Cô nhắm mắt lại rồi quay mặt qua, bên tai nghe được tiếng bước chân đang tới gần. Tới khi mắt đã dần dần thích ứng được với ánh sáng cô mới chậm rãi mở hai mắt, cô há to miệng, người run rẩy.
Hóa ra lúc nãy cô dẫm lên đúng là người, là phụ nữ. Lúc này bốn phía xung quanh có tới bẩy tám người nằm đều là phụ nữ, cô tìm kiếm Thẩm Vi. Một lát sau cô thấy hình dáng quen thuộc, cô thậm chí không dám thở mạnh, cúi đầu, cô cẩn thận nhìn thoáng qua rồi thở dài nhẹ nhõm. Quả nhiên là Thẩm Vi.
“Ăn cơm đi.” Có người nói một câu, có một chút giọng như người ngoại quốc. Sau đó cạch một tiếng, có một thùng lớn đặt trên mặt đất. Hạ Nhược Tâm thấy bụng mình ọc ọc vài tiếng, cô nuốt một chút nước miếng, rất đói bụng, thật sự rất đói bụng.
Những người phụ nữ xung quanh đứng lên đi tới cái thùng gỗ kia. Hạ Nhược Tâm cũng muốn đứng lên thì có một bàn tay giữ cô lại.
“Suỵt…” Thẩm Vi đem ngón tay đặt giữa môi mình, ý bảo cô cúi đầu xuống.
Hạ Nhược Tâm cúi xuống gần cô, nghe được lời Thẩm Vi nói với cô.
Advertisement / Quảng cáo
“Em làm mặt mình bẩn đi, tay chân cũng vậy, đừng để bọn họ nhìn thấy em như nào, càng bẩn càng tốt. Trên người chị có một 乃út son môi, em lấy ra điểm từng nốt đỏ trên mặt.”
Hạ Nhường Tâm bỗng nhiên hiểu ý cô là gì.
Cô sờ trên người Thẩm Vi một hồi, cuối cùng đúng thật tìm được một cây 乃út trang điểm. Lúc mọi người không chú ý cô lau vài lần lên sàn nhà sau đó bôi bẩn lên mặt mình, sau đó lại bôi bẩn trên mặt Thẩm Vi, sau đó điểm lung tung trên mặt giống như một cái mặt rỗ.
Cô dùng thân người của mình chặn tầm mắt của những người khác rồi cũng điểm không ít điểm đỏ trên mặt Thẩm Vi, lúc này mới nâng Thẩm Vi dậy rồi đi theo đám người kia nhận phần cơm của mình.
Bụng cô thỉnh thoảng kêu ọc ọc mà Thẩm Vi cũng vậy. Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã bao lâu chưa ăn gì.
Một bát cháo, cũng chỉ có canh suông, không có đồ ăn. Mỗi người một cái bánh bột ngô, ăn không đủ no nhưng cũng không ૮ɦếƭ đói.
Dưới ánh sáng u ám, cô cùng Thẩm Vi trên mặt đều có điểm đỏ, mặt lại đen và xấu khiến người múc cơm ghét bỏ không thèm liếc các cô một cái. Cũng lúc này Hạ Nhược Tâm mới thấy được rõ bộ dáng của những người này.
Nhóm người các cô có chừng ba bốn mươi người, có người phương Đông, có người da trắng, cũng có người da đen, tất cả đều là phụ nữ.
Cô đỡ Thẩm Vi ngồi xuống bột góc, cho Thẩm Vi ăn, rồi cô lấy ra một hộp thuốc từ trong người mình.
Ngón tay Thẩm Vi dừng lại một chút, cô lấy hộp thuốc, sau đó mở hộp lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng mình, sau đó uống cháo, ăn bánh bột ngô. Sàn nhà các cô đang ngồi hơi chao đảo một chút.
Hạ Nhược Tâm run một cái sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, tưởng rằng có động đất.
“Đừng sợ, chúng ta đang ở trên thuyền.”
Thẩm Vi nhẹ nhàng nói, cô ôm kín bụng của mình, dựa lưng vào vách tường, dưới chân quả nhiên thỉnh thoảng đong đưa. Những người khác cũng tụm lại theo thói quen, cũng không dư thừa hỏi han người khác.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vi, bàn tay vẫn nắm chặt lọ thuốc. Cái thuyền này không biết rộng lớn như nào, cũng không biết tên họ lai lịch những người phụ nữa khác. Không biết thuyền đang đi đâu, có lẽ đang ở trên biển, nhất định sẽ rời xa đất nước mình, cũng là rời xa nơi cô hiểu biết.
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên muốn khóc. Mũi cô cay cay nhịn không được, nước mắt đi theo không ngừng rơi xuống.
“Chúng ta đi đâu?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Thẩm Vi ngẩng mặt lên, sau đó lắc đầu.
Advertisement / Quảng cáo
“Chị không biết.”
Vận mệnh của hai người lúc này thật sự là không biết.
***
Lúc này ở nơi cách xa ngàn dặm, không đúng, có lẽ phải xa vạn dặm, Đỗ Tĩnh Đường đang dỗ tiểu gia hỏa trong lòng mình.
“Tiểu công chúa, cháu đừng khóc nữa.”
