Một đôi giày cao gót màu trắng đạp lên trên mặt đất, một chiếc váy màu trắng dài tới đầu gối thanh khiết, sạch sẽ, cũng rất đẹp, một mái tóc đen dài tới eo mềm mại như tơ lụa khiến người khác không thể rời mắt. Thẩm Vi hai mươi tuổi thật đẹp, cũng thật thiên chân. Từ nhỏ gia đình cô đã ưu việt, trước nay đều cô không biết nhân gian khó khăn như thế nào, lúc cô chuẩn bị tốt nghiệm đi tìm việc, lúc cô tìm cuộc sống tương lai của mình thì cô vẫn được cha mẹ che chở, cả đời vô ưu.
Cô là một cô gái nhà giàu, nhưng lại là một cô gái nhà giàu đơn giản.
Chuyện quan trọng nhất, cô không có bạn trai.
Hôm nay cô tới tham dự hôn lễ của bạn, nói không hâm mộ thì là giả, mới tốt nghiệp không có bao lâu đã rất nhanh kết hôn. Cô rất khát khao một tình cảm yêu nhau hiểu nhau, một tình yêu có thể nắm tay cả đời, không đến mức kinh thiên địa động nhưng cô muốn tìm một người đàn ông nhất định sẽ yêu cô cả đời.
Có khi cô tưởng tượng gia đình tương lai của mình sẽ như thế nào, chồng tương lai của mình là ai. Chỉ là tưởng tượng nhiều nhưng trong đầu cô vẫn không có một bóng dáng cụ thể nào. Là ai là ai, sẽ là ai đâu.
‘Soạt’ một tiếng, chân cô hình như dẫm lên thứ gì. Cô nâng chân lên, nhặt từ mặt đất một cái ví. Là ai đánh rơi?
Cô cầm ví lắc lắc, cũng không có lòng tham tìm hiểu bên trong có bao nhiêu tiền bởi vì cô không thiếu tiền. Nhưng cô vẫn mở ví ra, bên trong có một chồng tiền có giá trị lớn, còn có một số giấy tờ linh tinh, đương nhiên có cả thẻ căn cước.
Kỳ thật ảnh trên thẻ căn cước cũng không hẳn là đẹp, nhưng ngoài ý muốn, ảnh của người này, lại là ngoài ý muốn… A, rất soái khí, đột nhiên có thứ gì đó rơi vào tim cô. ‘Thịch’, ‘thịch’, ‘thịch’…
Cô nghe được tiếng tim mình nhảy lên rất thanh, chính lúc đó cô có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như bước chậm giữa biển người chỉ liếc mắt một cái cô liền biết người mình chờ là anh ấy.
Lúc này cô có chút nôn nóng không chờ được, muốn đi gặp chân nhân. Dẫm giày cao gót của mình, cô hào hứng đem ví tiền đưa đến sở cảnh sát, cũng ở nơi đó chờ người tới tìm, nhưng lại khiến cô thất vọng, từ buổi sáng cô chờ tới buổi tối lại không có ai đến nhận ví tiền. Trong ví đồ vật linh tinh khác không nói, nhưng bên trong còn có giấy tờ cùng đống card linh tinh, chẳng lẽ cũng bỏ sao.
Đến khi cô đã tuyệt vọng muốn từ bỏ thì bên ngoài có người nói đã có người tới nhận ví. Cô vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống chỉnh lại quần áo của mình, mở to đôi mắt nhìn người tiến vào.
Anh ta là cao, là lùn, là béo, là gầy, hay là…
Người kia chậm rãi từng bước tiến vào, cuối cùng cô đã thấy được. Khuôn mặt người đó rõ ràng trước ánh đèn khắp nơi xung quanh, nhưng khiến Thẩm Vi thất vọng, người này căn bản không phải là người trong thẻ căn cước.
“Chào anh.” Anh ta bắt tay chào người cảnh sát.
“Tôi đến đây nhận ví, tôi là trợ lý của ông chủ.” Nói, anh ta liền lấy điện thoại sau đó gọi đi, chờ đến khi điện thoại thông anh ta đưa điện thoại của mình cho người trước mặt.
Viên cảnh sát nhận điện thoại, dáng vẻ rất cung kính, thái độ cũng rất cẩn thận, dường như người bên kia điện thoại là nhân vật lớn không thể đắc tội.
Đến khi buông điện thoại xuống anh vội vàng đưa ví tiền cho người trước mặt, cũng không kiểm tra linh tinh gì. Sau đó nói: “Ví tiền là vị tiểu thư này nhặt được.”
Kết quả anh quay người lại là lúc phát hiện ghế ngồi của Thẩm Vi đã không một bóng người.
“Người đâu rồi?” Anh hỏi các đồng nghiệp: “Cô gái nhặt được ví tiền đâu, chạy đi đâu?”
“Cô ấy nói cô ấy phải đi.” Có người đứng ra trả lời. “Nói là không cần cảm tạ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Người trợ lý tới nhận ví cúi đầu tạ lễ, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào đầu mình, thời buổi này còn trả đồ nhặt được cũng không ít, nhưng không cần báo đáp thì có lẽ rất ít.
Lại nói Thẩm Vi đi ra, cô thỉnh thoảng đá lá cây trên đường.
Nói không thất vọng thì là giả.
