Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 165

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm đi tới, cô vừa muốn tiến lại gần thì Sở Luật giữ tay cô lại, âm thanh khàn khàn giống như không nói.
“Đừng chạm vào con, để con ngủ ngon, chờ đến khi con tỉnh lại mới là bắt đầu.”
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, mu bàn tay cô run rẩy, môi cũng run rẩy theo, ‘tách’ một tiếng, trên mu bàn tay của cô xuất hiện một giọt nước mắt, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi.
Sở Luật vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.
Bọn họ không còn là vợ chồng, chỉ có chung một đứa con gái, lúc này bọn họ chỉ có thể dùng động tác như vậy chịu đựng đau đớn, cũng để chống đỡ không cho mình suy sụp.
Advertisement / Quảng cáo
Đúng vậy, lúc này chỉ mới bắt đầu, một đứa bé bốn tuổi phải chịu một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, bé sao có thể chống chọi được, sao có thể chịu đựng được.
Bọn họ không dám chạm vào thân thể nho nhỏ của bé, sợ ᴆụng vào vết thương cũng sợ lỡ tay làm đứa bé đáng thương này có khi không còn cả mạng sống.
Bệnh viện xảy ra một chuyện như vậy, mặc kệ là viện trưởng hay bác sĩ đều chấn kinh rồi. Phẫu thuật như vậy không có người nhà đồng ý, vậy mà lại cắt đi một quả thận của một bé gái.
Lại là của đứa bé bốn tuổi, quả thật không có nhân tính. Dù xét ở mặt đạo đức hay quy trình đều không thể cho phép chuyện như vậy có thể xảy ra.
Sở Luật giấu kín chuyện này, anh không muốn con gái biết mình đã không còn một quả thận, lại còn do bà nội của bé gây ra chuyện này. Bé còn quá nhỏ, bé không thể tiếp nhận, mà anh cũng không muốn con gái mình đứng ở đầu sóng ngọn gió.
***
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết.” Tống Uyển hiện tại vẫn lạnh lẽo, thân thể cũng run bần bật.
Rõ ràng đưa vào chính là đứa bé bị tật nguyền, vì sao lại là Tiểu Vũ Điểm?”
“Vì sao lại là cháu?” Sở Giang sắp điên rồi, ông đang khóc. Lão già đáng thương, cả đời này chỉ có một đứa cháu gái, vẫn luôn thương cháu gái chịu quá nhiều đau khổ, điều ông không muốn nhất chính là lại nhìn thấy cháu chịu khổ, bọn họ rất cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng như thế nào lại bị bà nội ruột khiến cháu thành như vậy.
“Là, vì sao lại là cháu?” Sờ Giảng như hét lên. Mũi ông cay cay, đã không nhịn được rơi từng giọt lệ nóng. “Sở Tương của bà là trẻ con, của nhà người khác thì không phải sao? Mặc kệ đứa trẻ nào cũng chỉ có hai quả thận, cắt một cái liền mất đi một cái. Hiện tại thì tốt rồi, bà đem thận của Tiểu Vũ Điểm cho Sở Tương, Sở Tương của bà có thể chịu trả lại thận cho cháu gái tôi sao? Tiểu Vũ Điểm mới bốn tuổi, là bốn tuổi, bà đừng có quên năm trước cháu mới có bệnh nặng, sinh mạng còn sắp mất. Tôi cả đời này cũng chỉ có một đứa cháu gái, bà thật sự muốn làm Sở gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Sở Giang nói, ông cũng nói không được nữa. “Tôi đi thăm cháu gái tôi, bà hãy tống Sở Tương đi, nhớ đừng xuất hiện ở trước mắt tôi. Nhược Tâm hiện tại không muốn thấy bà.”
Ông nói xong nhanh chóng rời đi. Không phải ông muốn mắng vợ mình, nhưng ông hận, thận sự rất hận.
Cháu gái nhỏ bé ngoan ngoãn của ông đã chịu tội gì, hiện tại còn chưa tỉnh, thuốc tê cũng chưa hết, nếu thuốc tê hết tác dụng không biết bé có chịu đựng được đau không, hơn nữa ca phẫu thuật lớn như vậy nguy hiểm hiện tại cũng chưa phải đã qua.
Lúc này trong bệnh viện, đứa nhỏ đáng thương vẫn nhắm mắt, khuôn mặt của bé trắng bệch, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt, có thể là vì đau. Trên người bé cắm đủ các loại ống, vốn dĩ người đã rất nhỏ hiện tại càng thêm nhỏ, mà những cái ông đó dường như đều phải to bằng ngón tay, không biết thế nào mà có thể chui vào được trong người bé.
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống cẩn thận xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, nhiệt độ rất cao, làm sao bây giờ?
Sở Luật cũng cảm giác thấy điều khác lạ bèn vội vàng gọi bác sĩ tới. Một bác sĩ đi tới, tra xét hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu với bọn họ.
“Đứa bé như vậy chúng tôi cũng không có cách nào, 48 giờ sau phẫu thuật vẫn là thời kỳ nguy hiểm, bé còn quá nhỏ, thân thể vốn dĩ cũng không tốt lắm, phẫu thuật kiểu này ngay cả người lớn cũng khó có thể chịu đựng, huống chi một đứa bé nhỏ như vậy."
Sở Giang đứng ở cửa, hơi thở cứ nghẹn lại ở cổ ông. Ông muốn trốn khỏi nơi này, nhưng ông luyến tiếc đứa cháu ngoan ngoãn của mình.
