là lộ ra ngoài.
Cô không tin, giật giật ngón tay mình, không phải là tay giả chứ.
Một chút, cô cố gắng cử động, cẩn thận điều khiển, ngón tay cái cô hơi nhúc nhích, sau đó là ngón trỏ… Cô có thể điều khiển mấy ngón tay này, cho nên cánh tay cô thật sự còn ở đó.
Đây là sao, đã có chuyện gì? Không phải nói cần bỏ cánh tay sao?
Lúc Sở Luật trở về trong tay ôm một bó hoa bánh hợp lớn.
“Thơm không em?” Anh đem bó hoa đưa Hạ Nhược Tâm, người bán hoa nói loại hoa này rất thơm, đặt ở bên trong phòng bệnh chỉ một lát sẽ tỏa hương cả phòng.
“Rất thơm.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hít vào cảm nhận mùi hương.
Thật sự là rất thơm, khó trách lại gọi là hoa bách hợp.
Sở Luật đem hoa cắm vào bình, cách mỗi ngày anh đều mua một bó hoa tới, bởi vì biết cô sẽ thích. Hạ Nhược Tâm rất thích bình hoa, thi thoảng cô cũng tiến lại cẩn thận sửa lại hoa trong bình, cũng lại luôn sợ hoa sẽ héo tàn. Hoa nở hoa tàn vốn dĩ là chuyện không thể tránh được, cho nên cứ vài ngày anh lại mua hoa mới, như vậy mặc kệ lúc nào ở chỗ này cô cũng đều thấy hoa đang nở. Giống như cô lúc này.
“Hôm nay có khỏe không?” Sở Luật ngồi xuống, hỏi cô.
Đây là ngày thứ bảy sau khi cô phẫu thuật xong.
“Rất ổn, rất không tồi.” Hạ Nhược Tâm chậm rãi nhìn cánh tay, tuy rằng bó thạch cao sẽ không cử động được nhưng cô có thể xác định cánh tay mình đang ổn.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa hiểu vì sao, rõ ràng nói cần bỏ cánh tay mà cuối cùng cánh tay cô lại không phải cắt bỏ.
“Sở Luật, đây là có chuyện gì, cánh tay em…” Cô đưa tay phải sờ lên trên tay trái. “Không phải nói cần cắt đi sao?”
Sở Luật cầm lấy tay cô, đem côc sữa bò anh mới làm đặt vào trong tay cô: “Em yên tâm, cánh tay em không sao cả. Mới đầu là muốn cắt tay đi, sau anh mời mấy bác sĩ nổi tiếng trên thế giới đến, bọn họ đã làm phẫu thuật khác cho em.”
Nói đến đây anh đưa tay lên trán Hạ Nhược Tâm. “Cuối cùng cũng giữ được cánh tay cho em, tuy nói rằng em sẽ phải chịu đau đớn khổ sở, nhưng bác sĩ đã nói chờ đến khi bình phục, chỉ cần kiên trì tập luyện cánh tay kia sẽ bình thường trở lại, có thể làm rất nhiều việc, cũng sẽ không đau mỗi khi trở trời nữa.”
Hạ Nhược Tâm đưa cốc sữa lên miệng mình, ‘tic’ một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống cũng làm sữa hơi gợn sóng.
“Cảm ơn anh, Sở Luật.”
Sở Luật cốc nhẹ vào trán cô, lại là cảm ơn, lại là Sở Luật, dường như cô gái trước đây gọi anh là ‘Luật’ đã mất tích. Anh biết bọn họ chưa có khả năng trở lại như trước, cho nên anh vẫn là làm chưa tốt, phải không.
Hạ Nhược Tâm đưa cốc lên miệng, uống một ngụm, mùi sữa thơm phức, cô nhắm mắt vào hưởng thụ. Cô biết Sở Luật cảm thấy mất mát, chỉ là lúc ấy cô muốn anh có cảm giác có tội một chút, nhưng hiện giờ kỳ thật bọn họ coi như đã thanh toán xong đi. Rốt cuộc giữa bọn họ đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Hiện giờ cô với người đàn ông này đã không còn chút oán hận nào, cả những oán hận trong quá khứ cũng đã biến mất trong lòng cô.
‘Cộc cộc…” Bên ngoài cửa có tiếng gõ, vừa lúc phá vỡ sự im lặng giữa bọn họ.
Sở Luật đứng lên ra mở cửa, đứng đó là một người mặc áo gió màu xanh lá cây, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt được thời gian gọt dũa, anh khẽ nhếch môi lên, chưa cười nhưng lại cảm thấy được vài phần ý cười.
“Anh đến rồi.” Sở Luật tránh đường để anh đi vào.
“Hôm nay tôi rảnh, lại đây ghé thăm.” Anh đem bó hoa trong tay đặt ở trên bàn, anh xoay qua, ánh mắt nhìn tới Hạ Nhược Tâm.