“Mẹ, mẹ, cháu muốn mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm không ngừng lấy tay lau nước mắt của mình, bé vừa nấc vừa nói cũng không tìm được mẹ. Lâm Thanh đứng bên cạnh không nói một lời, dáng người nhỏ bé lúc này cũng là một thân tối tăm.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đang khóc lóc, Đỗ Tĩnh Đường bứt tóc của mình, không được, anh sắp điên rồi, thật sự sắp điên rồi.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay gọi điện thoại cho anh họ của mình. “Anh, anh mau tới đây xemcon gái anh, bé khóc sắp ૮ɦếƭ rồi. Sao bình thường ngoan như vậy, thế mà khi khóc rồi lại không dừng lại. Cháu đã khóc được mấy giờ rồi, nước mắt rơi nhiều như vậy có khi khiến cơ thể bị mất nước.”
Sở Luật đang làm thêm giờ trong công ty, vừa nghe được những lời này anh vội vàng bỏ tài liệu trong tay, cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc, lát nữa còn…”
Thư kí chưa nói xong hai chữ ‘phải họp’ thì thang máy đã đi xuống.
“Thế này… họp…”
“Hủy? Hay là không hủy?”
***
Mặt Sở Luật âm trầm đi tới nhà Đỗ Tĩnh Đường. Còn chưa tới anh đã nghe thấy tiếng Tiểu Vũ Điểm khóc, tiếng khóc của bé rất to, khóc nức nở, muốn mẹ, vẫn luôn nói muốn mẹ.
Anh ấn chuông cửa, lập tức cửa mở ra.
Advertisement / Quảng cáo
“Làm sao vậy?” Anh ôm con gái, bàn tay to lớn nẹ nhàng vỗ về mái tóc của con gái.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, đem khuôn mặt chôn trên vai Sở Luật, bé không khóc nữa nhưng thân mình vẫn không ngừng run.
“Muốn mẹ.” Đỗ Tĩnh Đường vẫn thấy đau đầu.
“Chị Nhược Tâm hôm qua nhờ em chăm sóc tiểu gia hỏa. Lúc đón về rất ngoan, ngủ một đêm cũng rất ngoan. Nhưng tới mười giờ thì bé quấy đòi mẹ, em đành phải gọi điện cho chị Nhược Tâm nhưng điện thoại đã tắt máy. Tiểu gia hỏa không nghe được tiếng của mẹ liền bắt đầu khóc, khóc cũng đã mấy giờ đồng hồ, như vậy ai chịu được?” Anh giờ đến thở còn không ra hơi, đều vì dỗ tiểu gia hỏa này.
“Chuyện khi nào?” Sở Luật nhăn mặt lại, sao chuyện này anh lại không biết.
“Khoảng 7 giờ chiều hôm qua.” Đỗ Tĩnh Đường hơi nhún vai. “Anh phải đi công tác đúng không? Nửa đêm mới trở về, hơn nữa anh luôn ở Sở gia, em cũng nghĩ không có chuyện gì cho nên không quấy rầy anh.”
“Chị Nhược Tâm nói sáng nay sẽ về, nhưng không hiểu sao tới lúc này lại tìm không thấy người.”
Sở Luật lấy điện thoại gọi tới số của Hạ Nhược Tâm thử xem sao, quả nhiên giống như Đỗ Tĩnh Đường nói, có thông báo không liên lạc được.
Trong lòng Sở Luật bỗng nhiên có cảm giác không tốt, trực giác cho anh biết Hạ Nhược Tâm đã xảy ra chuyện, bằng không cô nhất định sẽ không bỏ mặc Tiểu Vũ Điểm. Cô có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tiểu Vũ Điểm.
“Chú, mẹ đâu? Tiểu Vũ ĐIểm muốn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt đáng thương, đôi mắt đã sưng vì khóc hỏi Sở Luật.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ…” Bé nắm chặt bàn tay lại, thỉnh thoảng sụt sịt cái mũi.
“Lấy cho bé bình sữa.” Sở Luật quay sang Đỗ Tĩnh Đường nói một câu.
Advertisement / Quảng cáo
“Vâng, em đi lấy ngay.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đứng lên. Anh rất nhanh trở về, đem bình sữa trong tay đặt trước mặt Sở Luật.
“Cậu là heo à?” Sở Luật thật muốn đá cho đứa em này một cái. “Cậu mang bình trống không thì bé uống cái gì? Đi pha sữa bột đi.”
Đỗ Tĩnh Đường bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có. Quả thật anh cũng vội vàng mà quên mất chỉ lấy bình sữa không ra đây.
“Mẹ đâu? Chú! Mẹ của Tiểu Vũ Điểm đi đâu rồi?” Tiểu Vũ Điểm mếu máo, âm thanh đã khóc không thành tiếng.
“Mẹ sẽ nhanh về thôi.” Sở Luật ôm con gái chặt một chút. “Tiểu Vũ Điểm ngoan, cháu phải ngoan mẹ mới trở về, nếu mẹ biết cháu khóc sẽ không về đâu.”
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điệt sụt sịt vài cái, nước mắt vẫn chảy qua khóe mắt, lông mi cũng đã ướt đẫm.
“Đúng vậy, chú không lừa Tiểu Vũ Điểm đâu.” Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của con gái, nhưng anh đang đè sự bất an trong lòng xuống, dường như ngay cả hít thở anh cũng thấy khó khăn.