Nói không khổ sở cũng là giả.
Lúc này cô có chút hối hận, sao lại không chụp lại bức ảnh đó, cho dù là một ảnh nho nhỏ trên thẻ căn cước cô cũng nguyện ý, chỉ đáng tiếc cô đã không làm gì.
Vốn đang nghĩ có thể nhìn thấy người thật, kết quả cái gì cũng không được nhìn, còn phí thời gian một ngày.
Có điều lúc này Thẩm Vi rất thiên chân, cô cũng không đem việc này để trong lòng, chỉ thi thoảng nghĩ tới khuôn mặt người đàn ông kia, bắt đầu rất rõ ràng rồi dần dần mơ hồ.
***
Một buổi tối, lúc cô đang đi về, cô đi đôi giày cao gót màu ngân bạch cô thích nhất, kết quả ‘phịch’ một tiếng, hình như cô vướng phải cái gì đó nên ngã.
“Đau ૮ɦếƭ mất, ai lại quăng đồ ra đây?” Cô oán một câu, bò từ mặt đất lên, cúi đầu lại thấy được một cánh tay người, cô vội vàng bụm miệng lại, cũng là ngăn tiếng thét chói tai vang lên.
Có lẽ do tuổi trẻ, lá gan cũng lớn, cô thò tay đến chọc chọc vào cánh tay người kia, a, ấm. Cô không tin lại chọc vào một chút, đúng vậy, chính là ấm, vẫn còn sống. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải người ૮ɦếƭ là tốt.
Chỉ là cô không biết, có khi người sống còn nguy hiểm hơn người ૮ɦếƭ. Người ૮ɦếƭ chỉ dọa khiến ngươi sợ hãi, còn người sống lại có khả năng làm hại ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cô nắm cánh tay kia, sau đó cố gắng kéo người về phía trước. Kỳ thật lúc cô vừa nắm tay liền biết đây là một người đàn ông, lúc này cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn lôi người đàn ông này ra, sau đó đưa anh ta đến bệnh viện.
Không thể không nói, lúc này cô là một cô gái thiên chân lương thiện, đồng thời cũng là cô gái liễu yếu đào tơ.
Lúc cô kéo được người đàn ông kia ra, gương mặt kia xuất hiện trước mắt cô, lập tức cô cả kinh.
“Là anh?”
Là anh ta?
Đúng vậy, là anh ta, không phải đây là chủ nhân của cái ví bị rơi sao?
Gương mặt này, không sai, đúng là anh ta. Cô đặt tay trước иgự¢ mình, cảm giác tim đang đập thình thịch, cực kỳ mãnh liệt, giống như ngày đó cô vừa thấy được nỗi lòng.
Cô nhẹ nhàng vỗ vào mặt của anh.
“Này!”
“Tỉnh đi…”
Đôi lông mày rậm của anh chỉ nhíu một chút, vẫn chưa tỉnh.
Làm sao vậy, cô có chút không rõ, sao anh ta còn chưa tỉnh, lúc tay cô vô tình sờ đến chỗ ướt dính mới biết người đàn ông này đang đổ máu, ở ngay trước иgự¢. Cô cẩn thận ϲởí áօ của anh, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ máu dính vào tay cô, cũng vì anh mặc quần áo màu đen nên nhất thời cô không nhận ra.
“Này, tỉnh, tỉnh.”
Cô lại vỗ vỗ vào mặt, cũng không dám làm mạnh, sợ đập mạnh sẽ khiến anh ta ૮ɦếƭ.
Hít một hơi thật sâu, cô gọi điện thoại về nhà. “A lô, chú Lý à, phiền chú mang xe tới đây.”
Cô đứng lên nôn nóng chờ xe tới, quá nôn nóng nên cô gọi xe của nhà mà quên cả xe cấp cứu. Quản gia nhà cô cũng rất nhanh, vài phút sau đã lái xe đến.
“Chú Lý, cháu muốn lấy xe đi, chú gọi xe đi về đi.” Thẩm Vi ngồi lên xe nói với quản gia, đương nhiên cũng giấu giếm mọi chuyện.
“Được, tiểu thư lái xe chậm một chút.”
Quản gia cũng không hỏi nhiều, ông ra vẫy chiếc taxi liền trở về nhà.
Thẩm Vi vỗ иgự¢ mình, thấy quản gia đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không biết vì sao mình lại cẩn thận như vậy, chỉ cảm giác chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Cô lái xe đến bên cạnh người đàn ông kia, dường như phải đem hết sức lực mới đỡ được anh ta lên xe, đến khi cô ngồi xuống ghế lái dường như toàn thân đã đầy mồ hôi.
Cô lấy tay phe phấy chút gió muốn làm mình mát đi một chút, có điều nhớ tới người đàn ông ở phía sau sinh tử còn không rõ ràng bèn trước hết đưa anh ta tới bệnh viện.
Đến khi cô tới bệnh viện mới nhớ tới có xe cứu thương, vậy mà cô lại vất vả như vậy, kéo, túm rồi tự làm mình chật vật, thậm chí cũng là tra tấn người đàn ông suýt ૮ɦếƭ. Thật ngốc nghếch để vì cái gì?
Một đám người vội vàng đưa người đàn ông này vào phòng cấp cứu, không lâu sau có y tá chạy tới.
