“Được rồi, tôi đồng ý.” Bác sĩ Giản nhìn đồng hồ một chút. “Nhưng tôi không có nhiều thời gian, đứa bé kia cần được tiêm.”
“Tôi biết, tôi biết, sẽ không mất nhiều thời gian của bác sĩ.” Tống Uyển vội vàng nói. Bà cũng sợ Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện, bà cũng sợ Tiểu Vũ Điểm sẽ đau, bà chỉ mượn bác sĩ này một lát lập tức sẽ trả lại cho bé.
Bác sĩ Giản đi theo Tống Uyển gặp Sở Tương, kết quả vừa đến quả nhiên là có một trẻ nhỏ, người chưa thấy đâu đã nghe thấy âm thanh khóc lớn.
“Trẻ con không nên khóc như vậy, bà không nói với bé sao?” Ông cho rằng trẻ năm sáu tuổi thật sự có thể nghe hiểu, khóc lớn như vậy sẽ khiến thân thể chấn động, với bé sẽ lại càng đau.
“Cháu còn nhỏ.” Tống Uyển biết, nhưng nó vẫn là trẻ con mà.
Advertisement / Quảng cáo
“Nhỏ?” Bác sĩ Giản xem bệnh án của Sở Tương. “Đứa trẻ này đã sáu tuổi, thưa bà, bệnh nhân kia của tôi còn chưa tới bốn tuổi, mẹ bé nói không khóc bé liền ngoan ngoãn không khóc, miệng vết thương của đứa bé kia chưa một lần bị vỡ ra. Khó mà nói được bốn tuổi lại là lớn hơn sáu tuổi sao?”
Tống Uyển đỏ mặt tía tai nghe, lại không biết phải trả lời như thế nào.
Bác sĩ Giản vạch băng ở miệng vết thương của Sở Tương.
“Miệng vết thương đã nứt ra vài lần, tuy được xử lý nhưng vẫn không tốt lắm, có lẽ lại cần phải phẫu thuật một lần nữa.”
Còn muốn phẫu thuật thêm, sắc mặt Tống Uyển trắng nhợt.
“Người lớn có thể chịu được, nhưng trẻ con…”
“Đúng vậy, bởi vì bên trong đã có mủ, may mà còn tốt, cũng chỉ là vấn đề ở miệng vết thương. Thận được cấy ghép không tồi, máu cũng lưu thông bình thường. Đúng rồi, tôi có thể hỏi người cho thận là như thế nào? Thận của người ૮ɦếƭ hay vẫn còn sống?”
Lòng Tống Uyển đột nhiên căng thẳng, người cũng sửng sốt.
“Còn sống.” Hồi lâu bà mới nói, nhưng lời nói ra lại mang theo nhè nhẹ cay chát cùng khó chịu.
“Ừ, bao nhiêu tuổi?” Bác sĩ Giản lại hỏi, cũng đang ghi lại bệnh án.
“Bốn tuổi, bé gái.”
“Bé gái bốn tuổi?” 乃út trong tay bác sĩ Giản ngừng lại, sau đó ông nghiêm túc nhìn chằm chằm Tống Uyển. “Thưa bà, tôi có thê hỏi một chuyện, thận ghép cho đứa bé này có phải là bệnh nhân nhí của tôi?”
Trên đời này không có khả năng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy. Một bên bị cắt mất thận, một bên được ghép thận, mà bệnh nhân bốn tuổi nơi này cũng chỉ có một người.
Môi Tống Uyển mấp máy vài lần, cuối cùng cũng gật đầu một cái xác nhận thay lời dường như không thể nói ra.
Advertisement / Quảng cáo
“Các người làm như vậy là phạm pháp, là không có nhân quyền.” Bác sĩ Giản trầm mặt, rất tức giận. “Một đứa trẻ bốn tuổi khỏe mạnh, tuy rằng bé còn nhỏ, tuy rằng bé còn không hiểu chuyện, nhưng các người là người lớn cũng không có bất cứ quyền gì ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cắt thận của bé.”
Tống Uyển bị mắng một câu cũng là nói không nên lời, một câu cũng không thể phản bác, một câu giải thích cũng không cách nào nói ra được. Bởi vì mọi chuyện đều là do bà làm, bà đã làm, nhưng bà thật sự không biết. Bà không muốn thận của Tiểu Vũ Điểm, bà muốn thận của một bé gái khác, nhưng mặc kệ là ai thì vẫn là bà làm, dù vô tình hay cố ý cũng vẫn vậy.
Hiện tại quả thận làm việc trong cơ thể Sở Tương là thận của Tiểu Vũ Điểm.
Bác sĩ Giản rất tức giận, loại chuyện không có đạo đức này ông luôn khinh thường, nhưng mặc kệ người lớn đã làm gì thì trẻ em vẫn là vô tội.
“Lập tức chuẩn bị phẫu thuật.” Ông nói với y tá.
“Phẫu thuật?” Y tá sửng sốt một chút, phẫu thuật cái gì?
Không lâu sau đó có vài bác sĩ tiến vào, bác sĩ Giản cùng bọn họ nói về chuyện phẫu thuật. Bọn họ cũng đã có quyết định này nhưng trước mắt không có phương án cụ thể. Hơn nũa do ai mổ cũng chưa quyết định được, bác sĩ Giản đã làm nhiều ca phẫu thuật lớn như vậy, có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa nếu bọn họ được xem trực tiếp nhất định thu được nhiều bài học. Chỉ cần phẫu thuật thành công thì chỗ nhiễm trùng của Sở Tương có lẽ cũng sẽ qua đi.
