"Tôi bỗng thay đổi chủ ý, không được sao?" Sở Luật chỉ nhíu mày, đem tất cả nói hời hợt, chỉ là, cặp mắt đen kia che giấu ánh sáng lại có chút giọng mỉa mai, đúng, anh là cố ý, anh cũng để cho cô mất hồn mất vía, lo được lo mất. Từ thiên đường tới địa ngục, lại từ địa ngục đến Thiên đường, lặp đi lặp lại, nhận hết tra tấn.
"Anh..." Mà Hạ Nhược Tâm ngơ ngác nhìn anh, trong mắt, chiếu đến một người đàn ông tuấn mỹ, từ đầu tới cuối chỉ có hình ảnh của anh, vẫn có chút không biết làm thế nào thì đột nhiên kinh hỉ tới.
Cho cô, Sở Luật nhét hoa vào trong tay của cô, nói dối tự nhiên như uống nước, tôi không phải cố ý, chỉ là bỗng nhiên có một hội nghị, tôi chỉ sớm hội xong mà thôi. Giống như biết cô đang suy nghĩ gì, anh làm bộ giải thích cho cô.
Khi anh tự nhiên mà xem nhẹ cô ửng đỏ hốc mắt, người phụ nữ này thật sự dễ dàng cảm động, nếu như cho cô một chút yêu, cô cũng có thể vì mình mà ૮ɦếƭ, nghĩ tới đây, độ cong môi anh giống như càng thêm lớn, anh thích cảm giác như vậy. Rất thích.
"Cảm ơn: " Hạ Nhược Tâm ôm lấy hoa, cây cát cánh màu tím, vô cùng đẹp mắt, mặt của cô nhẹ nhàng cọ xát bông hoa một chút, dùng sức ngửi hương hoa, lần đầu tiên cô nhận được hoa, mà lại là bó lớn như vậy.
Thật sự là một đứa ngốc, vừa khóc lại cười, ngón tay Sở Luật đặt ở trên mắt của cô, cao hứng cũng khóc, không cao hứng cũng khóc, anh thật sự chưa từng gặp qua dạng phụ nữ thích khóc vậy, mà anh biết, một câu nói của anhcó thể để người phụ nữ kia lại khóc, cũng có thể để cho cii cười.
Cô giống như càng yêu anh. Mắt đen càng thêm tĩnh mịch một chút, bên trong lại nhanh chóng lóe lên sáng nhạt người thường không bắt được.
"Đi tôi dẫn cô di ăn cơm, tôi đã đặt xong chỗ: " Sở Luật đứng lên, hạ ngón tay dính nước mắt của cô, sau đó có chút dùng sức lau trên người, giống như có chút chán ghét.
"Được: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, cẩn thận cất kỹ hoa trong иgự¢, mới đứng ở trước mặt anh, giống như một người vợ nghe lời, cẩn thận chờ mệnh lệnh kế tiếp của anh.
Tay bị anh giữ chặt, lòng của cô đột nhiên ấm áp, có chút cảm động giây lát bắt lấy trái tim của cô.
"Đi thôi: " Sở Luật chỉ nắm chặt tay của cô, một đôi tay cực mềm, như môi của cô, người phụ nữ dưới thân này mỗi chỗ đều mềm không thể nghĩ, tự nhiên còn có lòng của cô.
Lại thêm một chút, khả năng chỉ cần nhẹ nhàng ᴆụng một cái liền vỡ nát.
"Sở Luật: " Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay của anh, đột nhiên mở miệng.
"Chuyện gì?" Sở Luật cũng không quay đầu, vẫn nắm chặt tay của cô, giống như bọn họ có thể cả đời này, cả đời, cả đời, cũng không tách ra.
"Sở Luật, anh biết đó là hoa gì sao?"
Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng Hạ Nhược Tâm mở miệng hỏi.
Sở Luật hơi ngừng một chút, trầm mặc nói ra.