Anh vẫn bình tĩnh dỗ con gái nhưng trong thực tế, hiện tại mà nói thì không cách nào kìm chế bản thân được, cũng không biết phải làm gì với Tiểu Vũ Điểm.
Một lát Đỗ Tĩnh Đường đã mang bình sữa tới.
Sở Luật cầm lấy đặt vào tay của con gái, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm lấy bình sữa liền uống. Có lẽ do mệt mỏi vì khóc, bé uống sữa mà hàng mi run run, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng chọp chẹp vài cái uống sữa rồi dần dần như đã ngủ rồi, nhưng lại không ai có thể ᴆụng vào bình sữa trong tay bé, ᴆụng vào bé sẽ liền tỉnh lại.
Sở Luật lấy một cái khăn lông đắp lên người con gái. Sắc mặt anh rất trầm, sự trầm tĩnh này mang theo không khí nặng nề, thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày càng lạnh băng.
“Anh, giờ phải làm gì? Chúng ta có tìm người không?”
Đỗ Tĩnh Đường cũng cảm thấy tình huống có chút không đúng, đặc biệt càng qua thời gian này thì cảm giác lại càng rõ.
Điện thoại hết pin thì có thể nạp, dẫu không có nơi để nạp điện thì cũng có thể mượn ai đó, nếu không mượn được thì cũng còn điện thoại công cộng, đã hơn một ngày một đêm rồi.
“Chờ một chút.” Lúc Sở Luật nói những lời này ấn đường của anh đã có thêm vài nếp nhăn.
Nhưng một từ chờ không biết cần hao phí bao nhiêu sự bình tĩnh của mọi người, Đỗ Tĩnh Đường lúc đầu là ngồi không yên, anh thỉnh thoảng đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, sau đó lại ngồi lên ghế sô pha, sau một hồi lại đi tới cửa sổ.
Advertisement / Quảng cáo
Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, trên lông mi vẫn còn đọng ít nước mắt.
***
“Tiểu Vũ Điểm…” Bỗng nhiên Hạ Nhược Tâm bật dậy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
“Gặp ác mộng?” Thẩm Vi mở to hai mắt, dường như cô không ngủ. Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có khi không phải là con người. Là người thì sẽ có lo lắng, cũng sẽ có sợ hãi, nhưng cô thì đường như cái gì cung không có.
“Vâng, em mơ thấy Tiểu Vũ Điểm.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cô lau chút mồ hôi trên trán mình, sau đó lại lấy ít bụi xoa lên mặt mình, nước cùng bụi quện với nhau càng khiến người ghê tởm.
Nhưng hiện tại các cô còn không có khả năng thấy được ánh mặt trời thì ai còn nhìn rõ được khuôn mặt.
“Có Sở Luật thì bé sẽ không sao cả.” Thẩm Vi nhẹ nhàng nói. Có một số việc không cần phải hoài nghi bất cứ chút nào. “Người đàn ông này có lúc tàn nhẫn tới cực điểm, nhưng nếu anh ta đã nhận định gì rồi thì cả đời này cũng không biến đổi.”
“Phải không?” Hạ Nhược Tâm tỏ vẻ rất hoài nghi. Anh ta nhận định Hạ Dĩ Hiên, cũng nhận định Lý Mạn Ni nhưng cuối cùng thì anh ta đặt ai ở trong lòng, có lẽ không ai cả.
“Có phải hay không chính trong lòng em biết rõ.”
Thẩm Vi lại nhắm mắt lại, không thể không nhắc nhở cô gái này, đôi khi đừng quá tin tưởng người khác nhưng cũng đừng phủ nhận chính mình. “Em ấy, cứ thành thật một ít sẽ ૮ɦếƭ sao?”
Hạ Nhược Tâm cũng thả lỏng thân thể, đột nhiên cô cười có chút trào phúng. Hiện tại đã như nào, cô vậy mà còn có những suy nghĩ này đó, tình yêu thì sao, tiền tài thì thế nào, hiện tại vận mệnh của cô và Thẩm Vi còn không biết trong tay ai nắm, các cô sau này sống hay ૮ɦếƭ có khi cũng không ai biết, mà cô càng không biết cả đời này có còn được gặp lại con gái không.
Mỗi khi nghĩ đến điều này trong lòng cô như rách toạc một miếng lớn.
Tiểu Vũ Điểm mới đây đã không còn thận, nhanh vậy đã lại không có mẹ. Bé biết sống ra sao?
Có lẽ đúng như Thẩm Vi nói, ít nhất còn có Sở Luật. Cô biết anh thật sự yêu thương Tiểu Vũ Điểm, có người ba này Tiểu Vũ Điểm sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào, bé sẽ bình an, cũng sẽ khỏe mạnh.
“Sở Luật!” Cô đưa đôi tay đang nắm chặt đặt lên đầu gối. “Em tha thứ cho anh, em đã sớm tha thứ cho anh. Em cũng không hề hận anh, cho nên mong anh đối xử tốt với con gái chúng ta, đừng để bé chịu khổ, được không?”
Cô ôm chặt đầu gối của mình khóc không thành tiếng, không có nước mắt nhưng tâm trí cô vẫn lạc đi ௱ôЛƓ lung.
Advertisement / Quảng cáo
“Không sao đâu, chúng ta nhất định có thể trốn được.”
“Có thể chứ?” Hạ Nhược Tâm hỏi Thẩm Vi, cũng là hỏi chính mình.