“Cô là người nhà của bênh nhân à?” Y tá kéo tay cô hỏi.
“À.” Thẩm Vi không biết mình có được tính là người nhà không, à, cứ coi vậy đi. Dù sao cô đã quyết định người đàn ông này sẽ là bạn trai cô, sau này sẽ là chồng của cô, là cha của các con cô.
Y tá lại nôn nóng nói: “Anh ấy nhóm máu B, bệnh viện đang thiếu nhóm máu này, anh ta lại đang mất nhiều máu quá.”
“Nhóm B?” Thẩm Vi kéo tay áo lên, cười một chút, đôi mắt cong tít như trăng non. “Vừa lúc, tôi cũng nhóm máu B. Năm nay tôi 20 tuổi, cao 1m65, nặng 96 cân*. Những cái khác đều rất bình thường, mới tháng trước tôi đi kiểm tra sức khỏe.”
*cân ở Trung Quốc/Hồng Kông = 600g.
“Vậy cô đi cùng tôi.” Y tá thở ra một hơi, vội vàng kéo Thẩm Vi đi thử máu.
Lấy 1000 CC máu, kỳ thật là đã lấy tới cực hạn, nhưng cũng may đủ để cứu mạng người đàn ông này. Lấy máu xong người cô có chút suy yếu, nhưng có thể cứu người cô thật sự cảm thấy máu của mình không lãng phí.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh.
“Em nhất định sẽ làm anh cưới em, mặc kệ anh là ai.” Cô hôn lên mặt anh một cái, có chút chiếm hữu. Sau đó thấy trên quần áo của mình, vì cứu anh, dính rất nhiều máu, đặc biệt là ở góc váy giống như khi bà dì tới. Thật xấu hổ.
Y tá nói miệng vết thương của anh đã được xử lý tốt, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh lại, nhưng cô cứ như vậy sao có thể gặp được người ta, cô phải về thay quần áo, còn phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp.
Cô rời bệnh viện, cố gắng chống lại cảm giác choáng váng vì mất máu, cẩn thận lái xe về nhà. Cô tắm rửa xong, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cô vỗ vỗ gáy của mình. Cô muốn đi ngủ nhưng cô không thể, anh ấy vẫn cờ ở trong bệnh viện chờ cô chăm sóc.
Cô vừa ngồi dậy thì hai mắt tối om, người ngã ra xỉu ở trên giường. Đến khi cô tỉnh dậy bên ngoài trời đã sáng, cô vội vã thay quần áo rồi đi, kết quả người đàn ông kia đã rời đi, thậm chí còn không lưu lại chút thông tin nào, cứ như vậy đi.
Cô có chút mất mát không nói lên lời.
Đây là lần thứ hai cô với anh bỏ lỡ nhau, tuy rằng lần này bọn họ đã ở rất gần, thậm chí còn dính máu của nhau nhưng hiện giờ cô vẫn chứ không biết anh ở nơi nào.
Cô đành bất lực lái xe trở về nhà.
Cô cho rẳng cả đời này có lẽ sẽ không còn được gặp người đàn ông kia, cho tới một ngày, cô cùng cha mẹ tham gia một tiệc rượu lại gặp được anh. Ánh mắt cô sáng lên, giờ khắc này trong tim cũng chỉ có anh, thậm chí cô làm ra chuyện khiến cô hối hận nhất cả đời này.
Cô cầm lấy váy của mình chạy tới, mở to đôi mắt trong veo.
“Chúng ta lại gặp mặt.”
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng khiến cô có chút đau lòng, nhưng cô lớn mật ôm lấy cánh tay anh không buông.
“Em nhất định sẽ khiến anh yêu em, khiến anh cưới em.”
Anh nhếch môi nở một nụ cười, môi anh khẽ động nói ra một chữ lạnh lùng cùng vô tình.
“Cút!”
Trong nháy mắt Thẩm Vi thấy lòng mình bị tổn thương, cũng cảm giác không chỗ dung thân, lúc này mọi người đều nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô cúi đầu, chậm rãi buông tay anh ra, sau đó lại ngẩng lên nở một nụ cười.
“Em nhất định sẽ theo đuổi anh.”
Cô dùng hết sức để nói được một câu. Cô cho rằng đây là châи áι, cô cho rằng đây là dũng cảm, nhưng với người khác lại là chê cười.
“Tiểu Vi…” Mẹ cô kéo lấy cánh tay cô. “Người đàn ông kia không thể ᴆụng vào, anh ta không phải chồng con.”
“Con yêu anh ấy.” Cô nhớ mình đã cố chấp như vậy.
“Tiểu Vi!” Ba cô cũng nói với cô như vậy. “Đừng có bất cứ quan hệ gì với anh ta, đừng nghĩ gì, cũng đừng làm gì cả.”
“Con yêu anh ấy.” Cô vẫn cố chấp như vậy.
Rồi sau đó cô cũng biết thân phận của anh, địa chỉ của anh. Nhưng mặc kệ thân phận anh, tên anh hay mọi thứ của anh cô đều nhớ kỹ. Trong nháy mắt lòng cô xao động, còn cả cảm giác môi cô chạm vào má anh…
Tm cô đập như sấm kích đồng cùng hưng phấn.
Cô biết đây là tình yêu.