"Không biết, nhìn thuận mắt liền mua." Cũng xác thực là như thế, anh vừa vào tiệm hoa, liền thấy, tùy ý chỉ bừa rồi mua.
Quả nhiên, Hạ Nhược Tâm chỉ cười khổ một tiếng, phần môi tràn ngập quá nhiều cay đắng, quả nhiên, anh không biết, nếu như anh biết, như vậy, có thể anh sẽ không đưa.
Cây cát cánh, hoa cô thích nhất.
Mà ý nghĩa của hoa...
Yêu vĩnh hằng không phai; chân thành, mềm mại, bi ai.
Cô muốn hỏi gì? Mắt đen Sở Luật một mực trầm nặng, luôn luôn không để cho cô biết lòng của anh đang suy nghĩ gì, còn có, thái độ của anh với cô như gần như xa.
"Không có gì: " Hạ Nhược Tâm chỉ nắm chặt tay của anh, chỉ là muốn cám ơn anh, hoa này rất xinh đẹp, cô nhìn chỗ hai ngón tay hai người giao nhau, hơi nhắm hai mắt lại, đủ rồi, thật sự đủ rồi, như vậy cô đã thỏa mãn.
Đánh một cái tát, lại cho cô một viên đường, mà anh chính là người cô không cách nào cự tuyệt.
Nói cô ngốc, vậy thì ngốc đi, dù sao từ nhỏ cô đã không có thông minh.
"Cô thích là được: " Sở Luật quay đầu, ngón tay đặt ở trên mặt của cô, mà cô càng thêm tới gần một chút, trong mắt sóng nước mờ mịt, không lúc nào che dấu yêu thương với anh.
Cô yêu anh, thật sự vô cùng yêu.
Người phụ nữ ngốc, đột nhiên, anh cảm giác lòng của mình hơi dao động một chút, chẳng qua cũng chỉ có mấy giây mà thôi.
"Chúng ta đi thôi: "Buông xuống tay của mình, anh lôi kéo Hạ Nhược Tâm ngồi vào trong xe, mà nơi bọn họ đi, là nhà hàng cao cấp Sở Luật thường xuyên qua, anh mang không ít phụ nữ qua, đương nhiên còn có Hạ Dĩ Hiên, mà bây giờ lại là cô.
Xe dừng lại, Sở Luật quen đường mang cô đi vào, mà ở trong đó nhân viên trực tiếp dẫn họ tới vị trí Sở Luật đã đặt lâu dài, dựa vào cửa sổ, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài hết sức rõ ràng, mà bên ngoài, lại không thấy được bên trong.
"Muốn ăn cái gì, tự mình chọn: " Sở Luật cầm thực đơn đẩy tới, vừa vặn đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm mở ra, mỗi một món bên trong, cái tên kêu đều rất êm tai, mà giá cả cũng cực kỳ đắt.
Hạ Nhược Tâm lật nửa ngày, lại hạ tay xuống thực đơn, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai chân người đàn ông ở bên ưu nhã.
"Thế nào, không hợp khẩu vị?" Sở Luật nhíu mày, đặt tay lên đùi của mình, híp mắt đen lạnh lùng một chút, ánh đèn mềm mại rơi xuống, giống như nhu lạnh lẽo cứng rắn trên mặt anh.
"Không phải: " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, nhưng thật ra không biết nên nói như thế nào: " Em chưa từng ăn qua những thứ này, cũng không biết mình muốn gì?" Trong lúc cô cười có chút tổn thương, những nơi này, chỉ thích hợp cho Hạ Dĩ Hiên tới, mà cô, xưa nay chưa từng tới bao giờ.
Sở Luật đưa tay lấy thực đơn qua. Ngoắc ngoán tay với phụ vụ, phụ vụ nhanh chóng đứng trước mặt họ.
Sở Luật tùy ý chọn mấy món ăn, đây là đồ ăn Pháp, anh rất thích.
