Ban đêm là lúc trời lạnh nhất, dù có chăn nhưng vẫn lạnh run bần bật, mấy chục người chui vào một cái giường chung nhưng cũng chỉ có thể tự sưởi ấm cho mình.
Đến lúc nửa đêm là thời điểm lạnh nhất, Hạ Nhược Tâm mở đôi mắt, dưới ánh đèn tối tăm cô nhìn thấy đôi môi Thẩm Vi run lẩy bẩy.
“Thẩm Vi, Thẩm Vi…”
Cô vươn tay vỗ vỗ mặt Thẩm Vi, kết quả phát hiện nhiệt độ cơ thể chị ấy rất thấp.
Tay cô cứ cứng đơ ở đó như vậy, cô nhớ nhiều người đều đi ra ngoài vào thời điểm này khiến họ bị mất nhiệt độ cơ thể, sau đó mất đi sức sống, cuối cùng là mất đi sinh mạng.
Cô vốn nghĩ rằng các cô không ૮ɦếƭ, cũng cho rằng sẽ có người cứu các cô đi, nhưng hóa ra những thứ đó cũng chỉ là cô tự mộng tưởng mà thôi.
Cô không có được may mắn như vậy, mà Thẩm Vi cũng thế…
Các cô cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau ở đây, nếu Thẩm Vi xảy ra chuyện gì có lẽ cũng chỉ vài ngày sẽ đến lượt cô.
Đột nhiên cô ngồi dậy, đem chăn của mình đắp lên người Thẩm Vi, sau đó không ngừng xoa tay Thẩm Vi, cả hai tay đều đông lạnh như móng heo làm lòng cô ngập tràn đau xót, nước mắt vốn kìm lâu nay không ngừng tuôn xuống.
“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ…”
“Thẩm Vi, cố gắng lên, nhất định chị phải cố gắng lên. Chúng ta đều muốn tốt, nhất định phải cố gắng tới thời khắc cuối cùng. Đã nhiều buồn nhiều khổ tại đây, dẫu có ૮ɦếƭ chúng ta cũng phải ૮ɦếƭ vào một ngày nắng ấm, hoa thơm chim hót, có phải hay không. Chúng ta ૮ɦếƭ cũng muốn ૮ɦếƭ ở đất nước mình mà không làm cô hồn dã quỷ ở nơi này, cho dù ૮ɦếƭ cũng phải về nhà.”
Dây thần kinh đầu ngón tay dường như cảm giác được Thẩm Vi đã truyền đến nhiệt độ không bình thường.
Các cô đã không còn thuốc cảm lạnh, cũng không còn thuốc hạ sốt. Những thuốc đó đã cứu cô và Thẩm Vi không biết bao nhiêu lần, nơi này cũng không có khả năng có người sẽ cho các cô thuốc. Đối với bọn chúng mà nói, tốn công sức cứu người không bằng trực tiếp lại mua một người, ở nơi này trong một thời gian dài thì không phải chỉ vài viên thuốc là có thể cứu được.
Hạ Nhược Tâm chỉ có bộ quần áo, bị lạnh thi thoảng run bần bật.
Lúc này cô kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, cô thậm chí cũng chỉ có thể cứ như vậy nhìn sinh mệnh Thẩm Vi cứ một chút một chút điêu tàn, nhìn chị ấy dần dần ૮ɦếƭ ở trước mặt. Sau đó sẽ là không còn hô hấp, không còn tim đập, cuối cùng kết cục của các cô chính là bị kéo ra ngoài chôn.
Hôm nay rất lạnh, không khí lạnh bên ngoài dường như đóng băng cả mặt tường, có người sáng đã tới đập cửa, nói rằng hôm nay nước đóng băng, chờ tan băng sẽ tiếp tục làm.
Hạ Nhược Tâm sẽ cử động một chút, dường như lông mi cũng đã đóng băng.
Đóng băng, khó trách lạnh như vậy.
Đóng băng, không cần đi ra ngoài.
“Thẩm Vi, chị có nghe thấy không, hôm nay chúng ta không phải làm việc, có thể nghỉ ngơi. Nếu đóng băng nhiều ngày thì tốt quá…” Cô lẩm bẩm tự nói, nhưng không có ai đáp lại lời cô.
Cô thỉnh thoảng xoa xoa tay của Thẩm Vi, cố gắng truyền ít nhiệt độ vào tay, những người khác đều vẫn rúc trong chăn, không ai nguyện ý tỉnh dậy. Đến khi không biết cô đã duy trì tư thế đó bao nhiêu lâu, hơi thở của Thẩm Vi mới ôn hòa trở lại.
Hạ Nhược tâm đưa ngón tay của mình đặt trên trán Thẩm Vi, cố gắng bình tĩnh cảm nhận, cuối cùng cảm thấy nhiệt độ đã bình thường.
Thẩm Vi chậm rãi mở hai mắt, sau đó chỉ vào chăn trên người mình. “Em đắp đi, chị không sao cả.”
“Không sao đâu, chị cứ đắp đi, em không lạnh.”
Hạ Nhược Tâm co người lại, kỳ thật có chăn hay không thì cũng vẫn lạnh giống nhau, nhưng dẫu có lạnh chỉ cần không phải làm việc thì các cô đều có thể chịu đựng được.
Thẩm Vi muốn nâng tay lên nhưng cô cảm thấy toàn bộ thân thể đều đã không còn sức lực, chờ đến khi cô tỉnh lại là lúc trời đã lại gần tối, mà Hạ Nhược Tâm cũng đã ngồi như thế gần một ngày một đêm. Một ngày một đêm này cô gần như không dám nhắm mắt, nếu không sợ cô đã bị đông ૮ɦếƭ.