Sau đó không lâu Sở Tương lại một lần bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật này không ai ngờ tới vậy mà cũng cần mấy giờ đồng hồ.
Lúc này Tiểu Vũ Điểm đã tỉnh.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau…” Bé kéo ngón tay mẹ, đau không kêu được.
“Mẹ thổi phù phù sẽ hết đau.” Hạ Nhược Tâm nén lại nước mắt, vỗ về khuôn mặt con gái, sau đó cô cúi xuống áp khuôn mặt nhỏ bé vào lòng mình.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, nghe lời mẹ. Chúng ta phải nằm im không cử động, cử động sẽ càng đau.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm hơi sụt sịt, bé nắm bàn tay lại rồi đặt vào miệng mình cắn. Tiểu Vũ Điểm muốn ngoan ngoãn, không sợ đau, mẹ thổi phù phù sẽ không đâu. Nằm im, nằm im.
Nhưng bé vẫn quá đau, không ngừng khóc.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật vừa vào liền thấy con gái đang tự cắn tay mình, thỉnh thoảng nghẹn ngào nhưng vẫn thật sự ngoan, không cử động chút nào mặc dù thân mình nho nhỏ thi thoảng run rẩy vì đau.
Anh đi tới đặt 乃úp bê trong tay trước mặt con gái.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ hơi mỉm cười. “Cảm ơn chú.” Sau đó bé một tay ôm 乃úp bê, đầu nho nhỏ vẫn luôn dựa vào mẹ, có điều nắm tay vẫn đặt ở miệng để bé cắn lấy. Có thể thấy được bé rất thống khổ, còn nhỏ như vậy mà có thể chịu đựng, kỳ thật điểm này bé cực kỳ giống mẹ, cũng cực kỳ giống ba.
“Bác sĩ Giản đâu?” Sở Luật đợi hồi lâu cũng không thấy vị bác sĩ người nước ngoài kia. Chỉ cần mỗi lần Tiểu Vũ tỉnh là ông sẽ cho một ít thuốc tiêm cho Tiểu Vũ Điểm, không bao lâu sau bé sẽ không đau, cũng sẽ ngủ. Bọn họ không ai chịu được cảnh Tiểu Vũ Điểm đau, thậm chí ngay cả Sở Giang cũng chỉ dám tới đây lúc Tiểu Vũ Điểm ngủ, Tô Vân Phỉ mỗi lần tới đều khóc, mỗi lần đi cũng khóc, còn Đỗ Tĩnh Đường cũng không dám để mẹ tới đây nhiều, sợ bà sẽ khóc, những người khác đi theo cũng không dễ chịu.
“Vị bác sĩ kia đi nơi nào?”
“Đã lâu không thấy ông ấy tới.” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, nhưng vẫn vừa ngủ vừa sụt sịt.
Sở Luật đi tới, cẩn thận chỉnh lại tư thế cho con gái từng chút một, lại kéo tay nhỏ của con gái, lúc này đã sưng giống cái bánh mì. Anh nhẹ nhàng cầm tay con gái liền thấy trên nắm tay nhỏ bé của con đều đầy dấu răng, anh là một người đàn ông vậy mà suýt rơi nước mắt. Anh cẩn thận đặt tay con gái xuống, rồi kéo chăn lên cho bé.
Sở Luật đứng lên, đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, để con ngủ tốt, không cần quấy rầy bé, chúng ta ở bên cạnh trông thôi được không? Có một số việc chỉ có thể để tự bé vượt qua, ví như đau, ví như sợ hãi, ví như những việc sau này bé sẽ phải biết, hiện tại không thể để bé biết những chuyện này.”
Thân thể Hạ Nhược Tâm run một chút, lúc này mới nhẹ nhàng buông con gái. Cô chỉnh lại chăn cho con nhưng vẫn không nỡ rời giường bệnh. Cô xoay người liền thấy Sở Luật vẫn đứng đó, hai mắt anh đỏ au đầy tơ máu, có thể thấy được anh cũng mấy ngày không ngủ. Cô vẫn biết mỗi ngày Sở Luật đều ở bên ép cô ăn và uống thuốc ngủ, mà dường như chính anh lại không ngủ mấy, còn muốn chăm sóc con gái. Có lẽ trước kia cô cho rằng anh không phải là một người cha tốt, hiện tại mới biết vậy hóa ra anh thực sự là một người cha.
“Cảm ơn anh.” Cô cười với anh một chút, nụ cười này là thật tình.
Cô cảm ơn anh chăm sóc Tiểu Vũ Điểm như vậy, nếu không có anh mà chỉ có một mình cô thì có lẽ cô đã chịu đựng không nổi.
“Anh thật xin hai mẹ con.” Sở Luật đưa tay lên tóc cô, sau đó để cô dựa vào người mình. “Anh không cho được hai mẹ con được một ngày bình yên, không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, đã một lần không cứu con, lúc này đây cũng lại là mẹ anh…”
Advertisement / Quảng cáo
Nói đến đây anh không cách nào nói thêm được nữa. Sai lầm như vậy, kết quả như vậy, cứ như trời xui đất khiến, để hiện giờ bọn họ không cách nào có thể chấp nhận, cũng không cách nào có thể tha thứ.
“Không phải anh sai.” Hạ Nhược Tâm rất rõ ràng, chuyện Tống Uyển làm đều là gạt Sở Luật cùng Sở Giang. Tuy Sở Luật không phải là người tốt nhưng anh cũng không làm được chuyện như vậy. Anh có nói nếu một ngày phải như vậy anh sẽ tình nguyện lấy thận của bản thân, cũng không đi ςướק thận của người khác, cho nên nếu đổ chuyện này lên đầu cha con họ thì thật không công bằng.