Toàn bộ nhà ăn có tiếng đàn cực kỳ nhẹ nhàng, sân khấu pha lê xoay tròn, đèn treo thủy tinh nhu hòa, phía dưới có một cô gái đánh đàn dương cầm, giống như có thể thấy được ngón tay bay lướt trên phím đàn, âm thanh rơi lả tả trên đất như mộng ảo
Hạ Nhược Tâm nhìn trái phải, lúc đầu có chút không quen, nhưng thời gian dài, cô giống như cũng đã thành thói quen, không biết có phải là bời vì người đàn ông bên cạnh mình hay không.
Anh chỉ cần ngồi ở chỗ đó, hoặc là nhìn đồng hồ của mình, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là thỉnh thoảng liếc nhìn cô cao thâm khó lường một cái, đều khiến cô bình tĩnh lại.
Khi tất cả đồ ăn mang lên, Hạ Nhược Tâm có chút xuất thần nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên, tâm bị hung hăng đâm một cái, anh vẫn có thói quen như vậy, những đồ ăn này đều là Hạ Dĩ Hiên thích ăn nhất, cũng là mẹ thường xuyên cho người làm, mỗi một năm sinh nhật Hạ Dĩ Hiên, Hạ gia đều có thể nhìn thấy mấy thứ đồ ăn này, thế nhưng Hạ Dĩ Hiên thích, chưa hẳn Hạ Nhược Tâm thích, cô thích ăn thanh đạm, chỉ là, cô nhất định phải theo Dĩ Hiên.
Trước kia vậy, chẳng lẽ hiện tại cũng thế.
"Thế nào, không thích ăn?" Sở Luật bưng rượu trên bàn, mắt đen ngừng lại, ánh mắt hơi mang theo một chút ௱ôЛƓ lung, giống như xuyên qua cô tìm được bóng dáng người nào, chỉ là, anh phát hiện, anh sai, đôi chị em này thật sự không có một chỗ giống nhau.
Kỳ thật tất cả mọi người biết, bọn họ không phải chị em ruột, thậm chí, một chút liên hệ máu mủ cũng không có.
"Không, ăn thật ngon, em thích, chỉ là ăn quá ngon, cho nên có chút cảm thán." Hạ Nhược Tâm chỉ lộ ra nụ cười hoảng hốt, cúi đầu ăn đồ không có mùi vị, nếu như không ăn, có thể anh sẽ không vui. Bọn họ thật vất vả mới bình hòa ở chung, cô không thể để xuất hiện bất kỳ chuyện gì, loại đánh vỡ này để cho cô quyến luyến bình tĩnh.
Cô như nhai sáp nến nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chỉ là, lại để mắt của cô đều đỏ lên một số.
"Thật xin lỗi, em vào nhà vệ sinh một chút." Cô đứng lên, xin lỗi cười một tiếng, đôi mắt giống như càng đỏ.
Sở Luật bưng ly rượu trên bàn lên uống, hơi câu môi lại dương lên một chút.
"Anh Luật, em thích những thứ này nhất. Thế nhưng chị không thích, thật sự không biết, trong lòng của chị ta nghĩ như thế nào.
Đồ ăn ngon như thế, chị ta thật sự vô cùng lãng phí, anh nói, không phải là có xung đột với đồ ăn chứ?"Mà anh, nhớ kỹ, cho nên, Dĩ Hiên thích nhất, chính là thứ cô không thích.
Anh để cái ly trong tay xuống, hơi hạ mắt, nhưng lại nghe được có người gọi tên anh.
"Sở Luật?"
Anh ngẩng đầu, đứng lên, lễ phép chào hỏi: " cha, mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Đối với hai vị này, anh lại vô cùng tôn kính.
"Không có gì, chúng ta chỉ là tới đây ăn mà thôi." Hạ Minh Chính lập tức như già mười mấy tuổi, trên người đã không có hăng hái lúc trước, ông hiện tại, thật sự là một ông già tuổi xế chiều, đã mất đi con gái duy nhất, không có hi vọng, không có ký thác, ông có thể không già sao?