Mà ngày này với những người khác không biết có ý nghĩa gì không, có lẽ chỉ là một ngày nghỉ hiếm hoi, là một ngày có thể ngủ thoải mái không cần phải ăn uống, cũng có thể là một ngày đang đợi cái ૮ɦếƭ tới gần, nhưng với Thẩm Vi mà nói, là một ngày cứu mạng cô, mà chiếc chăn mỏng của Hạ Nhược Tâm cũng là cứu cô một mạng.
***
Trong lúc đó, giữa đại dương mênh ௱ôЛƓ rộng lớn, trong một con thuyền buôn, Tam ca vung tay lên đã quật ngã một gã đàn ông xuống mặt đất, Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt, một chân đi qua trực tiếp đá vào một gã khác.
Đàn ông và đàn bà là khác nhau, đàn bà có thể khóc lóc, còn thế giới đàn ông chỉ có thể nói chuyện bằng nắm đấm.
“Thân thủ của anh không tồi.” Tam ca phất phất tay rồi lại nắm thành nắm đấm, di chuyển nhanh như vậy thân thủ này tuyệt đối không phải tự nhiên mà có.
Sở Luật dùng ngón tay chỉnh lại góc áo: “Như anh thôi.”
Gần đây hai người có những gã này để luyện tập, nếu không thật sự bọn họ không biết trải qua quãng thời gian này như nào, mỗi ngày đều như vậy, nhắm mắt thấy đen mà mở mắt cũng vẫn ám.
Không lâu trước đây những người này còn không phục bọn họ, thậm chí còn có kẻ muốn ςướק lấy đồ ăn của bọn họ. Chỉ là trên đời này ngươi không khi dễ ta thì chính là ta khi dễ ngươi. Ở chỗ này không thể so ai có gia thế, cũng không thể so thân phận với ai, mà là so ai có nắm đấm với đầu cứng hơn.
Mà hiển nhiên, cuối cùng Tam ca cùng Sở Luật chính là có đôi nắm đấm tốt, hơn trăm người ở nơi này bắt đầu không còn ai dám chọc vào.
Tam ca ngồi xuống, lập tức có người lại đây chân chó giúp đấm chân cho anh, mà Tam ca duỗi thêm một chân khác, cũng bắt đầu xuất hiện một chút chán nản.
“Rốt cuộc khi nào mới có đầu mối?”
“Có lẽ sẽ nhanh, có lẽ cũng rất lâu, chúng ta không thể biết.” Sở Luật lui thân thể về phía sau một chút, lập tức có cũng có người lại gần, ánh mắt kia khiến anh không thoải mái.
“Cút!” Anh vươn chân đá lên vai người kia một cái, người kia bị đá lăn ra, cuối cùng phịch một tiếng, đầu bị đập xống đất nhưng ՐêՈ Րỉ cũng không dám kêu, gã bò dậy tự tìm một chỗ cho chính mình.
“Kẻ nào còn để †ïηh †rùηg dồn lên não?” Tam ca cười lạnh một tiếng, lại có kẻ có những ý nghĩ dơ bẩn đó. “Sẽ Gi*t ૮ɦếƭ.”
Sở Luật không phải không rõ ý tứ của Tam ca.
Ở chỗ này có thể nói là một thế giới thu nhỏ, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Chuyện xấu xa ghê tởm kia cũng xảy ra trước mắt anh, nhưng bọn chúng muốn thế nào đều không liên quan tới anh, nhưng nếu có kẻ nào có chủ ý tới hai anh thì sẽ ૮ɦếƭ. Dẫu có ૮ɦếƭ cũng sẽ không có ai biết, cuối cùng cũng chỉ như ૮ɦếƭ vì bệnh, trực tiếp ném xuống biển cho cá ăn.
Với cách hành sự của Tam ca, muốn Gi*t một người cũng dễ như trở bàn tay.
Sở Luật vắt chéo chân mình, anh nhắm mắt lại, trong bóng đêm mắt anh dị thường âm u. Đây là ngày thứ hai mươi lăm bọn họ ở trên biển, đã gần một tháng trôi qua.
Anh đã rời xa con gái gần một tháng, không biết bé có ngoan không, có ăn uống tốt không. Anh biết bé rất ngoan, rất dễ chăm sóc, chỉ cần thật sự yêu quý bé thì bé sẽ rất yêu quý người.
Mà anh nói rất đúng, Tô Vân Phỉ mỗi ngày đều tự mình trông coi Tiểu Vũ Điểm, tắm rửa cho cháu, mặc quần áo cho cháu, đưa cháu đi nhà trẻ, cũng cho cháu ăn cơm. Ngay cả cha của Đỗ Tĩnh Đường cũng bị bà cho ra rìa.
Tiểu Vũ Điểm ôm 乃úp bê đứng ở trước cửa sổ, bé đứng lên một cái ghế nhỏ, đang chăm chú nhìn ra ngoài.
“Cháu yêu, con đứng đây làm gì?” Tô Vân Phỉ vừa tiến đến, còn hơi khi*p sợ, bà vội vàng chạy tới bế tiểu gia hỏa lên.
“Bà, Tiểu Vũ Điểm nhớ ba, nhớ mẹ.”
Tiểu vũ điểm dựa đầu vào vai Tô Vân Phỉ, một câu ‘bà’ gọi ra khiến Tô Vân Phỉ cảm thán mình đã già đi, nhưng cũng thích thân phận mới của mình.
Ha hả, bà cũng đã lên chức bà, cũng là bà* của đứa bé đáng yêu này.