“Nhất định có thể.” Thẩm Vi than kín một tiếng, tiếng than này chính là không xác định được, kì thật các cô đã đứng bên bờ của địa ngục, ngay cả chính cô cũng không xác định được thì ai có thể?
***
Lúc này cô đã mất tích tới ngày thứ ba.
Tiểu Vũ Điểm đã khóc ba ngày. Mỗi ngày bé mở mắt chuyện đầu tiên chính là đi tìm mẹ, chuyện thứ hai vẫn muốn mẹ, chuyện thứ ba là bắt đầu khóc. Bé khóc hết ba ngày liền không nói chuyện nữa, chỉ ôm lấy bup bê ngồi trên một cái ghế nhỏ, ai nói gì cũng không nghe, lại càng không nói.
“Tiểu Vũ Điểm, tới ăn cơm.”
Lâm thanh đi tới ngồi xổm xuống, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, đôi mắt đã sưng húp, lông mi rất dài cũng đang ướƭ áƭ, miệng bé vẫn mếu máo, nước mắt không ngừng chảy ra theo gò má rơi xuống.
“Tới ăn cơm.” Lâm Thanh cầm cái thìa xúc một miếng cơm đưa tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm há to miệng, muốn ăn cơm, nhưng đột nhiên Lâm Thanh lại thu tay lại.
Lâm Thanh nắm chặt cái thìa trong tay, lại xúc một miếng đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Sau đó từng thìa lại từng thìa cho bé, Tiểu Vũ ngoan ngoãn ăn cơm. Bé nhìn qua một bên muốn uống nước, nước mắt rơi lại càng nhiều.
Lâm Thanh cho bé ăn cơm xong rồi vào bếp không thấy trở ra. Nó lấy cho mình một bát cơm, ăn một miếng rồi vội vàng phun ra.
“Như vậy mà cũng có thể nuốt được, ngu chính là ngu.”
Tiểu Vũ Điểm đứng lên, bé ôm lấy 乃úp bê đi tới bình nước ở phía trước. Bé kiễng chân, kết quả tay đè vào vòi nước nóng, bé khóc òa vì tay nhỏ đã bị nước làm bỏng.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thanh nghe thấy nhưng cũng không làm gì.
Tiểu Vũ Điểm đưa tay trước mặt mình thổi phù phù, sau đó bé chạy vào toilet vặn vòi nước, bé lấy hai tay vốc một ít nước rồi uống vào.
Nước rất lạnh, bé vẫn đang khóc.
Sở Luật mở cửa, thấy Lâm Thanh đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lại không nghe, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Chú, chú đã về.” Lâm Thanh đứng lên đem chắn Tiểu Vũ Điểm phía sau mình, nhưng Sở Luật đã đi thẳng tới bé, vươn tay bế bé lên.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt vẫn sưng, bé dựa vào bờ vai của Sở Luật.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ.”
“Ừ, chú biết rồi. Chú nhất định sẽ tìm mẹ Tiểu Vũ Điểm về.”
Anh cầm tay con gái lại phát hiện trên tay của con dường như có vết bỏng.
“Đây là bị làm sao?” Anh quay sang hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh lắc đầu: “Không biết, lúc chú Tĩnh Đường đi đã bị như thế này.”
Sở Luật ôm con gái đi vào, anh một lòng đều chú ý tới trên người con gái nên không phát hiện phía sau Lâm Thanh nở một nụ cười có chút châm chọc.
“Không sao cả, chú ý đừng để bé chạm vào nước là được.” Bác sĩ cẩn thận bôi cho Tiểu Vũ Điểm một ít thuốc. Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, bé không ngọ nguậy cũng không khóc, bé chỉ cúi đầu nhìn 乃úp bê trong lòng mình.
“Cảm ơn.” Sở Luật đứng lên, ôm con gái liền đi.
Anh lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
“A lô, ba ạ. Ba đến đây một chút, đừng để mẹ biết.”
Nói xong anh cất lại điện thoại vào trong túi, sau đó để cằm của mình lên cái trán nho nhỏ của con gái. Đừng sợ, ba sẽ giúp Tiểu Vũ Điểm tìm thấy mẹ, nhất định sẽ, ba bảo đảm.
Advertisement / Quảng cáo
Trong thoáng chốc dường như ánh sáng trong mắt Tiểu Vũ Điểm nhiều hơn một ít nhưng lại thật mau ảm đạm xuống.
Không lâu sau Sở Giang tới, vừa thấy cháu gái mình ông đã hoảng sợ. Ông vội vàng tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm từ lòng Sở Luật.
“Sao lại khóc thành như vậy, mắt đã sưng lên rồi.”
“Không thấy Nhược Tâm đâu, bé khóc đòi mẹ.” Sở Luật dựa vào một bên, anh cũng có chút mệt mỏi.
Gần đây anh đã dốc toàn sức, vận dụng các mỗi quan hệ có thể vận dụng, người có thể dùng cũng đã dùng, anh đã tìm kiếm khắp thành phố này vẫn không thấy Hạ Nhược Tâm đâu. Điện thoại của cô được tìm thấy ở một phòng khám nhỏ, theo như bác sĩ ở phòng khám nói ngày đó đúng là có một cô gái mang theo một cô gái khác tới đây chữa trị, mà cô gái kia bị thương ở bụng, phải làm tiểu phẫu. Bởi vì người bệnh không thể lộn xộn cho nên ông đã để bọn họ ở trong phòng khám cả đêm, nhưng ngày hôm sau người đã không thấy, chỉ còn một cái túi da cùng một chiếc điện thoại di động trên mặt đất.