"Sở Luật, là Dĩ Hiên chúng ta không có phúc khí: "Tay Hạ Minh Chính đặt ở trên vai Sở Luật, nhẹ nhàng vỗ một cái, ông vẫn luôn rất ưa thích Sở Luật, ông không có con trai, đối với Sở Luật, cũng sớm coi anh trở thành con trai của mình, tuy nhiên, anh vẫn là con rể của bọn họ, chỉ đáng tiếc, đứa bé Nhược Tâm kia, thủy chung đều không phải người Hạ gia chân chính.
"Sở Luật, con tới cùng người nào?" Người vừa mới đi có phải Nhược Tâm hay không, Thẩm Ý Quân nắm chặt ví da trong tay, giữa ngón tay mang theo nhẫn kim cương cực lớn, một thân phận phu nhân quý phái, đã sớm để cho bà quen thuộc thân phận bây giờ, bao quát ăn nói, bao quát khí độ, cũng bao quát thái độ.
"Đúng vậy, mẹ: " Vẫn là xưng hô như vậy, mặc kệ là anh cưới Hạ Nhược Tâm hay là Hạ Dĩ Hiên, anh vẫn gọi bọn họ ba mẹ.
"Sở Luật, con và nó tốt chứ?" Thẩm Ý Quân không dám tin nhìn Sở Luật, anh lại mang cô đi ăn cơm?
"Vâng, " Sở Luật chỉ khẽ lên tiếng, không thấy mưa gió trong con ngươi, vẫn trầm tĩnh hồi không gợn sóng.
"Sở Luật, sao con có thể?" Thẩm Ý Quân không biết tức giận từ đâu: " Con đã quên Dĩ Hiên ૮ɦếƭ như thế nào sao, con đã quên con yêu yêu Dĩ Hiên, tại sao con có thể..."
Bà vẫn chưa nói xong, lại cảm thấy Hạ Minh Chính dùng sức kéo tay áo mình, bà quay đầu, nhìn phía sau, cứ thế mà nuốt xuống, khuôn mặt xanh đỏ hết sức khó coi. Bà cúi đầu, thậm chí có loại khó mà chịu được dâng lên.
Mà đứng sau lưng bọn họ không phải người khác, chính là Hạ Nhược Tâm từ trong toilet đi ra, mà bọn họ nói chuyện, cô đều nghe không sót một chữ.
Hạ Nhược Tâm không quan trọng mà cười, cong lên khóe môi, nhìn rất đẹp, đẹp mắt lại có chút giả, Thẩm Ý Quân, đây chính là mẹ của cô, mẹ của cô, mẹ ruột của cô, bà không thể tử tế gặp cô sao, nhất định phải bức tử cô sao?
Thật sự cô không có tức giận, cô không có phẫn nộ, cho nên, cô cười, chỉ là chôn ở trong lòng nồng đậm bi ai như lúc trước, kỳ thật, cô hẳn nên khóc mới đúng, hẳn là rơi chút nước mắt vì đã không còn tình thương của mẹ, nhưng sau cùng cô vẫn cười, nụ cười này đã rất bất lực rồi.
"Tới đây, Nhược Tâm: "Cô nghe được người đàn ông kia gọi tên cô, không phải người phụ nữ, cũng không phải Hạ Nhược Tâm, mà chính là Nhược Tâm, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt người khác gọi tên cô thân mật, cô đưa mắt nhìn qua, khẽ nhúc nhích môi yếu ớt người khác không thể dễ thấy. Như là hoa nhỏ trong gió không ngừng lắc lư, trong nháy mắt, có khả năng bay đến nơi không biết tên
Mắt đen Sở Luật vô cùng sâu, anh đi qua, trực tiếp nắm eo của cô, đúng vậy, không đành lòng, loại không đành lòng kia, anh nhìn thoáng qua Thẩm Ý Quân, cũng cảm giác ngoài ý muốn, đều là con gái, cái người làm mẹ này có chút thất bại.