*Tiếng Trung gọi phụ nữ ngôi thứ ba, dù già hay trẻ đều dùng từ \'nàng\', gọi người già hơn một thế hệ đều dùng từ \'dì\', vì vậy gọi một từ ‘bà’ (nãi nãi) là một điều rất đặc biệt chỉ dùng với người thân, rất khó dịch ra tiếng Việt cho rõ nghĩa vì sao Tô Vân Phỉ lại vui nên mình giải thích một chút.
Bà nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Vũ Điểm, an ủi bé: “Trời tối rồi, đến giờ chúng ta đi ngủ rồi, chỉ cần cháu ngoan ba mẹ sẽ rất mau trở về.”
“Dạ, Tiểu Vũ Điểm ngoan, nhất định ngoan.” Bé ôm chặt 乃úp bê trong lòng иgự¢ mình, bé đã rất ngoan, nhưng sẽ ngoan hơn một ít để ba mẹ sẽ trở về sớm hơn một ít.
Vô Vân Phỉ gửi Tiểu Vũ Điểm đi nhà trẻ, lúc về liện nhận được điện thoại của mấy người bạn, nói muốn gặp gỡ một chút. Bà vốn không muốn đi, buổi tối còn đi đón Tiểu Vũ Điểm về nhà, kết quả cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn nên đi. Bà đã từ chối nhiều lần, cũng không thể từ chối mãi, hơn nữa cũng chỉ là một đám phu nhân tới gặp gỡ khen tặng linh tinh, bà ngồi một lát là có thể trở về.
Có điều bà vừa đến thì ngoài ý muốn gặp được Tống Uyến.
“Chị, chị cũng tới ạ?”
“Ừ.” Tống Uyển cười với Tô Vân Phỉ. Dù sao giữa hai người cũng không có xung đột gì lớn, bà vốn dĩ không phải khó ở chung được với người khác, trước kia quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tồi.
Chỉ là hiện tại bà hoàn toàn nhào vào Sở Tương mà xa cách con với chồng của mình, cho nên hiện tại trên người bà có một chút chi sắc tối tăm, làm người khác có cảm giác sợ hãi.
“Sao vậy, sao hôm nay lại không mang cháu gái đáng yêu của bà tới đây?” Một phu nhân vừa thấy Tô Vân Phỉ liền cười, cũng mở ra đề tài nói chuyện.
“Cháu của bà từ đâu mà ra, sinh ra như thế nào nhỉ? Lại rất ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật muốn ôm về nhà không để bà độc chiếm.”
“Đang nói cái gì thế?” Một người khác nhích lại gần. “Cái gì mà ôm ςướק đi?”
“Chính là bà ấy,” người nọ chỉ vô Tô Vân Phỉ, “nhà bà ấy mới có một cháu gái, mới vừa bốn tuổi, là tuổi rất đẹp, bé cũng rất đáng yêu, hơn nữa rất ngoan, miệng cũng ngọt. Tôi gặp một lần liền muốn ăn trộm về để mình nuôi luôn ấy.”
Mọi người nghe thấy lời này liền chuyển đề tài sang đứa trẻ.
Các bà ở tuổi này rồi, cũng không sai biệt lắm hẳn là đã có cháu. Có điều, nói thật ra, có con cái đã kết hôn nhưng cháu thì lại không có một cái, nếu không sẽ như Tô Vân Phỉ có Đỗ tĩnh Đường vậy. Tô Vân Phỉ ít nhiều cũng biết xu hướng giới tính của con trai mình, bà cũng không đem chuyện Đỗ Tĩnh Đường ra nói, có một số việc ép không được, bà còn sợ ép quá mà con sẽ tìm tới cái ૮ɦếƭ, cho nên bà chỉ có thể có một đứa con mà thôi.
“Vân Phỉ, sao em lại có cháu?” Tống Uyển vờ không biết liền hỏi. Kỳ thật trong lòng bà rất rõ ràng, đứa cháu kia là ai? Rõ ràng là cháu gái bà nhưng cuối cùng lại là Tô Vân Phỉ chăm sóc, bà là bà ruột của nó đã ૮ɦếƭ rồi sao?
Tô Vân Phỉ bị Tống Uyển hỏi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Tĩnh Đường mang về nhà, nói là thích, cho nên một hai phải giữ lại trong nhà. Chị, chị cũng biết trong nhà em chỉ có mình em, ba Tĩnh Đường thường đi cả ngày không về nhà, không giống chị còn có Hương Hương để mỗi ngày mang theo.”
Nói tới Sở Tương khiến Tống Uyển nở một nụ cười theo, đúng vậy, còn may có Hương Hương, bằng không lúc này bà chẳng có gì để làm.
“Đúng rồi, mai mốt chị tới nhà em chơi. Đã thật lâu chị không tới.”
Tô Vân Phỉ sửng sốt một chút, không nghĩ Tống Uyển sẽ yêu cầu như vậy. Kỳ thật chị ấy tới chơi tất nhiên bà luôn chào đón, nhưng hiện tại còn có Tiểu Vũ Điểm ở nhà, Sở Luật lúc trước khi đi đã dặn đi dặn lại đừng để cho Tống Uyển biết Tiểu Vũ Điểm ở Đỗ gia, dù có biết cũng không cho bà và Tiểu Vũ Điểm gặp mặt. Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, nhưng biết mẹ cũng không ai bằng được con.
Tô Vân Phi hiện tại cũng không biết vì sao, nhưng bà rất sợ Tống Uyển đến nhà mình.