Ông xem xét điện thoại của Hạ Nhược Tâm thấy rất bình thường, cuối cùng ông bấm gọi tới số liên lạc gần nhất thì gặp đúng Đỗ Tĩnh Đường. Đỗ Tĩnh Đường cũng nói chuyện này với anh, bọn họ xem xét điện thoại của cô thấy có một số lạ liên lạc, anh tra nhưng không ra chủ nhân dãy số là ai.
Hình như giống như được lực lượng bí hiểm nào đó bảo vệ, thế lực của anh ở đây không phải nhỏ nhưng vẫn không tra ra được số điện thoại kia là của ai thì có thể khẳng định được như vậy.
Hạ Nhược Tâm thật sự là mất tích. Anh vỗ vỗ trán mình, nhẹ nhàng tựa gáy vào mặt tường phía sau.
‘Bộp bộp’ vài tiếng, anh vỗ trán khiến mình bình tĩnh trở lại.
“Ba! Con cần đi ra ngoài mấy ngày. Tiểu Vũ Điểm mong ba chăm sóc.”
“Yên tâm đi.” Sở Giang đau lòng xoa xoa khuôn mặt của cháu gái. “Đây là cháu gái ba, tất nhiên ba sẽ chăm sóc cẩn thận. Mẹ con bên kia con cũng đừng quan tâm, tìm Hạ Nhược Tâm về trước đã. Ba sẽ ở đây với cháu gái.”
“Cảm ơn ba.” Sở Luật nói xong liền đi ra. Thật sự đã lâu anh không được nghỉ ngơi, hai con mắt đã tràn đầy tơ máu, nhưng anh biết anh còn chưa thể ngủ.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai.
“A lô, đội trưởng Hồ, là tôi, Sở Luật. Chuyện tôi nhờ anh tra anh đã tra ra chưa?”
***
Đây là ngày thứ năm Hạ Nhược Tâm mất tích.
Sở Giang cho cháu gái ăn cơm, mắt của tiểu gia hỏa vẫn luôn rũ xuống. Dù buổi tối lúc ngủ bé sẽ khóc nhưng hiện tại bé vẫn ngoan, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ ngoan ngoãn ngủ, chỉ là bé vẫn luôn đòi có mẹ.
Advertisement / Quảng cáo
“Tới đây ăn cơm.”
Sở Giang lại đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm một miếng cơm. Ông rất đau lòng cháu gái, cũng rất khó chịu. Có mẹ thì trẻ giống như báu vật, không có mẹ trẻ chính là cỏ dại.
Con trai ông nhất định phải tìm được Nhược Tâm về, bằng không Tiểu Vũ Điểm biết phải làm sao bây giờ? Bọn họ sao có thể đối xử tốt với đứa bé này bằng mẹ, chính là trẻ con sao có thể thiếu được mẹ.
Lúc này trên một chiếc thuyền rất to, ngoại trừ các thùng hàng hóa được vận chuyển đặt ở bên ngoài còn có một đám người còn sống toàn là phụ nữ.
Một người đàn ông đi tới, những người phụ nữ đều co rúm thân mình lại. Hạ Nhược Tâm cũng vậy, Thẩm Vi nắm chặt lấy tay cô.
“Cúi đầu, đừng nói gì.”
Hạ Nhược Tâm hiểu rõ, cô vùi đầu mình vào đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy. Một người đàn ông bước tới, bước chân ngày càng tới gần chỗ các cô. Đột nhiện gã nắm chặt tóc Hạ Nhược Tâm, da đầu bị kéo lên như sắp rách làm Hạ Nhược Tâm khó chịu nhăn mi lại. Mặt cô toàn đất bẩn, lại còn được vẽ như bị rỗ, nháy mắt khiến người đàn ông này thấy chán ghét.
“Xấu xí.” Cô nghe được gã đàn ông kia nói như vậy.
Rồi sau đó gã tóm lấy một cô gái da trắng dẫn ra ngoài, các cô còn có thể nghe được cô gái kia không ngừng khóc lóc và chửi bới, sau đó cửa đóng lại, bên trong lại một mảnh tĩnh mịch yên lặng.
Đây đã là ngày thứ sáu các cô bị bắt đi.
Lúc này các cô đã lênh đênh trên biển suốt sáu ngày. Nơi này ngoại trừ cho các cô một ít đồ ăn, ăn không đủ no nhưng cũng không bị ૮ɦếƭ đói, thì các thuyền viên thi thoảng tiến vào lôi các cô gái ra ngoài. Mỗi ngày đều có cô gái nào đó bị kéo ra, cũng có cô gái khác bị ném vào.
Cô và Thẩm Vi có dáng người đẹp, nhưng cố ý giả xấu cho nên tới hiện giờ vẫn an toàn, nhưng về sau này thật sự không biết thế nào.
Hạ Nhược Tâm đi tới một góc nhỏ, các cô đều ăn uống sinh hoạt ở một chỗ nên bên trong rất bốc mùi. Mỗi ngày đều có người tới đây rửa sạch, đem những thứ này đẩy hết xuống biển, thi thoảng còn mở cửa để gió lùa vào nên cũng có một chút hương vị của biển.