Không ở đây trông thì ông không thể yên tâm, không thể ngủ, cũng không thể ăn.
Lúc này thật sự không ai có thể ăn nổi một hạt cơm.
***
Từng giây trôi qua, Tiểu Vũ Điểm vẫn chưa tỉnh. Bởi vì không dám di chuyển đứa bé nhỏ như vậy cho nên Sở Luật đã tìm tới các bác sĩ tốt nhất. Mấy bác sĩ dường như đều không dám chớp mắt, sợ đứa bé nho nhỏ này sẽ xảy ra chuyện.
Chuyện đã tới bước này bọn họ hối hận cũng không để làm gì. Giống như Sở Luật nói, lúc này mới chỉ bắt đầu, Tiểu Vũ còn phải vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, đầu tiên là sự đau đớn này cũng không biết bé vượt qua bằng cách nào.
Nhưng cũng không phải không có tin tức tốt, tin tốt vẫn có. Ví như bác sĩ có nói, đứa trẻ được phẫu thuật rất cẩn thận, tuy rằng lấy đi một quả thận nhưng thủ pháp phẫu thuật rất tốt, vết khâu cũng rất có tâm, chỉ đáng tiếc đứa bé như vậy phải mang theo vết sẹo cả đời, tuy về sau có thể dùng phẫu thuật thẩm mĩ để làm mất sẹo nhưng quả thận kia còn có thể trở về sao?
“Sở tiên sinh, ngài có chuyện muốn nói sao?” Ở một chỗ không người Sở Luật tìm tới danh y.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn vào mắt ông. “Tôi muốn biết quả thận kia có thể quay trở lại với con gái tôi không?”
“Xin lỗi Sở tiên sinh, có lẽ không được.”
Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi giải thích. “Tuy rằng về mặt lý luận thì là được, nhưng đứa trẻ đã phải trải qua một ca phẫu thuật rất lớn, đã chạm tới rất nhiều mạch máu. Điều này đối với bé mà nói sẽ thống khổ không ngừng, hơn nữa quả thận kia đã ghép thành công, bên trong quả thận kia máu đã lưu thông tốt, dẫu có cắt ra ghép trở lại sợ sẽ xuất hiện phản ứng đào thải, với đứa trẻ nhận lại cũng không tốt, với đứa bé bị cắt ra cũng không cách nào giữ lại mạng sống được.”
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật hít một hơi. “Đó là con gái tôi, tôi muốn biết thận tôi có thể ghép vào cho bé?” Anh không sợ bị thiếu một quả thận, chỉ sợ con gái xảy ra chuyện.
Bác sĩ lắc đầu, lại giải thích. “Việc này trước mắt cũng không cần. Trên thực tế mỗi quả thận có khoảng 1 triệu Nephron để lọc máu, chỉ có một phần mười số đó là làm việc, chín phần mười đơn vị ở vào trạng thái thay phiên nghỉ ngơi. Với một quả thận bình thường thì thân thể cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì một quả thận hoàn toàn có thể đảm bảo duy trì sự bài tiết cùng phân bố công năng. Ví như cấy ghép thận cũng chỉ là cần một quả thận để duy trì sự sống bình thường cho người bệnh. Chỉ cần đặc biệt chú ý chăm sóc cho một quả thận còn lại là được, nếu về sau thận lại xuất hiện vấn đề, lúc đó cấy ghép cũng không muộn. Hơn nữa một quả thận chỉ cần tốt là có thể bình an sinh sống đến già. Có điều về sau không thể làm việc nặng tốn sức.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.” Sở Luật quay đi rít mạnh điếu thuốc lá. Bác sĩ còn muốn nói thêm gì nhưng thấy Sở Luật đang khom lưng đứng bất động, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng than tiếng. Dẫu là ai gặp chuyện này thì cũng khó có thể chấp nhận được chứ không riêng gì Sở Luật. Sở Luật có vô số tiền của nhưng con gái anh lại đang nằm trên giường bệnh, thâm chí cả đời này còn thiếu một quả thận.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm tay con gái, cô không dám dùng lực mạnh sợ làm đau bé.
“Con yêu, chúng ta phải cố gắng, nhất định phải cô lên được không?” Mắt cô rũ xuống, bả vai thỉnh thoảng run rẩy, nhưng giọt nước mắt cứ vậy rớt xuống rách nát ở không trung.
Nhất định phải sống sót, nhất định phải khỏe mạnh.
Cô chỉ có Tiểu Vũ Điểm, nếu cô không có Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ.
Rõ ràng các cô cực khổ nào cũng đã trải qua, tội nào cũng phải chịu, giờ cô đã có căn nhà lớn, cô có một công việc tốt, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền, vì cái gì một năm ác mộng như trước kia lại tới.
Advertisement / Quảng cáo
Mà lúc này so với lần trước còn đáng sợ hơn, khiến cho cô khó có thể chấp nhận.
“Mẹ…” Âm thanh nho nhỏ vang lên, Hạ Nhược Tâm ngồi bên cạnh ngơ ngác, tới khi nghe được âm thanh này vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm con gái còn đang đeo ống dưỡng khí.
Cô nắm chặt tay con gái, chịu đựng sự đau đớn từ yết hầu.
“Ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ…”
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng, ngón tay nhỏ giật giật, có lẽ vì không thoải mái. Tay bên này của bé cũng có dây để đo gì đó, nhưng tay kia có thể cảm giác được tay mẹ cho nên hơi hơi nắm chặt lại, sau đó lại không có âm thanh gì nữa.