CÔ biết đây là tình yêu cô muốn tìm.
Cô biết đây là tình yêu đẹp nhất của cô.
Rồi sau đó không màng mọi người ngăn cản, nước mặt của mẹ, bị cha đánh chửi, cô vẫn rơi vào bên trong mộ phần tình yêu này, mặt dày đến trước mặt anh, kể cả khi cô thức trắng một đêm làm bánh kem nhưng bị anh ném vào thùng rác.
Lòng cô yêu say đắm, bị anh giẫm đạp thành vô sỉ.
Nhưng cô vẫn không tỉnh, cô sẽ bởi vì anh mà tự nhiên cười, mà mừng rỡ như điên, vì thi thoảng anh liếc mắt một cái mà tâm hoa nộ phóng.
Cho đến một ngày, chính mắt cô nhìn thấy anh ôm hôn một cô gái khác trước mắt cô.
Lúc này cô mới biết được, hóa ra anh không phải trời sinh đã lạnh nhạt, hóa ra không phải anh không có gì với phụ nữ, hóa ra anh cũng biết yêu.
“Em biết khi đó chị cảm thấy thế nào không? Kỳ thật chị không muốn sống nữa.” Thẩm Vi đột nhiên mở hai mắt, đôi mắt kia không biết từ khi nào đã rơi lệ nhòa đi. Không phải không thương tâm mà là quá đau xót, không phải không nhắc tới mà không thể nhắc tới. Mỗi lần nhắc tới, không, chỉ mới nhẹ nhàng chạm đến giai đoạn ký ức đó cô sẽ liền đau đớn như tim mình bị xé rách ra.
“Cha mẹ chị đâu?” Hạ Nhược Tâm cẩn thận hỏi.
Thẩm Vi cười thảm: “Không còn nữa, bởi vì sự tùy hứng của chị.”
“Vẫn muốn nghe sao? Đây mới chỉ là một nửa câu chuyện…” Thẩm Vi lại hỏi cô.
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, không biết vì sao nửa câu chuyện cũng làm cô thấy đau theo, đồng cảm cùng thâm chịu.
Thẩm Vi quay người qua, cô cười nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn xuống môi cô, bị cô nuốt lấy. “Em cứ nghe nửa câu chuyện này đã, nếu chúng ta có thể ra ngoài chị sẽ kể cho em nửa câu chuyện còn lại. Đương nhiên em cũng thiếu chị nửa cái chuyện xưa.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm biết chị ấy vẫn nghe, cũng không có ngủ. Kỳ thật đêm nay không biết vì cái gì mà các cô không ai ngủ. Có lẽ vì nửa câu chuyện kia, của chị ấy, của cả cô nữa.
Chuyện cũ của Hạ Nhược Tâm, Thẩm Vi không biết đến cái đầu tiên, chỉ biết đến Cao Dật, nhưng đời này có thể gặp lại anh hay không cô cũng không biết. Chuyện trước kia của cô cô cũng không muốn chạm tới, bởi vì mỗi lần chạm vào đều là một lần đau. Đó là cô đã dùng máu thịt để mà trải qua, từ nhỏ đã thành công cụ để mẹ lấy lòng cha kế cùng con kế, càng bởi vì thù hận mà gả cho Sở Luật để lọt vào quãng thời gian bị anh trả thù.
Lòng cô bị thương, thân thể bị thương, cánh tay bị thương, cuối cùng con gái cô cũng bị thương.
Cô cũng chỉ nói nửa câu chuyện, bởi vì phần sau Thẩm Vi đã biết được. Chuyện cũ của Thẩm Vi cô không xuất hiện ở đó, nhưng Thẩm Vi lại từng xuất hiện trong câu chuyện của cô.
Chị ấy giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, vào lúc cô cần trợ giúp nhất để giữ lại cuộc sống cho cô. Nếu không có chị ấy hiện tại không biết cô đã thành cái dạng gì.
Không nói cảm ơn bởi vì từ cảm ơn quá nhẹ, cô chỉ hận mình không có năng lực, có lẽ hai cô đều sẽ phải ૮ɦếƭ ở chỗ này, có lẽ nửa chuyện cũ cô cũng không được nghe hết.
“Thẩm Vi…”
“Ừ…” Thẩm Vi nhẹ nhàng trả lời Hạ Nhược Tâm giống như ngủ rồi, nhưng Hạ Nhược Tâm lại biết chị ấy không ngủ, cũng không ngủ được.
“Em có thể biết anh ta tên gì không?”
“Có thể.” Thẩm Vi mở hai mắt, cười châm chọc một chút. “Anh ta họ Vương, tên Vương Bát Đản, em cũng có thể gọi anh ta là gã tồi.”
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, thôi, đi ngủ.
Không biết từ đâu có gió thổi vào trong phòng, mang theo sự lạnh lẽo, nhẹ nhàng thấu vào xương.
“Em hy vọng ngày mai sông vẫn đóng băng.” Đột nhiên Hạ Nhược Tâm mở hai mắt. “Nếu như vậy có lẽ chúng ta có thể lại được nghỉ ngơi một ngày.” Chỉ là một ngày nghỉ ngơi thì có ích gì, lúc sông tan ra các cô vẫn là đứng trong nước đá.