Cho nên cô không trách, nhưng cô cũng không muốn gặp lại Tống Uyển. Người từng cho cô sự quan tâm của người mẹ nay đã không còn. Bà ấy vì Sở Tương đã đem lương tâm của mình bán đi.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Sở Luật đứng thẳng lên đi ra mở cửa, bác sĩ Giản vẻ mặt mệt mỏi đi đến, vừa thấy tiểu gia hỏa trên giường đang ngủ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bé có tỉnh lại không? Có ngoan không?” Ông hỏi, cũng đi tới cẩn thận xem miệng vết thương của Tiểu Vũ Điểm, vừa thấy bên ngoài băng gạc cũng yên tâm, còn tốt, miệng vết thương không bị vỡ.
Nếu bị vỡ ra thì đối với một đứa bé như vậy thật là một chuyện lớn.
“Dạ, rất ngoan. Bé đau, cũng khóc, nhưng rất nghe lời, không có lộn xộn.” Sở Luật nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của con gái, rất mát, đứa nhỏ này không bị sốt.
Bác sĩ Giản có nói, đây là thân thể của bé quá yếu, các chức năng khác còn chưa có khôi phục, còn cần rất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng. Có điều dù tĩnh dưỡng tốt thì cũng không thể hoàn toàn trở lại như trước, trong cơ thể của bé vẫn là thiếu một quả thận.
“Đứa nhỏ này vẫn là ngoan, đứa trẻ kia không tốt như vậy, miệng vết thương bị nứt vài lần, mới phải phẫu thuật xong, so với tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn.”
Sở Luật hơi mấp máy môi, mắt cũng chuyển sang u ám.
“Bác sĩ Giản, ông phẫu thuật cho Sở Tương?”
“Đúng vậy,” bác sĩ Giản không giấy giếm, “là phẫu thuật cho đứa bé kia, phẫu thuật rất thành công. Mọi người yên tâm,” ông cười một chút, nhưng ý cười cũng không rõ ràng, “Chuyện của bọn trẻ tôi sẽ không hỏi đến. Tôi đến đây chỉ để chữa cho tiểu gia hỏa này.”
“Đây là thiên thần xinh đẹp nhất, dũng cảm nhất, đáng yêu nhất tôi từng gặp.”
Ông nghẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm.
“Thiên thần nhất định sẽ tốt, con là được thượng đế ban xuống nhân gian.”
Advertisement / Quảng cáo
Nói xong ông liền bước ra ngoài, còn muốn nghiên cứu ca bệnh một chút. Sở Luật dựa vào giường bệnh, sắc mặt rất lạnh lẽo.
Anh bước ra ngoài, lấy điện thoại gọi đi.
“Bác sĩ Bạch, là tôi. Ngày mai chúng ta chuẩn bị chuyển viện, mong an bài giúp tôi một phòng bệnh tốt nhất. Tôi sẽ mang theo bác sĩ Giản tới, mong bên anh hợp tác với ông ấy. Mặt khác bác sĩ Giản là tôi mời riêng cho con gái mình, ông ấy chỉ phụ trách cho con gái tôi.”
Vừa lúc này Tô Vân Phỉ tới, bà nghe được Sở Luật gọi điện liền biết sự tình có gì đó không đúng. Âm thanh lãnh đạm như vậy, còn dường như có một chút tức giận, không phải bà chị của mình lại đã làm sai chuyện gì chứ.
“A Luật.” Tô Vân Phỉ gọi Sở Luật.
“Mợ.” Sở Luật buông điện thoại xuống, hơi cười với bà.
Bà đưa đồ ăn mình mang theo đặt vào tay Sở Luật. “Bảo mẫu trong nhà làm, mọi người ăn một ít, cũng cho Tiểu Vũ Điểm ăn một ít. Đúng rồi, Tiểu Vũ Điểm có đang tỉnh không?”
“Không ạ.” Sở Luật lắc đầu. “Lại vừa ngủ rồi.”
Ngủ rồi thì tốt, Tô Vân Phỉ than một tiếng: “Ngủ rồi sẽ không thấy đau.”
Ai cũng biết ngủ sẽ không còn đau, nhưng lại không thể lúc nào cũng ngủ. Có chút đau bé vẫn chịu được, cũng cần vượt qua bước này.
“Đúng rồi, A Luật. Mẹ cháu có phải lại làm chuyện gì?” Tô Vân Phỉ cẩn thận hỏi Sở Luật.
Sở Luật nhàn nhạt ‘à’ một tiếng, anh đem chuyện bác sĩ Giản được gọi đi phẫu thuật cho Sở Tương, Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại đau khóc mãi sau mới ngủ được.
“Mẹ cháu thật là…”
Tô Vân Phỉ không nhịn được Ϧóþ Ϧóþ cái trán mình. “Sao lại có người bà như vậy, mọi người đều đối tốt với cháu đẻ của mình, không biết vì sao chị ấy lại đối tốt với người khác, cháu nuôi thật sự tốt hơn cháu ruột sao?”
Không được, bà thật sự đứng ngồi không yên. Nếu chị của bà không cần Tiểu Vũ Điểm thì đứa nhỏ này bà mang về nhà mình nuôi, không cần một phân tiền nào của Sở gia.