Sở Luật vội vàng đứng lên, cẩn thận đặt tay lên trán con gái, còn tốt, không quá nóng. Lúc này anh mới yên tâm đi ra ngoài, khi tiến vào phía sau đã có vài bác sĩ. Bởi vì đứa bé còn quá nhỏ nên các bác sĩ cũng không dám ngủ, các bác sĩ dường như cũng trực 24/24 cùng bọn họ trông bé.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, cuối cùng khẽ gật đầu với Sở Luật. Sở Luật hiểu ý nhẹ nhàng đi theo ra ngoài.
“Có phải có vấn đề gì không?” Vừa ra tới, khuôn mặt Sở Luật rất vững vàng.
“Không phải, bé ổn, không sao cả,” bác sĩ lắc đầu. “Sở tiên sinh, anh có thể yên tâm, đứa bé rất tốt. Đây là thời ký thích ứng, loại phẫu thuật lớn này ai cũng phải trải qua thời kỳ này, chỉ là quá trình tương đối thống khổ nhưng chúng tôi tận lực chăm sóc bé trong mọi tình huống. Để bé ngủ nhiều một chút, ngủ nhiều sẽ tốt, ngủ cũng sẽ không biết đau. Tôi lo lắng chính là người lớn,” ông nhìn vào bên trong, hạ thấp giọng nói. “Mẹ của bé đang không ổn, đứa bé còn chưa sao thì e mẹ của bé đã gục rồi. Mà hiện tại bé còn chiến đấu nhiều, còn cần mẹ ở bên cạnh, mẹ không thể ngã để đứa bé có chỗ dựa vào.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Sở Luật hiểu ý bác sĩ. Anh nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại gọi đi.
“A lô, Tĩnh Đường à, anh là Sở Luật.”
Đỗ Tĩnh Đường đang nheo nheo mắt, vẫn còn ngái ngủ.
“Anh, làm sao vậy?” Anh ngáp một cái, ngồi thẳng dậy. A, sao lại lúc này? Anh đưa điện thoại ra trước mặt, đây đã nửa đêm sắp ba giờ, anh đứng dậy một tay lấy áo khoác vào.
“Công ty cũng không bận lắm, sao anh còn thức tới giờ này?” Anh lại ngáp một cái, không suy nghĩ gì cả.
“Vâng, bệnh viện ạ, có phải Sở Tương?” Anh lại hỏi, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn. “Anh yên tâm, em qua liền.”
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Luật khiến anh giật mình.
“Anh nói sao, là tiểu công chúa nhà ta? Vâng, anh, anh chờ em, em lập tức đến. Vâng, em nhớ, em sẽ mang nhiều đồ ăn tới, anh cố gắng giúp chị Nhược Tâm đừng nóng vội.” Anh nói một hồi rồi chợt cảm giác được mình đang nói một đống vô nghĩa, việc này có thể không vội sao, anh còn thấy nôn nóng như này huống chi Hạ Nhược Tâm.
Buông điện thoại, anh vội vàng mặc quần áo rồi lao ra ngoài. Vừa tới cửa thì cánh cửa chợt mở ra, sau đó một phụ nữ gương mặc lạnh lùng, dương khí kỳ quặc hừ một tiếng.
“Con đi đâu?”
“Con cần đi ra ngoài.” Đỗ Tĩnh Đường đẩy cửa vừa muốn đi, kết quả lỗ tai bị nhéo lại.
“Mẹ, mau buông ra, nhanh lên. Con có việc quan trọng phải làm, ai muốn nửa đêm phải đi ra ngoài, nếu không phải có việc chẳng lẽ muốn làm mồi cho du đãng trên phố sao?”
“Quan trọng, việc quan trọng gì?” Tô Vân Phỉ dùng sức kéo tai con trai, bà sẽ không nhân từ mà nương tay. Bà ra tay với đứa con trai này, so với cha của nó, còn có thể tàn nhẫn hơn vài phần.
“Mẹ, mẹ buông con ra đã.” Đỗ Tĩnh Đường lại nhìn đồng hồ, giống như bị đau mà quên hết, anh còn phải tìm xem còn nơi nào bán đồ ăn lúc này.
Tô Vân Phỉ cũng cảm thấy có chút không đúng, không giống như con trai bà đang chuồn đi chơi.
“Nói, rốt cuộc có chuyện gì?” Bà buông tai con trai, mặt cũng trầm xuống. Với tính tình của Đỗ Tĩnh Đường nếu không thât sự có việc thì nó giờ sẽ mè nheo chứ không thể bình tĩnh như vậy.
Đỗ Tĩnh Đường lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới kéo Tô Vân Phỉ qua, kỳ thật cũng không biết nói thế nào.
“Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện, hiện giờ đang hôn mê ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Tô Vân Phỉ nói to. Còn nói không phải mẹ con, cảm giác này, bộ dáng luống cuống này quả thực giống như đúc Đỗ Tĩnh Đường vừa rồi.
“Làm sao vậy? Đã có chuyện gì?” Tô Vân Phỉ cũng nóng nảy, đây là đứa bé duy nhất của hai nhà bọn họ. Còn nhỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, không phải đã khỏi hẳn rồi sao, chẳng lẽ bệnh lại tái phát?
“Cụ thể con chưa biết, con phải mang ít đồ ăn vào cho mọi người. Bọn họ đều một ngày chưa ăn uống gì, có khi cả đêm nay cũng không ngủ được.”