Không biết khi nào sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Không biết khi nào sẽ không cần phải chịu đựng nữa.
Mà lúc không cần chịu đựng, có lẽ là ૮ɦếƭ.
Cô vươn ngón tay di chuyển trên mặt tường, không biết đang vẽ gì.
Vài đường cong vẽ ra, đây là Tiểu Vũ Điểm của cô, con có mập hơn, có cao hơn không?
Vài nét tay, đây là Cao Dật, anh có khỏe không? Mặc kệ thế nào em hy vọng anh sẽ hạnh phúc.
Lại vài nét tay di chuyển, tay cô hơi dừng lại một chút.
Sở Luật, nếu em không còn nữa mong anh chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.
Cô nhắm mắt lại, lúc này thật sự ngủ, nhưng từng luồng gió lạnh lẽo thổi vào khiến nước cứ trào ra từ khóe mắt. Cô duỗi tay muốn lau sạch, kết quả lại rơi xuống đất lạnh lẽo.
***
Ngày hôm sau đúng giờ lại có người tới đập cửa rầm rầm, bên ngoài vẫn nghe được tiếng gió rít, không cần đoán cũng biết đây lại là một ngày lạnh thấu xương.
“Xem ra em phải thất vọng rồi.” Thẩm Vi mặc quần áo nói với Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười. “Đúng vậy, không chừng hôm qua em nói không đóng băng có khi lại sẽ đóng băng.”
“Vô ích.” Thẩm Vi đã xuống giường, vẫn cứ để chân trần đạp lên mặt đất, dường như cô không sợ lạnh đã đi ra ngoài đánh răng rửa mặt. Hạ Nhược Tâm cũng đi theo tới, hiện tại vẫn kiên kì theo thói quen trước kia cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Không phải bởi vì cần sạch sẽ, mà bởi vì các cô muốn sống như người bình thường, để chính các cô nhớ kĩ mình vẫn là một người mà không phải là hàng hóa.
Hớp ít nước súc miệng, hàm răng Hạ Nhược Tâm giống như bị đông lạnh, cô thò một ngon tay xuống mặt sông, vừa mới chạm vào nước đã vội rụt lại.
“Lạnh muốn khóc.”
“Vậy em có khóc không?” Thẩm Vi đứng lên chuẩn bị bắt đầu làm việc.
“Chắc chắn không.” Hạ Nhược Tâm cũng đứng lên theo, chân cô đầy vết nứt da, có điều đã quá quen không còn cảm giác đau đớn, chỉ mỗi khi chạm vào nước, cái lạnh khiến vết nứt khó chịu, đau như bị dao rạch vào.
Trên mặt cô trống trơn, xác thật là không có chút nước mắt nào.
Cô đưa cả hai chân vào trong nước sông sắp đóng băng, bắt đầu một ngày làm việc, hy vọng có thể đào được một chút vàng, nếu được ăn nhiều một chút cũng có thể đủ tạo ra một ít nhiệt lượng.
Cô lấy ca xúc một ít cát vào chảo đãi, lại từ bên trong xúc ra một ít cát. Bàn tay này đã không biết lập lại động tác đó bao nhiêu lần, hiện tại dường như cô chỉ sờ một cái cũng có thể biết rốt cuộc đã không có.
Thật đáng tiếc, lại một lần nữa không có.
Cứ như vậy một lần lại một lần, đến khi cô sờ phải hạt khác lạ không giống như hạt cát, so với cát mềm hơn một chút, cũng trơn hơn một chút. Cô mở to mắt cẩn thận đem hạn nhỏ kia hướng ra ngoài ánh sáng, quá nhiên là một hạt nhỏ có màu vàng.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, tìm được rồi, hôm nay có thể được uống một bát canh nóng.
Cô đi lên bờ, lại nghĩ ước gì không phải xuống nữa, bởi vì mỗi một lần xuống nước, với các cô mà nói chính là một lần tra tấn tận vào linh hồn.
Cô dùng hạt vàng này đổi lấy một bát canh nóng lớn, hai cái bánh bột ngô nho nhỏ, cùng chia với Thẩm Vi.
“Em luôn chia cho chị, không đau lòng sao?”
Thẩm Vi uống một ngụm, cảm giác hơi ấm tràn khắp thân thể.
“Không phải chị cũng chia cho em sao.” Hạ Nhược Tâm uống canh một cách thỏa mãn, chẳng cần bát canh này có được bao hơn vị, nói trắng ra kỳ thật cũng chỉ giống như một bát canh cặn.
Thẩm Vi dùng đôi tay ôm lấy bát: “Nếu mỗi ngày đều có thể uống thì tốt biết bao.”
“Em cũng mong thế.” Hạ Nhược Tâm cười cười. Thật sự cô muốn nói bát canh này chia ra mới ngon đến thế, chứ nếu mặc kệ là cô hay Thẩm Vi, nếu trên đời chỉ còn lại một người thì cuộc sống sẽ gian nan không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vậy, thật tốt, có canh là tốt.
Cho dù là một nửa, chẳng sợ chỉ là một nửa, ít nhất còn có thể có người để sẻ chia.
Không giống như những người khác, cũng chỉ như một cái xác không hồn tới già, cũng có thể không tới được già.