Có lẽ những người này sợ không khí không lưu thông, đến lúc đó lại sinh bệnh, rồi một lây hai, hai lây ba… cho nên đối với việc vệ sinh nơi này cũng không quá hà khắc. Các cô gái cũng chính là hàng hóa cần chăm sóc để bán được giá tốt.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm vừa nhớ tới cô gái mới bị lôi ra ngoài, trong lòng dấy lên sợ hãi không tiêu tán được. Cô cúi đầu nhìn bình nước tiểu trên mặt đấy, rồi cô chịu đựng cái mùi này, lấy tay thò vào sau đó lau khắp người mình.
Cô đi tới bên cạnh Thẩm Vi, cũng lau lên người cho chị ấy.
“Hạ Nhược Tâm, em thật tởm.”
Thẩm Vi tuy miệng đang nói nhưng cũng nhẫn nại, không nhúc nhích để mặc Hạ Nhược Tâm lau thứ nước dơ bẩn lên người mình.
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm cũng đã quen với cái mùi này. “Tởm cũng là từ người chị mà ra.”
“Chẳng lẽ chỉ có từ một mình chị?” Thẩm Vi lau qua miệng, không để bụng nói.
“Chính là từ chị, em vừa thấy được.” Hạ Nhược Tâm lúc này vẫn còn tâm tư vui đùa với Thẩm Vi. Đột nhiên Thẩm Vi nhìn về phía cô, hai người đồng thời nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười vẫn còn mang theo sự khó chịu.
***
Đã là ngày thứ mười các cô mất tích.
Những gã đàn ông mỗi lần tới đều mang đi một cô gái, chờ hôm sau mang cô gái khác lại trả cô kia về. Mới đầu các cô gái đều khóc sướt mướt, nhưng sau đó chỉ ૮ɦếƭ lặng, hơn nữa thêm vài lần lại có thể có được một ít đồ vật, ví như được ăn thịt cá, còn có một chút tiền.
Dẫu chỉ như vậy cũng đủ khiến những cô gái đã tuyệt vọng này tranh đoạt lấy. Bọn họ lúc đầu sợ hãi, sau tới ૮ɦếƭ lặng, lại từ ૮ɦếƭ lặng tới chờ mong. Bọn họ bắt đầu trang điểm cho mình, sẽ tốn không ít nước để rửa thật sạch mặt để khi những gã kia bước vào sẽ lựa chọn mình.
Thẩm Vi cùng Hạ Nhược Tâm trên người đều bốc mùi, hơn nữa các cô đều là mặt rỗ, gần đây cũng gầy đi không ít, thân hình mảnh khảnh, xác thật là một người xấu xí khiến những gã kia thấy ghê tởm, cũng là khiến bọn chúng không để ý.
Cho nên tới lúc này các cô vẫn là những người không ai hỏi tới.
Những cô gái khác dùng thân thể của mình đổi lấy không ít đồ vật, có người ăn ngấu nghiến, có người lại cẩn thận giấu đi.
Thẩm Vi ghé vào vai Hạ Nhược Tâm.
“Em hối hận không?”
“Hối hận? Hối hận cái gì?”
Hạ Nhược Tâm cắn đám da khô nứt nẻ ở môi. “Truyền thống của chúng ta là vậy, em muốn sống nhưng cũng không để mình bị dơ bẩn. Em sẽ kiên trì mặc kệ khó khăn thế nào.”
Advertisement / Quảng cáo
“Chị cũng vậy.” Thẩm Vi đem tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, hai người đều bốc mùi bẩn thỉu nhưng các cô lại không có ghét bỏ đối phương.
Sàn nhà lại hơi đong đưa, ở nơi không thấy ánh mặt trời này các cô vĩnh viên không biết mình đang ở đâu, là ở trên đại dương hay đã vào một quốc gia nào, chỉ có thể bồng bềnh theo nước biển.
***
Lúc này các cô đã mất tích ba mươi ngày, vừa tròn một tháng.
Tiểu Vũ Điểm đã không còn gọi mẹ. Có lẽ bé đã biết dù có gọi mẹ cũng sẽ không về.
Bé cầm một khung ảnh vẫn luôn đặt ở trên bàn, đến khi Sở Luật về nhà bé cầm khung ảnh đi tìm Sở Luật.
“Chú, giúp Tiểu Vũ Điểm được không?”
Tuy Sở Luật toàn thân mệt mỏi không nhấc nổi tinh thần nhưng anh vẫn bế con gái lên đem vào phòng.
Tiểu Vũ Điểm mới đem khung trong tay đưa cho anh.
“Chú lấy cái ảnh này cho Tiểu Vũ Điểm được không?”
Sở Luật cầm lấy khung ảnh, bên trong là ảnh chụp Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm.
Anh đưa tay xoa đầu con gái: “Nói cho chú, cháu muốn lấy ảnh này làm gì.”
Tiểu Vũ Điểm đưa tay đặt lên đầu gối Sở Luật, cái miệng nhỏ bé mếu máo đáng thương, hốc mắt bắt đầu lại đỏ lên.
“Tiểu Vũ Điểm sợ quên mất mẹ, cho nên muốn lấy ảnh mẹ để trong cặp sách. Như vậy lúc nào Tiểu Vũ Điểm đều có thể nhớ bộ dáng của mẹ, sẽ không quên mẹ, cũng có thể tìm được mẹ.”