Bà hàm hồ đáp ứng, sau khi trở về lại cùng chồng mình thương lượng. Chồng bà, cũng là cha của Đỗ Tĩnh Đường, tên Đỗ bân mang theo họ cha, còn Tống Uyển mang theo họ mẹ, tuy rằng hai người không cùng một họ nhưng chính lại là chị em ruột thịt. Trước khi Tống Uyển lấy chồng, quan hệ hai chị em họ rất tốt, sau khi mỗi người có gia đình rồi quan hệ cũng không vì thế mà xa cách, bằng không Đỗ Tĩnh Đường cũng sẽ không bỏ qua gia nghiệp nhà mình mà đi làm ở tập đoàn Sở thị. Một phần là bởi vì muốn giúp Sở Luật, phần khác chính là vì Sở gia tín nhiệm anh. Đương nhiên với Đỗ Tĩnh Đường, anh cảm giác mình vào Sở thị là bị dì dượng đưa vào tròng, nơi này có cái gì là tốt, chỉ khiến anh như trâu như ngựa, mỗi ngày đi làm còn sớm hơn gà gáy, mệt nhọc còn hơn trâu cày, tuy rằng kiếm được cũng không ít nhưng Đỗ gia anh cũng không nghèo, nếu không phải đào hố để dụ anh vào thì còn có thể thế sao nữa.
“Bà nói, chị tới đây thì liệu với Tiểu Vũ Điểm có tốt không, có bị khi dễ không à?”
Tô Vân Phỉ chính là lo lắng điều này, bà tất nhiên là sau khi gặp Tống Uyển đều không có ngày nào ngủ yên giấc.
“Đó là cháu ruột chị ấy, có thể khi dễ sao?” Đỗ Bân cảm thấy vợ mình đã suy nghĩ nhiều. “Chị ấy tuy thích con bé Hương Hương một ít nhưng cũng không đến mức không phân biệt được đúng sai chứ?”
“Con người ta chị ấy còn coi là cháu gái được, huyết thống chẳng lẽ còn không bằng?”
Huyết thống? Hiện tại Tô Vân Phỉ không tin vào điều đó, bà sợ dẫu có là huyết thống cũng không được Tống Uyển thích. Nếu có huyết thống lúc trước đã không cắt mất quả thận của Tiểu Vũ Điểm.
Nếu coi trọng huyết thống, lúc Sở Luật đi đã không đưa Tiểu Vũ Điểm đến nhà của bà mà sẽ để bà nội của bé là Tống Uyển chăm sóc. Lúc này Tiểu Vũ Điểm đang ở nhà bà, tức Sở Luật còn không tin mẹ của mình thì bà dám tin sao.
Bà lăn lộn cả đêm không ngủ được, sợ một hồi Tống Uyển thật sự sẽ tới.
“A…” Đột nhiên bà từ trên giường ngồi dựng lên khiến Đỗ Bân nằm bên cạnh khi*p sợ.
“Bà sao vậy, gặp ác mộng à?” Ông ngồi dậy đưa tay xoa bả vai vợ trấn an.
“Đúng vậy.” Tô Vân Phỉ lau một chút mồ hôi trên trán, đâu chỉ là ác mộng mà là một ác mộng đáng sợ.
“Bà mơ thấy cái gì?” Đỗ Bân nhẹ nhàng thở ra, cũng bị bà dọa cho ướt cả lưng áo. “Bà mơ thấy cái gì mà có thể dọa người như vậy, mơ thấy quỷ à?”
“Không phải mơ thấy quỷ.” Tô Vân Phỉ nghiêm túc nhìn hai mắt của chồng.
“Đó là…” Đỗ Bân nhướn mày.
“Tôi mơ thấy… chị của ông.”
“…”
Hiện tại Tô Vân Phỉ thật sự cảm thấy Tống Uyển còn đáng sợ hơn quỷ nhiều, mỗi ngày bà đều bất an không ngủ yên. Nhưng thật may, mấy ngày trôi qua bà cũng không thấy Tống Uyển tới chơi, bà thiên chân liền cho rằng có lẽ Tống Uyển chỉ nói vậy chứ sẽ không đến, bà từ từ thở dài nhẹ nhõm, buổi tối cũng ngủ ngon hơn, không còn gặp ác mộng.
Đến một ngày, bà đang cùng Tiểu Vũ Điểm ngồi xem phim hoạt hình, gần đây bé rất thích xem, bà cũng thích ngắm bé nên hay ngồi xem cùng với bé, rồi dần dần bà cũng mê phim hoạt hình giống bé luôn. Một lớn một ngỏ hai khuôn mặt ghé vào cùng nhau xem.
Tô Vân Phỉ gọt táo rồi đặt trong một cái bát, bà ăn một miếng rồi lại cho Tiểu Vũ Điểm ăn một miếng, mỗi ngày đều như vậy nên gần đây Tiểu Vũ Điểm đã có một ít thịt, nhưng bà cũng béo hơn.
Lúc này ngoài cửa có người bấm chuông.
Bà gọi bảo mẫu đi mở cửa, bà vẫn tiếp tục cùng Tiểu Vũ Điểm vừa xem hoạt hình vừa ăn táo.
“Bà, ăn quả, ăn quả.” Tiểu Vũ Điểm nói.
“Ừ, tốt.” Lúc này Tô Vân Phỉ mới nhớ mình vừa xem quá mê mẩn, táo vẫn đặt trên miệng của mình, quên mất còn có một cái miệng nhỏ trông ngóng.
Bà dùng tăm xỉa răng cắm một khối táo nhỏ đặt ở bên cạnh miệng của Tiểu Vũ Điểm.