Advertisement / Quảng cáo
Nói đến quan hệ của Tống Uyển cùng Tô Vân Phỉ, ở thời còn trẻ hai người quan hệ rất tốt, nói là chị em cũng không quá. Sau này Tô Vân Phỉ gả tới cho Đỗ Quân thì quan hệ hai người càng gần. Vì sao Tống Uyển họ Tống mà cha Đỗ Tĩnh Đường lại họ Đỗ, kỳ thật bởi vì một người mang họ mẹ, một người mang họ cha, bọn họ là chị em ruột. Tô Vân Phỉ nghĩ lời bà nói Tống Uyển hẳn sẽ để vào tai.
***
Lúc này Tống Uyển vẫn đang chăm sóc Sở Tương. Lại một lần phẫu thuật khiến Sở Tương lại yếu ớt thêm một ít, không tới mấy ngày vốn là một đứa trẻ mượt mà nay đã lại khô gầy.
“Chị, em tới.”
Tô Vân Phỉ đi tới, đem đồ vật trong tay đặt ở trên bàn. Đưa bên kia thì cũng đưa bên này một chút.
“Phiền em rồi, Vân Phỉ.” Tống Uyển khách khí nói, kỳ thật bà cũng đã đói bụng nhưng vẫn ở chỗ này không rời xa.
“Không có gì.” Tô Vân Phỉ xua tay nói. “Dù sao cũng làm cho A Luật, thuận tiện mang sang cho chị luôn.” Lời nói của Tô Vân Phỉ quả thật như bổ đao, lời nói này khiến Tống Uyển không biết có cảm giác gì, tóm lại trong lòng rất khó chịu.
Tô Vân Phỉ tiến đến nhìn chằm chằm mặt Sở Tương trắng bạch như quỷ, cũng không yêu mến gì nhiều. Tuy rằng đều là trẻ con nhưng bà vẫn thích con cháu nhà mình.
“Mặt nhợt nhạt như vậy, sao cùng phẫu thuật với Tiểu Vũ Điểm mà Tiểu Vũ Điểm lại khá hơn rất nhiều?”
Bà cố ý hỏi, Tống Uyển nghe được nhưng lại chưa hiểu, có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến chỉ số thông minh của bà cũng bị giảm xuống.
Advertisement / Quảng cáo
“Mới phải phẫu thuật thêm một lần, cũng thật vất vả cho đứa nhỏ này.”
“Nó có gì mà vất vả?” Tô Vân Phỉ nói không chút khách khí. “Đã lấy không một quả thận, người bình thường chỉ có hai còn nó có hẳn ba quả.”
Sắc mặt Tống Uyển cũng không tốt, đến lúc này bà còn không hiểu ý tứ trong lời của Tô Vân Phỉ thì bà thật quá ngu đần.
“Nếu em không có việc gì thì có thể đi rồi, Hương Hương cần nghỉ ngơi.” Tống Uyển đứng lên, không muốn nghe Tô Vân Phỉ cứ mỗi câu lại một câu không hề dễ nghe. Đều là trẻ con, bà đâu biết sự tình sẽ thành như vậy, bây giờ còn có thể làm sao được nữa, chẳng lẽ cắt quả thận này trả lại cho Tiểu Vũ Điểm sao.
Mà bà không biết thật sự Sở Luật từng có ý nghĩ như vậy, có điều cuối cùng không thực hiện, nguyên nhân chỉ bởi vì anh không muốn lại khiến con gái chịu một lần đau, còn có dẫu đưa được trở lại thì sẽ thế nào, vẫn là đã bị Sở Tương sử dụng rồi.
Tô Vân Phỉ thấy được Tống Uyển không vui, nhưng chị ấy không vui còn những người khác có vui sao.
“Chị, chị nói thật cho em.” Âm thanh Tô Vân Phỉ đanh lại, lúc này mới thật sự nói chuyện nghiêm túc với Tống Uyển, làm người không thể như vậy, nếu làm không tốt sau này sao có thể sống cùng Sở Luật được nữa.
“Chuyện gì?” Ngữ khí của Tống Uyển cũng không quá tốt, lúc nãy còn giống hai chị em thân tình, hiện giờ bắt đầu có chút ý tứ xa cách.
Tô Vân Phỉ hơi khó chịu với Tổng Uyển, nhưng bà vẫn phải hỏi rõ mới được.
“Chị, hôm nay có phải chị nhờ vị bác sĩ người nước ngoài của Tiểu Vũ Điểm phẫu thuật cho Sở Tương?”
“Đúng thì thế nào?” Tống Uyển không phục hỏi lại Tô Vân Phỉ. “Đều là con cháu Sở gia, bọn họ hiện giờ đều chỉ quan tâm Tiểu Vũ Điểm nơi đó, sao không lại đây thăm Hương Hương? Tuy Hương Hương không phải ruột thịt của Sở gia nhưng hiện tại nó cũng họ Sở. Đều là trẻ con, nhưng không phải Tiểu Vũ Điểm không bị sao sao, ăn ngon ngủ tốt, cũng không thấy cháu khóc. Còn Hương Hương đã đau vài cơn, miệng vết thương cũng nứt ra rồi, chị để vị bác sĩ người nước ngoài kia phẫu thuật cho Hương Hương thì có gì không đúng?”
“Không có gì không đúng sao?” Tô Vân Phỉ không tức giận, chỉ có chút hờn dỗi. “Chị, ý của chị là Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn, không khóc cho nên là bé sai phải không?”
Advertisement / Quảng cáo
“Này…” Tống Uyển bị hỏi khiến á khẩu không trả lời được.