Sở Luật ôm con gái lên rồi đặt bé ngồi vào lòng mình.
“Tiểu Vũ Điểm sẽ không quên mẹ.”
“Dạ?” Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, cũng là chớp ra không ít nước mắt. “Sẽ không quên sao?”
“Sẽ.” Sở Luật đưa tay lên xoa khuôn mặt của con gái. “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm rất giống mẹ, sau này lớn lên chính là bộ dáng của mẹ. Cháu tự nhìn mình là có thể biết mẹ trông như thế nào, cho nên Tiểu Vũ Điểm cả đời cũng không quên được diện mạo của mẹ, mà chú cũng sẽ không quên.”
Advertisement / Quảng cáo
“Chú…” Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm chặt một ngón tay của Sở Luật.
“Chú là ba của Tiểu Vũ Điểm được không?”
Sở Luật ôm con gái lên, lúc này để bé đứng trên đùi mình, cũng không ngại chân bé sẽ dẫm bẩn chiếc quần giá trị hơn một vạn của anh.
“Sao Tiểu Vũ Điểm lại nói như vậy?” Khóe mắt anh hơi cay cay, kỳ thật anh đã chờ tiếng ‘ba’ này rất lâu rồi, chỉ là anh biết mình lại không còn tư cách để con gái gọi mình một tiếng ‘ba’.
Tiểu Vũ Điểm mím môi lại, vươn tay ôm lấy cổ Sở Luật. “Chú đừng khóc, nếu chú muốn Tiểu Vũ Điểm gọi chú là ba thì Tiểu Vũ Điểm sẽ gọi.”
“Được.” Sở Luật nghẹn ngào, bàn tay to cũng vỗ về lưng của bé. “Là ba xin lỗi con, làm Tiểu Vũ Điểm chịu khổ rất nhiều. Là ba lúc trước không cứu Tiểu Vũ Điểm, cũng là ba làm Tiểu Vũ Điểm hiện tại thiếu một quả thận.”
Anh nói không ngừng, nói những sai lầm của mình, nói những việc không đúng của mình, tự mình sám hối. Nhưng Tiểu Vũ Điểm nghe không hiểu, bé không biết sự tình trước kia, bé còn quá nhỏ. Bé nắm chặt ngón tay Sở Luật, chân nho nhỏ cũng dẫm lên đùi Sở Luật.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Một tiếng ‘ba’ kia suýt chút nữa khiến Sở Luật trào nước mắt.
“Ba cũng nhớ mẹ con.” Anh ôm chặt con gái, bầu trời bên ngoài đen dị thường, không biết mấy người có thể mất ngủ, mấy người ngủ ngon. Anh cũng đã quên mất từ khi nào anh không có cảm giác an tâm ngủ, rốt cuộc đã bao lâu rồi.
Bốn năm trước từ lúc không có cô, vẫn là bốn năm sau lại ở lúc không còn cô.
Advertisement / Quảng cáo
Vài tia ánh trăng nhợt nhợt chui qua cửa sổ chiếu vào, tầm mắt Sở Luật đuổi theo tia sáng, cuối cùng trong đôi mắt đen cũng chỉ còn một mạt sâu xa.
***
Hai tháng, Hạ Nhược Tâm mở hai mắt giơ hai tay mình lên. Lúc cửa đóng lại nơi này không còn thấy được năm ngón tay đang duỗi ra, chỉ khi cửa được mở mới có thể thấy được một chút ánh sáng.
Sàn dưới chân vẫn còn chao đảo, có thể thấy được hiện tại thuyền vẫn trôi trên biển, cũng không biết các cô còn phải đi bao lâu nữa. Một tháng, hai tháng, hoặc nửa năm, một năm, có lẽ cả đời này các cô đều phải phiêu bạt trên biển.
Nhược Tâm vừa tỉnh lại, cô vẫn có chút mê man, dường như vừa rồi cô còn đang chơi với Tiểu Vũ Điểm, nhưng vừa mở mắt thì mọi thứ đều nhòa đi. Còn cả không khí ngột ngạt có đủ mùi vị, rồi mùi từ chính người mình tỏa ra khiến cô rõ ràng, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, hiện tại mới là thế giới chân thật.
Lúc mới bị bắt đi cô còn có thể đếm được thời gian. Một ngày, hai ngày, bảy ngày, nửa tháng, một tháng… nhưng thời gian càng lâu cô càng thấy bất lực.
Cô ngồi dậy ôm lấy đầu gối của mình.
“Em sao vậy, không ngủ được à?” Thẩm Vi cũng ngồi dậy theo, giọng cô có chút khàn khàn giống như không quá thoải mái.
“Vâng, mỗi ngày đều chỉ ngủ, không biết hiện tại đang là ban ngày hay ban đêm.”
“Nơi này làm gì có ngày với đêm?” Thẩm Vi cười một tiếng, cũng không biết là cô cười lời nói của Hạ Nhược Tâm hay cười chính mình.
Cô vươn tay đưa đến trước mặt, mặt kệ để ở đâu thì đều không thấy tay mình. “Chị bây giờ chỉ cần nghe là cũng biết nơi nào để đi WC, nhưng là…” Cô cúi đầu kéo quần áo trên người mình, cũng đủ chật vật. “Hiện tại chị thật sợ hãi.”