Mà các cô không biết, lúc này có một con thuyền phương xa đang hướng tới, trong đại dương mênh ௱ôЛƓ chỉ có một cánh buồm cô độc, thỉnh thoảng sẽ nghênh đón một trận gió biển, rồi sau đó lại tung bay.
Trên sàn nhà dường như chao đổi một chút, Sở Luật mở hai mắt, hàng ngày đã sớm quen như vậy. Dưới chân không có mặt đất, dưới một chút chỉ là nước biển.
Cửa mở ra, một thùng không lớn được bê tới, bên trong có một ít bánh.
Mọi người bị đói đều ào ào xông lên, trong đó có một gã lấy hai cái, gã đi tới ngồi bên cạnh Sở Luật đưa cho anh một cái. Sau đó tự mình ngồi đó ăn.
Gã này chính là kẻ lần trước bị Sở Luật một chân đá ngã lăn, đến nên vì sao hiện tại gã lại chân chó như vậy, có lẽ là bị đá sợ, nhưng có người hầu hạ, Sở Luật cũng không phản đối.
Cũng không biết bọn họ còn bao lâu mới có thể đến, lộ trình là một tháng, không đúng, phải là hải trình.
Anh nhắm mắt lại, bánh bột ngô trong tay cũng từng miếng từng miếng ăn vào. Cũng không còn quá khó ăn như trước, chỉ là vẫn không có chút vị gì, thời gian càng trôi qua trong lòng anh càng thêm buồn bực.
Rồi tới một ngày, thân thuyền đột nhiên ngừng lại xóc nảy vài cái, nháy mắt yên ắng trở lại.
Tới rồi, Sở Luật mở hai mắt, cửa thuyền bị mở ra, từ bên ngoài cũng truyền vào không ít ánh sáng. Đây cũng là ngày bọn họ nhìn thấy nhiều ánh sáng nhất.
Những kẻ bên ngoài vội vàng khuân vác hàng hóa, bọn họ bên trong vẫn phải né tránh cho những kẻ đó khuân hàng ra, khả năng hiện tại cũng chưa đến lượt họ.
Đến lúc trời đã ngả tối, những gã thủy thủ đem đuổi mấy chục người ra, bởi vì trời đã tối cho nên đôi mắt cũng đều không khó chịu.
Sở Luật nheo mắt lại, cũng nghe được tiếng những gã kia nói chuyện.
“Giao hàng buổi tối.”
“Đúng vậy, giao buổi tối tốt hơn. Ban ngày đưa những người này ra như lần trước có vài đôi mắt bị mù, không ít người mắt có vấn đề, sau này cứ giao hàng buổi tối là tốt nhất.”
“Trói bọn họ lại rồi mang đồ lên, tránh cho họ trốn thoát gây phiền toái. Đến nơi này lại có chuyện xảy ra thì thật mất hứng.”
Có một thủy thủ cầm xích sắt tới sau đó đem những người đàn ông trong này trói lại.
Sở Luật vươn tay của mình, không giãy giụa để người kia trói tay mình. Anh cũng không lo lắng mình sẽ ở đây trong bao lâu, chỉ cần nhận được tín hiệu đến sẽ có trực thăng đưa anh ra khỏi nơi này, đến lúc đó ai cũng không ngăn cản được.
Biển rộng không chừng, là nguy hiểm anh sẽ không tới, nếu không vạn toàn chuẩn bị cho mọi tình huống anh sẽ không ngốc đi tìm, chưa tìm được người muốn tìm thì đã tự đem chính mình vào nguy hiểm.
Mấy chục gã đàn ông bị dây sắt trói lấy, từng người nối nhau đi về phía trước, đến khi bọn họ bị kéo qua giữa một quặng mỏ rất lớn, trước mắt có một con sông rộng, nơi này chính là sông có vàng cát.
Sở Luật cúi đầu, tai vẫn chú ý nghe những người này nói chuyện, nhưng bọn họ đều dùng ngôn ngữ bản địa để nói, đại khái chính là ngôn ngữ của dân ở đây cho nên anh bất lực, anh biết năm ngoại ngữ nhưng không có ngôn ngữ dân nơi này.
Có một mụ béo thô da đen đi tới, mụ ta xoa nắn trên người từng người đàn ông, xoa nắn những người này giống như không vừa lòng. Cho đến khi mụ đi tới trước mặt Sở Luật, tay cũng đặt trên cánh tay Sở Luật, sau đó Ϧóþ một chút.
Mụ đưa mắt lên, cũng cảm thấy diện mạo gã trước mặt không tồi, hơn nữa gã này so với mọi người cao hơn gần một cái đầu. Đúng vậy, Sở Luật cao gần 1m88, hoàn toàn là đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, mặc quần áo cũng tự nhiên rất hợp, liền tính đứng giữa một đống mỹ nhân cũng vẫn là hạc trong bầy gà. Khuôn mặt anh cũng không tồi, chưa cần nói tới rất đẹp trai mà toàn thân đã toát ra soái khí, đặc biệt mấy năm nay tính tình anh càng thêm trầm tĩnh, cho nên cái loại mị lực ẩn ẩn này cực dễ khiến tâm hồn phụ nữ xao động.
Mụ béo da đen đá lông nheo với Sở Luật, sau đó tay đặt trên иgự¢ Sở Luật đùa giỡn sờ soạng một chút, dường như muốn nhắn nhủ điều gì.