“Chị,” giọng Tô Vân Phỉ cũng trầm hơn. “Chị cho rằng vì sao Tiểu Vũ Điểm phải nằm viện? Bé bị cắt đi một quả thận, là một quả thật đấy. Chị, miệng vết thương kia lớn như nào, chị chăm Sở Tương hẳn cũng biết của Tiểu Vũ Điểm. Sở Tương đã sáu tuổi, nó khóc khiến miệng vết thương bị rách, Tiểu Vũ Điểm mới bốn tuổi, không phải cháu không biết đau mà cháu biết mình không được khóc. Cháu nó ngoan chẳng lẽ lại là sai, chị hiện tại oán Tiểu Vũ ĐIểm Ngoan, vì cái gì lại không nói Sở Tương, Sở Tương vốn lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi. Kể từ khi cháu nó được tìm về chị có chăm cháu không, chị có ôm cháu lần nào chưa, chị có từng yêu cháu không?”
“Cháu không cần chị.”
Tống Uyển cũng nghĩ chính là Tiểu Vũ Điểm không thích mình.
“Không phải chị có Sở Tương rồi sao?” Tô Vân Phỉ về nhà nhất định phải nói với Đỗ Bân, ông ấy như thế nào lại có một người chị như vậy, tuy rằng là cùng một cha một mẹ nhưng sao lại giống như không phải là ruột thịt.
Tô Vân Phỉ đứng lên, luôn cảm giác chị mình đã bị quỷ ám vào tâm hồn.
“Chị, chị đừng trách em nói chị.” Bà đi tới trước mặt Sở Tương, xác thật cũng là đứa bé đáng thương, những dẫu nó có đáng thương cũng không thể đáng thương bằng đứa cháu của bà.
“Chị cũng đừng oán trách sao mọi người không tới thăm cháu. Chị cứ chăm sóc tốt cho Sở Tương đi, không cần tới quản Tiểu Vũ Điểm. Trong nước chúng ta cũng có rất nhiều bác sĩ giỏi ở lĩnh vưc này, mong chị về sau đừng tìm tới vị bác sĩ kia.”
“Chị đem bác sĩ đi khiến Tiểu Vũ Điểm thật vất vả mới ngủ được. Không phải cháu không đau, cháu cũng bị đau như Sở Tương vậy, thậm chí còn đau hơn. Chỉ là cháu nó hiểu chuyện cho nên mới không cần phải thêm một lần phẫu thuật linh tinh.”
Được rồi, bà nói thế là đủ rồi, có nghe hay không là chuyện của Tống Uyển. Cái sai cũng đã sai rồi, không cần phải đem trách nhiệm đẩy lên đầu người khác, không cần lý do gì cả, sai chính là sai, đúng tức là đúng.
Cứ tiếp tục thế này thì ai cũng không cứu được chị ấy nữa.
***
Advertisement / Quảng cáo
Tống Uyển suy nghĩ cả đêm, bà biết mình nên đi xin lỗi nhưng lại không muốn mất mặt. Đó là con trai bà, bà sao có thể cúi đầu, nhưng bà lại vừa nhớ tới lời của Tô Vân Phỉ, là bà sai thật rồi. Rốt cuộc thì thận của Tiểu Vũ Điểm cũng nằm trong cơ thể của Sở Tương.
Cả đêm bà không ngủ được, sáng ra bà muốn đi tìm con trai để nói chuyện nhưng đúng lúc đó thì Sở Tương lại phát sốt, bà vội vàng đi tìm bác sĩ, bác sĩ xem xét xong cũng không tìm ra được nguyên nhân.
“Sở phu nhận, tôi thấy bà vẫn nên mời bác sĩ Giản hôm qua lại đây, phẫu thuật là ông ấy làm, hẳn ông ấy biết xử lý chuyện này như thế nào.”
Tống Uyển nghĩ thấy cũng đúng, bà vội vàng qua tìm kiếm vị bác sĩ kia, cũng đem những lời cảnh cáo của Tô Vân Phỉ quên sạch. Hiện trong mắt bà chỉ có Sở Tương, rốt cuộc hiện tại Sở Tương mới đang bị nguy hiểm nhất, những cái khác sau này giải quyết cũng không muộn.
Nhưng lúc bà tới thì chỉ có một phòng bệnh trống rỗng chờ đón bà, mặc kệ là Sở Luật, Hạ Nhược Tâm hay Tiểu Vũ Điểm, cả vị bác sĩ kia nữa đều đã rời đi.
Bà đi hỏi mới biết được hóa ra bọn họ mới chuyển viện. Mà chuyện này khiến cho bà đang hối hận muốn ૮ɦếƭ lại thành không thoải mái, cháu gái chuyển viện vì sao không nói cho bà một tiếng. Hơn nữa vì sao lại không đưa Hương Hương đi cùng, chẳng lẽ Hương Hương của bà không phải là người của Sở gia sao.
Bà lấy điện thoại gọi cho Sở Luật, đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi còn chưa kịp lên tiếng, bà không hỏi xanh đỏ đen trắng đã lên tiếng mắng mỏ.
“Sở Luật! Con lập tức cho bác sĩ Giản tới đây, Hương Hương bị sốt. Còn nữa, con cũng lập tức chuyển viện cho Hương Hương, Tiểu Vũ Điểm chuyển tới nơi nào thì Hương Hương cũng phải tới đó. Nếu con không nghe thì cả đời cũng đừng gọi ta là mẹ nữa.”
Nói xong bà thở phì phì tắt điện thoại, lại vừa nhớ tới Sở Tương còn đang sốt bèn đi về phòng bệnh.
Hạ Nhược Tâm buông điện thoại xuống, cô chỉ không cẩn thận cầm nhầm điện thoại, điện thoại của cô và Sở Luật đặt cạnh nhau, có tiếng rung bèn nghe máy, lại ngoài ý muốn bị mắng một cái máu chó đầy đầu.