Advertisement / Quảng cáo
“Còn mang cái gì?” Tô Vân Phỉ mở cửa đẩy con trai ra ngoài. “Con đi trước đi, mẹ tìm dì Hoàng nấu đồ ăn. Hiện tại đã là giờ nào mà còn quán cơm mở.”
Kỳ thật Đỗ Tĩnh Đường định nói có hàng quán mở 24 giờ. Nhưng ngẫm lại cũng thấy dì Hoàng ở nhà anh làm cơm rất ngon, so với hàng quán còn có thể nói là ngon hơn. Đã có sẵn đầu bếp sao còn phải đi mua.
Cạch một tiếng, Tô Vân Phỉ đã đóng cửa lại.
“Con… Mẹ…”
Đỗ Tĩnh Đường vươn tay, anh muốn nói một tiếng là bệnh viện nào, nếu không lát nữa đưa đến đâu. Nhưng ngẫm lại cũng không cần, thời này không phải có điện thoại di động sao.
Anh lấy chùm chìa khóa xe từ trong túi, vội vàng lái xe tới bệnh viện tư kia. Dọc đường đi đều suy nghĩ sao tiểu công chúa lại ở một bệnh viện tư, hơn nữa bị bệnh gì mà anh họ cũng không nói.
Nghĩ đến điều này anh lái xe càng nhanh thêm, đèn đường vẫn sáng, những con đường vắng lặng hun hút, bốn phía cửa hàng đều đã đóng cửa hoàn toàn trái ngược với sự xô bồ ban ngày.
Rất nhanh anh đã đến cửa bệnh viện tư kia, đỗ xe lại người cũng đã nhào chạy đi vào.
Anh vừa đi vào đã gặp không ít gương mặt quen thuộc, nhiều người xuất hiện trên TV hay rất có quyền uy trong giới y học. Lúc này bọn họ đều có mặt ở một bệnh viện nhỏ bé quả có chút không thích hợp.
Anh nhìn xung quanh, sau đó bước về phía trước, vừa lúc nhìn thấy dượng Sở Giang. Anh không khỏi giật mình, dượng cũng có ở đây chứng minh tiểu công chúa thật sự đang ở chỗ này.
“Dượng…” Anh gọi một tiếng, Sở Giang vẫn đang bần thần không nghe thấy.
Advertisement / Quảng cáo
“Dượng…” Anh lại gọi một tiếng, cũng đi nhanh tới.
“À, cháu đến rồi?” Sở Giang muốn cười nhưng khuôn mặt ông vẫn cứng đờ, anh chỉ vào phòng bệnh: “Ở bên trong, nhỏ tiếng một ít.”
“Dạ.” Đỗ Tĩnh Đường đè thấp âm thanh xuống, bước chân cũng rất nhẹ nhàng. Thần sắc của Sở Giang như vậy anh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đi tìm Sở Luật.
Đi vào bên ngoài phòng bệnh, anh nhìn qua cửa kính vào bên trong liền thấy Hạ Nhược Tâm và Sở Luật đều ở đó. Trên giường bệnh có rất nhiều y cụ, còn có một thân hình nho nhỏ nằm đó, tuy rằng khuôn mặt đã bị che bởi bình chụp dưỡng khí nhưng anh liền nhận ra đó là tiểu công chúa. Đột nhiên trong lòng anh đau xót, nước mắt cứ thế rơi.
Sở Luật ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Đỗ Tĩnh Đường bên ngoài. Anh đứng lên, mở cửa bước ra, sau đó lại đóng cửa lại rồi đi tới bên cạnh một cửa sổ, lại lấy ra một điếu thuốc.
“Đồ ăn nhờ em mang đâu?” Anh nhàn nhạt hỏi, không khó có thể nhận ra sự mệt mỏi trong đó.
“Mẹ em với dì Hoàng đang làm, lát sẽ mang tới đây, lúc này bên ngoài cũng không có mấy nơi bán.” Đỗ Tĩnh Đường dựa vào một bên, muốn hỏi mà không dám hỏi, cuối cùng vẫn là nhịn không được.
“Anh, cháu rốt cuộc bị làm sao? Có phải bệnh kia lại tái phát không?”
Sở Luật khẽ nói: “Nếu là bệnh đó thì còn tốt, anh có thể đem tủy của mình ghép cho bé, đây là điều anh đã nợ bé. Chỉ đáng tiếc, không phải.”
“Đó là…”
Lúc này Đỗ Tĩnh Đường không dám nói, cũng không dám nghe.
Sở Luật ngẩng mặt lên, khẽ nói tràn đầy chua xót.
“Tiểu Vũ Điểm bị cắt một quả thận. Bé chỉ có bốn tuổi, cái gì cũng đều chưa hiểu.”
“Cái gì?” Đỗ Tĩnh Đường suýt chút nữa hét ra tiếng. “Không phải bị thận là Sở Tương sao? Sao lại đổi thành tiểu công chúa?”
“Thận con gái anh không có vấn đề.” Đôi mắt Sở Luật đã đỏ lên. “Bé vẫn rất khỏe mạnh, mỗi tháng anh đều đưa bé đi kiểm tra sức khỏe, sao bé có thể có vấn đề.”
Advertisement / Quảng cáo
Đỗ Tĩnh Đường bỗng nhiên trợn mắt, trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ.