“Ăn nhiều một chút, bà muốn nuôi con mập mạp, chờ ba mẹ con về nhất định sẽ rất vui. Gầy như vậy bà cũng thấy đau lòng.” Bà nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, thật sự là quá thích đứa nhỏ này, chỉ đáng tiếc không phải cháu gái của bà. Nếu là cháu gái bà thì tốt quá, bà sẽ mỗi ngày ôm đi ra ngoài khoe khoang, bé xinh đẹp đáng yêu như vậy nhất định ai cũng sẽ hâm mộ.
“Bên ngoài là ai vậy?” Bà còn không quên hỏi bảo mẫu, đây là ai tới, sao lâu như vậy cũng không thấy nói gì.
“Là chị.” Đột nhiên một âm thanh truyền đến, dù chỉ có hai chữ, cũng khiến Tô Vân Phỉ giật mình.
Bà vội vàng đặt bát trong tay lên bàn, theo bản năng đưa Tiểu Vũ Điểm ra phía sau mình. Nhưng hiện giờ che chắn dường như có chút chậm, lại có che cũng không có khả năng che không để ai thấy.
Lúc này Tống Uyển đã đổi giày, đứng ở trong phòng khách, đôi mắt Sở Tương vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm không có chút thích thú nào. Quả nhiên chính là Tống Uyển mang cháu tới đây, đứa nhỏ này hiện tại thấy rõ bén nhọn giống Tống Uyển, còn có ánh mắt chán ghét dường như cũng hoàn toàn giống nhau.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Tô Vân Phỉ đứng lên, cũng ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, sau đó đem ấn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm vào иgự¢ mình. “A, bé mệt rồi, em mang bé lên phòng, một lát sẽ quay lại.”
Nói xong bà vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào phòng của mình, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng, tuy đã cách một bức tường nhưng bà vẫn sợ Tống Uyển sẽ làm ra chuyện gì đó gây thương tổn tới đứa nhỏ này.
Cháu đã quá chịu khổ, một năm trước sinh bệnh, không lâu trước đây lại mất một quả thận, hiện tại cha mẹ cũng không có ở bên, còn có thể có ai che chở bé.
Ông nội yêu bé nhưng ông nội lại không thể đi theo mỗi ngày, bọn họ cũng có thể bảo vệ bé nhưng rốt cuộc bọn họ không phải là ruột thịt.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, đừng đi ra ngoài nhé.”
Tô Vân Phỉ cẩn thận vỗ về Tiểu Vũ Điểm.
“Dạ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lúc lông mi thật dài rũ xuống có thể thấy bé rất tủi thân, khiến Tô Vân Phỉ có một chút khổ sở ở trong lòng.
“Ngoan, không sao đâu.” Tô Vân Phỉ xoa mái tóc của Tiểu Vũ Điểm. “Lát nữa bà sẽ tới đây cùng Tiểu Vũ Điểm, chúng ta lại cùng nhau xem phim hoạt hình, được không? Sau đó chờ chú về sẽ bảo chú đưa cháu đi công viên chơi trò chơi.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, bé ôm chặt 乃úp bê của mình, mắt trông mong nhìn, Tô Vân Phỉ đi ra ngoài, quên đóng cửa lại.
Sau khi Tô Vân Phỉ đi ra ngoài Tiểu Vũ Điểm mới cẩn thận bò xuống, sau đó chạy tới cửa, bé vươn tay nhỏ đẩy đẩy cửa.
Bà kia sẽ không vào chứ?
Bé lại bò lên giường, rụt thân thể lại.
“Ba mẹ, Tiểu Vũ Điểm hơi sợ…”
Bé sợ người bà kia, sợ người chị kia.
Lúc này ở bên ngoài, Tô Vân Phỉ đã nấu trà hoa mời Tống Uyển uống, đương nhiên cũng không quên đứa bé Sở Tương này. Còn may trong nhà có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là Đỗ Tĩnh Đường mua cho Tiểu Vũ Điểm, có điểu Tiểu Vũ Điểm ăn không hết, vì vậy phần còn lại đều đi vào bụng Đỗ Tĩnh Đường, cho nên gần đây béo nhiều nhất là ai, không phải bà, không phải Tiểu Vũ Điểm, mà là Đỗ Tĩnh Đường.
“Hương Hương, vào phòng chơi cùng em đi.”
Tống Uyển xoa nhẹ đầu Sở Tương rồi đẩy bé về phía trước.
Sở Tương tự nhiên biết rõ, nó bước chân chạy về phía trước, Tô Vân Phỉ muốn ngăn lại cũng không còn kịp nữa.
Tô Vân Phỉ đứng lên, không muốn Sở Tương gặp Tiểu Vũ Điểm. Sở Tương lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi, đừng coi thường hai tuổi là ít, đối với người lớn thì hai tuổi cũng không là gì, nhưng với trẻ nhỏ thì kém nhau hai tuổi đủ khiến cho trẻ hơn nhau tới hơn mười centimet. Mà Sở Tương vốn dĩ chính là lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi, không đúng, thật sự là lớn hơn gần ba tuổi, cho nên hiện giờ nó cao hơn Tiểu Vũ Điểm gần một cái đầu. Tính tình Tiểu Vũ Điểm rất an tĩnh, cũng không thích cùng người khác cãi nhau, luôn luôn ngoan ngoan, bà thật sự sợ Sở Tương sẽ khi dễ Tiểu Vũ Điểm, đến lúc đó hai đứa này đánh nhau, bị thiệt thòi nhất định là đứa nhỏ.
“Vân Phỉ, em ngồi xuống.”
Tống Uyển lên tiếng, cũng là làm Tô Vân Phỉ vừa định bước đi phải ngừng lại, rồi sau đó chỉ có thể không tình nguyện ngồi ở trên sô pha.