Sở Luật giả vờ như không biết, mắt vẫn nhìn sang một bên.
Mụ béo lúc này mới đứng thẳng người, lại đi xem những người khác, xem có bệnh hay có bị thiếu cánh tay gãy chân không, phế phẩm như vậy nơi này tuyệt đối không cần.
Sau đó bọn họ vài người ra giá, nghe không hiểu bọn họ nói bao nhiêu tiền, chỉ là nghe bọn họ nói qua nói lại dường như vẫn không đạt được mức giá chung, cuối cùng sau nửa ngày trả giá mụ béo mới lấy ra một cái túi nhỏ.
Gã đàn ông mang bọn họ tới đây bán tiếp nhận cái túi, bên trong là một ít vàng.
Sở Luật hạ mặt, ngay cả đôi mắt đen cũng âm trầm lên, Sở Luật hắn mà chỉ giá trị một túi vàng nhỏ như vậy sao, thật đúng bị bán rẻ, vẫn là bán rất rẻ. Đấy là anh còn quên mất, số vàng này không phải mua mình anh mà là tất cả những người này.
Hai bên thanh toán xong bọn họ liền bị đưa tới một gian phòng bằng gỗ không lớn lắm, bên trong không có giường, chỉ có hai tấm phản lớn làm giường chung, cũng không phải sẽ chia đủ cho mỗi người, ai không tới kịp liền phải ngủ trên mặt đất. Mỗi người cũng có được một cái chăn, đây không phải là những kẻ trên đảo hào phóng cho, mà bởi vì thời tiết nơi này thật sự khắc nghiệt, nếu không có chăn sợ là ai cũng sẽ bị đông cứng mà ૮ɦếƭ. Sau đó không lâu có người đưa chăn đến, nhưng đều là phụ nữ mà không có đàn ông.
Sở Luật có nghe nói tới phong lục rất kỳ quái, phụ nữ sẽ xuất đầu lộ diện ở bên ngoài còn đàn ông thì không, có lẽ giống như với Nữ Nhi Quốc, ở nơi này chính là nữ quyền tối thượng, cũng không biết có phải vậy không.
Gã vẫn luôn đi theo Sở Luật ςướק lấy hai cái chăn, một cái cho Sở Luật, một cái cho mình dùng. Sở Luật đi tới đó, bởi vì anh rất cao lớn nên không có ai dám cùng anh tranh đoạt, lấy một nơi để ngủ rồi nằm xuống, anh cũng chưa ngủ, cũng không biết nơi này là nơi nào. Số người giống anh cũng không có ít, nhưng có thể bọn họ đã tới sớm nên cũng mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ngủ rồi.
Là người mới tới cũng được, là người tới đưa người ૮ɦếƭ đi cũng vậy, bởi vì bọn họ còn sống nhưng không chừng ngày mai cũng sẽ đến phiên mình.
Anh đá giày xuống, kéo một bên chăn rồi chui vào, còn chưa nằm xuống được vài giây lại có một người tiến lại, là mụ béo da đen thô kệch kia. Mụ đi tới, khuôn mặt tròn như bánh nướng, cái mũi đen hồng còn mang theo khoen mũi, mỗi khi thở phì phì giống như heo. Mụ ném cho Sở Luật một cái chăn, sau đó tay đưa vào sờ soạn иgự¢ Sở Luật, cặp mắt nhìn vài chỗ kia của Sở Luật, mụ liếm môi như liếm lạp xưởng, bộ dáng có vẻ muốn đè Sở Luật ngay tại chỗ.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn mụ dùng đôi mắt lột quần áo của mình, trên mặt không biểu cảm bất cứ điều gì, phụ nữ như vậy làm anh ghê tởm muốn nôn.
Hiển nhiên mụ béo có ý này nhưng hiện tại không phải là cơ hội, mụ hào hứng sờ soạn Sở Luật một chút rồi đi nhanh ra ngoài. Sở Luật phủi phủi иgự¢ của mình.
“Ghê tởm!” Anh hừ lạnh một câu.
Anh lấy chân đá chăn kia xuống mặt đất, nhưng những người khác lại nhìn anh với ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét, vì cái gì họ chỉ có một chăn, cũng chỉ anh có hai cái chăn.
Ngày hôm sau có tiếng đập cửa truyền đến, người bên trong nếu chưa ૮ɦếƭ đều ngồi dậy, cũng không có đi giày cứ vậy ra ngoài.
Đám mới tới vẫn còn mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm gì.
Lúc này có một phụ nữ cầm roi da đi đến, hướng xuống mặt đất đập xuống một cái, sau đó chỉ ra bên ngoài, ai nhìn vậy cũng hiểu, thật sự phải nhảy xuống sông tìm vàng.
Đây là một con sông rất rộng, lòng sông có rất nhiều người, có nam cũng có nữ, tất cả đều đi chân trần.
Sở Luật nhăn mi lại, thời tiết như vậy, nước lạnh như vậy mà đứng trong một thời gian dài thì chỉ thành phế nhân.