“Chúc cô khỏe.” Anh đưa tay về hướng Hạ Nhược Tâm. “Tôi là Mạc Mính.”
Hạ Nhược Tâm vươn tay bắt lấy tay anh một chút, cô phát hiện điều kỳ lạ, trên cổ tay Mạc Minh buộc một sợi tơ hồng, trên tơ hồng còn một viên đậu đỏ, không, là nửa viên đậu đỏ.
Đây là… đậu đỏ tương tư.
Không thể tưởng tượng được còn có người đàn ông nào dùng vật này làm đồ trang sức, nhưng nửa viên đậu đỏ này cô rất quen mắt, có điều cô lại quên mất mình đã nhìn thấy ở đâu.
Anh ta vừa giới thiệu tên gì nhỉ…
Mạc Mính, là Mạc Mính, anh ta tên Mạc Mính?
Cô buông tay ra, hỏi: “Xin hỏi, ngài là vị Mạc tiên sinh đã cứu tôi sao?”
Mạc Minh thu tay lại, khóe môi vẫn cong lên nhưng thả lỏng một chút. “Theo như lời cô nói thì đúng là tôi, nhưng thật ra không coi là tôi cứu cô được, mà là Sở tiên sinh. Bảng giá để tôi ra tay không thấp, mà chi phí này tất nhiên là Sở tiên sinh thanh toán cho tôi.”
Bọn họ tuy là bạn bè, thậm chí có là huynh đệ thì cũng vẫn yêu cầu sổ sách minh bạch, lúc nào cần bàn thì sẽ bàn, nhưng hẳn mọi thứ sẽ được tính toán sòng phẳng.
“Sao anh lại tới đây?” Sở Luật đi tới, Mạc Minh tới đây là điều anh không ngờ trước.
Mạc Mính tìm một chỗ ngồi xuống: “Vừa lúc tôi đi qua đây, chợt nhớ mọi người vẫn đang ở nơi này cho nên liền vào thăm. Đúng rồi, khi nào mọi người tính về nước?”
“Chờ thêm mấy ngày nữa rồi tính, tôi chưa yên tâm.” Sở Luật quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm. Không biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, giống như có chút khó hiểu, chuyện về nước anh tưởng cô sẽ nhất quyết muốn sớm trở về. Rất nhiều chuyện đã đều thay đổi, khó có được một quãng thời gian anh có thể nhẹ nhàng như lúc này, ở lâu một chút cũng tốt.
“Đúng rồi, không phải còn một người sao? Sao lại không thấy?” Mạc Mính vắt chéo hai chân, anh nhớ Sở Luật nhờ anh đi cứu hai người, đương nhiên anh thu tiền cũng gấp đôi. Không phải đã đem người kia giấu đi chứ? Dẫu có giấu đi anh cũng sẽ không bớt tiền.
“Cô ấy đã về nước, nếu anh muốn gặp mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp.” Sở Luật biết anh hỏi chính là Thẩm Vi, có điều Thẩm Vi không phải là người ai cũng có thể gặp được. Giang Nam nơi đó không phải đơn giản như người ngoài nhìn vào, còn có thân phận của Thâm Vi tới tận bây giờ anh vẫn chưa biết là như nào.
“Thôi tôi phải đi.” Mạc Mính chỉ thuận miệng hỏi, cho nên những cái khác anh cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay anh tới để thăm người bệnh, không phải để dò tìm, đương nhiên cũng không nói chuyện khác.
Mà thăm người bệnh xong rồi anh cũng hẳn nên đi.
“Mạc tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một việc không?”
Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Mính, vẫn có chút cảm giác kì lạ.
“Được, xin cứ hỏi.” Mạc Mính chuyển người, tuy rằng anh cười nhưng Hạ Nhược Tâm cảm giác được, người đàn ông này là cùng một loại người giống Sở Luật, chỉ khác là Sở Luật không thích cười còn người đàn ông này lại luôn có một nụ cười phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng giống nhau là, bọn họ đều là người không nên tiếp xúc nhiều.
“Cái kia…” Hạ Nhược Tâm chỉ vào tay Mạc Mính. “Tôi muốn hỏi chút, cổ tay anh đeo vòng đậu đỏ sao?”
Mạc Minh nâng cổ tay lên, theo thói quen anh vuốt hạt đậu đỏ kia, cũng bởi vì anh thường xuyên làm vậy nên viên đậu đỏ kia đã bị lòng bàn tay anh chà không còn góc cạnh.
“Đúng vậy.” Anh cúi đầu, ánh mắt đột nhiên nhẹ nhàng một chút, giống như băng tan ra thành nước.
“Của vợ tôi đưa, cô ấy cũng có một cái.”