“Thận của tiểu công chúa có phải là đem ghép cho Sở Tương?”
Sở Luật không trả lời, nhưng sự im lặng của anh đã là cho Đỗ Tĩnh Đường đáp án.
Đúng vậy, quả thận kia của Tiểu Vũ Điểm hiện tại đang ở trong cơ thể Sở Tương. Nhưng sao có thể như thế, đánh ૮ɦếƭ anh cũng không tin sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Sở Luật cùng Hạ Nhược Tâm sao có thể đồng ý, bọn họ dù có móc thận của mình ra cũng không có khả năng đem thận của tiểu công chúa cho Sở Tương. Sở Tương với Sở gia mà nói cũng chỉ là một đứa con nuôi, là người ngoài, còn Tiểu Vũ Điểm là con cháu duy nhất của Sở gia, là huyết mạch duy nhất.
Dù có là dì đi chăng nữa cũng sẽ không làm vậy chứ?
Đỗ Tĩnh Đường không tin, dẫu Tống Uyển rất thích Sở Tương cũng không có khả năng đi lấy thận của Tiểu Vũ Điểm. Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
“Cậu không cần đoán.” Sở Luật biết Đỗ Tĩnh Đường muốn biết cái gì, anh thở ra một hơi thuốc dài, dường như muốn dùng khói để che khuất đi cái gì.
“Là mẹ anh làm.”
“Không có khả năng?” Đỗ Tĩnh Đường không tin, anh vẫn không tin.
“Là bà làm.” Sở Luật cười lạnh. Dù không muốn tin nhưng sự thật là như vậy, tuy rằng nói trong đó có sai lầm, cũng không phải chủ ý của bà, nhưng trên thực tế thận của Tiểu Vũ Điểm hiên tại đang ở trong cơ thể Sở Tương. Dẫu bọn họ có muốn lấy lại cũng không được, anh không để ý tới sự sống ૮ɦếƭ của Sở Tương, nó sống hay ૮ɦếƭ với anh không quan hệ, nhưng còn Tống Uyển, niềm vui của bà dường như chỉ có Sở Tương, anh đối với bà không đành lòng. Nhưng hiện tại chỉ cần vừa thấy Sở Tương anh đều nghĩ đến quả thận kia vốn dĩ trong cơ thể con gái anh giờ lại hoạt động trong cơ thể Sở Tương, con gái anh vốn là một cô bé khỏe mạnh giờ lại thiếu một quả thận. Điều này sao anh có thể chịu đựng được.
Anh đã bị vô sinh, đây là đứa con gái duy nhất của anh, tới tận hiện tại vẫn chưa gọi anh một tiếng ‘ba’.
“Anh, không sao đâu.” Đỗ Tĩnh Đường vỗ vai Sở Luật, lúc này mới nhớ ra. “Đúng rồi, Đông Phương quen một bác sĩ ngoại quốc rất có tiếng trong lĩnh vực này, từng phẫu thuật rất nhiều đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm, hẳn là có kinh nghiệm. Em nhờ anh ta cho gọi tới đây.
Nói rồi anh lấy điện thoại, không quản đang nửa đêm cứ gọi đi.
Bên kia Đông Phương Kính ngồi dậy, lúc này anh đang ở nước ngoài nên cũng không phải là nửa đêm.
Advertisement / Quảng cáo
“Ừ, cậu yên tâm, bác sĩ kia ngày mai sẽ đến.” Anh lại cười lạnh. “Nếu là tôi, ai ᴆụng đến con gái tôi thì tôi sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ.”
“Đó là mẹ của anh họ tôi.” Đỗ Tĩnh Đường nhỏ giọng nói thầm, anh cũng muốn Ϧóþ, nhưng có thể Ϧóþ sao?
“Không Ϧóþ được lớn thì Ϧóþ nhỏ.” Đông Phương Kính phiết chút miệng. “Nhỏ không nên tồn tại.”
Những lời này Đỗ Tĩnh Đường cũng không phản đối. Đúng vậy, đứa bé kia không nên tồn tại, nhưng có ai là không muốn sống. Bên trong cơ thể đứa bé đó còn có một quả thận của tiểu công chúa, dù hiện tại có Ϧóþ ૮ɦếƭ nó thì quả thận này cũng không có khả năng quay trở lại tiểu công chúa, bọn họ sao có thể chịu đựng được tiểu công chúa lại một lần nữa phải phẫu thuật, lại phải chịu một lần đau.
Thân thể bé nhiều vậy còn có thể chịu được không?
Đột nhiên mũi anh cay cay. Anh xoay mặt đi trộm rơi nước mắt, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, bé còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được đau đớt khi thuốc tê hết tác dụng.
Sau một hồi lụi cụi, Tô Vân Phỉ cùng bảo mẫu mang một đống đồ ăn tới. Bên trong bệnh viện không khí chắc chắn không thoải mái, mà đặc biệt hiện tại không ai có thể thoải mái.
Tô Vân Phỉ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đem đặt đồ ăn xuống để mọi người ăn. Trẻ con đã thành như vậy, nếu người lớn lại gục ngã xuống thì bé phải làm sao bây giờ?
Sở Luật lấy bát, gắp thêm một chút đồ ăn, sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng bệnh. Tô Vân Phỉ muốn đi gặp bé nhưng Đỗ Tĩnh Đường nhìn bà lắc đầu, bà liền hiểu bà không nên làm phiền lúc này.