“Hai đứa trẻ chơi với nhau, em qua đó làm gì?”
Tống Uyển ngửi hương trà hoa, đặt ở bên miệng uống một ngụm, quả nhiêu mùi hương rất tươi mát, là vị không tồi, nhưng lúc này tâm tư của bà không đặt ở trên tách trà mà ở trên người Tô Vân phỉ.
Tô Vân Phỉ không muốn hai đứa nhỏ ở cùng nhau, không biết có thể phát sinh ra chuyện gì không? Bà đã đồng ý với Sở Luật phải chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.
Trong lúc đó, ‘cạch’ một tiếng, Sở Tương từ bên ngoài đẩy cửa vào.
Bên trong Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, vừa thấy Sở Tương khuôn mặt bé bèn ảm đạm xuống. Bé cúi đầu ôm 乃úp bê chặt vào lòng mình, Sở Tương vừa thấy 乃úp bê trong lòng Tiểu Vũ Điểm bèn bĩu môi.
“Bẩn muốn ૮ɦếƭ.”
Tiểu Vũ Điểm không nói gì chỉ ôm chặt 乃úp bê thêm một chút, 乃úp bê của bé không bẩn, chờ mẹ về sẽ giúp tẩy sạch sẽ.
“Tao một chút cũng không muốn chơi cùng mày.” Sở Tương tự tìm một chỗ cho mình, chân cũng không đi giày, trong nhà vốn có thảm, không đi giày cũng không sao.
Tiểu Vũ Điểm xoay người đi, bé không muốn nói chuyện với chị.
“Đồ xấu xí.” Sở Tương nhăn mặt, không thích đứa em đã ςướק mất ba của mình này.
Tiểu Vũ Điểm hơi mếu, bé không xấu đâu, ở nhà trẻ bé chính là người xinh đẹp nhất, tuy rằng bé còn nhỏ nhưng bé vẫn có thể phân biệt đẹp xấu.
Mặc kệ Sở Tương mắng thế nào Tiểu Vũ Điểm đều không nói chuyện cùng, cũng không để ý tới chị, trực tiếp quay ௱ôЛƓ về phía chị. Sau đó bé hơi co người lại, lấy tay kéo chăn lên trên người mình, rồi ngắm mắt lại, ngủ ngủ. Ba nói, không thích người khác thì không cần để ý tới người ta là được, bé không thích chị cho nên có thể không để ý tới chị nữa.
Sở Tương thấy Tiểu Vũ Điểm không để ý tới nó còn chưa tính, vậy mà hiện giờ lại còn đắp chăn đi ngủ, lập tức thấy tức giận. Sau khi nó tới Sở gia, mặc kệ là trong trường học hay là những người ở Sở gia không ai là không khách khí đối với nó, lại còn mua rất nhiều đồ chơi cho nó, vậy mà hiện tại lại có người không thèm để ý nó, lập tức mắt nó đỏ lên, chạy ra ngoài ôm Tống Uyển khóc lóc, nói em khi dễ nó.
Tô Vân Phỉ vừa uống một ngụm trà liền phun ra, không biết xui xẻo thế nào lại phun lên mặt Sở Tương, Sở Tương đang mếu máo liền trực tiếp khóc òa lên.
Tô Vân Phỉ vội buông xuống tách trà. “Xin lỗi Hương Hương, bà không có ý.” Bà không tìm được chiếc khăn nào để lau mặt cho Sở Tương bèn chỉ có thể dùng chính tay áo của mình.
Kết quả Tống Uyển kéo Sở Tương qua, sắc mặt không quá tốt liền mang Sở Tương đi về.
Tô Vân Phỉ thấy nhà cuối cũng đã tiễn hai tôn đại thần cũng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng bà không hiểu, bà thật sự không hiểu, Sở Tương không phải cao lớn hơn Tiểu Vũ Điểm rất nhiều sao, sao có thể để một đứa nhỏ bé như Tiểu Vũ Điểm khi dễ, chuyện này không phải nói giỡn sao.
Bà đứng lên, cẩn thận mở cửa ra, kết quả lại phát hiện tiểu gia hỏa đã ngủ rồi, còn biết tự đắp chăn cho mình, bà đi tới kéo chăn lên cằm Tiểu Vũ Điểm. Bà thật sự thích đứa nhỏ này, tuy rằng đều là con cháu Sở gia, nhưng với đứa bé không có quan hệ huyết thống là Sở Tương bà thật sự không sinh ra được một chút thích thú nào.
Cũng không biết Tống Uyển nghĩ như thế nào mà cháu ruột của mình thì không đau, liền cứ thích một đứa mình nhận nuôi về. Có lẽ đúng vì chị ấy nhận về cho nên nói gì thì nói chị ấy cũng phải thích Sở Tương, cũng có thể chỉ bởi đó là quyết định của chị ấy cho nên Sở Tương chính là đại diện cho chị ấy, không ưa Sở Tương thì một mặt nào đó cũng có nghĩ là không ưa chị ấy.
Bà có suy nghĩ như thế, nhưng sự thật là như thế nào thì bà không biết, đương nhiên là tâm tư cá nhân thì chỉ người ta mới biết rõ được.
Tới tối Tiểu Vũ Điểm đã tỉnh lại.
“Dậy rồi?” Tô Vân Phỉ biết tiểu gia hỏa hẳn đã tỉnh, quả nhiên bé mở hai mắt, tay nhỏ dụi dụi mắt.
“Bà.” Âm thanh mềm mại vang lên, Tô Vân Phỉ liền đi tới ôm lấy đứa trẻ mềm mại này đứng lên.