Là vậy à, Hạ Nhược Tâm có cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều, nhưng thật sự cô cảm thấy viên đậu đỏ kia rất quen mất, cô cũng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.
“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Mạc Mính khách khí hỏi. Đương nhiên Hạ Nhược Tâm cũng không muốn nhiều chuyện, bọn họ mới mới là lần đầu gặp mặt, mối quan hệ còn chưa tốt tới mức có thể tám chuyện phiếm.
“Không có gì, cảm ơn anh.” Cô cũng khách khí trả lời.
Mạc Mính gật đầu một cái, sau đó đóng cửa rời đi. Sở Luật cũng đi theo ra ngoài, dĩ nhiên hai người đàn ông này có nhiều chuyện cần nói.
Đã thấy ở đâu nhỉ? Hạ Nhược Tâm cắn móng tay của mình, trí nhớ cô sẽ không sai, nếu chưa từng gặp cô nhất định sẽ không chú ý tới nó như vậy.
Nhưng hiện tại cô thật sự không nghĩ ra.
Cánh tay lại có cảm giác đau ê ẩm nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa. Chịu đau lúc này có thể đổi lấy cả đời bình an cũng thật đáng giá.
Cô nằm xuống, nhắm mặt lại, mơ mơ màng màng cũng đã ngủ rồi.
“Dậy thôi.” Thẩm Vi vỗ nhẹ cô một chút.
Hạ Nhược Tâm bật ngồi dậy. “Chị cẩn thận cánh tay em.” Cô đẩy cánh tay Thẩm Vi đặt trên vai mình xuống. “Cánh tay em mới phẫu thuật, cẩn thật cắt đi, liền có phải thật sự không còn.”
“Em nói hồ đồ gì vậy?” Thẩm Vi liếc mắt nhìn cô. “Cái gì mà phẫu thuật, còn không đi đãi vàng đi?”
“Chính là…” Hạ Nhược Tâm cảm thấy hình như nơi này có chút không thích hợp. Rõ ràng…
Cô sờ soạn cánh tay trái của mình, cô nâng tay lên, có thể tùy ý hoạt động, không có việc gì. Nhưng rõ ràng cô nhớ là…
“Đi thôi. Thẩm Vi lại liếc mắt nhìn cô một cái. “Còn lười không xuống lát lại bị đánh.”
“Có lẽ em đã nằm mơ.”
Hạ Nhược Tâm cười khổ, ngồi dậy. Trên chân tay mặt đều bị thương tổn do giá rét, kỳ thật cũng đã quen rồi, cô không còn thấy đau.
Thẩm Vi xắn quần của mình lên, Hạ Nhược Tâm phát hiện trên chân cô buộc một sợi tơ hồng, trên sợi xuyên qua một hạt đậu, màu đỏ.
“Cái này có thể ăn không?”
Cố thật sự cảm thấy mình sắp bị thần kinh, hiện tại nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.
“Em muốn ăn?” Thẩm Vi quay đầu lại hỏi cô.
Hạ Nhược Tâm rất nhớ vị đậu đỏ, cô gật đầu một cái, đúng vậy, cô muốn ăn, rất muốn ăn.
Thẩm Vi nghĩ nghĩ, sau đó đưa tay xuống mắt cá chân, cô dùng sức kéo mạnh khiến dây chỉ đứt, sau đó đưa hạt đậu cho Hạ Nhược Tâm. “Nếu em không chê bẩn thì ăn đi.”
Hạ Nhược Tâm cầm lấy hạt đậu đặt trong lòng bàn tay mình, cô không thấy nó bẩn chút nào, tay cô tới thùng phân còn phải mò vào, còn lau cả vào người mình và Thẩm Vi. Hạt đậu này là chị ấy đeo trên chân, đâu phải dẫm dưới lòng bàn chân.
Cô đem hạt đậu nho nhỏ để trong tay, sờ sờ, trên hạt đậu còn thiếu một phần, giống như một hạt đậu hoàn chỉnh bị chia ra làm hai. Cô không suy nghĩ nhiều liền đem hạt đậu này đưa vào trong miệng, sau đó nhai.
“Thẩm Vi…”
“Sao?”
“Khó ăn quá.” Cô nhè hạt đậu ra, lấy tay lau miệng mình, một chút hương vị cũng không có, không khác gì gặm một đầu gỗ.
“Chị biết rất khó ăn cho nên chị mới không ăn.” Thẩm Vi quay lại cười với cô, nhưng trong mắt cô lại hiện lên điều gì đó nói không nên lời.
Dường như đó là một quyết định làm tan nát cõi lòng.
‘Rắc’ một tiếng, có người tan nát cõi lòng sao.
Nhưng âm thanh này…
Giống như vừa rồi cô cắn hạt đậu đỏ, chẳng lẽ cô cắn hạt đậu cũng là cắn cõi lòng của Thẩm Vi sao?
“Thẩm Vi…”