“Sợ hãi? Chị sợ cái gì?” Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Tâm nghe được Thẩm Vi nói hai chữ ‘sợ hãi’.
“Đúng vậy, sợ hãi. Có thể không sợ sao?” Thẩm Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng mùi khó chịu lại bay vào mũi, cũng không biết có bao nhiêu mùi pha tạp trong đó. Tuy rằng đã hơn hai tháng qua đi, ở đây cũng quen rồi nhưng cô vẫn không chịu được nhiều mùi như vậy.
“Chị sợ cái gì?” Hạ Nhược Tâm dựa lưng vào tường phía sau, cô thật sự rất mệt.
Advertisement / Quảng cáo
“Sợ cái gì?” Thẩm Vi lặp lại lời nói của cô.
“Sợ chúng ta quá hôi thối khiến người khác coi chúng ta là bình nước tiểu, ăn xong liền lại gần chúng ta đi toilet, không đúng, thượng WC, cũng không đúng, là bài tiện thẳng lên người chúng ta.”
Nếu đặt ở trước kia có khả năng Hạ Nhược Tâm cũng sẽ cảm thấy thật ghê tởm, nhưg hiện tại sự ghê tởm cô đều đã làm, ngay cả Thẩm Vi cũng vậy, các cô thậm chí có thể lấy sự ghê tởm này thành tiêu khiển.
Cô cúi đầu ngửi một chút quần áo của mình. “Đúng thật, không khác mấy với mùi của thùng phân kia, cho nên chúng đi ra xa một chút.”
Hai người xê dịch tới một chỗ dường như không có ai nhìn đến.
Cửa bên ngoài lại vang lên, có người bước vào.
Một thuyền viên đi đến trực tiếp bắt một cô gái mang đi, cũng không để ý tới diện mạo, chỉ cần là phụ nữ.
Sau đó không lâu cô gái kia bị ném trở lại, không khó để thấy được cô gái đó mới bị làm gì.
Những chuyện này đã là chuyện thường xuyên ở đây, dười như mỗi ngày đều xảy ra một lần, có khi một ngày vài lần. Thật sự ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng không biết rốt cuộc cô và Thẩm Vi đã tránh thoát như nào.
Dường như những thuyền viên kia đối với hai cô không có một tia hứng thú.
“Em rất vui.” Hạ Nhược Tâm nói nhỏ chỉ để Thẩm Vi đứng sát cô là có thể nghe. Các cô trong này ai cũng không trò chuyện gì với người khác, có điều muốn nói cũng không thể. Không ai biết mình vì sao lại ở đây, hơn nữa sợ là nói tiếng Trung chỉ có hai người các cô, mỗi khi hai cô nói chuyện những người khác đều rất thờ ơ, một là bởi vì có nghe cũng không hiểu, hai là mọi người hiện giờ đều đã tuyệt vọng, người khác nói cái gì cũng đâu có quan hệ với mình.
“Em vui vì cái gì?” Thẩm Vi thở ra một hơi, kỳ thật cũng có thể nói là vui vẻ, tình huống như vậy mà vẫn có thể tồn tại được. Số cô đúng là sống dai, tam phiên ba lần ૮ɦếƭ nhạc sinh, mệnh cô đủ tốt.
“Đúng vậy, vui vẻ vì cái gì?” Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ vào đầu có chút lộn xộn của mình. “Em vui vì bọn họ không coi chúng ta là phụ nữ.”
“Đó là bởi vì em quá xấu.” Thẩm Vi bĩu môi, mỗi lần có chút ánh sáng mờ cũng đủ thấy rõ gương mặt Hạ Nhược Tâm vừa gầy gò vừa rỗ xấu xí.
Advertisement / Quảng cáo
Sợ là nhìn gương mặt của bọn họ lúc này đang ăn cũng phải nhổ ra.
“Không phải chị cũng giống em sao.” Hạ Nhược Tâm cũng đáp trả Thẩm Vi. “Thẩm giám đốc phong hoa tuyệt đại của năm đó đâu, em cùng lắm cũng chỉ là một phụ nữ bình thường không có cái danh gì, có thể cùng chị gặp nạn, sau đó cùng chị biến thành xấu xí khiến em thật sự rất vui trong lòng. Chờ đến khi chị về, đến lúc đó liệu có khiến Tam ca cho em một ít chi phí vì đã phò tá chị không nhỉ.”
“Cái giá cho mạng sống của chị, không cần người khác, chỉ cũng có thể cấp cho em.” Thẩm Vi hơi cong bờ môi đã khô nứt, mạng của cô là Hạ Nhược Tâm cứu, nếu không có Nhược Tâm thì cô đã ૮ɦếƭ vì mất máu ở kho hàng rồi, thậm chí bị bắt tới nơi này cũng sẽ bị nhiễm trùng mà ૮ɦếƭ.
Điều này hiện tại cô không nhắc đến nhưng cô nhớ kỹ.
Nếu có một ngày bọn họ có thể sống sót, có thể trốn được ra ngoài, cho dù phải dùng hết những gì cô có được những năm gần đây cô cũng sẽ báo đáp cho em ấy. Nhưng hiện tại các cô có thể sống sót được hay không cũng không biết.
Nếu bọn họ ૮ɦếƭ ở chỗ này thì nói nhiều như vậy đều là vô nghĩa.