"Thế nào, em bị chứng mất trí nhớ, đến cha mẹ của mình đều không nhớ sao? Còn không mau chào?" Tay của anh nhẹ nhàng gảy trán cô một cái, cũng không dùng lực lớn, lại để cho cô có chút hoảng hốt.
Cử chỉ thân mật như thế, ngũ quan nhu hòa như thế, còn trong lúc lơ đãng khẽ cười nói, để sắc mặt Thẩm Ý Quân tái nhợt, có phải cậu ta đã quên Dĩ Hiên ૮ɦếƭ rồi không, tại sao cậu ta có thể đối tốt với Hạ Nhược Tâm như vậy, vào khoảnh khắc như thế, bà giống như đã quên đi, Hạ Nhược Tâm mới là con gái ruột thịt của mình, chứ không phải kẻ địch của mình.
Hạ Nhược Tâm cảm giác được lực tay đặt ở bên hông mình rất lớn, giống như đang cho cô dũng khí, cho cô sức lực, nhưng cũng là tra tấn và cảnh cáo.
"Cha, mẹ, thật là đúng dịp, mọi người đã tới: " Cô chuyển hướng bọn họ, giọng nhạt không có màu sắc, hai mắt đạm mạc không có cảm giác nào, không phải cô không nguyện ý, mà chính là bọn họ không cho, cho nên, cô đã sớm không muốn.
"Đúng vậy, nhìn con sống không tồi, như vậy ta an tâm: " Hạ Minh Chính có chút lúng túng nói, mặc dù tiếp nhận, nhưng lòng của ông lại không thoải mái, nhất là Sở Luật bảo vệ cô, hay là nói, bọn họ đều thật sự sớm quên Dĩ Hiên ૮ɦếƭ.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, từ đầu đến cuối, đều chưa từng nhìn qua Thẩm Ý Quân một chút.
Cô quay đầu, nhìn về phía Sở Luật, khuôn mặt anh tuấn của anh cũng không có nửa phần biểu lộ, lạnh lẽo cứng rắn như lúc ban đầu, cô cắn cắn môi nói, " Em muốn trở về, có thể không?" Dưới lông mi thật dài, che giấu đi phần yếu ớt không kịp biến mất.
Không phải không để ý, mà chính là cô không cách nào để ý,
Sở Luật buông tay bên hông cô ra: "Đi thôi: "Chỉ là dứt lời, môi của anh mím chặt hơn một chút, kỳ thật, anh muốn cự tuyệt, chẳng qua, lại không nghĩ tới, miệng của anh lại nhanh hơn tim.
"Cha, mẹ, con và Nhược Tâm đi trước, mọi người từ từ dùng: "Anh khẽ cúi đầu với hai người, sau đó lôi kéo Hạ Nhược Tâm rời đi, bước chân nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Mà ví da trong tay Thẩm Ý Quân, bị Ϧóþ thêm chặt, giống như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ người nào đó.
Đột nhiên, bà phát hiện bờ vai của mình thêm sự ấm áp, lại ấm không được lòng của bà.
"Ý Quân, về sau chuyện này đừng nhắc lại, tôi rất cảm ơn bà bảo vệ Dĩ Hiên, thế nhưng tôi không muốn để bà về sau hối hận, chúng ta đều già, còn có thể hận bao lâu?"
Lời Hạ Minh Chính thành khẩn, những năm này, bà vì ông, vì Dĩ Hiên, vì Hạ gia hi sinh rất nhiều, mà ông thật sự không nghĩ nửa đời sau của bà sẽ trải qua sầu hận, như vậy, cuộc đời của bà sẽ bị hủy.
Thẩm Ý Quân giống như hiểu ý Hạ Minh Chính, chẳng qua trong mắt của bà vẫn hiện lên sự kiên trì.