Bà ôm Tiểu Vũ Điểm ra phòng khách, chải lại đầu tóc cho bé, lại cầm một túi đồ ăn vặt ra.
Tiểu Vũ Điểm ôm đồ ăn vặt, từng miếng cho vào miệng nhỏ của mình nhai. Lúc này Tô Vân Phỉ mới nhớ chuyện phát sinh lúc trưa, bà ôm Tiểu Vũ Điểm lên.
“Bé ngoan, nói cho bà biết, có phải hôm nay cháu khi dễ chị Hương Hương?”
“Chị Hương Hương?” Tiểu Vũ Điểm hơi nghển cổ. “Bà nói là chị nhỏ sao?”
“Đúng vậy, chính là chị nhỏ.” Hai đứa nhỏ hôm nay đều mặc váy hồng nhạt, mà Tô Vân Phỉ vẫn cảm giác Tiểu Vũ Điểm mặc rất đẹp, da của bé rất trắng giống như mẹ, còn Sở Tương lại hơi đen nên mặc vào rất khó coi. Nhưng Tống Uyển lại cứ thích màu hồng nhạt, cho nên quần áo của Sở Tương hầu hết đều hồng nhạt, cũng không biết là có mắt thẩm mĩ hay không.
“Chị nhỏ kia…” Tiểu Vũ Điểm chu cái miệng nhỏ nói. “Ba nói không thích thì có thể không cần nói chuyện, cho nên Tiểu Vũ Điểm đi ngủ, không để ý tới chị.”
“Chỉ vậy thôi?” Tô Vân Phỉ xoa đầu Tiểu Vũ Điểm.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu.
Tô Vân Phỉ không biết muốn nói gì, bà cảm thấy chuyện của bọn trẻ thì không liên quan tới người lớn, nhưng dười như Tống Uyển không phải như thế. Lúc ra về sắc mặt Tống Uyển không tốt, bà sợ Tống Uyển sẽ đem việc này trách lên đầu Tiểu Vũ Điểm, cho rằng Tiểu Vũ Điểm khi dễ Sở Tương.
Sau khi Tống Uyển Tới bà lại sợ chị ấy sẽ lại tới, mỗi ngày trong nhà đều sợ tiếng chuông cửa vang lên.
Mỗi lần vang lòng bà hơi kinh hoàng một chút, cảm giác mình thật sự sắp bị bệnh tâm thần.
Bảo mẫu ra mở cửa, bên ngoài là một bé trai mang theo cặp sách.
“Cháu tìm ai?” Bảo mẫu thấy lạ hỏi, nhưng với một đứa trẻ nên ngữ khí rất ôn hòa.
“Chào dì ạ,” bé trai lễ phép cười, ‘Cháu là Lâm Thanh, em cháu là Tiểu Vũ Điểm, cháu tới đây tìm em.”
Khi bảo mẫu đưa Lâm Thanh vào nhà Tô Vân Phỉ vẫn đang cùng Tiểu Vũ Điểm xem phim hoạt hình, bà còn chưa kịp nói gì Tiểu Vũ Điểm đã nhảy xuống khỏi sô pha, một tay ôm 乃úp bê chạy tới trước mặt Lâm Thanh.
“Anh tới đây tìm Tiểu Vũ Điềm à?”
“Ừ, anh tới rồi.” Lâm Thanh vuốt mái tóc của Tiểu Vũ Điểm, nhịn xuống ý định túm lấy thật chặt, nó vội vàng thu tay lại lễ phép đứng ở một bên.
Tô Vân Phỉ biết Lâm Thanh được Hạ Nhược Tâm nhận nuôi, lúc trước nhận nuôi hai đứa trẻ là hai anh em, chỉ là đứa em được người nhà ở quê nhận về rồi, còn đứa anh vẫn ở lại. Tĩnh Đường cũng nói với bà, vốn dĩ anh muốn đem cả hai đứa về nhưng trường Lâm Thanh học cách xa một ít, cho nên trước mắt cứ để nó ở lại ký túc xá của trường. Đây là lần đầu tiêp Tô Vân Phỉ gặp Lâm Thanh, cho nên khó trách bà cùng bảo mẫu đều không quen biết.
Tô Vân Phỉ không ngại trong nhà có thêm một đứa trẻ, nhà bà cũng không nhỏ, lúc ban ngày cũng chỉ có mình bà ở nhà, con trai bà mỗi ngày đều ăn ở công ty, bà ở nhà rất tịch mịch, có hai đứa nhỏ ở với bà cũng tốt.
“Anh, là tới chơi với Tiểu Vũ Điểm sao?” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Lâm Thanh hỏi.
“Đúng vậy, lại đây chơi với em.” Lâm Thanh lại nắm bím tóc của bé, lúc này không có người nên nó nắm chặt một chút.
Tiểu Vũ Điểm hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười.
“Ngu ngốc.” Lâm Thanh lại dùng sức bẹo má Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vẫn như cũ cười cộc lốc.
Từ lúc Lâm Thanh Tới, Tô Vân Phỉ cảm thấy bà không còn chuyện gì để làm. Lâm Thanh là một người anh tốt, nó sẽ chăm sóc em gái, sẽ mặc quần áo cho em, sẽ cho em ăn cơm, ngay cả việc nhà cũng sẽ làm. Hơn nữa chuyện gì cũng không cần người lớn ᴆụng tay, đều tự mình làm xong.
“Dì Tề, cho cháu muối.” Lâm Thanh đi vào phòng bếp nói với bảo mẫu. Đỗ gia có hai bảo mẫu, một người họ Hoàng tuổi tác lớn hơn một chút, một người chính là người Lâm Thanh đang gọi, dì Tề tuổi không lớn, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.