Một trận roi lại vang lên, cũng không khách khí vụt vào người đàn ông ở cuối cùng, gã đau đớn lăn trên mặt đất, miệng cũng không ngừng kêu, khả năng trong lòng thấy rất oan, vì sao nhiều người như vậy không đánh lại cố tình đánh mỗi hắn. Nhưng điều này thật sự không thể trách người khác, có tránh thì trách vận khí của hắn không tốt, số thế nào mà roi lại không vụt lên người khác, ngược lại chỉ vụt lên người hắn.
Lúc này Sở Luật mới rõ ràng vì sao người ở đây đều không đi giày, có giày hay không cũng có khác gì nhau. Một người đưa cho bọn họ ca cùng mâm đãi vàng, mỗi người lấy một cái nhưng bọn họ chưa ai xuống nước.
Sở Luật đá giày của mình ra, mặt không biểu tình xắn quần lên, một chân dẫm xuống nước, nước lạnh như băng, nếu không khỏe mạnh, sợ chân có làm bằng sắt cũng không chịu đựng được.
Cả Sở Luật cũng vậy, anh cũng là người, anh cũng có da có thịt, không phải làm bằng đá cũng không phải làm bằng sắt, cái loại lạnh này tuy rằng anh chưa biểu hiện ra bên ngoài nhưng gân xanh trên đôi tay đều đã nổi lên.
Chuyện đãi vàng này không phải anh chưa từng làm qua. Bên ngoài đều đồn đại anh có một mỏ vàng, xác thật đúng là như thế. Nhưng mỏ vàng là anh ngẫu nhiên có do mua một ngọn núi, vàng trong núi đều dùng máy móc hiện đại khai thác, sản lượng không tồi, đến nỗi chuyện đãi vàng này anh chỉ là cùng người khác chơi đùa, đào ra vàng hay không chỉ là thứ yếu, có những người thích quá trình này, mà anh cũng vậy.
Chỉ không thể tưởng tượng được có một ngày anh sẽ bi buộc phải đãi vàng, dùng mạng sống để mà đãi.
Một lũ ngu ngốc, Sở Luật nhịn không được muốn chửi rủa người, mấy cái máy móc có thể làm được dễ dàng, vì cái gì mà phải dùng sức người ở đây, tốc độ chậm không nói, còn phải nuôi ăn nuôi ở, đây là biện pháp kẻ ngu ngốc nào nghĩ ra.
Anh xúc một ít cát, mặt không biểu tình lấy tay đãi trong chảo, những người khác đều cảm nhận được sát khí từ trên người anh cho nên đều trốn xa, mà lúc này Sở Luật cũng không thấy được chút vàng nào.
Cho đến khi một phụ nữ cầm gậy gỗ đến đánh anh, Sở Luật liếc mắt lạnh một cái, chiếc gậy trong tay người kia cuối cùng vẫn dừng một đoạn phía trên áo anh.
“Có người mới tới.” Thẩm Vi dựa vào một bên nói với Hạ Nhược Tâm.
“Tới cũng đừng mong trốn.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng than một tiếng, cũng không biết có phải là tìm người nối nghiệp cho các cô không.
“Người đàn ông kia rất cao.” Thẩm Vi xoay người, chuẩn bị đi về.
“Cao?” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhưng không thấy có ai cao, cô thấy ai cũng như nhau.
À, Sở Luật chính là rất cao, làm sao vậy? Cô lắc đầu, sao lại nghĩ tới anh ấy. Cô quay đầu liếc những người mới tới, đều là quỷ xui xẻo, giống cô và Thẩm Vi.
Cô đi vào bên trong giường chung, không biết rằng có một người đàn ông dường như có trực giác nhìn về phía cô vừa đi qua, có điều lại không thấy bất cứ ai nên mới thu hồi tầm mắt của mình.
Ở chỗ này vài ngày, Sở Luật cũng đại khái biết một chút sự tình ở nơi này. Anh cùng những gã mới đến đều phải đi đãi vàng, chính là đãi vàng, tìm được vàng rồi liền có thể đem vàng đổi một ít đồ vật, một ít đồ sinh hoạt linh tinh, còn có thể có đồ ăn. Nói trắng ra là vàng ở chỗ này đều chỉ đổi những đồ vật rẻ mạt, dù có vất vả đào được cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một bát canh nóng mà thôi.
Nơi này cũng không dễ dàng đi ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ có người canh gác còn có đoạt chi đạn dược* (từ này mình không hiểu), cho nên muốn chạy trốn chỉ có một đường, đó chính là ૮ɦếƭ. Vì vậy những người trên đảo này đương nhiên có thể kê cao gối mà ngủ, có thể tùy ý mặc kệ bọn họ sống ૮ɦếƭ, nơi không ai quản lý thật đúng là như thế.
Đàn ông bọn họ ở bên này, có một bên khác toàn phụ nữ. Nam nữ tách ra nhưng mặc kệ là nam hay nữ làm việc đều giống nhau, đều phải đi đào vàng. Có khi một người một ngày có thể đào được mấy viên, nhưng cũng có mấy ngày đừng mong được một cái. Đào được có thể đổi lấy đồ vật, nhưng không đào được sẽ bị đánh.
Anh nheo lại đôi mắt không một gợn sóng, nhìn những phụ nữ lần lượt đi tới nhận một gậy, anh xoay người đi, có lẽ cũng có thể nói là từ bỏ, hai người kia không có ở chỗ này, chỉ hy vọng Tam ca may mắn một chút, có thể tìm được các cô.