Bệnh tình sớm hay muộn cũng sẽ biết, bà không cần phải quá để ý vào lúc này, chỉ cần nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể thấy được sự nghiêm trọng.
Sở Luật đẩy cửa bước vào, bên trong Hạ Nhược Tâm vẫn luôn nắm cái tay lạnh lẽo của con gái. Cô giống như vô hồn, cứ ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, không nói lời nào, không khóc, cũng không biết đói.
Advertisement / Quảng cáo
Sở Luật đi tới đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nắm một chút, sau đó đem bát đũa đặt ở trước mặt cô.
Trong mắt Hạ Nhược Tâm lúc này mới có chút hồn, không còn giống vô tri vô giác như lúc nãy.
Cô lắc đầu: “Ăn không vào.”
“Em ăn chút.” Sở Luật bê bát lên cho cô. “Nhược Tâm, em cần phải ăn, không ăn thì cơ thể không khỏe mạnh, như vậy sao em có thể chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm?”
Lúc này đôi môi nhợt nhạt của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, cô cầm lấy chiếc đũa, nhưng cô mới cầm đũa lên tay đã run rẩy. ‘Cạch’ một tiếng, đôi đũa rơi xuống đất, ngay cả động tác như vậy cô làm cũng không được.
Sở Luật cúi xuống nhặt đũa lên, anh lau lại đũa rồi đặt vào tay cô.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt đôi đũa, cứ vậy ăn từng miếng từ trong bát. ‘Tạch’ một tiếng, nước mắt của cô chảy dài xuống cằm rồi rơi vào bát. Cô lau nước mắt, bê bát lên, căn bản không cảm nhận được chút hương vị đồ ăn gì, chỉ máy móc nhai rồi nuốt.
Một miếng lại một miếng bị cô nhét vào trong miệng mình. Vừa mới ăn một lát cô đã bụm miệng lại, dạ dày vốn trống không khiến cô ăn vừa ăn xong đã phản ứng muốn ói ra.
Không, cô muốn ăn, cô cố gắng nuốt xuống, cô không thể gục ngã, cô còn có Tiểu Vũ Điểm. Cô cố gắng nuốt miếng cơm xuống, mà hợp với vị cay của đồ ăn, thiêu đốt yết hầu của cô. Rất đau.
Một miếng lại một miếng đồ ăn được cô nuốt xuống, nhưng khi ăn hết cả bát rồi cô vẫn không cảm thấy bất cứ hương vị đồ ăn gì.
Bác sĩ lại tiến vào, xem xét tình trạng của Tiểu Vũ Điểm, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn tốt, tình trạng hiện giờ rất bình thường, bé cũng không sốt. Đây là thời kỳ khổ sở nhất, mà điều khiến nên vui mừng chính là bé vẫn còn hôn mê, cũng không cảm nhận được đau đớn.
“Hạ tiểu thư, tôi kiểm tra cho cô một chút nhé?” Bác sĩ đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm rồi nói.
Hạ Nhược Tâm ngẩng hai mắt trống rỗng lên, cô không có bệnh mà, sao bác sĩ lại lấy ra một cái ống tiêm. Môi cô hơi giật giật, còn chưa kịp phản ứng lại thì ống tiêm kia đã chui vào cánh tay cô, thật sự cô cũng biết đây là gì.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng cô không ngăn cản, cô không ngủ được. Mỗi khi cô nhắm mắt là lại thấy bộ dáng này của Tiểu Vũ Điểm, cô cũng biết mình không thể không ngủ, nếu cô mà gục ngã thì Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ?
Còn may, lúc này còn có Sở Luật, thật may.
Anh sẽ chăm sóc tốt cho con gái cô đúng không.
Đúng không? Cô cố mở to mắt, đồng từ cuối cùng cũng giãn ra vẫn nhìn tới thân thể nho nhỏ của con gái.
Con yêu đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây…
Sở Luật ôm Hạ Nhược Tâm đặt trên giường bệnh bên cạnh rồi kéo chăn qua người cô. Anh nắm tay cô một chút, so với tay Tiểu Vũ Điểm còn lạnh hơn vài phần, thật sự đã vài lần anh thấy cô đã lạnh tới phát run.
Đây là lạnh, hoặc là sợ.
Ở đây là hai người anh yêu thương nhất, nhưng anh lại không giúp đỡ các cô được cái gì. Con gái anh, vợ anh, mà Sở Luật là người hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng lúc này không còn như vậy, chỉ còn là một người bất lực cam chịu.
Anh ngồi xuống bên người con gái, đem tay nho nhỏ của con gái ủ trong hai bàn tay to lớn của mình.
“Con yêu, con nhất định phải cố lên, chúng ta cùng cố gắng được không? Chờ con khỏe ba sẽ đồng ý với con, nhất định đưa con đi mua nhiều 乃úp bê, nhiều đồ ăn ngon, lại kể cho con nghe rất nhiều chuyện cổ tích. Về sau con không muốn ăn rau xanh chúng ta sẽ không ăn, con muốn ăn kem ba cũng không cản, con muốn ăn kẹo ba sẽ mua cho con. Chỉ mong con nhất định phải ngoan ngoãn sống sót.”
Âm thanh của anh đột nhiên nghẹn ngào, anh một tay che lấy mặt mình.
Tay của bé rất nhỏ, không bằng lòng bàn tay của anh. Lúc này tay bé hơi nắm lại thành nắm đấm, nho nhỏ lạnh lẽo dường như không có chút ấm, giống như lúc bé bị thương ở trên đầu.