Hối hận sao, bà sẽ không, tuyệt đối sẽ không, đời này cũng sẽ không.
Mà người, có đôi khi quá mức tự tin, hậu quả của tự tin, lại không cách nào tưởng tượng nổi.
Trong xe, Hạ Nhược Tâm chỉ đặt tay ở trên đùi của mình, trong tầm mơ màng, cô cảm giác lòng mình không ổn.
"Nếu như lúc trước người ૮ɦếƭ là em, có phải mọi người sẽ vui không, cô hơi cong lên khóe môi của mình, cười có chút mất mát.
Nếu như cô ૮ɦếƭ rồi, tất cả mọi người có thể đều có thể hài lòng hay không. Sở Luật, còn có mẹ của cô.
Xe đột nhiên dừng lại, nếu như không có dây an toàn, thân thể Hạ Nhược Tâm đã ᴆụng phía trước.
Hai vai đột nhiên bị người vịn qua, lực đạo lớn như vậy, thậm chí, để xương cốt của cô có sự đau đớn sắp nát,
Thu hồi ý nghĩ đó, Hạ Nhược Tâm, mắt đen sâu thẳm của Sở Luật hơi hiện ra một tia đỏ, anh không thích cô cam chịu, Dĩ Hiên đã ૮ɦếƭ, cô cho là cô có thể vãn hồi cái gì, anh tức giận, anh buồn bực là bời vì như vậy.
"Không phải anh cũng hi vọng em ૮ɦếƭ sớm sao" Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, bi ai lại bất lực, trên thế giới này, còn có ai là yêu Hạ Nhược Tâm, cô lấy được hận nhiều hơn yêu, thế nhưng rõ ràng cô chẳng hề làm gì sai.
"Đủ rồi, Hạ Nhược Tâm, về sau đừng để tôi được nghe em nói lời như vậy, lúc nào tôi nói để em ૮ɦếƭ sớm: "Tay Sở Luật đặt ở trên vai cô dùng sức.
Tròng mắt của anh cực sâu, Hạ Nhược Tâm hơi nhếch môi, đắng chát tràn ra khóe mắt. Còn người quan tâm mạng cô sao, đến mẹ của cô cũng muốn để cho cô ૮ɦếƭ sớm một chút, mà người đàn ông hận này.
Sau đó, cô cảm giác mình được ôm vào một Ⱡồ₦g иgự¢ cực ấm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thì ra, một người đàn ông lãnh khốc cũng ôm như vậy.
"Tôi không có nghĩ để cho em ૮ɦếƭ sớm, mặc kệ tôi nhận em hay không, cũng mặc kệ em có nguyện ý hay không, em cũng là vợ của tôi, Hạ Nhược Tâm, tôi phát hiện, hận em, đồng thời tôi không đành lòng. Điều này đại biểu cái gì, Hạ Nhược Tâm em hiểu chứ "
Hai tay Sở Luật ôm lấy eo cô, chỉ cảm giác thân thể người phụ nữ trong иgự¢ nhẹ nhàng run một chút, mà môi mỏng của anh lại giương lên vào lúc này, anh không để cho cô ૮ɦếƭ sớm, chưa từng có, bời vì, anh muốn cô sống không bằng ૮ɦếƭ.
Giữa lúc sáng lúc tối, ngũ quan người đàn ông càng thêm lạnh lẽo cứng rắn một chút, có lẽ, cái này vốn là bản tính của anh.
Hạ Nhược Tâm nắm thật chặt áo anh, dùng sức nghe ngửi mùi thuốc lá thơm ngát trên người anh, cảm giác lòng mình thủng trăm ngàn lỗ, từ từ sinh trưởng, khép lại.
"Sở Luật" cô gọi tên anh, mang theo tiếng ngẹn ngào, cô có thể nghĩ như vậy hay không, có thể cho là anh thích cô hay không, thích từng giờ từng phút.