Cô xoay người, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của con gái, sau đó lấy khăn bông ấm lau khuôn mặt cùng tay chân bé, cả vệt nước mắt bé mới khóc nữa. Bé vừa mới ngủ, cuối cùng lại chịu đựng qua được một ngày, cô tin tưởng con gái mình nhất định có thể chịu đựng được. Tiểu gia hỏa rất cố gắng chiến đấu, ngay cả bác sĩ cũng khen bé rất ngoan, chỉ cần tiến triển như vậy, đừng có điều gì lộn xộn sẽ thật mau khỏe lại.
Advertisement / Quảng cáo
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ một tiếng, tay của bé nắm được tay cô đặt lên mặt mình. Đứa bé này hiện giờ lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, luôn cần có người ở bên cạnh, cũng luôn cần có người nắm lấy tay bé.
Cho nên cô cùng Sở Luật hai người thay nhau một giây cũng không rời xa con gái, nắm lấy tay con gái. Tuy rằng không để đau thay con gái nhưng lại có thể cho con gái biết bé không chỉ có một mình, bé còn có mẹ, còn có… ba.
Cửa được mở ra nhẹ nhàng, Sở Luật bước nhẹ đến, đầu tiên anh vạch chăn xem vết thương của con gái, xem miệng vết thương có bị nứt ra không. Chỉ sợ miệng vết thương bị vỡ ra, đến lúc đó lại phải phẫu thuật thêm một lần, giống như Sở Tương vậy.
Hạ Nhược Tâm đắp chăn lại đàng hoàng cho con gái, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái.
“Sở Luật.”
“Ừ, sao vậy?” Sở Luật đi tới ngồi trước mặt cô.
“Mẹ anh vừa gọi điện tới.”
“Bà muốn làm gì?” Sở Luật trầm mặt xuống.
“Bà nói Sở Tương bị sốt cao, bảo bác sĩ Giản qua đó, còn muốn giúp Sở Tương chuyển viện.” Hạ Nhược Tâm đem những lời Tống Uyển nói trong điện thoại, không sai một chữ nói lại cho Sở Luật.
“Không cần để ý tới bà.” Sở Luật không muốn thấy Sở Tương, cũng tạm thời không muốn gặp Tống Uyển.
“Anh làm cho bà đi.” Hạ Nhược Tâm xoa xoa mặt con gái, cuối cùng cũng đã ấm áp, sắc mặt cũng tốt lên không ít, không giống mấy ngày trước rất nhợt nhạt.
Sở Luật mấp máy môi, dựa vào một bên không nói lời nào.
“Đó là thận của con gái tôi.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói. “Tôi không muốn quả thận đó của con gái tôi lại có vấn đề, đến lúc đó lại đi gây họa cho đứa trẻ khác. Con gái tôi đã khổ như vậy, không cần khiến thêm đứa trẻ khác cũng bị như thế.” Cô không biết mình nói có phải châm chọc hay oán hận, nhưng thật sự là như thế. Cô hy vọng quả thận kia của con gái mình có thể hoạt động tốt, mặc kệ là ở trong cơ thể ai, ít nhất đã mất đi thì cô không muốn quả thận đó thành một quả thận ૮ɦếƭ, lại bị đào thải hư thối, cuối cùng phải bỏ đi hoặc trở thành tiêu bản. Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Advertisement / Quảng cáo
Cô hy vọng thận của con gái mình có thể hoạt động tốt, cho dù nó ở trong cơ thể Sở Tương.
“Anh biết rồi.” Sở Luật đi tới đặt tay lên vai cô, Hạ Nhược Tâm cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay anh. Cô không cười, chỉ cúi đầu cầm bàn tay nhỏ của con gái.
Sở Luật đi ra ngoài an bài mọi chuyện. Không lâu sau Sở Tương được chuyển tới bên trong bệnh viện này, Sở Luật lại nhờ bác sĩ Giản chăm sóc cho Sở Tương, yêu cầu làm cho quả thận kia có thể phát triển bình thường.
Nhưng trước giờ Sở Luật đều không đi thăm Sở Tương, mà Tống Uyển cũng chưa từng tới thăm Tiểu Vũ Điểm.
***
Buổi tối, lúc Hạ Nhược Tâm đang ngồi, đã không biết là mấy ngày rồi, trên giường bệnh có một đèn nho nhỏ vẫn sáng. Sở Luật đang ngồi bên cạnh giường, trong tay anh là tay nhỏ bé của con gái, thỉnh thoảng anh sẽ đặt tay lên trán con, sợ con bị sốt. 48 giờ nguy hiểm đã sớm qua đi, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đang từng ngày hồi phục, ngoại trừ miệng vết thương rất đâu, nhưng đây là tất nhiên, một ca phẫu thuật lớn như vây, còn bị lấy đi một thứ không nên thiếu, một thứ không mọc ra được, một quả thận. Chỉ là bé còn nhỏ, còn không biết.
Hạ Nhược Tâm đi tới con gái đang nằm trên giường.
“Con đều ngoan như vậy sao?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, âm thanh khàn khàn, có thể thấy được trong mắt anh đầy tơ máu đỏ, còn có dưới mắt quầng thâm hiện lên rõ ràng.
“Ừ, bé rất ngoan, vẫn luôn rất ngoan.” Hạ Nhược Tâm cũng sờ trán con gái. Thật ngoài ý muốn, hai người bọn họ lại có có lúc ở chung hòa hợp như vậy. Bốn năm trước anh với cô như nước với lửa, đến ૮ɦếƭ mới thôi. Bốn năm sau cô đối với anh không nóng không lạnh, xa lạ như vậy, nhưng hiện tại hai người lại ngồi cùng nhau chăm sóc con gái.
Đứa nhỏ này là con gái của hai người, điểm này ai cũng không thay đổi được.
Sở Luật lại nắm chặt tay con gái, ánh mắt nhàn nhạt khó ẩn. “Nhược Tâm, cảm ơn em đã cho anh có được một cô con gái. Còn cả trước kia… anh xin lỗi.”
“Đều qua rồi.” Hạ Nhược Tâm đứng lên. Cô không muốn nói nhiều, có một số việc thật sự cô có nói cũng không rõ hết được. Cứ để kệ như vậy đi, chờ tới khi Tiểu Vũ Điểm khỏe lại rồi nói. Cô tới nằm trên một chiếc giường khác trong phòng, để Sở Luật chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Đây là con gái của anh, thật sự anh rất cẩn thận.
***
Advertisement / Quảng cáo
“Tiểu Vũ Điểm thật ngoan.” Hạ Nhược Tâm lại cho con gái ăn một thìa cháo. Tiểu Vũ Điểm mở to cái miệng ăn từng miếng. Bé cười ngọt ngào với mẹ, đi qua những ngày khó khăn nhất rồi, bé từng ngày hồi phục, chỉ là bé vẫn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, sao Tiểu Vũ Điểm lại bị bệnh?” Bé ăn đồ ăn trong miệng, còn đang hỏi mẹ. “Chú nói muốn lấy một thứ của Tiểu Vũ Điểm, có thể mọc ra được có đúng không?”
Ngón tay Hạ Nhược Tâm hơi run run, lại múc một thìa cháo đưa vào trong miệng của con.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm thấy mẹ không trả lời liền đưa tay kéo áo Hạ Nhược Tâm. “Có phải không, có phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm lại cho con thêm một thìa cháo. “Chỉ cần con ăn uống tốt liền sẽ mọc lại. còn có đừng bụng vào bụng, nơi đó bị cắt, sẽ mọc ra được.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. Trước kia bé ngã bị thương mẹ liền bôi thuốc cho bé, không cho bé chạm vào, sau đó bé sẽ rất mau lành.
“Thật ngoan.” Cô xoa xoa khuôn mặt của con gái. Hạ Nhược Tâm lại đút cháo cho con gái ăn. Ăn ngon sẽ nhanh khỏe mạnh, cũng không còn đau.
Lúc này Sở Tương đang tức giận, muốn ông, muốn ba, nó rất đau.
Tống Uyển không còn cách nào đành gọi cho Sở Giang.
“Sở Giang, ông nhanh tới đây. Các người đều mặc kệ Hương Hương phải không? Nếu thật sự như vậy tôi sẽ cùng Hương Hương dọn ra ngoài ở.”
Sở Giang nghe Tống Uyển cảnh báo cùng uy Hi*p, ông đặt điện thoại lên bàn, đi tới phòng bệnh của Sở Tương.
Ánh mắt ông luôn hướng nhìn bụng của Sở Tương, ông muốn biết quả thận của cháu gái mình có tốt không, có đang hoạt động không. Xem ra, bộ dáng này của Sở Tương có thể ăn uống được rồi thì có lẽ quả thận kia đã hoạt động được.
Advertisement / Quảng cáo
“Ông đang xem cái gì?” Tống Uyển đặt bát trong tay lên bàn rồi tiến đến, tò mò hỏi, chẳng lẽ trong bụng Hương Hương có gì sao.
“Không có gì.” Sở Giang hơi nhếch mép nhàn nhạt nói. “Tôi chỉ muốn biết thận của cháu gái tôi có hoạt động không.”
Mà một câu này của ông đã thành công ngăn miệng của Tống Uyển. Chỉ cần nhắc tới quả thận này thì dù Tống Uyển có nhiều câu oán hận cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Không phải bà không muốn đi thăm Tiểu Vũ Điểm mà là bà đi thế nào được.
Mọi chuyện đều do chính bà tạo thành, chính là do bà vô tâm, thật là vô tâm.
Sở Giang ngồi ở một bên nhìn Tống Uyển cho Sở Tương ăn. Sở Tương rất kén ăn, chọn cái này chọn cái kia, hơn nữa lại sợ đau, miệng vết thương lại toạc vài lần, ngay cả bác sĩ cũng muốn buộc nó chặt lại. Đâu giống cháu gái nhỏ bé đáng thương của công, trên bụng cũng bị một vết rạch, cũng rất đau nhưng cháu biết chịu đựng, cũng rất nghe lời mẹ nói. Mẹ nói không cử động liền không cử động, mẹ nói phải đi liền đi, cho dù đau phát khóc bé cũng luôn nghe theo lời mẹ nói.
Tống Uyển bị ánh mắt của ông nhìn thật không được tự nhiên, liền hướng về phía ông nói lẫy. “Ông còn không đi đi.”
Sở Giang đúng lên, thật đúng là đi ra ngoài.
“Ông đi đâu?” Tống Uyển thật muốn ném cái bát trong tay vào ông.
Sở Giang quay đầu lại. “Không phải bà muốn tôi đi sao?”
“Tôi nói ông đi ông liền đi?”
“Bà bảo tôi đi, tôi không đi thì làm cái gì?”
“Vậy ông đi đi.” Tống Uyển chỉ tay ra cửa. “Ông đi, ông cứ đi đi.”
Sở Giang bước chân, thật không khách khí đi ra ngoài. Ông muốn gặp cháu gái mình, cháu gái của ông sẽ cười, sẽ an ủi người khác, thật tri kỷ, so với ở chỗ này bị bà vợ già mắng mỏ thì tốt hơn nhiều.
Tống Uyển tức giận khóc lớn, tới lúc này bà vẫn không biết mình làm sai cái gì. Con người đôi khi chính là như thế, chui vào một đám tơ vò chính mình tạo ra, muốn đi ra thật sự rất khó.
Sở Tương cũng nhận ra điều gì đó, lần này đau cũng không dám khóc lóc náo loạn.
Advertisement / Quảng cáo
Nó sờ bụng mình, nó cũng không biết nhiều lắm nhưng nó lờ mờ hiểu được trong bụng mình có thứ gì đó của em gái. Nói như vậy nó không phải giống với em gái sao, trong bụng đều có thứ gì đó, cũng là con của ba.
Tới thật lâu sau nó mới biết được, cái thứ kia gọi là thận, một người cả đời chỉ có hai quả thận, là trời xui đất khiến thế nào bà lại đem thận của em gái cho nó, cũng vì viên thận này mà nó sống được, nếu không thì nó cũng không thể tưởng tượng sẽ thành ra như thế nào.
Sở Giang vào bên trong phòng bệnh của Tiểu Vũ Điểm. Lúc này Đỗ Tĩnh Đường đang chơi với cháu, rất khó tưởng tượng lúc này một lớn một nhỏ rất hợp ý có thể cùng nhau chơi 乃úp bê. Đỗ Tĩnh Đường đổi kiểu tóc cho 乃úp bê, một lát lại thay quần áo cho 乃úp bê, anh chơi rất hứng thú chứ chưa cần nói tới Tiểu Vũ Điểm.
“Đẹp hay không đẹp?” Đỗ Tĩnh Đường đưa 乃úp bê anh đã trang điểm tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
“Đẹp.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, vốn muốn cười nhưng bé vội vàng không cười nữa. Mẹ nói không được cười lớn, nếu không bụng sẽ lại đau.
“Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang đi tới gọi cháu gái.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ra, hào hứng muốn được ông ôm. Nhưng Sở Giang không dám ôm bé, không ai dám, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, chuyện này không phải một sớm một chiều sẽ hồi phục, nếu miệng vết thương bị nứt ra rồi thì thật khó có thể tưởng tượng sẽ lại như thế nào.
Sở Giang đi tới xoa xoa đầu cháu gái. “Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi yên, chờ khỏe rồi ông đưa cháu đi xem cá khổng lồ được không?”
“Dạ.” Tiểu Vũ đồng ý, bé thu tay lại, bởi vì có 乃úp bê chơi nên cũng không để ý lắm chuyện ông có ôm bé hay không.
“Sao cháu lại ở đây một mình, anh cháu đâu?” Sở Giang hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
“À, dượng nói bọn họ ạ?” Đỗ Tĩnh Đường vẫn thuận tay bện tóc cho 乃úp bê, đầu cũng không ngẩng lên, hiện giờ rất chăm chú vào mái tóc của 乃úp bê. “Anh họ đến công ty, có không ít việc bị tồn lại, làm xong anh sẽ tới đây luôn, chị Nhược Tâm có chút chuyện cần phải xử lý, cũng sẽ nhanh quay lại, bởi vì tiểu công chúa quan trọng với họ hơn nhiều so với chúng ta.” Anh nói. Anh đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đang cười tít mắt, còn lộ ra cả một hàm răng trắng, thật sự bé đang rất vui vẻ.
Sở Giang thấy cháu mình vui vẻ chơi như vậy ông cũng thấy vui lây, nhưng nhìn khuôn mặt thơ ngây này trong lòng ông càng thêm khó chịu. Đứa nhỏ này sao lại đầu thai đến Sở gia bọn họ. Không gặp bệnh này thì gặp tai kia, rốt cuộc khi nào mới có thể bình yên.
Ông thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Trời u ám giống như đè trước иgự¢ ông một đạo tối tăm, đã ở đó rất lâu không tan biến.
***
“Dì, Tiểu Vũ Điểm đâu?” Quả Nhi kéo tay áo Hạ Nhược Tâm hỏi. Bé ngẩng khuôn mặt lên, bé vẫn là có đôi tay rất lớn, cái đầu nhỏ, thiếu một chân, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả việc được bước đi cũng rất xa vời.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống chỉnh lại tóc cho Quả Nhi, cô cười cũng mang theo một ít nhợt nhạt bên trong.
“Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, em phải chữa bệnh cho nên không tới chơi với Quả Nhi được. Quả Nhi nhớ, nhất định phải nhớ,” cô tiến đến ôm thân mình nho nhỏ của Quả Nhi vào lòng mình, “không phải thứ gì cũng có thể mọc ra được, cho nên về sau mặc kệ ai muốn thứ gì trên người Quả Nhi đều không được cho, nhớ không?”
Quả Nhi lắc đầu, bé không rõ, nhưng cũng rất mau bé nghĩ ra được.
“Dì, giống như bà kia nói sao, bà muốn lấy đi một thứ của Quả Nhi, sau đó cho anh rất nhiều tiền. Thứ bà lấy đi không mọc ra được sao?”
“Đúng vậy, không mọc lại được.” Lại một lần Hạ Nhược Tâm thất vọng với Tống Uyển. Bà ấy như thế nào lại có thể đi lừa một đứa trẻ như vậy, lừa một đứa trẻ vô tội. Bà ấy thật sự nhẫn tâm như vậy sao.