Đứa bé này thật yếu ớt, dường như chạm vào là sẽ ૮ɦếƭ, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan ra.
Advertisement / Quảng cáo
Thời gian cứ vậy trôi qua, mặc kệ là người ở bên trong hay bên ngoài đều không ngủ. Tới lúc hừng đông Đỗ Tĩnh Đường mới đứng thẳng thân mình, anh nhìn đồng hồ một chút, anh còn phải tới công ty thu xếp mọi việc một chút, cũng làm nốt những việc Sở Luật chưa làm xong.
Nơi này không thể không có ai, mà công ty cũng vậy. Trước kia mỗi khi anh phải làm nhiều việc liền cảm thấy cuộc đời mình như chấm dứt, cũng chính là oán giận anh họ, mà lúc này cái gì cũng hết chỗ chê, anh chủ động tiếp nhận hết mọi việc của công ty. Anh biết vị trí tổng giám đốc cũng không dễ ngồi, anh cũng biết anh không thích ngồi ở vị trí đó, ngồi cao cũng chẳng để làm gì, anh là một người bình thường, có lẽ cũng chỉ có người như Sở Luật mới có thể quen, mới có thể thích.
Có điều người đàn ông như thần kia sợ lúc này thật sự sắp gục.
Hóa ra Sở Luật cũng là con người. Một người có thể chịu đựng tới giới hạn nào, anh thật sự không biết, nhưng với hoàn cảnh hiện giờ anh biết mình sẽ không chịu đựng được.
Đỗ Tĩnh Đường tới, đem toàn bộ tài liệu công việc ở công ty đặt ở trước mặt mình, một tờ lại một tờ.
Lúc này bên trong bệnh viện, Sở Tương đã tỉnh, nó đau không ngừng khóc, thỉnh thoảng gọi bà.
“Bà nội, cháu muốn gặp ba, bà bảo ba tới đây được không?” Sở Tương kéo áo của Tống Uyển muốn Sở Luật. Nó bị bệnh, vì sao ba không đến thăm, ông nội cũng không tới, có phải bọn họ đều đang chơi với đứa em đáng ghét kia không?
“Hương Hương ngoan, ba có chuyện cho nên không thể tới thăm Hương Hương được, chờ đến khi Hương Hương khỏe rồi sẽ có thể gặp ba.” Tống Uyển dỗ Sở Tương, trong đôi mắt cố che kín sự khổ sở khó chịu.
Nhưng lúc này bà chỉ có thể chăm Sở Tương, ngay cả cháu gái của mình cũng không thể liếc mắt một cái.
Bọn họ sẽ không cho bà gặp.
Là bà không tốt, là bà thật sự không tốt.
Advertisement / Quảng cáo
Bà thật sự muốn bỏ mặc Sở Tương để đi xem Tiểu Vũ Điểm, nhưng bà biết những chuyện này không liên quan gì tới Sở Tương, đây đều là nghiệt do chính bà tạo ra. Sở Tương cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cái gì cũng không biết, cho nên bà không thể bỏ mặc Sở Tương, cũng không bỏ mặc được đứa cháu gái khác.
Sở Tương khóc lớn vì đau, đó là nó còn có thể khóc được, nhưng không biết một đứa bé khác so với nó còn nhỏ hơn, lúc này có khóc cũng không dám khóc.
“Con yêu, đau không?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái.
“Không đau.” Tiểu Vũ Điểm hơi mếu nhưng vẫn nói không đau, đôi mắt cũng đã sưng lên, đứa bé đáng thương trước nay đều không đau như vậy, nhưng bé lại không thể khóc, khóc sẽ xé rách miệng vết thương, như vậy sẽ càng đau.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm nắm lấy ngón tay mẹ, bé hít hít cái mũi của mình.
“Mẹ thồi phù phù sẽ không đau.”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm muốn cười với mẹ nhưng từng giọt từng giọt nước mắt lại lăn xuống.
“Mẹ phù phù, Tiểu Vũ đau.” Bé nắm chặt ngón tay mẹ, khuôn mặt đã trắng bệch không còn huyết sắc.
“Ừ, phù phù, mẹ thổi phù phù.”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thổi khí lên khuôn mặt nhỏ con gái, hàng mi dài ướt đẫm của Tiểu Vũ Điểm lấp lánh, tay vẫn nắm chặt ngón tay mẹ. Bé lại ngủ rồi, có thể ngủ là tốt, ngủ được là tốt rồi.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trán con gái, ngủ được sẽ không thấy đau. Cô nhẹ nhàng cúi người xuống, đem khuôn mặt con gái nhẹ nhàng ấn vào lòng иgự¢ mình, nếu có thể cô thật sự muốn đau thay con gái, con gái cô không có quá mấy ngày lành lạnh, bé chỉ nhận được thương tổn, chỉ có đau đớn. Nếu trời định bé phải luôn chịu khổ thì cô tình nguyện để con gái ra đi rồi, nguyện ý lúc trước không sinh bé ra. Còn hơn lúc này cứ một lần lại thêm một lần đau đớn khổ sở.
Một bác sĩ đẩy của bước vào, tuy rằng mang khẩu trang nhưng có một đôi mắt màu xanh lam khác hẳn mắt của người phương Đông.
Advertisement / Quảng cáo
“Ngủ?” Anh dùng tiếng Anh hỏi Hạ Nhược Tâm.