“Muối?” Bảo mẫu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy từ ngăn kéo ra lọ muối, bà cũng dặn thêm. “Trẻ con tốt nhất không ăn nhiều muối, đặc biệt không cho tiểu thư ăn.”
“Cháu biết rồi, dì cùng chú Sở đều có nói qua, cháu ăn thôi.” Lâm Thanh vội đáp lời, trong đôi mắt không biết hiện lên điều gì, mà bảo mẫu tưởng rằng hôm nay mình nấu cơm đã nấu quá nhạt.
Từ khi tiểu thư tới nhà, nơi này mỗi một bữa cơm đều ăn nhạt đi rất nhiều, bởi vì đứa bé kia không được ăn quá mặn cho nên bà cũng đã có thói quen bỏ bớt muối, lúc đầu ăn thì cảm thấy hơi nhạt một chút, nhưng ăn quen rồi bọn họ lại đều thích hương vị như vậy.
Chỉ là hôm nay chẳng lẽ bà thật sự đã cho quá ít muối, bà không tin, chuẩn bị đi nếm một chút cơm canh do chính mình nấu hôm nay, có phải thật sự quá nhạt hay không.
Lâm Thanh lấy lọ muối xúc ra một cái bát nhỏ, múc một thìa lớn, sau đó tự mình nếm một chút, nó liền phun cơm ra. Sau đó nó bê bát đi ra, lúc này Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, trong lòng ôm 乃úp bê của mình, an tĩnh chơi.
“Ăn thôi.” Nó đi tới, ngồi xổm xuống, đem cái thìa đặt bên cạnh miệng của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm ăn một miếng, sau đó lắc đầu.
“Anh, không ăn được.”
Lâm Thanh lại đưa thìa vào miệng bé. “Em không ăn mẹ sẽ không về, về sau ba cũng sẽ không về, sẽ không có ai yêu em, em sẽ thành mồ côi giống như anh và Quả Nhi, không ai thương không ai yêu.”
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe tới không có ba không có mẹ, cái mũi hơi sụt sịt, sau đó cau mày cố gắng nuốt miếng cơm mặn chát xuống, cũng không chú ý tới khóe môi Lâm Thanh cong lên mang theo ác ý.
“Dì, Tiểu Vũ Điểm muốn uống nước.”
Tiểu Vũ Điểm lấy tay nhẹ nhàng kéo áo bảo mẫu.
“Muốn uống nước à?” Bảo mẫu ngồi xổm xuống, đặt tay lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. “Tiểu thư, hôm nay cháu uống nước mấy lần rồi, còn muốn uống sao?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, bé muốn uống nước, uống thật nhiều thật nhiều nước. Bé rất khát, liếm liếm môi của mình, đến khi bảo mẫu rót cho bé một cốc nước bé mới ôm lấy từng ngụm từng ngụm uống hết.
Khi Tô Vân Phỉ trở về bảo mẫu liền đem chuyện này nói với bà.
“Uống nhiều nước là chuyện tốt mà.” Tô Vân Phỉ cảm thấy trẻ con uống nhiều nước chính là sẽ tốt.
“Nhưng vài phút bé uống tới bốn cốc nước.” Bảo mẫu cảm giác như không bình thường, đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn trong thời gian ngắn cũng sẽ không khát như vậy.
“Tôi đưa bé đi khám xem sao.”
Tô Vân Phỉ liền bế Tiểu Vũ Điểm đang xem TV lên, giày cũng không kịp đi vào, trực tiếp mang tới bệnh viện.
Ở bệnh viên Tiểu Vũ Điểm rất phối hợp, bé cũng không sợ bị tiêm, bác sĩ bảo bé làm cái gì bé liền làm cái đó, lúc lấy máu xét nghiệm bé cũng không khóc.
“Đứa nhỏ này thật đúng là ngoan.” Bác sĩ xoa đầu Tiểu Vũ Điểm nói. “Rất ít trẻ con ngoan được như vậy.”
Có thể không ngoan sao? Tô Vân Phỉ cười khổ một tiếng, nhưng không dám nói đứa nhỏ này đã hai lần nằm viện, cũng đã trải qua phẫu thuật hai lần, một lần người lớn còn khó chịu đựng được huống chi cái thân bé nhỏ này lại chịu tới hai lần.
Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm một hồi, ấn đường hơi cau lại.
“Có phải mọi người cho bé ăn quá mặn?”
“Không có.” Tô Vân Phỉ lắc đầu. “Đứa nhỏ này không thể ăn quá nhiều muối, nhà của chúng tôi luôn chú ý điều này, cho nên đồ ăn của bé nhất định rất nhạt.”
“Không thể ăn nhiều muối?” Trực giác của bác sĩ cảm thấy có điều gì đó Tô Vân Phỉ còn chưa nói. “Có phải bé có chuyện gì?”
Tô Vân Phỉ than một tiếng, bà đưa tay lên xoa đầu Tiểu Vũ Điểm. “Đứa nhỏ này chỉ có một quả thận, cho nên chúng tôi đều nghe lời bác sĩ dặn, ngày thường rất chú ý tới thân thể của cháu, hiện giờ đừng nói là cháu, ngay cả chúng tôi cũng ăn ít muốn đi nhiều. Tiểu Vũ ĐIểm ăn cái gì thì trong nhà chúng tôi cũng ăn cái đó, không có khả năng cho nhiều muối, trẻ con chưa biết phân biệt nhiều muối chẳng lẽ người lớn lại không nhận ra sao?”