“Vâng, ngủ, mới vừa ngủ rồi.” Hạ Nhược Tâm ở nước ngoài mấy tháng, giờ ngôn ngữ này cũng có thể giao tiếp đơn giản. Ở bên đó cô và cả Tiểu Vũ Điểm cũng đã có thể dùng tiếng Anh để nói chuyện với mọi người, chỉ không nghĩ tới bọn họ ở trong nước lần đầu tiên dùng ngoại ngữ lại với một bác sĩ.
Bác sĩ cẩn thận kéo chăn khỏi người bé, kiểm tra các ống, và cả xem tình trạng vết thương.
“So với dự định của chúng ta thì còn tốt hơn, bé rất ngoan, cơ bản không giãy giụa, còn bé như vậy sợ nhất là không hiểu chuyện làm miệng vết thương vỡ ra. Giờ đã không có vấn đề gì, mai có thể chuyển viện, bệnh viện này máy móc vẫn hơi kém một ít.”
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm đồng ý, hiện tại các bác sĩ bảo bọn họ làm gì bọn họ sẽ làm thế, chỉ cần bé bớt một chút khổ, bớt một chút đau.
Bác sĩ tên Giản người ngoại quốc này chính là do Đông Phương Kính tìm về, về lĩnh vực này thật sự là một bác sĩ rất có tiếng, đã phẫu thuật cho không ít trẻ em nhỏ như Tiểu Vũ Điểm, nhưng đều là cứu mạng chứ không có ai giống Tiểu Vũ Điểm, vốn là trẻ khỏe mạnh, sống sờ sờ lại bị cắt mất một quả thận. Có điều cũng may, bác sĩ phẫu thuật cho Tiểu Vũ Điểm cũng là có một chút lương tri, lúc lấy thận đã rất cẩn thận không làm tổn thương tới các cơ quan khác, không thì bé thật sự khó có thể dễ dàng vượt qua được như vậy.
Một lát sau có y tá vào, tay bê khay thuốc, thi thoảng lấy ống tiêm rút thuốc bên trong các ống nhỏ rồi cẩn thận tiêm vào. Đây là các thuốc giảm đau giảm sốt, loại này vốn dĩ không thể cho trẻ em dùng, bé còn rất nhỏ có khả năng sẽ chịu tác dụng phụ. Nhưng liều thuốc này anh đã cẩn thận lấy những liều rất nhỏ, chờ bé khỏe mạnh sẽ điều chỉnh lại các tác dụng phụ sau.
Một lúc sau khi tiêm thuốc quả thật Tiểu Vũ Điểm đã đến được sự bình yên, không còn đau như vậy nữa.
Bác sĩ Giản vừa đi ra ngoài đã gặp Tống Uyển chờ ở cửa.
“Chào bà, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bà?” Ông tháo khẩu trang, dùng chút tiếng Trung bập bẹ nói, tuy không đến mức lưu loát nhưng cũng có thể hiểu được ý của ông nói, chỉ có điều giao tiếp sẽ hơi chậm. Một khuôn mặt Âu Mĩ, cơ thể rắn chắc, mắt màu xanh da trời giống như biển rộng, sạch sẽ thâm thúy, đặc biệt lúc cười rất có phong độ thân sĩ.
Tống Uyển vội vàng lại gần, bà chọn lúc Sở Luật và Sở Giang không ở đây mới đến, cũng đã đợi thật lâu mới chờ được cơ hội này.
“Tôi muốn…” Bà liếm đôi môi khô khốc của mình. “Tôi muốn hỏi, đứa bé bên trong có khỏe không?”
Advertisement / Quảng cáo
“À,” Bác sĩ tuy không rõ người đàn bà này sẽ làm gì nhưng ông vẫn gật đầu một cái. “Bé rất tốt, cũng rất dũng cảm, là thiên thần dũng cảm nhất tôi từng gặp, lúc thay thuốc cũng không khóc, rất ngoan.”
Khóe mắt Tống Uyển cay cay, lòng bà cũng vậy. Bà vộng vàng nhịn xuống nước mắt chỉ trực trào ra, nghe được cháu gái không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà còn có việc muốn nhờ bác sĩ.
Nghe nói bác sĩ này rất giỏi, nghe nói ông ấy đã cứu rất nhiều trẻ em, nghe nói không có đứa trẻ nào là không được cứu.
“Bác sĩ, tôi còn một cháu gái khác, bé mới vừa ghép thận, tình trạng thật không tốt, tôi muốn nhờ…”
“Cũng đang ở bệnh viện này sao?” Bà còn chưa nói xong bác sĩ Giản đã hiểu rõ. Tuy rằng ông trực tiếp nhận lời mời của Sở Luật, cũng đến chỉ vì chữa cho con gái Sở Luật, những việc khác cũng không cần phải xen vào, nhưng vì tấm lòng nhân đạo ông dường như cũng đi xem một chút mới phải.
“Đúng vậy,” Tống Uyển biết mình không nên mở miệng, nhưng thật sự tình trạng của Sở Tương không tốt lắm, bởi vì đau đớn, bởi vì khóc lớn cho nên miệng vết thương đã bị toạc một lần, tuy rằng đã được thay thuốc, bác sĩ cũng tận lực cứu chữa nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Bà nghe nói Tĩnh Đường mời một bác sĩ ngoại quốc đến, cũng nghe nói người bác sĩ này rất giỏi nên luôn muốn lại đây. Có điều bà không mở miệng được, cũng không dám ra mặt nhưng bà cũng thật sự không còn cách nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc